Đọc truyện Bích Linh Ma Ảnh – Chương 11: Lôi Đình sơn trang kinh văn di sự
Ở tận đầu đường vào thị trấn thoạt xuất hiện một bóng người bay xẹt tới với tốc độ nhanh như chớp làm người trông thấy phải rùng mình kinh sợ. Bóng ấy không ai khác hơn là Trịnh Kiếm Hồng. Chàng sử dụng thuật khinh công thượng đẳng “Long Du Thám Hải” mà chàng vừa luyện tập xong.
Tuy là một thị trấn nhỏ nhưng sự buôn bán của dân chúng rất phồn thịnh, người qua lại tấp nập. Vì không muốn tiết lộ thân thế, Trịnh Kiếm Hồng vừa lọt vào thị trấn, chàng đi chậm lại để mọi người khỏi chú ý.
Có một điều làm chàng thắc mắc không ít. Theo như sự ước hẹn của Liệt Đương đạo trưởng với bọn Ma Tinh tính đến hôm nay là kỳ hạn rồi. Thế sao chỉ thấy đây toàn là người qua lại buôn bán ồn ào, náo nhiệt chớ không thấy có hành động nào của các tay võ lâm làm chàng chú ý cả.
Chàng bước đi chầm chậm như một thư sinh đi dạo cảnh. Chàng đi lần lượt hết hai dãy phố thì tới Thành Hoàng miếu, thoạt thấy có một lão đạo sỹ tóc mày sương bạc, áo quần rách rưới dơ bẩn, đang ngồi dựa lưng vào tường Thành Hoàng miếu.
Sau lưng lão mang một thanh trường kiếm. Trịnh Kiếm Hồng nhìn kỹ lão ấy và khẽ nói :
– Ồ! Sao trông quen quen…
Chàng tiến đến gần bên lão.
– Người này là Liệt Đương đạo trưởng chớ không còn ai. Nhưng tại sao mới đây mà thay hình đổi dạng đến nỗi nhìn không ra.
Trong lòng tự nói như thế, Trịnh Kiếm Hồng lập tức cúi xuống hỏi lớn :
– Này đạo trưởng, tôi có việc muốn hỏi…
– Đi! Đi! Đi! Đừng đến quấy rầy ta.
Trịnh Kiếm Hồng nhẹ cười một tiếng rồi nói :
– Này lão xem coi tôi là ai?
– Kệ nhà ngươi…
– Kệ à? Hãy mở mắt ra mà nhìn coi tôi là ai?
Nghe tiếng nói quen thuộc, lão bừng mở mắt ra và la lớn :
– Á! Phải ngươi… ngươi…
– Vâng! Tôi đây mà!
Đạo trưởng kinh ngạc đứng phắt dậy :
– Ngươi… ngươi chưa chết à?
– Đâu chết dễ dàng như vậy được.
– Tại sao?
– Tôi đã uống Thiên Sơn Ngọc Dịch và còn…
– Còn gì?
– Còn luyện tập võ công nữa, nay đã thành công rồi.
– Thật sao? Có phải… được Âm Dương song quái truyền dạy không?
– Vâng! Hai vị ấy là sư huynh của tôi đấy.
Liệt Đương đạo trưởng mừng rỡ cười to lên :
– Há! Há!… Sư thúc, ta không ngờ sư thúc luyện thành công, ta với Cửu đại môn phái có giao đãi rồi, há! há!…
Dứt tiếng, hai mắt Liệt Đương đạo trưởng chăm chú nhìn Trịnh Kiếm Hồng rất lâu rồi sa sầm nét mặt nói :
– Sư thúc… Không! Trịnh công tử, công tử đừng đến đây an ủi tôi. Công tử vẫn là…
– Ồ! Nhà ngươi không tin là ta tìm được võ công sao?
– Đúng!
– Há há…
– Công tử cười gì?
– Cười nhà ngươi lầm.
– Lầm?
– Đúng!
– Nội nhìn hai mắt công tử cũng đủ biết là người không có võ công.
– Tại mắt tôi không có kình quang phải không? Đó là do tôi mà ra thôi.
– Công tử muốn nói gì?
– Tôi vì không muốn người ta chú ý, phát giác ra thân thế nên giả như một thư sinh yếu hèn. Để tôi cho người thấy nhãn lực và nội công của tôi.
Dứt lời Trịnh Kiếm Hồng nhìn trước nhìn sau coi có ai để ý không, rồi thi triển nhãn lực và nội công cho Liệt Đương đạo trưởng xem. Mới thoạt thấy Liệt Đương đạo trưởng cả kinh lui ra một bước vì hai mắt của Trịnh Kiếm Hồng phát ra sáng chói tợ như luồng điện xẹt. Không những ngời nhãn tuyến mà còn có một sức lực như thu hồn người, làm người đối diện rúng động thần sắc. Đó là công phu của Âm Dương song quái kêu là “Ảo Nhãn Truyền Thần”.
Sau khi Trịnh Kiếm Hồng thu công lực về, Liệt Đương đạo trưởng mới hoàn hồn thần sắc và la lớn lên :
– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!
– Suỵt! Nhỏ nhỏ chớ.
– Sư thúc, không gặp mặt có mấy tháng, công lực của sư thúc đã lên hàng thượng đẳng. Thế là ta bây giờ không còn ngại bọn Thập Đại Ma Tinh…
Trịnh Kiếm Hồng vội khoát tay nói :
– Thôi, đừng nói nhiều về chuyện này. Nghe tôi hỏi đây, tại sao thân thể ngươi biến dạng đến nông nổi này và ăn ngủ bậy bạ ở đây?
Liệt Đương đạo trưởng than dài một tiếng rồi nói :
– À cũng là vì sư thúc…
– Vì tôi?
– Vâng! Sư thúc lúc ở Dung Sơn cổ tự không chịu luyện công, thế mà tôi làm càn đi hứa với Cửu đại môn phái. Bởi thế tôi không dám vác mặt thấy các vị Chưởng môn đành lưu lạc giang hồ.
– Vậy là ngươi không có đi báo tin cho các môn phái biết để chuẩn bị sao?
– Sư thúc coi tôi có ngu đến thế không. Ai đời đi báo tin cho họ chuẩn bị, tôi lại đi nói…
– Nói gì?
– Nói về sư thúc…
– Sao?
– Sư thúc là người vừa kế vị Võ lâm Tôn chủ nhưng…
– Nhưng gì?
– Không biết tí gì về võ công và…
– Và gì? Cứ nói đi đừng sợ!
– Và sư thúc thuộc về hạng người trói gà không chặt, vô dụng. Tội tôi đáng chết… xin… xin… sư thúc tha cho.
– Không sao! Bây giờ tôi đã Võ lâm Tôn chủ chân chính rồi.
– Vâng! Để tôi đi báo tin cho… Xin tạm biệt.
– Khoan!
– Sư thúc muốn dạy bảo gì?
– Tôi muốn đi tìm Lôi Đình kiếm khách. Nhà ngươi dẫn ta đến đó trước đó.
– Sư thúc muốn đến Lôi Đình sơn trang?
– Phải.
– Cách đây mấy hôm tôi có đi qua đó thấy trước trang có bày trận “Cửu Cung Kỳ Môn” và không tiếp khách.
– Vậy có cách nào để gặp y?
– Phải xông qua trận đó, bằng không thì đừng vào.
Trịnh Kiếm Hồng suy nghĩ một hồi nói :
– Được rồi, ngươi đi đâu đó thì đi đi. Chuyện này để mặc ta.
– Vâng!
Dứt lời, Liệt Đương đạo trưởng cúi chào Trịnh Kiếm Hồng rồi tung mình chạy đi.
Lôi Đình sơn trang chiếm một vị trí khá rộng, cây cối mọc um tùm, núi đồi cheo leo hiểm trở. Ở xa nhìn vào, khí trời xông lên một màu mờ đục chen lẫn rừng cờ dày đặc, tạo nên một quang cảnh đầy sát khí ghê rợn.
Trịnh Kiếm Hồng đứng nhìn mà lòng run lên, thần sắc biến đổi lo sợ.
– Thật là lạ, trận “Cửu Cung Kỳ Môn” này sao lại giống hệt như trận pháp ở nhà mình?
Chàng nói xong liền tung mình chạy vào trận địa. Vì đã quen thuộc với trận pháp này nên Trịnh Kiếm Hồng không gặp trở ngại khó khăn nào cả.
Không mấy chốc chàng đã tiến vào đến cổng môn trang.
Đột nhiên…
Xuất hiện mười tám tên đại hán tay đao, tay kiếm nhảy ra cản đường. Trịnh Kiếm Hồng định mở miệng nói, chợt từ bên trong có tiếng thanh tao truyền ra :
– Á! Em tưởng là ai không ngờ là anh.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nhìn lại thì ra không ai khác hơn là Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh. Nàng tha thướt trong bộ đồ lụa trắng, chạy đến trước mặt chàng lộng lẫy như nàng tiên giáng trần.
Trịnh Kiếm Hồng mừng rỡ nói :
– Đúng lắm! Anh đến để thăm em và bác…
– Cám ơn anh.
– Gì mà cám ơn. Anh hứa đến thì anh phải đến chớ.
Đỗ Thu Linh mỉm cười rồi ra lệnh cho bộ hạ rút lui. Mười tám tên đại hán được lệnh liền lui vào trong mất dạng.
Nàng nhìn Trịnh Kiếm Hồng và nói :
– Vậy mà em cứ tưởng…
– Tưởng anh không đến phải không?
– Phải!
Trịnh Kiếm Hồng đứng ngắm nghía nàng một cách say mê. Chàng tưởng như mình đang đứng trước một vị nữ tiên. Đỗ Thu Linh thấy thế liền hỏi :
– Hồng huynh! Làm gì… anh nhìn em dữ vậy? Bộ lạ lắm sao?
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
– Ồ! Không… không…
– Không gì?
– Không có gì hết.
Đỗ Thu Linh thấy thái độ lúng túng của chàng không nói tiếng nào, chỉ cười khúc khích một cách thích thú. Trịnh Kiếm Hồng nói :
– À Linh muội, anh đã luyện được võ công rồi, không còn nhu nhược như trước kia nữa.
– Thật hả?
– Thật chứ! Ai lại đi nói dối với em.
– Ai truyền dạy võ công cho anh?
Trịnh Kiếm Hồng liền đem câu chuyện Âm Dương song quái truyền dạy võ công nói ra cho nàng biết. Nghe xong nàng mừng rỡ vô cùng :
– Hồng huynh!… Không, bây giờ anh là Võ lâm Tôn chủ rồi, phải kêu là Tôn chủ mới đúng.
– Đã là anh em, tại sao em lại còn khách sáo. Hãy gọi bằng anh như trước có phải hay hơn không.
– Vâng! Như vậy là anh đánh với bọn ma đầu ác ôn đó được rồi.
– Được thì được, nhưng kinh nghiệm chắc là chưa có. Chính hiện giờ anh còn chưa rõ thực lực võ công của anh đã luyện đến mức nào, cao hay thấp đó em.
Nói đến đây, chợt nhớ đến trận “Cửu Cung Kỳ Môn” chàng đưa tay chỉ và hỏi :
– Này em, trận pháp ngoài trang đó do ai bày ra. Em có thể cho anh biết được không?
– Chính tay cha em bày trận đó. Anh thấy thế nào?
– Thật là ảo diệu!
Chàng đưa mắt nhìn ra trận địa nói tiếp :
– Lạ quá! Không biết lão bá học được ở đâu mà tuyệt xảo đến thế?
Chàng vừa dứt lời, thình lình có tiếng lão già nói lớn :
– Võ lâm Tôn chủ, người vào được dễ dàng như vậy mà không biết ở đâu à?
Trịnh Kiếm Hồng giật mình quay lại thì thấy một ông lão sắc mặt uy nghiêm, đang chăm chú nhìn chàng. Chàng hơi biến sắc nói :
– Điều này là do thân phụ truyền dạy, nên mới đi vào được…
Đỗ Thu Linh mỉm cười với Trịnh Kiếm Hồng rồi quay lại nói với lão già :
– Thưa cha, cha đến từ lúc nào mà con không hay biết.
Trịnh Kiếm Hồng nghe Đỗ Thu Linh gọi lão già bằng cha thì biết là Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy. Chàng vội bước tới trước mặt lão già, cúi đầu chào và nói :
– Thưa lão bá, vãn sinh lỡ xâm phạm vào sơn trang, xin lão bá thứ lỗi.
– Không sao! Không sao! Võ lâm Tôn chủ, xin đừng gọi ta là lão bá.
Đ ỗ Thu Linh nghe cha mình nói thế liền ngẩng đầu lên nói :
– Không quan hệ. Anh Hồng là nghĩa huynh của con, gọi cha như vậy là phải.
Trịnh Kiếm Hồng chen vào nói tiếp :
– Võ Lâm thì để qua bên Võ Lâm còn lão bá thì cứ kêu là lão bá. Xin lão bá đừng khách khí, vãn sinh này thêm đắc tội.
– Được rồi, gọi sao đó thì gọi. Mà này, hiền điệt vừa nói “Cửu Cung Kỳ Môn” này sở dĩ biết được là do thân phụ dạy. Vậy không biết đại danh của người kêu là gì?
– Việc này…
Trịnh Kiếm Hồng trù trừ định nói hay không nói, đối phương đã hỏi :
– Có phải lệnh đường của hiền điệt là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng không?
– Dạ, gia phụ cháu là Trịnh Vũ Hùng nhưng không phải là kiếm khách.
Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy lắc đầu không tin, chàng nói rõ hình dạng cha chàng ra, nhưng Đỗ Thiên Uy vẫn một mực không tin và nói :
– Hiền điệt không thừa nhận, ta nói thêm một người nữa chắc hiền điệt không thể phủ nhận.
– Xin lão bá cứ nói.
– Thân mẫu của hiền điệt có phải là Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần không?
– À!…
Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên đến tột độ vì chàng đến đây chủ ý cũng vì vấn đề này. Nhưng chưa kịp hỏi thì Đỗ Thiên Uy đã ngộ nhận chàng là con của hai cao thủ đó rồi.
Lôi Đình kiếm khách thấy Trịnh Kiếm Hồng kinh ngạc, ông lại càng tin mình đã nói đúng
– Sao? Hiền điệt không nhìn nhận à? Riêng ta thì ta nhận ra hiền điệt là con hai người ấy.
– Nhận ra?… Không, không có sự đó đâu.
– Bộ ba bọn ta là Lôi Phong Nhất Phụng là sư huynh đệ đồng môn. Dù hai người ấy có cháy thành tro ta cũng nhận ra nữa là.
– Hiền điệt, thoạt nhìn hiền điệt là ta đã nhận ra hiền điệt có dáng người nửa giống Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng, nửa giống Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần. Ta đã từng trải giang hồ, mắt ta nhìn không sai đâu.
– Không, không. Vãn sinh không thể là con của hai vị kiếm khách ấy.
– Đừng cãi nữa. Sở dĩ ta bày trận pháp này là có thâm ý để thử hiền điệt.
– Thử vãn sinh?
– Ta nghe ái nữ của ta nói đến hiền điệt là ta có ý hoài nghi rồi, bởi thế mới đem sư môn trận pháp bày ra. Nếu hiền điệt không xuyên vào được thì đâu có gì để ta thắc mắc, đằng này hiền điệt đã rành đường đi nước bước trong “Cửu Cung Kỳ Môn trận” xuyên vào đây một cách dễ dàng. Nội bấy nhiêu đó cũng đủ chứng minh nghi án cho ta rồi.
– Nghi án? Nghi án gì?
– Sư đệ và sư muội của ta gặp chuyện ngoài ý muốn nên cùng nhau quy ẩn.
– Đỗ lão bá nói cha mẹ vãn sinh… à không phải…
– Cha mẹ của hiền điệt là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng và Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần…
– Cha tôi không phải là kiếm khách, vãn sinh đã nói rõ rồi. Còn mẹ vãn sinh đã chết từ mười tám năm nay. Đỗ lão bá đã nói sai.
Lôi Đình kiếm khách giật mình biến hẳn sắc mặt, lui ra hai bước :
– Sư muội… muội… chết rồi à?
Bạch Long Nữ nãy giờ nghe hai bên đối đáp không rõ là chuyện gì, nàng rất sốt ruột chen vào nói :
– Cha! Sao cha không mời nghĩa huynh con vào trong đàm đạo mà đứng đây.
– A! A! Xin mời vào.
Dứt lời Lôi Đình kiếm khách bước đi trước, Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh nối gót theo sau đi vào thư phòng.
Trịnh Kiếm Hồng ngồi vào ghế đối diện với Lôi Đình kiếm khách rồi hỏi :
– Thưa lão bá, cháu đã nghĩ ra một điều đủ để chứng minh rằng cha của cháu không phải là kiếm khách.
– Điều gì? Nói ra coi!
– Nếu cha cháu thật sự là kiếm khách đi qui ẩn tất nhiên phải cải danh dạng.
Hơn nữa trước khi cháu đi xa nhà, ít ra cha cháu cũng dặn bảo đừng nên tiết lộ danh tánh của người chớ. Đằng này cha cháu không hề nói gì cả.
– Hiền điệt nói có lý. Nhưng còn đúng hay không đúng cũng rất dễ giải quyết.
– Bằng cách nào?
– Chỉ cần hiền điệt nói ra địa chỉ để ta đến đó thăm hỏi là biết ngay vấn đề.
– Điều này… cháu không thể nói.
– Tại sao?
– Cháu đã cãi lệnh cha mà tu luyện võ công là một tội vi phạm rồi. Bây giờ lại tiết lộ chỗ ở, cha cháu không thể nào tha thứ cho cháu.
– Hừ!…
Lôi Đình kiếm khách nhẹ kêu lên một tiếng tỏ sự tức giận trong lòng. Lão rất muốn đi tìm ra sự thật cái nghi án này nhưng không biết địa chỉ thì làm sao?
Trịnh Kiếm Hồng không chịu tiết lộ lão đành chịu vậy, chớ không có lý do nào để bức bách chàng hết.
Một lát sau, Lôi Đình kiếm khách hít mạnh vào một khẩu khí, đưa mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng và hỏi :
– Hiền điệt đến tệ trang ngoài việc thăm cha con ta, còn việc gì khác nữa không?
– Có! Cháu muốn hỏi về hành tung của Huyết Thủ Cuồng Sinh để báo thù.
– Há! Há! Há!
Lôi Đình kiếm khách nhìn Trịnh Kiếm Hồng cười ngất lên. Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên hỏi :
– Lão bá đã biết rồi à?
– Không… ta chưa biết.
– Sao… sao lão bá lại cười?
– Ta đoán trước là hiền điệt sẽ hỏi ta câu đó.
– À!
– Lão phu ta đây bày trận ở ngoài trang một mặt là để thử hiền điệt, còn một mặt là để phòng Huyết Thủ Cuồng Sinh và đồng bọn của y. Theo ta, hiện giờ chắc y ẩn vào rừng núi hoang vu nào đó để lo luyện tập bí kíp Đại Thần bảo kinh.
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói đâm ra thất vọng :
– Nếu vậy, làm sao kiếm y cho được.
– Rất dễ.
Trịnh Kiếm Hồng sáng mắt lên nói :
– Sao? Lão bá nói sao?
– Muốn kiếm Huyết Thủ Cuồng Sinh không phải là chuyện khó. Chỉ cần lão phu bày ra một kế tức khắc y rơi vào tay hiền điệt.