Đọc truyện Bí Thư Tỉnh Ủy – Chương 40Quyển 2 –
Bà Thường hút thêm một điếu thuốc lào rồi đứng dậy ra khỏi nhà ông Kim. Bà Lê dọn dẹp các thứ chuẩn bị đi ngủ, bỗng sực nhớ:
– Có cái ông Tào nào đó gửi cho anh bốn cái dạ dày nhím và hai chai mật ong.
– Chắc là của ông Tào ở xã Du Thượng. Có phải ông Côn đưa không?
– Chú Côn đưa. Anh cũng nên chú ý đến sức khoẻ của mình một chút. Đá có khi còn đổ mồ hôi. Dạo này anh hay kêu đau dạ dày, em lo lắm.
– Việc nó chẳng cho mình nghỉ.
– Cả tỉnh này có phải chỉ có mình anh đâu.
– Một người lo bằng cả kho người làm. Anh có ôm đồm hết công việc của mọi người đâu. Nhưng có những việc, nếu không có thái độ kiên quyết của anh thì chẳng việc gì ra việc gì cả.
– Anh cũng cần chú ý đến tác phong làm việc của mình. Có vài ý kiến cho rằng anh có tác phong độc đoán, quân phiệt đấy.
– Anh công nhận trong công việc đôi khi mình thiếu bình tĩnh thật. Nhưng cũng chỉ vì công việc thôi chứ chẳng vì tư lợi hay trù úm gì ai. Sáng mai xuống thăm con mà không có gì cho chúng nó à?
– Chúng nó lớn rồi, hơn nữa chẳng có gì mà cho.
– Hôm trước cậu Minh ở tỉnh đội có cho anh mấy gói lương khô để ăn khi đi công tác. Có khi em lấy đưa xuống cho các con. Cầm tem phiếu đi theo, gặp cửa hàng nào bán bánh mì mua cho chúng nó mấy chiếc. Trưa mai cũng kiếm cái gì đó cho chúng nó ăn tươi một bữa. Thương chúng nó quá.
– Lần đầu tiên em thấy anh nghĩ đến con đấy.
– Nghĩ để trong bụng chứ có phải lúc nào cũng nói ra. Em viết cho thằng Tuyên lá thư. Bảo nó tập trung vào học tập, không phải kiếm tiền mua xe cộ cho bố. Cứ bảo với nó chiếc xe cũ còn tốt. Quý đến bố lại được phân phối thêm chiếc xe đạp Hữu Nghị nữa.
– Đi làm việc cả ngày mệt rồi, em pha cho anh cốc nước đường với Vitamin C uống rồi đi ngủ cho khỏe. Sáng mai còn đạp mấy chục cây số xuống chỗ con nữa đấy.
– Anh hết mệt rồi. Em đi ngủ trước đi, anh qua chỗ ông Côn xem bọn ở Hợp tác xã Du Thượng có thực hiện chỉ đạo của anh gặt lúa về chia hết cho bà con nông dân không.
– Công việc gì cũng dẹp lại đấy, anh đi nghỉ đi. Nếu cần bảo gì thì nói để em qua nói lại.
– Anh chỉ hỏi cậu ấy một vài câu rồi về. Em cứ ngủ trước đi.
Nói xong ông Kim đứng lên đi ra khỏi nhà.