Đọc truyện Bích Kiếm Kim Tiêu – Chương 21: Vãng sự triền miên nhu tràng bách kết Huyết nhiễm sơn nhai man nữ tuẫn tình
Vài đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh.
Ngọn Quy Đầu phong cao chót vót, có hình dạng giống như một con rùa đá
vốn được tạo nên từ những khối nham thạch màu nâu vàng đang ngẩng đầu
nhìn trời xanh với vẻ đầy ngạo nghễ.
Tiếu Trường Đình băng ngựa
qua dòng suối chảy xiết, sau đó bỏ ngựa trên bờ, vận khởi khinh công,
men theo những vách đá nhọn vin ra để leo lên đỉnh. Đỉnh núi được che
phủ bởi những ngọn thông, gió núi hiu hiu, chim hót líu lo, thập phần
yên tĩnh.
Tiếu Trường Đình thống lĩnh chúng nhân tiến sơn để tiêu diệt Thanh Ưng Bang, đồng thời điều tra xem bí họa hiện ở đâu, khi đến
Từ Ân Tự thấy thảm trạng Ấn Thiện đại sư và chúng tăng bị bọn thị vệ sát hại thì tâm tình hết sức nặng trĩu. Chàng chẳng biết bí họa hiện rơi
vào tay ai và cũng chẳng biết ba đồ nhân hiện ở nơi nào. Tuy rằng bọn võ lâm quần hùng đều một lòng thề diệt Thanh Ưng Bang nhưng đối với bí họa được phao tin có chứa báu vật thì đều có mưu đồ riêng. Người có khả
năng tín nhiệm chỉ có mình Phương Chiêu Khiết, bọn họ phân chia ra tìm
bọn Tiếu Chi, nếu tìm không gặp thì sẽ trở về Quy Đầu phong hội diện.
“Xoạt!” Phía sau có người đang trèo lên Quy Đầu phong. Tiếu Trường Đình cho
rằng là Phương Chiêu Khiết đến hội diện, nhưng khi quay người nhìn lại
thì trước mặt chàng lại chính là Tần Diễm Giảo!
Khuôn mặt Tần Diễm Giảo lộ đầy vẻ hưng phấn và hoan hỉ: “Ta… ta cuối cùng cũng tìm được chàng rồi! Tìm được chàng rồi!”
Tiếu Trường Đình nhìn nữ nhân vốn thích mình một cách cuồng nhiệt này mà
không biết làm thế nào, bèn nói: “Tần cô nương, hai mươi mốt năm trước
ta đã từng nói rằng mình đã có gia đình rồi mà.”
“Kệ! Ta chẳng
quản chàng có vợ hay chưa, ta nhất quyết lấy chàng! Ta chịu làm thiếp,
chẳng lẽ vậy cũng không được sao?” Tần Diễm Giảo lớn giọng van xin, vành mắt ngập tràn nước mắt, si mê nhìn Tiếu Trường Đình.
Tiếu Trường Đình cúi đầu lặng lẽ. Chàng chẳng biết phải dùng biện pháp gì để đối
phó với nữ nhân si tình này, bây giờ điều duy nhất chàng có thể làm
chính là rời khỏi nàng. Chàng vừa mới nhích chân, Tần Diễm Giảo vội vàng la lên: “Chàng chờ một chút! Ta có món đồ này cho chàng.”
“Là vật gì?” Tiếu Trường Đình hỏi.
“Là bức họa đoạt được từ tay bọn thị vệ.”
“Bức họa?” Tiếu Trường Đình dừng bước, hai mắt sáng rực: “Bức họa trong tay nàng?”
Tần Diễm Giảo một mặt lấy bức họa từ trong người đưa cho Tiếu Trường Đình,
một mặt lại nói với vẻ đầy thương cảm: “Ta không đáng giá bằng bức họa
này sao?”
Vào lúc này thì làm sao Tiếu Trường Đình có thể giải
thích cho nàng được, chàng vội vàng nhận lấy bức họa, đang muốn mở xem
thì đột nhiên nghe tiếng ào ào bay giữa không trung “Ám khí!”
Tả
thủ Tiếu Trường Đình đẩy Tần Diễm Giảo sang một bên, hữu thủ rút Bát
Quái Kim Đao ở phía sau ra, sử chiêu “Thiết bản kiều” ngã người ra, kim
đao múa một vòng, nghe leng keng leng keng, có hơn mười mũi độc đinh bị
đánh bay tứ phía.
Tiếu Trường Đình còn chưa kịp mở miệng thì Tần
Diễm Giảo đã lớn tiếng chửi: “Hắc Phong Ma, ngươi dám làm hại Tiếu lang
của ta à?”
Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc song song nhảy đến trước mặt Tiếu Trường Đình. Triệu Chấn Vũ nhe răng cười:
“Ta cứ tính Hồng Mỹ Nhân ẩn trốn nơi nào, thì ra là chạy đến Quy Đầu
phong trao lễ vật cho tình nhân. Mỹ nhân tự tìm đến mà Tiếu Trường Đình
ngươi lại chẳng màng, thật là đồ bạc tình. Tần Diễm Giảo, hắn không cần
nàng, nhưng Triệu mỗ ta thì chẳng dám chê đâu, ha ha!”
“Xì! Đồ chó ghẻ. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!” Tần Diễm Giảo trợn trừng mắt, rút bảo kiếm ra, bước lên phía trước.
Tiều Trường Đình đưa Bát Quái Kim Đao ngăn Tần Diễm Giảo lại. Chàng biết Tần Diễm Giảo không phải là đối thủ của Triệu Chấn Vũ. “Nàng lùi về đi, để
hắn cho ta!”
Nhạn Linh Đao của Triệu Chấn Vũ khua lên, lạnh lùng
nói: “Được! Họ Tiếu kia, Ta và ngươi sớm muộn cũng phải giải quyết, hôm
nay tại Quy Đầu phong này cứ phân cao thấp luôn đi.” Hắn biết Tiếu
Trường Đình quyết chẳng giao bức họa cho mình, hà huống hắn nghe rằng
quần hùng ở Tam Tương mời Tiếu Trường Đình đến đối phó mình nên đã thịnh nộ từ lâu.
Tiếu Trường Đình quay sang nói với Tần Diễm Giảo: “Giảo muội lui ra ngoài lược trận giùm ta.”
Nghe chàng kêu bằng “Giảo muội, Tần Diễm Giảo như mở cờ trong bụng, nàng
ngoan ngoãn lùi về phía sau, một tay thủ sẵn kiếm, một tay thủ sẵn thần
sa trong túi da hươu.
Tiếng gió rít vù vù, hàn quang lấp lánh,
Nhạn Linh Đao của Triệu Chấn Vũ xuất ra ba mươi sáu chiêu “Độc môn đoạt
hồn đao pháp” nhanh nhẹn hung mãnh, giáng đòn phủ đầu về hướng Tiếu
Trường Đình. Tiếu Trường Đình không vội không vàng, Bát Quái Kim Đao
trong tay dụng một chữ “Niêm”, cước di chuyển theo “Bát quái du thân
chưởng”, tiến thối chu toàn, đao như nước chảy hoa trôi, ngay cả một
giọt nước cũng khó lòng lọt qua. Hai người đánh một hơi liên tục mấy
chục hiệp khiến cả Tần Diễm Giảo và Tống Phúc đứng ngây người mà nhìn.
Tiếu Trường Đình định lấy nhu chế cương, lấy tịnh chế động, dùng bộ pháp để tiêu hao thể lực của Triệu Chấn Vũ, nào hay Triệu Chấn Vũ sau khi
đấu hơn sáu chục hiệp mà đao pháp vẫn không hề chậm lại, công lực không
suy giảm mà ngày càng gia tăng. Tiếu Trường Đình kinh nghi, lại sợ bọn
tặc tử khác đến nên không dám đánh lâu, thế là đột nhiên quát lớn, đao
pháp đột biến, lực dồn hết vào đao, lấy cứng chọi cứng. Keng! Keng! Lửa
bay tứ phía, âm thanh vang dội như muốn xé tai, cả sơn nhai như rung
động.
Âm thanh vang dội, hai người bỗng chốc nhảy lên, cùng nhìn
lại thanh đao trong tay của mình. Triệu Chấn Vũ sắc mặt trắng bệch, Nhạn Linh Đao bị khuyết mất một chỗ to bằng hạt gạo nơi mũi đao. Tiếu Trường Đình vẻ mặt lại lộ vẻ hoan hỉ, Bát Quái Kim Đao chẳng hề hấn gì. Tiếu
Trường Đình hào khí lập tức dâng cao, kim đao như vũ bão áp sát lấy
Triệu Chấn Vũ. Triệu Chấn Vũ chột dạ, lập tức phải rơi vào thế thủ.
Triệu Chấn Vũ vốn vang danh chốn giang hồ, kinh nghiệm phong phú, thấy Tiếu
Trường Đình đao pháp tinh thâm, không có lấy một chút kẽ hở, công lực
lại chẳng dưới mình nên chẳng dám một chút lơ là. Tiếu Trường Đình công
kích với thế mạnh như ba đào khiến hắn buộc phải hết sức chống đỡ để giữ lấy an toàn. Hắn biết rằng Nhạn Linh Đao không thể ngạnh tiếp Bát Quái
Kim Đao, chỉ cần một chút lơ là thì tính mệnh sẽ vô cùng nguy hiểm, hiện tại bí quá hóa liều nên đành phải chống đỡ mà thôi. Hắn ngầm cầm độc
đinh thủ sẵn nơi tay, chẳng kể gì đến Nhạn Linh Đao, rống lên một tiếng, liên tiếp đánh ra ba đao vào đầu Tiếu Trường Đình, lợi dụng cơ hội phát xuất ám khí…
Tiếu Trường Đình vốn rất nhạy bén, sớm đã thấy rõ tâm tư của Triệu Chấn Vũ, nhận thấy nếu như trong vòng trăm chiêu thì
mình khó có thể thủ thắng, chi bằng tương kế tựu kế. Chàng ra chiêu
“Phách vương cử đỉnh” có lực nặng ngàn cân chống lại, tay móc Hưởng Kim
Tiêu từ trong bọc ra. Chỉ nghe leng keng một hồi dài, lửa bắn tung tóe
khắp nơi, tay phải của hai người đều chấn động, không hẹn mà cùng thối
lùi về sau có hơn mười bước, cùng nhìn ám khí kịch độc trong tay đối
phương, không ai dám loạn phát cả.
Tống Phúc thấy Nhạn Linh Đao
của Triệu Chấn Vũ không địch lại Bát Quái Kim Đao trong tay của Tiếu
Trường Đình, hiện đang dần dần rơi vào thế hạ phong, lòng hết sức lo
lắng, bí mật rút sẵn một mũi độc đinh, thừa dịp Tần Diễm Giảo đang hân
hoan nhìn Tiếu Trường Đình, đột ngột vung độc đinh bắn về hướng Tiếu
Trường Đình. Tiếu Trường Đình vội vàng nghiêng mình né tránh, hoành đao
đỡ gạt, bất giác môn hộ lộ ra. Triệu Chấn Vũ nào có thể bó qua cơ hội
này, tả thủ hắn vung lên, “Thất huyệt truy hồn đinh” như điện bay về
hướng Tiếu Trường Đình. Độc đinh nhanh chóng bay đến, trước mắt thấy
Tiếu Trường Đình khó bề tránh kịp. Trong thời khắc sinh tử này, một bóng hồng lướt qua, Tần Diễm Giảo lướt người vọt đến, dùng thân mình hứng
lấy “Thất huyệt truy hồn đinh”. Tiếu Trường Đình nghiến răng nghiến lợi, ba mũi kim tiêu bay vọt ra.
Triệu Chấn Vũ định dùng Nhạn Linh
Đao đánh văng đi kim tiêu ngay trên không, nào hay đao chưa kịp chạm vào mũi tiêu thứ nhất thì hai mũi Hưởng Kim Tiêu từ phía sau bay vọt lên
trước, đánh vào hai bên tả hữu, đây chính là tuyệt chiêu Hưởng Kim Tiêu
của Tiếu gia. Triệu Chấn Vũ vội vàng né tránh, nhưng sao có thể tránh
đâu cho được?
“Phụp! Phụp!” vang lên hai tiếng, hai mũi Hưởng Kim Tiêu song song ghim vào cổ của Triệu Chấn Vũ.
“Tiếu… Tiếu Trường Đình, ta quyết… ta quyết phục…” Triệu Chấn Vũ lời còn
chưa dứt thì đã ngã người xuống đất, co giật liên hồi, mặt chuyển sang
đen, tức thì táng mệnh!
Tiếu Trường Đình cúi đầu nhìn xuống, sắc
mặt Tần Diễm Giảo nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, Thất Huyệt Truy Hồn
Đinh ghim ngay ngực nàng. Chàng cau mày quắc mắt, nắm chắc kim đao bước
về hướng Tống Phúc.
“Tiếu… Tiếu trang chủ” Tống Phúc lộ vẻ kinh hoàng, vừa nói vừa thối lùi “Ngài và ta trước đây đã từng hứa… nước
sông không phạm nước giếng, bắt giữ Tiếu Chi là do Triệu Chấn Vũ làm,
không liên quan gì đến ta cả! Cô ấy hiện ở U Hồn Cốc, ta xin… xin dẫn
ngài đi…”
Tiếu Trường Đình nghĩ rằng lúc này Phương Chiêu Khiết chưa đến, chắc chắn là vẫn đang còn đi tìm Tiếu Chi. Chàng chẳng nói
chẳng rằng, từng bước đi về hướng Tống Phúc.
Tống Phúc nhìn thấy
tình hình không ổn, lòng phát hoảng: “Tiếu trang chủ, ngài đã từng đáp
ứng sẽ tha cho ta một mạng, chẳng lẽ một nhân vật vùng Tam Tương như
ngài lại không tuân thủ lời hứa hay sao?”
Tiếu Trường Đình mục
quang như tóe lửa, chân đạp lên đá nghe lốp cốp, từng bước lại gần Tống
Phúc. Tống Phúc đánh không dám đánh, trốn thì không có đường trốn, lòng
vô cùng kinh hoảng, lùi dần đến tận bên mép núi, chân đạp vào khoảng
không, kêu lên thảm thiết, từ Quy Đầu phong rớt xuống hố sâu vạn trượng.
Tiếu Trường Đình quay người lại, vội vàng bước đến bên Tần Diễm Giảo.
“Vụt!” Một đạo nhân ảnh phóng lên, chặn lấy chàng lại.
“Tiếu Trường Đình, mau giao bí họa cho ta!” Người vừa nói chính là Tần Sơn Bảo.
Tiếu Trường Đình buông kim đao trong tay xuống, chỉ Tần Diễm Giảo đang nằm
dưới đất: “Tần tráng sĩ, muội muội của ngươi đã trúng Thất Huyệt Truy
Hồn Đinh của Triệu Chấn Vũ, ngươi mau xem qua coi còn cách cứu chữa…”
Tần Sơn Bảo quát lên: “Đừng có dài dòng, mau giao bí họa cho ta!”
“Ngươi? Ngươi chẳng có một chút tình huynh muội nào hay sao?”
“Tình?” Tần Sơn Bảo cất giọng cười quái dị “Ta chẳng tin có người lại có tình
cảm, nếu con người ngươi có tình thì hai mươi mốt năm trước đây đã là
muội phu của ta rồi, hiện tại bí họa mới là chuyện thiết yếu. Ngươi giao bí họa cho ta, ta và ngươi cùng tìm bí tàng, mỗi người một nửa. Nghe
đồn rằng bức họa này có chứa bảo tàng. Những năm kháng Thanh trước đây,
Lý Hanh Đình đã giấu bảo tàng này để làm kinh phí kháng Thanh, có giá
trị khoảng một trăm vạn lượng, ta và ngươi có xài suốt đời cũng chẳng
hết.” Nói đến vàng bạc, hai mắt của hắn lộ ra vẻ đầy tham lam.
Tần Diễm Giảo mắt dần dần hé mở, mắt chứa đầy lệ, những lời đối thoại của
Tiếu Trường Đình cùng Triệu Chấn Vũ nàng đều nghe hết. Nữ tử si tình này từ nhỏ sớm đã mồ côi cha mẹ, tình cảm đối với huynh trưởng luôn luôn
cao như núi, nàng cứ cho rằng huynh trưởng cũng yêu mến nàng như vậy,
nào ngờ… Nàng đau đớn tột cùng, so với nỗi đau do Thất huyệt truy hồn
đinh gây ra trên người thì còn đau khổ gấp trăm lần.
Tiếu Trường
Đình chăm chú nhìn vào tên Tần Sơn Bảo không có tình người này, lại nhớ
đến mộ phần của vị tráng sĩ Thiên Địa Hội vô danh được mai táng sau núi
thì trở nên thịnh nộ, Bát Quái Kim Đao dần dần được nhấc lên. Đột nhiên, Tần Sơn Bảo chỉ về vách núi la lên: “Tống Phúc!” Tiếu Trường Đình cả
kinh: “Tống Phúc vẫn chưa rơi xuống núi!” Thừa dịp chàng quay đầu lại,
Tần Sơn Bảo bước lên áp sát, giật lấy cổ tay của Tiếu Trường Đình, Bát
Quái Kim Đao rơi xuống đất. Tả thủ của Tần Sơn Bảo ra sức vặn lấy cổ tay của Tiếu Trường Đình, hữu thủ đưa cao lên, vận Hắc Sa Chưởng đánh vào
vai của Tiếu Trường Đình. Trong tình thế nguy cấp, đột nhiên nghe tiếng
la “Ối chao!” Cánh tay của Tần Sơn Bảo mềm rũ xuống, chỉ thấy song thủ
của Tần Diễm Giảo nắm chặt lấy chuôi Bát Quái Kim Đao, đao cắm sâu vào
người của Tần Sơn Bảo.
Nguyên lai Tần Diễm Giảo thấy Tần Sơn Bảo
thi triển quỷ kế định sát hại Tiếu Trường Đình, mà người nàng chẳng còn
lấy một chút khí lực nên bèn chụp lấy Bát Quái Kim Đao bên cạnh, rướn
người đâm vào sau lưng huynh trưởng… Thân hình nàng run rẩy, miệng lẩm nhẩm nói: “Ta đã giết… giết chết người vô tình vô nghĩa này…”
Tiếu Trường Đình rút kim đao ra, Tần Sơn Bảo không kịp kêu lên một tiếng
nào, ngã ngửa xuống, khí tuyệt thân vong. Tiếu Trường Đình bế Tần Diễm
Giảo ngồi lên một phiến đá. Tần Diễm Giảo nằm trong vòng tay chàng, mặt
lộ vẻ tươi cười mãn nguyện, miệng khẽ mấp máy nhưng chẳng biết nói gì.
Tiếu Trường Đình cúi đầu xuống, tai kề sát bên miệng nàng, chỉ nghe nàng gắng gượng nói:
“Huynh là… là một nam nhân có tình có nghĩa,
muội vô cùng vui mừng, dầu có chết đi, muội cũng…” Đầu nàng ngoẻo sang một bên, không còn nói được một lời nào nữa.
Chàng nhìn vào
khuôn mặt tươi cười bình thản của nàng, biết rõ nàng định nói gì. Rất
lâu sau, chàng đưa tay sờ vào đôi gò má đang dần dần lạnh giá của nàng.
Tiếu Trường Đình ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Lưu Thu Bình đứng ngay trước mặt, nhìn mình với đôi mắt sáng ngời.
Tiếu Trường Đình đặt thi thể của Tần Diễm Giảo xuống rồi đứng dậy. Hai người đứng lặng nhìn nhau với vẻ đầy phiền muộn. Chàng chẳng biết nói thế nào cho phải, nơi này đây chính là nơi hẹn ước của chàng với Lưu Thu Bình
năm xưa, hai mươi mốt năm qua, những chuyện đã qua lần lượt xuất hiện
trước mắt chàng.
Mắt nàng nhìn xuống, chẳng dám nhìn vào đôi mắt
chứa đầy nhu tình của những năm đó. Hai người chìm vào kí ức tươi đẹp
của những ngày xa xưa trên đỉnh núi vừa mới phát sinh những trận chiến
khốc liệt thấm đầy máu tươi này…
Phương Chiêu Khiết lên đến núi nhưng hai người chẳng một ai phát giác. Lão chẳng kinh động đến hai
người, nhẹ nhàng bước đến ven núi, lấy giải dược Hắc Sa Chưởng từ trong
người Tần Sơn Bảo ra, vội vàng chạy xuống núi. Xuống tới chân núi, lão
liền thi triển khinh công, ba chân bốn cẳng chạy đến U Hồn Cốc. Cứu nhân như cứu hỏa, lão hiện tại cần phải trở về gấp để cứu lấy tính mệnh của
Tịnh Không.
Nguyên lai Phương Chiêu Khiết dẫn Phương Cảnh Thu và
Tống Chánh Khanh đi tìm Tiếu Chi, lão phát hiện bọn Thanh Ưng tặc tử
đang bắt giữ Tiếu Chi cùng hòa thượng Tịnh Không của Từ Ân tự tại U Hồn
Cốc, đang chuẩn bị tìm cách giải cứu thì phát giác bọn Tần Sơn Bảo cũng
vào trong cốc, tiếp đến La Hán Trùng dẫn bọn thị vệ lặng lẽ tiến đến.
Thấy bọn tặc tử người đông thế mạnh, lão chẳng dám tùy tiện động thủ,
phải cùng Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh ẩn mình tại Bích Huyệt
động. Đến lúc bọn tặc tử nội chiến rồi bọn võ lâm quần hùng quái khách
đấu đá nhau thì lão mới dẫn Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh xuống
đáy U Hồn Cốc. Lão cứu tỉnh Tịnh Không, sau đó giải thích rõ thân phận
của mình nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng Tịnh Không lại cho biết
bức họa giao cho Tần Sơn Bảo chỉ là giả, đó là do Ấn Thiện đại sư đề
phòng mà tạo ra bí họa giả, còn bí họa thật thì gã đã giấu trong một
hang động. Hành vi của Ấn Thiện, Ấn Pháp và Tịnh Không đã khiến lão vô
cùng cảm động, quyết tâm bằng mọi giá phải cứu cho được tính mệnh của
Tịnh Không. Lão bảo Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh ở bên cạnh người Tịnh Không để thay phiên nhau thôi cung vận khí cho gã, lại sai Tiếu
Chi theo lời Tịnh Không chỉ điểm, tìm đến hang động lấy bí họa, còn mình thì lên núi tìm Tần Sơn Bảo.
Lão quyết tâm liều mạng để đoạt lấy giải dược Hắc Sa Chưởng từ trong tay Tần Sơn Bảo. Lúc này giải dược đã ở trong tay, lão tất nhiên là dốc hết sức lực, chạy như điên về U Hồn
Cốc.
Phương Chiêu Khiết đáp người xuống sườn núi, chạy đến bên
cạnh Tịnh Không. Phương Cảnh Thu vội vàng cạy miệng của Tịnh Không ra để Phương Chiêu Khiết đưa dược phấn màu vàng đổ vào miệng gã, Tống Chánh
Khanh ở bên cạnh sớm đã chuẩn bị nước suối, lập tức đổ vào. Phương Chiêu Khiết khẽ lật người Tịnh Không, cởi áo gã ra, đem loại dược phấn màu
trắng hòa tan vào nước, rịt vào vết sưng ở phía sau lưng do Hắc Sa
Chưởng tạo nên.
Phương Chiêu Khiết đặt gói giải dược còn lại
xuống đất, thần sắc ngưng trọng nhìn vào Tịnh Không đang nằm bất động.
Tịnh Không trúng độc chưởng đã hơn hai thời thần, chẳng biết còn cứu
được hay không?
Thân hình Tịnh Không đột nhiên động đậy, miệng
khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không ra tiếng. Phương Chiêu Khiết
chợt nhớ huyệt đạo của Tịnh Không vẫn chưa được giải khai, bèn vội vàng
vỗ vào huyệt đạo bị phong bế, Tịnh Không “oa” lên một tiếng, phún ra một ngụm máu đen ngòm.
Phương Chiêu Khiết hết sức vui mừng, Tịnh
Không đã được cứu! Hiện tại lão đã minh bạch vì sao Tịnh Không trúng độc chưởng của Tần Sơn Bảo mà chống chọi được lâu như vậy. Nguyên lai Triệu Chấn Vũ phong tỏa bảy đại huyệt của Tịnh Không khiến độc khí Hắc Sa
Chưởng của Tần Sơn Bảo không thể nhanh chóng xâm nhập vào đan điền nên
đã vô tình cứu gã. Lão thấy tính mệnh của Tịnh Không không còn nguy
hiểm, bèn bảo Phương Cảnh Thu và Tống Chanh Khanh chăm sóc Tịnh Không,
đợi một thời thần sau thì cho gã tiếp tục uống thêm giải dược, còn mình
thì vọt về hang động ở trên núi.
Phương Cảnh Thu và Tống Chánh
Khanh định nói gì đó nhưng không một ai mở miệng. Hai người một tả một
hữu ngồi bên cạnh Tịnh Không. Phương Chiêu Khiết đi vào hang động, đi
qua hai thông đạo thì nhẹ kích ra một chưởng thì nghe tiếng chưởng đáp
trả của Tiếu Chi. Phương Chiêu Khiết dò dẫm đi qua một cái cửa động nhỏ, tiến vào hang động.
“Tiếu Chi! Tìm được bí họa chưa?” Phương Chiêu Khiết hỏi vọng từ xa.
“Phương bá bá, tìm thấy rồi.” Tiếu Chi vui vẻ đáp lại từ phía xa. Phương Chiêu
Khiết chạy đến bên cạnh Tiếu Chi, lão chưa kịp mở miệng thì Tiếu Chi đã
kéo lấy tay lão, chỉ bí họa trên mặt đất, giọng nói đầy kích động:
“Người xem, đây chính là bức họa của gia gia con, con tìm ra rồi! Con
tìm ra rồi!”
Ánh nến soi bí họa không ngừng nhảy múa. Tiếu Chi
dựa theo lời chỉ dẫn của Tịnh Không, kết hợp giữa hình và Phạn văn giải
thích, tách ra, đảo ngược…
Vị trí chín phân đà bí mật của Thiên Địa Hội xuất hiện trước mắt Phương Chiêu Khiết. Địa chỉ của các phân
đà, tên họ của đàn chủ đều lần lượt được ghi trong bí họa, mỗi phân đà
có chín chi nhánh, mỗi nhánh có ba mươi tên của hội viên, cộng lại có
hơn hai ngàn người…”Con làm tốt lắm!” Phương Chiêu Khiết xoa đầu Tiếu
Chi “Không hổ là con gái của Lôi đại hiệp!”
Tiếu Chi giật mình: “Ôi! Nghĩa phụ của con hiện giờ sao rồi?”
Phương Chiêu Khiết sắc mặt biến đổi, lo lắng nói: “Hiện giờ bọn thị vệ và võ
lâm quần hùng đều cho rằng Tiếu trang chủ giữ bí họa, nếu không giao ra, bọn chúng quyết chẳng chịu buông tha cho người, chúng ta phải nghĩ ra
kế sách thích hợp mới được.”
Hai người chăm chú nhìn vào liên lạc đồ suy nghĩ đăm chiêu. Mắt của Tiếu Chi đột ngột sáng bừng lên, cô nhảy toáng lên: “Con đã có biện pháp. Chẳng phải bọn họ đều cho rằng bức họa có chứa bảo tàng sao? Con sẽ vẽ lại bức họa này rồi cố ý thêm vào chữ
“Kim”, tất sẽ mê hoặc được địch nhân, chữ “Kim” này sẽ chỉ đến một nơi
mà con và phụ thân đã từng đi qua, thật là thú vị…” Cô thì thầm một
tràng vào tai Phương Chiêu Khiết.
Phương Chiêu Khiết mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Con có chắc thành công không? Cái này không được đùa đâu đó.”
Tiếu Chi nghiêm túc: “Con đã từng theo phụ thân học qua Phạn văn, hiện tại
con chỉ cần thay đổi đôi chút, bảo đảm là vạn vô nhất thất.”
Phương Chiêu Khiết vỗ tay nói: “Được đó, lập tức hành động!”