Đọc truyện Bích Kiếm Kim Tiêu – Chương 8: Thanh ưng bang thạch đỗng thi khốc hình Tiếu quán chủ nhẫn nhục phóng ác tặc
Trong Thạch Tuyền động, lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, soi rọi khuôn
mặt âm trầm của Tống Phúc. Hai má hắn hõm xuống, cặp mắt loang loáng
nhìn chằm chằm vào con ngột ưng được phác thảo bằng vôi.
Sau trận chiến ở Thanh Phong huyệt, Thanh Ưng Bang hiện giờ chỉ còn lại sáu
huynh đệ, bằng vào lực lượng này mà muốn báo thù Tiếu Trường Đình quả
thật chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tình thế trước mắt buộc Tống Phúc cần phải chờ đợi thời cơ, buộc phải liên thủ với bọn thị vệ để nhờ
chúng giúp đỡ trong việc tróc nã nhi tử của Lôi Chấn Hoàn.
Đầu
lĩnh thị vệ La Hán Trùng là người gian trá, tâm ngoan thủ lạt. Tống Phúc lo lắng bọn thị vệ trợ giúp bắt nhi tử của Lôi Chấn Hoàn xong thì sẽ
mang đến quan phủ để lập công lĩnh thưởng. Nghĩ đến việc này, các cơ
thịt trên mặt Tống Phúc co giật liên tục: “Hừ, đừng tưởng Tống Phúc ta
là một kẻ ngu ngốc mà định dùng kế nhất tiễn hạ song điêu!” Hắn chẳng hề sợ bọn thị vệ, quan quân vì trong núi bọn chúng cũng như người mù, đừng nói chuyện tróc nã mà ngay cả cái bóng của hắn cũng đừng mong chạm đến. Hắn chỉ sợ Tiếu Trường Đình với một thanh Bát Quái Kim Đao cùng mười
hai mũi Hưởng Kim Tiêu có khả năng trấn áp quần hào, uy trấn võ lâm. Chỉ cần Tiếu Trường Đình phát võ lâm đại thiếp, các bang phái từ khắp nơi
kéo đến, Tống Phúc gã như bị rơi vào thiên võng, có chắp thêm cánh cũng
không thể thoát được. Lần này Tiếu Trường Đình hỏa thiêu Tam Phật Đường
nhưng vẫn chưa chịu dời đi, dường như muốn cùng Tam Thanh Bang đối đầu
tới cùng. Hắn vừa giận vừa sợ, sau nhiều lần suy nghĩ, hắn bí quá hóa
liều nên quyết định bắt cóc Phương Cảnh Thu, hầu làm Tiếu Trường Đình
rơi vào cảnh ném chuột sợ vỡ đồ. Hắn sẽ nhờ lực lượng quan phủ do La Hán Trùng dẫn đến khiến Tiếu Trường Đình phải ngưng truy sát hắn; chỉ cần
Tiếu Trường Đình trở về Tam Tương Vũ Quán, ba năm sau hắn đã có thể ngóc đầu trở lại…
Nhãn quang Tống Phúc từ từ chuyển sang Phương
Cảnh Thi đang bị trói chắt tại cột đá, nhìn lên thân người Tống Chánh
Khanh, hắn vỗ vỗ tay, cất giọng âm trầm:
“Chiếu theo quy củ của Tam Thanh Bang, đánh mỗi tên ba mươi roi.”
Một tên thanh y đại hán cởi bỏ áo ngoài, lộ ra bộ ngực đầy lông lá. Tay gã
chụp lấy cái roi ngâm trong thùng, cổ tay run lên, ngọn roi trong tay
như con độc xà rít lên, lao về thân người Tống Chánh Khanh!
“Ây da!” Tống Chánh Khanh hét lên đau đớn “Ta là Tống công tử ở Tam Nguyên Trang Tống Hàn Lâm, các ngươi dám…”
“Ha ha ha…” Tống Phúc phát ra một chuỗi cười quái dị “Đừng nói ngươi là
con cháu của Hàn Lâm, dù cho ngươi có là con của Ngọc Hoàng đại đế đi
chăng nữa, đã lọt vào tay gia gia ngươi đây thì vẫn đánh chứ chẳng tha.
Nếu không đối với ngươi đầy đủ như vậy, thử hỏi cái tên bá phụ bủn xỉn
của ngươi có chịu ói tiền ra không? Đánh!”
“Ôi… Ối chao!” Tống
Chánh Khanh khổ sở đau đớn, quay đầu nhìn Phương Cảnh Thu, buồn bã nói:
“Nếu không phải vì cứu ngươi, làm sao bọn ta lại lâm vào cảnh nông nổi
như thế này? Ối chao…”
Lôi Linh Chi ôm trúc trượng, nghiêng
người dựa vào góc tường, mắt hạnh trông có vẻ giận dữ, ngọn lửa phẫn nộ
bừng dậy trong lòng, chỉ hận không thể vung trúc trượng để một mất một
còn với bọn Thanh Ưng Bang tặc tử. Nhưng trong tay chỉ là một thanh trúc trượng nên đành phải đè nén nộ hỏa trong lòng xuống. Cô cắn lấy môi,
một dòng máu rỉ ra…
“Ngừng tay!” Phương Cảnh Thu đột nhiên quát lên một tràng, nghe như tiếng sấm vang rền trong động. Thanh y đại hán
toàn thân run lên, tay cầm roi hạ xuống. Phương Cảnh Thu từ lúc bị rơi
vào tay Thanh Ưng Bang thì chẳng hề nói một lời nào. Tiếng quát vừa rồi
nó đã tập trung toàn bộ công lực, dồn nén hết những cừu hận, phẫn nộ mà
tạo nên. Toàn bộ bọn Thanh Ưng Bang tặc tử đều run rẩy.
Phương Cảnh Thu ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói:
“Oan có đầu, nợ có chủ. Tống công tử chẳng có liên quan gì đến ta, ba mươi roi đó để ta thay thế.”
Tống Phúc cười âm hiểm:
“Được, ta thành toàn cho ngươi.”
Hắn kêu thêm một tên thanh y đại hán khác bước ra, lấy trong thùng nước ra một cây roi mây.
“Đánh” Hai roi cùng quất xuống, như hai độc xà cùng mổ vào thân người của
Phương Cảnh Thu. Tức thì, quần áo tả tơi, máu rơi khắp phía!
Phương Cảnh Thu cắn răng chịu đựng, chẳng hề rên rỉ lấy một tiếng.
Sắc mặt Tống Chánh Khanh trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như tắm. Lôi Linh Chi
thấy Phương Cảnh Thu phải chịu thảm hình, lòng như ai cắt, giống như
chính mình đang bị ngọn roi đó quất vào.
Hai tên thanh y đại hán tay cầm ngọn roi mây đầy máu me, lớn tiếng nói:
“Xong ba mươi roi.”
Giọng Tống Phúc lạnh tanh: “Bây giờ gã phải chịu phạt ba mươi roi cho mình.”
Tống Phúc cố tình dùng khẩu khí đanh ác đối với Phương Cảnh Thu là để
trả thù việc xảy ra ở Thanh Phong Huyệt, đồng thời cũng để hạ bỏ ngạo
khí của nó.
“Ngừng tay! Các ngươi không được đánh hắn nữa. Để ta
chịu ba mươi roi đó.” Lôi Linh Chi không chịu đựng được nữa, bèn đứng
người dậy.
“Ồ?” Tống Phúc liếc nhìn nàng bằng nửa con mắt “Cô cũng muốn “hưởng” ba mươi roi à?”
“Bang chủ.” Một tên thanh y đại hán cười hi hi nói “Làm sao da thịt mềm mại
của tiểu cô nương này lại chịu đựng được đòn roi? Nếu như chúng ta đánh
nàng rồi mới giao cho Mạn vương gia, người mà sờ thấy thì làm sao mà
không hỏi tội bang chủ chứ? Ha ha!”
Lôi Linh Chi nghe gã ta nói
chuyện tục tĩu như vậy, mặt nàng đỏ hẳn cả lên. Lúc đó, Phương Cảnh Thu
lại chửi tiếp: “Cẩu tặc tử! Tại sao lại xúc phạm đến tiểu cô nương này,
có ngon thì đánh ta ba mươi roi đi này!”
Tống Phúc đột nhiên bật người dậy, hắn bị Phương Cảnh Thu khích nộ, rống lên:
“Hôm nay ta thử xem coi xương cốt của tên tiểu tử ở Tam Tương Vũ Quán ngươi
cứng tới cỡ nào, đừng quên rằng ngươi còn ba mươi roi đó!”
“Sáu mươi roi cũng vậy. Tiểu gia gia đây mà nhăn mặt nhíu mày thì không phải là hảo hán!”
Tống Phúc thẹn quá hóa giận, mắt nhìn trừng trừng, thở hổn hển nói: “Đánh! Đánh nó cho ta!”
Ngọn roi mây lấy từ trong thùng nước ra mang theo tiếng rít xé người hướng
về Phương Cảnh Thu, một trận mưa máu văng tung tóe khắp không trung.
Mắt Lôi Linh Chi tuôn ra hại giọt lệ óng ánh, ngây dại nhìn thân hình đang
run lẩy bẩy và đầy máu của Phương Cảnh Thu. Tống Chánh Khanh đầu cúi
xuống, chẳng dám nhìn cảnh Phương Cảnh Thu chịu đựng roi đòn.
Trong Thạch Tuyền động, ngoài tiếng roi mây ra, còn lại tất cả đều yên tĩnh lạ thường.
Phương Cảnh Thu phải nhận đòn roi, đau tận xương tủy, thịt da bị xé nát. Lúc
đầu nó còn dụng lực để chống chọi, cố không phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng
dần dần, nó cảm thấy tứ chi tê cứng, ngực như bị nghẽn lại, hai tai ù
đi, mất đi cảm giác đau đớn, trong lòng vô cùng hoảng hốt, giống như
thấy một con ngột ưng trắng trên vách đá đang xòe cánh vồ về hướng nó…
Chẳng biết đã trãi qua bao lâu, Phương Cảnh Thu dần dần tỉnh lại, cảm thấy
toàn thân nóng bỏng, đau đớn như bị kim châm. Nó định đứng dậy, nhưng
mới vừa khẽ nhích thân mình, cảm giác đau đớn tột cùng suýt chút đã làm
nó hôn mê trở lại.
“Đừng động đậy.” Một gịng nói êm nhu vang bên
tai “Đây là thuốc chữa trị ngoại thương gia truyền của muội, bôi xong
một ít sẽ thấy đỡ hơn nhiều.”
Phương Cảnh Thu cố gắng mở mắt ra,
thấy cổ Lôi Linh Chi thật trắng muốt, cô đang nhìn nó. Cô đang cầm một
cái bình đựng thuốc nhỏ ở lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ. Sau khi muội bị người ta đả thương, được phụ thân bôi thuốc này lên, linh
nghiệm cực kỳ.” Nói xong, cô nhẹ nhàng lấy thuốc bôi trước ngực Phương
Cảnh Thu. Thứ nước lành lạnh này vừa mới thoa nhẹ trên ngực nó đã cảm
thấy có hiệu quả tức thì.
Phương Cảnh Thu đột nhiên nhớ đến Tống Chanh Khanh, nó cố gắng chổi người dậy, hỏi: “Tống công tử đâu? Huynh ấy thế nào?”
Lôi Linh Chi nhẹ nhàng trấn an nó: “Đừng động đậy. Sau khi đánh huynh, bọn
tặc tử không có đánh chúng ta thêm nữa. Tống công tử bị giam giữ trong
động khác. Ta mang thuốc cho huynh, huynh đừng nói chuyện nhiều quá.”
Phương Cảnh Thu nghiêng người qua một bên để Lôi Linh Chi tha thuốc. Nó không
thể diễn tả được sự khoan khoái trong lòng, mọi sự đau đớn đều tan biến
đi. Đột nhiên, nó nhớ lại bàn tay của tiểu cô nương đặt lên thân mình,
bất giác toàn thân run lên.
“Thế nào? Đau à?” Lôi Linh Chi ngừng lại, lo lắng hỏi.
“Không… không có gì.” Phương Cảnh Thu đỏ mặt nói. Đột nhiên, nó quay đầu lại, hỏi: “Danh tánh cô nương là gì?”
Lôi Linh Chi ngơ ngẩn nhìn nó. Rất lâu. Cô cúi đầu, kề sát tai Phương Cảnh Thu:
“Huynh đừng có nói cho người khác biết nghe, muội là Lôi Linh Chi.”
Tống Chánh Khanh từng hỏi qua danh tánh của cô nhưng cô không nói cho gã
biết. Hiện tại cô lại nói danh tánh thật của mình cho Phương Cảnh Thu
biết, trải qua một trận cực hình, cô cảm thấy gã có thể tin cậy được.
Tống Phúc đang ngồi trước cửa Thạch Tuyền động chờ Triệu Hổ cùng Triệu Báo trở về.
Triệu Hổ đến Tam Nguyên Trang Tống Hàn Lâm vẫn chưa thấy trở về. Tống Hàn Lâm vốn là một người có gia tài bạc vạn nhưng vô cùng bủn xỉn. Gã chẳng có
con cái nên nhận Tống Chánh Khanh làm con thừa tự. Tống Phúc buộc gã
phải xuất năm ngàn lượng bạc để chuộc lấy Tống Chánh Khanh. Triệu Báo
đến Ô Túc Trấn để thám thính tin tức của Tiếu Trường Đình. Tống Phúc cho rằng Tiếu Trường Đình sau khi mất đồ nhi, nhất định sẽ vô cùng giận dữ, tức sùi bọt mép, không chừng sẽ dẫn theo người của cửu quán, thập tam
bang và mang theo ngột ưng để truy tìm tung tích gã nơi rừng sâu núi
thẳm. Có ai mà ngờ đến gã ẩn núp tại Thạch Tuyền động kế quan lộ này.
Trong tay gã hiện đang giữ ba lá bùa hộ mạng, chỉ cần gã có thể đào
thoát ách vận, thì cái việc tung từng lá một hoặc tung hết ra thì không
cần quan tâm tới. Gã cho rằng trong ván bài này gã có thể thủ thắng. Lúc bấy giờ, gã có khả năng hóa hung thành cát, thoát khỏi hiểm cảnh.
Tống Phúc còn đang suy nghĩ, thấy Triệu Hổ vội vã tiến vào cửa động.
Tống Phúc thấy sắc mặt Triệu Hổ hơi khác thường, lòng ngầm sợ hãi, vội vã
hỏi: “Có việc chi vậy? Bộ lão đầu đó không chịu ói tiền ra à?”
“Không phải” Triệu Hổ bực tức đáp: “Lão già đó ăn hối lộ, sự việc bị bại lộ,
bọn quan binh thị vệ đã kéo đến vây chặt và kê biên tài sản. Thuộc hạ bị bọn quan binh phát giác, khó khăn lắm mới đào thoát được.”
Tống Phúc vọt miệng chửi: “Con bà nó! Tự nhiên lại xảy ra việc ngay lúc này! Năm ngàn lượng bạc kể như tiêu rồi.”
“Bang chủ!” âm thanh vang lên từ cửa động. Triệu Báo với sắc mặt kinh hoàng, loạng choạng bước rồi ngã sấp xuống trước cửa động.
“Bang chủ! Tiếu Trường Đình dẫn người của cửu quán, thập tam bang bao vây Thạch Tuyền động rồi!”
Làm sao Tiếu Trường Đình lại biết Thanh Ưng Bang giấu mình tại Thạch Tuyền
động này? Làm sao hắn có thể nhanh như vậy? Tống Phúc lòng đầy hoài
nghi, nhưng thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Dù việc xảy ra
quá đột ngột nhưng cũng nằm trong dự đoán của hắn. Hắn đã chuẩn bị tâm
lý để có thể đối mặt với tình huống xấu nhất.
Tống Phúc hét lớn:
“Gì mà phải sợ!” Hắn chậm rãi ngồi xuống đá, sắc mặt hiện lên nụ cười
giảo quyệt: “Dẫn ba đứa trẻ này theo ta ra ngoài động gặp Tiếu Trường
Đình.”
Tống Phúc quyết định dốc hết ba con bài trong tay đánh một ván cùng Tiếu Trường Đình nhằm tìm đường sống trong cõi chết. Ngoài
cách này ra, hắn biết rằng lúc này đây có cố chống chọi cũng vô ích.
Bên ngoài Thạch Tuyền Động, tại bãi Thanh Thảo, hai cây dung rễ đan chằng chịt, xòa bóng um tùm.
Tiếu Trường Đình đứng ngạo nghễ dưới gốc đại thụ, sắc mặt nghiêm nghị, bên
cạnh chàng là vũ quán nội chủ sử Chu Tường, Nghĩa Thắng Quán quán trưởng Hoàng Thắng, tổng phiêu sư Kim Long Tiêu Cục Trương Thiên Kiếm, đường
chủ Hoài Nhân Đường La Hương Tân, bang chủ Thanh Trúc Bang Sa Long,
đường chủ Khất Cái Bang Tương Đường Trần Thiểu Ngu. Bọn họ mặt đầy sát
khí, đứng dàn hàng ngang, tay mỗi người đều cầm một món binh khí sắc
bén.
Tiếu Trường Đình sau khi biết đồ nhi Phương Cảnh Thu bị Tống Phúc cùng bọn thị vệ bắt đi thì giận sôi máu lên, vốn muốn tự thân tìm
kiếm, nhưng suy đi tính lại thì không lý do gì mà không nhờ người của
cửu quán thập tam bang tìm tiểu khiếu hóa cô nương. Thế là chàng vội đến Ô Túc Trấn nói rõ cho mọi người biết, tại Cao Thăng khách điếm đồ nhân
Phương Cảnh Thu đã ám trợ giúp vị Tống công tử cùng tiểu khiếu hóa cô
nương, bị Tống Phúc bắt lên núi. Quần hùng nghe vậy vô cùng giận dữ. Bọn họ lưu lại Ô Túc Trấn, theo gót Tiếu Trường Đình lên núi tìm nơi hạ lạc của Tống Phúc nhằm tiêu diệt bọn ác tặc Thanh Ưng Bang, trừ khử tai họa cho võ lâm.
Lúc nhận được tin, mọi người hét vang như sấm, chuẩn bị chia nhau tiến sơn. Lúc đó, Chu Tường đưa tin báo, có người thấy
Tống Phúc mang một tiểu hài vào trong Thạch Bích động. Khi Tiếu Trường
Đình đến Thạch Bích động, tìm khắp mọi ngóc ngách, cuối cùng tìm thấy
tại hướng tây của động vết tích của Phương Cảnh Thu cùng chiếc khăn cột
đầu của Tống Chánh Khanh để lại.
Chàng tiến thêm vài bước nữa thì phát hiện ba chữ “Thạch Tuyền Động” được viết bằng máu tươi trên vách
động. Điều này là nhờ vào Lôi Linh Chi viện cớ ở lại để cắn lấy máu tay
mà lưu lại. Tiếu Trường Đình nhìn thấy huyết tự, lập tức viết thiếp
thỉnh quần hùng cùng đến Thạch Tuyền động…
Tống Phúc bước ra
trước Thạch Tuyền động, phía sau là sáu thanh y hán tử. Triệu Hổ, Triệu
Báo, Triệu Hùng chia nhau giữ lấy Phương Cảnh Thu, Tống Chánh Khanh và
Lôi Linh Chi, ba thanh cương đao sáng loáng kề bên cổ họ.
Đôi mắt diều hâu của Tống Phúc quét nhìn khắp mọi phía, lòng lo lắng không yên. Trên bãi cỏ trước cửa động, đầy nghẹt võ lâm cao thủ tay cầm binh khí
đứng đó. Hắn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, cười nói: “Các vị anh hùng, đã lâu
không gặp, Tống mỗ thật hân hạnh.”
Nói xong, chắp tay chào một lượt.
Không một ai đáp lễ, cũng chẳng một ai lên tiếng. Tuyệt đối tĩnh lặng.
Tiếu Trường Đình tiến lên vài bước, mục quang chăm chăm nhìn Tống Phúc, cất tiếng cười lạnh: “Mau thả chúng ra!”
Tống Phúc ngửa mặt cười dài: “Ha ha ha… Hảo! Bất quá Tiếu quán chủ phải đáp ứng tiểu đệ vài điều kiện.”
“Sư phụ! Đừng lo cho bọn con! Hãy giết tên tặc tử này, giết…” Phương Cảnh Thu đột ngột la toáng lên. Triệu Hổ thò tay nắm lấy cổ nó, mặt Phương
Cảnh Thu đỏ quét lên, không nói được tiếng nào nữa.
Tiếu Trường Đình mặt xám xịt, tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông, bất ngờ trường kiếm xuất ra, hồng quang lấp loáng tứ phía.
Tống Phúc vô cùng sợ hãi, lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên Tiếu Trường Đình này không muốn giữ mạng tiểu đồ của hắn? Tại sao hôm nay hắn lại sử kiếm
thay đao?”
Quần hùng chú ý đến cử động của Tiếu Trường Đình, chỉ cần chàng hạ lệnh, bọn họ sẵn sàng đánh úp vào bọn tặc tử Thanh Ưng Bang.
Tiếu Trường Đình hữu thủ cầm kiếm, tả thủ búng vào sóng kiếm ba cái tạo nên
âm thanh vang dội liên tục. Lúc này chàng đang dùng ám hiệu để liên lạc
với người giữ “hàng”, quần hùng chẳng biết rõ nội tình, đưa mắt nhìn
nhau, không ngớt kinh nghi.
“Bích Tiêu Kiếm!” Lôi Linh Chi thấy
bảo kiếm gia truyền, không nén được phải la lên. Phụ thân lúc lâm nguy
có căn dặn cô phải đi tìm người giữ Bích Tiêu Kiếm, có khả năng vị đại
thúc này là người cô đang tìm. Thế là, cô theo lời của phụ thân căn dặn
lúc đó, cất cao giọng:
“Phụ thân, hài nhi ở đây, mau đến cứu con!”
Tống Phúc lại càng sợ: “Chẳng lẽ nữ tiểu khiếu hóa này là con gái của Tiếu
Trường Đình?” Nhưng khi nghĩ lại, hắn thầm vui mừng: Hôm nay ta có cách
thoát thân rồi. Con gái của Tiếu Trường Đình nằm trong tay ta, sợ gì hắn chẳng đáp ứng yêu cầu?
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Tiếu Trường Đình tra kiếm vào vỏ, mở miệng hỏi: “Điều kiện gì? Nói đi.”
Tống Phúc nheo mắt hỏi lại: “Muốn ta thả đứa nào trong ba đứa?”
Tiếu Trường Đình gật gật đầu.
Tống Phúc vỗ tay ba cái: “Được, thả Phương Cảnh Thu, chúng ta bỏ qua mọi
chuyện; thả tiểu cô nương, ngươi phải chừa đường cho chúng ta đi; thả
Tống Chánh Khanh, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng có quản đến chuyện của Tống mỗ; sau này nếu ta có mạo phạm đến ngươi
thì tha cho ta một mạng. Thế nào?”
Tiếu Trường Đình cúi đầu không nói. Chu Tường chạy đến bên cạnh định mở lời, Tiếu Trường Đình khoát
tay bảo đừng, ngẩng đầu nhìn Tống Phúc nói:
“Ta đáp ứng.”
Tống Phúc vỗ tay cười nói: “Tiếu quán chủ đức cao vọng trọng trong võ lâm,
nhất ngôn cửu đỉnh. Triệu Hổ, Triệu Báo mau thả người!”
Triệu Hổ, Triệu Báo mở dây trói cho Phương Cảnh Thu, Tống Chánh Khanh và Lôi Linh Chi. Lôi Linh Chi buộc trúc trượng và phạn bát bên hông, theo sau
Phương Cảnh Thu chạy về hướng Tiếu Trường Đình.
Nữ tiểu khiếu hóa này đã tìm được cha nhưng vẫn không quên đả cẩu côn và thần tiên bát,
thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tống Phúc bất giác mỉm
cười, khoát tay: “Đi!”
Quần hùng nhìn thấy vậy trong lòng đều rất giận nhưng chẳng biết làm sao. Hai chữ “tín nghĩa” rất được võ lâm coi
trọng. Tiếu Trường Đình đã mở lời đáp ứng, quần hùng làm sao ngăn cản?
Mắt chỉ biết trừng trừng nhìn theo Tống Phúc nghênh ngang rời khỏi.
Tống Phúc tiến vào rừng, mở miệng nói một hơi dài. Cái gì mà Mạn thân vương, cái gì mà La Hán Trùng, chỉ thấy toàn là lũ quỷ! Thiên cao hoàng đế
viễn, bằng không lão tử chẳng tha cho bọn ngươi đâu. Lúc này đây, vốn
liếng đã mất sạch. Hắn xoay người lại, nhìn bóng dáng của Tiếu Trường
Đình, cười lạnh một tràng: “Họ Tiếu kia, chúng ta hãy thử xem coi ai hơn ai!”