Bạn đang đọc Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ – Chương 7: Làm Lại Thơ Cũ, Chốn Xưa Xa Tận Chân Trời
Hai bên Thái hậu cùng Nhiếp chính vương tranh giành, trước mặt cũng như sau lưng diễn ra rất lâu rồi, nhưng sau khi Vũ Đế Đường Thừa Nguyên băng hà, hai người lại hợp lực thâu tóm triều chính hình thành nên một hiệp định ngầm. Mỗi khi đối mặt với những việc đại sự quan trọng của đất nước, họ luôn luôn giữ chung quan điểm, ý kiến, như vậy mới có thể duy trì được thế cân bằng hiếm có trong triều đình, từng bước khiến cho Đại Chu trở nên phồn thịnh, an bình.
Thế nhưng năm nay, kể từ khi bắt đầu vào xuân, lúc tấn công chiếm đóng Thụy Đô, bệnh cũ của Nhiếp chính vương tái phát, tinh thần ngày càng không được như trước nữa, dần dần càng giao nhiều chuyện chính sự vào tay con trai trưởng là Đường Thiên trọng. Đường Thiên Trọng hành xử mọi việc đều rất dứt khoát, rõ ràng, trong đó ẩn chứa bá khí đáng sợ, còn Thái hậu đương nhiên cũng giấu dao trong nụ cười, lặng lẽ sắp xếp một loạt các trọng thần thân tín với mình trợ giúp cho Đường Thiên Tiêu.
Kể từ sau khi Đường Thiên Tiêu bị hạ độc, Thái hậu đương nhiên cũng đoán ra được là ai đã âm thầm ra tay, thế nhưng lại chỉ tuyên cáo với bên ngoài rằng Hoàng thượng đột nhiên trúng phong hàn, chưa từng nhắc đến một từ “độc” nào. Ngay cả việc tôi bị hành hạ dã man cũng trở thành chuyện nhỏ nhặt, ghen tuông giữa các phi tần, mỹ nữ trong chốn hậu cung.
Tất cả những chuyện to lớn này, hầu hết các trọng thần trong triều Đại Chu đương nhiên cũng đều nhìn ra được ẩn tình bên trong, họ lặng lẽ, âm thầm xác định rõ vị trí của mình trong cục thế chính sự hiện nay, luôn luôn cảm thấy bất an với tiền đồ sau này của bản thân.
Tuy tôi đã bị kéo vào cuộc tranh giành quyền lực đáng sợ này, nhưng kể từ khi lấy cớ dưỡng thương, cuộc sống lại an nhàn, tĩnh lặng hệt như trước kia. Thêm vào đó, dựa vào ý chỉ của Thái hậu, tuyệt đối không cần đặt chân đến cung Hy Khánh, sóng gió trong triều đình dù lớn đến đâu, Hoàng hậu cảm thấy bực tức, phẫn nộ thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, coi như là trong họa được phúc.
Sau một lần chịu thiệt lớn, Đường Thiên Tiêu càng không có ý nhượng bộ Đường Thiên Trọng thêm chút ít nào nữa, biểu hiện ghê gớm, sắc bén hàng ngày hiện rõ trong từng tiếng cười hỉ hả, khiến tôi khó lòng mà coi như không nhìn thấy.
Được cái tuy rằng thân là cửu ngũ chí tôn, nhưng trước mặt tôi ngài chưa bao giờ tỏ vẻ đế vương quá trớn. Hàng ngày trước mặt kẻ hầu người hạ, ngài chẳng qua chỉ bảo tôi pha bình trà thanh đạm, đánh khúc nhạc giải khuây, thân thiết, hóm hỉnh chọc ghẹo vài câu mà thôi. Đêm đến tuy rằng cùng ở trong một gian phòng nhưng tôi ngủ trên giường, ngài ngủ giường trúc, mỗi người ôm một mối tương tư riêng.
Kể từ sau khi bị thương, sức khỏe tôi yếu hơn trước, buổi đêm ngủ cũng say hơn, vậy nên không để ý được liệu ngài có thức dậy vào nửa đêm, sầu muộn, ưu tư thu lại nụ cười xán lạn ban ngày hay không. Một hôm, trong giấc mộng, tôi hoảng hốt cảm nhận bên cạnh mình có người, lúc mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy Đường Thiên Tiêu đang vén tấm rèm lên, thân hình cao lớn của ngài vừa mới rời khỏi đầu giường. Còn tấm chăn trên người tôi cũng được kéo lên đắp hết toàn thân, góc chăn vẫn còn lưu lại vết tích bàn tay to lớn của người đàn ông để lại.
Kéo chăn lên cao hơn chút nữa, tôi thật sự không dám tin vào mắt mình, một đế vương trẻ tuổi từ nhỏ lớn lên giữa chốn thâm cung nội viện này cũng có thời khắc quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt thế này, hơn nữa lại còn biết quan tâm, chăm sóc người khác nữa.
Có lẽ ngài đang niệm chút tình cảm cũ giữa tôi với Nam Nhã Ý chăng?
Chỉ có điều càng trải qua nhiều sóng gió, gian nan, chút tâm tư ở thẳm sâu trong lòng tôi càng ngày càng không muốn thổ lộ cùng ai khác.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong, bóng cây thoắt ẩn thoắt hiện trên tấm rèm cửa, phiêu linh giống như bóng nước dưới hồ sen năm nào.
Bên trong gian phòng, ánh nến mờ ảo, phập phồng giữa đêm, thi thoảng lại vang lên tiếng thở dài, thật lòng khiến cho người ta chẳng thể phân biệt đang mộng hay đang thực.
Tiết trời bắt đầu nắng nóng, tôi liền sai người đem chiếc giường trúc đặt dưới gốc cây đại thụ, rồi lười biếng ngồi dưới đó, chậm rãi thêu một chiếc túi bướm.
Vô Song và Tầm Nguyệt bê một chiếc bàn nhỏ tới, rồi mỉm cười nói: “Chiêu nghi, người vừa tĩnh dưỡng được ít ngày, đừng làm những công việc đòi hỏi sự tập trung và tỉ mỉ thế này, cẩn thận không lại hại đến mắt đấy”.
“Dạo này ta buồn chán quá, làm một vài việc đòi hỏi tập trung thế này để giết thời gian thôi”. Tôi ngẩng đầu lên, ánh nắng len lỏi qua lớp lá dày đặc, mơn mởn, vẫn vô cùng sáng tươi, chói lóa, nhưng cũng cho ta cảm giác dễ chịu, không còn nóng bức như mọi khi nữa.
Vô Song mỉm cười nói: “Chiếc túi thơm này được thêu rất tinh tế, lúc chiêu nghi thêu chắc hẳn là đặt rất nhiều tâm tư vào đó, chi bằng hôm nay cứ để một bên, mấy hôm nữa rồi lại tiếp tục cũng được. Nương nương xem thời tiết hôm nay đẹp quá, bọn nô tì mang đàn đến, chiêu nghi đàn một khúc nhạc có được không?”
Cửu Nhi đang ôm trong lòng rất nhiều hoa không biết lấy ra từ đâu, mỉm cười rồi nói: “Đúng vậy đó ạ, chiêu nghi tinh thông âm luật, đàn ca thổi sáo tâm trạng vui vẻ cũng khiến bản thân dễ chịu hơn, hà tất phải tốn thời gian vào mấy việc thêu thùa ạ? Nếu như chiêu nghi cần dùng, ngày mai Cửu Nhi sẽ làm cả chục cái cho chiêu nghi”.
Tôi lắc đầu, ngước mắt nhìn ngói ngọc tường ngà trong Hoàng cung rồi nói: “Yên tĩnh sống trong tẩm cung, đừng có gây phiền phức cho người khác. Ngươi cũng thế, số hoa cỏ này lấy ở đâu ra thế? Đừng có gây chuyện phiền phức không đáng có”.
Cửu Nhi nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn về phía cung Hy Khánh, vẻ mặt khá căm giận nói: “Chiêu nghi vẫn sợ người ta làm gì sao? Hiện nay trong ngoài triều đình Đại Chu có ai mà không biết chiêu nghi chính là người được sủng ái, yêu chiều nhất, ngay cả Thái hậu cũng bảo vệ, che chở. Bên đó nếu như còn dám không có chuyện gì tự nhiên gây phiền phức cho nương nương, chẳng nhẽ không sợ Hoàng thượng trở mặt hay sao? Lẽ nào bên đó lại thật sự cho rằng mình đang được sủng ái hay sao, cũng không thèm nhìn lại bản thân”.
“Cửu Nhi, im miệng lại”. Ngưng Sương đoạt lấy bó hoa trong tay Cửu Nhi rồi thì thầm quát nạt.
Vô Song bật cười: “Lời nói của con trẻ không nên chấp nhất”.
Tầm Nguyệt đưa tay lên làm điệu bộ im lặng: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra, đừng quên là, lần trước chính là người trong cung chúng ta chạy đến chỗ Hoàng hậu bẩm báo đấy”.
Vô Song đưa nhanh đôi mắt nhìn quanh rồi than: “Đúng thế, đáng tiếc là tiểu cung nữ kia đã bị Hoàng hậu điều đi không còn biết tung tích đâu nữa. Nếu không chúng ta có thể hỏi xem, chiếc chén ngọc bị mất kia liệu có phải bị chính ả ta lấy trộm rồi cố ý hãm hại chiêu nghi của chúng ta hay không”.
Cửu Nhi không dám lớn tiếng nữa, nhìn thấy trong khu vườn này không có mấy cung nữ làm việc nặng nhọc mới khẽ khàng thì thầm: “Các tỷ tỷ nói cũng phải, chẳng qua là một tiểu cung nữ thôi, lấy đâu ra dũng khí, bản lĩnh để hãm hại chiêu nghi của chúng ta chứ, phải chăng là…”
“Đem số hoa nhài này vào cắm ở bình hoa cạnh cửa vào phòng ta, màu sắc hoa này rất bình dị, yên tĩnh. Chỉ có điều đặt xa xa một chút, hương thơm quá nồng, ngửi nhiều cảm giác không thoải mái”.
Tôi cắt ngang lời nói của Cửu Nhi, tiếp tục vùi đầu vào thêu thùa, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Tuyên thái hậu cố ý phong tỏa tin tức Đường Thiên Tiêu trúng độc, chuyện chén ngọc bị mất, ngoại trừ những người trong cung Hoàng hậu và Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt hai cung nữ thân cận của tôi, những người khác đều không hề biết gì, nhiều lắm cũng chỉ nghe nói tôi bị chịu phạt và do cung nữ trong cung Di Thanh đến bẩm báo. Vô Song là người hầu thân cận của Đường Thiên Trọng, đương nhiên cũng có mạng lưới tin tức dày đặc, tỉ mỉ của riêng cô bé. Thế nhưng đáng lẽ bản thân cô bé cũng phải biết rằng, thứ độc đó là do chính vị hầu gia tốt bụng của mình hạ thủ, bây giờ lại còn dùng lời lẽ ẩn ý để ám chỉ có người khác hãm hại tôi?
Thế nhưng trong chốn thâm cung này, người muốn dồn tôi vào chỗ chết chỉ có mỗi Thẩm hoàng hậu ghen ghét, đố kị khi tôi được sủng ái mà thôi. Thế nhưng, Thẩm hoàng hậu dù có ngu ngốc đến đâu cũng không thể nào lấy tính mạng của Đường Thiên Tiêu ra làm vật đánh cược. Nói cho cùng, Đường Thiên Tiêu cũng là người duy nhất mà Hoàng hậu có thể gửi gắm cả đời, nhờ ngài mà cả đời giàu sang phú quý, cao ngạo vô song.
Tôi vừa mới phân tâm đôi chút, kim thêu đã đâm ngay vào ngón tay, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
“Trời ơi, tại sao nàng lại không cẩn thận như vậy chứ!”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng cười quen thuộc, còn chưa đợi tôi kịp ngẩng đầu lên, ngón tay đã được nắm lấy, nhanh chóng truyền đến hơi ấm ươn ướt.
Người đến chính là Đường Thiên Tiêu, nhanh chóng, dứt khoát cầm lấy bàn tay của tôi, rồi ngậm ngón tay bị kim châm vào miệng.
“Hoàng thượng”. Tôi kêu lên hoảng hốt, vội vàng thu tay lại, đưa mắt nhìn xung quanh, mấy người cung nữ đứng quanh đã lặng lẽ rút lui từ trước.
Đường Thiên Tiêu ngồi xuống chiếc giường trúc của tôi, nhếch miệng mỉm cười: “Hiếm khi ngửi được mùi hương hoa ở chỗ của nàng, chắc hẳn không phải do nàng hái đúng không? Không có việc gì thì nàng ra ngoài đi lại, ngắm cảnh, ở trong nhà nhiều ốm người trẫm lại cảm thấy đau lòng, thương xót”.
Tôi lấy khăn tay lau đi vết thương, mỉm cười nói: “Người mà Hoàng thượng phải thương xót, lo lắng còn nhiều lắm, không cần thiết phải tính cả thần thiếp vào trong đó đâu”.
Đường Thiên Tiêu nhìn vào hành động của tôi, nụ cười bỗng nhiên cứng đờ lại, sau đó mới từ từ giãn ra: “Thanh Vũ, nàng chê bai trẫm làm bẩn bàn tay của nàng sao?”
Tôi ngây người, mới nhận ra hành động cật lực lau tay của mình có phần khoa trương.
Tuy rằng thỉnh thoảng ngài có hành động trêu chọc, nhưng mỗi đêm cùng ở trong một gian phòng, nếu như thật sự có ý đồ gì bất minh thì dựa vào địa vị, luận về thân thủ đều ở mức độ tôi chẳng thể nào chống cự lại nổi.
Dưới bề ngoài tùy tiện, lười nhác, có thể xem ngài là một chính nhân quân tử.
Huống hồ chi, ngài vẫn cứ là người trong lòng mà Nam Nhã Ý ngày nhớ đêm mong, cũng là tia hy vọng duy nhất để tôi có thể an nhàn, tĩnh lặng sống nốt cuộc đời còn lại của mình.
Còn về những điều khác… thật lòng tôi không dám suy nghĩ quá nhiều.
Miễn cưỡng nhoẻn miệng cười lên, tôi quay đầu sang mỉm cười nói: “Hoàng thượng nói đùa với thần thiếp sao, ai dám chê ngài bẩn nào?”
Đường Thiên Tiêu cũng nhoẻn miệng nói: “Nàng dám! Tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng e là chẳng có chuyện gì mà nàng không dám cả”.
Tôi im lặng.
Ngay cả việc ám sát ngài mà cũng dám làm, đối với ngài mà nói thì quả thực tôi chẳng còn việc gì không dám làm nữa.
Có điều ngài cũng không hề có ý truy cứu sâu xa, đưa tay vòng qua bờ vai đoạt lấy chiếc túi thơm trong tay tôi, nhanh chóng chuyển câu chuyện: “Ây da, chiếc túi thơm này thêu tinh tế quá nhỉ! Nàng thêu cái gì đây? Hoa sen sao?”
Quả thực, đó là hoa sen.
Ký ức năm xưa vẫn vô cùng sâu sắc, ngay cả khi ngồi thêu thùa, tôi cũng nhớ về đóa sen hồng nhạt với tiếng cười trong trẻo giữa đám lá sen xanh biếc ở trong hồ khi tôi còn ở tuổi thiếu thời. Bất giác, màu sen sắc lá đó đã in đậm trong ký ức của tôi.
Khẽ dịch người sang, tôi vẫn chẳng thể nào đẩy được cánh tay đang đặt trên vai mình của Hoàng thượng.
Giữa chốn thâm cung hậu viện này, tôi thật sự không biết được ở một chỗ bí mật nào đó, liệu có ai đang theo dõi từng cử chỉ, lời nói của tôi và Hoàng thượng hay không. Tôi cũng không tiện từ chối quá rõ rệt, ngài tuổi trẻ, tính cách vẫn còn ham vui, thích đùa cợt, chứ chẳng có chút ác ý nào, tôi đành cúi thấp đầu lấy lại chiếc túi thơm rồi nói: “Dạ, là hoa sen. Một vài ngày nữa chắc là đến lúc hoa sen nở rộ thôi”.
Đường Thiên Tiêu bỗng khựng lại giây lát rồi cười nói: “Nhìn đường kim mũi chỉ của nàng, chắc đây là đóa sen tịnh đế phải không? Loại hoa sen này đặc biệt mà tinh tế, thêu xong thì tặng cho trẫm nhé”.
Tôi ngây thần người, mỉm cười nói: “Thần thiếp chẳng qua chỉ làm chơi trong lúc dưỡng bệnh thôi, khó lòng tránh được sai sót, nếu như Hoàng thượng muốn, đợi thần thiếp khỏe hẳn lại rồi làm cho ngài một cái đẹp hơn sau nhé”.
Ánh nắng dường như giảm nhiệt đôi chút, điều này khiến tôi bất giác ngẩng đầu lên, ánh nắng xuyên qua kẽ lá vẫn cứ sáng chói như trước đó, nhẹ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Đường Thiên Tiêu, trắng trẻo mà cũng lốm đốm vài vệt nắng, hoàn toàn có thể nhìn thấy một vài điểm mà thường ngày khó thấy.
Tôi đứng dậy, đưa chiếc túi thơm lên cao nhìn ngắm thật kỹ, hạ giọng xuống thấp hơn rồi bất giác mỉm cười: “Đường kim mũi chỉ của thần thiếp đúng là hơi thô đôi chút, tay nghề của Nhã Ý tỷ tỷ mới gọi là tinh tế, hơn người. Không nói cái khác, Hoàng thượng chỉ cần nhìn vào chiếc dây treo uyên ương điểm nước mà tỷ tỷ thêu cho ngài thôi, chẳng thể nào nhận ra được bất cứ tì vết nào cả”.
Đường Thiên Tiêu cũng nhìn theo hướng tay tôi giơ lên, có điều lúc đó ánh mắt đưa về tầm xa hơn, tuyệt đối không phải đang ngắm chiếc túi thơm của tôi.
Bàn tay của ngài bất giác đưa đến phần thắt lưng, cầm lấy chiếc dây treo trên miếng ngọc bội cửu long rồi ưu tư nói: “Đúng thế, Nhã Ý… tài sắc vẹn toàn, tính tình hòa nhã… Đường Thiên Trọng, thật sự đã chà đạp lên nàng ấy”.
Ngài cũng giống y tôi, lưu tâm đến việc tai vách mạch rừng, câu nói sau cùng là tiếng thì thầm, khẽ khàng, không hề muốn cho người khác nghe thấy, nhưng cũng rất âm trầm, giống như bị bóng đen của cây đại thụ đè nặng khiến cho toàn thân chẳng thể nào vươn thẳng lên được.
Vừa nói dứt lời, người liền lui về sau một bước, thở dài một tiếng rồi phất tay áo, giống như lập tức vứt bỏ đi áp lực vừa xong, nhoẻn miệng cười: “Trẫm đang định quay về ngự thư phòng, chỉ là tiện đường ghé thăm nàng chút thôi. Mấy hôm nay không qua cung Hy Khánh, trẫm cũng khá nhớ Thẩm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của trẫm rồi, tối nay trẫm sẽ không tới nữa. Nàng cứ đi nghỉ sớm đi, đừng để bản thân mệt mỏi quá”.
Ngài tiện tay lấy một nhành hoa nhài rơi trên mặt bàn, đưa lên mũi ngửi, sắc mặt bỗng nhiên xán lạn, tươi tắn trở lại, hơn thế lại còn ngân nga theo một điệu nhạc, sau đó tiêu diêu tự tại bước đi mất.
Nhạc điệu đó khá quen tai, chính là khúc nhạc Ngọc Lâu Xuân tôi đã thổi vào hôm ngài bị trúng độc.
Bị người khác ám toán đén mức đó, mà chẳng hề thấy đôi chút sợ sệt hay cảnh giác gì ở ngài cả, tôi thật sự không biết nên tán thưởng tấm lòng đại lượng, tính tình khoáng đạt của ngài hay thương cảm cho ngài vì xuất thân đế vương mà bất đắc dĩ phải mỉm cười tươi tắn, tự tại vô sự giữa núi đao biển lửa, nguy cơ trùng trùng.
Đến lúc chập tối, Vô Song đích thân hâm nóng lại thuốc, bê đến trước mặt tôi, dùng thìa khẽ khuấy lên rồi cười nói: “Chiêu nghi nương nương chỉ cần uống thêm vài thang thuốc nữa chắc là sẽ hồi phục hoàn toàn thôi”.
“Ta đã hồi phục từ lâu rồi, là hầu gia đã lo lắng quá mức thôi”. Tôi mỉm cười đón lấy bát thuốc: “Ta thấy bên cạnh Khang hầu chỉ có mỗi mình ngươi là đắc lực nhất, thầm nghĩ ngài điều ngươi qua đây nhất định cũng cảm thấy không quen mấy. Chi bằng mấy hôm nữa, ta sẽ nói một tiếng với bên phòng văn thư điều ngươi về hầu cận hầu gia vẫn hơn”.
Vô Song khép mí lại, khẽ tiếng nói: “Có phải chiêu nghi nương nương chê Vô Song hầu hạ người không chu đáo nên muốn đuổi nô tì về không?”
“Đương nhiên là không rồi. Có điều quân tử không nên cướp thứ tốt đẹp của người khác, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ mà thôi. Cũng giống như bọn Tẩm Nguyệt đã quen hầu hạ ta vậy, nếu như một ngày nào đó không xuất hiện trước mặt nữa, ta cũng sẽ cảm thấy nhớ nhung lắm”.
Nhấp vài hụm thuốc, dường như cảm thấy đã đắng hơn trước đó đôi chút, chắc hẳn thân thể tôi đã hồi phục, vị giác đầu lưỡi cũng theo đó khôi phục theo, mỗi mùi vị đắng cay ngọt bùi đều dần dần trở nên rõ rệt lạ thường.
Vô Song hầu hạ vô cùng chu đáo, cũng biết nhìn sắc mặt của người khác. Đối với Đường Thiên Trọng, tôi ngoài mặt tôn trọng, trong lòng đề phòng cao độ, không phải cô bé không nhìn ra. Khoảng thời gian gần đây Vô Song đến sống ở cung Di Thanh, mỗi tối đều bê thuốc đến cho tôi dùng, thường hay để một chiếc thìa bạc ở phía trong, đồng thời mỗi khi thái y đến khám bệnh, thường hay đem chút thuốc còn thừa lại, hỏi xem đun lửa thế đã thỏa đáng hay chưa.
… Chắc hẳn cô bé biết rằng vụ việc lần trước chủ nhân mình không thoát khỏi hiềm nghi, muốn lấy lại sự trong sạch cho bản thân và chủ nhân, đồng thời cũng bày tỏ rõ thành ý không hề muốn hại tôi.
Tôi cũng coi như không biết.
Nói cho cùng, cô bé tận tâm tận lực cũng là muốn giúp tôi hồi phục sức khỏe, còn trở mặt với Khang hầu Đường Thiên Trọng cũng không hề có lợi lộc gì cho tôi cả.
Chỉ có điều, rõ ràng biết được dụng tâm của Đường Thiên Trọng, lại cứ để tâm phúc của hắn ở mãi bên cạnh mình, để cho cô bé lúc nào cũng có thể bẩm báo từng cử chỉ hành động, lời nói của tôi, chỉ nghĩ vậy thôi, tôi đã cảm thấy thấp thỏm bất an như ngồi trên bàn chông vậy.
Thế nhưng, rõ ràng Vô Song không hề muốn rời đi, cô bé vừa chuẩn bị nước đường cho tôi, vừa mỉm cười nói: “Hầu gia vẫn còn khắc cốt ghi tâm ơn cứu mạng của chiêu nghi năm ấy, không để cho nô tì hầu hạ bên cạnh nương nương, hầu gia sẽ không thể nào an tâm được”.
Tôi nở nụ cười lãnh đạm, nuốt từng hụm, từng hụm thuốc đắng chát rồi chậm rãi bảo: “Vậy lúc nào rảnh rỗi về thăm hầu gia thì nhớ chuyển lời cảm ơn giúp ta”.
Vô Song mỉm cười không mấy chân thành, còn tôi cũng nói chẳng mấy thật lòng.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương.
Một người đàn ông không chút niệm tình thân nào hạ độc thủ với người em họ của mình, tôi còn có thể mong mỏi hắn thật sự tình thâm nghĩa trọng hay sao?
Cho dù đã từng có giây phút thực sự nhất kiến chung tình, sớm muộn cũng sẽ bị chìm sâu trong cuộc chiến tranh giành quyền lực không bao giờ ngừng nghỉ ở chốn thâm cung. Đối với những người đàn ông coi trọng, đắm chìm trong quyền thế, mỹ nhân chẳng qua cũng chỉ là vật điểm xuyết cho giang sơn mà thôi.
Vô Song nhìn thấy tôi uống cạn thuốc, liền vội vã đưa nước đường tới.
Tôi thử một ngụm, đầu lưỡi vẫn chưa tan hết được mùi vị đắng chát, khẽ lên tiếng: “Đắng đúng là đắng, dù cho có bỏ thêm bao nhiêu đường, cũng chẳng thể nào xua đi được vị đắng đó”.
Vô Song tỏ ra hơi áy náy, buông tay xuống rồi đứng sang một bên, không nói thêm bất cứ lời nào khác.
Cửu Nhi đột nhiên lại chạy tới, đưa một gói giấy cho tôi rồi cười hớn hở nói: “Chiêu nghi nương nương, nô tì nhàn rỗi không có việc gì, nên làm một chút kẹo lê theo đúng công thức của người Giang Nam, vừa mới xong, nô tì đã nếm thử một miếng rồi, vị cũng rất ngon, thanh thanh, ngọt ngọt. Chiêu nghi có muốn thử một miếng xem sao không?”
Tôi chẳng có chút tâm tình nào, đúng lúc đang định bảo cô bé lui xuống, vô ý nhìn lướt qua gói giấy đó, vội vàng đón lấy rồi ngước mắt lên nhìn Cửu Nhi. Cửu Nhi cũng đang nhìn về phía tôi, đôi mắt to tròn long lanh dường như đang ẩn giấu đôi chút hoảng loạn, không giống vẻ trong sáng, vô tư như mọi khi. Cô bé khẽ ho nhẹ vài tiếng, rồi cầm một miếng kẹo lên trước miệng tôi, mỉm cười tươi tắn nên cũng tự nhiên hơn đôi chút: “Nào, chiêu nghi mau thử một miếng đi”.
Tôi ngậm miếng kẹo làm từ quả lê, nhìn thấy hai hàng chữ ở góc của miếng giấy, chẳng hề cảm thấy chút mùi vị thanh thanh, ngọt ngào nào, ngược lại còn vô duyên vô cớ cảm thấy cay cay ở sống mũi, long lanh ở đáy mắt.
Là ảo tưởng chăng? Hay là trùng hợp?
Cầm tờ giấy gói chỗ kẹo kia lên, trên đó viết hàng chữ ngay ngắn: “Tương tư tựa biển sâu, chuyện cũ tận chân trời”.
“Tương tư tựa biển sâu, chuyện cũ tận chân trời
Muôn ngàn hàng lệ rơi, càng khiến lòng đau xót
Muốn gặp chẳng gặp được, muốn quên chẳng thể quên
Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện”.
Rất lâu sau khi chia tay, tôi đã từng nhờ người đem những câu này cho Trang Bích Lam, nhưng thật sự chẳng khác nào chiếc diều đứt dây, một đi không tung tích. Tôi từng thầm đoán mấy dòng chữ này hoàn toàn không đến được tay Trang Bích Lam, hoặc giả, tuy rằng đã nhận được những lời này, nhưng vào giây phút đớn đau tột cùng, Trang Bích Lam chẳng muốn đáp lại thư cho tôi.
Thời gian lâu dần, có đôi lúc tôi thậm chí còn chẳng nhớ được hoàn chỉnh cả đoạn thơ đó nữa, chỉ có mỗi điệu Bốc Toán Tử vẫn khẽ khàng vang bên tai mà thôi.
Tương tư tựa biển sâu, chuyện cũ tận chân trời.
Vết mực vẫn còn mới lại càng khiến cho tôi cảm thấy như đang trong mơ, khóe miệng khẽ co giật, ngước mắt lên nhìn về phía Cửu Nhi, đang định nói vài lời thì Cửu Nhi đã hạ thấp người xuống, mỉm cười lên tiếng: “Chiêu nghi, có ngọt không?”
Thân người của cô bé dường như đã che khuất tầm nhìn của Vô Song, khóe mắt vẫn long lanh đẫm lệ, ngay cả chiếc má lúm xinh xinh trên khuôn mặt cũng không còn vẻ nghịch ngợm, hoạt bát như mọi khi nữa.
“Ngọt”. Tôi thu lại hết tâm trạng rối bời và hỗn loạn của mình, thản nhiên như không có việc gì đón lấy cả gói kẹo, chậm rãi tán thưởng: “Cuối cùng… cũng cảm thấy đôi chút vị ngọt rồi”.
Cửu Nhi liền đưa tay lên che miệng rồi cười hỉ hả đáp: “Nếu như chiêu nghi nương nương thích, ngày mai nô tì lại nấu thêm. Thứ đồ ăn vặt này ích khí bổ phổi, không gây hại cho sức khỏe đâu ạ”.
“Nha đầu ngốc, cái này có thể ăn thường xuyên như cơm sao? Như thế này là quá đủ rồi”.
Đầu óc suy nghĩ mông lung, tôi bất giác lấy thêm một miếng cho vào miệng nếm, cảm thấy hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại rồi cười: “Lúc này tự nhiên ta thấy buồn ngủ quá, chắc do cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn, ngồi thêu thùa một lúc thôi đã đau nhức hết cả tấm lưng. Cửu Nhi mau lại đây bóp vai cho ta, ta chợp mắt một lúc”.
Cửu Nhi đáp lại, tôi liền ngồi lên chiếc giường trúc mềm, nhắm mắt lại giả vờ buồn ngủ, chỉ để Cửu Nhi ở lại hầu hạ cạnh bên. Mấy cung nữ Vô Song, Ngưng Sương nhìn thấy tôi buồn ngủ, quả nhiên nhanh chóng nhẹ nhàng tay chân, lần lượt lui ra ngoài.
Cửu Nhi đứng đấm bóp vai cho tôi, động tác càng ngày càng khẽ khàng, có mấy sợi tóc khẽ buông trên mặt tôi, tiện cho tôi quan sát thấy sự do dự, đắn đo của cô bé khi cúi đầu dò xét động tĩnh của tôi.
Tôi im lặng điều hòa nhịp thở, chờ đợi Cửu Nhi lên tiếng trước.
Cửu Nhi lại thở dài sườn sượt một tiếng, rồi mới dùng giọng nói thoải mái đến mức kém tự nhiên để hỏi tôi: “Chiêu nghi nương nương, người đã ngủ chưa?”
Tôi không hề mở mắt, chỉ lười nhác mở miệng nói: “Ừm, cũng sắp ngủ rồi…”
Giọng nói của Cửu Nhi bỗng dưng khẽ khàng hẳn, thì thầm bên tai tôi mang theo hơi thở ấm nóng: “Chiêu nghi nương nương, Trang công tử đã nhập cung, muốn gặp nương nương một lần”.
Trang…
Không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng lạ thường, tôi không nghe thấy ngay cả tiếng thở của bản thân. Trong đầu, trong mắt chỉ còn lại mỗi nụ cười trong sáng, đôi mắt đen sâu thẳm, tiếng gọi “Vũ Nhi, Vũ Nhi…” dịu dàng mà thiết tha của người thiếu niên tuấn tú năm xưa.
Cuống họng khẽ nấc một lúc lâu, tôi mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Cửu Nhi, khẽ tiếng hỏi: “Ai phái ngươi tới đây dò xét ta? Cứ nhất quyết muốn dồn ta vào chỗ chết vậy sao?”
Trang Bích Lam mà bao năm nay đứt đoạn tin tức, đột nhiên lúc này lại đến Hoàng cung muốn gặp tôi?
Hai cha con nhà họ Trang chiếm cứ được vùng Tây Nam Giao Châu, gặp đúng thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tự lập thành một vương quốc. Đó là mối họa trong gan ruột của Nam Sở và cũng là cái gai trong mắt của Đại Chu lâu nay. Một cung nữ bé nhỏ như Cửu Nhi làm sao có gan dây dưa với nhà họ Trang, thậm chí còn làm sợi dây kết nối giữa thiếu chủ nhân họ Trang với phi tần trong Hoàng cung Đại Chu?
Không cần biết là Thái hậu hay Nhiếp chính vương, khi xét xử hành vi đại nghịch bất đạo này đều sẽ bị chu di cửu tộc, diệt cỏ tận gốc, quyết không mềm lòng.
Cửu Nhi nhìn thấy tôi đanh mặt lại, lập tức hoang mang, vội vã quỳ rạp xuống mặt đất, liên tục khấu đầu: “Chiêu nghi nương nương, Cửu Nhi không dám, Cửu Nhi không dám! Cửu nhi không phải là gian tế của ai hết, chỉ có điều anh họ của Cửu Nhi là tướng sỹ dưới quyền Trang đại tướng quân năm xưa, hôm trước đột nhiên đến tìm gặp nô tì, hỏi khuê danh của Ninh chiêu nghi có phải là Thanh Vũ, có phải là cô cháu gái của Đỗ thái hậu Nam Sở trước kia. Sau đó… sau đó thì nhờ nô tì giúp cho việc này…”
Cô bé ngước lên coi sắc mặt của tôi, thận trọng nói: “Buổi chiều hôm nay, nô tì nói đi hái hoa, thật ra… chính là đi gặp anh họ. Trang công tử… vào giờ trưa khi cấm vệ quân thay ca, liền trà trộn vào trong Hoàng cung. Tuy rằng nô tì mới gặp công tử có vài lần, nhưng dáng vẻ và khí độ của công tử quả thật khiến cho người ta nhìn một lần mà nhớ mãi không quên. Nô tì vừa gặp đã nhận ngay ra công tử nên mới dám quay lại đây nói chuyện này cho chiêu nghi biết”.
Tôi nhìn chằm chằm vào Cửu Nhi, hai tay ấn mạnh xuống mặt giường, giọng nói vẫn vô cùng cứng rắn: “Ngươi đã gặp Trang Bích Lam rồi sao? Chứng cứ đâu?”
“Dạ có”. Cửu Nhi vội vã lấy một vật từ trong người ra, rồi đáp: “Câu thơ ở trong tờ giấy bọc kẹo, chính là câu Trang công tử đọc cho nô tì. Cửu Nhi cũng biết một vài chữ, cho nên đã viết lại vào tờ giấy đó. Chiêu nghi thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên cũng biết được tâm ý của Trang công tử”.
Chiếc khăn lụa trắng được mở, chiếc lược gỗ đào nhỏ nhắn, tinh tế cũng theo đó mà lộ ra. Tay nghề điêu khắc tinh tế, kỹ thuật chạm hoa điêu luyện, hoa văn tươi tắn, tràn đầy sinh khí, cán lược vẫn còn tỏa rõ sắc màu, răng lược ngay ngắn không thiếu chiếc nào.
Lần cuối cùng gặp mặt Trang Bích Lam, chàng đang bị gông cùm, tóc tai rối bời ngồi lặng ở một góc tối tăm. Tôi nói muốn chải lại đầu tóc cho chàng nhưng thật ra chỉ muốn chàng lại gần song sắt hơn đôi chút. Gần hơn chút nữa để tôi có thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt chàng, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của chàng.
Thế nhưng đến sau cùng chàng vẫn ngồi ở góc phòng giam tăm tối đó, không chịu lại gần thêm dù chỉ một bước.
Trước khi rời khỏi đó, tôi chỉ còn biết để lại chiếc lược gỗ nhỏ thường mang theo người để lại trên mặt đất, hy vọng rằng cho dù thân trong ngục tối chàng vẫn luôn là một Trang Bích Lam ca ca chỉnh tề, tuấn tú của lòng tôi như mọi khi.
Ngón tay tôi run run một hồi lâu rồi nắm chặt lại, răng lược đâm mạnh vào làn da tôi, để lại một vết máu tươi khá đậm, vậy mà bản thân lại chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào.
“Chiêu nghi nương nương…”
Cửu Nhi bất an khẽ gọi.
“Huynh ấy… đang ở chỗ nào?”
Lúc mở miệng nói tôi mới chợt nhận ra giọng nói mình đã lạc hẳn đi, cố gắng lắm mới nói hết được câu này, sau đó lại tiếp tục nghẹn tắc chỗ cổ họng, bí bách tới mức khiến cho lồng ngực nhói đau.
“Tĩnh Nghi viện”. Cửu Nhi thì thầm lên tiếng. “Kể từ sau khi phu nhân Khang hầu và chiêu nghi dọn đi, chỗ đó vẫn trống không. Cửu Nhi mạo hiểm, vào lúc chiều đã gọi hai cung nữ làm mấy việc nặng nhọc sang hậu viện cùng chúng ta giúp sức, Trang công tử… vẫn ẩn thân trong đó từ lúc nhập cung đến giờ…”
Trái tim tôi dường như bị thứ gì đó đập tan, một cảm giác lạ lùng không biết từ đâu ra chợt trỗi lên trong lòng, không thể nào phân biệt nổi đắng cay ngọt bùi nữa. Dòng máu vốn dĩ đã nguội lạnh từ lâu trong chốc lát bỗng nóng lên rực lửa, lưu thông nhanh chóng trong thân thể.
Trang Bích Lam…
Người đàn ông mà tôi vẫn luôn chờ đợi bấy lâu nay, người đàn ông mà tôi cho rằng sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong thực tại, vĩnh viễn chỉ có thể gặp trong mơ, vậy mà lúc này, chàng lại đang ở Tĩnh Nghi viện?
Chàng đang ở Tĩnh Nghi viện, nơi tôi đã từng an lành, vô sự sống mấy tháng trời.
Chàng đang ở một nơi rất gần tôi, đưa tay ra là có thể chạm tới được.
Tôi như đang trong mơ, chỉ có thể dựa theo bản năng, lập tức ngồi bật dậy khỏi chiếc giường, nhanh chóng tiến nhanh ra ngoài cửa.
“Chiêu nghi nương nương, chiêu nghi nương nương…” Cửu Nhi nhanh chóng đuổi theo, may mà kéo được tay áo của tôi lại, vội vã nhắc nhở: “Chiêu nghi nương nương, bây giờ vẫn còn quá sớm, chỉ sợ… chỉ sợ lúc này đi vẫn chưa thích hợp…”
Đầu óc của tôi dường như đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng cũng vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn. Trước mắt tôi là một khoảng mơ hồ, huyền ảo, chẳng nhìn thấy rõ ràng những gì.
Không thích hợp…
Hai chúng tôi đã chia cách bao lâu như vậy, bỗng nhiên nghe thấy tin tức của chàng và biết được chàng vẫn chưa hề quên tôi, thậm chí còn đến gần bên cạnh, vậy mà tôi vẫn nghe thấy một câu “không thích hợp…”
“Chiêu nghi nương nương, hành động hấp tấp, e là sẽ gây hại đến Trang công tử”.
Sẽ gây hại đến Trang công tử!
Tay chân cứng đờ, dường như đã mất đi tri giác, nhưng vẫn cứ đứng sững mãi đó, dường như có tiếng ngân nga khẽ vang bên tai, tôi chợt ngồi sụp xuống.
Cửu Nhi nhanh chóng đỡ lấy tôi, nửa ôm nửa kéo tôi vào ngồi trên chiếc giường trúc, nhặt tấm áo khoác ngoài không biết bị tôi tung ra lúc nào đang nằm trên mặt đất, sau đó lại khoác lên người. Cửu Nhi nắm tay tôi và lo lắng hỏi: “Chiêu nghi nương nương, người… người hãy bình tĩnh đôi chút, có được không?”
Bình tĩnh, tôi đương nhiên phải bình tĩnh rồi!
Cửu Nhi đang nắm chặt lấy bàn tay tôi, lòng bàn tay ấm nóng đến khiếp người. Hoặc là do thân người tôi quá lạnh, lạnh đến mức như thể vừa bước ra khỏi nơi băng giá, tê dại đến mức mất hết cả tri giác.
“Ta không sao cả”. Tôi ngẩng đầu lên, vẫn còn có thể nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói với Cửu Nhi: “Hành tung của huynh ấy không bị người khác phát hiện đúng không? Đợi khi nào trời tối, ta sẽ đến gặp huynh ấy, huynh ấy vẫn sẽ đợi ta ở đó đúng không?”
“Dạ vâng, Trang công tử nhất định sẽ chờ nương nương. Công tử mạo hiểm tính mạng trà trộn vào Thụy Đô, chính là vì muốn đón chiêu nghi nương nương rời khỏi đây”.
Câu trả lời của Cửu Nhi khẳng định chắc chắn, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được lời khẳng định đó.
Chàng đương nhiên sẽ đợi tôi. Cũng giống như mỗi lần hẹn gặp chàng, chàng thường đến đó từ sớm rồi chờ đợi, cho dù tôi đến muộn hơn, chàng cũng không bao giờ chán nản, bực bội. Chàng thường mang theo một cuốn sách hoặc cây tiêu, nho nhã ngồi đợi, hoặc giả đứng bên hồ sen lặng lẽ đợi chờ tôi đến.
Thân thể không còn chút sức lực nào, tôi ngồi lại lên chiếc giường trúc, lặng lẽ mỉm cười. Ba năm rồi, rốt cuộc tôi đã chờ được chàng. Cửu Nhi lúc này lại nhỏ lệ, thận trọng dùng khăn lụa khẽ đưa qua gò má tôi. Cảm giác ướt át, man mát khẽ truyền tới, ngấm lên chiếc khăn lụa kia. Thế nhưng có khi độ ấm áp của Trang Bích Lam, thật giống như giữa mùa hè nóng bức đi dạo bên cạnh hồ nước xanh biếc, thoang thoảng hương sen dịu dàng chầm chậm ngấm vào lục phủ ngũ tạng.
Vào đêm khuya, cuối cùng tôi cũng đã trấn tĩnh lại nhiều, ít nhất có thể không để lộ chút sơ hở nào trước mặt Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt, hai người ở cạnh bên tôi trong thời gian khá lâu. Tôi vẫn dùng cơm bữa tối như thường lệ, còn bảo Tẩm Nguyệt thắp thêm mấy ngọn đèn, tiếp tục thêu chiếu túi thơm ban chiều.
Vô Song cười nói: “Chiêu nghi nương nương, chi bằng ra ngoài sân đi dạo đôi chút cho tiêu thức ăn? Dù đèn có sáng đến mấy cũng chẳng thể nào bằng được ban ngày, người đang mang bệnh trong người, giờ hại thêm đến mắt thì không tốt đâu”.
Cửu Nhi bật cười hỉ hả nói: “Vô Song tỷ tỷ, đợi sau khi chiêu nghi của chúng ta khỏi bệnh hoàn toàn, chị có thể làm một nữ thái y rồi đấy, bất cứ một cách tĩnh dưỡng thân thể nào tỷ tỷ cũng biết cả”.
Vô Song không nói thêm gì, quay đầu sang nhìn bọn Ngưng Sương đang chọn vải, bàn bạc xem nên chọn bộ trang phục màu sắc thế nào vừa trang trọng lại giản dị, để đến Tết Đoan Ngọ tới cung Đức Thọ thỉnh an, vừa không quá đỗi nổi trội, thu hút sự chú ý của người khác, lại không quá đỗi tầm thường so với các phi tần khác, mất đi thể diện của hậu cung.
Tôi cứ để mặc cho bọn họ nói chuyện, tiếp tục thêu thùa từng mũi, từng mũi một.
Đường kim mũi chỉ vẫn tinh tế như trước đó, dưới ánh nến sáng sủa, nhanh chóng có thể nhận ra trên cành sen xanh, một đóa sen tịnh đế hàm tiếu đáng yêu, sinh động như thật hiện lên rõ rệt.
Vốn dĩ chỉ muốn mượn việc thêu thùa để giết thời gian, nhưng vẫn chẳng tránh khỏi phân tâm nhớ tới Trang Bích Lam đang ẩn thân trong Tĩnh Nghi viện, khiến cho người khác nhận ra điểm bất thường. Nghĩ ra tôi cũng ít khi thêu thùa, vẫn cảm thấy cứng tay, vốn cho rằng chẳng thể nào thêu được thần thái của một đóa sen. Thật không ngờ, tức cảnh sinh tình, tâm trạng vui vẻ, nên tay nghề còn tinh tế hơn cả trước kia, ngược lại còn thêm vài phần phong tình tươi đẹp xuất chúng.
Thấy tôi thêu xong, bọn Tẩm Nguyệt liền lại gần xem, không một ai không tán thưởng, có lẽ do biết được hồi chiều Đường Thiên Tiêu tỏ ra khá hứng thú với chiếc túi thơm này cho nên cũng khen ngợi: “Nếu như Hoàng thượng nhìn thấy chiếc túi thơm này, thì chắc chắn sẽ thích lắm. Đến lúc đó, thật sự không biết người sẽ dùng lời lẽ gì để tán tụng tay nghề tinh diệu của chiêu nghi nữa”.
Chỉ có một mình Vô Song đứng lặng một bên không nói lời nào, phải một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: “Khang hầu cũng vô cùng quý trọng tài năng của chiêu nghi nương nương, nếu như chiêu nghi nương nương rảnh rỗi, có thể thêu cho ngài một, hai tín vật, ngài nhất định sẽ vô cùng vui sướng”.
Ngưng Sương mau chóng mang mấy loại hương liệu như bạch chỉ, xuyên khung, tô hiệu, bạc hà, lại thêm vài chút bột hùng hoàng trộn vào nhau cho vào trong túi thơm, rồi nói đeo chiếc túi thơm vừa đúng với tập tục trấn quỷ trừ tà, bảo vệ cho chủ nhân an lành, bình yên trong Tết Đoan Ngọ. Nghe thấy Vô Song nói vậy, Ngưng Sương vừa buộc chiếc túi thơm lại vừa từ từ nói: “Đúng thế, nếu như chiêu nghi không phải là ái phi của Hoàng thượng, lấy mấy vật này báo đáp ân cứu mạng, quả thực vô cùng hợp lý. Có điều ngày nay chiêu nghi đã là một phi tần chính nhị phẩm danh chính ngôn thuận, nhận được ân sủng của Hoàng thượng, nếu như để cho người khác bàn tán thị phi thì chỉ sợ bên phía cung Hy Khánh lại xảy ra chuyện thôi”.
Có lẽ nhớ tới lần này tôi trở về từ cõi chết, mấy cung nữ thân cận đều nhất thời im lặng, không dám nói năng tùy tiện nữa.
Lúc này có mấy thái giám đến bẩm báo, quả nhiên hôm nay Hoàng thượng ở lại cung Hy Khánh, dặn dò các phi tần khác có thể thổi tắt đèn phía trước cửa cung, đi nghỉ ngơi sớm.
Vốn dĩ tôi đang sợ Đường Thiên Tiêu bỗng nhiên thay đổi chủ ý, không đến nịnh nọt vỗ về vị Hoàng hậu “gà trống cỡ đại” kia của mình lại chạy tới cung Di Thanh của tôi. Bây giờ thì coi như cũng an tâm hơn hẳn, thầm tính cách thoát thân khỏi đây.
Vô Song đã lên tiếng thúc giục: “Chiêu nghi nương nương, nếu như Hoàng thượng đã không tới, chi bằng người cứ đi nghỉ sớm đi”.
Tôi đứng bật dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài trời, mỉm cười nói: “Lúc hoàng hôn ta ngủ hơi nhiều, bây giờ sao đã ngủ luôn được chứ? Chi bằng ra ngoài tản bộ đôi chút, cho tiêu thức ăn, thư giãn tinh thần”.
Vô Song cau chặt đôi mày nói: “Chiêu nghi nương nương, trời đã muộn rồi, hay là người chỉ đi tản bộ trong cung mình thôi”.
Tôi hít thật sâu hương thơm thanh nhã đang thoang thoảng trong không khí, chậm rãi nói: “Hàng ngày cứ luôn nơm nớp lo sợ tai mắt của Hoàng hậu, không muốn gây chuyện thị phi. Hôm nay Hoàng thượng đã đến nghỉ ngơi tại tẩm cung của Hoàng hậu, ta nghĩ Hoàng hậu cũng chẳng còn tâm tư để ý đến ta đâu. Vậy nên ta lặng lẽ ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao”.
Cửu Nhi đã cầm một tấm áo khoác mỏng choàng lên đôi vai tôi, rồi cười nói: “Đúng vậy ạ, hôm nay ánh trăng rất đẹp, hiếm khi nương nương có nhã hứng, ra ngoài tản bộ đôi chút cũng không sao”.
Ngưng Sương liền sai người đi chuẩn bị đèn lồng, cười đáp: “Vậy để nô tì gọi thêm mấy thái giám, cung nữ nữa đi theo nương nương”.
“Không cần đâu, chỉ cần Cửu Nhi đi theo ta là được rồi. Người đông dễ gây chú ý, ngược lại càng khiến cho người khác để tâm hơn”. Tôi buộc chặt tấm áo khoác ngoài vào, nắm lấy cánh tay của Cửu Nhi rồi mỉm cười nói thêm: “Đi thôi, ta cũng chỉ định đi loanh quanh tẩm cung của mình thôi. Đừng có để cho đám nha đầu kia làm kinh động lên, cứ như thể ta lại lâm trọng bệnh ấy, chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, đi được vài bước là đã vụt tắt”.
“Làm gì có ạ, làm như vậy có khi lại càng khiến người khác nghi ngờ hơn ấy chứ”.
Bọn người Tẩm Nguyệt tuy rằng cũng hơi nghi ngờ, nhưng sau cùng vẫn an tâm để Cửu Nhi đưa tôi ra khỏi cung Di Thanh, không dám ngăn cản thêm nữa.
Trời đã khuya, ánh trăng sao sáng chói, treo trên khung trời đêm huyên bí. Làn gió dịu nhẹ giữa đêm luồn qua những bức tường cao dày trong cung, xuyên qua lớp áo mỏng manh, đùa giỡn trên da, thế nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Bàn tay tôi đang nắm chặt lấy áo khoác lúc này còn toát mồ hôi, dưới chân cũng cảm giác được sức nóng lạ thường, bất giác cũng càng lúc càng bước nhanh thêm.
Lúc đầu, Cửu Nhi cầm theo chiếc đèn lồng sáng chói lung linh đi phía trước dẫn đường, chốc chốc lại đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng bao lâu liền bị tôi bỏ xa ở phía sau, vội vã bước lên trước mỉm cười nói: “Chiêu nghi, không nên quá vội vã, nếu như Trang công tử đã tới vì nương nương, không gặp được nhau, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ đi đâu”.
Tôi hoảng hốt nhận ra bản thân đã quá mất bình tĩnh. Nói là đi tản bộ vậy mà hành động, cử chỉ lại vội vã thế này, không muốn người ta nghi ngờ mình có ý khác cũng khó.
Có lẽ Cửu Nhi cũng nghĩ đến việc này, sắc mặt hơi nhợt nhạt, sau khi rẽ ngoặt liền vội vã thổi tắt chiếc đèn lồng đi, khẽ thì thầm: “Chiêu nghi, chúng ta chọn đường nhỏ, ít người đi nhé”.
Tôi liền gật đầu nhìn lên sắc trời, lắc đầu nói: “Vẫn nên thắp đèn lên rồi đi bình thường thì hơn. Cứ lén la lén lút đi trong bóng tối thế này ngược lại khiến người ta nghi ngờ”.
Cửu Nhi nghe thấy vậy đành phải lấy đá đánh lửa ra châm chiếc đèn lồng lên, rồi đi trước dẫn đường. Tôi cũng trấn an lại tâm trạng vội vã, chậm rãi cùng Cửu Nhi thưởng thức cảnh vật đêm khuya đầu hạ suốt dọc đường đi.
Mấy chỗ xung quanh cung Di Thanh cũng khá đông đúc, tấp nập, phải đi qua mấy cung điện lớn, quan trọng trong Hoàng cung. Dưới bóng cây rậm rạp, khi đi qua những bức tường cung điện sáng đèn rực rỡ, tôi có thể nghe thấy tiếng cười của những người phụ nữ vọng ra.
Trên đường đi khó tránh gặp phải một số thái giám, cung nữ, nhìn thấy tôi chậm rãi bước đi, đều không dám hỏi han nhiều, sau khi cung kính hành lễ đều đứng hết sang một bên.
Khi đi đến chỗ cách cung Hy Khánh khá xa, không khí mới dần dần tĩnh lặng trở lại, ngay cả tiếng đàn không biết vọng lại từ đâu cũng từ từ nhỏ xuống rồi biến mất, dường như nhất thời tôi đã tránh xa khỏi những tranh giành quyền lực khốc liệt ở chốn thâm cung này.
Mắt nhìn xung quanh không còn ai, ngay cả không gian xung quanh cũng trở nên tối lặng, còn Tĩnh Nghi viện lại ngay trước mặt rồi, tôi chẳng còn để tâm được nhiều nữa, nhấc cao chân váy, nhanh chân chạy đi, như thể bay tới phía trước, bỏ Cửu Nhi đang chạy theo thở hổn hển ở quãng xa phía sau.
Mới rời khỏi đây có một khoảng thời gian ngắn, vậy mà cảnh vật tiêu điều, thanh vắng lạ thường. Khi tôi đẩy cánh cửa màu đỏ cũ kỹ, tiếng cửa cọt kẹt khẽ kêu lên, lại càng khiến cho không gian trở nên hoang tàn, vắng lặng.
Hoa lê đã rụng hết, chẳng còn chút mùi hương nào đọng lại. Cành lá chìm giữa làn sương mù mỏng manh, giống như làn mây nhẹ trên bầu trời đêm khuya, nhấp nhô bất định.
Mấy khung cửa sổ rách nát, không hề đọng chút sinh khí nào, trước cánh cửa đóng hờ, cơn gió thổi khiến nó kêu kẽo kẹt không ngừng, giống như tiếng ai đang kêu than ỉ ôi, não nuột. Chắc hẳn đã quá lâu rồi không có người quét dọn Tĩnh Nghi viện, nên dưới chân đầy những lá khô rụng, khi bước lên tạo ra những tiếng kêu khẽ khàng, khiến cho tôi bất giác phải giảm tốc độ, chậm bước chân lại, như thể đang sợ kinh động đến hồn phách hoa lê đang quanh quẩn đâu đây.
“Chiêu nghi”.
Cửu Nhi đứng phía sau khẽ cất tiếng gọi, thận trọng đóng cửa lại, giơ cao chiếc đèn lồng sáng rực trong tay, vội vã bước lên phía trước soi đường cho tôi.
Còn tôi khi bước lên bậc thềm đã vội dừng chân lại, nhìn vào căn phòng tối lem nhem phía trong, tay xiết chặt tấm áo khoác mỏng. Trong phòng, liệu thật sự có người tôi đã khổ sở mòn mỏi đợi chờ suốt ba năm qua không?
Những góc cạnh của bậc thềm đá đã bị mài mòn được ánh sáng của những ngọn đèn trong cung chiếu lên màu vàng ấm áp, những chiếc tua rua dài bay phấp phới tạo nên những hình ảnh vụ vỡ u ám, nhảy nhót hỗn loạn trên bậc thềm đá.
Cửu Nhi kéo tay áo tôi, nhưng lại không dám thúc giục, còn tôi, thì lặng lẽ đứng im trên bậc thềm, im lặng một hồi lâu, dường như ngay đến tiếng hơi thở của mình cũng chẳng nghe thấy nữa.
Lúc này, tôi nghe thấy hơi thở của ai đó, khẽ khàng mà ưu sầu, dài thượt, truyền ra một cách mơ màng như thể đang ở trong mơ.
“Vũ Nhi…”
Nước mắt tôi đột nhiên trào ra khỏi bờ mi.
Tôi xông lên phía trước, vén tấm rèm cửa lên, vừa đẩy vừa đá chiếc cửa, chạy như bay vào bên trong.
“Chiêu nghi, người đi chậm thôi, cẩn thận kẻo vấp ngã”.
Cửu Nhi đi theo phía sau tôi, tỏ ra vô cùng lo lắng, đưa cao chiếc đèn dò xét xung quanh.
Phía trong phòng đã không còn vẻ thanh tịnh, nhã nhặn như khi tôi với Nam Nhã Ý còn sống ở đây nữa. Những bàn ghế sạch bóng khi xưa giờ bị phủ lên một lớp bụi mỏng, thoảng khắp gian phòng luồng không khí bí bách khó chịu. Chẳng biết lớp giấy dán cửa sổ bị rách từ lúc nào khiến gió thổi vào kêu lên rin rít, dưới ánh đèn góc tường hiện lên đầy mạng nhện, bay bay trong cơn gió nhẹ giữa đêm, ánh đèn theo đó cũng rập rờn như nhảy múa.
“Bích… Lam…”
Tôi thận trọng hết mình gọi tên chàng, chỉ sợ tiếng gọi to sẽ kinh động đến người khác cũng sợ tiếng gọi quá nhỏ, người đàn ông đang lặng lẽ ẩn trong nơi kín đáo nào đó sẽ không nghe ra.
Có lẽ chẳng ai có thể nghe rõ những từ tôi đang nói ra cũng nên? Thậm chí ngay bản thân tôi cũng chẳng thể định rõ có phải mình đang gọi tên chàng hay không.
Thế nhưng chính vào lúc này, tôi nghe thấy một tiếng vọng ra từ căn phòng mà trước kia tôi với Nam Nhã Ý ở, giống như có một ai đó đang vội vã đứng dậy khiến cho chiếc ghế ngồi bị đổ vậy.
Tôi cũng chẳng để tâm được nhiều nữa, lặng nín hơi thở, nhấc cao tà váy rồi chạy thẳng vào phía trong. Và lúc này từ phòng trong cũng có một người đang nhanh bước đi ra, tựa tay bên cửa, đưa mắt nhìn về phía tôi.
Trang Bích Lam trác tuyệt, phi phàm đứng đó, sáng ngời chẳng khác nào vầng trăng trong trẻo trên bầu trời, nhưng lại không hề chói lóa, lặng lẽ tỏa ra một khí chất thanh cao lạ thường.
Trời đất sáng rực, sắc đêm mơ màng, chỉ càng khiến cho chàng thêm cao sang thoát tục, chẳng thể nào ẩn giấu được vẻ nhã nhặn, thanh cao.
Đứng cách chàng chỉ vài bước chân, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc trên người bộ quần áo thị vệ tầm thường nhưng vẫn toát ra khí chất anh tuấn. Đột nhiên, tôi bỗng có cảm giác mơ hồ, không chân thực, cảm thấy chỉ vừa đưa tay ra thì sẽ nhanh chóng tỉnh khỏi giấc mộng như mọi khi.
Do dự một vài giây, tôi vẫn nhanh chân bước lại gần, thật sự đưa tay chạm vào bóng hình mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất.
Khuôn mặt đó ấm áp dịu dàng, nụ cười hiền hòa vẫn nở trên môi, cảm giác trên tay lúc này vô cùng chân thực, rõ ràng. Nhẹ đưa tay vuốt trên khuôn mặt chàng, thân người tôi như cứng đờ lại, nín chặt hơi thở, không dám cử động gì.
“Vũ Nhi…”
Lại một tiếng thở dài đầy ưu tư, hương thơm thanh nhã tựa hồ sen giữa tiết trời mùa hè kèm theo không khí ấm áp lâu ngày mới thấy như thể bao trùm lên cơ thể tôi.