Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 24: Nhất đại anh hào mệnh tang độc châm Thanh ưng tặc tử vũ quán tầm hấn


Đọc truyện Bích Kiếm Kim Tiêu – Chương 24: Nhất đại anh hào mệnh tang độc châm Thanh ưng tặc tử vũ quán tầm hấn

Tiếu Trường Đình nằm trên giường trong Tam Tương võ quán, mặt vàng nhợt, mũi phập phồng, hơi thở yếu ớt.

Tiếu Chi quỳ cạnh giường. Cô thấy mạch đập của phụ thân ngày càng yếu ớt,
tính mệnh vô cùng chí nguy, đôi mày nhíu chặt, lo lắng cầm lấy tay
chàng.

Trên cái bàn được làm bằng gỗ đào có đặt ba mũi kim châm
màu đen được lấy ra từ thân thể của phụ thân. Cô nhìn vào ba mũi độc
châm trí mệnh này mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Phụ thân nói đêm nay phải đi gặp bằng hữu, bảo rằng lát sau sẽ về, bảo cô không
cần phải chờ mà cứ đi ngủ trước. Nào hay qua ba canh giờ sau, phụ thân
mang trọng thương trở về, lập tức bất tỉnh nhân sự. Hoảng quá, cô cùng
nhị sư huynh Tống Chánh Khanh lúng ta lúng túng kéo người vào nhà, dùng
nam châm để hút lấy độc châm ra, cô còn dùng miệng để hút hết màu bầm
ra, rịt Kim Hoàn Tán độc cao bí truyền vào vết thương nhưng chẳng thấy
hồi tỉnh. Chẳng biết loại độc châm này được luyện thành từ cái gì nữa?
Thêm cái đại sư huynh Phương Cảnh Thu vốn tinh thông độc môn ám khí hiện không có ở nhà, rõ là chờ chết!

“Két”, tiếng đẩy cửa nhẹ vang lên, Tống Chánh Khanh mang chén thuốc bước vào. Hắn nhìn Tiếu Chi, nhẹ giọng hỏi:

“Sư phụ tỉnh chưa?” Tiếu Chi lắc đầu lau nước mắt.

“Đây là thuốc giải độc, mau cho sư phụ uống đi!” Tống Chánh Khanh nâng đầu
Tiếu Trường Đình lên rồi đổ thuốc vào. Đầu Tiếu Trường Đình đột nhiên
nghiêng qua một bên, nước thuốc đổ xuống ngực áo.

“Phụ thân! Tỉnh lại đi!” Tiếu Chi vội vàng lay mình chàng.

Tiếu Trường Đình nhọc nhằn hé mắt, miệng mấp máy, giọng nói đứt quãng:

“Đại… đại sư huynh con đâu? Mau… mau…”

Tên Phương Cảnh Thu chết tiệt này, rốt cuộc hắn đang ở đâu?

“Sư phụ!” Tống Chánh Khanh quỳ dập xuống đất, nghẹn ngào nói:

“Người có điều chi phân phó, xin cứ giao cho đệ tử!”

Tiếu Trường Đình đưa đôi mắt vô thần nhìn hắn. Lúc này, nghe “rầm” một
tiếng, cánh cửa bị bật ra, Phương Cảnh Thu lảo đảo chạy vào.

Đầu gối gã quỵ xuống trước giường, nước mắt tuôn trào:

“Sư phụ, đệ tử về trễ một bước rồi!”


Đột nhiên, Tiếu Trường Đình mở to mắt, nhìn nữ nhi và hai tên đồ đệ trước
mặt, chàng dùng hết chút sức tàn còn lại, tay run rẩy lấy ra chiếc hộp
sắt, khó nhọc nói:

“Ngày mai… các con đến Tương Xuân lâu
giao… giao hàng, liên hệ bằng ám hiệu, chén… úp ngược lại… đũa để ở trên. Nếu không có ai liên hệ… trong vòng năm ngày… đưa linh quan
xuống thuyền, treo cờ tang tất… tất sẽ có người tiếp ứng. Đây… đây
là giấy tờ mua bán lớn, trong vòng mười… mười ngày, phải hoàn thành… thành cho bằng được. Chiếc hộp sắt này… trừ… trừ chủ nhân của nó,
các con không được… được nhìn…”

Tiếu Trường Đình cố gắng dặn
dò, âm thanh đã yếu dần, không còn nghe rõ nữa. Nói xong năm ngón tay rũ xuống, đầu méo qua một bên, rồi đột ngột qua đời.

“Phụ thân!”
Tiếu Chi gục xuống mình phụ thân, khóc lóc thảm thương. Thất khiếu Tiếu
Trường Đình rỉ máu tươi, mắt trợn trừng như còn điều gì đó muốn nói với
Tiếu Chi.

Tiếu Chi khóc chết đi sống dậy. Phương Cảnh Thu thấy sư muội bi thương như vậy, cố đè nén nỗi đau trong lòng, an ủi cô:

“Sư muội, sư phụ đã mất, không thể sống lại, chúng ta phải mau sắp xếp hậu sự.”

“Đúng vậy!” Tống Chánh Khanh buồn bã nói: “Chúng ta phải mau hoàn thành di
mệnh của sư phụ, lão nhân gia người vì chiếc hộp này mà thọ tử , nếu
chúng ta không thay người giao được thì thật có lỗi với người. Ta thấy,
đại sư huynh nên ở lại để lo liệu hậu sự, chăm sóc sư muội, ngày mai để
ta đi giao hàng cho, thế nào?”

Phương Cảnh Thu ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:

“Ngươi biết người nhận hàng?”

Tống Chánh Khanh: “Không biết! Nhưng sư phụ đã nói lại ám hiệu liên lạc, nếu hành động thận trọng thì chắc sẽ được mà!”

Phương Cảnh Thu nói: “Hàng để ta thay sư phụ giao. Lúc còn sống, sư phụ dặn dò ta, một khi việc giao hàng của người có xảy ra điều chi bất trắc, ta
nhất định phải thay người giao hàng. Ngày mai để ta lên Di Xuân lâu…”

Phương Cảnh Thu còn chưa dứt lời, Tống Chánh Khanh đã chen vào: “Hừ, tối nay
kêu huynh đi tiếp ứng sư phụ, huynh đi đến nơi nào vậy?” Tiếu Chi giật
mình, nghi hoặc nhìn Phương Cảnh Thu, giống như muốn từ nét mặt của sư
huynh mình dò xét xem có bí mật gì hay không.

“Tối nay sau khi sư phụ cùng Trương Đức và Trương Chí đi rồi, ta y lời sư phụ đến ngoài
cổng nam tiếp ứng, vừa mới xuất thành thì gặp một nhóm người che mặt cản đường. Ta ra sức chiến đấu, đả thương được hai tên. Nhưng do bọn chúng

đông người, vây chặt lấy ta mãi, đợi đến lúc ta thoát được đến Quan Đế
miếu thì chẳng thấy sư phụ và người nhận hàng đâu cả.”

Tống Chánh Khanh cười lạnh:

“Ngươi bịa chuyện hay đó, chỉ sợ ngươi đi đến nơi nào khác đó chứ!”

“Ngươi nói ta đi đến nơi nào hả?” Phương Cảnh Thu giận dữ hỏi. “Ngươi tự hỏi
mình đi! Nếu không làm sao sư phụ bị người ám toán?”

“Ngươi!”
Phương Cảnh Thu sôi máu, đột nhiên xuất chưởng đánh vào mặt Tống Chánh
Khanh. Tống Chánh Khanh vội lách mình, tay duỗi thẳng ra. Hai người định giao thủ, Tiếu Chi nước mắt tuôn trào, giận dữ nói:

“Phụ thân
vừa mới qua đời, người còn chưa lạnh mà hai huynh đã đấu đá với nhau,
nhắm chịu nổi không! Mau nghe lời muội mà dừng tay để chuẩn bị hậu sự
cho phụ thân, lẽ nào lại để nữ nhi như muội lo toan chuyện đó, coi có
được không?” Nói xong, cô vén rèm bước ra, trở về phòng chuẩn bị đồ khâm liệm.

Sư huynh đệ bọn họ oán hận nhìn nhau, mổi người mạnh ai nấy sai tráng đinh lo chuẩn bị quan tài, chuẩn bị tang sự.

Đợi bọn họ đi hết, Tiếu Chi một mặt kiểm lại quần áo của Tiếu Trường Đình,
một mặt lại nhớ đến chuyện cự cãi của hai vị sư huynh khi nãy. Hai người bọn họ bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng. Tống Chánh Khanh tuấn tú thông
minh, bản thân sớm đã có tình ý và mong muốn kết duyên tần tấn với mình, tương lai có thể kế thừa sự nghiệp của võ quán; còn Phương Cảnh Thu là
người ngay thẳng thật thà, được phụ thân rất mực yêu thương và truyền
cho độc môn ám khí Hưởng Kim Tiêu. Cũng vì chuyện này mà Tống Chánh
Khanh căm ghét trong lòng. Trước đây khi phụ thân còn sống, bọn họ không dám to gan tranh chấp, về sau này không còn ai quản chế, chỉ sợ bọn họ
trở mặt thành thù. Như vậy, công sức gian khổ mà phụ thân bỏ ra cho việc sáng lập Tam Tương võ quán kể như bỏ sông bỏ biển rồi!

Hơn nữa
trước mắt phải hoàn thành di mệnh của phụ thân, mang hộp sắt giao cho
chủ nhân. Phụ thân vì bảo vệ chiếc hộp này mà thọ tử thì có thể thấy nó
quý báu cỡ nào, nhất định là… Nếu như có điều chi sơ suất thì ắt hẳn
đã lọt vào tay tặc nhân, chẳng lẽ hồn của phụ thân linh thiêng chăng?
Phụ thân trúng độc thủ tại Quan Đế miếu, tặc nhân có ý định đoạt lấy
chiếc hộp nhưng không đắc thủ nên chắc chắn không thể buông xuôi mà tìm
đến nơi này. Hiện phụ thân đã mất, hai vị sư huynh bất hòa, thế lực của
võ quán đã giảm đi hơn nửa, trách nhiệm trên mình sao quá nặng nề.

Nghĩ đến đây, Tiếu Chi sờ vào chiếc hộp đeo bên hông. Cô quyết tâm vì phụ
thân mà bảo vệ chiếc hộp này đến hơi thở cuối cùng, không để nó rơi vào
tay tặc nhân.


Lúc này, cô dường như nghe có tiếng động khe khẽ
bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng hô hấp nặng nề của nam nhân. Cô cảnh
giác lấy Bích Tiêu Kiếm từ đầu giường ra, nhón chân bước đến nội đình để xem có chuyện gì.

“Vèo…” Một bóng người từ trên xà nhà phóng xuống. Tiếu Chi giật mình, tay cầm lấy chuôi kiếm, nhìn kỹ người mới đến.

Người nọ có hơn bốn mươi tuổi, cao, gầy trơ cả xương, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ, lông mày thô và ngắn, mắt ưng sâu hoắc, hàng râu dê cháy xém.
Lúc này, người nọ đảo mắt nhìn vào ngực của cô, miệng phát ra một tràng
cười dâm ô. Tiếu Chi nghe mà thấy lạnh cả mình, tay tuốt kiếm ra.

“Người nào có gan dám lẻn vào Tam Tương võ quán đêm khuya?”

Người nọ cười lạnh:

“Ha ha, cô nương không nhận ra à?” Nói xong, hắn bèn vén ngoại y lên, lộ ra chiếc áo màu đen bó sát người, trên có thêu một con ngột ưng màu trắng.

“Thanh Ưng Bang!” Tiếu Chi nghĩ thoáng qua trong đầu: “Tên Tống Phúc này vẫn còn chưa chết?”

Tiếu Chi đang ngạc nhiên, người nọ cất giọng cười quái đãn:

“Tại hạ là Đại long đầu của Thanh Ưng Bang, người giang hồ gọi là Truy Hồn
Thủ Tống Phúc. Lẽ nào cô nương đã quên rằng ba năm trước đây Tiếu Trường Đình đã bức ta nhảy xuống núi hay sao? Ông trời có mắt, Tống mỗ gặp nạn không chết, hôm nay đặc biệt đến đây để đòi lại món nợ đó. Thật chẳng
ngờ hôm nay Tiếu Trường Đình lại táng mệnh, thường có câu nợ cha con
trả, cô nương mau trả nợ cho ta. Tống mỗ chẳng muốn chi khác ngoài cái
hộp sắt. Cô mau giao nó cho ta để trả lại cả vốn lẫn lời.”

Tiếu
Chi nghe xong biến sắc, biết Tống Phúc đã rình rập ở đây từ lâu nên biết được phụ thân giao lại chiếc hộp, đợi hai vị sư huynh đi rồi hắn mới
đến chặn đường, dụng ý thật hiểm độc. Tay cô nắm chặt kiếm, bước qua hai bước, chiếm vị trí thuận lợi, mắt nhìn Tống Phúc chằm chằm, chờ dịp
xuất thủ. Tống Phúc thấy Tiếu Chi chẳng lộ vẻ sợ hãi, lập tức nổi lên
sát cơ, kiếm trong tay ra chiêu “Bạt thảo tầm xà” đâm vào ngực Tiếu Chi. Tiếu Chi vừa thẹn vừa giận, chửi lên “cẩu tặc tử” rồi đón đỡ thế kiếm.

Tống Phúc kiếm pháp quỷ dị, hai kiếm vừa mới chạm nhau, mũi kiếm của hắn
chợt biến đổi, ra chiêu “Độc xà xuất động”, kiếm đâm vào lưng Tiếu Chi.
Tiếu Chi cả kinh, cổ tay lật lại, dùng “Thiết tỏa hoành giang”để bảo vệ
lấy lưng.

“Keng!” Kiếm thế của Tống Phúc cực mạnh.

Cổ tay
Tiếu Chi bị chấn động, không gượng được phải thối lui vài bước. Tên tặc
tử được thể đâu chịu tha, ra chiêu “Dong y hạ dược” đâm xuống bụng Tiếu
Chi. Tiếu Chi nghiêng người, hóp bụng lại, dùng chiêu “Kim luân kiếp
độ”, bảo kiếm hạ xuống đón đỡ, tuy miễn cưỡng tránh được thế kiếm nhưng
bảo kiếm suýt nữa đã rời khỏi tay. Tống Phúc đánh ra ba chiêu với thủ
pháp liên tục thay đổi và cực mạnh thật ra ngoài suy nghĩ của Tiếu Chi.

Thảo nào ngày thường phụ thân nhiều lần khuyên bảo cô không nên nóng nảy mà
cần biết rằng võ lâm cao thủ như mây, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên. Tống Phúc chỉ ba năm không gặp mà võ công đã tiến bộ thần tốc.

Tống Phúc thấy Tiếu Chi liên tiếp đỡ vài chiêu của hắn thì mồ hôi đã chảy

ròng ròng, thở lấy thở để, không còn khả năng hoàn thủ nên càng đắc ý
hơn. Hắn đang định sử tuyệt chiêu để đả thương cô và đoạt lấy chiếc hộp
thì đột nhiên bên ngoài có tiếng người quát to: “Tặc tử thật to gan, dám đến võ quán giở trò với sư muội ta, xem kiếm đây!” Người đến là Tống
Chánh Khanh, kiếm trong tay xoay tít đâm thẳng về Tống Phúc. Tống Phúc
cả kinh, vội vàng dừng bước, trường kiếm trong tay ra chiêu “Thải hồng
quán nhật” đón đỡ thế kiếm. Đột nhiên, giữa luồng kiếm quang chợt xuất
hiện một tia sáng, Hưởng Kim Tiêu mang théo tiếng gió vù vù nhắm thẳng
vào đầu Tống Phúc. Tống Phúc vừa nghe thấy thì mồ hôi lạnh tuôn dài:
Hưởng Kim Tiêu!

Hưởng Kim Tiêu là một loại tiêu cực độc, nghe nói loại tiêu này dùng ba loại độc của thanh trúc xà, ngân hoàn xà, ngũ bộ
xà tạo thành, vì vậy giang hồ xưng tụng là “Tam độc tiêu”. Tam độc tiêu
là tuyệt kỹ của Tam Tương võ quán, chuyên dùng để đối phó với kẻ thù bất cộng đái thiên. Tiếu Trường Đình là một hán tử đĩnh thiên lập địa, sau
khi được truyền lại Tam độc tiêu, bèn gắn vào đuôi tiêu một cây sáo bằng trúc nhỏ. Cứ mỗi khi kim tiêu được bắn ra thì kèm theo tiếng sáo, vì
vậy giang hồ xưng tụng là “Hưởng Kim Tiêu”. Loại tiêu này rất khó mang
theo bên mình, phát hiện Tiếu Trường Đình đã chết nên Tống Phúc tỏ vẻ
khinh thường, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe âm vang của Hưởng Kim Tiêu thì làm sao mà không sợ? Hắn vội vàng ngã người xuống, “vù!” Nguy hiểm
thật! Một trận hàn phong bay sát mũi hắn, chỉ nghe “phụp” vang lên, kim
tiêu đã cắm vào cây bạch lan nơi đình viện. Lúc này Tống Chánh Khanh
thừa cơ đâm kiếm vào vai trái của Tống Phúc. Tống Phúc tay trái ôm lấy
vết thương, tay phải cử kiếm hoàn chiêu. Đợi Tống Chánh Khanh né tránh,
hắn nhún người vọt lên bờ tường, cười lạnh nói: “Tiếu cô nương, chúng ta có dịp sẽ gặp lại sau!” Nói xong, hắn vọt người biến đi trong bóng đêm
mù mịt.

Người vừa mới bắn ra Hưởng Kim Tiêu không ai khác hơn,
chính là Phương Cảnh Thu. Gã vừa từ ngoài cửa võ quán tiến vào. Tiếu Chi mặt tái mét, chất vấn gã:

“Tại sao huynh lại phóng Hưởng Kim Tiêu ra? Lúc phụ thân truyền thụ kim tiêu cho huynh, người đã dặn như thế nào?”

Phương Cảnh Thu mặt đỏ ửng lên, gắng gượng nói:

“Sư muội, ta… ta lo lắng…”

Tiếu Chi nhăn mày, đau đớn nói:

“Huynh lo lắng cái gì? Phụ thân lúc luyện xong kim tiêu, người không bao giờ
sử dụng trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ, đến tay huynh thì huynh lại lạm
dụng như vậy, xem…”

Tiếu Chi nói liền một hơi khiến Phương Cảnh Thu gục đầu hổ thẹn. Đúng lúc này, Tống Chánh Khanh nói: “Sư muội, tên
tặc tử Tống Phúc đã dòm ngó đến chiếc hộp này, chúng ta cần nhanh chóng
xử trí để khỏi xảy ra bất trắc.”

Phương Cảnh Thu định nói, Tiếu
Chi đã phẩy tay, quyết đoán nói: “Chúng ta mau sai tráng đinh khâm liệm
thi thể phụ thân thật nhanh, tạm thời không để tang. Đợi trời sáng, hai
huynh cùng muội đến Tương Xuân lâu.”

“Tương Xuân lâu?”

“Đúng! Đến Tương Xuân lâu để giao hàng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.