Đọc truyện Bích Kiếm Kim Tiêu – Chương 26: Trung gian kế nộ trục sư huynh Động dâm tâm khinh bạc sư muội
Trăng non mới hé lên, rọi sáng khắp nơi nơi. Ánh trăng lãnh đạm chiếu
vào cây chương già mọc nơi cầu Đông Doanh. Một làn gió thổi qua, lá bay
xào xạc. Hai chân Tiếu Chi bám chặt lấy cành, để mặc cho lá cây rậm rạp
bao phủ toàn thân. Tuy rằng khí lạnh thấu xương nhưng trong lòng cô lại
nóng như lửa đốt, chẳng thấy một chút lạnh lẽo nào. Cô trợn trừng mắt,
lộ vẻ hết sức phẫn nộ, nhìn về một góc cầu Đông Doanh, giờ đây trong
lòng cô hết sức rối bời. Cô nghĩ ngợi rất nhiều, phụ thân trúng châm mà
chết, hai vị sư huynh bằng mặt mà chẳng bằng lòng, chửi bới lẫn nhau,
đại khái là có ý bài xích đối phương để lên nắm giữ chức quán chủ của
Tam Tương võ quán. Vừa rồi Tống Chánh Khanh mới lặng lẽ bảo cho cô hay
rằng Phương Cảnh Thu phản bội võ quán, chuẩn bị liên thủ với Tống Phúc
đoạt lấy chiếc hộp nhưng cô chẳng tin. Trước mắt, quả nhiên Phương Cảnh
Thu rời khỏi võ quán vào ban đêm, đi đến đầu cầu Đông Doanh, gã đến đây
để làm gì? Tiếu Chi nhẹ nhàng bám theo, núp trên cây chương để quan sát
động tĩnh. Phút chốc, lại có thêm một bóng đen nhảy vọt đến bên cầu.
Người này có thân hình gầy gò, bước đi nhanh nhẹn, áo dạ hành mở rộng,
bên trong ẩn hiện hình một con ngột ưng màu trắng, đó chẳng phải là
“Truy hồn thủ” Tống Phúc sao? Cô lập tức bế khí, nhìn không chớp mắt.
Tống Phúc vỗ tay ba cái, chỉ một chút đã thấy Phương Cảnh Thu từ trong tối
bước ra. Chỉ nghe Tống Phúc mở miệng hỏi: “Phương anh hùng ước hẹn ta
đến đây, chẳng hay có điều chi chỉ giáo?”
Phương Cảnh Thu nói:
“Ta muốn cùng Thanh Ưng Bang hùn vốn làm ăn.”
Tống Phúc không nén nỗi hoan hỉ, hỏi:
“Có phải muốn chúng ta liên thủ để đoạt lấy Song long dạ minh châu trong tay của Tiếu Chi hay không?”
Phương Cảnh Thu thong thả nói:
“Ngươi đoán sai rồi, trong tay Tiếu Chi căn bản không có một viên dạ minh châu nào hết.”
Tống Phúc hỏi: “Vậy trong đó là cái gì?”
“Nói nghe thiệt tức cười, đó chẳng qua là một bức thư tình, một mái tóc đen
và nửa cây trâm của một danh kỹ ở Hải Nam gửi cho Khánh thân vương mà
thôi. Đồ vật này chẳng đáng giá là bao, nhưng Khánh thân vương lại xem
như bảo bối nên muốn chúng ta áp tiêu, chuyện này đã lan truyền ra ngoài và có quan hệ đến danh dự của Tam Tương võ quán. Nếu như Thanh Ưng Bang có khả năng tương trợ cho võ quán của ta, giúp đưa hộp ra khỏi thành,
xin hậu tạ một ngàn lượng bạc.”
Tống Phúc vẫn còn lo ngại: “Kỳ
quái! Kỳ quái! Nếu không phải là bảo châu thì cớ gì mà lại có nhiều
người tranh đoạt, quan phủ cũng nhúng tay vào?”
“Đại nội thị vệ
La hán Trùng nhận lời uỷ thác từ cừu địch của Khánh vương gia, nên đặc
biệt từ kinh thành đi đến Trường Sa nhằm đoạt chiếc hộp để phá hoại danh dự của Khánh vương gia. Vương gia nghe được bèn phái người đến, vì vậy
mới náo nhiệt đến cỡ đó.”
Tống Phúc khinh thường nói: “Hừ! Chỉ với một ngàn lượng bạc ít ỏi, ngươi tưởng ta sẽ bán mệnh cho Tam Tương võ quán à?”
Phương Cảnh Thu cười lạnh , nói: “Tống Phúc, ngươi là một người thông minh,
nếu ngươi nhất định tham dự vào trường nhiệt náo này thì chưa chắc đã
thắng nổi Hưởng Kim Tiêu của ta, nếu ngươi vẫn giữ nguyên ý định, sau
này nhất định ngươi sẽ đối địch với quan phủ, Bảo Khởi Báo sẽ bắt ngươi. Choc giận ta, ta sẽ buộc ngươi không còn chỗ trú thân, lúc đó đừng
trách!”
Tống Phúc đảo mắt, không biết làm thế nào, đành nói: “Được, như vậy… một ngàn lượng, nhất ngôn vi định.”
“Quyết không nuốt lời.”
“Chát! Chát!” Hai người kích chưởng làm tin.
Tiếu Chi núp trên cây, chăm chú lắng nghe. Tiếc rằng khoảng cách quá xa, gió thổi ào ào, lá rơi xào xạc, bọn họ nói gì thì cô chẳng nghe rõ, vội
vàng phóng xuống cây vì sợ không phải là đối thủ của hai người. Đợi lúc
Phương Cảnh Thu và Tống Phúc chia tay, Tiếu Chi vội vàng đi tắt về võ
quán, đợi Phương Cảnh Thu về sẽ hỏi cho ra lẽ.
Tiếu Chi về đến võ quán, đến linh đường của phụ thân, nhớ đến việc mới xảy ra khi nãy,
càng nhớ càng tức. Từ nhỏ Phương Cảnh Thu đã được phụ thân nuôi nấng,
truyền thụ võ nghệ, ngày nay lại phản bội võ quán, cấu kết với Thanh Ưng Bang để cướp lấy chiếc hộp mà phụ thân đã đánh đổi bằng sinh mạng của
người, rõ là mặt người dạ thú! Cô phủ phục bên quan tài của Tiếu Trường
Đình, không nén được nỗi thương tâm, bật khóc: “Phụ thân, người chết
thật oan ức!”
Đột nhiên, từ bờ tường phóng xuống một người. Tiếu Chi lớn tiếng quát hỏi:
“Ai?”
Phía ngoài có giọng hồi đáp khe khẽ:
“Sư muội, là ta.”
Phương Cảnh Thu vén rèm linh đường bước vào. Gã nhìn thấy Tiếu Chi mặt hầm hầm ngồi tại linh tiền của sư phụ, hai đạo mục quang sắc nhọn nhìn chòng
chọc vào đôi chân lấm bùn do đi trên con đường đầy bùn từ cầu Đông Doanh về đây. Gã nhìn kỹ thì phát giác đôi hài của Tiếu Chi cũng đầy bùn đất, lòng bất giác rung động. Lúc này không khí như bị ngưng đọng lại.
Tiếu Chi đột nhiên gào to lên, giống như tiếng sấm vang dội:
“Phương Cảnh Thu, huynh mau quỳ trước linh tiền của phụ thân đi.”
Phương Cảnh Thu đầu gối quỵ xuống đệm.
Tiếu Chi lạnh giọng nói:
“Phương Cảnh Thu, trước linh tiền của phụ thân, huynh không được phép nói láo.
Huynh nói phụ thân từng di mệnh lại cho mình, rốt cuộc là nói cái gì?
Rốt cuộc trong chiếc hộp đựng “hàng” gì?”
Phương Cảnh Thu chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, trầm mặc chẳng nói gì.
Tiếu Chi trợn mắt lên, khí thế bức nhân: “Tối nay huynh đến cầu Đông Doanh để làm gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Nói!”
Phương Cảnh Thu tránh né khỏi ánh mắt sắc như kiếm của cô, nhẹ giọng: “Sư muội, xin ngươi… đừng có ép ta….”
Tiếu Chi quỵ xuống trước linh tiền. Hai tay cô ôm lấy quan tài, từng giọt nước mắt như những hạt ngọc tuôn dài:
“Phụ thân ơi! Người mau mở mắt xem đại đồ đệ mà người nuôi dưỡng nè! Xương
cốt người còn chưa lạnh, hắn đã phản bội võ quán, cấu kết với tặc tử
Thanh Ưng Bang. Phụ thân ơi! Người bảo con nên làm thế nào đây? Người
nói đi…”
Phương Cảnh Thu trông thấy tình hình liền minh bạch ngay, thản nhiên nói với Tiếu Chi:
“Sư muội, đừng khóc nữa, ta sẽ nói hết mọi chuyện cho muội nghe.” Nói xong, gã quét mắt nhìn qua khắp linh đường, hạ giọng: “Nơi này không nên nói
chuyện, xin sư muội đến rừng trúc nơi hậu viện, ta đợi muội ở đó.”
Nói xong, Phương Cảnh Thu đứng lên, cất bước rời khỏi linh đường.
Tiếu Chi nhìn theo bóng dáng của Phương Cảnh Thu, nghi vấn nổi lên: “Hắn có
điều gì mà không thể nói trước linh đường của phụ thân? Chẳng lẽ…” Lúc này không cho phép cô nghĩ ngợi nhiều, cô vội thắt dây lưng, tay cầm
Bích Tiêu Kiếm, chạy như bay ra khỏi đường môn, hướng về rừng trúc nơi
hậu viện.
Trong bóng tối, một đạo nhân ảnh bám sát theo cô.
Phía sau của võ quán có một khu rừng trúc, cạnh đó có một ngọn giả sơn lung
linh tinh xảo, trông rất bắt mắt, một cái ao sâu nước xanh biếc, sóng
gợn lăn tăn dưới ánh trăng, trông giống như vảy của những chú cá.
Tiếu Chi đâu còn lòng dạ nào hân thưởng cảnh sắc đêm trăng gợi tình này,
bước nhanh qua ngọn giả sơn rồi tiến vào rừng trúc âm u.
Đột nhiên, một đạo hàn quang bay xé gió bắn thẳng vào vai Tiếu Chi.
“Hưởng Kim Tiêu.”
Tiếu Chi hoảng sợ, vội vàng sử chiêu “Mãnh hổ phục thung”, ngã người né
tránh, hai chân đan chéo vào nhau, lăn ra ngoài chừng một trượng, vừa
vặn làm sao tránh được kim tiêu bay sát qua bờ vai rồi vọt thẳng vào
rừng trúc nghe “keng” một tiếng, lá tuôn xào xạc, có lẽ đã chạm vào một
cây trúc.
“Sư muội!” Phương Cảnh Thu sắc mặt kinh hoàng, từ trong rừng trúc âm u phía sau lưng Tiếu Chi bay vọt ra.
Tiếu Chi tức giận, mặt xanh lè, mắt giận dữ nhìn Phương Cảnh Thu.
Hưởng Kim Tiêu là độc môn tuyệt kỹ của Tiếu Trường Đình, mặc dù cô đã năn nỉ
cha hết lời nhưng vẫn không được truyền lại, nói rằng cô thân phận là
nhi nữ thì không nên tập qua loại ám khí kịch độc này. Tống Chánh Khanh
cầu xin sư phụ truyền cho môn côn phu này, lại nhờ cô năn nỉ với Tiếu
Trường Đình nhưng vẫn không được mà chỉ truyền lại cho Phương Cảnh Thu
mà thôi. Hiện tại trong võ quán, ngoại trừ Phương Cảnh Thu thì chẳng một ai có được Hưởng Kim Tiêu. Hừ, nguyên lai Phương Cảnh Thu ước hẹn với
mình đến rừng trúc là định ngầm hạ thủ để gia hại mình, đoạt lấy chiếc
hộp rồi câu kết với Thanh Ưng Bang.
Nghĩ tới đây, Tiếu Chi giận
sôi gan, răng cắn chặt lại, “kẻng” Bích Tiêu Kiếm đã được rút ra khỏi
vỏ, một đạo hàn quang lấp lánh dưới trăng.
“Phản tặc!” Cùng lúc với lời thóa mạ, bảo kiếm ra chiêu “Trường giang điệp lãng” hung tợn đâm về Phương Cảnh Thu.
“Sư muội…” Phương Cảnh Thu thấy thế kiếm dữ dội, chân vội điểm xuống đất, ra chiêu “Lí ngư khiêu môn” nhảy ra ngoài chừng một trượng. Cổ gã đỏ
rần, gắng gượng nói: “Sư muội đừng… đừng động thủ. Nghe… nghe ta nói đi, kim tiêu này không phải của ta…”
Một tiếng hét vang lên từ giữa không trung, Tống Chánh Khanh bay vọt đến.
“Phản tặc! Việc đã rõ như ban ngày, ngươi còn muốn nói gì nữa. Sư muội tránh
ra, xem ta làm thịt tên tặc tử bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa
này!” Hắn vừa chửi vừa vung bảo kiếm đâm vào tử huyệt của Phương Cảnh
Thu.
Phương Cảnh Thu biết rất rõ, lúc này đây Tống Chánh Khanh
muốn dồn mình vào tử địa, còn sư muội thì chẳng tin lấy lời của mình. Gã không thể đánh bại hai người, chỉ cần một chút sơ sẩy là nguy hiểm đến
tính mệnh, phải dứt khoát thôi. Vì vậy, gã rút kiếm ra chiêu “Bạch hạc
lượng sí” đẩy song kiếm ra, đồng thời hét lớn:
“Cẩn thận!” Tả thủ phất lên, Hưởng Kim Tiêu bay vọt ra. Tiếu Chi, Tống Chánh Khanh vội
vàng thu kiếm, úp người xuống đất để né tránh. Phương Cảnh Thu thừa thế
bèn sử chiêu “Yến tử toản vân” vọt lên bờ tường, lớn tiến nói: “Sư muội, nếu không gặp được chủ hàng, ngàn vạn lần không được giao chiếc hộp cho kẻ khác!” Nói xong, nhún người vọt đi.
“Đừng có đóng kịch!” Tiếu Chi nhìn về hướng Phương Cảnh Thu chạy đi, giậm chân tức tối, chửi:
“Cẩu tặc tử, đồ vong ân phụ nghĩa!” Cô nhất thời khí lực cạn kiệt, đầu
váng mắt hoa, trước mắt toàn là sao, rừng trúc, giả sơn, bức tường đều
chuyển động… Cô té ngã xuống đất.
“Sư muội!” Tống Chánh Khanh vọt đến, nâng cô dậy.
Tống Chánh Khanh bế Tiếu Chi vào phòng, hắn biết Tiếu Chi mấy ngày liền vất
vả quá độ, ngủ không ngon giấc, thêm vào ban đêm bị trúng phong hàn, khí lực cạn kiệt, quá mệt mỏi mà bất tỉnh. Hắn sai quán đinh mang vào bát
sâm, tự mình mang tới giường Tiếu Chi.
Lúc này Tiếu Chi vẫn chưa
tỉnh lại. Dưới ánh đèn yếu ớt, hai mắt cô nhắm lại, lông mi cong vút
trông thật diễm lệ vô cùng. Huyết sắc của cô vẫn chưa khôi phục, khuôn
mặt nhợt nhạt lộ vẻ đau đớn thật khiến động lòng. Cô nằm yên đó, vừa rồi Tống Chánh Khanh đã cởi đồ cô, đôi gò bồng đảo cứ nhấp nhô khiến hắn
cầm bát sâm mà đứng nhìn như trời trồng. Hắn cảm thấy máu dồn lên đỉnh
đầu, dục vọng khiến hắn cúi người xuống…
Đột nhiên, Tiếu Chi
phát ra tiếng rên khe khẽ, đầu khẽ động đậy. Tống Chánh Khanh giật mình
vội rút tay ra khỏi ngực cô. hắn hết sức kinh hoàng, lúc này Tiếu Chi
lại phát ra tiếng thở dài. Hắn vội vàng đỡ cô dậy, đưa bát sâm kề sát
miệng cô…
Tiếu Chi từ từ tỉnh lại. Trong giấc mộng, cô cảm thấy có một luồng nước ấm vừa ngọt vừa chát từ từ chạy vào thân thể làm cho
người ấm hẳn lên. Cô nhọc nhằn mở mắt, thấy một đôi mắt vừa sáng vừa
trong đang nhìn mình với vẻ thâm tình.
“Sư muội, cuối cùng muội đã tỉnh lại rồi!” Tống Chánh Khanh nhẹ giọng hỏi: “Thấy đỡ hơn chưa?”
Cô khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên hỏi: “Mụi chẳng phải té tại rừng trúc sao? Sao bây giờ lại ở trong phòng?”
Tống Chánh Khanh nói: “Muội bất tỉnh nhân sự, ta đã mang muội về đây đó.”
Nghe chính sư huynh mang mình về đây, Tiếu Chi nhất thời ngượng ngùng, cô
phát hiện ngực áo bị cời ra, vội vàng dùng tay che lại, càng thêm xấu
hổ. Nhưng khi cô thấy Tống Chánh Khanh mang bát sâm đến thì sự ngượng
ngùng biến đi, thay vào đó là lòng biết ơn, không khỏi liếc nhìn hắn
bằng cặp mắt dịu dàng.
Đôi mắt đầy nhu tình của Tiếu Chi khiến
Tống Chánh Khanh vừa mừng vừa lo. Hắn vốn đã say mê dung nhan mỹ lệ của
Tiếu Chi từ lâu, nghĩ thầm một ngày kia sẽ có được cô, nhưng sư phụ
chẳng thích hắn, lúc nào cũng chỉ biết đến Phương Cảnh Thu. Tống Chánh
Khanh tự cho mình tuấn tú hào phóng, thế nào cũng được Tiếu Chi để ý,
thế là lại càng ra sức ân cần với Tiếu Chi, nhưng chẳng biết làm sao
Tiếu Chi lại đối xử lạnh lùng với hắn. Tống Chánh Khanh nghĩ rằng có lẽ
cô vâng lời của phụ thân mà hướng về Phương Cảnh Thu. Suy nghĩ đó đã làm cho hắn vô chuyển từ ái mộ sang căm hận. Hiện tại thì trời chiều lòng
người rồi, sư phụ đã chết, Phương Cảnh Thu bị đuổi đi vì cây kim tiêu
tại rừng trúc và sẽ chẳng còn chút xíu địa vị nào trong lòng Tiếu Chi
nữa. Trước mắt cần phải tận dụng thời cơ tuyệt vời này. Thế là, hắn bèn
ngồi cạnh xuống giường, nhẹ giọng an ủi Tiếu Chi:
“Sư muội, muội
đừng vì tên tặc tử Phương Cảnh Thu mà tức giận, làm tổn thương đến thân
thể. Hiện tại sư phụ đã quy tiên, chỉ còn một mình muội, không còn người nhờ cậy, nếu muội không chê thì hãy xem sư huynh như anh trai của mình. Đợi muội phục hồi sức, chúng ta sẽ tuân theo lời sư phụ, giao chiếc hộp cho chủ của nó, sau đó mang linh cữu của sư phụ hồi hương và chôn cất
di cốt của người nơi đó, sư phụ dưới cửu tuyền cũng yên lòng nhắm mắt.”
Những lời nói sáo rỗng nhẹ nhàng này đã làm Tiếu Chi cảm động. Rõ thật là,
con người lúc gặp nạn mới biết rõ chân tình của nhau. Trước đây sư huynh vốn yêu thích mình, mình đâu phải không biết, nhưng vì phụ thân không
thích, mình không thể kháng mệnh người, đối với hắn lúc nào cũng lạnh
nhạt. Hôm nay phụ thân chết rồi, Phương Cảnh Thu phản bội bỏ đi, tiền đồ gian hiểm, ta hãy còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, tuy có hiểu biết võ
công, nhưng nói cho cùng vẫn chưa am hiểu thế sự, nhất định phải tìm
người cho chuyện chung thân đại sự. Sư huynh đối đãi với ta chân tình
như vậy, con người nào phải cây cỏ, ta sao có thể không báo đáp tấm chân tình của huynh ấy… Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhìn hắn với đôi mắt vừa
ngượng ngùng vừa thâm tình, cảm kích gật đầu.
Tống Chánh Khanh không nén được nỗi vui mừng, say sưa nắm chặt lấy tay Tiếu Chi, khẽ hỏi:
“Sư muội, đến lúc đó hai người chúng ta… mụi có bằng lòng không?”
Khuôn mặt Tiếu Chi thoáng ửng lên sắc hồng, cô định rút tay ra khỏi bàn tay
của Tống Chánh Khanh nhưng hắn càng lúc càng nắm chặt. Trong phút giây
ngượng ngùng, cô lại càng lộ thêm vẻ yêu kiều làm say đắm lòng người,
đôi gò bồng đảo không ngừng phập phồng, càng kích thích dục vọng của
Tống Chánh Khanh. Hắn cảm thấy máu huyết sôi sùng sục, hơi thở trở nên
gấp gáp. Cuối cùng, hắn không kiềm nổi mình, điên loạn chụp lấy thân
người cô, hôn cô tới tấp…
Tiếu Chi vừa giận vừa xấu hổ, cố hết
sức vùng vẫy. Ngực áo cô bị mở ra, tay của Tống Chánh Khanh sờ vào đôi
gò bồng đảo trắng muốt…
Mặt cô đỏ bừng, tức giận dùng chưởng đánh vào hắn làm hắn ngã xuống trước giường.
“Huynh…” Cô tủi thân khóc to lên.
“Sư muội, là ta không tốt, ta yêu muội nhiều lắm!” Tống Chánh Khanh cúi
đầu, đứng trước giường nhận lỗi. Tiếu Chi quay đầu chẳng thèm lí gì đến
hắn. Hắn ngượng ngùng chạy biến đi.
Tống Chánh Khanh đi rồi, Tiếu Chi sửa sang lại xiêm y mà tim vẫn còn đấm thình thịch. Tống Chánh
Khanh quá vô lễ, hắn đã yêu mình thì phải tôn trọng mình chứ. Huống chi
áo tang phụ thân còn mặc trên người, sao lại có thể tằng tịu như vậy
được? Cô càng nghĩ càng giận, nghĩ thầm: Tống Chánh Khanh tuy yêu mình
nhưng quá tùy tiện, không thành thật, không thể dễ dàng hứa kết hôn
được!
Đột nhiên, cô phát hiện có một luồng gió bay vọt tới, cô
kêu lên “Không ổn!” rồi hụp đầu xuống. Chỉ nghe “keng” một tiếng, cô
ngẩng đầu lên, phát hiện Hưởng Kim Tiêu sáng chói cắm vào góc giường.
Ủa! Sao Hưởng Kim Tiêu này lại không có tiếng huýt gió? Cô vô cùng giận dữ: Cẩu tặc tử Phương Cảnh Thu! Ngươi tưởng sẽ đánh lén được ta nên thâm
hiểm bỏ đi ống sáo trong Hưởng Kim Tiêu ra. Thứ võ lâm bại hoại như
ngươi, nếu để ta bắt được sẽ băm ra trăm mảnh!
Tiếu Chi tức giận
rút Hưởng Kim Tiêu ra xem. Cô cẩn thận quan sát, phát hiện ống sáo vẫn
có trên tiêu nhưng đã bị bịt kín bằng cuộn giấy nên không phát ra tiếng. Cô lấy cuộn giấy rồi mở ra xem, thấy trên đó ghi rằng:
“Bến đò Linh Quan có mai phục, hàng mang đến Đấu Lạp Các. Việc này không được để người khác biết.”
Rõ ràng là tờ giấy này do Phương Cảnh Thu viết. Tên tặc tử này cứ tưởng
tại rừng trúc dùng Hưởng Kim Tiêu để lấy mạng của ta nhằm đoạt lấy chiếc hộp nhưng không thành, nay lại báo tin giả, đợi ta cắn câu, rõ là độc
như rắn rết. Trên giấy có ghi “người khác”, rõ ràng là ám thị Tống Chánh Khanh chứ ai. Việc giao hàng đến bến đò Linh Quang chỉ có ba người bọn
họ biết. Tống Chánh Khanh tuy khinh bạc, nhưng dù sao trong lúc hoạn nạn như thế này, hắn vẫn chưa có phản bội võ quán. Cho dù Tống Chánh Khanh
không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng Phương Cảnh Thu ngươi việc xấu đã
quá rõ ràng, ngươi cấu kết với Thanh Ưng Bang chờ ta tại Đấu Lạp Các để
đoạt lấy chiếc hộp, phóng tin có mai phục tại bến đò Linh Quan, nhưng
không thể tin tại Đẩu Lạp Các không có mai phục, lúc lâm chung phụ thân
có dặn dò mang hàng đến bến đò Linh Quan, hiện tại hai người bọn họ
chẳng có ai đáng tin tưởng cả, ta cứ theo lời di ngôn của phụ thân mà
làm, cho dù bến đò Linh Quan có núi đao biển lửa ta cũng quyết xông vào. Phụ thân có linh thiêng xin hãy phù hộ cho con…
Tiếu Chi càng nghĩ thì càng cảm thấy phán đoán của mình chẳng sai.