Đọc truyện Bích Linh Ma Ảnh – Chương 29: Khơi nguồn tâm sự
Phong Lưu giáo chủ áp dụng chiến thuật chia rẽ Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh, càng đánh hai người càng tách rời nhau ra mà không hề hay biết.
Đỗ Thu Linh thoáng quay nhìn Trịnh Kiếm Hồng, nhận ra tình hình thì giật mình kinh sợ, la lên :
– Anh ơi, đừng nhường nhịn nữa, thẳng tay hạ bọn chúng đi, nếu không thì hai đứa mình bỏ mạng tại kiếm trận này đó.
Tiếng nói của nàng vang lên như một lời cảnh báo, khiến Trịnh Kiếm Hồng không khỏi giật mình lo âu.
Nhanh như chớp, chàng vung mạnh chưởng phong áp đảo đối phương.
Bùng! Bùng! Bùng! ….
Tiếp theo những tiếng nổ kinh hồn là các tiếng kêu thảm khốc vang lên, đối phương đành lui về thế thủ. Trịnh Kiếm Hồng kêu lớn :
– Em Linh!
Không có tiếng trả lời!
Trịnh Kiếm Hồng hết sức ngạc nhiên, đẩy luôn ba chưởng rồi quay đầu nhìn về hướng Đỗ Thu Linh, nhưng thật kỳ quái, nàng đã biến đâu mất.
Phong Lưu giáo chủ hướng mắt nhìn chàng, cười lạnh lùng :
– Tôn chủ hạ thủ giết chết thủ hạ của ta, võ công cũng khá lắm đấy.
Trịnh Kiếm Hồng nghe bà ta mỉa mai, giận tái mặt nhưng cũng ráng trấn tĩnh nói :
– Đừng nói nhảm, mau tránh đường cho ta đi, bằng không thì Phong Lưu giáo chúng bay chẳng còn đường sống sót.
Phong Lưu giáo chủ ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Ngươi dám?
Dứt tiếng, bà đưa tay mặt lên. Lập tức một môn hạ ôm xốc Đỗ Thu Linh chạy tới, đồng thời giao luôn Ngũ Long kim kiếm cho bà ta.
Phong Lưu giáo chủ đón lấy kiếm, đắc ý cười ha hả :
– Trịnh Kiếm Hồng hãy nhìn đây.
Bà đưa kiếm kề vào cổ Đỗ Thu Linh, gằn giọng nói :
– Phong Lưu giáo chúng ta bỏ mạng hay là bạn của ngươi?
Trịnh Kiếm Hồng tin chắc đối phương không dám làm hại Đỗ Thu Linh, vì làm thế thì chàng không bao giờ để họ yên, họ rất cần nàng để làm vật trao đổi Bảo kinh. Biết thế nhưng chàng cũng không tránh khỏi lo âu hồi hộp.
Chàng quắc mắt hỏi :
– Đủ rồi, muốn gì cứ nói đi.
– Ha ha! Ta muốn gì thì chắc Tôn chủ cũng biết rồi, cần gì phải nói thêm cho mất thì giờ? Xin mời Tôn chủ vào tệ giáo…
Nói xong, tay trái Phong Lưu giáo chủ nắm chặt cổ Đỗ Thu Linh, tay phải chĩa cây Ngũ Long kim kiếm vào ngực nàng, không để cho Trịnh Kiếm Hồng có cơ hội cứu bạn.
– Buông nàng ra trước đã.
– Ta đã từng tuổi này, ngươi nghĩ rằng có thể gạt được ta sao?
Đoạn bà kéo xệch Đỗ Thu Linh theo mình vào trong Phong Lưu giáo đường.
Trịnh Kiếm Hồng nghiến chặt răng, nuốt bao nỗi căm tức vào lòng rồi phóng mình vọt theo.
Nhưng lạ thay, khi chàng vào tới chính điện của Phong Lưu giáo thì Đỗ Thu Linh đã biến đi đâu mất, và các môn hạ của Phong Lưu giáo cũng không còn thấy đâu nữa. Chàng kinh ngạc đến nỗi đứng ngơ ra như kẻ mất hồn.
Một chập sau chàng mới lấy lại vẻ thản nhiên, đảo mắt nhìn khắp căn phòng thì chỉ nhận ra được đây là một căn phòng thật rộng. Vách tường không phải bằng đá hay thứ gỗ sơn phết mà là những lớp da mịn căng rất thẳng, cả ghế ngồi cũng y một thứ.
Phong Lưu giáo chủ chỉ tay vào chiếc ghế đối diện với bà ta, nói :
– Xin mời Tôn chủ ngồi.
Trịnh Kiếm Hồng không e ngại, bình thản ngồi xuống.
Chàng vừa đặt đít xuống thì thiếu chút đã nhảy nhổm lên, toàn thân rung động kỳ lạ.
Vì chỗ ngồi của chàng là một chiếc ghế làm bằng da, nó không phải là da thú mà là da người, trơn mịn, mát lạnh.
Trịnh Kiếm Hồng trong lòng có phần phẫn nộ, nét mặt chàng lộ vẻ hằm hằm sát khí, ít nhất trong đây cũng có trên trăm mạng đã bị lột da bởi bàn tay Phong Lưu giáo.
Chàng trố mắt đầy vẻ phẫn nộ nhìn trừng trừng Phong Lưu giáo chủ. Như biết ý, bà ta nghiêm nghị nói :
– Tôn chủ chắc đang trách ta sao quá ác độc chứ gì? Nhưng Tôn chủ có biết hạng người bị lột da trong đây là những hạng người nào không?
– Có cả trong và ngoài giới võ lâm phải không?
– Đúng vậy, tuy có những người chẳng biết chút võ nghệ nào nhưng tội lỗi của họ cũng chất cao như núi.
Bà ngừng một chút, nói tiếp :
– Xin hỏi Tôn chủ, ở đời thì tội gì nặng nhất và việc thiện nào đứng đầu?
Trịnh Kiếm Hồng suy nghĩ một chút rồi đáp :
– Tất nhiên là vạn ác dâm vi thủ, bát thiện hiếu vi tiên.
– Đúng vậy, tất cả những kẻ bị lột da trong này đều là hạng dâm ác.
– Hừ! Ngươi giết kẻ dâm ác, còn Phong Lưu giáo của ngươi thì là đường hoàng trong sạch à?
– Đúng vậy, bản giáo qui luật rất nghiêm, nếu môn hạ phạm dâm là tội chết.
Trịnh Kiếm Hồng càng nghe Phong Lưu giáo chủ nói càng thêm tức, chàng nghiến răng nói như hét :
– Vậy vừa rồi mấy thiếu nữ lột cởi quần áo để tấm thân trần truồng như nhộng trước mặt ta thì không phải là phạm dâm ư?
– Không phải, lời nói của ta Tôn chủ nghe chắc chắn sẽ cảm thấy mâu thuẫn, nhưng nếu Tôn chủ biết rõ nguyên nhân thì nhất định sẽ cho rằng ta nói đúng.
– Ta muốn biết rõ nguyên nhân mà ngươi vừa nói đến.
– Nếu Tôn chủ…
– Đọc ra kinh văn “Đại Thần bảo kinh” phải không? Chưa chắc ta đã đồng ý điều kiện của ngươi đâu.
Phong Lưu giáo chủ như không nghe lời nói của Trịnh Kiếm Hồng, bà đưa mắt nhìn ra khoảng không xa xôi, buồn bã thở dài như tự nói với chính mình :
– Lúc còn nhỏ, gia thế của ta nghèo nàn, nhưng do trời phú cho có nhan sắc khiến cho không biết bao nhiêu cường hào võ lâm theo đuổi, bức bách cha mẹ ta và buộc ta phải ưng chịu họ. Cha mẹ ta và ta dĩ nhiên đâu có ưng chịu nên chúng liền cho thủ hạ giết chết cha mẹ ta hòng dễ bề bắt ép ta. Từ đó ta phải sống cuộc đời tủi nhục, có lúc chỉ muốn chết đi để khỏi nhìn thấy cảnh đời đen bạc…
Trịnh Kiếm Hồng ngắt lời :
– Ai đã giết cha mẹ ngươi?
– Chính là Thiếu Lâm ngoại gia đệ tử, Cầm Long Thủ Vũ Đình Bắc.
– Có thật y là Thiếu Lâm đệ tử không?
– Đúng thế.
– Sao không thưa với sư phụ y?
Phong Lưu giáo chủ thở dài :
– Tôn chủ đâu có biết y là người giàu có, nhiều thế lực, quyền uy ai nghe đến cũng phát khiếp. Mình thì nghèo, quyền uy thế lực không có thì đành phải chịu thua thiệt thôi. Vả lại lúc đó y rêu rao với thiên hạ rằng cha mẹ ta đã đồng ý gả ta cho y rồi, và ta cũng đã trao thân cho y rồi. Ta là kẻ yếu thế, dù có oán giận cũng không biết làm sao mà thưa gởi.
– Vậy võ công của ngươi do ai truyền dạy?
– Có nhiều lúc ta muốn tự hủy mình để khỏi sống thêm trong kiếp sống nhục nhã, nhưng nhớ đến cha mẹ đã chết, nếu mình cũng chết thì lấy ai báo thù cho cha mẹ nên đành nhẫn nhục sống và đem sắc đẹp trời phú mà chiếm lấy tình cảm của y. Y tưởng ta không biết gì cả, yêu y thật nên một hôm ta ngỏ ý muốn học võ công thì lập tức đồng ý ngay, rồi từ đó dẫn dạy luyện tập cho ta.
Bà ngừng một chút rồi nói tiếp :
– Sau khi cảm thấy có thể báo thù được, ta liền lập tức ra tay. Tin truyền đến tai Thiếu Lâm, họ lập tức sai cao thủ môn hạ đến vây bắt ta nhằm trả thù cho đệ tử. Ta đã phải trình bày cho Thái Trí đại sư đầu đuôi sự tình nên mới được buông tha, môn hạ Thiếu Lâm bỏ qua chuyện này không ai báo thù nữa.
Trịnh Kiếm Hồng lại hỏi :
– Rồi vì cớ nào mà ngươi thành lập Phong Lưu giáo?
– Trong võ lâm lúc bấy giờ đã có mặt Phong Lưu giáo rồi. Ta gia nhập Phong Lưu giáo vì võ lâm chính phái đều cho ta là thiếu phụ sát chồng, là người không đứng đắn, mặc dù thiếp đã giải thích nhiều lần như không ai thèm tin. Ta đành ôm nỗi hàm oan lang thang giang hồ, tình cờ gặp tiền nhiệm Giáo chủ Phong Lưu giáo, được thu nhận làm đồ đệ, học qua hết tuyệt chiêu của Phong Lưu giáo rồi lên kế vị Giáo chủ đến ngày nay.
Trịnh Kiếm Hồng trầm ngâm :
– Phong Lưu giáo chủ đời trước là một người tà dâm chấn động giang hồ, có lẽ ngươi cũng biết?
– Đúng thế.
– Ngươi tự nhận mình thanh cao trong sạch sao còn gia nhập giáo phái?
Phong Lưu giáo chủ buông tiếng thở dài, đáp :
– Tôn chủ, ngươi thử nghĩ xem một kẻ lang bạt giang hồ đi đâu cũng bị mọi người khinh thị cười chê hiếp đáp thì tại sao lại không có quyền tìm cho mình một chốn che chở ẩn núp chứ? Khi lên ngôi Giáo chủ thì tất cả giáo qui ta đều sửa đổi cả, đồng thời giải tán luôn môn hạ đời trước, để chúng hoán đổi thành người lương thiện.
– Nói vậy các giáo đồ hiện giờ đều là người mới cả?
– Đúng vậy, họ đều là những người bất hạnh giống như ta ngày trước.
– Nếu thế sao còn bắt họ lõa thể?
Phong Lưu giáo chủ khoát tay, lắc đầu nói :
– Không! Đó chỉ là một thủ đoạn để thử đối phương mà thôi, và cũng là chính do các giáo đồ tự nguyện chứ không ai bắt buộc chi hết. Nếu người nào cảm thấy xấu hổ thì gia nhập vào kiếm trận như Tôn chủ đã thấy.
Trịnh Kiếm Hồng gục gặc đầu :
– Ngươi nói thử đối phương là muốn nói đến cái gì?
– Nếu đối phương tâm thành ý tốt, không có tà niệm thì họ dễ dàng cho đi, còn kẻ hiếu sắc tà dâm thì tức thì lập tức bị bao vây, cuối cùng để da lại đây làm kỉ niệm. Phong Lưu giáo ta có thủ đoạn ấy là vì không muốn giết lầm người, và cũng muốn thử xem ai là kẻ xấu người tốt.
Trịnh Kiếm Hồng nghe qua những lời Phong Lưu giáo chủ nói thì mọi phẫn nộ thù hằn ban đầu đều tan biến hết.
Phong Lưu giáo chủ thấy sắc thái trên mặt chàng thì như đoán được tâm ý, bà mỉm cười nói :
– Tôn chủ đã hiểu rõ sự tình, giờ xin được hỏi Tôn chủ về Đại Thần bảo kinh.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình, quắc mắt hỏi :
– Tại sao ngươi lại muốn ta phải nói ra bí quyết này?
Phong Lưu giáo chủ nghiêm sắc mặt đáp :
– Rất đơn giản, sở dĩ ta muốn biết chỉ là để có đủ thế lực chống lại lão Bích Lịch Ma Ảnh mà thôi.
– Ngươi dám chống cự với lão ma ấy sao?
– Đúng vậy.
– Người xưa thường nói “đào sông đào biển dễ dò, đố ai lấy thước mà đo lòng người”, ta làm sao tin được tâm ý của ngươi?
– Tôn chủ không tin lòng chân thành của ta sao?
– Dĩ nhiên là không thể tin được.
– Sẽ có người làm chứng cho lời ta.
– Ai làm chứng?
– Người này có lẽ Tôn chủ tin cậy được.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ Phong Lưu giáo chủ đã nói thế thì chắc người làm chứng này là Độc Tình Tiên Tử Lý Minh Châu chứ không sai. Nhưng chàng vẫn không nói ra, vì muốn giữ lời hứa với nàng là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không hở ra thân thế của nàng.
Phong Lưu giáo chủ hướng về phía trong, dõng dạc truyền lịnh :
– Truyền Tiểu giáo chủ lên điện…
Tiếp sau đó là những tiếng vâng dạ của các môn hạ phía sau hậu điện vọng ra.
Một lát sau, từ hậu điện từ từ bước ra một người.
Đó là một thiếu nữ tuyệt đẹp, vận y phục hồng, nơi eo có buộc một sợi hồng lân, trông nàng vô cùng sang trọng đài các, chẳng kém gì con nhà quyền quí, vương gia. Nhưng lạ thay, khuôn mặt của nàng lại vô cùng lãnh đạm, thờ ơ như bất cần đời.
Trịnh Kiếm Hồng thoạt nhìn thấy đã suýt kêu lên ba tiếng “Lý Minh Châu”, song chàng kịp nhận ra nàng chỉ có thân hình là giống, còn khuôn mặt thì khác hẳn.
Thiếu nữ bước tới trước mặt Trịnh Kiếm Hồng, cúi đầu chào. Chàng cũng ung dung đứng lên đáp lễ.
Phong Lưu giáo chủ nói :
– Người này là con nuôi của ta đó, và cũng là chủ soái của Hồng Quân kiếm trận, kiêm luôn chức vụ quản gia, mệnh danh Xảo Thủ Hà Cô Độc Tình Tiên Tử Lý Minh Châu.
– Vậy à…
Trịnh Kiếm Hồng bây giờ mới biết rõ thân thế và khuôn mặt thật của Lý Minh Châu, chàng làm vẻ ngạc nhiên nói tiếp :
– Thì ra vị cô nương này sẽ kế vị ngôi Phong Lưu giáo chủ về sau?
– Đúng vậy.
– Hèn chi võ công, thuốc độc của nàng dùng đều tinh vi bậc nhất võ lâm, trông bao nhiêu đó cũng đủ biết Giáo chủ là người tài nghệ siêu quần bạt chúng, học hành căn bản, chỉ dạy có phương pháp, Trịnh Kiếm Hồng tôi đây vô cùng khâm phục.