Đọc truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công – Chương 904: Hành trình cáo biệt cuối cùng 19
Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Đổi lại là một người khác, đụng vào tình cảnh này chắc đã sớm phát điên. Bách Hợp cảm thấy nửa thân dưới của mình đã mất đi tri giác, những người theo phía sau giờ lại liều mạng lôi kéo xô đẩy, sức kéo của thứ quỷ quái kia lại lớn vô cùng, vì bị nó lôi kéo, Bách Hợp phải cố gắng để một tay vịn thành giếng, một tay vẽ bùa, tóm lại là phải dốc hết sức lực để ứng phó tình huống nguy ngập, thế nhưng lại có thêm mấy người đi sau không ngừng xô đẩy, thân hình cô bỗng loạng choạng, nửa người liền bị đẩy ra khỏi bệ giếng, thứ quỷ quái đang ôm eo cô lập tức bắt lấy cơ hội này, nhảy dựng lên một cái, túm ngay được cần cổ của cô. Nó ‘ha’ một tiếng, một luồng hơi tanh tưởi xông vào khoang mũi, Bách Hợp cảm thấy toàn thân run lên, trong khoảnh khắc máu trong người như ngừng chảy, tim cũng ngừng đập trong giây lát. Trán của cô đổ mồ hôi lạnh to như hạt đậu, may thay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cô niệm xong câu chú cuối cùng, hoạ phù trong tay cũng đã hoàn công, bàn tay lập tức nâng lên, ‘Phách’ một tiếng vỗ lên trán của thứ quỷ quái kia:
“Cút ngay cho tao!”
“Có chuyện gì thế? Đi nhanh lên một chút có được hay không? Những người ở đằng trước kia dừng lại làm cái gì thế? Máu ở đằng sau sắp đuổi đến rồi này!” Dưới giếng lúc này tối om, vì muốn tiết kiệm đạo lực nên lúc nãy Bách Hợp chỉ đốt lửa tam muội lên để những người kia nhìn thấy tình huống thực của ao máu, ngay sau đó cô liền tắt lửa. Những người lần mò đi theo xuống giếng hiện đều không nhìn rõ tình cảnh xung quanh, phán đoán tất cả tình hình chỉ dựa vào nghe và ngửi, lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối của thứ quỷ quái vừa bổ nhào vào Bách Hợp phun ra, tưởng là mùi của máu trong ao trên kia đã đuổi tới, càng cố chen về phía trước như điên loạn.
Lúc này nửa thân dưới của Bách Hợp đã sưng đến chết lặng, thứ quỷ quái kia thực sự nguy hiểm, chỉ bị nó chạm vào thôi thì cô đã bị thi độc của nó thấm vào người, cô lại vừa muốn phân tâm đối phó với thứ quỷ quái đó, vừa cố ổn định thân thể của mình, những người đi sau lại hoảng sợ rối loạn, hoàn cảnh thì chật chội chen chúc, trong thời khắc liên quan an nguy tính mạng bản thân, bọn họ tựa như mất đi lý trí, hành vi bột phát mạnh mẽ, lực đẩy không nhỏ, thế mới khiến thân thể của cô bị đẩy nghiêng tới trước, suýt chút nữa rơi vào tay thứ quỷ quái này.
“Nhanh lên chút…” Những người phía sau thấy phía trước không có động tĩnh gì, gấp đến phát khóc, miệng không ngừng thúc giục. Bách Hợp hít thở sâu mấy hơi, con quỷ vừa bị cô đập bay vài giây sau đập vào thành giếng đánh “OÀNH” một tiếng, nó gầm lên một tiếng như dã thú, chấn động khiến người ta thấy đầu đau kịch liệt, lồng ngực cũng nặng nề như bị ép lên một khối đá to, không thở nổi.
Một đám người vừa mới nãy còn ồn ào náo loạn, lập tức im lặng như người chết, sau đó có một giọng nói có chút tuyệt vọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Lui về phía sau một chút.” Ngón tay Bách Hợp bám ghì lấy thành giếng để ngăn những người kia do xô đẩy mà đạp cô xuống dưới. Hai tay cô đều cố sức vịn chặt vách đá, cực lực ổn định thân hình. Đạo thuật ở trong thân mau chóng du tẩu, nỗ lực khu trừ thi độc đã lây nhiễm do bị con quỷ dưới đáy giếng chạm vào thân thể.
Mọi người nghe cô yêu cầu lùi lại, rất lâu cũng không ai chịu nhúc nhích, nơi này càng đi xuống càng nhỏ hẹp, lại do số người đông muốn lùi lại cũng bất tiện, ngay cả đi đường mọi người cũng phải cúi lom khom, đừng nói yêu cầu này cần mười mấy người đều đồng loạt thối lui. Quan trọng nhất là mấy người đi sau cùng không muốn lùi lại, bởi vì lúc này dự là ở trên kia máu đã tràn vào trong giếng rồi, bây giờ những người đi sau cùng càng lùi, liền cảm thấy mình càng dễ chết.
Tình huống ngặt nghèo như vậy, lòng người sao tránh khỏi ích kỷ, lại nghĩ đến cái chết của cô gái trẻ bị máu ăn, tất cả quyết không dám để dính lên người mình dù là một chút máu.
Bởi vậy, mới có chuyện Bách Hợp đưa ra yêu cầu một lúc lâu, chờ nửa ngày cũng không thấy có người nhúc nhích chút nào.
Đường Toàn nhịn không được, cả giận mắng:
“Mọi người lùi về phía sau một chút, phía trước nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Dù sao cô ấy cũng giỏi đạo thuật, có vấn đề thì để cô ấy giải quyết thôi!” Phía sau không rõ là ai ném ra một câu, mọi người nghe thấy lời này, đều im lặng không phản đối, Đường Toàn tức muốn chết, chửi ầm lên:
“Ở chỗ nguy hiểm như vậy, nếu tiểu Vân gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tất cả chúng ta đều không sống nổi nữa, các người đừng có quên, lúc trước ở trong ao máu là ai cứu các người. Các người có còn lương tâm hay không? Hay là không sợ nhân quả báo ứng?”
Nghe những lời Đường Toàn mắng chửi, mọi người tuy rằng chột dạ, nhưng chỉ phản ứng bằng cách không mở mồm, để ông tuỳ ý mắng chửi không ngừng.
Bách Hợp cau mày, gọi một tiếng:
“Thôi!” Cô vừa nói dứt câu, có tiếng sột soạt đã truyền tới, thứ mùi hôi thối kia lại tiến gần, lần này Bách Hợp đã sớm có chuẩn bị, trước khi mùi hôi thối kia mò tới, bàn tay cô đã lăng không hoạ xong phù triện, lúc này cảm thấy thứ quỷ quái kia tới đủ gần, liền lập tức tung ra: “Thiên địa vô cực, long thần tá pháp!” Một con rồng lửa từ trong lòng bàn tay cô chui ra, phát ra một tiếng rồng ngâm, rồi bay tới.
*Nghe đồn tiếng rồng ngâm là cái tiếng phát ra khi Kiều bang chủ trong Thiên Long Bát Bộ, (bản Lưu Diệc Phi đóng Vương Ngữ Yên) tung chưởng đó.
Con rồng này khi vừa bay ra khỏi lòng bàn tay chỉ lớn bằng cây đũa, nhưng càng bay ra xa thì kích thước càng lớn dần lên, ánh lửa từ thân nó toả ra cũng chiếu sáng rõ ràng thế giới dưới lòng giếng. Một bóng đen đang bổ nhào về phía Bách Hợp liền bị rồng lửa đón đánh, rồng lửa quấn lấy thân thể của nó, như một cây roi sáng rực, càng thít càng chặt, miệng rồng há to, phát ra từng hồi tiếng rồng ngâm. Ánh lửa của nó đủ chiếu sáng rõ tình cảnh dưới đáy giếng, Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy trong lòng nặng trịch.
Lại nói đến con quỷ đang bị rồng lửa trói giữ kia, nó há to miệng, một hàm răng mọc lởm chởm toả ánh xanh liền lộ ra, cắn lên thân thể rồng lửa, chỉ là con rồng này cho Bách Hợp dùng pháp lực tạo thành, không có thực thể, cho nên hai hàm răng của con Cương Thi kia không ngoạm được cái gì, va vào nhau phát ra âm thanh ken két, ngược lại rồng lửa không hề bị thương tổn, thân thể mang theo pháp lực chính thống của Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh trong lúc quấn lên con Cương Thi, liền đốt thân thể thối rữa của nó thành từng vết cháy dọc theo thân rồng, những vết cháy này tạo ra mùi khét trộn lẫn với mùi hôi thối sẵn có tạo ra một thứ mùi cổ quái gay mũi.
Con Cương Thi kia toàn thân tím tái, cao chừng hai thước, tóc lưa thưa, khuôn mặt nhầy nhụa, đôi mắt trong hốc mắt đã thối rữa từ lâu, chỉ thừa lại một lớp da vắt qua hốc mắt, da mặt nhìn như thể đã bị người ta dùng sức vò nát bét thành một đám, nhìn buồn nôn cực kì.
Nghĩ lại lúc nãy, chính là thứ này đã nhào vào người mình, Bách Hợp mượn ánh lửa duỗi tay xem thử, quả nhiên lòng bàn tay còn lưu lại vết tích của làn da mặt thối rữa kia của nó.
Dưới đáy giếng, một phần nguyên nhân là do có cấm chế, hai là do nhiệt độ so với trên mặt đất thấp hơn nhiều, biến thành một dạng tủ lạnh thiên nhiên, nhờ đó cái xác để ở dưới lòng giếng có tốc độ thối rữa chậm hơn so với thi thể bình thường rất nhiều, lại thêm oán khí sâu đậm ở nơi này phụ trợ, qua ngàn năm thi thể này chỉ có vẻ rữa nát chứ không biến hẳn thành xương trắng. Lúc nãy Bách Hợp từng chạm vào mặt nó một cái, lúc này không chỉ lòng bàn tay cô còn dính lại thịt thối, ngón tay cô cũng vẫn còn lưu lại cảm giác khi chụp vào thịt thối trên mặt con Cương Thi kia, ghê tởm như sờ vào một đám bùn nhớp nhúa, cảm giá sống động không thể nào quên.
Nhưng lúc này, Bách Hợp cũng không có công phu đi quản mấy thứ cảm giác đó, vì cô đã nhìn rõ ràng tình hình nghiêm trọng dưới đáy giếng rồi.
Đáy giếng liên thông vào một không gian rộng chừng trăm mét vuông, phân bố theo đồ hình bát quái. Nhãn lực của Bách Hợp lúc này hơn xa người bình thường, vừa liếc qua liền nhận rõ, nền đất dưới kia dù đã qua ngàn năm, mặt ngoài căn phòng đá cũng đã có chút biến chất, nhưng vẫn còn thấy được rõ ràng mặt sàn là bị người ta đục đẽo ra thành đồ hình bát quái, bốn phía khắc lít nha lít nhít đầy phù chú. Mặt đất đều viết đầy những câu thần chú viết ra bằng một loại văn tự cổ đại. Những chi tiết đó không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, ở mỗi phương vị của một quẻ trong bát quái, có một tử thi cao lớn, hoàn chỉnh cùng kích cỡ với con Cương Thi đang bị rồng lửa của cô quấn chặt, đang quỳ mọp.
Những thi thể này đặt ở vị trí các quẻ của bát quái phía bên ngoài, hướng vào thái cực đồ ở trung tâm triều bái, còn ở giữa đồ hình âm dương hai màu đen trắng tại trung tâm kia lại đặt một cỗ quan tài màu đỏ, tuy rằng do thời gian quá dài, màu sắc không còn tươi đẹp, nhưng Bách Hợp nhìn thấy một màn này, vẫn cảm thấy trái tim bị thít chặt lại.
Khó trách bố cục ở nơi này hoành tráng như vậy, vừa tiến vào mộ có giao xà giữ cửa, tiếp sau đó, lại phát hiện lượng người tuẫn táng quá nhiều, quả thực ngoài sức tưởng tượng, rồi lại tới ao máu đáng sợ vừa gặp phải khi nãy, xuống đáy giếng lại có một đám Cương Thi đang chờ. Một con Cương Thi thôi đã có thực lực mạnh như vậy, khiến cho cô khi nãy suýt nữa thì lãnh đủ, vậy mà nơi này còn có thêm bảy con chưa xuất động. Những thi thể này lại triều bái cỗ quan tài ở giữa, tựa như có mặt ở đây là để bảo hộ cho cái xác đang nằm trong đó vậy. Tình cảnh này, khi Bách Hợp tiến vào thế giới Mao Sơn lần đầu tiên, cũng từng nghe nói qua, nhưng cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Thời cổ đại, người bình thường đều chọn quan tài màu đen làm vật hạ táng, chỉ có hai loại tình huống là dùng đến quan tài màu đỏ, một là chôn cất hoàng thân quốc thích, một là chôn giữ đại hung vật, quan tài đen bình thường sợ không trấn áp nổi, đạo sĩ sẽ dùng chu sa vẽ bùa lên thân quan tài để trấn tà, bố cục nơi này lớn như vậy, chỉ e thứ ở trong hòm kia đã sớm thành tinh, dự cảm của cô quả nhiên không hề sai.
Con Cương Thi hung tợn trước mắt kia e rằng còn không phải thứ lợi hại nhất, thứ đáng sợ nhất, phải là thi thể ở trong chiếc quan tài màu đỏ kia. Tuy lúc này, nó không có động tĩnh, nhưng một khi chính nó bị kinh động đến, Bách Hợp không dám nghĩ xa hơn.
“Phiền toái!” Bách Hợp cười khổ một tiếng, xem con Cương Thi kia tranh đấu với rồng lửa, tuy rồng lửa tạm thời trói buộc được hành động của Cương Thi, nhưng Cương Thi cực kì hung hãn, liều mạng dãy dụa, thi khí không ngừng phun ra từ miệng nó vẫn có tác dụng tiêu hao năng lượng của rồng lửa. Ánh sáng trên thân rồng lửa lúc này ảm đạm đi nhiều, đám người ở phía sau vẫn chen lấn không ngừng. Bách Hợp dứt khoát nhảy xuống đáy giếng, cái chai nước khoáng khi nãy cô ném ra còn nằm trong một cung vị bỏ trống của đồ hình bát quái, những Cương Thi còn lại giống như không hề cảm nhận thấy sự tồn tại của cô, vẫn thành kính quỳ rạp trên mặt đất như 7 pho tượng. Bách Hợp vừa đi vào một cung vị bát quái khác, con Cương Thi đang thành kính quỳ ở đó đột nhiên nhảy dựng lên như con dã thú bị chọc giận, phát ra một tiếng rít gào, nhảy tới vồ Bách Hợp, mang theo một trận gió bốc mùi tanh hôi.
Cô nhanh chóng rời khỏi cung vị bát quái kia, Cương Thi kia bổ nhào tới chỗ vùng biên lại đột nhiên ngừng lại, tựa như có thứ gì đó vây khốn nó vậy, khiến nó không thể đi qua được, chỉ có thể đưa khuôn mặt rữa nát không còn mí mắt, nhưng lại còn một đôi nhãn cầu toả sắc xanh bất thường nhìn chòng chọc về hướng Bách Hợp đứng, miệng phun ra một lượng lớn sương mù màu tím, trông như một con mãnh thú bị chọc giận, lồng lộn bất an trong lồng.