Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 26 phần 2


Bạn đang đọc Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ – Chương 26 phần 2

Tôi tựa sát đầu vào vai chàng rồi thì thầm: “Như thế thì đã sao chứ? Muội nhất định phải ở cùng bên huynh”.
Trang Bích Lam khựng lại trong chốc lát, khuôn mặt dần lộ rõ nỗi đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn tiếp tục nói từng câu: “Nhã Ý vẫn còn sống, ta không muốn để muội ấy phải chết”.
“Ừm”.Tôi ngây người đáp lại, im lặng nghe chàng nói tiếp. Từng câu từng chữ vẫn là tiếng nói quen thuộc tôi nghe từ thuở nhỏ, có điều quá đối lạnh lùng, quá đối bình tĩnh, giống như thể khoảng thời gian chúng tôi chia cắt chẳng thế nào xóa nhòa đi được.
“Muội ấy đã cứu mạnh huynh đến hai lần. Nếu như không có Nhã Ý, Trang Bích Lam ta không bị giam cầm đến chết ở Thụy Đô thì cũng đã mất mạng dưới mũi tên chí mạng vừa xong”.
“Ừm”.
“Vũ Nhi, ta muốn được ở mãi bên cạnh nàng, dù sống hay chết cũng chẳng quan trọng. Thế nhưng ta không thể nào bỏ rơi Nhã Ý được, ta không thể mang theo món nợ ân tình với muội ấy sang kiếp sau”.
“Muội biết rồi…”
“Con ngựa này thật ra vô cùng khỏe mạnh, chỉ có điều chở cả ba chúng ta thật sự đã quá sức chịu đựng của nó”.
“Đúng… đây là một con ngựa tốt…”
“Đường Thiên Trọng… sẽ không giết muội”.
Chàng lại thốt ra mấy từ này, như thể trùng lặp lại ẩn ý của câu nói ban đầu.
Tôi không đáp lại, chỉ có điều thân thể bỗng nhiên run lên bần bật, nỗi hoảng sợ bị dồn nén đang bùng lên, sinh sôi nảy nở như cây cỏ gặp cơn gió xuân ấm áp, nhanh chóng lan ra toàn thân. Đặc biệt là khi tôi cảm thấy chàng đưa bàn tay ra, lặng lẽ ôm chặt lấy eo của tôi, tôi chẳng thể nào kìm nén thêm nữa thét lên thất thanh: “Xin đừng”.
Chàng ôm chặt lấy tôi, cúi rạp đầu xuống, không nói lời nào.Với sức của mình, chàng chỉ cần nhẹ đẩy một cái, tôi sẽ nhanh chóng rơi ra khỏi thân ngựa, không còn trở thành gánh nặng ngăn cản chàng với Nam Nhã Ý tiếp tục trốn chạy. Thế nhưng tôi đã chờ đợi chàng suốt ba năm ròng rã!p>
Cho dù trái tim có khô như giếng cạn, chàng vẫn cứ là niềm mong mỏi, hy vọng sau cùng trong lòng tôi.
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng cầu sống kết thành phu thê nữa, lẽ nào cùng nhau bầu bạn trên đường xuống hoàng tuyền giờ cũng chỉ là giấc mộng hão huyền như mò trăng đáy nước hay sao?
Tôi buông lỏng bàn tay ôm lấy thân chàng, ôm chặt lấy cổ chàng rồi thì thầm khóc lóc bên tai: “Muội nhất định phải ở bên cạnh huynh. Nếu như huynh đẩy muội xuống khỏi ngựa, muội lập tức chết trước mặt huynh”.p>
Bàn tay vừa mới đưa ra đã nhanh chóng thu lại trong khoảnh khắc. Chàng quay đầu nhìn sâu vào ánh mắt tôi, đôi môi khẽ rung động, nhưng chẳng nói bất cứ lời nào.
Một lúc sau, khóe miệng chàng lại nhoẻn lên nở một nụ cười rạng rỡ. Thanh nhã, dịu dàng, bao dung, độ lượng mà ấm áp như ánh mặt trời, chàng cố gắng cho tôi thấy rõ tình yêu thương, luyến tiếc vô cùng vô hạn dành cho tôi. Thế nhưng nước mưa đã làm nhạt nhòa đi giọt lệ trong ánh mắt chàng, bất giác để lộ ra nỗi tuyệt vọng vô bờ ẩn giấu trong đó. Đó là nỗi tuyệt vọng ăn sâu vào tận da thịt, giống như hàng trăm ngàn chiếc kim đang xuyên vào chỗ mềm yếu nhất trong tim, khiến tôi nhanh chóng bật khóc thành tiếng.
“Bích Lam, Bích Lam… muội không muốn bỏ cuộc”.
Chân tôi cặp chặt vào thân ngựa, vuốt lên khuôn mặt chàng từ phía sau, để chàng quay lại, áp sát vào khuôn mặt tôi dưới cơn mưa tầm tã, lạnh băng. Nỗi đau nhói lên từ bàn chân khiến toàn thân đang ướt đẫm nước mưa của tôi lại run lên cầm cập, sắp sửa chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa, dường như có thể làm nhòa bớt nỗi đau đớn trong tim lúc này. Tất cả mọi thứ lúc này khiến cho tôi cuối cùng đã có đủ sức lực đứng bật dậy, đưa bờ môi đến hôn lên chiếc cổ, khuôn mặt, vầng trán và bờ mi của chàng.

Khuôn mặt chàng lúc này lạnh giá, không có chút hơi ấm nào. Khi đưa môi đến bờ mi cả chàng, nước mắt ấm nóng tuôn chảy lên đôi môi của tôi, từng giọt từng giọt một, mang theo chút vị mặn, dù nước mưa có to, có nhiều đến đâu cũng chẳng thể xóa nhòa.
Vị mặn đó truyền lên đầu lưỡi, trong khoảnh khắc nhanh chóng lan ra toàn bộ thân thể, ngay cả nước mưa chảy xuống cũng mang đậm mùi vị nước mắt của chàng.
“Muội không muốn rời xa huynh”. Tôi nấc nghẹn cổ họng, dùng sức lực toàn thân để mình được gần chàng hơn nữa.
“Ta biết vậy”. Chàng đáp lại, nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói tiếp: “Ta cũng không rời khỏi muội nữa”.
Tôi hôn lên đôi môi chàng, than thở: “Bích Lam, muội muốn nghe tiếng đàn của huynh”.
Ánh mắt của Trang Bích Lam lúc này bình tĩnh mà dịu dàng, hòa nhã. Chàng đáp lại chiếc hôn trên môi tôi, hơi ấm truyền qua hơi thở, thì thầm truyền lời trong chiếc hôn: “Ừm, ta đánh đàn, muội thổi tiêu, không hợp tấu khúc Nhớ nhung dài lâu nữa, chỉ tấu khúc… Bên nhau mãi mãi mà thôi”.
Không tấu khúc Nhớ nhung dài lâu nữa mà chỉ tấu khúc Bên nhau mãi mãi.
Thế nhưng tiếng vó ngựa đằng sau dường như đang nhắc nhở chúng tôi rằng, nhớ nhung là mộng, bên nhau càng là mộng.
Khi biển cạn đá mòn trở thành điểm vĩnh viễn mà tôi không bao giờ dám mong ước tới, tôi chỉ còn cầu nguyện giây phút này có thể kéo dài thêm chút nữa. Khi giây phút này cũng trở nên quá đối xa xỉ, nước mưa chảy dài trên đôi môi đều biến thành vị đắng cay, mặn chát mà không tài nào xua đi nổi.
Sau cùng tôi mắt lệ đẫm nhòa, bật khóc như mưa nhưng vẫn mỉm cười nói: “Bích Lam, nếu như còn kiếp sau, vào mỗi dịp hoa sen nở rộ, hãy nhớ… ngày nào cũng phải ở bên muội, từ lúc hoa nở cho tới khi hoa tàn…”
Trang Bích Lam mỉm cười dịu dàng rồi thì thầm đáp: “Được”.
Tôi dường như trút được gánh nặng. Kiếp này với tôi coi như không sống uổng.
“Hãy bảo vệ Nhã Ý tỷ tỷ”.
Tôi nhẹ nhàng nói ra mấy lời sau cùng, nhanh chóng buông chân ra, tham lam cố gắng nhìn vào khuôn mặt quen thuộc khiến tôi lưu luyến mộng mơ bấy lâu nay rồi từ từ buông tay ngả về sau.
Thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, lâng lâng giữa không trung.
Tiếng gió vi vu, ưu tư vang bên tai tôi. Một tia chớp lóe sáng khiến bầu trời như sắp tan ra. Những giọt mưa rơi từ trên trời xuống lấp lánh giống như ông trời đang muốn trút hét nước mắt cả cuộc đời mình xuống vậy.
Lúc lăn người trong đống bùn nhơ, trời đất dường như rã nát trước mắt tôi. Tiếng sấm lại rền vang bên tai khiến cho tôi run rẩy, khiến cho tôi chẳng thể nào nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Toàn thân như sắp tan ra, khiến cho tôi chẳng còn cảm thấy đau đớn. Lúc này mái tóc được búi lên vội vã bỗng buông xòa xuống, chiếc trâm ngọc đuôi phượng cùng với mái tóc dài đập mạnh vào đống bùn. Tôi lăn trong đống bùn vài vòng, tay chân lấm đầy bùn đất, cố gắng chống người ngồi dậy nhìn về hướng Trang Bích Lam đang chạy.
Tốc độ phi của con ngựa kia rõ ràng nhanh hơn trước nhiều, Trang Bích Lam đang cho ngựa nhanh chóng tiến lên phía trước, nhưng lại quay đầu về sau, chỉ nhìn về phía tôi đang nằm.
Trong ánh mắt long lanh ấy không chỉ có mỗi nước mưa, khuôn mặt tiều tụy hiện lên nỗi đau như cắt da cắt thịt, môi liên tiếp rung động theo đúng một khẩu hình.

“Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi…”
Bao năm nay, chàng vẫn luôn gọi tôi như vậy, dù trong tiếng sấm sét ầm ầm tôi vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một. Đáng tiếc, đáng tiếc là “Tương tư tựa biển sâu, chuyện cũ tận chân trời. Muôn ngàn hàng lệ rơi, càng khiến lòng đau xót”. Dù vậy cũng chẳng có ai tiếc thương cho chúng ta một chút nào.
“Dừng lại…”
Có người đang vội vã cho ngựa dừng lại, chiến mã đang hà hơi vội vã, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt tôi. Tôi không kịp thích ứng nên khẽ co người lại, miễn cưỡng ngồi thẳng người lên nhìn lại đám truy binh ở phía sau.
Quả nhiên là Đường Thiên Trọng, trên người mặc bộ chiến bào màu đen, ngồi trên lưng ngựa nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ không hiện ra bất cứ cảm xúc nào khác.
Sau lưng hắn, ngoại trừ đệ đệ ruột thịt Đường Thiên Kỳ, còn có hai mươi chiến binh tinh nhuệ ngồi trên chiến mã, vừa nhìn là biết ngay đây là đám sỹ tử do phủ Nhiếp chính vương đào tạo, nuôi dưỡng, thân thủ tuyệt đối giỏi hơn đám ám vệ ban nãy nhiều lần.
Ban đầu chắc đám ám vệ đó định chờ bọn người này đuổi kịp tới rồi mới cùng nhau động thủ chăng? Chắc hẳn do lo lắng cơn mưa bão đột nhiên tràn tới khiến chúng tôi có thể thuận lợi chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của mình nên chúng mới quyết định động thủ trước.
Đường Thiên Kỳ đưa tay lên vuốt hết đám nước mưa đọng trên khuôn mặt, nhìn sang huynh trưởng rồi mỉm cười nói: “Chúc mừng đại ca, xem ra tiểu mỹ nhân này không có vấn đề gì cả, hôm nay đã có thể đạt được nguyện ước bấy lâu, chúng ta phải tận hưởng hết lòng thôi”.
Hàng ngày nhìn Đường Thiên Trọng còn thấy được đôi chút bình ổn, thế nhưng lúc này lại chẳng hề trách mắng lời nói đùa cợt quá đáng của Đường Thiên Kỳ, chỉ đưa mắt nhìn về phía Trang Bích Lam trốn thoát, bình thản dặn dò: “Ta không đuổi theo nữa, Thiên Kỳ, đệ dẫn người theo, nhất định phải bắt tiểu tặc họ Trang cùng người phụ nữ đó về đây, có hiểu không?”
Đường Thiên Kỳ nhận lệnh, quả nhiên dẫn người đi vòng qua chỗ tôi nằm tiếp tục tiến lên trước truy đuổi.
Nghĩ tới việc Trang Bích Lam hai người một ngựa, hơn nữa cả người lẫn ngựa đều mệt nhoài, kiệt sức, lại còn phải chăm sóc một Nam Nhã Ý không biết còn sống hay đã chết, làm sao mới có thể địch lại được hơn hai mươi tên truy binh tinh nhuệ của phủ Nhiếp chính vương?
Tôi chẳng thể bận tâm thêm nữa, thét lớn tiếng: “Đợi đã!”
Đường Thiên Trọng vốn đã định xuống ngựa, nghe thấy tôi nói thế liền ngồi vững lại, nheo nheo mắt nhìn về phía tôi.
Cả mái tóc dài đang nhuốm đầy bùn dơ, ngay cả mặt cũng nhoe nhoét đầy bùn đất, tôi không biết lúc này mình có được mấy phần trọng lượng trong lòng Đường Thiên Trọng. Có điều tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó khi cứu tôi ra khỏi bàn tay độc ác của Thẩm Phượng Nghi, hắn đã nhẫn nại chiều theo ý tôi, nên đành ôm theo tia hy vọng sau cùng, lê thân người đang gần như mất hết sức lực, nhẫn nhịn cảm giác hoa mày chóng mặt, tôi quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin: “Hầu gia, xin hãy tha cho bọn họ, có được không?”
“Tha cho bọn họ? Nàng chỉ muốn nói với bản hầu chuyện này sao?” Hắn đột nhiên bật cười lớn tiếng, cầm chiếc roi ngựa chỉ về phía tôi hét: “Ninh Thanh Vũ, nàng liều mạng nhảy xuống khỏi lưng ngựa của hắn chỉ vì nghĩ rằng trong lòng bản hầu có nàng, có thể lợi dụng tình cảm của bản hầu dành cho nàng để uy hiếp bản hầu, để cho tình lang của nàng có thể chạy thoát sao?”
Tính kế? Lợi dụng?
Tôi nhếch miệng mỉm cười: “Trong lòng hầu gia, ta thật sự quan trọng đến vậy sao?”
Đường Thiên Trọng nhìn tôi lạnh lùng, quay sang nói với Đường Thiên Kỳ, dõng dạc nói từng chữ một: “Mau mang đầu của Trang Bích Lam về đây gặp ta. Nếu không được thì mang đầu đệ về nộp thay”.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Đường Thiên Kỳ không còn nét cợt nhả khi nãy nữa, vội vã đáp lời rồi nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, dẫn theo hơn mười tên truy binh đuổi theo phía trước.p>

Trái tim tôi lạnh giá, không quỳ trước hắn nữa mà ngồi bệt trên mặt đất lạnh lùng nhìn về phía hắn. Vốn dĩ tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần bắt được tôi là Đường Thiên Trọng đã vừa lòng rồi, có lẽ sẽ không tiếp tục truy đuổi Trang Bích Lam nữa. Thế nhưng hắn nhất quyết muốn dồn chàng vào chỗ chết, với tình trạng lúc này của mình, Bích Lam có cơ hội nào để thoát khỏi cái chết đây?
Nói cho cùng, hắn độc ác hơn Đường Thiên Tiêu rất nhiều lần.
Đường Thiên Trọng dường như không quen bị người khác nhìn lạnh lùng như vậy, hắn cau chặt đôi mày rồi nói: “Nàng không nên oán trách ta, muốn trách thì hãy trách bản thân mình đã không biết điều. Hết lần này đến lần khác, ta chăm sóc, lo lắng cho nàng, vậy mà nàng lại càng ngày càng muốn trèo cao, cưỡi lên đầu lên cổ bản hầu”.
Hắn cho ngựa tiến gần lại chỗ tôi, đưa tay về phía tôi rồi nói: “Mau nhảy lên ngựa của ta”.
Tôi nhếch môi mỉm cười, gắng gượng chống người đứng dậy, khập khễnh từng bước, từng bước đi trong đống bùn bị đội nhân mã của Đường Thiên Kỳ quần loạn lên, tiến về hướng Trang Bích Lam bỏ đi.
Chàng trốn thoát thành công cũng được, thất bại cũng được, tôi chỉ muốn được càng gần chàng càng tốt.
Tuy rằng… sau cùng chàng vẫn chẳng thể hiểu được tâm ý của tôi. Không ngờ chàng lại tưởng rằng tôi có thể phản bội lại tình yêu, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của Đường Thiên Trọng mà tiếp tục sống.
Khi tôi bước đi được năm, sáu bước, phía sau lưng truyền tới tiếng thét đầy tức giận của Đường Thiên Trọng: “Ninh Thanh Vũ, nàng còn dám bước thêm bước nữa, đừng có trách bản hầu không khách khí”.
Cả thân người tôi đều run lên cầm cập, nhưng không phải vì sự uy hiếp của Đường Thiên Trọng. Chiếc giày của tôi đã chìm trong đống bùn nhơ không rút ra được, bàn chân trái không giày đang dính đầy bùn đất, không nhìn ra đám đất thô ráp dưới chân, vừa mới bước đi đã đau đớn đến mức toàn thân run lên.
Nghiến chặt răng tiến tiếp về phía trước, tôi đau đớn đến mức mắt đen sầm lại, bên tai lúc này ù ù mơ hồ.
Tôi cố gắng đứng vững mới nghe được Đường Thiên Trọng đang sai quân của mình: “Mau đến bắt nàng ấy lại đây, trói lại rồi đưa lên ngựa của bản hầu”.
Tiếng bước chân giẫm trên bùn vang lên, khi quay mặt lại tên hộ vệ kia đã tiến sát đến chỗ tôi. Nỗi thống hận dâng trào trong lòng, tôi quay lại nhìn Đường Thiên Trọng cười nhạt: “Ta vô cùng hối hận, hối hận năm đó đã cứu một tên cầm thú đội lốt người như ngươi”.
Đường Thiên Trọng phát nộ, còn hai tên hộ vệ kia nhất thời sựng người, quay đầu lại nhìn Đường Thiên Trọng.p>
Lặng lẽ nhìn về phía Trang Bích Lam đi mất, tôi không còn do dự nữa, lấy thanh đoản đao giấu trong tay áo, nắm chặt rồi đâm mạnh vào bụng của mình.
“Á”. Bọn hộ vệ thét lên thất thanh.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng Đường Thiên Trọng nhảy xuống ngựa, giẫm lên đống bùn đất xông nhanh về phía tôi.
Tôi dù có chết cũng mong được chết càng xa khỏi hắn càng tốt, liền cố gắng tiến nhanh về phía trước vài bước, nhưng lại nhanh chóng ngã về phía trước vì không đỡ nổi sức nặng của bản thân.
Thế nhưng sau cùng tôi cũng không được toại nguyện, thân thể ngã vào một cánh tay rắn chắc lạ thường.
Là Đường Thiên Trọng? Bao bọc quanh thân người tôi lúc này là hơi thở của kẻ võ giả kiêu căng, cao ngạo, đáng sợ vô cùng.
Ngay cả khi chết, tôi cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn?
Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy đôi bàn tay đỏ lòm đầy máu của mình cùng với thanh đoản đao đang găm sâu trên bụng, nhanh chóng nhuốm đỏ cả y phục. Tôi lặng lẽ mỉm cười, chẳng thèm nhìn tên đàn ông vô tình vô nghĩa kia lấy một lần, lại đưa đầu nhìn về hướng Trang Bích Lam rời đi.
“Thanh… Thanh Vũ…”
Đường Thiên Trọng đang gọi tên tôi, giọng nói hơi phiêu linh, nghe như thể hắn đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy.

“Bích Lam… Bích Lam…”
Tôi khẽ cất tiếng gọi, quả nhiên giọng nói cũng giống y như hắn, tiếng gọi dịu dàng của tôi nghe yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Và lúc này, tôi thật sự nhìn thấy Trang Bích Lam.
Chàng cầm trong tay một quyển thơ, tay áo bay bay trong gió, tiêu diêu vừa đứng bên hồ sen, ánh mắt sáng trong, xanh biếc vô ngần: “Vừa mới chớp mắt, Vũ Nhi của ta đã lớn thế này rồi. Cuối cùng, ta đã có thể lấy nàng về làm vợ rồi”.
Tôi liền mỉm cười, đưa tay về phía chàng nói: “Bích Lam…”
Thế nhưng tại sao chàng lại không giơ tay ra nắm lấy tôi chứ?
Đôi tay lững lờ giữa không trung, rất lạnh, rất lạnh, những giọt nước giá băng không ngừng nhỏ xuống.
“Thanh Vũ, Thanh Vũ”.
Chàng hình như đang lớn tiếng gọi tên tôi, nhưng giọng nói lại không giống như mọi khi, tiếng nói trầm ổn đôi phần quen thuộc ấy khiến tôi hãi hùng.
Không phải là chàng sao? Vậy thì ai đang gọi tên tôi chứ?p>
Tôi cố gắng mở to mắt ra, bóng hình của Trang Bích Lam đã dần dần mờ ảo, bầu trời xanh trong lúc ẩn lúc hiện trước mắt, nước mưa không ngừng rơi trên người tôi, vừa lạnh lẽo lại vừa đau đớn, tôi run rẩy như thể chiếc lá cuối cùng chuẩn bị rời khỏi thân thân cây khi mùa đông tràn đến. Còn bàn tay mất hết sức lực rơi xuống khỏi khoảng không, một bàn tay to lớn khác đang nắm chặt lấy tay tôi, thận trọng tay đan vào tay, nắm chặt lấy. Vào ngày mưa gió lạnh lẽo đáng sợ thế này, bàn tay của người ấy ấm áp đến mức khiến cho tôi cảm thấy an tâm.
Cùng lúc ấy, tiếng nói khiến tôi bị chìm đắm, mê hoặc kia dần dần tiến đến thì thầm bên tai tôi: “Thanh Vũ, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, cố gắng lên, ta sẽ đưa nàng đi tìm đại phu. Ta… ta không phải thật sự muốn làm khó nàng đâu”.
Là Trang Bích Lam sao? Hay không phải là Trang Bích Lam?
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hoài nghi, luôn cảm thấy người đó nên là Trang Bích Lam mới đúng.
Chàng biết rằng tôi thà chết đi cũng không muốn rời xa, làm sao có thể bỏ tôi mà đi được chứ? Càng không thể dứt bỏ được, chàng nhất định sẽ quay lại tìm tôi.
Sau cùng chàng đã quay lại, tôi lại có thể nhìn thấy bóng dáng của chàng dưới ánh trăng, áo tung bay trong gió, nụ cười dịu dàng, tươi tắn, tỏa sáng dưới ánh trăng dịu nhẹ lúc đêm khuya, từ từ bước lại gần tôi.
Tôi mỉm cười vui mừng, khẽ tiếng hỏi: “Bích Lam, Bích Lam… muội tiếp tục chờ huynh. Muội sẽ chờ huynh trăm năm nữa, có được không?”
Chàng đưa đôi tay ra ôm chặt lấy tôi, tình yêu chan chứa ôm lấy tôi chẳng khác nào một vật báu quý giá mà cả đời này cũng không chịu để tuột khỏi tay.
“Vũ Nhi…”
Dường như tôi lại nghe thấy tiếng gọi buồn bã mà dịu dàng, khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy an lòng, bình tâm nhắm mắt lại.
Giữa trời đất này, cũng chỉ có mỗi mình Trang Bích Lam mới gọi tôi bằng giọng nói dịu dàng, chan chứa tình cảm đến mức đó thôi.p>
Cuộc đời tôi tuy ngắn ngủi, sau trăm năm nữa, mỗi độ hoa nở, chúng tôi lại có thể tay nắm tay đứng bên hồ sen, đánh đàn thổi tiêu, lặng ngắm sen nở, nhìn đôi uyên ương đậu trên án lá sen rộng khoe đôi cánh bảy sắc tuyệt đẹp của mình:
“Muốn gặp chẳng gặp được, muốn quên chẳng thể quên
Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.