Đọc truyện Bích Hải Quang FULL – Chương 73
Hải Lẫm vùng vẫy kêu đau trên đất, Vân Ca đã cầm lấy trường kiếm đâm thật sâu vào người Hải Lẫm.
“Ngươi…” Hoài Băng hít sâu, không dám tin nhìn gương đẫm lệ của Vân Ca.
Vân Ca lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, “Dũng sĩ Đại Chiếu của ta, cho dù có chết đi chăng nữa cũng chỉ có thể chết trong tay ta!” Trường kiếm rút khỏi người Hải Lẫm, hắn đã trút hơi thở cuối cùng.
Trường kiếm trong tay Vân Ca rơi xuống đất, nàng thở dài mệt mỏi, “Tự ý giết người khiến ta rơi vào bất nghĩa, dù Hải Lẫm chết đi cũng không hết tội, hi vọng những việc này nên kết thúc đi.”
Hoài Băng im lặng nhìn chăm chú Vân Ca, đột nhiên cảm thấy Vân Ca có chút đáng sợ.
Tiểu Phách Tử vỗ vai Hoài Băng, thở phào nhẹ nhõm, “Hiện giờ hắn đã chết, chúng ta đến Trường Sinh Lăng có thể an tâm, Hoài Băng, mọi người cũng được bình yên đôi chút rồi.”
Hợp Hoan liếc mắt đánh giá Vân Ca, liền thở dài, quay đầu nhìn Hoán Thần, bỗng nhiên vui mừng cười nói: “Con mọt sách, mọi người nhìn đi, có phải tam tỷ tỉnh lại không?”
“Nhược Yên!” Hoán Thần vui mừng vô cùng, cúi đầu nhìn chăm chú Nhược Yên trong lòng, lúc này Nhược Yên đang nhíu chặt chân mày không biết đã tỉnh hay chưa, “Nhược Yên, mở mắt ra nhìn mọi người chút thôi được không?”
Vân Ca lạnh lùng nhìn Nhược Yên, đột nhiên quay đầu lại, chợt thấy đôi mắt đầy nghi ngờ của Chân Nương, dường như nàng muốn hỏi vì sao Vân Ca phải giết Hải Lẫm?
Vân Ca không đáp lại Chân Nương, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng gạt đi nước mắt, im lặng đi đến nơi khác.
“Ở đây…!ở đây là…” Nhược Yên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, mơ hồ nhìn mọi người chung quanh, sau đó liền nhắm chặt đôi mắt chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Mộ Ly ân cần đặt tay lên mạch đập Nhược Yên, chân mày đang nhíu chặt chợt giãn ra, “Tam tỷ…!có lẽ không sao rồi…!chẳng qua là thân thể hơi mệt, nghỉ ngơi một hồi sẽ tỉnh lại thôi.”
“Tốt quá rồi!” Hợp Hoan mỉm cười vỗ tay, nhìn Mộ Ly, “Ta biết ngay mà, mọi người chúng ta sẽ không sao đâu.”
Hoài Băng nhìn bóng lưng Vân Ca, đôi mắt tràn đầy thâm ý nghĩ thầm, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ gì?
Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử nắm chặt tay Hoài Băng, cười vui vẻ nhìn nàng, “Hoài Băng, có lẽ tạm thời chúng ta không sao rồi, hì hì.”
Hoài Băng mỉm cười ấm áp nhìn Tiểu Phách Tử, bất chợt dựa vào lòng Tiểu Phách Tử, “Ta không muốn nhìn thấy có người bị thương nữa.”
“Không đâu, có ta đây mà!” Tiểu Phách Tử ưỡn ngực, ngửi mùi hương trên tóc Hoài Băng, đột nhiên mỉm cười xấu xa, “Ta đây đường đường là thái tử Đại Chiếu, làm sao lại không thể bảo vệ mọi người thật tốt được, phải không?”
“Tiểu Phách Tử…” Hoài Băng có chút kinh ngạc nhìn chăm chú Tiểu Phách Tử mỉm cười toe toét, từ khi biết nàng đến nay, thật sự nàng đã chín chắn hơn nhiều so với trước đây.
Tiểu Phách Tử ôm Hoài Băng thật chặt trong lòng, tóc hai người lơ đãng quấn quanh cùng nhau, “Hoài Băng, sau khi rời khỏi đây, nhất định ta phải làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoài Băng ngẩng đầu nhìn Tiểu Phách Tử, đôi mắt đầy mị hoặc làm Tiểu Phách Tử cảm thấy có chút men say.
“Đấy là…” Tiểu Phách Tử đỏ mặt ghé sát bên tai Hoài Băng nói ra một câu.
Hai má Hoài Băng ửng hồng, đánh nhẹ vào vai Tiểu Phách Tử, “Vì sao nàng cứ thích làm quỷ thế?”
“Ha ha, vậy phải xem là thành quỷ gì, không phải sao?” Tiểu Phách Tử cười hì hì, ôm chặt Hoài Băng.
Bỗng nhiên tiếng hát Vân Ca vang lên lần nữa, chỉ thấy nàng đơn độc đứng giữa đại điện, nàng nhìn theo âm luật phía trên lan trụ cao giọng hát, kế đến cửa gỗ kia lại mở lần nữa.
“Lạ thật? Rốt cuộc cánh cửa kia ở đâu?” Hợp Hoan nghi ngờ nhìn đại điện này, kéo Mộ Ly đi vòng quanh, nhưng vẫn không thể tìm được vị trí cửa gỗ.
Chân Nương nhìn chung quanh, nếu như không ở trong đại điện này, chắc cửa gỗ phải ở dưới chân, hoặc là ở – bỗng nhiên Chân Nương nhìn lên đỉnh đầu, kinh ngạc kêu to, “Mọi người xem kìa, cửa gỗ kia ở phía trên!”
Mọi người nhìn theo ngón tay Chân Nương, quả nhiên cánh cửa đang mở từ từ trên đầu.
“Chẳng lẽ phải lên đó sao?” Tiểu Phách Tử có chút lo lắng nhìn cửa gỗ, bên trong hoàn toàn tối đen, hiện giờ trong tay không hề có cây đuốc nào để chiếu sáng, nếu như có thứ gì lạ lùng nữa, chỉ sợ mọi người sẽ đi chầu Diêm Vương.
“Mọi người đừng bước lên, để ta lên đó kiểm tra trước!” Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử kêu to, bay lên trước tiên, hai chân vững vàng đạp trên cạnh cửa, ổn định thân thể, nhìn phía trên một chút, chỉ thấy loáng thoáng vài hình ảnh, không tối thui như trong tưởng tượng.
Tiểu Phách Tử tiếp tục đi vào cửa, mượn ánh sáng mờ ảo để nhìn rõ bốn phía, thì ra là một sơn động không có gì lạ, kế đến nàng gọi mọi người: “Mọi người lên đây đi, trong này không có nguy hiểm gì đâu.”
Hợp Hoan cùng Hoài Băng liếc mắt nhìn nhau, một người đỡ Hoán Thần, người còn lại đỡ Nhược Yên phi thân lên cửa gỗ cùng nhau, chậm rãi trèo lên sơn động.
“Mọi người ở đây chăm sóc con mọt sách cùng tam cô nương nhé, ta xuống dưới đưa Mộ Ly lên trên.” Tiểu Phách Tử gật đầu, xoay người đáp xuống bên cạnh Mộ Ly, “Đi, ta dẫn ngươi lên trên.”
Mộ Ly gật đầu, cùng theo Tiểu Phách Tử bay lên trên.
Chân Nương lạnh nhạt thở dài nhìn Vân Ca, nàng ôm Vân Ca mang theo Vân Ca bay lên cửa gỗ, ổn định thân mình thấp giọng nói: “Ta muốn hỏi vì sao ngươi lại giết Hải Lẫm?”
“Hải Lẫm không chết, tất nhiên ta sẽ trở thành đối tượng mọi người nghĩ là chủ mưu đứng sau.” Vân Ca thấp giọng nói, nhất thời Chân Nương đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Quả thật ngươi không đơn giản, lúc này còn nghĩ nhiều như vậy.” Chân Nương nhìn cửa động phía trên, “Chỉ sợ…!đã có người nghi ngờ ngươi…”
“Vì vậy, chỉ có thể giết xe giữ tướng mà thôi.” Vân Ca lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn làm gì?” Chân Nương hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm.
“Khi gặp nguy hiểm, ngươi sẽ biết.” Nụ cười lạnh như băng của Vân Ca biến mất tức thì, tùy ý để Chân Nương mang theo nàng phi thân lên trên.
Mọi người nhìn quanh một lát, nơi này là tường đá, mượn ánh sáng màu tím nhạt ngoài cửa động phía xa, đường nhỏ trong hang động chỉ khoảng mười bước chân, ở cửa động là một khoảng trời rộng lớn.
“Càng yên tĩnh, càng nguy hiểm, mọi người cẩn thận.” Hoán Thần lo lắng lên tiếng căn dặn.
“Được.” Tiểu Phách Tử đi đầu tiên, vịn tường đá thật chặt, chậm rãi đi từng bước, sau một hồi ra được cửa động, không nhịn được há to mồm, ngạc nhiên kêu lên, “Woa!”
“Chuyện gì vậy?” Hoài Băng hốt hoảng chạy nhanh đến, ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Nhìn chung quanh, cây cầu chín mươi chín nhịp, vòm cầu bắt từ bên đây sang tận vách núi bên kia, mây mù quẩn quanh treo giữa không trung, giống như tiên cảnh trên trời, không giống cảnh tượng nhân gian.
“Không phải chúng ta đã đến bồng lai tiên cảnh rồi sao? “Tiểu Phách Tử lẩm bẩm, không nhịn được nhéo lên mặt mình, “Hì hì, đau quá trời, đâu phải là mơ.”
“Ngốc thật.” Hoài Băng nhịn cười không được liền bật cười, “Xem ra, chúng ta càng ngày càng đến gần Trường Sinh Lăng rồi.”
Chân Nương bước nhanh đến gần, mở ra miếng da cừu, nhìn quang cảnh trước mặt rồi so sánh với hình vẽ bên trên, “Nơi này là cầu Luân Hồi, nếu tiếp tục đi về phía trước chính là đường Phong Cốc Trùng, chúng ta ngày càng đến gần Trường Sinh Lăng rồi.”
Hoài Băng cau mày nhìn hai khoảng trống phía sau Phong Cốc Trùng, “Đáng tiếc thật, ở đây còn thiếu hai tiên quang sau cùng, không biết cuối cùng nơi này có phải là Trường Sinh Lăng không.”
Chân Nương gật đầu, lặng lẽ thở dài, bà bà, nhanh thôi, sắp đến Trường Sinh Lăng, bệnh của điện hạ được cứu rồi.
“Khụ.” Hoán Thần không nhịn được ho liên tục, nhìn Nhược Yên chăm chú trong lòng, vẫn im lặng say ngủ như vậy, nàng có chút mệt mỏi ngồi xuống, “Ta sợ không thể tiếp tục đi rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Được thôi.” Mộ Ly lo lắng đặt tay lên mạch Hoán Thần, lắc đầu, “Nếu như ngươi tiếp tục ỷ vào sức của mình nữa, chỉ sợ chưa đi xong chín mươi chín nhịp cầu kia thì hồn phách cũng bay thẳng đến cầu Nại Hà rồi.”
“Không sao.” Hoán Thần mỉm cười thản nhiên, mùi tanh ở cổ họng làm nàng cảm thấy khó chịu, chỉ đành phải lắc đầu.
“Tô Hoán Thần, ngươi không sao chứ?” Vân Ca ân cần ngồi xuống cạnh Hoán Thần, không nhịn được lau mồ hôi đang chảy trên trán Hoán Thần.
Hoán Thần hơi kinh ngạc nhìn nàng, không tự chủ được lùi lại phía sau, “Công chúa điện hạ, để ta tự làm được rồi.”
Nét mặt Vân Ca cứng lại, bàn tay lơ lửng giữa không trung không biết nên thu lại thế nào, “Ngươi ghét ta vậy sao?”
Hoán Thần muốn nói lại thôi, chẳng qua chỉ lạnh nhạt thở dài, “Hoán Thần chỉ là người sắp chết, không xứng với sự quan tâm của công chúa vậy đâu.”
Vân Ca còn muốn nói gì, Hoài Băng cùng Hợp Hoan nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt họ lạnh như băng, vì vậy biết ý đứng dậy mang theo nụ cười lạnh lùng, “Bổn công chúa chỉ sợ vương thất Đại Việt vô hậu từ đây mà thôi, ta chỉ muốn hỏi thăm bệnh tình của ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì.”
“Là Hoán Thần đường đột rồi.” Hoán Thần ôm quyền cúi đầu.
“Biết sai là được.” Vân Ca xoay người đến bên bờ cầu, giương mắt nhìn về phía xa, mây mù quẩn quanh, khóe mắt không nhịn được âm thầm ươn ướt.
Chân Nương đứng sau vỗ vai Vân Ca, “Công chúa…”
“Ta biết ta ở đây làm gì.” Vân Ca không dám quay đầu lại, chẳng qua chỉ lạnh lùng nói.
“Hoán…!Thần…” Nhược Yên run rẩy trong lòng Hoán Thần, sau đó chậm rãi mở mắt ra, khi nàng nhìn thấy rõ người trong mắt của mình là Hoán Thần, không nhịn được mỉm cười thản nhiên, “Hoán Thần…”
Hoán Thần vừa mừng vừa lo nắm tay Nhược Yên, “Ta đây, Nhược Yên, nàng tỉnh rồi, nàng tỉnh dậy là được rồi!”
“Tam tỷ!” Hoài Băng, Mộ Ly, Hợp Hoan đều mừng rỡ bước nhanh đến chỗ hai người, vây quanh Hoán Thần cùng Nhược Yên, “Tam tỷ tỉnh rồi, bọn muội cũng yên tâm phần nào rồi.”
“Tam muội, rốt cuộc muội cũng tỉnh rồi…” Chân Nương ra vẻ lo lắng đi đến hỏi, nhàn nhạt mỉm cười nhìn Nhược Yên.
“Ta…!không sao…!không sao…” Bỗng nhiên sắc mặt Nhược Yên thay đổi, nhìn chung quanh, “Ca ca đâu rồi?”
“Huynh ấy…” Hoán Thần chần chừ nhìn nàng, “Một kiếm xuyên tâm rồi, không thể cứu…”
Nhược Yên run lên, trừng to đôi mắt, sau đó được phủ lên làn nước mắt mông lung, trong lúc lơ đãng, nước mắt đã chảy xuống bên má, “Huynh ấy đã đi rồi, phải không?”
“Ừm, đã đi rồi…” Hoán Thần nghẹn ngào nhìn nàng, “Nhược Yên…!đừng quá bi thương…”
“Duyên phận huynh muội chúng ta, mỏng manh thế sao…” Nhược Yên run rẩy nhắm chặt đôi mắt, không tự chủ được run lên ngã vào lòng Hoán Thần, “Thật vất vả chúng ta mới gặp được nhau…”
“Khụ…” Hoán Thần muốn nói, nhưng không nhịn được lại ho kịch liệt.
“Hoán Thần…” Nhược Yên hoảng sợ nhìn nàng, “Nàng…!rốt cuộc đã bị thương ở đâu rồi?” Vừa dứt lời, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn Mộ Ly, “Rốt cuộc Hoán Thần bị thương nặng bao nhiêu?”
Mộ Ly nhìn thoáng qua Hoán Thần, mạnh mẽ mỉm cười, “Nàng là con mọt sách thông minh nhất trong chúng ta, chắc chắn sẽ không chết được.”
Nhược Yên nghi ngờ nhìn Mộ Ly, “Muội không gạt ta chứ?”
“Ta sao dám gạt tam tỷ.” Mộ Ly bình tĩnh đáp lại.
Hoán Thần khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn Mộ Ly làm nàng nhịn xuống lời muốn nói ra.
Nhược Yên nhìn Hoán Thần thật sâu, “Tô Hoán Thần, không được đi, không được rời khỏi ta.”
Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận nói: “Không đi, cho dù thành quỷ cũng không đi.”.