Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 1: Vũ lăng đạo quán chủ thân hộ phiêu Ỷ thiên các quái khách tam


Đọc truyện Bích Kiếm Kim Tiêu – Chương 1: Vũ lăng đạo quán chủ thân hộ phiêu Ỷ thiên các quái khách tam

“Áp tiêu đến được Ỷ Thiên

Tưởng đâu mọi chuyện ổn yên hết rồi

Hay đâu việc chẳng vẹn mười

Quái khách xuất hiện, vật người ly tan!”

“Cộp, cộp, cộp…”

Tiếng vó ngựa vang vọng đã phá tan đi sự tĩnh lặng vào buổi sớm mai của Vũ
Lăng Sơn. Một đội ngựa tiến lên trên con đường sơn đạo khúc khuỷu uốn
lượn. Bọn họ có hơn mười người, ăn mặc giống nhau, tất cả đều mệt mỏi do đã vượt một đoạn đường khá xa. Trên vai mỗi người đều mang một túi vải
gai màu đen, một món “đồ chơi” nhô ra bên hông, cưỡi trên lưng một con
sơn mã nổi tiếng của vùng Xuyên Khang, có thể vượt núi băng đèo, phóng
chạy như bay.

Đi đầu là một lão giả xấp xỉ lục tuần, râu trắng
tung bay trước ngực, nét mặt rắn rỏi, đôi mắt sáng rực, không giận mà
uy, bên hông lão đeo một thanh kim đao. Trên chuôi đao có một tua đỏ bay phất phơ trong gió núi. Thanh đao này đẹp như thế, nhìn không có chút
điểm nào giống như một thứ đồ dùng để giết người.

Bọn họ là người phương nào đến? Bao vải gai đen đeo trên lưng họ là gì? Là ai mà bọn họ dám hành động tự do tự tại tại Vũ Lăng này?

Vũ Lăng là địa phương nào cơ chứ?

Trời cao mà vua thì lại ở xa!

Ngàn núi xuyên mây, vạn hang động chìm trong sương, miêu vương thổ ti của
mười tám miêu động, bang chủ của ba mươi sáu tòa sơn trại không nơi nào
không là long đàm hổ huyệt.

Ài! Ai dám chắc có bao nhiêu lục lâm hào khách, võ lâm cao thủ, kể cả đám khách thương qua lại, đã táng mạng trên Vũ Lăng đạo!

Mặt trời đã lên đỉnh núi tuyết. Muôn ngàn tia nắng đỏ như máu, thật không
ngờ vầng dương buổi sớm cũng có thể tỏa ra thứ ánh sáng như thế này, hơn nữa còn là màu của máu tươi vừa phụt ra khỏi huyết quản, chưa kịp đông
lại, rải lấm tấm nhuộm cho đỉnh núi tuyết trắng muốt này thành một màu
đỏ rực rỡ.

Lúc bấy giờ, thương khách tầm ba mươi tuổi đi đoạn hậu kia, từ phía sau thúc ngựa đuổi lên, đến bên cạnh lão nhân khẽ nói mấy
câu gì đó, sắc mặt có vẻ rất căng thẳng.

Lão giả chẳng quay đầu lại, giống như có con mắt ở phía sau, thét lớn “Bỏ tay cầm đao ra, không được ngoảnh đầu lại.”

Các thương khách lập tức bỏ tay cầm đao ra, đồng thời cũng không hề quay đầu lại.

Phía sau khói bụi bay mịt trời, ba kẻ trên khoái mã chạy nhanh đến như tên
bắn. Dẫn đầu là một đại hán trạc bốn mươi tuổi có nước da ngăm đen, râu
rậm. Đi giữa là một bạch diện thư sinh ốm tong ốm teo. Sau cùng là một
lão đầu mập lùn, hình thù vô cùng cố quái với vẻ mặt hết sức cáu kỉnh.
Ba người trên ngựa này chẳng nói chẳng rằng, lướt ngựa nhanh qua, dường
như trong mắt không thấy một ai cả. Theo đuổi đến một nơi chật hẹp, đột
nhiên một trận cười ha hả vang lên, giọng cười hàm chứa một nội lực vô
cùng mạnh mẽ, tạo một âm vang làm chấn động cả một vùng sơn cốc, cây cối đổ nát, giống như có một trận gió lớn vừa thổi qua.

Ba con ngựa
bật kêu “hí hí”, vùng chạy theo hướng phát ra tiếng cười đó. Tiếng cười
vang vọng khắp bốn bề. Chỉ trong chốc lát, người ngựa biến mất tại một
nơi quanh co. Vậy mà tiếng cười và tiếng hú vẫn còn âm vang trong sơn
cốc.

Đi sau cùng là một thương khách, lại vung roi thúc ngựa đến bên cạnh lão giả, nói khẽ:

“Quán chủ, chuyện xảy ra không ổn rồi! Tôi e rằng…”

Lão giả phất tay bảo kẻ kia ngừng nói, tay vuốt râu, trầm tư suy nghĩ về vụ việc, lớn tiếng ra lệnh:

“Cho biết số hiệu!”

Lập tức, hơn mười thương khách trên lưng ngựa lấy ra một cây cờ nhỏ. Cây cờ nhỏ có hình tam giác màu vàng, phía bên trên có thêu hình một phi tiêu
màu đen. Cái túi vải trên lưng đã lật lên, trên ấy đã có bốn chữ đại tự
hiện rõ mồn một: “Tam Tương Vũ Quán”.

Cái bọn hùng hùng hổ hổ này thì ra là Tam Tương Vũ Quán tiêu sư nổi danh ở Trường Sa phủ. Như vậy,
có phải chăng lão giả được gọi là quán chủ kia là Tam Tương Vũ Quán quán chủ Bát Quái Kim Đao Tiếu Cốc Hoa uy trấn Giang Nam?

Thế nhưng,
Tam Tương Vũ Quán trước giờ luôn hành động đúng mực, quang minh lỗi lạc, không bao giờ giấu họ giấu tên, nhưng bây giờ hà cớ gì mà thần thần bí
bí như vậy?


Đoàn ngựa lại tiếp tục trên con đường quanh co.

Tiếu Cốc Hoa ngồi thẳng trên lưng ngựa, tay giữ kim đao, mắt nhìn bốn phía,
tai nghe tám hướng, cảnh giác quan sát cây cối hai bên cốc. Suốt cả đời
lão, không biết đã trãi qua biết bao nhiêu sinh tử và nguy hiểm mà kể,
hiểu biết về anh hùng hào kiệt khá nhiều, kí ức về những vụ sống chết
trong gang tấc vẫn còn đọng lại. Kinh nghiệm mách cho lão biết hiện đã
rơi vào một tình thế vô cùng nguy hiểm mà trước đây chưa từng gặp phải.
Ba quái khách trắng trợn cười đùa trêu chọc một cách khả ố giống như thợ săn thấy con mồi rơi vào bẫy rập.

Nhưng rốt cuộc cái bẫy đó là ở chổ nào? Tiểu Cốc Hoa một điểm cũng nhìn không ra. Đó chính là chỗ khiến lão bồn chồn.

Chẳng trách cho lão đã mấy lần không tự chủ được phải sờ vào kim đao.

Trước đây lão ta có bao giờ như vậy đâu.

Trước đây, nếu không giao thủ thật sự thì tay lão không hề chạm đến kim đao.
Thậm chí ngay cả khi động thủ thật sự, nếu không phải là đối thủ xứng
tầm thì lão cũng chẳng thèm rút đao ra.

Tam Tương Vũ Quán tọa lạc tại hướng bắc của Trường Sa phủ. Có ba phòng khách, có hai đại sảnh
trong và ngoài, một phòng luyện công, một phòng tập võ, một bức tường
cao, cánh cổng sơn son, cổng chào cao ngất, trông cực kì quý phái. Năm
Gia Khánh thứ mười chin, võ lâm cao thủ từ năm tỉnh Hồ Bắc, Giang Tây,
Quảng Đông, Quảng Tây, Hồ Nam đều hội tụ tại Trường Sa phủ, tổ chức một
cuộc đấu võ hữu nghị nhằm kết giao bằng hữu. Lúc bấy giờ, các tuần phủ,
các quan chức ở nha môn cũng đều lại xem.

Lúc bấy giờ, một cao
thủ của Không Động Phái liên tục đả bại vô số võ lâm danh túc của Hồ
Nam, tự xưng đệ nhất Quảng Tây, treo lên câu đối: “Đạp bình tam tương,
thiên hạ vô địch”, trông thập phần kiêu ngạo. Nhân sĩ Tam Tương căm phẫn bất bình. Tiếu Cốc Hoa nhảy lên lôi đài, dựa vào một thanh Bát Quái Kim Đao cùng tuyệt nghệ kim tiêu độc đáo đã đánh bại Quảng Tây Không Động
cao thủ, đả bại quần hùng, đoạt chức quán quân, danh tiếng nhất thời lẫy lừng. Dưới sự giúp đỡ của quan phủ, nhân sĩ Tam Tương đã quyên góp tiền để xây dựng lại Tam Tương Vũ qQuán, đề cử Tiếu Cốc Hoa làm Tam Tương Vũ Quán quán chủ. Tiếu Cốc Hoa hành vi chính trực, tính tình hào sảng, coi trọng tài đức, uy danh vang vọng khắp võ lâm. Nhờ vào danh tiếng và võ
công, ba mươi năm qua, Tam Tương Vũ Quán bảo tiêu tại năm tỉnh nam bắc
chưa bao giờ thất bại. Bấy giờ, võ quán có khoảng mười nơi, môn sinh
khoảng trăm. Tiếu Cốc Hoa nhân vì tuổi đã cao, có ý giao lại vũ quán cho con là Tiếu Trường Đình. Quán tập trung nhân tài vô số, con trai lão đã luyện võ từ thưở ấu thơ, giúp kinh doanh võ quán nhiều năm, võ công
tinh xảo, danh tiếng giang hồ lẫy lừng. Cuộc sống bảo tiêu màn trời
chiếu đất đâu còn là nơi dành cho người tóc bạc hoa niên như lão?

Lại nói về ngày này, Tiếu Cốc Hoa đang nghỉ tại phòng khách, quán đinh mang đến một thiếp viếng. Liếc ngang qua thiếp, lão thầm giật mình, làm sao
Mạn vương gia lại phái đặc sứ đến đây gặp lão? Lão vội vàng chỉnh đốn áo mũ ra ngoài nghênh tiếp.

Đặc sứ mang theo hai tùy tùng mặc thanh y, đầu đội mũ đi vào đại sảnh, chắp tay thi lễ nói:

“Mạn vương gia ngưỡng mộ đại danh của Tiếu quán chủ đã lâu, đặc biệt sai tiểu nhân đến đây hội kiến.”

Tiếu Cốc Hoa vội vàng đáp lễ:

“Đại nhân chế giễu rồi, Tiếu mỗ có tài đức gì đâu. Mời đặc sứ đại nhân ngồi.”

Quán đinh dâng hương trà lên, chủ khách an tọa. Hàn huyên được một vài câu,
bắt đầu đi vào chính truyện, Tiếu Cốc Hoa mở lời hỏi:

“Chẳng hay Vương gia phái đại nhân đến đây có điều chi chỉ dạy?”

Đặc sứ nhãn quang từ từ quét qua bốn phía, không có hồi đáp.

Tiếu Cốc Hoa phất tay áo, bảo quán đinh lui ra.

Đặc sứ nhẹ nhàng phất tay ra sau, tuỳ tùng dâng lên một cái khay bằng gỗ
màu vàng, trong khay toàn là vàng bạc, lấp lánh đến hoa cả mắt.

Tiếu Cốc Hoa xua tay nghiêm nghị nói:

“Vương gia khai ân, tiểu nhân xin tạc dạ ghi lòng, Tiếu mỗ vô công bất thọ lộc, thỉnh đặc sứ đại nhân…”

Đặc sứ cười lớn:

“Tiếu quán chủ, Mạn vương gia không bao giờ biếu không ngân lượng đâu, Vương
gia ái mộ võ công trác tuyệt, danh vang tứ hải, đức cao vọng trọng trong võ lâm của ngài, nên phái hạ quan đến đây nhờ ngài đích thân áp tiêu.”

Tiếu Cốc Hoa vội vàng khước từ:

“Tiếu mỗ tài hèn sức yếu, hữu danh vô thực, khó lòng đảm đương được. Vật trân quý như vậy tại sao vương gia lại không sai quan binh hộ tống?”

Đặc sứ cuời đáp:

“Nếu mà quan binh hộ tống được thì đâu dám làm phiền Tiếu quán chủ. Lễ vật
này được mang đến Miêu gia sơn trại, Tiếu quán chủ cần phải tự thân xuất mã mới được!”


“Báo với vương gia, mục tiêu của Tam Tương Vũ Quán là phát triển võ thuật, rèn luyện thân thể cường tráng. Bảo tiêu và hộ
viện không phải là việc của ta, thứ cho Tiếu mỗ không thể tuân mệnh.”

Đặc sứ sắc mặt biến đổi:

“Tiếu quán chủ chưa từng áp tiêu?”

Tiếu Cốc Hoa nghiêm nghị đáp:

“Tam Tương Vũ Quán chưa từng áp tiêu cho quan phủ!”

Sắc diện đặc sứ chuyển đỏ, xem ra muốn phát tác đến nơi, nhưng chỉ cười lên một tràng rồi nói:

“Tiếu quán chủ quả nhiên danh bất hư truyền! Đúng là trang hán tử! Bội phục!
Bội phục! Nhưng nếu như chuyến áp tiêu này có quan hệ đến hàng vạn sinh
mệnh, chả lẽ Tiếu quán chủ buông xuôi bỏ mặc à?

Tiếu Cốc Hoa giật mình:

“Ngài nói vậy có ý gì?”

Đặc sứ chậm rãi đưa tay vào trước ngực, lấy ra một phong thư trao cho Tiếu Cốc Hoa:

“Mời Tiếu quán chủ xem qua.”

Tiếu Cốc Hoa mở thư ra xem, đích thân Mạn vương gia thủ bút… Đọc xong,
Tiếu Cốc Hoa im lặng không nói. Một lúc lâu, lão đột nhiên đứng lên,
vuốt râu nói:

“Nếu đã như vậy, Tiếu mỗ xin tiếp nhận chuyến tiêu này!”

Đặc sứ vỗ tay cười nói:

“Nghĩa sĩ, đúng là Tam Tương nghĩa sĩ!”

Chuyến bảo tiêu này chắc chắn có quan hệ trọng đại, Tiếu Cốc Hoa phải tự thân
xuất mã để áp tiêu lần cuối. Lão đã hạ quyết tâm, nếu hoàn thành chuyến
áp tiêu này thì sẽ rửa tay gác kiếm, bỏ ngựa bỏ đao, bỏ mặc chuyện của
võ quán. Nhiều ngày qua, lão bôn ba ngày đêm, mọi việc vẫn suôn sẽ, cứ
tưởng nhanh chóng thành công, nào ngờ tình cảnh không mong muốn lại xuất hiện…

Tiếu Cốc Hoa ngồi trên lưng ngựa, trầm tư. Ba người đem
tiêu từ kinh đô đến đây đều bí mật cải trang hành động. Ta tiếp tiêu ở
giữa đường cũng không có nửa điểm sai sót. Vì sao dọc đường vẫn có kẻ bí mật theo đuôi? Chẳng lẽ có người để lộ tin? Còn ba quái khách đến
“tranh thủy” rốt cuộc là ai?

Đã biết thực hư, mà dám “chớp nhoáng” trước mặt thương đội của bọn ta, quyết không phải là hạng tầm thường,

Tiếu Cốc Hoa hồ nghi trong lòng, nhưng lão từ từ yên dạ, xa xa trước mặt
xuất hiện một vách đá dựng đứng. Vách đá này cao hơn mười trượng, dựng
lên từ mặt đất, kẽ hở giữa khe núi xuất hiện nhiều cây tùng đan xen với
đá. Trên đỉnh vách cao chót vót, đột nhiên xuất hiện một khối đá lạ kỳ,
giống như một đình các dựa trời, thoắt ẩn thoắt hiện giữa mây mù. Một
tiểu đạo quanh co, như sợi tơ uốn lượn dọc theo vách núi.

Chúng nhân dừng ngựa trước vách đá. Tiếu Cốc Hoa ngẩng đầu trông lên đỉnh núi Ỷ Thiên Các, thở phào một hơi dài.

Trước mắt là Ỷ Thiên Các, địa bàn của Chúc Tam Thanh Bang bang chủ Chu Kim
Đường. Tiếu Cốc Hoa với Chu Kim Đường là anh em kết nghĩa, tình như thủ
túc; mà Chu Kim Đường ở tại Vũ Lăng Sơn đã lâu, cùng với các tăng nhân
của mười tàm chùa tại Vũ Lăng, các đầu lĩnh của Miêu Lĩnh thập bát trại
tới lui rất thân mật. Trước khi lên núi, Tiếu Cốc Hoa đã nhờ người gửi
lời thăm hỏi Chu Kim Đường, do đó chỉ còn có việc là tiến lên Ỷ Thiên
Các, chuyến áp tiêu này có thể nói là không một chút sơ hở.

Tiếu Cốc Hoa nhảy xuống ngựa, lớn tiếng réo.

“Có đây!” Một vị thương gia tuổi ngoài ba mươi vội vàng chạy lên từ phía cuối đoàn…

“Quán chỉ có điều chi chỉ dạy?”

“Lấy hồng hoa bái thiếp ra, xuống ngựa nhập Các.”


“Dạ!”. Mười mấy kỵ sĩ lần lượt xuống ngựa, theo sát đằng sau Tiếu Cốc Hoa, đi lên con đường đá men dọc vực thẳm.

Ỷ Thiên Các có sương mù dày đặc, đầy những tảng đá hình thù quái dị. Mọi
người đều cơ cảnh nhìn lên vách đá. Con đường dưới chân không biết đã có từ thời nào và do ai khai phá, rộng chừng một thước, vị trí vô cùng
hiểm yếu, giữa khe núi mọc ra vài cây tử đằng, chỉ có giống như thạch
sùn bám tường mà đi mới vượt qua được. Mọi người thi triển khinh công,
tiến theo con đường quanh co đến đỉnh Các thì thấy cửa động đã được mở
tự bao giờ. Trong động, tiếng nước suối rỉ giọt, ánh lửa lập lòe.

Chu Mục tiến đến trước cửa động, hai tay cử thiếp quá đỉnh đầu, lớn tiếng nói:

“Phiền thỉnh thông báo, Tam Tương Vũ Quán Tiếu Cốc Hoa hội kiến Chu bang chủ!”

Trong động tiến ra hai đại hán, nhận lấy bái thiếp từ Chu Mục, lạnh lùng liếc nhìn mọi người, cất giọng:

“Mời.” Lập tức quay người dẫn đường. Tiếu Cốc Hoa cùng với những tiêu sư mang lễ vật nối bước theo sau.

Hang động sâu hun hút, đuốc treo hai bên, lửa chập chờn lúc sáng lúc tối.

Càng đi vào sâu, đuốc càng thưa thớt. Bên trong nội các Tam Thanh bang toàn
là một màu đen tối. Hai đại hán dẫn đường phía trước gia tăng cước bộ.
Tiếu Cốc Hoa cảm thấy rất kỳ quái: mấy hôm trước về đêm các đường bên
trong Tam Thanh Bang đèn đuốc sáng trưng, hai bên vách đá có đục một số
hốc đá, bên trong đổ đầy nhựa thông, sau khi đốt lên thì toàn bộ “nội
các” nơi nghị sự được chiếu sáng trưng như ban ngày. Tại sao hôm nay lại tối đen? Còn đang hồ nghi, đột nhiên nghe “phụt” một tiếng, ngọn đuốc
còn lại duy nhất trong động cũng tắt ngóm.

Một tiếng kình nặng nề từ sau lưng truyền đến, Tiếu Cốc Hoa không khỏi sợ hãi, hỏi:

“Tại sao lại đóng cổng?”

Thời gian không cho phép lão suy tưởng.

“Hô! Hô!” Hai tiếng cười vang lên trong động, hai đại hán ẩn mình trong bóng tối, nhất thời tả hữu cùng tấn công. Hai vai Tiếu Cốc Hoa khẽ trầm
xuống, vận công lên song chưởng, đột nhiên đánh bật ra chặn lại.

“Bùng! Bùng!” Trong lúc nguy cấp, lão sử mười phần công lực, hai đại hán không kịp xáp lại gần nhau, bị đánh bay ngược về phía sau, nặng nề va vào
vách đá.

Tiếu Cốc Hoa cười lạnh: “Hừ, đồ sâu dân mọt nước!” Lời
còn chưa dứt, một luồng gió lạnh tập kích sau lưng lão, người này xuất
thủ nhạy bén, chính là Đại Lực Ưng Trảo Công, chộp thẳng cái gói vải sau lưng lão.

Tiếu Cốc Hoa không còn thời gian cân nhắc, khẽ lách
thân mình, mũi chân chấm đất, sử một chiêu Ngọc Miêu Tham Huyệt nhảy
phốc về phía trước vài trượng, tranh thủ nhảy vào bên trong.

Lúc này, các phiêu sư đang dựa sát vào nhau. Trong bóng tối, tiếng kêu lo lắng của Chu Mục vang tới:

“Lão quán chủ, ngài ở đâu vậy?”

Tiếu Cốc Hoa dò dẫm đi theo tiếng kêu, trước mắt lão lờ mờ một bóng đen ngã xuống, bèn xuất ra một chưởng,

“Bùng” năm ngón tay lão tê dại, hổ khẩu phún máu, do chạm phải một thanh sắt.

Bị tặc nhân ám toán trong Ỷ Thiên Các, lại thêm bị nhốt trong hang đá chắc như sắt thép, Tiếu Cốc Hoa không kìm được cơn giận dữ.

“Rẻng” Bát Quái Kim Đao sau lưng rút ra, năm ngón tay trên sống đao đều đã sẵn sàng đâu vào đấy.

Kim đao phát ra tiếng leng keng vang vọng khắp động. Lão lạnh lùng quát:

“Kẻ nào có gan, ra đây gặp Tiếu mỗ!”

“Ha ha ha ha” trong bong tối một chuỗi cười nạo nghễ vang đến.

Kế đến nghe “soạt” một tiếng, ngọn lửa vụt sáng. Trong nhấp nháy, tất cả
đèn trên vách đá bật sáng trở lại. Tặc nhân chính là ba kẻ “Tranh thuỷ”
đến từ Vũ Lăng. Đại hán râu rậm thân hình khôi vĩ như thiết tháp, bạch
diện thư sinh ốm tong ốm teo, lão đầu hình dung cố quái với khuôn mặt
cau có, ngạo nghễ đứng trước mặt Tiếu Cốc Hoa.

“Là các ngươi?”

“Đúng! Chính là bọn ta!”

Tiếu Cốc Hoa sắc diện xậm lại, lông mày dựng đứng, lạnh lùng quát hỏi:

“Các ngươi là ai? Chu Kim Đường đâu?” Đại hán râu rậm vỗ vỗ lên cương đao, cười khẩy nói:

“Hừm, nhà ngươi là ưng khuyển của triều đình, đâu xứng đáng hỏi han huynh đệ
ta? Mau đưa bọc vải ra, chúng ta sẽ tha cho tội chết!”

Nghe những lời đó, sắc mặt Tiếu Cốc Hoa biến đổi, thập phần nổi giận, nộ khí trong lòng chẳng còn đè nén được nữa. Lão thét lớn một tiếng, thân hình bốc
lên khỏi mặt đất, tựa như đại ưng lao thẳng tới ba kẻ kia. Đại hán râu
rậm hét to:

“Có ta!” Cương đao đưa lên nghênh tiếp, chỉ nghe
“Choang” một tiếng, ánh vàng chớp lên, cương đao của đại hán râu rậm bị
đánh dạt sang một bên. Bát Quái Kim Đao của Tiếu Cốc Hoa cứ tìm vào
những kẽ hở của cương đao mà đánh. Mũi đao của Tiếu Cốc Hoa chuyển nhanh sanh bạch diện thư sinh cùng lão mập lùn. Lão một chiêu đánh úp cả ba
người khiến họ giật nảy cả người, lần đầu mới biết Bát Quái Kim Đao của
Tiếu Cốc Hoa quả nhiên danh bất hư truyền.


Ba tên không dám chậm
trễ, vội vàng nhảy tránh. Tiếp đó một tên cầm cương đao, một tên cầm
thiết phiến, một tên cầm đồng nhân trảo, cùng vây Tiếu Cốc Hoa vào giữa. Tiếu Cốc Hoa sau hơn mười chiêu giao thủ với ba kẻ kia, cảm thấy vất
vả. Cao thủ giao đấu, chỉ cần xuất thủ là đã biết rõ bản lĩnh của nhau,
Tiếu Cốc Hoa trong lòng biết rõ ba gã này tuyệt không phải là hạng thảo
khấu tầm thường. Đại hán râu rậm cầm cương đao sử Bắc Lộ Đao Pháp, đánh
ra nghe ào ào, bạch diện thư sinh cầm Thiết Chiến Phiến lúc mở lúc đóng, nhanh nhẹn tiến thối, lúc nào cũng bao phủ ba mươi sáu đại huyệt, vô
cùng quỷ trá. Lão già thấp lùn sử dụng Đồng Nhân Trảo xuất quỷ nhập
thần, chỉ cần có cơ hội là chụp bọc đồ phía sau. Chắc chắn ba kẻ này đến đây với mục đích là bọc đồ phía sau lưng lão. Tiếu Cốc Hoa thấy khó
lòng chống đỡ, sợ chuyến tiêu này sẽ thất bại, bất giác hiện lên sát
khí. Hữu thủ lão vung đao ra, tả thủ cầm sẵn bọc đồ chứa vật áp tiêu,
hét lớn một tiếng:

“Cẩn thận, Hưởng Kim Tiêu”

Hưởng Kim
Tiêu chính là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Tiếu, nó dùng ba loại rắn
độc là Thanh Trúc Xà, Ngân Hoàn Xà, Ngũ Bộ Xà nghiền thành, vô cùng độc
địa, mười phần lợi hại, giang hồ xưng tụng là Tam Độc Bách Hồn Tiêu.
Tiếu Cốc Hoa được cha truyền lại loại tiêu này, chỉ dùng để hộ thân,
không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được khinh suất sử dụng. Lão
phóng tiêu để cảnh cáo địch nhân nên cố ý cột thêm một cây sáo nhỏ đằng
chuôi tiêu, độc tiêu khi phóng sẽ phát ra tiếng gió, sau này được giới
giang hồ phong tặng là Hưởng Kim Tiêu. Lúc đó, ba kẻ kia nghe đến ba
tiếng Hưởng Kim Tiêu, bất giác hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống né
tránh. Kỳ thực, chẳng qua Tiếu Cốc Hoa tạo ra âm thanh giả, vẫn chưa
phóng tiêu. Chẳng ngờ đánh bừa mà trúng, ba gã chẳng nghe lấy tiếng
tiêu, nhưng không hiểu tại sao lại càng hoảng loạn. Tiếu Cốc Hoa thấy cả ba tránh né loạn xạ, thừa cơ vũ lộng kim đao, xuất một chiêu Thu Phong
Tảo Diệp, chỉ nghe một hồi “leng keng”, Thiết Chiết Phiến cùng Đồng Nhân Trảo của bạch diện thư sinh và lão đầu thấp lùn vuột ra khỏi tay. Đại
hán râu rậm giật mình kinh sợ, miễn cưỡng cử đao nghênh chiến. Tiếu Cốc
Hoa thừa thế xông lên, đao chém một phát.

“Kẻng”, cương đao trong tay đại hán râu rậm bị gẫy làm hai đoạn! Tiếu Cốc Hoa tiến lên từng
bước, kim đao trực nhắm vào trước ngực đại hán râu rậm… Lúc này, đại
hán râu rậm đang nhắm mắt chờ chết.

Một đạo nhân ảnh bay nhanh
tới, một luồng sáng trắng bạc bắn nhanh đến yết hầu của Tiếu Cốc Hoa,
Tiếu Cốc Hoa vội vàng hồi đao ngăn lại, phút chốc luồng sáng trắng bạc
đó lại bay trở về. Tiếu Cốc Hoa thấy kẻ đó dùng vải đen che mặt, chỉ lộ
ra đôi mắt đen nhánh.

Lão lớn tiếng quát hỏi:

“Nhà ngươi
là ai?” Người này chẳng hề đáp lại, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bọc vải
phía sau lưng lão. Tiếu Cốc Hoa biết gã với ba kẻ kia là chung một bọn,
có ý định cướp tiêu. Lão chẳng dám khinh thường. Kim đao trong tay khẽ
run lên, tựa như du long vẫy mình uốn lượn, kim quang chói lọi, đánh
thẳng vào người bịt mặt.

Người nọ thân thủ thập phần nhanh nhẹn,
kiếm bay lượn một hơi, hàn quang rực rỡ như bọt nước phún trào. Qua lại
hơn mười hiệp, hai người vẫn bất phân thắng bại. Đại hán rậu rậm, bạch
diện thư sinh cùng lão đầu thấp lùn đều dạt sang một bên, nhìn hoa cả
mắt.

Người bịt mặt kiếm pháp phiêu hốt khó lường, biến hóa đa
đoan. Dường như hắn không có ý làm thương tổn Tiếu Cốc Hoa. Thân hình
hắn to lớn dềnh dàng, luồng sáng trắng bạc phát ra, hướng đến vai Tiếu
Cốc Hoa, thanh quang tan rã.

Tiếng “soẹt” vang lên, dây đeo bên
trái của Tiếu Cốc Hoa bị kiếm chặt đứt, bọc vải sau lưng thòng xuống.
Tiếu Cốc Hoa cả kinh thất sắc, lúc này kiếm của người bịt mặt nhanh
chóng chuyển sang vai phải của lão. Tiếu Cốc Hoa gạt bỏ tất cả, mặc kệ
bả vai bị thương, sử đao đánh thẳng vào mặt của người bịt mặt, lão nhất
quyết vạch trần Lư Sơn chân diện mục của kẻ này, người bịt mặt vội vàng
thu kiếm đón đỡ.

“Keng” đao kiếm giao nhau, lửa xẹt ra. Tiếu Cốc
Hoa thối lui hai bộ, cúi đầu nhìn xuống kim đao, phía trên lưỡi đao bị
mẻ một vết, to bằng hạt gạo. Lão ngẩng đầu nhìn kỹ bảo kiếm trong tay
đối phương, đột nhiên tỉnh ngộ, kêu thất thanh:

“Bích Tiêu Kiếm! Ngươi… Ngươi là Chu Kim Đường?”

Người bịt mặt chậm rãi giở khăn che mặt ra. Quả nhiên là hắn! Máu trong mình
Tiếu Cốc Hoa chảy nghe rần rần, lão tuyệt đối không hề nghĩ tới, kẻ đoạt vật bảo tiêu của Tam Tương Vũ Quán hóa ra lại là người đã cùng mình bát bái chi giao Chu Kim Đường, lòng người đúng là khó dò! Lòng người quá
thật khó dò! Lão nhìn quanh bốn phía, Chu Mục cùng bọn phiêu sư không
thấy đâu, một thân, một đao phải đối phó với bốn người, thân cô lực
kiệt, e rằng vật áp tiêu khó mà giữ nổi. Trước tình thế cấp bách, lão
thối lui từng bước, sờ vào túi đồ bên hông. Chợt nghe “phụt” một tiếng,
một vật đen sì chụp xuống đầu, nguyên lai là một cái lưới lớn chụp xuống đầu. Kim đao rơi xuống, Tiếu Cốc Hoa không thể động đây…

Lúc
này, hữu thủ đại hán rậu rậm vung lên, một vật bay thẳng đến trước mặt
Tiếu Cốc Hoa, nghe “đoành” một tiếng, một làn khói trắng bay lên.

Tiếu Cốc Hoa nhất thời mơ hồ, tức thì thân hình mềm nhũn, té phịch luôn trong lưới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.