Đọc truyện Bích Huyết Tẩy Thương Ngân – Chương 4: Trường dạ
Đêm dài giá lạnh vừa buông xuống. Mã Như Long gom một số cành cây để nhóm lửa, y tìm được chỗ nghỉ tạm bên trong một ngôi miếu hoang đổ nát.
Ánh lửa rất dễ dẫn kẻ địch đến nơi đốt lửa, bất cứ ai cũng biết nếu đang chạy trốn thì tuyệt đối không thể đốt lửa, dù phải chết cóng cũng không mồi lửa được. Thế nhưng cô gái kia đang rất cần hơi ấm của lửa. Mã Như Long có thể bị chết cóng, nhưng không thể nào để cho cô gái lạ này bị chết cóng chỉ vì y sợ kẻ địch truy tầm đến nơi. Y thà chết chứ không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Ngọn lửa đã vươn cao. Mã Như Long dời cô gái qua chỗ ấm áp và khô ráo nhất, riêng y cũng ngả lưng tạm nghỉ. Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, y bỗng nghe có tiếng người kêu thét lên :
– Ngươi là ai?
Cô gái đã tỉnh. Trông cô chẳng những xấu cực kỳ, mà tiếng nói cũng the thé khủng khiếp.
Mã Như Long không trả lời, bây giờ y cũng chẳng biết mình là ai, một kẻ đang chạy trốn, chẳng có tương lai, cũng chẳng có quá khứ. Y thong thả đứng dậy bước đến định xem thử tình trạng cô gái ra sao.
Chẳng ngờ cô gái bỗng chụp lấy một cành cây bên đống lửa, la lớn :
– Ngươi dám bước qua đây là ta đập chết ngươi!
Mã Như Long mạo hiểm cứu mạng cô gái xấu vô cùng này, mà dường như cô lại tưởng là y muốn đến cưỡng hiếp cô. Mã Như Long không nói lấy một câu, lại ngồi xuống.
Cô gái nắm chặt cành cây trong tay, đôi mắt như mắt chuột trừng trừng nhìn Mã Như Long. Y nhắm mắt lại, thật sự chẳng ham muốn nhìn cô ta, nhưng cô gái lại cất giọng the thé :
– Tại sao ta lại đến đây?
Mã Như Long chẳng buồn trả lời.
Chừng như nhớ ra tình cảnh của mình lúc sớm, cô hỏi :
– Lúc sớm hình như ta bị chôn vùi dưới tuyết, có phải ngươi đã cứu ta?
– Phải!
Chẳng ngờ cô gái lại kêu lên :
– Ngươi đã cứu ta, tại sao không đem ta đưa vào thành tìm thầy thuốc? Tại sao lại đem ta đến ngôi miếu hoang này?
Giọng của cô gái càng chói tai hơn :
– Hạng người như ngươi ta đã thấy rất nhiều, ta biết nhất định ngươi chẳng có một chút lòng tốt.
Mã Như Long suýt không dằn được, muốn nói :
“Cô an tâm, ta không cưỡng hiếp cô đâu, dung nhan cô như thế, ta chẳng có hứng thú”.
Nhưng y không nói ra. Dưới ánh lửa, mặt cô gái trông càng xấu tệ, Mã Như Long không nỡ làm cô buồn. Thế nên y chỉ thở dài :
– Ta không đưa cô đi tìm thầy lang, chỉ vì túi đã rỗng tuếch.
Cô gái cười gằn :
– Đường đường một nam tử hán như vậy, tại sao xuống đến nước này, nghèo đến một xu cũng không có, chắc chắn là tại vì ngươi tham hưởng biếng làm, không có nghề nghiệp gì cả.
Mã Như Long mặc kệ cô gái, nhưng cô vẫn chưa buông tha, vẫn tiếp tục sa sả mắng nhiếc y là không ra gì, chẳng chịu khó.
Mã Như Long đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói :
– Đống cành cây này đủ cho cô đốt lửa đêm nay, chờ đến sáng chắc chắn sẽ có người tìm đến đây.
Y tình thật đã chịu hết nổi chỉ có nước bỏ đi.
Cô gái lại kêu lớn, giọng the thé :
– Ngươi định làm gì? Muốn đi à? Không lẽ ngươi định bỏ mặc một người con gái yếu đuối bơ vơ như ta tại đây à? Ngươi có phải là người chăng?
Cung cách của cô thật không thể xem là một “người con gái yếu đuối” được, có điều cô quả thật là một nữ nhân.
Cô gái lại cười nhạt :
– Phải chăng ngươi sợ kẻ đối đầu của ta đuổi tới nơi, nên muốn mau chóng đi cho thoát nạn?
Mã Như Long không nhịn được lên tiếng hỏi :
– Cô có kẻ đối đầu ư?
– Ta không thể có kẻ địch sao? Không lý tự ta chôn mình dưới tuyết, chẳng lẽ ta điên à?
Mã Như Long từ từ ngồi xuống. Y không hỏi cô gái kẻ đối đầu là ai? Tại sao đuổi theo cô? Y chỉ biết là bây giờ không thể đi được nữa. Một cô gái yếu đuối, bị chôn vùi trong băng tuyết, lại bị người truy sát, nam nhân nào gặp phải chuyện này thì chẳng thể làm ngơ.
Cô gái hỏi :
– Bây giờ ngươi không đi à?
– Ta không đi nữa.
Nào ngờ cô ta lại trở giọng :
– Tại sao ngươi không đi, có phải ngươi định giở trò gì?
Mã Như Long bật cười, y quả thật là nhịn không được phải bật cười. Kiểu nữ nhân như vậy thật hiếm thấy, chẳng ngờ y lại vô tình được chứng kiến hôm nay. Y không cười thì còn biết làm gì hơn, không lẽ khóc? Hay húc đầu vào tường cho hả tức?
– Ngươi lén lút một mình cười cái gì? Tính trò quỷ quái gì đây? Nói mau!
Mã Như Long không nói gì, bởi vì bên ngoài căn miếu hoang bỗng có một giọng nói vang lên :
– Hắn không nói đâu, vị Mã công tử đây trong lòng toan tính điều gì, chẳng bao giờ nói ra đâu.
Giữa ánh lửa bập bùng, một người thong thả bước vào, hiển nhiên là Bành Thiên Bá.
Bành Thiên Bá còn cầm trong tay trái chiếc áo lông chồn màu trắng. Trong tay phải của y là một thanh đao, một thanh đao đã xuất ra khỏi vỏ, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao. Chỉ có điều cô gái không nhận ra nhân vật này, cũng không biết đến cây đao kia. Đôi mắt như mắt chuột của cô lập tức dương to, cô lớn tiếng hỏi :
– Ông là ai?
Bành Thiên Bá đáp :
– Ta là một con heo.
– Tuy ông hơi mập một chút, nhưng so với heo thì vẫn còn ốm hơn mà.
Bành Thiên Bá thở dài :
– Chỉ rất tiếc ta ngu hơn heo nữa, bởi vậy ta mới nhận lấy tấm áo lông chồn của hắn.
Cô gái tỏ ra ngạc nhiên :
– Áo này là của hắn?
– Đúng thế!
– Tại sao hắn đem áo trao cho ông?
– Vì hắn muốn dùng chiếc áo lông này giữ tay ta.
– Thế ông đưa tay cầm chiếc áo, hay là áo giữ tay ông?
– Đằng nào thì kết quả vẫn giống nhau mà thôi.
– Làm sao giống được?
– Đằng nào thì hai tay ta đã bận cầm áo, chẳng thể rút đao ngay, cũng chẳng thể phóng phi tiêu.
Phi Hổ Truy Hồn tiêu của y cũng đáng sợ không kém Ngũ Hổ Đoạn Môn đao.
Cô gái xem ra chưa hiểu :
– Tại sao hắn không cho ông xuất đao? Lại không cho ông phóng tiêu?
– Bởi vì hắn muốn đào tẩu.
– Tại sao hắn phải đào tẩu? Có phải ông chèn ép hắn? Tại sao ông lại ăn hiếp người ta?
Bành Thiên Bá chỉ có nước cười gượng. Lão đã hiểu ra mình đối thoại cùng cô gái này thật không thông minh chút nào, nên lập tức nghiêm mặt lạnh lùng nói :
– Mã công tử, lần này không cần trốn nữa, lần này ba người chúng ta đã chia ra ba ngã, bây giờ nơi đây chỉ có mình ta, không chừng công tử nên giết luôn để bịt miệng.
Mã Như Long chưa mở miệng, cô gái đã xen vào :
– Hắn không giết ông đâu, hắn là người tốt.
Bành Thiên Bá hỏi :
– Hắn là người tốt?
– Đương nhiên hắn là người tốt, tôi chưa từng thấy người nào tốt như hắn, ông dám đụng đến hắn là tôi đánh ông mất mạng.
Bành Thiên Bá cười nhạt, chẳng ngờ cô gái đột nhiên xông đến ôm chặt cánh tay của y, gọi lớn :
– Ta giúp ngươi ngăn cản ông ta, ngươi mau đi đi.
Mã Như Long không bỏ đi, cô gái cũng không ngăn được Bành Thiên Bá, y hất tay một cái, cô gái đã ngã xuống đất.
Bành Thiên Bá nói :
– Cô nói nhiều quá, chắc mệt lắm, nên nằm xuống nghỉ là hơn.
Y đưa chân đá nhẹ điểm vào huyệt ngủ của cô gái, và đem chiếc áo lông chồn đắp lên mình cô.
Mã Như Long chăm chú nhìn thanh đao của Bành Thiên Bá, chờ đợi y xuất thủ, nhưng Bành Thiên Bá lại tra đao vào vỏ, đưa đôi bàn tay ra hơ lửa. Y biết Mã Như Long không trốn được, nên trước khi ra tay y muốn cho huyết mạch trong đôi bàn tay lưu thông, định lực và mức trầm tĩnh của tay giang hồ lão luyện này khiến người không khỏi bội phục.
Mã Như Long cũng trấn định không kém, chẳng tỏ vẻ bồn chồn không yên, cũng không xuất thủ trước.
Ngọn lửa đã yếu bớt. Bành Thiên Bá lại cho thêm vài cành cây vào đống lửa, sau đó chậm rãi nói cùng Mã Như Long :
– Ngươi có biết ta là bạn của tam thúc của ngươi?
– Tại hạ biết.
– Lúc tam thúc ngươi còn sống, có bao giờ kể cho ngươi nghe chuyện của ta?
– Có.
– Y có kể chuyện ta và y làm sao kết thành bạn chăng?
– Không.
– Hai ta do đấu võ mới biết nhau.
Bành Thiên Bá nở nụ cười nói tiếp :
– Tam thúc của ngươi là một người cực kỳ kiêu ngạo, dĩ nhiên không kể chuyện này trước mặt ngươi bao giờ.
– Tại sao?
– Bởi vì so về thông minh và tài trí, tuy ta không bằng y, nhưng ngược lại y có quá nhiều sở thích, cầm kỳ thư họa, thứ gì y cũng muốn học thử, cho nên đương nhiên là thì giờ luyện kiếm không nhiều lắm.
Điều này Mã Như Long cũng có nghe qua, Mã tam thúc không những là một vị kiếm khách rất lừng danh, mà còn là một công tử ăn chơi rất nổi tiếng.
Bành Thiên Bá lại nói :
– Do đó tam thúc của ngươi tuy rằng nhiều thứ vượt trội hơn ta, nhưng võ công lại không bằng ta, ta cùng y giao đấu ba lần, lần nào cũng trong vòng một trăm chiêu là đánh bại y.
Bành Thiên Bá không để Mã Như Long lên tiếng, đột nhiên lại hỏi :
– Kiếm pháp của ngươi so với tam thúc ngươi thế nào?
– Không hơn.
– Ta cũng tin là kiếm pháp của ngươi chẳng thể nào bì với y, cho nên trong tay ngươi dù có kiếm, thì trong vòng một trăm chiêu ta cũng lấy mạng ngươi được.
Bành Thiên Bá điềm nhiên nói thêm :
– Huống chi bây giờ trong tay ngươi chẳng có gì cả, cao lắm thì ngươi chỉ tiếp được sáu mươi chiêu của ta.
Mã Như Long không trả lời, Bành Thiên Bá lại nói :
– Đao pháp của ta, mỗi đao là một thế giết người, mỗi chiêu xuất thủ dùng toàn lực, có lúc tuy không muốn giết chết người, nhưng một khi thế đao đã xuất ra, chính ta cũng không kiềm chế được.
Bành Thiên Bá thở dài nói thêm :
– Cho nên dưới đao của ta từ trước đến nay rất hiếm có ai sống sót.
Mã Như Long im lặng.
Bành Thiên Bá lại nói :
– Ngươi cũng giống tam thúc của ngươi, tuyệt đỉnh thông minh, song cũng vô cùng kiêu ngạo, tuy nhiên ta không muốn thấy ngươi cũng chết sớm như y.
Mã Như Long hỏi :
– Các hạ thật sự muốn nói gì?
Bành Thiên Bá trầm ngâm khá lâu mới trả lời :
– Ta bỗng cảm thấy trong vụ này có vài điểm kỳ quái.
– Sao?
– Ngươi biết làm sao ta tìm đến đây được chăng?
Mã Như Long lắc đầu.
– Là chính ngươi dẫn ta tới đây, những dấu vó ngựa trên mặt tuyết đã đưa ta đến đây.
Mã Như Long không hề nghĩ đến điểm này, bởi vì y chưa bao giờ có kinh nghiệm chạy trốn.
– Nếu ngươi có thể nghĩ ra cả một kế hoạch hiểm độc, không chỗ sơ hở để hại người như thế, thì không đến nỗi sơ ý để lại dấu vết trên tuyết, lại càng không thể mạo hiểm cứu một nữ nhân xấu xí xa lạ trong lúc chính mạng mình cũng không chắc bảo toàn được.
Bành Thiên Bá thở dài nói tiếp :
– Nhưng ngươi quả có làm những chuyện đó, xem ra không giống giả vờ, ta tuy ngu muội cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vậy… ta hy vọng ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo ta, đừng bức ta phải xuất thủ.
Mã Như Long lạnh nhạt hỏi :
– Các hạ muốn ta cùng đi đâu?
– Tạm thời ta sẽ đưa ngươi đến Thiếu Lâm tự, trong vòng ba tháng ta nhất định sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
Mã Như Long không chấp nhận, cũng không cự tuyệt.
– Hiện thời ngươi đã trở thành mục tiêu của mọi người, bất kể đi đến đâu, kẻ khác cũng không buông tha ngươi đâu, ngươi chỉ có cách này mà thôi.
Đây là lời nói thật, cũng là sự thật.
Bành Thiên Bá chậm rãi bước qua :
– Lúc này ngươi nên tin ở ta, bây giờ chỉ có ta mới giúp ngươi được.
Bành Thiên Bá đưa tay ra. Xem ra quả thật lúc này y là người duy nhất trên thế gian này có thể giúp đỡ Mã Như Long được, đôi bàn tay tương trợ duy nhất của Mã Như Long.
Mã Như Long rốt cuộc nắm lấy đôi bàn tay Bành Thiên Bá, lên tiếng :
– Ta tin các hạ, nhưng…
Y không nói hết câu, bởi vì ngay lúc ấy Bành Thiên Bá đột nhiên vung cước đá vào huyệt Hoàn Khiêu của Mã Như Long. Chân y vừa khuỵu xuống, Bành Thiên Bá nhanh như chớp trở tay nắm chặt cổ tay y, cất tiếng cười lớn :
– Bây giờ thì ngươi đã biết, ai mới đúng là ngu như heo!
Tay vừa buông, người ngã xuống. “Soạt” một tiếng khô khốc, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao đã xuất khỏi vỏ, Bành Thiên Bá không hổ là đương kim giang hồ đệ nhất đao pháp danh gia, động tác vung đao vừa gọn ghẽ vừa ngoạn mục.
Vung đao là để giết người. Bành Thiên Bá dù đã xác định Mã Như Long là hung thủ, nhưng đúng ra vẫn còn nhiều điều để hỏi Mã Như Long cho rõ ràng, nhưng tại sao bây giờ y đã xuống tay?
Mã Như Long cuối cùng đã hiểu. Nhìn Bành Thiên Bá rút đao ra, y đã hiểu, hung thủ phải là Bành Thiên Bá! Tất cả những âm mưu và hành động, đều do y giật dây trong bóng tối, do đó y tuyệt đối không thể để cho sát thủ áo đen sống sót. Do đó lúc này y không cần hỏi thêm, và y cũng tuyệt đối không thể để cho Mã Như Long sống sót. Rất tiếc Mã Như Long tuy hiểu rõ nhưng đã quá muộn, ánh đao như ánh chớp bổ xuống người y.
Thật bất ngờ, lưỡi đao chưa xuống đến cổ của Mã Như Long, Bành Thiên Bá bỗng nhảy dựng lên, lộn mình trên không đáp xuống xa xa, sắc mặt biến hẳn, nghiêm giọng hỏi :
– Kẻ nào đó?
Trừ hai người đã bị y điểm huyệt, nơi đây nào có ai khác. Không lẽ y nhìn thấy quỷ?
Ánh lửa lập lòe nhảy múa, sắc mặt Bành Thiên Bá dường như cũng biến đổi theo, từ đỏ đổi sang trắng, rồi xanh. Nơi đây không có bóng người nào khác, bóng quỷ cũng không thấy.
Đột nhiên y xông đến như tên bắn, vung đao chém xuống Mã Như Long.
Lại gặp quỷ! Lần này bóng quỷ mà y nhìn thấy hẳn càng đáng sợ hơn, dù Mã Như Long không thấy gì cả. Bành Thiên Bá lại nhảy lên thật cao, lộn mình tung ra xa, phóng ra ngoài mất, không hề quay đầu lại.
Bên ngoài căn miếu đổ nát bầu trời tối đen, Bành Thiên Bá phóng ra ngoài thì như biến mất, không thấy bóng hình đâu cả. Ánh lửa nhảy múa, gió hú từng cơn. Trong tiếng gió rét, bỗng vọng lại một tiếng kêu thét cụt ngủn, chứa đầy sự khủng khiếp và kinh ngạc.
Mã Như Long nghĩ đó là giọng của Bành Thiên Bá, nhưng không sao đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Y rất muốn bước ra xem thử, nhưng huyệt đạo ở hai cổ tay và đầu gối đã bị phong tỏa.
Bành Thiên Bá thành danh nhờ đao pháp, song thủ pháp điểm huyệt cũng không kém người khác. Lúc này chỉ cần bất kỳ ai cầm đao bước vào đây, đều có thể chém đứt cổ Mã Như Long. Rất may không có ai bước vào. Người cũng không, quỷ cũng không, một chút âm thanh, động tĩnh cũng không, chẳng có gì cả. Giữa khoảng trời đất chừng như chỉ còn lại hai người không cử động được, và một đống lửa sắp tàn.
Thế nhưng Mã Như Long biết rằng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến đây. Dù Bành Thiên Bá không trở lại, thì Bằng Siêu Phàm, Tuyệt đại sư, hay Khưu Phụng Thành, đều có thể đến đây, người nào đến cũng sẽ không tha cho y.
Đêm dài giá buốt vẫn chưa qua, chẳng biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Đêm đông vẫn thật dài… thật dài.