Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 28 phần 2


Bạn đang đọc Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ – Chương 28 phần 2

Tôi chậm rãi nghĩ đến mối tâm sự riêng của bản thân, nhìn lá sen xanh biếc dưới mặt hồ, mấy đôi uyên ương đang bình thản bơi lội, liếc nhìn lông vũ của mình dưới mặt nước tĩnh lặng tựa gương.
Đúng lúc đang thất thần, tôi liền nghe thấy tiếng bơi lội trong nước, tiếp theo đó là tiếng tăng ni không ngừng đọc niệm Thánh kinh, giống như trong phủ Nhiếp chính vương đang làm pháp sự gì đó, hơn nữa quy mô không hề nhỏ. Tôi bất giác đứng bật dậy, bước về phía đó vài bước.
Khi sắp sửa bước tới chiếc cầu trúc, Vô Song đã kéo tôi lại, mỉm cười nói: “Cô nương, người nhìn xem mặt trời còn chưa xuống núi, ánh nắng ngoài đó vẫn còn rất gắt, đừng có ra đó. Nếu cô nương thật sự muốn đi tản bộ thì đợi thêm chút nữa, hầu gia tới đây, để hầu gia đưa người đi ngắm phong cảnh trong phủ Nhiếp chính vương, đồng thời cũng không để cho đám binh lính trong phủ Nhiếp chính vương hiểu lầm, có được không?”
Tôi quay đầu lại nhìn cô bé, thấy tôi nhìn cô bé cũng cảm thấy không thoải mái, liền quay đầu nhìn ra hướng khác, nụ cười ngại ngùng, cứng nhắc.
Điểm cuối cùng của cầu trúc, có bốn tên thị vệ ngồi bên cây nghỉ ngơi, thản nhiên như không có chuyện gì uống nước, nói chuyện. Thật không dám tưởng tượng trong phủ Nhiếp chính vương nổi danh quân uy nghiêm ngặt lại có những thị vệ nhàn nhã thế này, lại còn ở ngay nơi hàng ngày Khang hầu ghé thăm.
Nếu như Vô Song không ngăn tôi lại, khi đi đến đầu cầu trúc kia, chắc hẳn mấy tên thị vệ này sẽ xông tới chặn tôi lại chăng?
Tôi lùi lại vài bước, mỉm cười nói: “Ồ, chân ta vẫn chưa hồi phục, không muốn đi lại nhiều. Có điều nghe thấy hướng đó truyền lại tiếng niệm kinh cho nên cảm thấy tò mò mà thôi.”
Vô Song nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại: “Bên đó là Tụng Hiền Đường, ở đó đang làm nghi lễ Thủy Lục Đạo Trang, rất đông các hòa thượng, đạo sỹ đang ngồi trong phòng, chẳng có gì đáng xem cả”.
Tôi bất giác gặng hỏi: “Ai đã qua đời sao?” Thủy Lục Đạo Trang, tên đầy đủ là “Pháp giới thánh phàm thủy lục phổ độ đại trai thánh hội”, là một nghi lễ của đạo Phật dùng để siêu độ, xóa hết mọi tội lỗi của người chết khi còn sống, cho âm hồn có thể nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp. Ở đây mà vẫn có thể nghe thấy tiếng động, chứng tỏ nghi lễ này được tổ chức long trọng, thế nhưng tại sao ngày nào Đường Thiên Trọng cũng tới đây, không hề thấy đôi chút bi thương, ai oán nào giống với bộ dáng mất đi người thân chứ? Vô Song gọi một tiểu nha đầu bưng chén trà Bích La Xuân đã pha đến trước mặt tôi rồi mỉm cười nói: “Làm gì có ai qua đời đâu. Chẳng qua chỉ là hành động hầu gia làm để che mắt mọi người mà thôi. Lúc này trong đại phật đường của cung Đức Thọ cũng đang mời cao tăng, đạo sỹ đến làm nghi lễ này đấy. Cô nương thông minh chắc có thể đoán ra đang làm pháp sự cho ai rồi chứ?”
Lòng tôi chợt thắt lại, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời lúc này cũng đã dần lạnh đi. Tôi cầm nắp cốc trà trên tay một lúc lâu rồi mới chậm rãi gạt lá trà, nhấp một hụm rồi nói: “Pháp sự trong vương phủ phải chăng được làm cho Khang hầu phu nhân? Còn về pháp sự trong Hoàng cung, đương nhiên… đương nhiên là vì Ninh chiêu nghi đã xảy ra chuyện”.
Vô Song nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói: “Nô tì đã nói rồi mà, chẳng có việc gì giấu được cô nương”.
Đứng giữa tiết trời mùa hè oi bức, mu bàn tay tôi lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay lại cảm thấy lạnh giá vô cùng.
Đã sớm biết rằng, Đường Thiên Trọng tuyệt đối không bao giờ giao tôi cho Đường Thiên Tiêu, còn Đường Thiên Tiêu cũng không thể không để tâm đến tôi. Tôi cũng đang đoán xem Đường Thiên Trọng sẽ dùng thủ đoạn gì để một tay che cả bầu trời đây.
Thì ra cũng chỉ một chữ “chết”. Quả nhiên cắt đứt mọi thứ, vô cùng gọn ghẽ.
Dựa vào khả năng có thể hô phong hoán vũ của mình, Đường Thiên Trọng dễ dàng tìm ra được hai thi thể có dung mạo, hình dáng tương tự như chúng tôi. Mọi người đều sợ chuốc họa chu di cửu tộc, còn Đường Thiên Trọng thì làm mọi chuyện đều dễ dàng, không e sợ bất cứ điều gì. Cho dù Đường Thiên Tiêu có nhìn thấu chuyện này, nếu như không có chứng cứ rõ ràng cũng đành phải mặc cho hắn chỉ hươu nói vượn thôi. Trong triều đình lúc này, chỉ duy nhất quyền lực là có thể làm điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen, cũng duy mỗi quyền lực có thể một tay che cả bầu trời, coi thường mọi thứ.
Tôi chống tay lên trán ngồi lặng bên đình, miệng khẽ nhấp hụm trà, thất thần nhìn về hồ sen quen thuộc trước mặt.
Vô Song ra ngoài đôi lát, lúc quay lại đã dâng một chiếc tiêu ngọc màu tím cho tôi rồi cười nói: “Cô nương, nếu như cảm thấy chán nản, chi bằng thổi một khúc tiêu cho đỡ buồn cũng hay”.
Tôi cầm lấy chiếc tiêu, nói: “Chiếc tiêu ngọc này rất tuyệt, chỉ có điều hơi nặng, để làm vật trang trí thì đẹp, chứ thổi lên tiếng cũng không hay mấy”.
Vô Song khẽ cười nói: “Cô nương đã quên rồi sao? Hôm đó khi Hoàng thượng mời Khang hầu đến cung Di Thanh thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô nương, chính người đã dùng một chiếc tiêu ngọc màu tím thổi khúc Ngọc Lâu Xuân. Đây chính là chiếc tiêu mà hôm đó cô nương đã dùng”.
Tôi vội vã nhấc chiếc tiêu đó lên xem kỹ, quả nhiên cảm thấy quen mắt, liền mỉm cười đáp: “Hầu gia đúng là thần thông quảng đại, cho dù là vật ngự dụng trong cung Càn Nguyên, nếu như hầu gia muốn, e rằng cũng dễ dàng lấy được”.
Vô Song không hề phủ nhận, chỉ nói: “Nói đến phủ Nhiếp chính vương, tuy rằng không hùng vĩ tráng lệ bằng Hoàng cung, nhưng bất cứ kỳ trân dị bảo nào trong thiên hạ cũng có, không hề kém cạnh Hoàng cung là bao. Có điều, trong Hoàng cung có một người mà hầu gia ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nghĩ tới, vậy mà mãi chẳng gặp được, nên đành phải cầm thứ đồ mỹ nhân đã dùng để tiêu đi nỗi sầu tương tư. Với địa vị hiện nay của hầu gia, biết bao giai nhân mong muốn mà còn chẳng được…”

Tôi chẳng buồn nghe cô bé tiếp tục ca ngợi chủ nhân của mình anh minh thần dũng, si tình vô song, liền vứt chiếc tiêu ngọc lại cho cô bé, vừa quay lại phòng vừa nói: “Ta chẳng qua chỉ là một con người thấp hèn, bé nhỏ, sao xứng được với chiếc tiêu ngọc quý trọng này chứ? Nếu như có ngọn trúc thích hợp, ta lại muốn làm một chiếc tiêu trúc để thổi còn hơn”.
Thật ra, tôi chưa bao giờ đích thân làm chiếc tiêu bằng trúc, cũng chỉ tiện miệng nói vậy, thật không ngờ sáng hôm sau khi thức dậy rửa ráy mặt mũi, lại nhìn thấy trên bàn đặt hơn mười thân trúc trắng, bên cạnh còn có những vật dụng cần thiết để làm tiêu như dao con, dùi khoan.
Khi cầm thanh trúc trắng lên nhìn, tôi mới nhận ra đây đều là những thân trúc đã trồng được hai năm trở lên, hơn nữa cũng đã gia công, hong lửa cho thẳng mà không hề làm phai mất màu ban đầu, rất thích hợp để làm tiêu.
Vô Song nhìn thấy tôi có hứng thú liền vội nói: “Tối qua, nô tì bẩm cùng hầu gia, ngài lập tức sai người chuẩn bị những thứ này tới. Cô nương nhìn xem đã ổn hay chưa?”
Tôi liền vứt thân trúc sang một bên, chải tóc rồi nói: “Nếu như hầu gia thật sự muốn làm ta vui vẻ, tại sao không để cho ta bỏ đi cùng Trang Bích Lam? Cho dù để ta phải thờ bài vị của chàng cả cuộc đời này, ta cũng cam tâm tình nguyện”.
Vô Song nghe vậy im lặng lúc lâu không nói được gì, mãi một lúc sau mới nói: “Cái này… cô nương cứ nói thẳng cùng với hầu gia đi”.
Thật ra, tôi cũng biết rõ rằng Đường Thiên Trọng sẽ không bao giờ thả cho tôi đi nữa, ngay cả Trang Bích Lam cũng vì tôi mà bị liên lụy, nói không chừng lúc này đã trở thành con cờ quan trọng để hắn đàm phán cùng họ Trang ở Giao Châu. Chuyện đến nước này, tôi cũng chỉ mong hai cha con họ Trang có thể bình an vô sự bảo toàn được lãnh thổ của mình, đừng để tôi lại lần nữa trở thành hồng nhan họa thủy liên lụy đến họ.
Ngày tháng còn dài, bị nhốt tại nơi bên cạnh hồ sen thế này quả thực là cô liêu, vô vị. Sau cùng, tôi cũng chọn thanh thích hợp nhất trong mấy thanh trúc trắng kia bắt đầu làm chiếc tiêu.
Vô Song đứng cạnh bên trợ giúp, tôi bất giác hỏi thăm: “Con bé Cửu Nhi trong cung, đôi tay khéo léo, linh hoạt, mồm miệng cũng tinh ranh, mỗi khi nói chuyện đều vui vẻ như chú chim chích vậy. Nếu như có nó ở đây nói chuyện chắc sẽ bớt buồn chán hơn”.
Vô Song mỉm cười nói: “Nếu nói về đôi tay khéo léo thì e rằng tìm khắp cả Thụy Đô này cũng chẳng thấy được ai khéo léo hơn cô nương nữa. Nhìn vào các lỗ trên chiếc tiêu này thì biết, đều nhau tăm tắp”.
Tôi bật cười: “Chỉ đều tăm tắp thì được ích lợi gì, phải thổi ra tiếng hay thì mới được”.
Sau khi làm xong các lỗ thổi trên chiếc tiêu, bít một đầu lại, tôi liền đo khoảng cách giữa các lỗ rồi khoét thêm hai lỗ hậu âm nữa. Tiếp đó tôi thổi tiêu, nghe tiếng, đánh giá rồi điều chỉnh độ lớn bé của các lỗ. Chính vì vậy mà không khí trong phòng cũng náo nhiệt hơn mọi khi, ngay cả mấy tiểu nha đầu hầu hạ bên ngoài cũng chạy tới, bình phẩm xem âm nào thanh trong, âm nào trầm ổn.
Đường Thiên Trọng vẫn như mọi khi, mỗi ngày hai lần tới thăm, có điều thời gian ở lại càng ngày càng dài hơn, cho dù tôi giả bộ như không nhìn thấy, hắn cũng không chịu bỏ đi, cứ lặng lẽ ngồi một bên uống trà, nhìn tôi làm tiêu rồi bận rộn điều chỉnh lại âm sắc.
Đám nha đầu thật sự rất sợ hắn, vừa gặp đã im lặng như tờ tránh dạt sang một bên. Thế nhưng không hiểu đám nha đầu này có phải nhận được lệnh không, mà sau khi hành lễ xong, lại tiếp tục chạy đến chỗ làm tiêu bàn luận cười nói về tiếng tiêu.
Không biết bọn chúng có thật lòng hay không, thế nhưng có việc làm giết thời gian, tôi cũng có thể bớt lo lắng đến tình hình của Trang Bích Lam và Nam Nhã Ý hơn. Mấy hôm sau, tôi nhận thấy trong số tiêu mình làm ra, có hai chiếc âm sắc thật sự hay, tôi thậm chí còn mở cửa sổ ra, nhìn vào hồ sen đang nở rộ, thổi một khúc Điểm Giáng Thần.
“Xuân sang hoa nở khắp nơi
Hận sao người ở xa xôi chưa về
Bẻ cành liễu trước phòng khuê
Vì ai nhung nhớ tái tê gầy mòn
Đa tình một tấm lòng son

Nhưng trời chẳng để ta còn bên nhau
Khi ly biệt, luống sầu đau
Ướt đầm tay áo rượu sầu lệ hoen”. [2]
[2]. Phỏng dịch bài từ Hoa tín lai thời theo điệu Điểm Giáng Thần của Án Kỷ Đạo. Khúc nhạc vừa kết thúc, đúng lúc tôi đang cảm thấy thương cảm, sầu muộn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi vui vẻ của ai bên tai: “Chiêu nghi”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Cửu Nhi đang mặc trên người bộ y phục màu đỏ rực rỡ, vui vẻ chạy lại gần.
Tôi nhất thời không dám đáp lại cô bé, quay đầu nhìn về phía Đường Thiên Trọng đang chậm rãi bước vào.
Hắn hoàn toàn không để tâm đến cách xưng hô của Cửu Nhi, đang đưa mắt nhìn về phía tôi, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười, thấy tôi đang nhìn về phía mình, hắn lại càng cười tươi hơn trước.
Từ trước đến nay hắn đều trầm lặng, lạnh lùng, đột nhiên mỉm cười tươi tắn thế này, ngược lại tôi cảm thấy không quen. Vứt bỏ chiếc tiêu trên tay sang một bên, tôi đỡ lấy Cửu Nhi đang hành lễ trước mình, rồi khẽ nhéo vào bàn tay của cô bé.
Cửu Nhi nhận ra ngay, lặng lẽ quay sang nhìn Đường Thiên Trọng rồi lập tức thay đổi cách xưng hô: “Bái kiến Ninh đại tiểu thư”.
Tôi còn đang nghĩ xem cách xưng hô của cô bé có thỏa đáng hay không thì Đường Thiên Trọng đã ngồi xuống ghế rồi bình thản lên tiếng: “Cửu Nhi, Ninh chiêu nghi của cung Di Thanh và phu nhân chính thất của bản hầu đều đã qua đời vì bị người xấu ám toán tại am Tây Hoa. Hôm nay vừa làm xong pháp sự, hai người đều đã yên nghỉ dưới đất rồi”.
Cửu Nhi lúng túng nắm lấy tay áo của mình rồi lén lút nhìn sắc mặt của hắn, khẽ tiếng đáp lại, ánh mắt nhìn về phía tôi càng lúc càng bàng hoàng, hoảng loạn.
Thì ra sống hay chết đều do hắn nói là xong cả. Tôi coi như không nghe thấy, ngồi lặng một bên ngắm nghía chiếc tiêu của mình.
Cửu Nhi thầm hỏi tôi: “Vậy nô tì phải gọi người như thế nào ạ?”
Tôi bình thản trả lời: “Tùy ngươi, hầu gia nói ta là ai thì ta là người ấy”.
Ánh mắt của Đường Thiên Trọng đột nhiên tươi tắn và sáng chói hẳn lên. Hắn ngồi cạnh bàn thưởng thức chén trà rồi chậm rãi lên tiếng: “Nàng ấy là… Thanh cô nương, phu nhân Khang hầu trong tương lai”.
Tôi cảm thấy vô cùng bàng hoàng, ngay đến Cửu Nhi cũng sững sờ khó tin, đôi mắt to trừng trừng lên một lúc rồi mới chuyển động nổi, gật đầu nói: “Ồ… thì ra là Thanh cô nương…”
Tâm trạng của Đường Thiên Trọng dường như đang rất vui, cứ ngồi lì ở đó, không hề có ý định bỏ đi. Hơn nữa, hắn còn cầm lấy chiếc tiêu lúc nãy tôi vừa thổi rồi nói: “Nàng thổi tiêu nghe rất hay. Chính vì vậy, ta nghĩ rằng chiếc tiêu do đích thân nàng làm ra chắc hẳn cũng đặc biệt khác thường”.
Hắn đưa chiếc tiêu ra trước mặt tôi rồi hỏi: “Chiếc này đã được coi là hoàn thành hay chưa? Hình như không giống với những chiếc mà ta vẫn thấy thì phải”.
Tôi chỉ đáp lại: “Chỉ cần buộc dây đuôi vào, quết sơn lên thì sẽ giống hệt những chiếc tiêu bình thường hầu gia nhìn thấy thôi”.

Đường Thiên Trọng gật đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói: “Nàng thổi thêm một khúc nữa cho ta nghe có được không? Đã lâu ta chưa nghe nàng thổi tiêu rồi”.
Tôi vội vã chối từ: “Hầu gia, cổ họng ta đang rất khô, người cũng thấy mệt mỏi rồi”.
Đôi lông mày vừa đen vừa rậm của Đường Thiên Trọng chau sít lại, sau đó từ từ giãn ra, chậm rãi nói: “Vị tỷ tỷ tốt kia của nàng hình như sức khỏe chưa hồi phục được mấy đâu. Nàng ở đây hầu như đã không dùng đến thuốc nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn sốt cao. Ta đang nghĩ, liệu có nên mang đến một ít thuốc không. Có điều thấy nàng cũng chẳng mấy để tâm đến bản thân, nên ta cũng chẳng cần phải hao tâm tổn sức vào việc đó làm gì”.
Hắn đang uy hiếp tôi!
Khuôn mặt tôi đột nhiên nóng rực lên, tôi căm hận đến mức nắm chặt chiếc tiêu, nhìn hắn đầy thù hận, chỉ tức là không thể nào đâm một nhát vào khuôn mặt dương dương tự đắc của hắn.
Hắn phớt lờ ánh mắt căm hờn, sắc bén của tôi, bình thản ngả lưng ra sau ghế, nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức, nhắc lại yêu cầu khi nãy của mình: “Nàng hãy thổi thêm một khúc cho ta thưởng thức xem nào”.
Tôi cảm thấy tức giận vô cùng, quay đầu nhìn ra hồ sen ngoài cửa sổ.
Một đôi uyên ương đang đậu trên lá sen, lặng lẽ quấn quýt bên nhau khiến người ta có cảm giác xua tan đi được cái nóng bức của mùa hè.
Tuy rằng được con người nuôi, không được tự do bay lượn trên bầu trời, nhưng chí ít bọn chúng có thể bình an bên nhau, tránh được phong ba bão táp, nhàn nhã sống hết cuộc đời của mình.
Hít một hơi thật sâu, kìm nén hết mọi bực tức trong lòng, tôi cầm chiếc tiêu lên, vẫn thổi khúc Điểm Giáng Thần khi nãy, có điều không cảm xúc gì hết, chỉ mong qua loa cho xong chuyện.
Khúc nhạc kết thúc, Đường Thiên Trọng quay mặt đi chỗ khác, dường như đang suy ngẫm điều gì đó.
Biết chắc rằng hắn không hiểu âm luật, tôi đang nghĩ có khi nào hắn cũng cảm nhận được tôi không để tâm vào khúc nhạc thì lại thấy hắn mỉm cười: “Ừm, lần này nàng thổi nghe thuận tai hơn lần trước nhiều”.
Tôi đang âm thầm khinh bỉ khả năng thưởng thức âm nhạc của hắn thì lại nghe hắn nói tiếp: “Bắt ta nghe nàng nhung nhớ thiết tha, chi bằng để ta nghe khúc nhạc không có cảm xúc còn hơn. Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Lòng tôi đột nhiên quặn lại, vội vã quay đi chỗ khác không dám nhìn hắn nữa. Tuy hắn chưa nói ra đáng tiếc cái gì, nhưng tôi đã vô cùng thấu hiểu.
Không ngờ hắn lại có thể thấu hiểu được khúc nhạc này. Khúc trước rất chăm chú, nhưng chan chứa nỗi nhớ nhung, có điều lại không phải dành cho hắn. Khúc nhạc sau vô tâm vô tình, nhưng nói cho cùng cũng dành riêng cho hắn. So sánh hai khúc nhạc với nhau hắn cam lòng chấp nhận khúc sau.
Hắn đưa mắt sang nhìn mấy thanh trúc vứt chỏng chơ một bên rồi lại quay sang nhìn tôi hỏi: “Sức khỏe của nàng dạo này thế nào?”
Tôi không hiểu ẩn ý bên trong, trả lời một cách mơ hồ: “Ừm, có danh y diệu dược của hầu gia, đương nhiên là hồi phục rất nhanh”.
Đường Thiên Trọng gật đầu, chậm rãi nói: “Đại phu nói, ngoại thương của nàng đã khỏi hẳn, chỉ có điều vết thương đang lên da non. Còn vết thương ở phổi thì phải từ từ điều trị. Vết thương ở chân cũng không còn nghiêm trọng nữa, có điều một vài tháng nữa đi lại vẫn chưa tiện, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lành lặn thôi”.
“Cảm ơn hầu gia quan tâm. Thanh Vũ thân phận thấp hèn, được hầu gia ưu ái, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ”. Tôi biết điều không còn dám chọc hắn tức giận, đành phải nói lời cảm ơn.
Đường Thiên Trọng mỉm cười, dang đôi tay ra rồi lên tiếng ra lệnh: “Thay đồ”.
Tôi ngây người thờ thẫn.
Vô Song đã dẫn theo tiểu nha đầu vào tháo chiếc trâm ngọc trên mái tóc, hạ bảo kiếm, ngọc bội, đai lưng, thay bộ áo bào màu đen đáng sợ bằng một bộ áo mặc trong phòng màu ghi nhạt, khiến cho bá khí đáng sợ cũng vơi đi phần nào.
Tôi đang cảm thấy thấp thỏm bất an, Vô Song liền mỉm cười hỏi: “Bữa tối của hầu gia phải chăng cũng đang chuyển qua đây dùng?”

Đường Thiên Trọng quay sang nhìn tôi rồi gật đầu nói: “Chuyển sang đây. Bên thư phòng nóng bức, kể từ ngày hôm nay, bản hầu sẽ dọn về đây ở”.
Vô Song quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu rồi đáp: “Dạ, bọn nô tì đi chuẩn bị ngay”.
Nói xong, cô bé liền đưa mắt ra hiệu ấy nha đầu trong phòng, rồi dẫn bọn chúng lui xuống, ngay cả Cửu Nhi vừa mới được đưa về hầu hạ cạnh tôi cũng bị áp theo cùng.
Nhìn thấy đám người hầu lui hết ra ngoài, trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, bức bối. Gió nhẹ trên mặt hồ thổi vào vậy mà vẫn chẳng thể nào xua đi hết cái nóng nực trong phòng. Ngược lại, từng đợt hương sen thoang thoảng đưa vào khiến tôi nhớ tới Trang Bích Lam đang bị Đường Thiên Trọng bao vây khốn cùng, trong lòng lại cảm thấy đau nhói từng cơn.
Đường Thiên Trọng lúc này đã bước tới, đưa tay trái nhẹ nhàng vuốt lên má tôi.
Tôi chẳng buồn nhìn hắn, liền quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn chẳng thể nào tránh được, chỉ cảm thấy bàn tay đang chạm vào làn da của mình vô cùng thô ráp, mang theo hơi ấm khiến tôi hãi hùng. Tôi chẳng thể nào nhẫn nại thêm nữa, nhanh chóng đứng bật dậy, đi thẳng ra chỗ khác tránh né hắn.
Bên tai tôi thoắt ẩn thoắt hiện tiếng cười nhẹ nhàng, cũng không biết Đường Thiên Trọng làm thế nào mà dễ dàng kéo thân người tôi lại, ôm chặt vào lòng mình. Còn bàn tay trái của hắn vẫn còn vuốt ve lên mặt tôi, dường như chưa từng rời khỏi đó bao giờ.
Tôi cố gắng tránh né những cử chỉ thân mật của hắn, cuối cùng chỉ đành quay mặt đi chỗ khác, nhưng thân người lại càng bị ôm chặt lại hơn, lớp trang phục mỏng manh mùa hè chẳng thể nào ngăn được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua.
Ánh mắt Đường Thiên Trọng nhìn tôi càng nóng bỏng hơn cả nhiệt độ trên cơ thể hắn. Hắn thì thầm bên tai tôi như đang than thở: “Lẽ nào ta thật sự cứ phải dùng vũ lực mới có thể có được nàng sao?”
Tôi miễn cưỡng mỉm cười nói: “Một nhân vật anh hùng cái thế như hầu gia chắc cũng không nỡ dùng vũ lực với một tiểu nữ tử yếu đuối như ta đúng không?”
Đường Thiên Trọng khẽ nhếch miệng lên nói: “Từ trước đến nay, ta không bao giờ dùng vũ lực với bất cứ người phụ nữ nào, đặc biệt ta càng không muốn áp dụng với nàng. Nàng là người vô cùng thông minh, ta không tin nàng thật sự không biết được tâm ý ta dành cho nàng. Thế nhưng sau cùng nàng cũng nhẫn tâm nhìn người tỷ muội ruột thịt của mình bị Đường Thiên Tiêu gả nhầm đến cho ta, còn nàng thà gả cho Đường Thiên Tiêu cũng quyết không đến nhắc ta một tiếng. Khi ấy, ta mới biết… ta mới biết bản thân mình đã nhầm, nàng thật sự không hề để tâm đến ta một chút nào. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại khiến cho người ta căm ghét như vậy, khiến cho nàng thà chết cũng không chịu theo ta”.
Dường như hắn vẫn đang cười, đôi mắt đen láy sâu thẳm đang cận kề ngay trước mặt, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được niềm oán hận ẩn chứa trong đó. “Có điều, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân vẫn còn ở trong phủ Nhiếp chính vương, lại không hề đòi sống đòi chết, trong lòng chắc cũng đã có dự định, toan tính rồi đúng không? Nàng thà chết cũng không chịu theo ta, nhưng lại dự định vì Trang Bích Lam mà theo ta, đúng hay không?”
“Ta…”
Lòng bàn tay tôi toát đầy mồ hôi, nhất thời không đáp lại được gì.
Tham sống sợ chết, đó là bản năng của con người. Ngày hôm đó nhìn thấy Trang Bích Lam chẳng thể thoát khỏi kiếp nạn, Đường Thiên Trọng không bao giờ, không thể nào buông tha tôi, tôi cũng chẳng muốn sống trong khổ nhục, nên mới quyết tâm đi vào con đường chết.
Thế nhưng Trang Bích Lam và Nam Nhã Ý vẫn chưa chết, đồng thời còn bị Đường Thiên Trọng bắt được, nếu như tôi hành động đường đột, khiến Đường Thiên Trọng nổi giận, Trang Bích Lam chắc chắn sẽ bị liên lụy theo.
Tôi từng nghĩ tới khả năng Đường Thiên Trọng sẽ uy hiếp, nhưng không hề có ý định theo hắn, có điều từ nay không bao giờ dám có ý định coi thường mạng sống nữa.
Đường Thiên Trọng thấy tôi không trả lời, cau chặt mày lại, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi tôi.
Đôi môi ấm áp, hơi thở lạ lẫm, lạnh lùng khiến tôi rợn đầy gai ốc, vội vã tránh né. Nhưng tôi nào có thể tránh nổi hắn? Vậy nên chỉ còn biết mím chặt môi, không để cho hắn xâm nhập vào sâu thêm nữa.
May mà hắn không hề có ý định bức ép tôi làm gì, chỉ nắm chặt tay ôm hôn giây lát, hắn liền dịu dàng buông tôi ra.
Tôi vùng vẫy đến mức toàn thân toát đẫm mồ hôi, vội vã lui lại gần cửa sổ, lúc này dường như đứng cũng chẳng vững nữa, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Đường Thiên Trọng vẫn đứng im chỗ cũ, lặng lẽ nhìn về phía tôi, thân hình cao lớn, vạm vỡ chẳng khác nào một bức tượng lớn.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng gọi: “Người đâu, mau dọn bữa tối lên”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.