Đọc truyện Bích Hải Quang FULL – Chương 86
“Ừm.” Dường như Hoài Băng hiểu ý trong lời nói của Nhược Yên, nàng kéo tay Tiểu Phách Tử, “Chúng ta nên trở về Đại Chiếu trước đi.”
Tiểu Phách Tử ngẩn người, gật đầu, nhìn Vân Ca, “Được rồi, tỷ tỷ à, ta sẽ trở về cùng tỷ.”
Vân Ca mỉm cười, liếc mắt nhìn Hợp Hoan cùng Mộ Ly, “Hai vị này có muốn đến chiến thuyền của ta uống chén rượu không?”
Mộ Ly nhìn Hợp Hoan, lạnh lùng nói: “Không cần thiết.”
“Thế chúng ta đi trước vậy.” Vân Ca hơi cúi người chào tạm biệt mọi người, xoay người dẫn theo Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng lên thuyền nhỏ chèo về phía chiến thuyền kia.
“Hoán Thần, đưa ta kim ấn đi.” Đột nhiên Nhược Yên nói thế làm Hoán Thần ngây ra, sau đó lấy kim ấn đặt vào lòng bàn tay Nhược Yên.
Nhược Yên xoay người nhìn hơn mười tên nô bộc Đại Việt, “Mặc dù bây giờ ca ca không ở đây, nhưng trong cơ thể ta vẫn đang chảy dòng máu hoàng tộc Đại Việt, thấy kim ấn cũng giống như thấy vua, hôm nay tay ta cầm kim ấn này cũng như vua Đại Việt rồi, như vậy lời ta nói cũng chính là quân lệnh!”
“Chúng thần cam nguyện nghe theo hiệu lệnh của công chúa!”Hơn mười tên nô bộc Đại Việt vội vàng cúi đầu.
“Bản thân ta chỉ là một nữ lưu, đại sự triều đình vẫn phải do nam nhi đảm trách, vì vậy bây giờ ta mang kim ấn này trao cho phò mã Tô Hoán Thần, từ nay trở đi, nàng chính là tân vương Đại Việt.” Nhược Yên vừa nói vừa đưa kim ấn đến tay Hoán Thần, nàng khẽ gật đầu nhìn Hoán Thần như có ý.
“Nhược Yên, nàng biết rõ ta là…” Hoán Thần vừa định nói tiếp, liền bị ngón tay Nhược Yên ngăn giữa môi.
Nhược Yên ghé sát vào tai Hoán Thần, thấp giọng nói: “Sợ là chúng ta vẫn còn một trận ác chiến phải đánh rồi, cho dù ta và nàng không muốn cầm quyền thì bên Đại Chiếu có buông tha chúng ta không, vì vậy nhất định chúng ta phải nắm trong tay…!binh quyền này.”
Vẻ mặt Hoán Thần trầm ngâm, nàng nặng nề gật đầu cầm thật chặt kim ấn trong tay.
“Đại vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Đột nhiên hơn mười tên nô bộc Đại Việt hô to.
Hoán Thần ngẩn người, “Có phải ta nên kêu các ngươi bình thân không?”
Hợp Hoan không nhịn được bật cười, “Không phải à?”
“Vậy…!vậy bình thân…” Hoán Thần cảm thấy không tự nhiên chút nào, nàng nhìn Nhược Yên, “Thế chúng ta cũng cần trở về phải không?”
Nhược Yên gật đầu, nhìn Hợp Hoan cùng Mộ Ly sau lưng, “Lục muội, thất muội, chúng ta lên thuyền cùng nhau trước đi, sau đó ăn một bữa thật no nê, tắm rửa rồi thay y phục, nghỉ ngơi chốc lát, có lẽ tối nay chúng ta phải giải quyết một mối ân oán chất chứa bấy lâu.”
“Tam tỷ, ý của tỷ là…” Mộ Ly muốn nói nhưng chợt ngừng lại, nhìn Hợp Hoan, “Hợp Hoan, chúng ta đi cùng tam tỷ thôi.”
Hợp Hoan gật đầu đồng ý, ôm Thanh Tước trong lòng, đi theo mọi người lên thuyền hải tặc Đại Việt.
Trống trận nổi lên, Đại Việt, Đại Chiếu cùng nhau giương buồm, hai bên rẽ theo hai lối khác nhau, dần dần cách xa.
Cuối cùng cũng thay đổi y phục dơ bẩn trên người, mặc vào y phục sạch sẽ, chữa trị vết thương, bây giờ mới làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nô bộc bưng thức ăn và rượu, bốn người ngồi xuống ăn uống một bữa no say.
Nhược Yên cho lui nô bộc trong khoang thuyền, nghiêm túc nhìn mọi người, “Mặc dù ta không hiểu vì sao công chúa Vân Ca lại thả chúng ta đi dễ dàng như thế, nhưng ta dám khẳng định trong lòng nàng ta có ẩn chứa bí mật gì.”
Hoán Thần nhìn Nhược Yên hỏi, “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
Hợp Hoan vừa uống rượu vừa nhìn Nhược Yên, “Tam tỷ, không lẽ công chúa Vân Ca vẫn còn muốn cướp con mọt sách sao?”
Hoán Thần ngây người, “Hợp Hoan cô nương, ngươi đừng trêu chọc ta.”
Mộ Ly gật gật đầu, “Theo như tính tình của Vân Ca mà nói thì thật lạ, hôm nay không giận không vội, xử sự mọi chuyện đường hoàng, làm ta thấy không giống với tác phong thường ngày của nàng ta.”
Nhược Yên khẽ thở dài, “Đây cũng là điểm lạ, ta nghĩ nàng ta đã chuẩn bị hoàn chỉnh toàn bộ kế hoạch rồi, nhưng trong lúc này ta không đoán ra nàng ta muốn làm gì?”
“Khởi bẩm đại vương, công chúa, hải vực phía trước có chút khác thường, bầu trời quang đãng nhưng lại nổi lên vô số sóng to, hình như chúng ta gặp nguy hiểm rồi.” Một tên nô bộc chợt kêu to ngoài khoang thuyền.
“Quả nhiên đến rồi! Được, truyền lệnh xuống, toàn quân quay ngược bánh lái, chúng ta trở về bằng đường cũ!” Nhược Yên ra lệnh cho toàn quân, sau đó nàng xoay đầu nhìn mọi người, hỏi: “Vân Ca am hiểu nhất là gì?”
“Khống chế quái thú bằng giọng hát.” Hoán Thần nhất thời hiểu rõ, sắc mặt nàng liền thay đổi, “Chẳng lẽ hải vực đột nhiên nổi sóng là do có Hải Xà?”
“Nàng không ngờ chúng ta sẽ…” Nhược Yên bình tĩnh suy nghĩ một hồi, “Vậy được, chúng ta theo ý nàng xoay bánh lái về chỗ cũ.”
“Được không…” Hợp Hoan không hiểu rõ ý Nhược Yên.
Nhược Yên vỗ vai Hợp Hoan, “Trong bốn người chúng ta, trừ ta ra thì chỉ có muội biết võ công thôi.
Nhưng nếu ta không xuất hiện cho nàng thấy, tất nhiên nàng sẽ cảnh giác, vì vậy mấu chốt thành hay bại đều phải trông cậy vào muội rồi, thất muội.”
“Ta sao?” Hợp Hoan càng không hiểu.
Nhược Yên gật đầu, “Đại Chiếu hay Đại Việt gì thì cũng chỉ là con người thôi, mà đã là người thì cần được sống, ta không muốn bất kỳ ai phải mất mạng nữa.
Vì vậy nếu muốn biến can qua thành ngọc bạch* thì chúng ta phải nội ứng ngoại hợp, bắt giặc phải bắt vua trước.”
(*) giải quyết chiến tranh bằng biện pháp hòa bình.
“Nếu như bắt được công chúa Vân Ca, không cần biết nàng bày ra quỷ kế gì cũng giải quyết được!” Nhược Yên bình tĩnh nói.
Hoán Thần không nhịn được khen ngợi, “Nhược Yên, nàng thật thông minh! Không trách được nàng để Tiểu Phách Tử cùng ngũ cô nương theo Vân Ca trở về Đại Chiếu.”
Nhược Yên lạnh nhạt thở dài, “Bàn về tâm cơ, Tiểu Phách Tử cùng ngũ muội chắc chắn không phải là đối thủ của Vân Ca, chỉ sợ bây giờ đã trở thành tù binh của Vân Ca rồi, bây giờ chúng ta cần một người mở ra lồng chim giam cầm này, mà người đó chính là thất muội của chúng ta – Hợp Hoan.”
“Tam tỷ, tỷ muốn ta lén xâm nhập vào chiến thuyền Đại Chiếu cứu ngũ tỷ cùng Tiểu Phách Tử, sau đó liên thủ bắt công chúa Vân Ca sao?” Rốt cuộc Hợp Hoan cũng đã hiểu ý Nhược Yên.
“Đúng vậy, ta cùng với Hoán Thần sẽ thu hút sự chú ý của Vân Ca, còn lại, nhờ vào muội, Hợp Hoan.” Nhược Yên nhìn Hợp Hoan đầy vẻ tin tưởng.
“Được! Mọi chuyện cứ để ta lo!” Hợp Hoan vỗ ngực, chớp mắt nhìn Mộ Ly, “Mộ Ly, nàng ở đây dưỡng thương thật tốt nhé, còn ta sẽ làm tốt việc của mình!”
“Hợp Hoan, cẩn thận.” Mộ Ly ân cần nhìn Hợp Hoan, không tự chủ được nắm chặt tay nàng.
Nhược Yên lắc đầu thở dài, nhìn Hoán Thần hồi lâu, “Trên đời này luôn có những người lúc nào cũng giữ chấp niệm trong lòng, kết cuộc rơi vào ma chướng, mặc dù chưa đến lúc bị quả báo, nhưng lại hại rất nhiều người vô tội.”
Hoán Thần mỉm cười ôn hòa nhìn Nhược Yên, “Vậy thì chúng ta cùng nhau giúp nàng phá ma chướng, tháo gỡ tâm ma đi.”
Nhược Yên mệt mỏi cười khẽ, “Hoán Thần, thật sự ta mệt quá rồi.”
“Sau đêm nay, ta sẽ bên cạnh nghỉ ngơi cùng nàng.” Hoán Thần đau lòng vuốt mái tóc đen bóng của Nhược Yên, “Được không?”
“Được…”
Chiến thuyền Đại Chiếu chậm rãi lướt đi, đột nhiên thân thuyền lay động khiến thuyền ngừng lại.
.
truyện kiếm hiệp hay
Tiểu Phách Tử đang ăn mãnh liệt chợt nhìn Vân Ca, “Tỷ tỷ, có chuyện gì thế?”
Vân Ca mỉm cười nhìn Tiểu Phách Tử, “Ngươi ăn cơm đi, ta đi xem một chút.” Vừa dứt lời, Vân Ca xoay người nhìn trực tiếp vào đôi mắt nghi ngờ của Hoài Băng, “Có phải ngươi cũng muốn đi xem không?”
“Đúng thế!” Mặc dù Hoài Băng cũng cảm thấy đói, nhưng nàng đang phải chịu đựng ở nơi này, làm sao nàng có thể nuốt trôi đây?
Vân Ca cười nhạt, “Vậy ngươi cùng đi với ta đi.”
Hoài Băng rời khỏi khoang thuyền cùng Vân Ca, sau đó hai người đi lên thuyền.
Vân Ca nhìn những chiến thuyền trước mặt đang dàn trận ngay ngắn, mỉm cười hài lòng, “Bây giờ chỉ việc đợi con mồi dâng đến miệng thôi.” Ngay khi dứt lời, dường như Vân Ca lại nghĩ đến điều gì, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh, “Thám tử đi trước có hồi báo gì không?”
“Bẩm công chúa, thám tử báo lại, nghe nói chiến thuyền Đại Việt đi ngược lại.” Thị vệ ôm quyền đáp.
“Rất tốt.” Vân Ca hài lòng gật gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Hoài Băng, “Có phải ngươi đã nghe được điều ngươi muốn rồi không? Lần này không cần nhìn ta nghi ngờ thế nữa.”
“Quả nhiên ngươi không thật lòng!” Hoài Băng không nhịn được chỉ vào mặt Vân Ca, “Từ khi vào Trường Sinh Lăng, tỷ muội chúng ta đã đắc tội gì với ngươi, sao ngươi cứ liên tục ám hại chúng ta, như thế là có ý gì!”
“Hoài Băng!” Tiểu Phách Tử nghe được tiếng hét từ ngoài khoang thuyền, vội vàng rời khỏi khoang thuyền, chỉ thấy vẻ mặt giận dữ của Hoài Băng cùng gương mặt lạnh nhạt của Vân Ca, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Từ nhỏ đến lớn, thứ gì ta muốn ta phải đoạt bằng được!” Vân Ca đứng nghiêm túc, giống như nàng đã nắm chắc phần thắng, “Đại Việt, Đại Chiếu vốn có oán thù, ngày xưa phụ vương ta một lòng muốn san bằng Đại Việt, thống nhất biển Đông này, ta thân là con của phụ vương, không lẽ lại không giúp phụ vương hoàn thành tâm nguyện này? Huống hồ gì…!Đại Việt còn một bảo vật ta cần lấy, vật này không tới tay, ta thề không bỏ cuộc!”
“Tỷ muốn hạ thủ với con mọt sách và mọi người sao?” Tiểu Phách Tử tuyệt vọng lắc đầu, “Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại cố chấp như thế? Thiên hạ thái bình, mọi người đều bình an không tốt hơn sao? Vì sao phải làm cho sinh linh đồ thán, oan hồn vô số?”
“Vì hoàn thành đại nghiệp, không tránh khỏi hi sinh!” Vân Ca lạnh lùng nhìn Tiểu Phách Tử, “Thân ngươi là thái tử Đại Chiếu, vì sao có thể lòng dạ đàn bà như thế?”
“Tỷ…”
“Đừng nhiều lời nữa! Chúng ta phải hạ thủ nàng ta trước!” Bất chợt Hoài Băng cắt ngang lời Tiểu Phách Tử, vung chưởng tấn công Vân Ca.
“A a a….” Tiếng hát cổ xưa vang lên, chẳng qua Vân Ca chỉ nhẹ nhàng lùi về phía sau, một chiêu của Hoài Băng không chạm nổi Vân Ca.
Một con Bạch Lân Hải Xà đột nhiên ngoi lên từ dưới biển, quấn lấy bàn tay Hoài Băng, mạnh mẽ kéo Hoài Băng về phía sau.
“Hoài Băng!” Tiểu Phách Tử hoảng sợ hét lớn, nàng muốn kéo tay Hoài Băng, nàng muốn dùng sức nhưng phát hiện toàn thân mình nhuyễn nhừ không thể gượng dậy được, cũng không còn chút sức lực nào.
Tiểu Phách Tử kinh hãi ngẩng đầu nhìn Vân Ca, “Tỷ…!không ngờ tỷ lại hạ độc!”
“Không phải độc, chẳng qua là Nhuyễn Cốt Tán thôi, năm canh giờ sau ngươi sẽ phục hồi lại.” Vân Ca cười nhạt, “Dù gì ngươi cũng là người thân của ta, tất nhiên ta sẽ không vô tình với ngươi.”
“Ngươi thả Hoài Băng ra!” Tiểu Phách Tử căm hận nhìn Vân Ca, “Ngươi thả nàng ra!”
“Đợi ổn định xong đại cuộc, chắc chắn ta sẽ thả nàng.” Vân Ca nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử, “Tỷ tỷ sẽ không làm tổn thương người trong lòng ngươi đâu, sẽ không làm ngươi đau khổ cả đời, yên tâm đi.”
“Ta không có tỷ tỷ như ngươi!” Tiểu Phách Tử tức giận kêu to.
Vân Ca khẽ run lên, nhưng chỉ cười giễu cợt, “Đây là lời thật lòng của ngươi sao?”
“Ngươi không phải! Ngươi không phải! Ngươi không phải! Ngươi cũng không xứng làm tỷ tỷ ta!” Tiểu Phách Tử kêu to lần nữa, nhưng sao trong lòng lại đau như thế?
Đôi mắt Vân Ca đẫm lệ, nàng xoay người ra lệnh, “Người đâu, đỡ điện hạ đi nghỉ, hầu hạ thật tốt!” Bốn chữ cuối cùng sau khi nói xong hơi ngừng lại, giống như nàng đang đè nén điều gì.
“Dạ!” Bọn thị vệ nghe lệnh đỡ Tiểu Phách Tử vào khoang thuyền.
“Vân Ca, ngươi sẽ không bao giờ có được thứ ngươi muốn, trong lòng Tô Hoán Thần vĩnh viễn chỉ có một mình tam tỷ mà thôi!” Hoài Băng bị hải xà quấn chặt trên không trung, nàng chỉ lạnh lùng nói, lời nói của nàng như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng trái tim Vân Ca.
Vân Ca nghiến răng ngẩng đầu nhìn Hoài Băng, “Ta tin sau này có ta ngày đêm bầu bạn, nhất định hắn sẽ yêu ta! Mộ Dung Hoài Băng, ngươi đừng ép ta phải ra tay dạy dỗ ngươi, tốt nhất nên câm miệng cho ta!”
“Bẩm công chúa, thuyền chiến của Đại Việt đang ở ngoài bán kính mười dặm!” Thị vệ hồi báo làm Vân Ca lấy lại bình tĩnh đôi chút.
Vân Ca hít sâu, nàng chỉ thuyền chiến Đại Việt mơ hồ xuất hiện ngoài xa, “Toàn quân đề phòng, dĩ dật đãi lao*, trận này ta thắng chắc, Nam Cung Nhược Yên!”
(*) đợi đối phương mệt rồi mới đánh.
“Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà?
Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong.
Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang.
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm.
Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim…”(*)
Giọng ngâm lanh lảnh của Hoán Thần truyền đến từ phía xa, bài này chắc chắn là khúc “Đoản Ca Hành”
“Tô Hoán Thần…” Vân Ca hốt hoảng giương mắt nhìn phía xa, nhìn thấy bóng hình vị công tử trắng nõn hơi gầy đứng nghiêm nghị trên thuyền, “Hình bóng của ngươi quanh quẩn lòng ta, chẳng lẽ lòng ngươi vĩnh viễn chỉ chứa đựng mỗi mình Nam Cung Nhược Yên sao?”
– ——-
(*) “Đoản Ca Hành” – Tào Tháo.
Trước rượu nên hát
Đời người bao lâu?
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời
Lấy gì quên được?
Chỉ rượu mà thôi?
Xanh xanh áo ai
Lòng ta bồi hồi
Chỉ vì ai đó
Trầm ngâm đến nay.