Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 3: Báo phụ cừu tái tiến vũ lăng Trung gian kế thiểu niên bị cầm


Đọc truyện Bích Kiếm Kim Tiêu – Chương 3: Báo phụ cừu tái tiến vũ lăng Trung gian kế thiểu niên bị cầm

“Trường Đình tái tiến Vũ Lăng

Phụ cừu phải báo, khăng khăng một lời

Cảnh Thu gan lớn tày trời

Lầm mưu ác tặc phải rời ân sư.”

Đêm.

Mây đen cuồn cuộn che phủ ánh trăng non, gió lạnh căm căm thổi qua rừng
trúc phía sau Tam Tương Vũ Quán. Cành trúc lay nghe xào xạc, đâu đâu
cũng tối tăm, chỉ có một vệt sáng le lói, lúc tỏ lúc lu, hắt ra từ cửa
sổ của một gian tiểu phòng nằm sâu trong rừng, làm cho Tam Tương Vũ Quán lộ ra vẻ tiêu điều, ảm đạm. Trong phòng màn che rủ xuống, ánh nến đung
đưa. Chính giữa là một bàn thờ, phía trên đặt một bài vị, viết rằng:
“Tiên phụ Tiếu Cốc Hoa chi linh vị.” Trước mặt bàn thờ còn treo một cái
bàn hẹp, trên bàn đặt ngay ngắn ba cái bát nhỏ bằng gỗ, trong bát đầy ắp nước. Bên cạnh bát gỗ đặt thanh Bát Quái Kim Đao tổ truyền của nhà họ
Tiếu. Trên xà nhà đối diện bàn cúng có treo một người gỗ, bóng dáng dài
thượt rọi xuống nền gạch nung.

Tân quán chủ Tam Tương Vũ Quán
Tiếu Trường Đình quỳ trước linh vị. Chàng trạc ba mươi tuổi, vóc dáng
khôi ngô, gương mặt trắng hồng, trên đầu thỏng xuống một bím tóc đuôi
xam cực lớn, khoác ngoài chiếc áo dài màu xanh là một chiếc áo ngắn có
in tiêu ký của Tam Tương Vũ Quán, lộ ra vẻ tinh minh quả quyết. Lúc này, mặt chàng lộ vẻ nghiêm túc, lệ quang lóng lánh trong đôi mắt đầy cừu
hận của chàng. Chàng quỳ trước linh tiền của cha, mấp máy môi, khẽ nhắc
đi nhắc lại: “Phụ thân, thứ cho hài nhi tội bất hiếu, đã qua một năm mà
vẫn bất tài không thể giết chết kẻ thù để báo thù rửa hận cho người…”

Ngày giỗ đầu của lão quán chủ Tam Tương Vũ Quán đã qua hơn nửa tháng. Vào
ngày ba tháng năm, năm Đạo Quang thứ hai mươi hai, trên đường áp tiêu
đến Miêu Sơn Trại tại Vũ Lăng, Tiếu Cốc Hoa đã bị người sát hại, nghe
đồn rằng đó chính là hành vi của Tam Thanh Bang bang chủ Chu Kim Đường
và Quan Bắc Tam Kiệt. Tiếu Trường Đình không thể tin được người đã cùng
phụ thân mình bát bái chi giao là loại người thất tín bội nghĩa, chỉ khi nhặt xác cha, phát hiện lưỡi của Bát Quái Kim Đao bị mẻ vài chỗ bằng
hạt đậu, chàng mới không thể bác bỏ sự thật này, bởi vì hiện nay trên
đời này chỉ có Bích Tiêu Kiếm của Chu Kim Đường mới có khả năng làm tổn
thương đến bảo đao của cha chàng. Với lại, chàng đã tìm thấy Chu Mục nằm thoi thóp thở ngay tại sơn khẩu, trước lúc lâm tử, Chu Mục nói rằng kẻ
cướp tiêu và sát hại lão quán chủ chính là Chu Kim Đường. Tiếu Trường
Đình giận sôi máu, hội họp các lộ anh hùng lên núi tìm Chu Kim Đường báo cừu tuyết hận. Không ngờ Tam Thanh Bang đã trốn mất dạng, một bóng
người cũng không thể tìm thấy. Khi đó, vừa đúng lúc nội chiến xảy ra ở
Miêu gia, Miêu vương nhờ được đại đội quan binh của triều đình nhà Thanh lên núi tương trợ, chiến tranh khắp nơi, Tiếu Trường Đình báo cừu không được đành phải ôm hận rời núi.

Tiếu Trường Đình biết rõ Chu Kim
Đường võ công cao thâm, kiếm pháp cao siêu, nếu chỉ bằng chính thanh kim đao của mình thì chàng khó bề mà thủ thắmg. Sau đó, bèn xé bỏ chiêu bài của vũ quán, bế môn tập luyện tuyệt kỹ gia truyền Hưởng Kim Tiêu. Gần
đến ngày giỗ của cha, tuyệt kỹ kim tiêu chàng đã luyện thành, bèn sai
người ra ngoài nghe ngóng tăm tích của Tam Thanh Bang, một số người về
báo cáo lại tin, con trai của Chu Kim Đường là Chu Quốc Trung vừa mới
trở về Ỷ Thiên Các tại Vũ Lăng Sơn, đổi Tam Thanh Bang thành Tam Phật
Đường. Cuối cùng thời khắc báo cừu cũng đến!

Tiếu Trường Đình dập đầu ba cái trước linh vị của phụ thân, chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt trang nghiêm, thề với trời đất:

“Trước mặt tổ tiên, con bất tài Tiếu Trường Đình thừa lệnh sư huấn tập luyện
Tam Độc Truy Hồn Tiêu, hôm nay đã luyện thành, nguyện tuân theo kim tiêu ngũ luật: một, không khai sát giới; hai, không lấy nghệ để ức hiếp
người; ba, không truyền cho ngoại nhân; bốn, tiêu không được loạn phát,
phát thì không được hụt; năm, giết lầm một người thì phải lấy mạng đền.
Xin hoàng thiên chứng giám!”

Đọc xong, Tiếu Trường Đình đứng dậy, đi đến trước ba cái bát nhỏ bằng gỗ, lần lượt lấy nước trong đó rửa
tay. Sau đó, chàng nhìn linh vị của phụ thân, khẽ cầu nguyện: “Hồn cha
có linh thiêng, hãy phù hộ cho con lên núi lần này báo được mối thù cướp tiêu, giết cha!” Nói xong, tay đút vào bọc tiêu, vung tay bắn một phát. Ba đạo hàn quang bắn về hướng người gỗ treo trên xà nhà, cùng lúc đó
vang lên ba âm thanh chói tai “keng”, “keng”, “keng”.

Người gỗ
treo trên xà nhà bị đánh kịch liệt, đung đưa lên. Nhìn lên trước mặt, ba mũi kim tiêu ghim lên ba đại huyệt khác nhau: Yết Hầu ở trên, Toàn Cơ ở giữa và ở dưới là Đan Điền.

Đột nhiên, trước cửa phòng nghe
“cụp” một tiếng. “Ai?” Tiếu Trường Đình hét lên một tiếng, lắc mình nhảy đến bên cạnh bàn, tay nắm kim đao. Một thằng bé khoảng mười ba, mười
bốn tuổi từ bên ngoài cửa đi vào, quỳ mọp đầu xuống, khẽ nói: “Sư phụ,
là con.” Phương Cảnh Thu, đồ đệ của Tiếu Trường Đình, tiến vào.


“Cảnh Thu, con đến để làm gì?”

Phương Cảnh Thu hốt hoảng nói:

“Sư phụ, ngày mai…”

“Ngày mai sao? Hừm!” Tiếu Trường Đình nghiêm nghị hỏi.

Cuối cùng Phương Cảnh Thu cũng ngẩng đầu lên, cầu khẩn nói:

“Sư phụ, ngày mai đồ nhi cũng muốn theo người đến Vũ Lăng Sơn.”

“Làm càn! Ta đã nói rồi, ngày mai ta sẽ tự lên Vũ Lăng Sơn, không ai được phép đi cùng. Về nghỉ đi!”

Phương Cảnh Thu miệng vẫn bướng bỉnh nói: “Con nhất định đi.”

Tiếu Trường Đình bản thân biết rất rõ cái tên tiểu đồ mà chàng nuôi nấng từ
nhỏ có tánh khí rất bướng bỉnh. Nó rất mến chàng. Nhưng suy cho cùng
Phương Cảnh Thu tuổi còn nhỏ quá. Chàng trừng mắt nói: “Thằng bé ngươi
xem mình bao nhiêu niên kỷ? Đường sư phụ đi đầy hung hiểm, mang ngươi
theo chỉ thêm nhiều phiền phức, rõ chưa?”

Phương Cảnh Thu khuôn
mặt ngăm đen, đôi mắt chứa đựng vẻ chí thành trung hậu, nói: “Sư phụ đi
một mình, con rất lo lắng, giả sử người bị bệnh giữa đường thì lấy ai mà săn sóc? Hơn nữa, vạn nhất có điều chi tốt xấu thì cũng chẳng có ai để
báo tin.”

Phương Cảnh Thu vốn tưởng nói vài câu “khích tướng” thì sư phụ sẽ dẫn gã đi cùng. Ai dè những lời này lại phạm đúng vào những
kiêng cử của người trong võ lâm. Tiếu Trường Đình bừng bừng nổi giận,
“bùng” một chưởng đánh Phương Cảnh Thu loạng choạng, luôn miệng quát:
“Cha chả!” Phương Cảnh Thu không biết mình đã nói sai điều gì, thấy sư
phụ động nộ, không dám nhiều lời nữa, vội vàng trở gót ra ngoài. Lúc bấy giờ, sắc mặt Tiếu Trường Đình trắng bệch, tay cầm Bát Quái Kim Đao, quỳ phủ phục trước linh tiền của phụ thân, im lặng khấn vái: “Cha có linh
thiêng xin hãy phù hộ cho hài nhi kỳ khai đắc thắng, lấy mạng cừu nhân!”

Trăng khẽ hé từ giữa đám mây đen, dưới ánh trăng bàng bạc, Bát Quái Kim Đao
lấp lánh u quang. Mười ngày sau, Tiếu Trường Đình tiến nhập vào địa phận của Vũ Lăng Sơn. Khoái mã bay như tên bắn trên đường, đập vào mắt là
những bụi cỏ dại mọc theo triền núi, trông thật hoang vu. Hàng loạt nhà
làm bằng gỗ trúc đã làm cho rừng trúc cháy rụi. Vết máu loang lỗ một màu đen sẫm trên vách đá, dường như muốn tố cáo với mọi người rằng nơi đây
đã từng phát sinh nhiều bất hạnh. Tiếu Trường Đình nghe những người trên núi nói rằng: một năm trước đây, quan binh kéo lên núi huyết tẩy Miêu
Sơn Thập Bát Trại. Bọn quan binh sát nhân phóng hỏa, gian dâm, cướp của, không chuyện ác nào không làm. Dân làng ở đây đều bị giết sạch, ngay cả xác cũng không còn. Tiếu Trường Đình tận mắt thấy thảm trạng bi thương, lại nhớ đến một năm trước đây phụ thân đã giúp Mạn thân vương áp tiêu
lên núi để tránh cho Miêu sơn khỏi cảnh cướp bóc, để bảo vệ đám chí sĩ
kháng Thanh như Lôi Chấn Hoàn đang ẩn mình trong Miêu Sơn Thập Bát Động
thoát khỏi độc thủ. Nào ngờ Tam Thanh Bang của Chu Kim Đường thất tín
bội nghĩa, cấu kết với bọn tặc tử Thanh Ưng Bang cướp phiêu vật, sát hại phụ thân, lại dẫn Thanh binh hỏa thiêu sơn trại, khiến Miêu Sơn Thập
Bát động gặp phải thảm họa. Nghĩ đến đây, lòng tràn đầy hận thù của
chàng đối với Chu Kim Đường lại tăng thêm ba phần.

Tiếu Trường
Đình cải trang tiến nhập Vũ Lăng Sơn, trên đường đi tra xét cặn kẽ mọi
mặt, truy tìm nơi hạ lạc của Chu Kim Đường cùng Tam Thanh Bang. Hôm
trước, nghe được tin Tam Thanh Bang đã đổi thành Tam Phật Đường, nhưng
chẳng biết tại sao đường chủ không phải là Chu Kim Đường mà lại là con
trai hắn Chu Quốc Trung. Hiện bọn Tam Thanh Bang lấy Tề Vương Miếu làm
cứ điểm. Tiếu Trường Đình qua đêm tại Ô Túc Trấn, cách Tề Vương Miếu
không đến năm dặm.

Dùng bữa cơm tối xong, Tiếu Trường Đình đang ở trong phòng thu xếp hành lý, chuẩn bị đêm sẽ thám thính Tề Vương Miếu.
Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên một hồi “cộp, cộp, cộp…”.

Tiếng vó ngựa vọng lại trong buổi chiều hôm mờ mịt, chỉ thấy một đoàn khoái
mã vọt qua nhanh như chớp. Cưỡi trên lưng con ngựa cuối cùng là một đứa
trẻ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mi thanh mục tú, hai chân thắng yên
cương, toàn thân dựng đứng trên lưng ngựa, không hề động đậy. Một tay nó cầm chặt cương, tay kia vứt bỏ nhánh tùng, vung tay hất tóc đón gió,
bím tóc gọn gàng gặp phải gió xoay tít. Tiếu Trường Đình không ngăn nổi: thằng bé còn nhỏ mà thân thủ khá quá!

Trong chốt lát, đoàn ngựa
đã đi xa, Tiếu Trường Đình quay vào phòng. Vừa đặt chân vào cửa phòng,
chàng đột nhiên cả kinh, Phương Cảnh Thu với bộ dạng phong trần đang
đứng giữa phòng!

Phương Cảnh Thu thấy sư phụ sa sầm nét mặt, vội quỳ xuống bẩm báo: “Đồ nhi phụng mệnh Chu đại gia đến đây khấu kiến sư phụ.”


Chu đại gia Chu Tường là đường huynh của Chu Mục, lão chủ trì nội vụ trong
Tam Tương Vũ Quán. Tiếu Trường Đình nghe do chính lão sai khiến nên hỏi: “Chu quản sự kêu con đến làm gì?”

Phương Cảnh Thu đứng dậy nói:
“Sau khi sư phụ lên đường, Chu đại gia sợ sư phụ một mình khó lòng giải
quyết mọi chuyện, nên đã dùng Hưởng Kim Tiêu truyền lệnh cho các vị sư
bá sư thúc trong cửu quán, thập tam bang nhanh chóng đến ngay Ô Túc Trấn để tiếp ứng cho người. Chu đại gia sai con đến trước một bước để bẩm
báo với sư phụ.” Phương Cảnh Thu dừng một lúc, bẽn lẽn nói tiếp: “Trước
khi sư phụ lên đường, đồ nhi lỡ nói vài lời gở, Chu đại gia sợ đó là
điềm báo bất hảo, nên bảo con mau mau thay đổi lời nói cùng sư phụ. Sư
phụ một khi xuất thủ nhất định kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, hóa hung thành cát, thể hiện bản sắc trong nguy nan, tự tay giết chết kẻ
thù, diệt sạch bọn cướp hung ác!”

Tiếu Trường Đình minh bạch dụng ý của một người lão luyện thành thục như Chu lão gia đây. Một mình thâm nhập Vũ Lăng Sơn cao ngất, lại thêm hiểm trở hoang vu quả thực là hung
đa cát thiểu, nếu có hậu ứng đương nhiên sẽ ổn thõa hơn nhiều. Đây chính là thâm ý của Chu Tường, nhưng lão có biết đâu rằng nội tâm của Tiếu
Trường Đình rất là thống khổ: oán thù giữa các môn phái trong võ lâm,
đời này nối tiếp đời kia, vô cùng vô tận, thân phận là một võ lâm tông
sư, y làm sao chịu nhượng bộ người khác, đặc biệt là khi cả đời sau cũng đã bị cuốn vào vòng ân oán này rồi? Trong thực tế, chuyến đi này Tiếu
Trường Đình đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi, dù sống hay chết thì điều
quan trọng nhất mọi ân oán của người đi trước cũng triệt để kết liễu tại đây!

“Sư phụ, thằng bé mới vượt ngựa qua khi nãy là Chu Thiên Minh, tôn tử của Chu Kim Đường.”

“A! Sao con biết?”

“Đồ nhi…” Phương Cảnh Thu bất ngờ ngập ngừng, lúng túng nói: “Hôm qua ở
phía trước khách điếm, con cùng gã tương ngộ, thấy gã võ công cao cường
lại thêm nhân ái, con cùng gã kết nghĩa đệ huynh. Sau khi chia tay, vừa
rồi con mới biết được lai lịch của gã. Con quyết lấy mạng gã để báo thù
cho sư gia.”

“Nghe rõ đây!” Tiếu Trường Đình nhíu chặt lông mày,
gằn từng tiếng: “Tối nay con phải ở trong khách điếm, chỉ cần con rời
phòng nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân con!”

Trăng nhô lên cao, ngân hà sáng chói. Dãy núi đứng sừng sững, mờ mờ ảo ảo ở nơi xa, ánh trăng
bàng bạc soi rọi toàn cảnh của một Tề Vương Miếu được chạm trổ tinh vi
nằm bên cạnh.

Tiếu Trường Đình ẩn mình sau một khối đá gồ ghề,
chăm chú nghe động tĩnh trong miếu. Chàng chờ đến khi nào mặt trăng ẩn
mình vào trong mây đen, sẽ có cơ hội để tiềm nhập vào trong miếu.

Đột nhiên, một đạo nhân ảnh như sao xẹt đến, nhẹ nhàng nhảy xuống bãi cỏ
phía trước Tề Vương Miếu. Tiếu Trường Đình suýt chút đã la lên, phát
hiện người mới đến chính là Phương Cảnh Thu!

Tiếu Trường Đình vừa giật mình vừa giận: tên tiểu tử này chẳng chịu nghe lời, đến đây để làm gì?

Lúc bấy giờ, Phương Cảnh Thu nhảy vọt lên hai, ba bước đến trước Tề Vương
Miếu, từ trong ngực móc ra một vật ném vào tường, nhẹ nhàng kích ra ba
chưởng.

Tiếu Trường Đình nhìn ngây cả người, thằng bé này làm trò gì thế?

Chỉ nghe trong Tề Vương Miếu vọng ra ba hồi chưởng, trong một sát na, một
người từ trong miếu phi thân ra ngoài. Người vừa chạm đất, chân lại điểm xuống, lướt đến trước mặt Phương Cảnh Thu. Người buông xuống trông thật khinh linh tiêu sái. Dưới ánh trăng, Tiếu Trường Đình trông thấy rất
rõ, chính là thằng bé vừa đứng trên lưng ngựa vừa hất tóc chạy qua khách điếm ban ngày. Phương Cảnh Thu nửa đêm tìm nó để làm gì?

Hai gã
dừng chân tại đám cỏ cách Tề Vương Miếu có hơn mười trượng. Một đứa cười nói: “Không ngờ huynh trưởng nửa đêm đến gặp tiểu đệ, thật là vui quá.”

Phương Cảnh Thu sắc diện âm trầm: “Chu Thiên Minh, hôm đó chúng ta tương hội
tại khách điếm, ngươi nói ngươi là con cháu của quan lại. Ta đến để hỏi
ngươi, cha ngươi là ai? Gia gia tên gọi là gì?”

Thằng bé kia cười nói: “Thật không dám giấu huynh, đó là đệ đã gạt huynh. Cha đệ là Chu

Quốc Trung, gia gia là Chu Kim Đường. Huynh trưởng, người hỏi điều này
có phải đã xem tiểu đệ như thân thuộc rồi không?”

Phương Cảnh Thu mặt chuyển sang đỏ, lớn tiếng quát: “Đừng có cười! Ai là huynh trưởng
của ngươi? Ta phải giết ngươi, báo thù cho sư gia!” Nói xong, đánh
“phốc” ra một quyền Hắc Hổ Thâu Tâm vào ngực.

Chu Thiên Minh xoay tròn gót chân, sử chiêu Quan Công Thoát Bào, nghiêng người né qua, hai
ngón tay bỗng vung lên, đâm vào nách Phương Cảnh Thu, buộc Phương Cảnh
Thu liên tiếp thối lui hai bộ. Chu Thiên Minh quát hỏi: “Nhà ngươi rốt
cuộc là ai, tại sao lại đến đây gây hấn?”

Phương Cảnh Thu ngẩng
đầu lên: “Ta là Phương Cảnh Thu, đệ tử của Tam Tương Vũ Quán Tiếu Trường Đình. Ta đến đây gặp ngươi để báo cừu cho sư gia, mau nộp mạng đi!”

Chu Thiên Minh cười lạnh: “Nguyên là vậy, ta đang muốn kiếm các ngươi tính nợ đây!”

Hai gã quyền cước giao nhau, xáp vào giao đấu. Tiếu Trường Đình không kiềm
được phải thở dài: oán cừu đời trước chưa xong, giờ lại chuyển lên mình
hai thằng nhỏ này, thật là oan oan tương báo, biết đến khi nào mới xong! Chàng nghĩ mình nên lộ diện để ngăn chặn hai thằng bé ngu dốt này ngưng đấu, nhưng hận thù làm sao chỉ nói dăm ba câu mà giải quyết được đây?

Hai thằng nhỏ đánh nhau túi bụi. Phương Cảnh Thu tuy sức lực có hơn Chu
Thiên Minh, nhưng thân thủ lại không linh hoạt bằng nên bị kiềm chế hoàn toàn. Một tiếng “oái” vang lên, Phương Cảnh Thu bị Chu Thiên Minh đá
trúng đùi một cước, ngã ngay xuống đất. Nhưng gã vẫn ngoan cường đứng
dậy, chùi máu trên miệng, huy quyền đánh tới. Tiếu Trường Đình thầm
tính: Hai thằng nhỏ đánh nhau tất nhiên sẽ kinh động đến người bên trong miếu, nếu như có người ra ngoài, ta sẽ thừa cơ mà hành sự.

Chàng nhặt dưới đất một hòn đá nhỏ, nắm sẵn trong tay, chuẩn bị cứu đệ tử lúc nguy cấp.

Thế nhưng, sự việc lại phát sinh ngoài ý muốn. Chu Thiên Minh buộc Phương
Cảnh Thu phải từ từ lui về khu rừng bên cạnh, Tiếu Trường Đình đang ẩn
mình sau tảng đá vội chuyển thân đuổi theo, đột nhiên nghe một tiếng
“rầm”, một tấm lưới từ trong rừng bay ra trói chặt cả hai thằng nhỏ.
Tiếu Trường Đình muốn nhảy lên tương cứu, nhưng khi đến nơi thì đã không còn kịp nữa rồi. Một số thanh y hán tử đã kéo cả Chu Thiên Minh và
Phương Cảnh Thu đang mắc trong lưới vào rừng, chỉ nghe tiếng lá kêu xào
xạc, trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi đâu cả.

Tiếu Trường
Đình còn đang sững người, một nhóm nhân ảnh lại từ trong miếu bay vèo
ra. Dưới ánh trăng, Tiếu Trường Đình nhìn thấy rõ ràng tất cả là ba
người, dẫn đầu là một lão lùn, vẻ mặt cáu kỉnh. Tiếu Trường Đình tiến về trước một bước, quát lên: “Kẻ đến phải chăng là tặc tử của Tam Thanh
Bang?”

Lão đầu mặt cau có chẳng hề lên tiếng, hai chân dậm xuống, sử chiêu Đại Bằng Triển Xí vọt người lên, Đồng Nhân Trảo trên tay đánh
thẳng vào trán Tiếu Trường Đình. Tiếu Trường Đình thấy khí thế hung
mãnh, nhảy lên cao có hơn một trượng, “Rẻng” kim đao rời khỏi vỏ. Đúng
lúc đó, hai kẻ đứng ngoài một cầm cương đao, một cầm Thiết Chiết Phiến
tập kích từ hai bên tả hữu. Tiếu Trường Đình thầm nghĩ: ba kẻ này chắc
là Quan Bắc Tam Kiệt đã trợ giúp Chu Kim Đường cướp tiêu đây.

Gặp được cừu nhân, Tiếu Trường Đình hai mắt đỏ ngầu, sử tuyệt học Bát Quái
Kim Đao đối chọi với ba người, không cho bọn họ chiếm được một chút tiện nghi nào.

Bốn người đang giao đấu đến thiên hôn địa ám, cửa của
Tề Vương Miếu đột ngột mở ra, một toán người bước ra, dẫn đầu là một đại hán hơn ba mươi tuổi. Chỉ nghe đại hán đó nạt lớn:

“Ngừng tay!”
Ba hán tử nghe thấy vội nhảy sang một bên. Người cầm Thiết Chiết Phiến
chính là Vu Băng Phong, giận dữ nói: “Chu đường chủ, người này chính là
nhi tử của Tam Tương Vũ Quán Tiếu Cốc Hoa, nhất định không được để hắn
rời khỏi đây!” Lô Kinh, lão đầu có sắc mặt cau có, cũng chen vào:

“Giết hắn đi, báo thù cho lão đường chủ và các huynh đệ đồng môn!”

“Im ngay!” Chu Quốc Trung nghiêm nghị trách mắng bọn họ “Các ngươi không
được quên chuyện chính yếu, người nào còn nhắc đến chuyện báo cừu, sẽ
trừng trị theo đường quy!” Tiếp đó, chàng lại chắp tay vái Tiếu Trường
Đình: “Tiếu quán chủ, tại hạ có việc quan trọng, thứ lỗi không thể bồi
tiếp, ân oán giữa hai nhà chúng ta xin được tương cáo sau.”

Lưu Hưu Nam, người có râu quai nón, nói: “Vừa nãy thiếu đường chủ bị người ta bắt đi, chúng ta mau đi cứu.”

Chu Quốc Trung thần sắc nghiêm túc, quả quyết nói: “Hiện tại bọn ưng khuyển nhà Thanh đang tập trung tại Miêu sơn, kiểm soát mọi sự, nghĩa sĩ đang
chết từng người một, chúng ta phải xem nhau như người một nhà, đi thôi!”

Chu Quốc Trung vội vàng dẫn chúng nhân chạy xuống núi, trước Tề Vương Miếu
chỉ còn lại trơ trọi một mình Tiếu Trường Đình. Ánh trăng kéo lê bóng
chàng trải dài trên ngọn cỏ, trên mặt lộ đầy sắc kinh ngạc hòa cùng nỗi
sợ hãi. Giây lâu, chàng chạy về hướng rừng, quay vào khu rừng rậm rạp hô to:

“Thu nhi! Thu nhi…”

Bốn bề yên tĩnh, không ai hồi

đáp. Chỉ nghe truyền lại tiếng vượn hú thảm thiết, gây cho người ta một
cảm giác dựng đứng cả tóc gáy.

Tiếu Trường Đình trở về khách
điếm, lúc đó cũng đã khuya rồi. Gặp Chu Quốc Trung tại Tề Vương Miếu,
Thu nhi bị rơi vào tay ai cũng không biết, những việc này khiến chàng
tâm phiền ý loạn. Tình thế vô cùng hung hiểm đề tỉnh chàng phải cẩn thận hành sự. Chàng không gõ cửa khách điếm, nhảy vào sân sau, thấy phía tây sương phòng đèn vẫn còn sáng. Ai mà giờ này vẫn còn chưa ngủ? Chàng lần theo hướng đó mà đi, đột nhiên nghe có người đang nói chuyện, chàng cảm thấy kỳ quái, vội vàng lách thân, giấu mình tại góc tường chăm chú
nghe.

Một âm thanh vang lên: “Không thấy họ Tiếu trở về từ phía trước à?”

“Không có ai cả” một âm thanh khác hồi đáp, “Hồ đại nhân, ngài đã biết được
tiểu tử ấy là nhi tử của Tiếu Cốc Hoa, tại sao không thừa cơ giết hắn để trảm thảo trừ căn.”

Tiếu Trường Đình giật mình sợ hãi, thật nguy hiểm, nguyên lai mình lại cùng bọn cừu địch tá túc trong cùng khách
điếm. Gã Hồ đại nhân là ai? Ta phải nghe xem coi bọn chúng định ám toán
mình bằng cách nào. Không tiện ngồi dưới góc tường nghe lén, chàng lần
bước đến góc tây sương phòng, dùng Bích Hổ Công trèo lên nóc nhà. Sau đó sử chiêu Yến Tử Lược Sào vô thanh vô tức trèo lên xà nhà của tây sương
phòng, hai chân rùn xuống, sử công phu tuyệt học Đảo Quải Kim Câu treo
mình trên cửa sổ, từ tấm giấy mỏng dán ngoài cửa sổ chăm chú nhìn vào
trong. A! Tiếu Trường Đình chút nữa đã kêu lên. Nguyên kẻ được xưng là
Hồ đại nhân kia chính là Hồ Ngọc Hoa, thủ hạ của La Hán Trùng, kẻ đã đến vũ quán báo tin cha mình bị hại, một vài thanh y nhân ngồi xung quanh
gã. Trên bàn la liệt chén bát, ai nấy say sưa túy lúy, phanh cả ngực áo, để lộ cả số hiệu của nội định thị vệ. Chỉ thấy Hồ Ngọc Hoa tu một hơi
rượu, vừa cười vừa nói với vẻ đắc ý:

“Các ngươi đúng là ếch ngồi
đáy giếng, tầm nhìn thật nông cạn! Lần này chúng ta lĩnh mệnh rời khỏi
kinh thành với trách nhiệm trọng đại, Tam Phật Đường Chu Quốc Trung đối
đầu với chúng ta, lưu lại họ Tiếu kia để còn đối phó với gã, bớt cho
chúng ta khối việc.”

“Đại nhân cao… cao kiến!” Một tên thị vệ xỉn gần quắc cần câu cười nịnh, nói:

“Lúc… lúc này đây, chỉ sợ cái tên họ… họ Tiếu cùng… cùng Chu Quốc Trung, bọn chúng đang đánh… đánh túi bụi với nhau.”

Tiếu Trường Đình ngồi trên xà nhà nghe được cuộc đối thoại này, mới biết vừa rồi tại Tề Vương Miếu, kẻ mà Chu Quốc Trung kêu bằng ưng khuyển của
triều đình chính là tên Hồ Ngọc Hoa này. Bọn chúng đến Miêu sơn để sử
dụng thủ đoạn gì? Gã lập tức ngưng thần để nghe rõ bọn chúng nói gì, đột nhiên tiếng bước chân từ trong sân vang đến. Tiếu Trường Đình sợ bị
phát hiện, vội vàng ép mình xuống xà nhà, giấu mình trong góc tối. Chỉ
thấy một người vén màn bước vào phòng. Nhìn kỹ một lần nữa, thấy người
này hướng về Hồ Ngọc Hoa chắp tay thi lễ, nói:

“Hồ đại nhân, Thanh Ưng Bang Tống bang chủ sai tiểu nhân chuyển lời.”

Hồ Ngọc Hoa bỗng nhiên đứng phắt dậy, hỏi dồn: “Có nghe được tin tức gì về nhi tử của nghịch phạm Lôi Chấn Hoàn không?”

“Bẩm Hồ đại nhân, Tống bang chủ nguyên đã dò xét được con trai của Lôi Chấn
Hoàn được nuôi dưỡng tại Miêu trại dân gia, chúng tôi đã nhanh chóng
tróc nã, nhưng lại bị Chu Quốc Trung sớm mang đi lẩn trốn. Ở Tề Vương
Miếu, nhi tử của Chu Quốc Trung đã cùng một thằng nhỏ đánh nhau, bị
huynh đệ chúng tôi tiềm phục tóm vào trong lưới. Tống bang chủ đã gửi
thiếp mời, hẹn gặp Chu Quốc Trung vào ngày mai tại Thanh Phong Huyệt,
dùng nhi tử của Chu Quốc Trung để đổi lấy nhi tử của tên can phạm họ Lôi kia.”

Hồ Ngọc Hoa vỗ bàn, dậm chân, vẻ hớn hở lộ ra mặt:

“Hảo! Chúng ta ngay bây giờ phải mai phục ngay tại băi Thanh Thuỷ, một mẻ hốt gọn bọn chúng!”

Một tên thị vệ hỏi:

“Đại nhân, vậy chúng tôi trở về Thanh Phong Huyệt à?”

Hồ Ngọc Hoa cười âm hiểm:

“Gã Chu Quốc Trung này là người rất có tâm kế, không dễ đối phó, chúng ta
hãy đợi gã cùng Thanh Ưng Bang đấu đả lẫn nhau, cuối cùng lưỡng bại câu
thương, chờ ở cửa miệng Thanh Phong Huyệt để thu thập gã!”

Cuối
cùng Tiếu Trường Đình cũng minh bạch: Hồ Ngọc Hoa là nội đình thị vệ,
được triều đình phái đi truy bắt từng nghĩa sĩ kháng Thanh một, chính gã và La Hán Trùng đến đưa tin cha bị hại. Lúc đó, Hồ Ngọc Hoa dậm chân
đấm ngực, khóc lóc không nguôi, dẫn Tiếu Trường Đình quay lại quái thạch lâm để thu nhặt thi thể của Tiếu Cốc Hoa. Gã nói đã rất chán nản, chỉ
muốn quy y phật môn để quên đi quá khứ, nhưng hiện tại lại dùng những
thủ đoạn ám hại trung lương, tội của gã không thể nào dung xá được. Tiếu Trường Đình lưỡng lự: có nên báo cho người của Tam Phật Đường biết âm
mưu quỷ kế này hay không? Một bên là ưng khuyển của triều đình, một bên
là kẻ thù giết cha, mình biết đứng về bên nào đây?

Ngồi trên xà
nhà, Tiếu Trường Đình nghĩ ngợi lung tung, chẳng biết nên làm thế nào,
mới phân thần một chút thì đã nghe tiếng lách cách bên cửa. “Có người!”
Hồ Ngọc Hoa thổi “phù” một cái, tắt ngọn đèn, bọn thị vệ một phen hoảng
loạn, mạnh ai nấy tìm binh khí, chạy ra cửa phòng. Tiếu Trường Đình thừa dịp loạn, sử chiêu Yến Tử Xuyên Liêm nhảy xuống, vọt qua tường, dần dần biến mất trong bóng đêm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.