Bí Thư Tiên Kiếm

Chương 17: Bí thư tiên kiếm - Hồi 17


Đọc truyện Bí Thư Tiên Kiếm – Chương 17: Bí thư tiên kiếm – Hồi 17

Bỗng Linh Quang Tử buông rơi cốc rượu, hắn ra hiệu cho lũ sư đệ im tiếng rồi ngửa mặt lên trần quát lớn :

– Vị nào đó, nếu phải đồng đạo hãy xuống cùng bọn ta xơi vài chén rượu
nhạt. Nếu là kẻ thù, có tài gì cứ giở hết ra xem, ẩn núp làm chi như
phường đạo chích.

Linh Quang Tử dứt tiếng trên nóc đại trang bỗng vang lên một chuỗi cười
dài khanh khách, chuỗi cười nửa như khinh khi nửa như trêu chọc.

Liền theo đó bỗng nghe đánh veo một tiếng nhẹ nhàng như hơi gió thoảng.

Tnước mặt bọn Linh Quang Tử bỗng hiện ra một chàng thanh niên vận toàn
một sắc phục màu xanh, mặt che kín bằng một mảnh lụa xanh chỉ để lộ ra
ngoài đôi mắt sáng quắc như điện tỏa.

Thanh niên áo xanh bịt mặt ấy không ai khác hơn là Thanh Y hiệp sĩ.

Nguyên lúc chia tay cùng Phù Dung Nương, chàng tráng sĩ áo xanh lại trở
về Hồng Thủy trang ít hôm để điểm hóa thêm cho Hạc nhi đồng tử và Tuyết
Hoa Nương.

Với bản lãnh xuất thần quỷ nhập tột chúng siêu việt chàng hiệp sĩ áo
xanh còn một nhiệm vụ nặng nề trước bách tính sanh linh không thể bó gối ngồi yên một xó mãi được.

Thế rồi vắt vẻo trên lưng quái xà, chàng như cánh bằng tung mây gió biệt dạng trời xa

Nhơn nhớ lại bọn Vạn Hoa thất quái đang hoành hành gây khó bá lánh.
Thanh Y liền đến nơi quyết trổ tài thần tlhông hãm khốn bọn chúng một
phen.

Thanh Y đến vừa ngay lúc Linh Quang Tử đang hùng hổ đưa luồng Dương
Quang kiếm đàn áp bọn Xích Linh Tử, Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử, và Lục
Yêu Tử tơi bời.

Lúc ấy Thanh Y muốn ra tay, trổ tài quán chúng hạ bọn Linh Quang Tử một
phen vỡ mật bay hồn, nhưng chàng kịp nghĩ lại nên thừa hư lẻn vào do
thám tòa Vạn Hoa trang.

Rồi với thuật vô hình kiếm độn tuyệt kỹ, chàng đột nhập Vạn Hoa trang một cách dễ dàng.

Không một nơi nào trong trang mà chàng chẳng đặt chân tới.

Mấy lần gặp các cơ quan bí hiểm vô cùng độc dữ, Thanh Y toan dùng kiếm
quang phá hỏng cho rồi nhưng chàng cho chuyện ấy chưa cần thiết lắm.

Sau cùng đến lúc bọn Linh Quang Tử thu cả kiếm quang ồ ạt kéo nhau vào, Thanh Y liền lộn sồng trở ra.

Chàng lại cúp rạp mình trên mái ngói theo thế Xà Hình dể nghe ngóng.

Cứ tài nghệ của chàng lúc bấy giờ, nếu đem hết các ngón nghề tuyệt kỹ ra áp dụng thì dù tài thính Linh Quang Tử cũng không làm sao hay được.

Chẳng qua chàng muốn để lộ chân tướng hầu trêu chọc bọn chúng nên chàng
vờ vô ý thở sẽ khiến Linh Quang Tử thính tai dù bận xơi tiệc rượu vẫn
nghe được.

Và không đợi Linh Quang Tử quát dứt tiếng chàng đã nhảy vụt xuống.

Cử chỉ của chàng nom oai nghiêm hùng dũng và ngang nhiên như vào chốn không người.

Mà quả thật vậy.

Thanh Y xem bọn Linh Quang Tử nào có ra gì.

Tài bộ chúng chàng đã mục kích, chẳng có gì đáng cho mình kinh sợ.

Chỉ một mình Linh Quang Tử là khả dĩ có thể đối dịch với chàng một ít lâu thôi.

Ngoài ra bọn Xích Linh Tử, Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử, Lục Yêu Tử đối với chàng chỉ là một lũ bị thịt không đáng kể.

Thoạt thấy kẻ lạ xuất đầu lộ diện, Lục Yêu Tử toan đứng lên làm dữ,
nhưng Linh Ọuang Tử đã đưa tay ngăn lại. Người nhìn Thanh Y sẽ bảo :

– Tráng sĩ là ai xin cho rõ quý tánh cao danh. Người đến đây có việc chi sao chẳng đường đường chính chính mà vào lại dùng chi lối ám muội như
vừa rồi?

Thanh Y chưa kịp đáp lời, Hồng Phong Tử lúc ấy say nhừ bất chấp lệnh huynh, cả giận hét lớn :

– Tam sư huynh còn phải hỏi quân cẩu trệ ấy làm gì thêm nhọc tiếng. Gặp kẻ thù bọn ta còn chần chờ gì nữa.

Dứt tiếng Hồng Phong Tử hăm hở ra khỏi bàn tiệc, nhưng nhanh như cắt Linh Quang Tử đã đưa tay giữ chặt lại.

Lộ vẻ giận dữ họ Linh trừng mắt nhìn Hồng Phong Tử đoạn quay sang Thanh Y như chờ đợi câu trả lời.

Thấy cử chỉ nhún nhưỡng khiêm nhã của Linh Quang Tử, Thanh Y lấy làm khó xử tự nghĩ: “Nó lấy lễ đối đãi với ta như vầy cũng đáng lấy làm lạ lắm. Tưởng đâu bọn chúng toàn là sài lang hổ báo không dè có được một tên
biết điều. Dù sao ta trót đã vào đây với những cử chỉ ngang ngạnh không
thể ra mặt khách xử nhũn được. Hay là ta gây sự phứt cho rồi”.

Nghĩ là làm ngay.

Thanh Y liền cất tiếng cười vang bảo :

– Bọn ngươi làm gì quát tháo vang rần thế. Nếu ta sợ lũ ngươi khi nào
lại vào đây. Lối tiếp khách của bọn ngươi sao mâu thuẫn làm vậy. Kẻ dịu
dàng êm ái người cả tiếng to lời thật lạ quá.

Chẳng để bọn Linh Quang Tử kịp đáp, Thanh Y lại tiếp, giọng đầy trêu chọc :

– Quả danh hư bất truyền, nhân vật Vạn Hoa trang tài thật. Ta đến nghe ngóng hàng giờ mà vẫn không hay được.

Nghe những lời đầy miệt thị xấc láo ấy, bọn Xích Linh Tử, Hồng Quang Tử, Trấn Ma Tử, Lạc Yêu Tử giận sùi bọt mép, đồng nhảy khỏi bàn tiệc quát
vang như sấm :

– Cẩu tặc vô danh kia, mi từ đâu đến đây lên giọng thị hùng xấc láo. Tự
mi muốn chết nên gây họa. Phen này chớ trách bọn ta quá độc dữ.

Dứt tiếng cả bọn trừ Linh Quang Tử đều ồ ạt xông đến, nhưng lẹ như chớp Thanh Y đã chuyển mình bay vọt ra ngoài.

Khi nào chịu bỏ, bọn Xích Linh Tử đồng túa nhau ra đuổi bắt. Cả Linh Quang Tử cũng bỏ bàn tiệc chạy theo ra.

Bên ngoài bầu trời cuối thu vẫn nặng nề u ám.

Gió nhẹ đưa cành xào xạc lá.

Ngoài tiếng chim hót buổi trưa thu, tiếng gió rì rào, tuyệt nhiên chẳng có lấy một tiếng động nào khác.

Nhìn tư bề vắng ngắt, bóng nhà hiệp khách vô danh vẫn biệt mù tăm cá, bọn Linh Quang Tử ngạc nhiên chẳng cùng.

Năm người như năm chiếc pháo thăng thiên bay vọt lên trời đưa tầm mắt nhìn bốn phía.

Bọn họ nhọc công nhưng vẫn vô hiệu.

Chàng hiệp sĩ áo xanh như có phép tàng hình biến đâu mất.

Thất vọng, năm người đành buông rơi mình xuống đất.

Chừng như chưa hết tức giận, Lục Yêu Tử, Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử, Xích Linh Tử chẳng ai bảo ai đồng phi thân nhảy vụt lên mấy cây cổ thụ gần
đấy dáo dác nhìn quanh.

Bọn chúng gần mỏi mắt trông chừng mà bóng dáng kẻ thù vẫn biệt mù tung tích.

Không làm sao được, Linh Quang Tử đành gọi lũ sư đệ kéo vào trang.

Bọn Xích Linh Tử vừa nhảy xuống đất toan theo Linh Quang Tử đi vào bỗng nghe trên thinh không văng vẳng tiếng :

– Ta đây mà. Bọn ngươi mù cả sao nên trông chẳng thấy. Ta không ngờ bọn
Vạn Hoa thất quái xưa nay chỉ là một lũ người hữu danh vô thực. Nào, năm con quái kia ơi! Hãy ráng đuổi theo ta đi chứ!

Nhận ra đó là tiếng nói của kẻ vô danh vừa xuất hiện, quyết trêu chọc
bọn mình, Linh Quang Tử vốn là người điềm tĩnh nhất mà cũng nổi xung
quát lớn :

– Thất phu chớ nhiều lời dương dương tự đắc. Ta quyết xé xác ngươi làm trăm mảnh mới đã hờn.

Dứt tiếng Linh Quang Tử lẹ làng chuyển mình bay vọt lên không.

Cả bọn Xích Linh Tử cũng trổ tài tuyệt kỹ phi đằng bay theo nhanh như gió.

Lơ lửng giữa từng không, một chấm đen nhỏ dài xê dịch nhanh như tên bắn.

Biết đó là bóng dáng kẻ nghịch trêu đùa mình, bọn Linh Quang Tử gắng sức đuổi theo nhưng kẻ kia quái ác cứ chờ chứng đến gần lại biệt dạng.

Rồi cứ thoạt biến thoại hiện Thanh Y đùa cợt mãi, bọn Linh Quang Tử mệt ngần ngất người mà vẫn không sao theo đuổi nổi.

Nhắm bọn mình chẳng thể nào dùng tài tuyệt kỹ phi đằng đuổi bắt kịp kẻ
thù dụng thuật Ngự Phong lướt gió bay quá nhanh, Linh Quang Tử liền ra
lịnh cho lũ sư đệ hắn dùng kiếm độn bay theo.

Thế là trong chớp mắt bầu trời đang im phăng phắc bỗng ầm ầm chuyển động.

Gió bão không ngừng dậy lên như muốn thổi tan cả đất trời.

Giữa từng không sấm sét nổ liên hồi, hào quang ngũ sắc chiếu lòe cả không gian và vũ trụ.

Bọn Linh Quang Tử dùng kiếm độn đuổi theo chấm đen kia ngót mấy tiếng đồng hồ.

Cả bọn vượt qua không biết bao nhiêu là từng núi và ngàn muôn triệu dặm vẫn bị bỏ rơi xa tít mù.

Rồi thoắt một cái chấm đen kia lẩn mất vào khoảng trời mây.

Thất vọng, Linh Quang Tử toan giục lũ sư đệ xua kiếm quang bay lộn về bỗng nghe văng vẳng bên tai :

– Ồ! Bọn ngươi mỏi mệt rồi ư? Hãy cố lên tí nữa đi nào!

Căm giận sôi gan, Xích Linh Tử lồng lộn lên như con hổ dữ bị thương. Hắn quát vang như sấm nổ lưng trời :

– Thằng thất phu kia. Ngươi có giỏi hãy xuất đầu lộ diện cùng bọn ta
giao đấu. Ngươi chẳng dám đến gần, cứ ở xa nói khoác nào có hay ho gì.

Xích Linh Tử vừa dứt tiếng bỗng nghe tiếng đáp lại tự thinh không :

– Ta chẳng dám đến gần ngươi à? Ngươi hãy trông lại mình xem sao?

Tiếng nói bí mật kia lạí vang lên :

– Cả ba tên kia cũng vậy. Lũ ngươi hãy sờ lên đầu xem có gì lạ không.

Y theo tiếng nói thinh không ấy, bọn Xích Lính Tử trừ Linh Quang Tử đồng đưa tay lên sờ đầu bỗng hoảng kinh kêu lên :

– Trời!

Bốn chiếc mũ bọn chúng đội trên đầu đã không cánh mà bay tự bao giờ.

Thì ra Thanh Y quá ư tài tình xuất chúng, nhân lúc bọn Xích Linh Từ dùng độn quang đuổi theo mình, chàng liền dùng vô hình kiếm độn xáp đứa gần
giật lấy mũ của chúng.

Chàng hành động quá tài tình và khéo léo đến nỗi bọn Xích Lịnh Từ nào
phải là hạng người tầm thường mà chẳng làm sao hay biết được.

Vừa kinh sợ vừa tức giận ói mật tràn hông, Linh Quang Tử và cả một bọn Xích Linh Tử bị mất mũ thúc kiếm độn ráo riết đuổi theo.

Rồi người chạy cứ chạy mãi…

Kẻ đuổi vẫn đuổi nà không thôi!

Chỉ trong chớp mắt cả bọn đã qua không biết bao nhiêu là khoảng trời mây diệu viễn.

Cái chấm đen trước còn trông thấy nhỏ li ti, dần dần khuất mất trong khoảng trời rông bao la.

Tìm kiếm mãi vẫn bặt tăm kẻ thù, Linh Quang Tử đành giục các sự đệ thúc kiếm độn trở về.

Lữ sư đệ của hắn ra đi hăm hở, tức giận bao nhiêu thì lúc về cũng giận tức hậm hực bấy nhiêu.

Linh Quang Tử và cả bọn Xích Linh Tu dùng hết tài nghệ sở trường thúc
độn quang vượt mây bay như tên bắn, phút chốc đã về đến Vạn Hoa trang.

Cả bọn vừa hạ xuống đất toan vào mật trang bỗng Lục Yêu Tử ôm vai la oái lên một tiếng.

Cùng lúc ấy một chuỗi cười khanh khách lại vang lên :

– Chao ôi! Nhân vật Vạn Hoa trang hèn đến thế kia ư? Chỉ đùa một tí mà đã la lên như séo. Rõ thật anh hùng rơm có khác!

Giật mình cả bọn Linh Quang Tử vận hết nhãn lực nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói nhưng họ chẳng thấy được gì ngoài bầu trở trưa thu lặng lẽ.

Mọi người căm giận sôi gan, thề quyết giết cho kỳ được kẻ thù mới hả tức.

Nhìn Lục Yêu Tử ôm vai nhăn nhó, cả bọn càng thêm uất giận, cau mày trợn mắt nghiến răng ken két.

Riêng Linh Quang Tử dù căm giận nhưng người vẫn có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Hắn đến lật bả vai Lục Yêu Tử ra xem xét.

Vừa nom bả vai sư đệ hắn đã kinh ngạc kêu lên :

– Trời! Đoạt Hồn Kim Long Huyết!

Cả bọn Xích Linh Tử cũng đổ xô lại xem.

Trên vai Lục Yêu Tử một vết tím bầm sưng lên to gần bằng miệng chén.

Thì ra Thanh Y đã dùng Đoạt Hồn Kim Long Huyết đánh vào tử huyệt của Lục Yêu Tử, may mà hắn là tay nội ngoại thần công tuyệt giỏi, da thịt cứng
rắn như đồng sắt nên chỉ bị đau nhói mà chẳng việc gì.

Người dùng được Đoạt Hồn Kim Long Huyết nào phải tay vừa, kẻ nào bản lĩnh gặp ngón ấy khó hòng sống.

Lục Yêu Tử tuy không nguy hại đến tính mạng nhưng bá vai càng phút càng sưng vù lên đau nhức chẳng cùng.

Chẳng chần chờ một giây Linh Quang Tử vội lấy kim vàng sẵn có trong túi
da đeo bên mình ra chích vào chỗ bị đánh, lại nặn hết các máu bầm.

Rồi người theo các đường gân xoa bóp, chỉ trong chốc lát Lục Yêu Tử cử động tự nhiên như thường.

Linh Quang Tử biết kẻ thù mình bản lãnh lệch đất nghiêng trời, đao thuật vô biên hơn hẳn bọn hắn thập bội nên hắn dành nén giận dằn lòng giục
các sư đệ vào trang.

Cả bọn vừa đi được ít bước bỗng nghe sau lưng phát ra một chuỗi cười lanh lảnh :

– Có thế chứ! Nhân vật Vạn Hoa trang nào phải tầm thường. Người vừa bị thương có kẻ chữa xong thật.

Chẳng nói chẳng rằng bọn Linh Quang Tử như một đoàn chim ưng vỗ cánh xông lại chỗ vừa phát ra tiếng nói ấy.

Cẩn thận bọn chúng chia ra làm bốn hướng bay vọt ra ngăn đón.

Khốn thay bọn chúng vẫn hoài công vô ích vì hình bóng Thanh Y chỉ là hư ảnh không sao tìm thấy được.

Rồi dù bực tức đến mấy Linh Quang Tử cũng dành kéo cả bọn vào trang.

Bỗng vừa đi Linh Quang Tử vừa nghi ngờ lẩm bẩm :

– Không khéo bọn ta mắc mưu “Điệu hổ ly sơn” của kẻ thù dụ bọn ta ra ngoài để thừa hư lẻn vào mật trang mất.

Cho lời ấy chí lý, bọn Xích Linh Tử đều gật đầu tán thành rồi cả bọn đồng nhanh nhẩu đi vào.

Mọi người vừa đến mật trang, bỗng Hồng Phong Tử kêu to lên :

– Nó kia rồi! Mau bắt lấy nó!

Chưa dứt lời Hồng Phong Tử đã nhảy vụt về phía đại sảnh đường.

Ngạc nhiên bọn Linh Quang tử cùng quay nhìn về phía ấy, thì trời ơi!

Thanh Y không biết đã vào đấy tự bao giờ và đang ngồi ung dung uống trà
như một người nhàn nhã vô tư vậy, dường như chẳng biết quanh mình có một ai cả.

Không dằn nổi cơn tức giận đã lên đến cực điếm, Xích Linh Tử quát lên như sấm :

– Thằng thất phu kia. Quả thật mi đã tơi số mới dám cả gan chặn đầu cọp vuốt râu hùm.

Dứt lời Xích Linh Tử cũng nhảy vút theo Hồng Phong Tử.

Không dừng được, Linh Quang Tử, Lục Yêu Tử và Trấn Ma Tử cũng đổ xô cả lại.

Đàng kia, quyết trêu chọc bọn Linh Quang Tử đến kỳ cùng, Thanh Y đợi
Hồng Phong Tử sắp đến gần, chàng sẽ vung tay thảy vèo một cái.

Từ tay chàng bay vụt ra một cuộn tròn nhắm đúng cổ họng Hồng Phong Tử vút tới.

Cả kinh Hồng Phong Tử vội nghiêng mình né tránh thì nhanh như cắt Thanh Y đã chuyển mình bay thẳng ra ngoài.

Giận sùi bọt mép Hồng Phong Tử, Xích Linh Từ toan đuổi theo nhưng Linh Quang Tử đã đưa tay ngăn lại bảo :

– Vô ích! Các sư đệ chẳng nên theo đuổi làm gì thêm nhọc. Chúng ta nên ở lại phòng bị là hơn. Thật ta ngờ không sai. Thằng quỷ ấy đánh lừa bọn
ta để lẻn vào thám do tệ trang. Các sư đệ kịp chia nhau khám xét các
nơi, xem thằng yêu nghiệt ấy có hủy phá cơ quan máy móc của chúng ta
chăng.

Linh Quang Tử thốt xong cả bọn cùrg chia nhau lùng khắp nơi.

Một lúc sau bọn người lại tề tựu nơi mật trang báo cáo cho Linh Quang Tử biết chẳng có việc gì khác lạ xảy ra.

Từ phút ấy Linh Quang Tử liền ra lịnh nổi trống báo động đốc thúc các trang viên, đầu lĩnh canh phòng cẩn mật.

Đích thân Linh Quang Tử ngầm mở các cơ quan máy móc bí hiểm và độc dữ ra đón chờ kẻ địch.

Bọn Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử, Lục Yêu Tử, Xích Linh Tử dù giận tức trào gan ứa mật nhưng không được lịnh ra ngoài đành hậm hực ở lại trong
trang, chẳng ngớt đi lại gầm hét vang rền.

Về phần Linh Quang Tử dù biết kẻ nghịch bản lãnh hơn mình rõ rệt nhưng hắn vẫn điềm tĩnh thản nhiên như không.

Hắn tin tưởng tòa Vạn Hoa trang với muôn ngàn cơ quan máy móc độc hiểm,
dù chẳng phải là bất khả xâm phạm nhưng kẻ kia có tài thánh cũng khó
hòng tác quái lộng hành.

Nghĩ vậy hắn ung dung gọi lũ sư đệ ngồi lại bàn tiệc tiếp tục ăn uống như thường.

Thế rồi tửu hứng lời vang, mọi người huyênh hoang nói luôn mồm như quên cả bao nỗi tức giận căm thù vừa qua.

Giữa lúc mọi người đang cơn chén tạc chén thù, bỗng Linh Quang Tử ra
hiệu suỵt im mọi người. Hắn chú ý đến một cơn gió nhẹ vừa lướt qua.

Chăm chú nhìn theo luồng gió thoảng ấy một lúc, Linh Quang Tử liền đứng lên lẩm bẩm :

– Trời! Hắn dùng nổi vô hình kiếm độn phải đâu là tay vừa.

Dứt tiếng Linh Quang Tử ra lịnh đóng chặt cửa trang quyết lùng bắt cho kỳ được kẻ thù. Hắn day sang các sư đệ bảo lớn :

– Các sư đệ mau phân ra làm bốn nẻo đón bắt kẻ nghịch. Nó lại đột nhập
vào trang ta rồi. Các ngươi hãy huy động tất cả cơ quan máy móc tối độc
ra điều dụng. Như thế này thật là quá lắm, phải thẳng tay đối phó cho
hắn biết bọn ta là lợi hại.

Linh Quang Tử chưa dứt lời, từ một góc đại sảnh đường bỗng vang lên một chuỗi cười khanh khách :

– Phải đấy! Bọn ngươi hãy nỗ lực trừng trị kẻo kẻ thù không sợ đâm ra
khinh nhờn thì còn gì là uy danh Vạn Hoa thất quái bấy lâu nay.

Không dằn được nữa, Linh Quang Tử liền vung tay dùng Chưởng Tâm Lôi đánh ngay vào chỗ vừa phát ra tiếng nói kia.

Chưởng Tâm Lôi vọt đi chuyển động ầm ầm như đất lở trời long va vào tường gây ngã đổ vang rền khác nào núi sập vạc xô.

Bọn Xích Lirh Tử thấy thế cũng nhảy vồ đến dùng phản phong nhuyễn khí đánh tiếp thêm.

Lãnh khí từ tay áo bốn người bay ra ào ào như bão tố dậy cuốn gạch ngói và cả nóc đại sảnh bay tung.

Ngay lúc ẩy chuỗi cười khinh khi miệt thị lại vang lên từng hồi khanh khách :

– Ôi chao! Trên thế gian lại có một hạng người ngu xuẩn đến thế kia ư?
Ai đời giận rận lại đốt áo cho đành. Bọn ngươi mù quáng cả sao chẳng
nhằm ta mà đánh lại đánh chi vào tường và mái ngói là vật vô tri vô
giác. Các ngươi điên cuồng rồi à!

Chẳng còn biết phải trái gì nữa, bọn Linh Quang Tử cứ nhắm theo hướng
phát ra tiếng nói dùng Chưởng Tâm Lôi, phản phong nhuyễn khí đánh bừa
tới.

Phản phong nhuyễn khí, Chưởng Tâm Lôi bay vụt đến đâu chuyển động ầm ầm kinh khiếp đến đó.

Chi trong chớp mắt cả đại sảnh đưdng và một phần nhỏ mật trang tan tành như tro bụi.

Cát vôi ngói nát vụn không ngớt bay rào rào như mưa đổ.

Bọn chúng theo đuổi luồng gió vô hình kia vụt ra ngoài nhưng chẳng làm gì được.

Nộ khí xung thiên, Linh Quang Tử liền ra lịnh cho chúng đệ đồng loạt phóng kiếm quang lên bổ vây tứ phía.

Xích Linh Tử lúc ấy như điên cuồng, hắn gào hét to như sấm rền từng không :

– Bọn ta cứ xua kiếm quang đánh bừa vào từng không may ra trừ diệt được hắn.

Tức thì tiếng nói bí mật lại vang lên :

– Phải đấy! Ta xin hoan nghinh hảo ý ấy nhưng các người cố lên tí nữa
chứ đánh trượt ra ngoài nguy hại bá tánh lê dân nào có ích gì.

Không buồn đáp lại bọn Linh Quang Tử vội điều khiển bảy đạo kiếm quang
như một vầng mây ngũ sắc khổng lồ sa ngay vào chỗ tiếng nói thinh không
kia, tưởng chừng chỉ trong phút chốc Thanh Y dù tài thánh cũng khó toàn
thân…

Nhưng Thanh Y nào phải tầm thường.

Một kẻ dùng nổi vô hình kiếm độn có khi nào bị hại một cách dễ dàng như thế.

Bảy đạo kiếm quang của bọn Linh Quang Tử lúc ấy như vách sắt tường đồng, bao chặt bốn bề trên dưới tưởng chừng nước chảy cũng không lọt được.

Kiếm quang bay đến đâu gió vụt rền trời đến đấy.

Sấm sét từng cơn nổi lên rung chuyển cả vũ trụ không gian.

Trong trận mưa đao gió kiếm ghê hồn ấy, Thanh Y hiệp sĩ vẫn thản nhiên xem thường.

Quyết làm cho bọn Xích Linh Tử một phen vỡ mật bay hồn, Thanh Y liền thu vô hình kiếm độn để lộ người chàng ra giữa không trung

Nom chàng lúc ấy thật chẳng khác gì một vị thiên thần hùng dũng oai nghi vừa ra khỏi cửa trời sắp từ từ xuống cõi thế gian.

Vừa trông thấy chàng, bọn Linh Quang Tử liền ồ ạt xua kiếm quang đánh tới tấp.

Ầm… Ầm… Ầm…

Muôn ngàn tiếng nổ choáng óc bưng tai liên hồi dậy lên kinh khiẽp cả đất trời.

Năm đạo kiếm quang của bọn Xích Linh Tử, Lục Yêu Tử, Trấn Ma Tử, Hồng
Phong Tử như năm vầng mây to lớn bay vù vù đến như cuốn lôi cả khoảng
không bao la bát ngát.

Dù vậy Thanh Y vẫn đứng trơ trơ như tượng đá tượng đồng. Chàng không hề
cử động, nhúc nhích tí nào cả, dường như chàng xem chừng chẳng có mấy
đạo kiếm quang kia đang vang rền vũ động.

Đợi năm luồng kiếm quang kia bay vụt đến gần Thanh Y sẽ thổi một hơi dài.

Ghê gớm thay đạo thuật vô biên của chằng tráng sĩ áo xanh.

Năm luồng phi kiếm của bọn Xích Linh Tử có khác gì muôn vạn cá kình vượt bể khơi, đang hùng hổ vẫy vùng giữa cảnh ba đào chuyển động, bay ào đến tưởng đâu trong nháy mắt sẽ chém xả chàng ra trăm vụn mảnh.

Nào ngờ năm vầng kiếm quang chưa xáp đến mình chàng đã bị ngay cái thổi
sẽ sàng kia như có một năng lực kinh hồn thần tốc đẩy bật kiếm quang lộn ào trở lại.

Kinh sợ thất thần, Linh Quang Tử liều mạng vận thêm khí Thiên Cương điều khiển hai đạo Dương Quang kiếm tung hoành quá hung dữ mãnh liệt.

Hai vầng hoàng quang nổ lên mấy tiếng to như chuông ngân khánh gióng,
chiếu hào quang sáng lòe trời đất, tỏa rộng ra như hai chiếc lưới vàng
cực lớn úp chụp xuống đầu Thanh Y, khí thế dữ dội khác nào trời đổ núi
sa.

Lạ lùng làm sao! Thanh Y vẫn đứng yên không lay động mà hai đạo hoàng
quang kia vừa rơi xuống bỗng như gặp một sức mạnh vô hình ghê gớm từ đầu chàng xông lên xô giạt hai luồng kiếm quang màu vàng bay tản về một
phía.

Linh Quang Tử, Xích Linh Tử và cả bọn thấy thế đều sợ toát mồ hôi.

Linh Quang Tử rụng rời kinh hãi nghĩ thầm: “Hắn là ai mà tài tinh ghê
gớm thế. Ta từng chạm trán khắp mặt chúng anh hùng thiên hạ mà chưa gặp
ai bản lãnh xuất thần quỷ nhập, tột thế siêu phàm như nó. Nó chưa hiển
lộng thần thông mà bọn ta còn không làm gì được, nếu hắn trổ tài thì
trời ơi! Cả lũ ta chắc gì thoát qua cơn nguy khốn”.

Nghĩ thế Linh Quang Tử càng thêm kinh sợ.

Rồi sợ quá đâm liều, hơn nữa lòng tự ái của con người bao giờ cũng mạnh mẽ như thức giục hắn liều chết với kẻ thù.

Vì vậy, dù lượng sức mình kém hơn đối thủ, Linh Quang Tử cũng như các sư đệ hắn liều mạng xua kiếm quang và đạn sa đánh thật dữ.

Nhưng Thanh Y lúc ấy đã nhanh nhẹn chuyển mình bay vọt ra ngoài vòng kềm tỏa của mấy đạo kiếm quang.

Rồi với thuật vô hình kiếm độn tinh thông, chàng hiệp sĩ áo xanh lại lẫn dạng mất bóng.

Trên không trung cách khoảng xa các đạo kiếm quang đang kinh trời khiếp
đất bay lộn ngoài trăm trượng bỗng vang lên một chuỗi cười giòn giã :

– Hỡi năm con quái kia ơi! Ta một phen bị bao vây một lắm rồi. Xin giã từ các ngươi hẹn khi khác sẽ gặp.

Đến đây tiếng nói thinh thông kia bỗng ngừng bặt.

Tức uất người, Xích Linh Tử toan thúc luồng Kim Quang kiếm đuổi theo
nhưng Linh Quang Tử vốn biết người biết ta, hắn chẳng muốn bọn mình mãi
làm trò cười cho kẻ lạ nên vội lớn tiếng bảo :

– Thôi Xích đệ ạ! Hắn đã đi rồi chúng ta theo đuổi nữa thêm vô ích.

Hồi quay sang chúng đệ, Linh Quang Tử tiếp lời :

– Bọn ta nên mau về mật trang là hơn. Hắn bảo thế chắc sau cũng còn đến nữa. Từ giờ trở đi bọn ta nên cẩn phòng là thượng sách.

Dứt tiếng Linh Quang Tử toan giục anh em trở về, bỗng Lục Yêu Tử hãy còn hầm hầm nổi giận, nói lớn :

– Các sư huynh cứ về để mặc tiểu đệ đuổi theo quyết cùng kẻ thù một phen sống mái. Chứ nó khinh khi bọn ta thái thậm mà lầm lũi trở lại tức chịu sao nổi.

Linh Quang Tử có vẻ không bằng lòng, hắn cau mày gắt :

– Lục sư đệ xét việc đời giỏi hơn ta ư?

Rồi chẳng đợi Lục Yêu Tử đáp, Linh Quang Tử nói ngay :

– Ngươi chỉ được tài làm lếu để gây thêm trò cười cho thiên hạ, như chuyện cử đỉnh nơi Anh Hùng quán ngày nào.

Dường như để cảnh cáo tất cả chúng đệ, Linh Quang Tử lại thong thả nhưng quả quyết bảo :

– Ta há chẳng biết tôn trọng và bảo vệ danh dự nhân vật Vạn Hoa trang ư?

– Ta nhún nhường là hèn mạt ư? Các ngươi lầm lắm. Người như chúng ta khi nào sợ chết, đừng nói gì chịu nhục nhưng ta phải biết tự lượng sức mình mà hành động để khỏi chuốc họa vào thân và khỏi bị tiếng đời cười chê.

Nghe Linh Quang Tử nói, bọn Xích Linh Tử lặng im chẳng đáp một lời.

Thế rồi cả bọn đồng độn quang về Vạn Hoa trang.

Mọi người vừa an vị nơi tòa Tụ Nghĩa sảnh bỗng Hồng Phong Tử ngạc nhiên kêu lên :

– Kìa. Lệnh sư ruynh hãy trông mảnh giấy gì kia?

Hồng Phong Tử chưa dứt lời, Lục Yêu Tử nhanh nhẹn bước lại gỡ mảnh giấy dán vào tường.

Cả bọn đều nhôn nhao cả lên.

Thì ra đó là một bức thư của chàng Thanh Y để lại.

Linh Quang Tử cầm ngay mảnh giấy lên đọc.

“Gởi bọn Vạn Hoa thất quái.

Chúng ta đừa nhau một tí đã rõ tài nghệ của nhau rồi. Tuy vậy ta vẫn chưa phải hoàn toàn ra mặt đối phó với lũ ngươi.

Kẻ trượng phu hành động phải đàng hoàng chính chính. Ta xin báo trước để bọn ngươi liệu mà đề phòng.

Canh ba đêm nay ta sẽ thân hành đến đập bằng tòa Vạn Hoa trang của lũ ngươi. Bọn ngươi cố mà giữ lấy.

Thanh Y Hiệp Sĩ”.

Đọc xong mảnh giấy con con ấy Linh Quang Tử vứt ngay xuống bàn hét lớn :

– Súc sinh khinh khi bọn ta quá lẽ. Phen này ta quyết cùng nó một còn một mất

Cả bọn Xích Linh Tử cũng đổ đến xem mảnh giấy ấy.

Không dằn được cơn giận tức thái quá, Lục Yêu Tử cau mày trợn mắt, hắn nhai râu xồm xồm bảo lớn :

– Bọn ta thà chết vinh hơn sống nhục, quyết hiệp sức ra tay trừ diệt thằng tặc tử thất phu ấv.

Hồng Phong Tử cũng tức lộn ruột nói :

– Phải đấy. Lục đệ bàn đúng lắm. Thằng quỷ ấy còn sống ngày nào bọn ta khó yên thân.

Cả Xích Linh Tử, Trấn Ma Tử cũng gầm vang rền tỏ lòng căm phẫn tức giận.

Linh Quang Tử vốn người điềm đạm trầm tĩnh xưa nay nên hắn chỉ uất giận một lúc rồi dịu ngay.

Hắn nhìn lũ sư đệ bảo :

– Cứ như tình thế này bọn ta khó mà yên được với thằng quỷ ấy. Đấy cũng
là một bài học hay để các sư đệ bỏ hẳn tính ngông cuồng tự thị.

Ngừng một lúc họ Linh lại tiếp lời :

– Xem như thế đủ biết anh hùng trong thiên hạ hiện nay còn nhiều kẻ kỳ
tài lần lượt xuất đầu lộ diện. Bọn ta đã gặp phải tay đại kình địch.
Tiếc thay giữa lúc này đại sư huynh và nhị sư huynh lại vắng mặt.

Linh Quang Tử chưa dứt lời, Hồng Phong Tử đã xen vào nói lớn :

– Tam sư huynh bất tất phải lo ngại. Bọn ta những năm người hiệp lại chống cự chẳng nổi thằng tiểu tử ấy sao?

Trấn Ma Tử cũng về hùa theo nói :

– Lời tục thường nói. Góp gió làm bão hay một cây làm chẳng nên non ba
cây chụm lại nên hòn núi cao. Cả lũ ta không hạ được thằng quỷ vô danh
ấy thì còn gì danh tiếng bấy lâu nay.

Lục Yêu Tử cũng thốt lời :


– Xin tam sư huynh chớ bận lâm lo sợ làm giảm lụt nhuệ khí bọn ta.

Cả cười lên khanh khách, Linh Quang Tử bảo :

– Các sư đệ biết một mà chẳng biết hai. Xử sự như ngươi làm sao thành công được.

Đổi sang giọng ôn tồn, Linh Quang Tử tiếp :

– Biết mình biết người trăm trận trăm thắng. Câu nói ấy hẳn các sư đệ
còn nhớ chứ? Bọn ta phải thành thật và can đảm nhìn nhận kẻ thù tài tình ghê gớm hơn mình quá nhiều. Vẫn biết Vạn Hoa trang của bọn ta quả mười
phần kiên cố lợi hại, có đủ cơ quan máy móc bí hiểm chăng mắc các nơi.
Tuy vậy đối với kẻ có tài xuất thần nhập quỷ bản lãnh tột thế siêu phàm
thì tòa Vạn Hoa trang nào có nghĩa gì. Nhưng thôi bàn mãi cũng vô ích.
Xưa nay nước tràn đê ngăn, giặc đến quân chận, gặp kẻ thù bọn ta hãy
đồng tâm hiệp lực quyết liều một phen sống mái rồi có ra sao thì ra.

Dứt lời Lirh Quang Tử liền cho lệnh giải tán.

Mỗi người đi một nơi về phòng riêng mình.

Ai ai cũng bồi hồi tức giận, lòng nặng tiĩu bao nỗi lo âu…

* * * * *

Đêm lại. Một đêm trăng lẻ mây buồn.

Vạn vật như đi sâu vào cõi chết mà bức màn đen tối như một cánh buồm bao la bao bọc cả không gian và vũ trụ.

Đêm càng về khuya càng lặng lẽ u sầu.

Gió thổi nhẹ. đưa cành lá rì rào như những lời than oán não nùng.

Tiếng dế khóc than từng canh dài như những khúc hận ly tình.

Sương dần sa phủ trắng cả cỏ cây cảnh vật như một bàn tay khổng lồ trắng mịn ôm ấp cả vạn vật.

Đêm rơi lần trong tịch mịch.

Cả tòa Vạn Hoa trang đêm nay có vẻ nghiêm trang hùng vĩ lạ thường.

Giờ này nơi gian nhà Tụ Nghĩa sảnh, bọn Linh Quang Tử đang quây quần bàn luận chờ đợi kẻ thù.

Họ đã chuẩn bị và đã sẵn sàng lắm rồi!

Tất cả trang viên lớn nhỏ đều có phận sự canh tuần cẩn mật.

Các cơ quan máy móc tối diệu và tối nguy hiểm cũng đã giương sẵn để chờ đợi kẻ thù.

Thời gian lần lượt trôi qua.

Xa xa tiếng gà eo óc gáy điểm sang canh bã.

Đôi mắt luôn luôn đăm đăm nhìn vào bóng đêm dày bao phủ, Xích Linh Tử có vẻ sốt ruột nói :

– Canh ba đến rồi. Giờ này mà hắn chưa đến có lẽ hắn nói khoác đấy.

Xích Linh Tử chưa dứt lời bỗng từ đâu vang đến một chuỗi cười khanh khách :

– Ngươi lầm lắm. Ta đến đây từ lâu rồi. Buồn thay bọn ngươi mù cả đấy nên không trông thấy.

Nghe những lời đầy khinh khi ngạo mạn thác nào lửa cháy đổ thêm dầu,
Xích Linh Tử giận sùi bọt mép. Hắn toan nhảy vồ đến nơi vừa phát ra
tiếng nói nhưng Linh Quang Tử đã nhanh tay giữ chặn lại.

Từ phút ấy tiếng nói ngạo mạn kia cũng im bặt

Cảnh vật về khuya đã lặng lẽ càng thêm lặng lẽ.

Bọn Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử, Lục Yêu Tử và Xích Linh Tử mấy lần toan
rời khỏi Tụ Nghĩa đường lùng kiếm kẻ thù nhưng Linh Quang Tử cứ một mực
cản ngăn.

Thời gian lại nặng nề trôi.

Canh ba đã hầu tàn.

Lục Yêu Tử nhìn trời khuya vươn vai gáp dài bảo :

– Bây giờ thì đã rõ mười mươi thằng quỷ ấy chỉ là một đứa bổ đầu xà vĩ chỉ giỏi tài nói khoác chứ nó làm gì dám dẫn xác đến đây.

Hồng Phong Tử cũng ngứa miệng thêm vào :

– Ấy chết! Lục sư đệ chớ nói oan cho hắn. Thật ra hắn có đến, nhưng thấy bọn ta chuẩn bị thái quá, hắn nhắm mòi không êm nói vài câu ba hoa rồi
chuồng mất cho đỡ thẹn.

Hồng Phong Tử chưa dứt tiếng bỗng bên ngoài gió vụt ầm ầm dường bão cuốn.

Bao nhiêu đèn đuốc trong tòa Vạn Hoa trang đều lần lượt tắt mất.

Thất kinh Linh Quang Tử vội thét trang viên chụm nhiều đuốc nến lại đốt sáng bừng lên.

Quái phong càng lúc càng dữ dội.

Gió thổi vù vù kinh rợn như sắp cuốn xô cả vũ trụ càn khôn.

Cây cối lần lượt ngã đổ ầm ầm ghê khiếp.

Tòa Vạn Hoa trang kiên cố rắn chắc dường nào mà lúc ấy cũng rung rinh như chực đổ.

Hoảng vía Linh Quang Tử giục lũ sư đệ nhảy vụt ra ngoài dùng phản phong
nhuyễn khí chống ngăn luồng quái phong để bảo vệ tòa Vạn Hoa trang.

Năm cánh tay gân guốc đồng loạt vang lên. Lãnh khí không ngớt bay ra ào
ào gây thành một trận cuồng phong dữ dội truy cản luồng quái phong kia.

Hai sức gió gặp nhau dội hẳn lại rồi quay lông lốc nhanh khiếp như bão trốt dậy, cuốn bụi cát bay tung mù mịt

Đất không chịu nổi sức xoáy ghê hồn thần tốc lõm sâu thành trũng thăm thẳm gớm ghê.

Luồng quái phong kia quá hung hãn mãnh liệt, phản phong nhuyễn khí không đủ sức truy cản đành nhượng bộ yếu lần.

Không gặp ngăn trở, quái phong càng ầm ầm chuyển động.

Đà gió đi quá nhanh phút chốc thổi sạt nốc Vạn Hoa trang.

Tường gạcn lần lượt long đổ vang rền như núi sập trời run. Cát ngói vôi bay rào rào như mưa.

Đèn đuốc lúc bấy giờ tắt phụt cả, chỉ trừ vài nơi bên khuất gió.

Chẳng làm sao được, bọn Linh Quang Tử đành liều mạng chuyển mình bay vụt về phía phát ra luồng quái phong dữ dội kia.

Bỗng Lục Yêu Tử kinh hoảng kêu lên :

– Trời!

Cả Linh Quang Tử và bọn Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử, Xích Linh Tử cũng
thất thần kinh sợ khi hiện ra trước mặt mình một kẻ bịt mặt đang oai
nghiêm ngồi trên mình một con rắn.

Con rắn ấy trời ơi, bọn Linh Quang Tử vừa nhác thấy đã muốn gần mọc óc rùng mình rung rời kinh hãi.

Quái xà to lớn không làm sao tả xiết.

Chính ác xà đang há mồm tàng hoạt thổi phù đưa ra luồng quái phong quá dữ kia.

Chưa đánh mà đã gần tiêu tan tinh thần, dù vậy chẳng lẽ im hơi lặng
tiếng thì còn gì là phong độ nhuệ khí, Linh Quang Tử liều mạng hét lớn :

– Cẩu tặc vô danh kia. Mi cùng bọn ta không oán không thù tự dưng đến
đây phá hại. Ta quyết cùng ngươi chẳng đội trời chung phen này.

Vẫn giữ thái độ trêu chọc, Thanh Y cả cười lên như nắc nẻ bảo :

– Hỡi lũ chuột nhắt kia ơi! Bọn ngươi tài cán bao nhiêu mà toan liều lĩnh phải thiệt thân hại mạng.

Lục Yêu Tử cả giận hét lớn :

– Thằng thất phu vô danh kia. Ngươi chớ vội buông lời xấc láo, hãy xem đạo lão gia lấy đầu mi.

Dứt tiếng Lục Yêu Tử liền vụt đạn sa lên không trung hóa thành hai luồng hắc quang to lớn vô cùng.

Hai đạo hắc quang như hai quả núi đen lù lù tiến đến tưởng chừng có thể đè bẹp kẻ thù trong chốc lát.

Trấn Ma Tử cũng giữ chặt kiếm quyết, tung thanh Đào Mộc kiếm lên trời hóa ra một luồng thanh quang tiếng kêu như lụa xé sấm nổ.

Đạo thanh quang như một con rồng xanh khổng lồ vươn nanh vút tung hoành
giữa bể khơi. Ánh quang chiếu xanh lè cả một vùng trời đất.

Trước tình thế ấy Thanh Y hiệp sĩ vẫn thản nhiên như không. Chàng chỉ sẽ vỗ đầu quái xà một cái.

Ghê gớm thay loài rắn thiêng linh ấy.

Quái xà được lệnh điều khiển kêu lên một tiếng ghê rợn não nùng vang động cả bốn phương tám cõi đất trời bao la.

Ác xà tức thì há mồm rộng thêm ra. Nó phun ra một luồng khí đen như mực
cuồn cuộn như thác lũ nước tràn, chẳng kém gì khói tỏa mây tuôn.

Hắc khí quá độc dữ.

Vừa ra khỏi miệng quái xà nó đã bay rợp trời.

Luồng khí đen độc dữ ấy như có một sức mạnh kinh hồn thần tốc, mới chạm
vào hai luồng đạn sa và đạo thanh quang bỗng như quấn chặt lấy chẳng kém gì muôn vạn chiếc thừng đen to lớn trói cứng lại

Hai luồng đạn sa và vầng thanh quang mất lần tốc độ vẫy vùng, không chịu nổi sức tấn công quá hùng dũng mãnh liệt kia cứ nhỏ dần.

Thất kinh hồn vía Trấn Ma Tử, Lục Yêu Tử chưa kịp vận thêm khí Thiên
Cương thôi thúc kiếm quang và đạn sa vùng vẫy trở lại bỗng một tiếng nổ
vang trời động đất vang lên vô cùng khủng khiếp.

Rồi tiếp theo đó ba tiếng nổ xé óc bưng tai ghê hồn hoảng vía lại nổi
dậy. Luồng thanh quang bị hắc khí của độc xà quấn chặt hết phương vùng
vẫy lúc ấy nhỏ còn bằng sợi chỉ.

Hai vầng đạn sa của Lục Yêu Tử cũng chẳng thoát khỏi hiểm nguy.

Hắc khí của quái xà đánh giạt hai luồng đạn sa bay tản ra ngoài xa hằng mấy trượng, lao đao hơn mấy vòng lồi tắt mất cả.

Hồn phi phách tán, Lục Yêu Tử đành nhắm mắt chờ chết.

Hắc khí của độc xà càng lúc càng bay ra dữ dội tỏa hơi nóng cháy người
ghê rợn tưởng chừng trong khoảng khắc có thể đốt tan Lục Yêu Tử.

Tình thế quá ư cấp bách không dừng được, Hồng Phong Tử vội bấm quyết Hỏa Tinh và Ngũ Lôi phun ra một luồng hồng quang, tiếng kêu liên hồi inh ỏi như chuông đánh nhạc rền.

Đạo kiếm quang màu đỏ vô cùng dữ dội hiểm nguy chỉ trong nháy mắt nó đã lan tràn như một biển lửa đỏ lực.

Xích Linh Tử cũng nộ khí xung thiên phóng luôn luồng Kim Quang kiếm như một con rồng vàng cực lớn bay vụt lên trời.

Đạo hoàng quang như gió thổi nước tràn phát triển kinh hồn chỉ trong một thoáng đã lan rộng chẳng cùng, gần như che kín cả khoảng không.

Đạo Kim Quang kiếm và luồng hồng quang hiệp sức lại vũ lộng không ngừng.

Sấm nổ ầm ầm liên tiếp nổ kinh hồn như sắp phá vỡ từng không.

Chớp luôn luôn lòe sáng cả đất trời bao la.

Hắc khí của độc xà cũng không kém phần hung hãn mãnh liệt, vừa gặp hai
đạo kiếm quang của Hồng Phong Tử, Xích Linh Tử tức thì xoắn tít lấy.

Trấn Ma Tử như người đắm thuyền vớ được phao, hắn phấn khởi tinh thần thúc luồng Đào Mộc kiếm tung hoành trở lại.

Cả bọn Xích Linh Tử, Hồng Phong Tử quyết liều chết rửa nhục nên đem cả
nguyên thần khí lực ra điều dụng kiếm quang đánh ráo riết.

Hắc khí của quái xà gặp sức truy cản quá hùng hậu ghê gớm liền dội ngược.

Thấy thế Thanh Y cười bảo lớn :

– Bọn ngươi khá lắm nhưng hãy liệu mà giữ hồn. Ta không còn thì giờ đùa cợt lũ ngươi nữa.

Dứt tiếng chàng hiệp sĩ áo xanh liền vẫy tay phóng thanh Liên Hoa Thất Tinh kiếm lên không.

Ầm… Ầm… Ầm…

Muôn ngàn tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên kinh khiếp cả càn khôn vũ trụ.

Đạo hoàng quang như muôn triệu chiếc buồm vàng kết lại chuyển động nghiêng ngửa đất trời.

Thanh Đào Mộc kiếm vừa chạm vào vầng hoàng quang bỗng nổ lên một tiếng
kinh hồn rồi bị bắn tung lên cao, tan ra từng mảnh xanh con con và sau
cùng tắt phụt mất.

Liền theo đó một tiếng nổ dường địa chấn thiên long lại nổi dậy…

Đạo hoàng quang của Thanh Y lúc ấy hung hãn mãnh liệt lạ thường.

Nó hùng dũng và ngang nhiên xông xáo như vào chốn không người.

Gặp phải sức cản ngăn yếu ớt, luồng hoàng quang như gió bão thuận chiều
tràn lan vô cùng, chỉ trong nháy mắt nó như lấn áp cả vừng Hỏa Lôi và
đạo Kim Quang kiếm.

Luồng hắc khí của quái xà cũng tùng phong tiếp dẫn quẫy lộn không ngừng, đàn áp hai đạo kiếm quang của bọn Xích Linh Tử tơi bời.

Kinh hồn khiếp vía Hồng Phong Tử, Xích Linh Tử chưa kịp vận khí Thiên
Cương thôi thúc kiếm quang vùng vẫy trở lại bỗng một tiếng nổ như xé
trời sụp đất bùng lên.

Luồng hồng quang của Hồng Phong Tử đang bị xoắn tít lấy hết phương vùng
vẫy nổi, bỗng bay tung lên cao tan ra thành muôn triệu tia lửa con con
rồi tắt mắt.

Rụng rời kinh hãi, Hồng Phong Tử vội rú lên một tiếng thất thanh.

Ngay lúc ấy bỗng một tiếng nổ muôn ngàn lần khủng khiếp hơn trước lại nổi dậy, tiếng nổ rung chyển cả không gian đất trời.

Đạo Kiếm Quang kiếm của Xích Linh Tử bị luồng hoàng quang đánh tơi bời, bay giạt ra ngoài nhỏ còn bằng sợi chỉ.

Thuận đà, lại không gặp sức đón ngăn, luồng hoàng quang bay vụt đến như
một quả núi vàng to lớn sa ngay xuống đầu Xích Linh Tử và Hồng Phong Tử, khí thế nom vô cùng dữ dội khác nào trời đổ vạc xô.


Tình thế không dừng được, Linh Quang Tử liều mạng vung tay dùng phản
phong nhuyễn khí cản đạo hoàng quang cứu hai sư đệ của mình, nhưng phản
phong nhuyễn khí dường như không đủ sức chống ngăn tản lần.

Khiếp vía quá, Linh Quang Tử không dám chần chờ liền vận hết tất cả
nguyên thần khí lực đưa hai luồng Dương Quang kiếm lên ngăn đón đạo
hoàng quang kia.

Từ trong khóe mắt họ Linh bay vọt ra hai đạo hoàng kiếm, thoạt đầu như
sợi chỉ vàng nhưng vừa lên không nó bỗng hùng mạnh và to lớn vô cùng.

Dương Quang Kiếm chuyển động ầm ầm như đất lở trời lòng, sấm sét không ngớt dậy lên kinh hồn.

Hào quang từ đạo linh kiếm vô hình ấy phát ra như muôn triệu tia điện tỏa lòe sáng cả một vùng trời đất rộng bao la.

Dương Quang kiếm lúc ấy như hai chiếc cầu vồng vàng cực lớn nằm vắt
ngang khung trời, cản luồng hoàng quang không sao sa xuống được.

Hai mạnh vừa gặp nhau bỗng vang lên mấy tiếng nổ ầm ghê rợn rúng động cả càn khôn vũ trụ.

Ba luồng kiếm quang màu vàng vừa đụng nhau dội ngược lại, bỗng xông vào
xoắn tít lấy nhau phát ra muôn nghìn tiếng kêu to lớn ngân dài như
chuông đánh nhạc rền.

Được Linh Quang Tử hiển lộng thần thông tung luồng Dương Quang kiếm cứu nguy, Xích Linh Tử hừng chí trở lại.

Hắn giữ chặt kiếm quyết vận thêm khí Thiên Cương thôi thúc đạo Kim Quang kiếm tung hoành quá dữ dội.

Luồng Kim Quang kiếm như một chiếc lưới khổng lồ màu vàng đang vung rộng ra quyết quấn chặt lấy đạo hoàng quang kia.

Cả cười lên khanh khách Thanh Y quát lớn :

– Lũ ngươi khá lắm đấy nhưng hãy liệu mà giữ hồn.

Dứt tiếng quát Thanh Y liền nhắm ngay đạo hoàng quang đang hùng hổ xông xáo phẩy tay áo thụng luôn hai ba lượt.

Đạo hoàng quang như được một sức mạnh vô hình kinh khiếp phù trợ, tức
thì nổ lên mấy tiếng dường địa chấn thiên long rồi lan ra to lớn vô
cùng.

Chỉ trong nháy mắt đạo hoàng quang như muôn ngàn chiếc cầu vồng vàng to lớn không ngớt quật xả vào ba đạo kiếm quang kia.

Ầm… Ầm… Ầm…

Ba tiếng nổ xé trời tan đất bỗng vang lên.

Vầng Kim Quang kiếm không chịu nổi sức tấn công quá ráo riết tơi bời
liền bắn tung lên cao hàng mươi trượng lao đao hơn mấy vòng rồi tắt
phụt, tan tành như tro bụi.

Rồi tiếp theo đó một liếng nổ ghê hồn, vạn lần khủng khiếp hơn trước lại vang lên.

Hai luồng Dương Quang kiếm bị vầng hoàng quang xoắn tít dữ dội gần bẹp mất.

Hồn phi phách tán, Linh Quang Tử liền vung tay vẫy ra một luồng kiếm thư cầu cứu đại sư huynh mình.

Rồi còn bao nhiêu ý chí, hơi sức cuối cùng Linh Quang Tử đều mang ra sử dụng quyết một phen mất còn với kẻ thù.

Phẫn uất quá, Linh Quang Tử gầm lên như sấm :

– Cẩu tặc vô danh kia. Ta quyết liều mạng cùng mày.

Dứt tiếng Linh Quang Tử liền thối lui bảy bước, tay tả chấp vào ngực,
tay hữu giữ chặt kiếm quang Thái Dương vận thêm khí Đan Điền thôi thúc
hai luồng Dương Quang kiếm quật khởi trở lại.

Hai vầng Dương Quang kiếm lúc ấy như người sắp chết được hồi cường sanh lực, vũ lộng kinh hồn.

Hai đạo kiếm quang màu vàng nhạt của Linh Quang Tử hồi này như hai con
rồng vàng uốn khúc nơi bể cả chiều hôm, chuyển động kinh trời khiếp đất, vang rền như muôn vạn tiếng sóng gầm ngoài xa, tiếng gió gào trong cơn
bão táp bay, tiếng thác đổ ầm trên ngàn.

Biết đối thủ đã liều mạng, Thanh Y chẳng dám khinh thường.

Chàng vội hét lên một tiếng rõ to như lụa xé, sấm nổ để cướp đoạt tinh thần đối phương.

Tiếng hét vừa dứt Thanh Y liền quay mình luôn mấy vòng, lãnh khí từ
trong người chàng thanh niên áo xanh không ngớt bốc ra rợn người vừa
giúp luồng hoàng quang phát triển dữ dội.

Đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm như muôn vạn quả núi khổng lồ xây lại, chuyển động kinh khiếp cả vũ trụ càn khôn.

Gió bão không ngừng dậy lên như cuốn xô cả từng không.

Sấm nổ liên hồi như sắp phá tung trời.

Luồng hoàng quang luôn luôn lóe ra như chớp lòe điện tỏa chỉ trong loáng mắt nó gần như bao bọc cả vũ trụ mênh mông vô tận.

Cùng từ phút ấy hai vầng Dương Quang kiếm của Linh Quang Tử chậm dần tốc độ hung hãn mãnh liệt.

Sợ toát mồ hôi trán, Linh Quang Tử loan vận thêm khí Thiên Cương điều khiển kiếm quang chống cự ráo riết nhưng đã muộn lắm rồi.

Liên tiếp ba tiếng nổ xé trời tan đất bùng lên, luồng hoàng quang như
một đại hải vàng tràn lan, đánh tắt mất một vừng Dương Quang kiếm.

Hồn bất phụ thể, Linh Quang Tử lúc ấy vận tấn vững vàng rnà cũng thối
lui hơn mấy bước, còn đạo Dương Quang kiếm nọ bay giạt ra ngoài nhỏ còn
bằng sợi tóc.

Bọn Xích Linh Tử, Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử và Lục Yêu Tử đứng chết trân từ nãy giờ thấy thế bỗng cả sợ xanh xám mặt mũi.

Đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm không gặp sức mạnh cản ngăn như thác lũ khói tràn, ầm ầm chuyển động, gần nghiêng ngửa đất trời.

Luồng hoàng quang càng phút càng hùng hậu vô biên như muôn ngàn chiếc
lưới vàng to tướng chụp xuống đầu bọn Linh Quang Tử tưởng chừng trong
nháy mắt có thể chém xả cả bọn ra làm trăm vạn mảnh.

Khiếp hãi quá Linh Quang Tử và lũ đệ hắn đồng kêu rú lên một tiếng thất thanh rồi đành nhắm mắt chờ chết.

Luồng hoàng quang đang đâm bổ xuống như nghìn vạn quả chuông vàng, bỗng
từ đâu xông lên hai đạo bạch quang cản bật vầng Liên Hoa Thất Tinh kiếm
lộn ngược trở lại.

Hai đạo bạch quang quả thật muôn phần lợi hại.

Nó vừa xô giạt luồng hoàng quang kiếm tức thì nổ lên mấy tiếng kinh hồn
rởn vía lan dần ra như hai con rồng trắng khổng lồ quẫy khúc.

Hào quang từ hai luồng bạch kiếm không ngót lòe ra chiếu sáng cả đất trời.

Hơi lạnh càng lúc càng bốc ra buốt người ghê rợn.

Không ngờ có người phóng ra hai luồng kiếm quang quá dũng mãnh, cản nổi
đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm của mình, Thanh Y vô cùng ngạc nhiên kinh
dị.

Chàng vội định thần nhìn kỹ rồi chép miệng kêu khẽ lên :

– Chà! Ngọc Kiếm Xà Vương! Có lẽ thằng quỷ này Đạt Phong Tử đây chăng?
Được lắm. Ta sẽ hiến động hết tuyệt kỹ thần thông thi sức cùng nó một
phen xem sao.

Nghĩ vậy Thanh Y lại gật gù lẩm bẩm :

– Ta mà hạ được kẻ có đôi Ngọc Kiếm Xà Vương trong tay thì thanh Liên Hoa kiếm mới phải là vô địch.

Ngay lúc ấy trên không trung bỗng xuất hiện ra một người tuổi ngoài trung niên, râu mọc bó cằm ghê gớm.

Nhác thấy người ấy bọn Linh Quang Tử đồng loạt reo to lên :

– Ồ Đạt Phong Tử, Nhị sư huynh mau mau ra sức diệt thằng khốn ấy cho rồi.

Đạt Phong Tử vừa xuất hiện liền nhìn bọn Linh Quang Tử qua một lượt đoạn bảo :

– Các sư đệ yên tâm. Ta sẽ vì danh dự Vạn Hoa thất quái sát hạ thằng súc sanh kia phen này.

Dứt tiếng Đạt Phong Tử vội quay sang Thanh Y quát lớn :

– Cẩu tặc vô danh kia. Mi chớ cậy tài ỷ sức hãm khốn các sư đệ ta. Gặp lão sư ngươi chớ hòng thị hùng tự đắc.

Thanh Y cũng không chịu kém. Chàng cả tiếng quát lại.

– Thất phu Đạt Phong Tử. Ngươi tài cán bao nhiêu mà lớn lối. Nào, ngươi có bản lãnh gì cao siêu tột chúng hãy giở ra xem.

Nghe những lời trêu chọc xấc láo, Đạt Phong Tử giận tràn hông ói mật, hắn gầm lên như sấm dậy lưng trời.

– Tiểu tử thất phu kia. Ngươi chớ nhiều lời lộng ngôn vô ích. Hãy xem Ngọc Kiếm lão sư sẽ lấy đầu mi.

Chưa dứt lời Đạt Phong Tử đã thúc hai luồng Ngọc Kiếm đánh thật dữ.

Hai luồng bạch quang như hai đại dương trắng đang cơn ba đào chuyển động nổi ầm ầm như đất lở trời long.

Hào quang mỗi lúc chiếu lòe sáng thêm ra ngoài nghìn dặm.

Lãnh khí cũng phát ra lạnh buốt hơn cả tuyết giá.

Biết Ngọc Kiếm Xà Vương mười phần hung hiểm, Thanh Y hiệp sĩ chẳng dám khinh xuất xem thường.

Chàng liền vận dụng tất cả năng lực sở trường ra điều khiển luồng hoàng quang tung hoành ghê gớm.

Thanh Liên Hoa Thất Tinh kiếm quả thật không hổ là một bảo kiếm độc nhất vô nhị trên đời.

Thanh Y vừa thu hết nguyên thần khí lực ra điều đụng, tức thì luồng
hoàng quang như khói tỏa mây tuôn không ngừng phát triển chớp mắt như
bao kín cả đất trời.

Ngọc Kiếm và vầng hoàng quang thi nhau vũ lộng rền trời sập đất, không
ngớt va chạm nhau như lưỡng long tranh châu ngoài bể biếc, khác nào đôi
hổ giành mồi giữa chốn sơn lâm.

Ầm… Ầm… Ầm…

Đùng… Đùng… Đùng…

Hai sức mạnh gặp nhau liên tiếp bật lên nhiều tiếng nổ thất đảm kinh hoàng bung tai choáng óc.

Sức phi vũ của kiếm quang quá ghê hồn thần tốc gây thành một trận cuồng
phong vô cùng khủng khiếp cuốn xô cây cối nhà cửa ngã sập vang rền.

Bọn Linh Quang Tử, Xích Linh Tử, Hồng Quang Tử, Trấn Ma Tử và Lục Yêu Tử tưởng đã rồi một đời ma tăng ác tặc bỗng nhờ sư huynh giải cứu đồng
loạt hoàn hồn lại cả.

Như hứng khỏi tinh thần, Linh Quang Tử liền giữ vững quyết Thái Dương, thôi thúc luồng Dương Quang kiếm quật khởi mãnh liệt.

Đạo Dương Quang kiếm như một con rắn khổng lồ uốn khúc, bay vụt đến tiếp sức với hai vầng Ngọt Kiếm đánh dữ dội.

Cả giận Thanh Y liền hét lên một tiếng to dường nhạc đánh chuông rền,
đoạn chuyển mình xua lãnh khí và nguyên thần trợ lực với đạo hoàng quang đang ngang ngửa giao tranh.

Luồng Liên Hoa Thất Tinh kiếm như bão dậy khói tràn, lan ra vô cùng ghê gớm.

Đạt Phong Tử cũng nộ khí xung thiên, hắn chẳng muốn dằng dai cuộc đấu nên há miệng thổi một hơi dài vào hai đạo Ngọc Kiếm.

Ghê thay đạo thuật tuyệt diệu của họ Đạt

Hai vầng Ngọc Kiếm đang sắp bị luồng hoàng quang kềm chặt bỗng nổ lên
mấy tiếng vang động đất trời rồi vùng lên quật xả vào đạo Liên Hoa Thất
Tinh kiếm vô cùng kinh khiếp.

Hai sức mạnh lại gặp nhau, liên hồi choảng nhau bật lên những tiếng nổ ghê hồn dường đất chuyển trời xô.

Đạo Dương Quang kiếm của Linh Quang Tử trước sức vẫy vùng hàng hậu vô
biên của mấy luồng kiếm quang kia dường như không chịu nổi nên bay giạt
ra ngoài lảo đảo cả mấy vòng khác gì thuyền mất lái đang tròng trành
giữa bể khởi.

Biết luồng kiếm quang của mình không chịu nổi sức hút và xoắn tít của
Ngọc Kiếm Xà Vương mà nhất là vầng hoàng quang kia, nhưng Linh Quang Tử
cũng liều mạng vận thêm khí Thiên Cương điều khiển luồng Dương Quang
kiếm bay lộn lại vút vào vầng hoàng quang dữ dội.

Rầm… Rầm… Rầm…

Liên tiếp ba tiếng nổ vang lên như sắp vỡ từng không, luồng Dương Quang
kiếm bị đạo hoàng quang xoắn tít chẳng khác gì nước xoáy, gió trốt quay
hết phương vùng vẫy.

Kinh hồn hoảng vía, Linh Quang Tử toan bắt quyết thâu lại nhưng đã trễ.

Một tiếng nổ rầm kinh hồn như muôn ngàn tiếng sét nổ cùng loạt, đạo
Dương Quang kiếm đang bị quấn chặt như bị trói thì bỗng bắn tung lên cao tít mù hàng trăm trượng rồi nhỏ còn bằng sợi chỉ!

Linh Quang Tử rú lên một tiếng thất thanh.

Hắn gần rụng rời cả tay chân chẳng biết làm sao thâu kiếm quang về kịp.
Hắn mười phần chắc chắn đạo Dương Quang kiếm sẽ tan tành như bụi tro.

May sao lúc ấy Đạt Phong Tử trông thấy, người vội đưa luồng Ngọc Kiếm ngăn đón giúp.

Hai sức mạnh lại gặp nhau nổ lên một tiếng chuyển động cả tám cõi mười phương đất trời.

Tưởng đã phá mất đạo Dương Quang kiếm kia, không ngờ Đạt Phong Tử thấy
kịp xua Ngọc Kiếm truy cản, Thanh Y cả giận nghĩ thầm: “Thằng quỷ này cứ xen vào phá đám mãi. Ta quyết trổ hết tài tột chúng siêu phàm hãm khốn
lũ nó một phen cho rõ ta là lợi hại”.

Nghĩ vậy Thanh Y liền nhìn Đạt Phong Tử quát lớn :

– Thằng trọc thất phu kia. Ngươi và lũ chuột nhắt nọ hãy liệu mà giữ hồn. Ta không còn thì giờ đùa cợt với bọn ngươi nữa.

Dứt tiếng Thanh Y liền vỗ đầu quái xà luôn hai lượt.

Như hiểu ý chàng, quái xà kêu rống lên như sét nổ sấm rền đoạn phun hắc khí ra mịt trời.

Luồng khí đen như lửa tràn khói lan bốc hơi nóng dữ dội.

Cả kinh bọn Lục Yêu Tử, Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử, Xích Linh Tử chẳng ai bảo ai đồng loạt phóng lên bốn luồng kiếm quang ngăn cự.

Hắc khí vừa chạm vào bốn đạo kiếm quang ấy bỗng vang lên những tiếng kêu rầm rầm như sóng gầm trong cơn bão tố.

Luồng lục quang của Lục Yêu Tử và vầng xích quang của Xích Linh Tử bị luồng hắc khí quấn chặt lấy gần bẹp mất.

Còn luồng hồng quang của Trấn Ma Tử và đạo bạch quang của Hồng Phong Tử bị đánh bật ra ngoài hàng mấy trượng.

Kinh hồn tán đởm Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử toan bắt vững kiếm quyết kềm
chặt kiếm quang lại nhưng Thanh Y nhanh mắt đã vẫy tay thu hai luồng
kiếm quang ấy vào nằm gọn trong lòng áo thụng.

Hoảng sợ thất thần Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử nhảy vụt ra ngoài toan chạy trốn nhưng cả hai lại đổ xô đến đứng nép sau Đạt Phong Tử để được chở
che ngăn đỡ.

Không dè kẻ nghịch bản lãnh quá ư cao cường tột chúng, lại lộng hành dữ
dội. Đạt Phong Tử tức uất người lên. Hắn gầm hét vang trời :

– Thằng tiểu tặc vô danh kia. Ngươi chớ quá ngông cuồng tự thị. Ta thề chẳng diệt được ngươi quyết chẳng làm người.

Dứt tiếng Đạt Phong Tử liền chuyển mình đi hơn hai vòng.

Ghê gớm thay đạo pháp vô biên thần diệu của hắn.

Hai luồng Ngọc Kiếm đang ráo riết cầm cự với vầng Liên Hoa Thất Tinh kiếm bỗng chiếu lòe hào quang thêm ngoài muôn dặm.

Hơi lạnh cùng từ phút ấy bốc ra rợn người, buốt rét tận xương tủy.

Bọn Linh Quang Tử và lũ sư đệ hắn toàn là những tay tuyệt luân siêu liệt mà lúc ấy cũng thấy rùng mình mọc óc.

Cả sợ bọn người vội vận thần công lên chịu đựng.

Thanh Y hiệp sĩ lúc này cũng không dám tỏ ra khinh địch như trước. Người thừa hiểu Đạt Phong Tử đang cơn phẫn uất đã hiển lộng hết tuyệt kỹ thần uy quyết hãm khốn mình.

Chàng liền trỏ vào luồng hoàng quang quát lớn :

– Thần kiếm chẳng tung hoành còn đợi chừng nào!

Lời nói ấy như một mệnh lệnh có muôn ngàn mãnh lực vô hình kinh khiếp
thúc đẩy, khiến đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm như trăm ngàn quả núi vàng
phát tán các nơi vũ lộng rền vang đất trời.

Vừng hoàng quang không ngớt xoắn tít vào hai đạo Ngọc Kiếm liên tiếp bật lên những tiếng kêu soang soảng ngân dài choáng óc như chuông đánh nhạc rền.

Thấy cuộc giao đấu đã kéo dài khá lâu mà chẳng làm gì được Thanh Y, Đạt
Phong Tử giận sôi gan nhủ thầm: “Thằng quỷ này là ai mà tài tình ghê gớm thế. Ta có cả đôi Ngọc Kiếm Xà Vương trong tay mà không hạ được nó. Ta
xem lối điều khiển kiếm quang của nó chưa xuất sắc lắm, không hiểu sao
nó lại có được bảo kiểm hung hiểm dường ấy. Ta mà thua nó phen này thì
còn gì danh tiếng bọn Vạn Hoa thất quái bấy lâu nay. Hơn nữa Ngọc Kiếm
Xà Vương bị đàn áp, ta làm sao giữ được ngôi bá chủ trong hàng kiếm
thuật. Ta không hơn nó về kiếm thuật phải dùng thế khác hạ nó mới được”.

Nghĩ vậy Đạt Phong Tử liền vung tay nhắm ngay người Thanh Y đánh tới.

Ầm… Ầm… Ầm…

Từ tay hắn nằm hồng hắc quang bay vụt ra như năm con rồng đen cực lớn,
quẫy lộn vang trời chiếu ngay đầu Thanh Y sa vụt xuống, tưởng chừng
trong khoảng khắc có thể nghiền nát thân chàng thành trăm vạn mảnh.

Nhác thấy năm đạo hắc quang bay vụt đến, Thanh Y bật cười lên như nắc nẻ.

Tỏ dáng khinh khi, chàng hiệp sĩ áo xanh bảo lớn :


– Chà! Ngu Tâm Lôi. Khá lắm đấy, nhưng ngươi hãy cố lên tí nữa chứ xoàng thế ấy làm gì nổi được ta.

Mà thật vậy, Ngũ Tâm Lôi như năm quả núi đen khổng lồ sa xuống chưa đến
đầu chàng bỗng gặp một sức mạnh vô hình khủng khiếp cản bật lại làm Ngũ
Tâm Lôi bay lộn ngược lên.

Kinh khiếp quá bọn Xích Linh Tử đồng kêu rú lên :

– Trời! Hắn là người gì mà Ngũ Tâm Lôi của Đạt sư huynh ta chẳng hại được.

Đạt Phong Tử lúc ấy cũng tức giận chẳng cùng. Người lồng lộn lên như con hổ dữ bị thương.

Thấy thế Thanh Y cả cười trêu chọc :

– Đạt Phong Tử. Chúng ta đùa nhau một tí chơi. Ngươi đã toan hạ độc thủ còn tức giận nữa ư? Xoàng lắm!

Căm tức quá Đạt Phong Tử cũng quát lại :

– Thằng tiểu tốt vô danh kia. Ngươi chớ nhiều lời lộng ngôn xấc láo. Ngươi có giỏi hãy hạ được ta mới gọi là tài.

Thanh Y lại bật cười lên khanh khách :

– Ồ! Được lắm. Bọn ngươi hãy mở mắt xem nào!

Dứt tiếng Thanh Y liền vỗ mạnh vào đầu quái xà luôn hai lượt.

Quái xà được lệnh điều khiển tức thì kêu rú lên vang rền như sấm nổ từng không rồi phun lửa đỏ bay ra rợp trời.

Thoạt trông luồng lửa ghê gớm kia phát ra, Linh Quang Tử hoảng vía kêu lên :

– Trời! Tam muội hỏa.

Đạt Phong Tử cũng kinh hoàng, bảo lớn :

– Các sư đệ mau lui về Vạn Hoa trang chuẩn bị phòng hỏa. Hãy để mặc ta đối phó với thằng yêu nghiệt này.

Linh Quang Tử và bốn sư đệ hắn liền chuyển mình bay vụt về Vạn Hoa trang.

Nhưng Thanh Y hiệp sĩ có khi nào chịu buông tha. Chàng quát lên một tiếng to như lụa xé sấm rền…

Tiếng thét vừa dứt Thanh Y liền lấy trong người ra một chiếc áo cuộn tròn chiếu hào quang sáng lòe.

Thanh Y khẽ giũ chiếc áo ấy xổ ra, đoạn chàng nhắm ngay bọn Linh Quang Tử quay tít chiếc Ngũ Quang y luôn mấy vòng.

Ào… Ào… Ầm… Ầm…

Ngũ Quang y lóe hào quang ngũ sắc như muôn triệu tia điện tỏa, phát ra một trận cuồng phong vô cùng dữ dội ghê gớm.

Hào quang như những luồng chớp nhoáng xẹt đến nhắm đúng người bọn Linh Quang Tử đánh vụt vào tới tấp.

Bọn Linh Quang Tử đang dùng thuật phi đằng chạy về Vạn Hoa trang bỗng
nghe gió bão dậy lên rền trời sập đất, kế tiếp hào quang ngũ sắc chiếu
sáng lòa, đánh chạt vào người bọn chúng đang lúc ơ hờ không kịp vận thần công chịu đựng đau nhói cả thịt xương.

Thất kinh hồn vía, Linh Quang Tử thét bảo anh em mau liều chết trốn chạy một mặt chuyển vận toàn lực nội công cho thân mình trở nên cứng rắn như sắt đồng chống trả lại quái phong và năm đạo hào quang hung hiểm kia.

Thấy bọn Linh Quang Tử chịu đựng nổi độc phong và Ngũ Quang của mình,
Thanh Y cả giận nghĩ thầm: “Ta chẳng làm khiếp đảm chúng một phen tơi
bời còn đợi chừng nào”.

Nghĩ vậy Thanh Y liền quay tít Ngũ Quang y hơn mười vòng.

Quả thật chẳng hổ là một bảo vật của Hoàng Phong Thánh Giáo tổ sư ban tặng.

Sau mười vòng quay tít chiếc tiên y ngũ sắc tức thì chiếu lòe hào quang lan rộng gần bao giáp trời đất.

Sấm sét, giông bão cũng từ phút ấy nổi lên kinh khủng chẳng cùng.

Ngũ Sắc Quang bay vụt ra như muôn ngàn chiếc cầu vồng to lớn năm màu chuyển động ầm ầm gần ngửa nghiêng đất trời.

Hào quang càng lúc càng tỏa rộng chiếu hoa mắt bọn Linh Quang Tử.

Độc phong ào ào bay vọt đến hiệp sức cùng Ngũ Sắc Quang như năm con rắn
đủ màu uốn khúc, lao vút đến đâm bổ vào mình bọn Linh Quang Tử.

Biết cơ nguy sắp đến, Linh Quang Tử và lũ sư đệ hắn kinh sợ thất thần kêu rú thất thanh.

Lục Yêu Tử, Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử lúc ấy như rụng rời cả tay chân đã mỏi sức chịu đựng, bị Ngũ Sắc Quang liên tiếp đánh vào mình kêu la như
séo.

Thấy lũ sư đệ bị hãm khốn, Đạt Phong Tử giận sôi gan. Hắn toan đưa một
luồng bạch quang về ngăn đón hộ nhưng đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm quá ư
lợi hại cứ bám riết hai vầng Ngọc Kiếm chẳng để hở một giây.

Nghe tiếng các sư đệ kêu rú kinh hoàng Đạt Phong Tử càng đau đớn tức giận, nhưng chẳng làm sao giải cứu ngay tức khắc.

Cuối cùng Đạt Phong Tử chuyển mình cho lãnh khí bốc ra ào àc xỏ giạt bớt Ngũ Sắc Quang bay tản ra ngoài.

Ào… Ào… Ầm… Ầm…

Ngũ Quang y càng lúc càng phát triển tốc độ hung hãn mãnh liệt dị thường.

Độc phong bay vù vù hơn bão cuốn.

Ngũ Sắc Quang như muôn triệu luồng phi kiếm tung hoành vang động đất trời.

Lãnh khí từ trong người Đạt Phong Tử bay ra không đủ sức truy cản nổi
tầm hoạt động Ngũ Quang y nên chỉ trong chớp mắt Ngũ Sắc Quang như năm
con thuồng luồng bay xẹt đến, đánh tới tấp vào mình bọn Linh Quang Tử.

Sức người dù sao cũng có hạn. Bọn Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử và Lục Yêu Tử nào phải là tay kiệt liệt nhất trong đời.

Bọn chúng cùng một lúc đã bị phá mất cả kiếm quang, lung lạc gần hết
tinh thần bấy giờ phải một phen bị đánh tơi bời thì tài nào chống trả
nổi.

Thế rồi sức cùng lực kiệt, Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử, Lục Yêu Tử không
chịu được nữa ngã nằm kềnh ra mặt đất bất tỉnh mặc cho Ngũ Sắc Quang như năm luồng sấm sét đánh bừa vào mình, chỉ trong loáng mắt thân thể bọn
chúng nát bấy như tương.

Linh Quang Tử, Xích Linh Tử nhanh chân chạy khỏi tầm hoạt động hùng hậu
của Ngũ Quang y nhưng cả hai phải một phen bạt vía kinh hoàng.

Dù không nguy hại đến tính mạng, nhưng Ngũ Sắc Quang cũng đánh cả hai
xửng vửng đến tâm thần bải hoải máu họng cuộn trào lênh láng.

Thoát chết, Linh Quang Tử, Xích Linh Tử đồng bôn tẩu chạy thục mạng về Vạn Hoa trang.

Lại nói đến cuộc chiến đấu giữa Đạt Phong Tử và Thanh Y hiệp sĩ đã đến hồi gay cấn khốc liệt vô cùng.

Đạt Phong Tử thấy bọn Trấn Ma Tử bị thảm bại càng lồng lộn lên như con
hổ dữ bị thương lại mất mồi. Hắn nộ khí xung thiên quát to lên :

– Tiểu tặc thất phu kia. Mi giết hại các sư đệ ta oán cừu sâu tợ biển. Ta quyết liều mạng cùng mày.

Dứt tiếng Đạt Phong Từ liền thúc hai luồng Ngọc Kiếm đánh dữ dội.

Đạt Phong Tử ngày nay so với buổi giả dạng Thái Quang Chân Quân đoạt Ngọc Kiếm khác nhau một trời một vực.

Sau một thời gian dài giữ Ngọc Kiếm trong tay hắn đã dày công tập luyện, quen điều dụng đôi Ngọc Kiếm, hắn những tưởng mình sẽ giữ vững chức vô
dịch trong làng kiếm thuật.

Bất ngờ trong một cuộc chạm trán nảy lửa vô tiền khoán hậu hắn bỗng gặp
phải tay đại kình địch tài tình siêu việt đệ nhất, kềm chặt Ngọc Kiếm
của hắn lại còn ra tay sát hại ba sự đệ hắn tài nào chẳng uất giận căm
hờn.

Càng giận Đạt Phong Tử càng liều lĩnh hung tợn.

Hắn nghiến chặt răng ken két, nhai râu xồm xàm đoạn thối lui hơn hai
mươi bước rồi tay tả giữ chặt quyết Thất Tinh, tay hữu bắt quyết Thái
Ất, hắn vận thêm khí Thiên Cương đốc thúc hai vầng Ngọc Kiếm đánh tơi
bời.

Ngọc Kiếm Xà Vương tức thì nổ lên mấy tiếng rung rinh đất trời như mây
ngàn khói tỏa chỉ trong giây phút che kín cả khoảng không mênh mông vô
tận.

Biết đối thủ đã liều lĩnh, mang cả bản lãnh tột cùng ra thi thố Thanh Y
nghĩ thầm: “Thằng quỷ này có đôi Ngọc Kiếm trong tay, ta khó mà hạ nó
được. Âu là ta hiển lộng hết tuyệt kỹ thần thông đàn áp hắn một lúc và
đốt phá Vạn Hoa trang rồi đi ngay cho xong chuyện”.

Nghĩ vậy Thanh Y liền trỏ vào vầng hoàng quang quát lớn :

– Thần kiếm biến!

Vùng kiếm màu vàng như tăng thêm tốc lực kinh hồn vùng vẫy dữ dội.

Hơi nóng luôn luôn bốc ra như thiêu đốt

Hào quang liên tiếp túa ra sáng lòa cả vũ trụ càn khôn.

Rồi liên liếp mấy liếng nổ ầm vang dường núi lở trời nghiêng, đạo hoàng
quang như một con rắn khổng lồ xông đến quấn chặt hai luồng Ngọc Kiếm.

Càng lúc ấy Thanh Y lại vung tít Ngũ Quang y đánh vụt vào Ngọc Kiếm Xà Vương.

Ào ào… Ầm ầm

Ngũ Sắc Quang và độc phong từ tiên y năm màu bay vọt ra, chuyển động thần tốc mãnh liệt gần cuốn xô cả cỏ cây vạn vật.

Hai vầng Ngọc Kiếm đang ráo riết vẫy vùng, chống trả kịch liệt với đạo
hoàng quang bỗng gặp phải Ngũ Sắc Quang rầm rầm bay vụt đến như năm con
chim đại bàng ngũ sắc quạt cánh đẩy bật hai luồng Ngọc Kiếm bay tung lên cao hàng mười trượng.

Kinh hồn tán đởm Đạt Phong Tử liều chết vận thêm khí Thiên Cương kềm chặt kiếm quang cầm cự lại.

Ngọc Kiếm Xà Vương đang bay vút lên cao lao đao bỗng như được muôn ngàn mãnh lực vô hình trợ giúp quật khởi trở lại mãnh liệt.

Hai vầng bạch quang như hai quả núi trắng xây lại không ngớt xoắn tít
vào đạo hoàng quang bật lên những tiếng động vang rền như chuông vàng
thua, khánh ngọc chạm.

Quyết liều sanh tử với kẻ thù, Đạt Phong Tử nương cơ hội quật khởi cho
tay vào túi hốt ra một nắm cát đỏ thảy vụt vào mình Thanh Y.

Ào ào… Rắc rắc..

Hồng sa như một trận mưa đỏ bay ào ra nom giống một một đàn ong vỡ tổ.

Thoạt trông thấy đoàn hồng sa bay vút đến, Thanh Y cả cười bảo :

– Ái chà! Mê Hồn thần sa.

Rồi như cố trêu chọc đối thủ, Thanh Y nói lớn.

– Đạt Phong Tử. Chúng ta đùa nhau chơi thôi, dùng chi thứ tối độc ấy. Ha ha! Ha ha! Ta không ngờ ngươi quái ác đến thế. Nhưng ngươi hãy cố gắng
thêm tí nữa, đồ trò trẻ ấy làm gì nổi ta.

Căm giận sôi gan, Đạt Phong Tử chẳng nói chẳng rằng, hắn nhắm ngay đoàn hồng sa thổi phù luôn mấy lượt.

Đoàn cát đỏ như gặp phải một trận cuồng phong vụt tới bay vù vào người Thanh Y khác nào mưa tuôn khói tỏa.

Chẳng dám khinh thường như trước, Thanh Y vội dùng Ngũ Quang y nhắm ngay đoàn hồng sa phất nhẹ qua một lượt.

Độc phong và Ngũ Sắc Quang tức thì bay ào ào ra xô bật hồng sa lộn vèo trở tại.

Hai sức mạnh vừa gặp nhau bỗng vang lên những tiếng động vang rền như sét dậy từng không.

Hồng sa không chịu được sức va chạm đàn áp của Ngũ Sắc Quang tức khắc tan thành một luồng khói đỏ bay là đà tứ phía.

Sợ luồng khói đỏ bay giạt ra ngoài gây hại sanh linh bá tánh, Thanh Y
hiệp sĩ liền vỗ đầu quái xà đang phun lửa tam muội về phía Vạn Hoa
trang.

Quái xà như hiểu ý chủ nhân nó liền quay về phun lửa mịt trời đốt tiêu mất luồng khói đỏ độc dữ kia.

Đạt Phong Tử thấy kẻ thù phá mất Mê Hồn thần sa của mình, tức giận chẳng cùng.

Đạt Phong Tử tức uất người là phải.

Mê Hồn thần sa mười phần lợi hại mà hắn đã tốn bao công phu khó nhọc mới luyện thành, bỗng chốc tiêu tan như tro bụi, trách nào hắn chẳng điên
tiết ứa gan ói mật.

Mê Hồn thần sa là những hạt cát đỏ lấy tận chân núi Ô Kỳ sơn, chỗ giáp giới hai xứ Tây Tạng và Thiên Trúc.

Đạt Phong Tử dùng nó hòa trộn cùng Đoạt Mệnh Mê Hồn hương rồi mới đem hun vào lò bát quái đúng ba trăm ngày.

Công lực của Mê Hồn thần sa vô cùng độc dữ.

Hồng sa chạm vào mình kẻ địch dù thịt sắt xương đồng cũng khó toàn thân.

Nguy hại hơn nữa là khi ác sa gặp sức mạnh ngăn cản, nó tức thì tan
thành khói đỏ mà kẻ thù ơ hờ thở nhằm tức tốc ngã lăn ra mê man bất
tỉnh.

Một kẻ tài tình đệ nhất như Thanh Y có khi nào bị hại vì chút tiểu thuật dù quá độc dữ ấy. Chàng thừa hiểu sức lợi hại phi thường của ác sa nên
đã giục quái xà phun tam muội hỏa đốt cháy tiêu tan cả.

Cũng từ phút ấy Thanh Y tức giận bảo thầm: “Ta hơi sức nào dằng dai giao đấu với hắn thêm mất thì giờ. Ta hãm khốn nó một phen bạt vía hồn kinh
hầu lui bước khỏi nơi này cho rồi”.

Nghĩ thế Thanh Y Hồn trỏ mặt kẻ nghịch quát to lên :

– Đạt Phong Tử, ngươi liệu mà giữ hồn kéo chết uổng mạng bây giờ.

Dứt lời chàng hiệp sĩ áo xanh liền thúc quái xà phun khí đen và lửa tam muội bay ra rợp trời.

Lửa tam muội nhờ gió trợ sức bay giạt ra về phía Vạn Hoa trang cháy lần lần như một biển đỏ rực đang chảy cuộn tràn.

Tòa Vạn Hoa trang nguy nga đồ sộ là thế bỗng chốc phát hỏa bùng cháy lên dữ dội.

Bọn Linh Quang Tử, Xích Linh Tử sống sót về đến mật trang huy động trang viên dùng máy xịt nước chữa lửa nhưng vô công hiệu.

Tam muội hỏa quá ư lợi hại. Nó khác hẳn lửa thường càng gặp nước càng bốc cháy rợn người ghê gớm.

Rồi chỉ trong chớp mắt tòa Vạn Hoa trang hùng vĩ chỉ còn là một đống
gạch ngói than vụn và thỉnh thoảng vài cơ quan máy móc bí hiểm đổ sụp
vang ầm kinh khiếp cả một vùng trời đất bao la.

Cơn giận tức của Đạt Phong Tử lúc này đã hoàn toàn lên đến cực điểm.

Hắn bỗng trở nên liều lĩnh và hung dữ ghê gớm lạ thường.

Hắn liều mạng đem hết sức lực bình sinh và tài nghệ sở trường áp dụng, quyết tử chiến cùng kẻ nghịch.

Ngọc Kiếm Xà Vương là một bảo vật thiêng linh quý giá vô song dưới sự điều khiển của hắn lúc bấy giờ thật vô cùng khủng khiếp.

Trong bóng đêm dày đen kịt giữa khoảng không bao lỉa bỗng vì Ngọc Kiếm
vẫy vùng quá hung hiểm đất trời vũ bụ càn khôn đều sáng rực cả.

Hơi lạnh và cả gió bão liên hồi phát ra ghê gớm.

Thanh Y hiệp sĩ không ngờ kẻ đối thủ đang lúc khốn cùng bỗng trở nên
hung hãn mãnh liệt dường ấy. Chàng thanh niên bịt mặt lúc này chẳng dám
khinh xuất bất phòng như từ nào. Chàng vội vận thêm khí Đan Điền thôi
thúc luồng hoàng quang tung hoành như gió táp mưa sa hay gió bão vụt
nước lụt tràn.

Quyết chấm dứt cuộc giao đấu thần kinh quỷ khiếp độc nhất vô nhị từ xưa nay, Thanh Y liền tung Ngũ Quang y lên không.

Tức thì muôn vạn tiếng nổ kinh hồn bạt vía nổi dậy rền vang.

Đất trời lúc bấy giờ dường như không chịu nổi sức chuyển động dữ dội thần tốc ấy sắp tan tành sụp đổ.

Ngũ Quang y lóe ra muôn triệu tia hào quang xanh, vàng, trắng, đỏ bay xẹt khắp cùng.

Rồi chỉ trong một chớp mắt nó như muôn vạn chiếc cầu vồng ngũ sắc, luôn
luôn quật xả vào hai vầng bạch quang không ngớt vang lên những tiếng kêu soang soảng.

Đôi Ngọc Kiếm dường như không chịu nổi sức tấn công mãnh liệt của Ngũ
Sắc Quang và vầng Liên Hoa Thất Tinh kiếm, bỗng nổ lên mấy tiếng ghê hồn khủng khiếp rồi chậm dần tốc độ hung hãn.

Thấy thế Thanh Y liền hét lên một tiếng to như lụa xé sấm nổ đoạn huy
động luồng hoàng quang và bè Ngũ Sắc Quang ập nhau lại đánh thật mạnh
vào hai đạo Ngọc Kiếm Xà Vương.

Ầm… Ầm… Ầm…

Muôn ngàn tiếng nổ xé trời tan đất liên tiếp bùng lên hai luồng bạch quang bị đánh tơi bời bỗng bay giạt ra ngoài.

Thừa dịp ấy Thanh Y hiệp sĩ vẫy tay thu Ngũ Quang y và đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm trở lại.

Cùng lúc ấy chàng hiệp sĩ áo xanh trừng mắt nhìn kẻ nghịch quát lớn :

– Đạt Phong Tử. Phen này ta tạm dung ngươi được toàn tánh mạng. Ngươi
khá mau cải tà qui chánh, nếu cứ theo thế thói cũ a dua cùng lũ ma tăng
ác tặc lộng hành tác quái gặp ta một lần nữa ngươi chớ hòng sống.

Chưa dứt lời Thanh Y liền giục quái xà bay nhanh theo gió. Chớp mắt bóng hình trung kỳ nhân dị khách khuất mất trên ngàn mây mù mịt.

Bàng hoàng như người vừa qua một giấc mơ kinh khủng, Đạt Phong Tử vội thu hai đạo Ngọc Kiếm trở lại.

Hắn đau xót nhìn lũ sư đệ sa cơ chết chẳng toàn thây, lại nhìn tòa Vạn
Hoa trang lúc bấy giờ chỉ là một đống than tro vụn khói hãy còn bốc lên
nghi ngút mà lòng thêm oằn oại đau sầu giận tức.

Đạt Phong Tử toan bước đi tránh cảnh não lòng héo ruột nhưng không hiểu
sao hắn bỗng dừng lại đa lụy nhìn các sư đệ đoạn se sẽ thở dài…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.