Bích Huyết Can Vân

Chương 33: Hung thủ là ai


Đọc truyện Bích Huyết Can Vân – Chương 33: Hung thủ là ai

Hán tử trố mắt kinh ngạc :

– Khách nhân, tại hạ nào có lừa dối…

Môn Nhân Kiệt chỉ vào vách khoang thuyền :

– Khoang thuyền còn sực nức mùi hương phấn, rõ ràng khách vừa qua sông là nữ nhân.

Hán tử cả kinh, vội cười :

– Khách nhân còn chưa biết, tại hạ không nói rõ, bọn thương buôn ấy có đem theo gia quyến…

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Thì ra là thế. Thuyền gia, từ đây qua sông có gì nguy hiểm không?

– Khách nhân, tại hạ chèo thuyền từ thuở bé chưa hề để xảy ra một tai nạn nào. Khách nhân chớ sợ…

– Nhưng hôm nay thì khác vì mạng ta giá trị hơn mạng của người khác rất nhiều.

– Khách nhân chỉ có một mình mà lo gì?

– Ta lo vì các hạ biết thủy tính còn ta thì không.

– Không sao, nếu xảy ra chuyện gì, tại hạ sẽ cứu khách nhân.

– Cứu ta chưa chắc là thực nhưng nếu xảy ra chuyện gì các hạ sẽ chết chìm theo ta là chắc đấy.

Hán tử kinh dị biến sắc :

– Khách nhân nói vậy là sao? Chẳng lẽ thấy người sắp chết mà không cứu sao?

– Thuyền gia, ta nói đùa đấy thôi, chớ để tâm, hãy chú ý chèo thuyền cẩn thận đấy!

Môn Nhân Kiệt cười nhạt khoanh tay chuyển thân nhìn về đầu thuyền, lưng quay lại hướng tên hán tử chèo thuyền. Miệng hán tử nhếch cười hiểm độc, ngửa thân ra sau theo mái chèo, bỗng hắn có cảm bị một kình lực hít lấy hắn, thân hình hơi chúi về phía trước không thể động đậy gì được, bất giác hán tử kinh dị tái mặt. Đột nhiên, Môn Nhân Kiệt kêu nhỏ ủa :

– Thuyền gia, dòng sông này có đạo tặc gì không?

– Không. Suốt dọc sông này rất an bình…

– Sao trong đám lau sậy bên bờ dường như có người ẩn nấp?

Hán tử chấn động, vội đáp :

– Đâu có, sao tại hạ không nhìn thấy gì? Có lẽ khách nhân hoa mắt chăng?

– Mong rằng như thế, nhưng, thuyền gia, hãy cẩn thận chú ý, ta mang theo người khá nhiều vàng bạc và mạng ta cũng có giá khá cao…

– Khách nhân cứ yên tâm, khách nhân có tổn thất gì cứ đền tại hạ là được.

Tên hán tử lại cố sức ngả người chèo nhưng đúng lúc ấy lại có một hấp lực giữ hắn lại. Hắn hồn phi phách tán, vội đưa tay vào trong ấy. Dĩ nhiên đã có tiếng Môn Nhân Kiệt :

– Thuyền gia, người định làm gì đó?

Hán tử cuống cuồng :

– Không, không. Đâu có làm gì.

– Ngươi không làm gì là tốt đó, ta báo cho ngươi biết, chỉ cần ngươi tự tin là mau hơn ta thì hãy động thủ, còn không chớ dại vọng động!

– Tại hạ với khách nhân không cừu không oán, vì sao tại hạ lại hại khách nhân?

– Theo lệnh hành sự cần gì cừu oán. Bất luận ra sao cũng nên ngoan ngoãn đưa ta qua bên bờ. Sau khi ta lên bờ, người là ngươi, ta là ta, chúng ta không ai quen biết ai, được chăng?

– Xin khách nhân nói thẳng, khách nhân biết hết từ đầu rồi ư?

– Đúng vậy, khi ta chưa lên thuyền, ta đã biết.

– Nếu đã biết sao lại còn lên thuyền?

– Ta không lên sao được, gần đây không còn bến thuyền nào, ta đành mạo hiểm thử xem sao, vả chăng ta tin chắc ngươi chẳng làm gì được ta.

– Khách nhân nên rõ, xưa nay tại hạ không làm việc gì mà không nắm chắc!

Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Chúng ta đều tự tin, vậy hãy thử xem vận may của ai hơn ai!

– Nói phải lắm, tại hạ đã chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa!

– Tiếc rằng ngươi nghiêng thân hai lần và một lần định rút võ khí đều không thành công!

– Tại hạ vốn định rời thuyền nhưng bây giờ không còn giữ ý định ấy nữa.

Môn Nhân Kiệt mỉm cười :

– Vậy ngươi tính sao?

– Tại hạ định lật đổ thuyền, hai người cùng rơi xuống nước, tại hạ biết thủy tính, khách nhân không biết.

– Ta không muốn nói nhiều, không tin ngươi cứ thử, có thêm mười người như ngươi cũng chớ hòng lật được thuyền này.

Hán tử đáp :

– Ta vốn không tin!

Tên hán tử “hừ” to một tiếng, hắn nghiêng thân ấn kình lực xuống, nếu nói về sức mạnh của hắn lật đổ cái thuyền này là một điều hết sức dễ dàng. Nào ngờ, sự thực lại trái ngược, hắn mặc sức lay động cũng chỉ như chuồn chuồn lay cột, thuyền không hề động đậy. Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Sao rồi, các hạ, tin hay chưa?

Hán tử biến sắc, hắn giơ cao chân định giẫm nát đáy thuyền. Chủ ý ấy không sai, chỉ cần đáy thuyền vỡ một lỗ nhỏ, tất nhiên nước sẽ tràn vào nhận chìm con thuyền. Thế nhưng, chủ ý của hắn tuy đúng nhưng động tác hơi chậm, chân hắn vừa co lên, Môn Nhân Kiệt đã bắn ra một chỉ trúng vào bắp đùi hắn, đùi hắn đau nhói tê liệt không còn một chút sức lực nào, Môn Nhân Kiệt cả cười :

– Các hạ, lần này cũng không thành công, tin được chưa?

Hán tử cười gằn :

– Họ Môn, ngươi chớ đắc ý, đại gia ta còn nhiều biện pháp, ta cứ để con thuyền này trôi dạt đến đâu cũng được.

Môn Nhân Kiệt ánh mắt lóe lên :

– Ngươi nhận ra ta ư?

– Hỏi là thừa, ta không nhận ra ngươi hà tất phải tìm ngươi?

– Hay lắm, các hạ cũng là hảo hán anh hùng đấy! Nhưng e rằng sự việc người không có quyền chủ động. Người sai khiến ngươi là ai?

Hán tử cười hăng hắc :

– Ngươi cứ xuất thủ đi xem ta có nói hay không!

– Ta đâu đến nỗi hồ đồ, ngươi chỉ là một tên lâu la, người vừa rồi cùng qua sông với Lý cô nương mới là chủ mưu, bây giờ ẩn thân trong lau sậy bờ bên kia xem ngươi hại ta, nếu ta động đến ngươi, tất nhiên y hại Lý cô nương.

Hán tử nọ biến sắc, hắn cố gượng nói :

– Do đó ta dám chắc ngươi chớ hòng biết lai lịch của ta.

– Không gấp gì, đợi lên bờ rồi ta sẽ hỏi tên chủ mưu cũng phải biết thôi.

– Ngươi còn mong lên bờ được nữa ư? Ngươi nên biết chỉ cần ngươi động thủ, ở trên bờ chủ nhân ta cảnh giác liền!

– Xưa nay ta nói một là một, chỉ cần ngươi đưa ta lên bờ, ngươi là ngươi, ta là ta, ta hoàn toàn không gây khó dễ gì cho ngươi.


– Họ Môn, lời ấy ngươi giữ chứ?

– Đúng, ta luôn luôn giữ lời!

Hán tử không nói một lời, vội vàng chèo thuyền mau vào bờ bên kia, khi nãy thuyền ở giữa sông qua lúc đối đáp đã vượt hơn mười trượng còn cách bờ chưa quá ba mươi trượng và cách thiếu phụ áo lục, nữ tì áo xanh đang uy hiếp Lý Vân Hồng không xa. Thiếu phụ áo lục kéo Lý Vân Hồng ra khỏi chỗ ẩn thân quát to :

– Môn đại hiệp, hãy dừng thuyền!

Môn Nhân Kiệt nhìn thiếu phụ áo lục và nữ tì áo xanh, y giật mình :

– Cô nương là…

Thiếu phụ đảo lộn ánh mắt mỉm cười :

– Môn đại hiệp sao chóng quên thế? Chỉ ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu…

Môn Nhân Kiệt chấn động :

– Thì ra là Mạnh Lan Quân cô nương…

– Hay quá, Môn đại hiệp chưa đến nỗi quên kẻ nữ tì phong trần bạc mệnh này.

Môn Nhân Kiệt chỉ vào nữ tì áo xanh :

– Nàng ấy là Tiểu Thanh cô nương?

Không đợi Mạnh Lan Quân đáp, Tiểu Thanh đã mỉm cười :

– Tỳ nữ Tiểu Thanh bái kiến Môn đại hiệp.

– Không dám, tại hạ nghe nói nhị vị…

Mạnh Lan Quân ngắt lời :

– Môn đại hiệp nghe rằng hai chủ tỳ ta đã bị giết!

Môn Nhân Kiệt gật đầu :

– Đúng vậy.

– Sự thực bây giờ hai chủ tỳ ta vẫn đứng trước mặt Môn đại hiệp đây.

– Vì vậy tại hạ mới lấy làm kinh dị!

Mạnh Lan Quân mỉm cười :

– Nói thực chẳng có gì là lạ, xác chết hai chủ tỳ ta là hai xác giả!

– Cô nương có ý nói tên Tần Đắc Hải nói lừa tại hạ?

– Cũng có thể là thế, nhưng sự thực đâu có gì khác.

– Mạnh cô nương và Tiểu Thanh cô nương vẫn còn khỏe mạnh, thế tất Nhiệm Khổng Phương chưa thể chết?

– Môn đại hiệp nói rất đúng!

– Trong Tàng Long trại tại hạ đã có gặp Nhiệm Khổng Phương, bây giờ cô nương quyết định làm gì?

Mạnh Lan Quân hỏi ngược lại :

– Môn đại hiệp có ý chỉ việc ta bắt Lý cô nương đây? Hay là chỉ chuyện gì khác?

– Tại hạ nói tất cả.

– Vậy hãy cho ta trả lời trước, hiện nay phu quân ta có ý định xưng bá võ lâm nên phải thu dụng các bảo các trại, Phi Vân bảo chỉ là hành động khởi đầu, e rằng Lý lão bảo chủ không phục nên đành mời lão Bảo chủ về đây và mời tiểu thư này về khuyên bảo lão…

– Chỉ có thế thôi sao?

– Không, còn một nguyên nhân…

– Môn Nhân Kiệt xin rửa tai lắng nghe!

– Phu quân có ý đồ lên ngôi vương bá nên phải thu nạp các phi tần cho đủ ba ngàn tam cung lục viện, Lý cô nương đây đáng là quốc sắc thiên hương nên được tuyển chọn, Môn đại hiệp minh bạch chứ?

– Môn Nhân Kiệt minh bạch, cô nương có phu quân thật hùng tâm rất lớn…

– Môn đại hiệp quá khen, nam nhân phải có chí lớn, phu quân ta chí khí ngất trời, sinh vào giữa cõi đất trời tất phải như thế!

– Phu quân cô nương rất đáng bội phục, không biết người là ai trong giới võ lâm?

Mạnh Lan Quân lắc đầu :

– Hiện nay ta chưa tiện báo rõ, xin Môn đại hiệp hãy đợi một thời gian, bất quá ta chỉ có thể cho Môn đại hiệp biết một điểm, phu quân ta không phải là người võ lâm.

Môn Nhân Kiệt a một tiếng :

– Y không phải người võ lâm? Nói thế…

– Người không biết một chút võ nào, nhưng về trí tuệ, người là nhân vật hiếm có trên đời không ai có thể so sánh được, còn hơn cả cao thủ võ lâm nữa!

Môn Nhân Kiệt gật đầu tán thưởng :

– Người có tâm trí cao tuyệt, xét ra còn dễ sợ hơn cả người có võ công cao tuyệt. Nói như cô nương y là một vị phi thường và là kỳ tài trăm năm mới có một người.

Mạnh Lan Quân cười thỏa mãn :

– Sự thực là thế, tuy vậy ta vẫn vui mừng, đa tạ Môn đại hiệp quá khen ngợi.

Môn Nhân Kiệt cười nhạt :

– Không dám, nhưng như thế phu quân cô nương phải còn thu nạp nhiều mỹ nữ khác nữa ngoài Lý cô nương chứ?

– Đương nhiên, nếu gặp người đẹp, bất kể là người phương nam hay phương bắc đều được tuyển chọn hưởng vinh hoa phú quý. Môn đại hiệp, phu quân ta sau sẽ lên ngôi vương đế, Môn đại hiệp hãy quy thuận để được hưởng lộc cao bổng hậu.

– Đa tạ hảo ý của cô nương, Môn Nhân Kiệt vốn bản tính thích phiêu lãng giang hồ không muốn làm thuộc hạ bất cứ ai, đồng thời tại hạ còn chịu ân Văn Nhân đại hiệp chưa có dịp báo đền…

– Phu phụ ta cũng có biết Văn Nhân đại hiệp…

– Vậy thì xin hỏi, khi xưa Tiểu Thanh cô nương còn ở tại Trác phủ Dương Châu tại sao nỡ hãm hại Văn Nhân đại hiệp?

– Làm gì có chuyện hãm hại? Môn đại hiệp nên nhớ khi ở Trác phủ, Tiểu Thanh chỉ là một nữ tì, đâu có quyền chủ động?

Môn Nhân Kiệt truy vấn :

– Mạnh cô nương từng giả danh là Mạnh Quân cải trang đến hỏi Tiểu Thanh cô nương với mục đích đem Tiểu Thanh lìa xa Trác phủ, có chuyện ấy không?

– Có, Môn đại hiệp muốn biết tường tận chứ gì? Đúng là Tiểu Thanh là người trong Trác phủ, Mạnh Lan Quân ta cũng thật có cải trang làm Mạnh Quân cứu thoát Tiểu Thanh chỉ vì phu quân ta yêu chuộng nhan sắc của nữ tì ấy nhưng không thể xuất diện cầu hôn nên phải dùng tới kế sách ấy, nhưng mấy việc ấy đâu có liên quan gì tới Văn Nhân đại hiệp?

– Cứ theo tại hạ biết, Văn Nhân đại hiệp chỉ vì uống nửa chén rượu hợp cẩn mà Tiểu Thanh đem vào mà bất tỉnh nhân sự và bị bạo bệnh điên cuồng, như vậy mà không liên quan sao?

Mạnh Lan Quân lắc đầu cười :

– Môn đại hiệp, trong Trác phủ, Tiểu Thanh chỉ là một nữ tì, công việc đem rượu là bổn phận các nữ tì chứ đâu phải do tự ý chủ động?

– Mạnh cô nương, nhưng rượu này lại liên quan đến vị chưởng quỹ Dương Châu Đệ Nhất Lâu.

– Nói vậy là Môn đại hiệp hoài nghi Tiểu Thanh hạ độc?

– Bảo tại hạ hoài nghi Tiểu Thanh cũng không sai, nhưng đúng hơn là tại hạ hoài nghi người nào đó đứng sau lưng Tiểu Thanh.


– Môn đại hiệp khỏi cần tìm người ấy nữa, hắn đã chết rồi!

– Cô nương có ý ám chỉ chủ nhân Dương Châu Đệ Nhất Lâu hán danh là Hồ Văn Hổ?

Mạnh Lan Quân gật đầu :

– Chính là hắn!

– Trác Không Quần hạ thủ, chính mắt tại hạ có thấy, có khả năng hắn đã chết thật, nhưng tại hạ vẫn ngờ rằng Hồ Văn Hổ cũng chỉ là tay sai chứ chưa phải là kẻ chủ mưu hãm hại Văn Nhân đại hiệp!

– Ý của Môn đại hiệp là…

– Tại hạ cho rằng Hồ Văn Hổ vẫn là tên lâu la thủ hạ, còn kẻ chủ mưu hãm hại Văn Nhân đại hiệp lại là một người khác, người đó phải là nhân vật có công lực và tài trí cao hơn hẳn mọi người!

– Môn đại hiệp nghĩ người đó là ai?

– Xin cho tại hạ được nói thẳng, tại hạ rất hoài nghi đó là phu quân cô nương.

Mạnh Lan Quân cả cười :

– Môn đại hiệp, ta đã nói, phu quân ta không phải người trong giới võ lâm và bản thân người cũng không biết võ công.

– Một kẻ có cơ trí cao tuyệt cần gì biết võ? Cô nương chẳng từng nói so với cao thủ đệ nhất y còn lợi hại hơn đó sao?

– Môn đại hiệp, phu quân ta chẳng có thù oán gì với Văn Nhân đại hiệp!

– Trên đời còn có nhiều chuyện chẳng cần gì thù oán, y đã có mộng độc bá thiên hạ thì Văn Nhân đại hiệp chính là trở ngại lớn nhất của y!

Mạnh Lan Quân lắc đầu cười :

– Môn đại hiệp, điều đó có đủ là nguyên nhân không? Vả chăng, nếu nói Văn Nhân đại hiệp là trở ngại lớn nhất của phu nhân ta thì tất phải có trở ngại lớn thứ nhì, thứ ba… thế nhưng Môn đại hiệp thấy rõ rồi đó, đến nay Thất Tuyệt Thần Quân vẫn bình yên vô sự.

– Chỉ có thân xác là bình an vô sự chứ còn tinh thần của Trác thần quân đã bị tổn thương rất nặng, bằng hữu thâm giao bị bạo bệnh nan y, Trác phủ bị hỏa thiêu, phu phụ bạn đồng thời bị chôn thây trong biển lửa, những chuyện ấy e rằng còn đau đớn hơn bị trọng thương thể xác nữa!

– Xem ra chẳng những Môn đại hiệp gán cho phu phụ ta hãm hại Văn Nhân đại hiệp, thậm chí đến chuyện hỏa thiêu Trác phủ, đại hiệp cũng hoài nghi là do phu phụ ta là thủ phạm

– Sự thực là thế, tại hạ không phủ nhận.

– Môn đại hiệp nói vậy làm sao ta biện bạch!

– Sự thực là thế, cần gì phải biện bạch.

– Nói vậy, Môn đại hiệp khẳng định hung thủ là phu phụ ta?

Môn Nhân Kiệt khẳng khái gật đầu :

– Căn cứ vào rất nhiều sự việc nghi vấn ấy đã mười phần rõ rệt!

Hai mày Mạnh Lan Quân nhướng lên, nàng cười tươi :

– Đã thế, ta chỉ còn biết thừa nhận là xong!

– Mạnh cô nương dù không thừa nhận cũng không xong!

– Môn đại hiệp, ngoài chịu ân của Văn Nhân Mỹ, đại hiệp đâu còn quan hệ gì khác nữa, phải không?

– Vâng, sự thực là thế.

– Bây giờ Văn Nhân Mỹ đã nửa biến thành phế nhân. Trác Không Quần cũng gian nan thống khổ. Môn đại hiệp hãy tự hỏi xem so với hai người ấy, Môn đại hiệp có hơn họ chăng? Một tay khó chống nổi trời, xin Môn đại hiệp hãy suy nghĩ lại cho kỹ.

– Đa tạ lời vàng của Mạnh cô nương, theo cao kiến của cô nương, bây giờ tại hạ nên làm gì?

– Không dám cao kiến, ta vừa có nói qua, nếu Môn đại hiệp chấp thuận làm tả hữu cho phu quân ta, sau này người nhất thống thiên hạ, Môn đại hiệp tất cũng có công lớn được ban thưởng phú quý muốn gì được nấy… còn trái lại, không là bạn ắt là thù, đối với kẻ thù phu phụ chúng ta hết sức ác độc, tuyệt không lưu tình, như bây giờ, ta chỉ cần hạ lệnh, Môn đại hiệp tất táng thân dưới thủy thần.

– Mạnh cô nương, nếu cô nương hại được tại hạ, sao không hạ thủ ngay giữa dòng sông, đâu phải đợi đến gần bờ thế này mới hiện thân?

– Chuyện đời như mây bay trên trời, chớp mắt thương hải đã biến thành tang điền, bây giờ và lúc nãy đã khác nhau nhiều lắm rồi!

– Tại hạ vui lòng nghiêng tai xin nghe chỗ khác nhau ấy.

Hai mắt Mạnh Lan Quân đảo lộn liếc qua Lý Vân Hồng :

– Xin Môn đại hiệp thử nhìn xem trong tay Tiểu Thanh là ai đó?

– Lý cô nương ở Phi Vân bảo.

– Ta dùng Lý cô nương uy hiếp, Môn đại hiệp không thương hương tiếc ngọc ư?

– Mạnh cô nương uy hiếp tại hạ như thế nào?

– Rất đơn giản, ta sẽ sai thủ hạ phá vỡ con thuyền, nếu Môn đại hiệp ngăn cản, ta sẽ sai Tiểu Thanh hạ thủ hủy hoại nhan sắc Lý cô nương…

Nàng hơi nghiêng đầu liếc ngang rồi tiếp :

– Lý cô nương đáng thương lắm. Môn đại hiệp nỡ nhẫn tâm sao?

– Mạnh cô nương, hiện giờ thuyền đã khá gần bờ, tại hạ tự tin có thể phi thân lên được!…

– Môn đại hiệp tưởng ta để cho đại hiệp lên bờ ư? Chỉ cần các hạ vừa động thân rời thuyền ta sẽ lập tức thi triển độc thủ hủy hoại nhan sắc Lý cô nương. Môn đại hiệp nên biết, yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, nếu đang hoa nhường nguyệt thẹn mà bị biến thành xấu xí như ma quỷ, đau đớn đâu kém gì bị giết chết?

– Thế sao cô nương không giết chết nàng ngay đi?

– Môn đại hiệp, Mạnh Lan Quân đâu đến nỗi hồ đồ? Nếu ta giết Lý cô nương, sau khi Môn đại hiệp lên được bờ, ta và Tiểu Thanh biết đối phó làm sao?

– Mạnh cô nương, tại hạ và Lý cô nương cũng chỉ quen biết một lần ở Phi Vân bảo, có gì đâu mà cô nương định dùng nàng uy hiếp tại hạ?

Mạnh Lan Quân long lanh ánh mắt :

– Môn đại hiệp ơi, lần này Lý cô nương một thân một mình vào cõi giang hồ chỉ vì mục đích đi tìm các hạ, tâm tình tha thiết ấy lẽ nào Môn đại hiệp giả vờ không biết và nỡ nhẫn tâm chối bỏ ư?

Môn Nhân Kiệt đanh sắc mặt :

– Mạnh cô nương, hãy mau hạ lệnh. Môn Nhân Kiệt đang đợi độc kế của cô nương xem ra sao!

Mạnh Lan Quân cao giọng sắc như xé lụa :

– Ta sẽ thử xem một người không biết thủy tính như Môn đại hiệp đối phó ra sao giữa dòng nước xiết!

Nàng ta giương dựng cặp lông mày quát lớn :

– Hủy thuyền!

Hán tử chèo thuyền tức thì ngồi mạnh xuống, công lực hắn kể ra cũng khá, đáy thuyền bị đập phát ra một tiếng “bình” lớn vỡ tan, hắn thuận thế nhào luôn xuống mặt nước biến mất, trồi hụp mấy cái hắn đã bơi gần đến bờ. Con thuyền đã vỡ đáy, lập tức bị nước tràn vào ồng ộc, nhưng Môn Nhân Kiệt xem ra không hề hoảng loạn.

Thuyền chìm cực mau, cuối cùng tạo thành một xoáy nước nhận chìm luôn Môn Nhân Kiệt xuống đó. Mạnh Lan Quân nghiêng đầu hỏi Tiểu Thanh :

– Ngươi có tin tên họ Môn kia lần này chết thật?

Tiểu Thanh cười nhẹ :

– Cô nương, chúng ta đều thấy tận mắt y sắp chết!

Mạnh Lan Quân lắc đầu :


– Ta vẫn không tin y chịu chết một cách dễ dàng đến thế!

– Cô nương nói sao?

– Ta ngờ rằng y cũng có biết thủy tính mới bình tĩnh đến thế.

– Nếu vậy sao vẫn chưa thấy y trồi lên mặt nước, tiểu tỳ không tin y có thể nhịn thở được lâu đến thế… Cô nương, trời không còn sớm, chúng ta đi thôi!

Mạnh Lan Quân không đáp, uyển chuyển cất bước đi tới trước. Lý Vân Hồng vội kêu to :

– Các ngươi dẫn ta đi đâu đấy?

Tiểu Thanh vẫn nắm cổ tay nàng, lạnh lẽo đáp :

– Đến đấy chút nữa tự nhiên ngươi sẽ biết.

Vì vẫn bị người khống chế nên Lý Vân Hồng đành ngoan ngoãn bước theo họ. Ba nữ nhân và một hán tử đi khuất rồi mà dưới sông vẫn chưa thấy bóng Môn Nhân Kiệt trồi lên. Mạnh Lan Quân dẫn đầu, theo sau là Tiểu Thanh, Lý Vân Hồng và hán tử thuộc hạ. Họ đến một khu rừng cách bờ sông hơn một trăm trượng, khu rừng rất lớn và rậm từ ngoài nhìn vào chỉ thấy cây cối mọc chằng chịt tối om.

Đến trước khu rừng, Mạnh Lan Quân hú lên một hồi lanh lảnh, tiếng hú vừa dứt, trong rừng đã vọng ra tiếng lóc cóc của bánh xe ngựa, trong thoáng chốc chạy ra một cỗ xe do một con ngựa độc nhất kéo. Ngồi trước xe là một hán tử thân thể cường tráng mặc áo đen sắc mặt thâm trầm. Hắn kéo cương cho con ngựa dừng vó, thần sắc lạnh lùng không mở lời nói tiếng nào. Mạnh Lan Quân nhìn chăm chú :

– Ngươi là…

Hán tử buông một câu lạnh băng :

– Thường Tùng phụng lệnh chủ nhân đợi cô nương ở đây.

Mạnh Lan Quân hỏi :

– Ngươi đến lâu chưa?

– Đến từ rất sớm, sao các cô nương nấn ná ở bờ sông lâu thế?

– Hiện tại chủ nhân ở đâu?

Hai mắt hán tử phiên đảo, hình như câu trả lời của hắn không trúng vào câu hỏi cho lắm :

– Chủ nhân có dặn là phải nghe theo chỉ thị của cô nương.

– Vậy ta không nên chậm trễ. Tiểu Thanh, đỡ Lý cô nương lên xe!

Tiểu Thanh vâng lệnh đỡ Lý Vân Hồng bước lên bậc xe chui vào mui, hán tử chèo thuyền cũng bước lên nhưng hắn không chui vào mui mà ngồi cạnh Thường Tùng ở ngoài. Mạnh Lan Quân lên sau cùng, nàng vén tấm màn che ra lệnh :

– Cứ theo bờ sông chạy về phía tây, mau lên!

Hán tử Thường Tùng không đáp, hắn múa roi hô lên một tiếng giật cương cho cỗ xe vòng qua trước rừng rồi chạy theo hướng tây, cỗ xe chạy như bay. Xe chạy ước độ hơn một khắc, bỗng trong mui xe có tiếng Mạnh Lan Quân quát :

– Rẽ sang bắc, chạy chậm thôi!

Hán tử áo đen Thường Tùng chẳng đáp một lời, kéo ngoặt cương cho cỗ xe chạy ngược về hướng bắc. Chạy được ba dặm, Mạnh Lan Quân lại truyền lệnh :

– Rẽ sang đông, mau lên!

Thần sắc hán tử áo đen Thường Tùng vẫn lạnh như băng, trước sau không hề cất tiếng, kéo xe quay sang đông. Lại chạy được ba dặm nữa, tiếng Mạnh Lan Quân lại cất lên :

– Chuyển về bắc, chầm chậm.

Xe ngựa lại chuyển qua bắc chạy rất chậm. Trong khoảng chốc lát trước mắt đã hiện ra nhiều mái nhà nhấp nhô, có lẽ đã đến một tiểu trấn nào đó. Bấy giờ mặt trời đã nghiêng về tây nên rất nhiều nông phu, thương nhân đang hấp tấp đi vào tiểu trấn, và đèn đuốc trong trấn dĩ nhiên cũng đã thắp lên, có lẽ nhà nào cũng đang quây quầy trong bữa cơm chiều!

Xem ra tiểu trấn không phải là quá nhỏ và nó có nhiều con đường, từ nhiều hướng khác nhau dẫn vào trấn. Lệnh của Mạnh Lan Quân từ trong mui xe :

– Hãy đến Trần Ký Hiệu nghỉ một đêm, ngày mai sẽ đi nữa!

Thường Tùng cau mày, có lẽ vì không biết Trần Ký Hiệu ở nơi nào nhưng vừa lúc ấy trước mắt hắn đã nhận ra tấm hoành viết ba chữ “Trần Ký Hiệu” treo ngang, thì ra đó là một khách điếm khá lớn chiếm nguyên hai dãy phố. Xe ngựa dừng lại trước Trần Ký Hiệu, hán tử áo đen lạnh lùng buông hai tiếng “đến rồi” nhảy xuống xe, màn cửa lay động, Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh nắm tay Lý Vân Hồng bước xuống, người ngoài nhìn thấy cứ tưởng đó là ba chị em dẫn nhau thân mật. Hai tên tiểu nhị của Trần Ký Hiệu vội chạy ra đón khách. Mạnh Lan Quân hỏi một câu chứng tỏ nàng khá quen thuộc ở đây :

– Viện đông có khách ở chưa?

Một tên tiểu nhị vội đáp :

– Chưa, thưa cô nương, viện đông vẫn còn trống.

– Hay lắm, ta trả tiền thuê hết dãy đông viện ấy cho năm người ở, mau mau đi dọn dẹp sạch sẽ cho ta!

Vừa nói nàng vừa đưa ra một đĩnh bạc. Tên tiểu nhị cung kính nhận tiền rồi nghiêng thân mời khách. Mạnh Lan Quân xoay đầu ra lệnh cho Thường Tùng :

– Ngươi hãy chăm sóc nước và cỏ cho con ngựa cẩn thận, ngày mai chúng ta lên đường sớm.

Nói xong, nàng và Tiểu Thanh dẫn theo Lý Vân Hồng bước luôn vào khách điếm. Thường Tùng không nói một lời, thần sắc y lạnh băng tuân lời chủ nhân quay ra săn sóc cho con ngựa. Sau khi tận tay cho ngựa ăn cỏ uống nước đầy đủ, Thường Tùng mới vào khách điếm. Y đi thẳng về dãy phòng đông viện, lúc ấy trời đã tối hẳn, sân khách điếm tối om nhưng đông viện vẫn không có một bóng đèn và cũng chẳng có tiếng người nào.

Lẽ nào Mạnh Lan Quân đã thay đổi chủ ý không tạm ngụ ở đông viện nữa mà lại thuê phòng ở chính viện hoặc tây viện? Nếu thay đổi chủ ý đi nữa sao chẳng ai nói cho y biết một lời? Thường Tùng lấy làm bực bội, chuyển thân đi ra khỏi dãy đông viện. Vừa bước ra dãy đông viện, Thường Tùng đụng đầu với một tiểu nhị, y vội nắm lấy hỏi :

– Tiểu nhị, vừa rồi có ba cô nương và một hán tử vào đây, họ đi đâu mất rồi!

Tên tiểu nhị ngẩn mặt :

– Ba vị cô nương và một khách gia? Không biết… tiểu nhân không thấy…

Thường Tùng kinh ngạc :

– Vừa rồi chính có một tiểu nhị dẫn họ vào…

Đang lúc ấy có người từ phía tây viện đi ra, chính là tên tiểu nhị đã dẫn Mạnh Lan Quân vào lúc nãy. Thường Tùng chỉ theo :

– Tiểu nhị ấy đấy!

Tên tiểu nhị nọ vội gọi to :

– Lão Tiền, lại đây mau!

Tên tiểu nhị họ Tiền vội bước đến trố mắt :

– Có việc gì?

Tiểu nhị nọ chỉ Thường Tùng :

– Vị khách quan này nói vừa rồi có ba vị cô nương và một khách gia…

Tên họ Tiền a một tiếng :

– Vị khách quan này lúc nãy đánh ngựa cho ba vị cô nương đấy ư?

Thường Tùng gật đầu :

– Đúng vậy, họ đi đâu rồi?

– Thưa… thưa… ba vị cô nương định tạm ngụ ở đông phòng nhưng tình cờ có gặp một vị bằng hữu, ba cô nương bèn thay đổi chủ ý chuyển sang tây phòng, hiện đang hàn huyên với vị bằng hữu ấy.

Thường Tùng đáp vội :

– Ta phải tìm họ!

Dứt lời y xoay thân đi liền, y thẳng vào tây viện một lúc, hai tiểu nhị còn chưa kịp đi đã lại thấy Thường Tùng hấp tấp hốt hoảng chạy ra :

– Tiểu nhị, ba cô nương ấy đâu có ở trong tây viện?

Tiểu nhị họ Tiền giật mình :

– Không ở tây viện? Lẽ nào… tiểu nhân vừa nhìn thấy tận mắt…

Thường Tùng nóng nảy chặn lời :

– Ngươi nhìn thấy tận mắt cái gì?

Tên họ Tiền đổi giọng :

– Tiểu nhân nói là tiểu nhân vừa tận mắt dẫn ba cô nương ấy vào tây viện, lẽ nào…

Thường Tùng lạnh lẽo :

– Không tin, ngươi theo ta vào đó ắt biết.

Y quay đi liền sau câu ấy, tiểu nhị họ Tiền vội vã nối gót theo sau. Đến tây viện, tiểu nhị họ Tiền càng kinh ngạc, trong mấy gian phòng tuyệt không có ai ở tuy đều thắp đèn sáng rực và mở toang cửa. Trong một gian phòng, tiểu nhị bắt gặp một bức thư. Thường Tùng nhận lấy bức thư ấy, trên mặt phong bì viết mấy chữ như rồng bay phụng múa: “Chính tay Môn đại hiệp mở thư”. Thường Tùng rút lá thư bên trong ra đọc: “Các hạ số mạng quá lớn, trí tuệ quá cao, tiếc thay tâm cơ uổng phí. Được Môn đại hiệp đánh xe dẫn đường, ta cảm thấy vô vàn hân hạnh, nên có lời cảm tạ, xin chớ từ chối”. Cuối thư không ký tên ai. Tên tiểu nhị họ Tiền không hiểu chuyện gì, ấp úng :

– Khách quan, ba vị cô nương kia…

Thường Tùng lạnh lẽo buông một câu :

– Đi thôi!

Họ Tiền ngẩn mặt :

– Ba vị cô nương đã…


– Đi mất rồi.

– Đi rồi? Sao không thấy họ ra cổng?

– Đâu phải chỉ có một đường ra cổng, có thể họ ra từ cửa sau hoặc từ mái nhà…

– Từ mái nhà?

Thường Tùng bật cười :

– Có gì kinh ngạc? Mỗi vị cô nương ấy đều có bản lãnh thân thủ hơn người. Tiểu nhị, ngươi bảo các cô nương vừa gặp một bằng hữu là ai?

Tên họ Tiền hốt hoảng đáp :

– Vị ấy cao cao gầy gầy độ năm mươi tuổi, mép có để hai hàng ria…

– Hắn họ Nhiệm phải không?

– Không, họ hắn cũng là họ Tiền như tiểu nhân…

– Họ Tiền? Thế thì không phải Nhiệm Khổng Phương, lẽ nào…

Không đợi tiểu nhị kịp hỏi thêm, hán tử áo đen vọt thân lên mái nhà biến mất để lại tên tiểu nhị hoảng sợ ngơ ngẩn. Sau dãy phòng tây viện là một con đường nhỏ vắng, trong bóng đêm đã tối mù mịt có một bóng người, đó là Thường Tùng, nhưng bấy giờ cước bộ Thường Tùng trở nên lảo đảo như bị ngấm rượu say đứng đi không vững.

Thường Tùng càng chạy càng lảo đảo, một lúc sau y đã đến trước một khu rừng. Xem ra y định vào rừng, nhưng đã kiệt sức. Y đứng ngẩn người ở trước khu rừng im ắng… Thình lình, một viên đá không biết từ đâu bắn vào người Thường Tùng, y vẫn bất động. Trong rừng có tiếng chân người bước ra đến gần Thường Tùng, đó là một người mặc quần áo đen xạm, chính là tên hán tử chèo thuyền đưa đò ban sáng, hắn nhìn Thương Tùng rồi nhếch nụ cười gian hiểm :

– Họ Môn kia, chớ trách ta tâm ác. Ta chỉ là người hành sự theo lệnh!

Hắn giơ cao đơn chưởng sắp đập xuống đầu Thường Tùng. Chưởng ấy hắn đã vận đủ mười thành công lực, nếu bị đập trúng, Thường Từng không tài nào sống nổi. Nào ngờ, thân hình đang bất động cả Thường Tùng bỗng tránh qua một thước, bình một tiếng, chưởng của hán tử chèo thuyền đập thẳng xuống đất khiến bụi cát bay tung lên, đất bị đào một hố sâu. Hán tử chèo thuyền hoảng hốt xoay thân bỏ chạy.

Vừa lúc có tiếng cười nhẹ :

– Thủ đoạn độc ác thô bỉ định hãm hại ta mấy lần, còn định chạy nữa sao?

Thường Tùng hoành ngang chân khiến hán tử chèo thuyền nọ đổ ngã sấp xuống, hắn kinh hoảng định nhóm thân lên thì huyện Kiên Tĩnh đã bị năm ngón tay bóp lại, toàn thân hắn đau nhói, lập tức không thể động đậy. Trước mặt hắn Thường Tùng sắc diện lạnh băng :

– Ta không muốn giết ngươi, chỉ cần thực thà trả lời các câu ta hỏi, nếu không chớ trách ta hạ thủ độc ác…

Tên hán tử chèo thuyền kinh hãi đến thất thanh :

– Ngươi… ngươi không trúng độc ư?

Thương Tùng cười nhạt :

– Trò ma quỷ của các ngươi sao hại được ta? Hãy trả lời đây, phu quân của Mạnh Lan Quân là ai?

Hán tử lắc đầu :

– Chớ có nghe cô nương ấy nói dối, cô nương ấy chỉ là gái làng chơi, chủ nhân ta cao hứng thì gọi đến ngủ một đêm chứ đâu phải là phu phụ gì…

– Thì ra là vậy, nhưng vị chủ nhân ấy là ai?

Hán tử lắc đầu :

– Không biết.

Thương Tùng đè mạnh năm ngón tay :

– Nói sao?

Hán tử bật kêu ái chà, gập thân xuống :

– Thực tình tại hạ không biết, tại hạ chỉ biết vị chủ nhân ấy chứ không biết là ai.

– Nói thực đấy chứ?

– Dù đại hiệp có giết tại hạ, tại hạ cũng chỉ biết nói thế thôi.

– Vậy người ra lệnh cho ngươi là ai?

– Là vị nhân tình của Mạnh cô nương.

– Ngươi ám chỉ Nhiệm Khổng Phương?

Hán tử ấy gật đầu. Thương Tùng hỏi :

– Vị bằng hữu các ngươi gặp trong Trần Ký hiệu là ai?

– Chính là Nhiệm Khổng Phương.

– Sao nghe nói là một người họ Tiền?

– Vâng, đúng vậy, hắn vốn tên là Tiền Nhất Quán.

– Thì ra là thế, câu hỏi cuối cùng, hiện tại chúng đang ở đâu?

Tên hán tử không đáp, người tên là Thương Tùng ấn lực xuống chỉ pháp, tên hán tử rú lên bần bật, nghiến răng đáp :

– Thôi… thôi… để tại hạ nói… họ đang ở nhà họ Bạch phía đông tiểu trấn.

– Họ Bạch là người gì?

– Là bằng hữu của Tiền Nhất Quán.

Thương Tùng buông tay thả hán tử ra, hắn như nằm mộng :

– Đại hiệp không giết tại hạ thật ư?

Người tên Thương Tùng đáp :

– Ta chỉ cần tìm hung thủ chủ mưu, không cần giết những tên lâu la như ngươi!

Vừa dứt lời đã không thấy Thường Tùng đâu nữa, thân hình y chỉ còn là vệt khói mỏng lướt về phía đông tiểu trấn. Từ phía tây đến phía đông không lấy gì làm xa nên chỉ thoáng chốc Thường Tùng đã đến nơi. Nhà họ Bạch trong trấn này hình như cũng có ít danh vọng nên chỉ cần hỏi thăm một người đi đường, y đã tìm ra Bạch gia, đó là một tòa nhà rộng lớn đóng kín cửa, dãy trước cổng có treo hai đèn lồng vĩ đại.

Thường Tùng – bây giờ phải gọi là Môn Nhân Kiệt cho chính danh – không cần đập cửa. Y vượt thân lên đầu tường đột nhập vào nhà, nhưng lúc vừa rơi thân xuống, y nghe có tiếng quát hỏi :

– Cao nhân nào giá lâm sao không vào cửa chính cho Bạch gia được nghênh tiếp?

Tiếp theo tiếng quát hỏi trong đại sảnh đèn bừng sáng rực, bước ra một lão nhân áo trắng để râu dài tới ngực tinh thần mười phần thanh sảng. Môn Nhân Kiệt đạm nhạt hỏi :

– Có lẽ các hạ là Bạch lão anh hùng?

Lão nhân áo trắng :

– Không dám, lão hủ chính là Bạch Nhất Minh, các hạ là…

– Tại hạ họ Môn, tên Nhân Kiệt.

Bạch Nhất Minh bật a lên một tiếng :

– Thì ra Môn đại hiệp, ngưỡng mộ ngưỡng mộ, Môn đại hiệp giáng lâm tệ xá, phải chăng là vị mấy vị Tiền Nhất Quán?

– Đúng vậy, bọn Tiền Nhất Quán vẫn ở tại nhà Bạch lão anh hùng đấy chứ?

– Vẫn còn. Môn đại hiệp đến thật đúng lúc…

– Phiền Bạch lão anh hùng mời mấy vị ấy ra đây…

Bạch Nhất Minh mỉm cười :

– Môn đại hiệp cần gì quá gấp, các vị ấy còn phải ngủ đêm tại tệ xá không ai chạy được, xin mời Môn đại hiệp vào đại sảnh uống trà đã, lão hủ có mấy lời xin được phụng báo.

Môn Nhân Kiệt do dự :

– Bình sinh chưa được hân hạnh quen biết, đâu có việc gì…

– Môn đại hiệp là bậc cao nhân, xin cho lão hủ nói thẳng một câu, Môn đại hiệp coi lão hủ là bạn hay địch?

– Cứ theo tại hạ biết, Bạch lão anh hùng là bằng hữu của Tiền Nhất Quán.

Bạch Nhất Minh khẳng khái gật đầu :

– Đúng vậy, nhưng đó là chuyện năm xưa, gần đây lão hủ rất ư khinh rẻ họ Tiền…

Môn Nhân Kiệt a một tiếng :

– Có lẽ hắn làm gì khiến Bạch lão anh hùng bất mãn chăng?

Bạch Nhất Minh chính sắc :

– Nguyên nhân duy nhất là hắn đã tự nói với lão hủ là chính hắn từng tham dự mưu hại Văn Nhân đại hiệp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.