Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 49


Đọc truyện Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1) – Chương 49

Tiêu Dương dựa vào vách tường, xụi lơ ngồi trên mặt đất, hiện tại chân của cậu đều mềm nhũn. Vệ Văn Bân hơi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là làm sao a? Nhạc ca bọn họ thích Yến Phi lại đi tìm người khác?”

“Sau này sẽ lại giải thích với cậu, tôi chỉ có thể nói, anh trai của tôi, bọn họ lần này gặp phiền toái lớn rồi.”

Tiêu Dương ngón tay không yên gọi điện thoại cho anh trai, tiếng chuông vừa mới vang lên một tiếng thì điện thoại lập tức được nhận.

“Anh.”

“Tiểu Dương! Tình huống của Phi sao rồi?”

“Nổi giận.” Tiêu Dương nuốt nuốt nước miếng, che miệng nhỏ giọng nói với di động: “Anh ấy ném vỡ cả điện thoại. Anh, lần này chuyện không thích hợp a. Đỗ Phong tới tìm Yến ca gây phiền toái, tuyệt đối là có chỗ dựa vững chắc. Hắn ta hôm nay còn dẫn theo người tới, đem Yến ca đánh bị thương.”

“Cái gi?! Phi có bị thương hay không!”

“Bị thương. Em cùng Bách Chu đem Yến ca khuyên nhủ, hiện tại đã bình tĩnh một chút, anh ấy bảo bọn em đi ra ngoài, nói là anh ấy muốn một mình yên tĩnh. Anh, em có thể cầu tình cho các anh như thế nào liền cũng đã cầu rồi, còn lại các anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”

“Tiêu Dương, đem điện thoại đưa cho tôi.” Tiêu Bách Chu vươn tay.

Tiêu Dương nhìn y một cái, nói: “Anh, em đem điện thoại đưa cho Bách Chu.” Rồi mới đưa điện thoại di động qua.

Từ trong phẫn nộ của Yến Phi cùng giải thích của Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu đã có thể phỏng đoán được đại khái, cầm lấy di động, y nói: “Tiêu ca, tôi cảm thấy so với tình cảm của các anh đối với cậu ấy, cậu ấy càng tức giận hơn chính là chuyện của Đỗ Phong. Chờ tới lúc gặp Yến Phi, các anh cái gì cũng đừng nói, để cho cậu ấy đánh các anh tới lúc nguôi giận. Yến Phi hiện tại đang nổi nóng, chờ tới khi cậu ấy hết tức, tôi dám nói cậu ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi các anh.”

“Cậu vì sao có thể khẳng định như vậy?” Thanh âm của Tiêu Tiếu run rẩy. Ở sau khi Yến Phi cúp điện thoại của Tôn Kính Trì, ba người bọn họ đã hoàn toàn trở nên luống cuống.

Tiêu Bách Chu lý trí phân tích nói: “Tôi cùng với Văn Bân trước kia đối với cậu ấy không tốt, cậu ấy cũng không cùng chúng tôi so đo, huống chi là các anh. Yến Phi đối với người mình không quan tâm, tuyệt đối sẽ không nổi giận. Cậu ấy sở dĩ giận tới như vậy hoàn toàn là bởi vì để ý các anh. Bằng không cậu ấy cũng sẽ không nói ‘các anh tìm ai cũng được vì cái gì lại đi tìm Đỗ Phong’. Cậu ấy là người vô cùng kiêu ngạo, một kẻ lớn lên giống cậu ấy, lại vũ nhục cậu ấy, cậu ấy làm sao không tức. Các anh nguyên nhân tìm Đỗ Phong, Tiêu Dương đã giải thích qua rồi, chờ tới lúc đến đây, các anh một chữ cũng đừng nói. Nếu Yến Phi đã biết được ý tứ của các anh, kia không bằng liền nhân cơ hội này đâm thủng là được.”

“…” Tiêu Tiếu gắt gao nắm chặt di động, hô hấp không xong.


“Tiêu ca, không phá thì không xây được, không có gì so với tình huống hiện tại càng không xong hơn. Cậu ấy cho dù tức, cũng sẽ không muốn chứng kiến các anh đi tìm chết. Tình cảm giữa các anh hơn hai mươi năm cũng không phải là giả.”

“…” Tiêu Tiếu không nói nên lời.

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nghe điện thoại, từ trong tay của cậu rút ra di động, sắc mặt trắng bệch nói: “Tiêu Bách Chu, chuyện này nếu có thể thuận lợi giải quyết, Tôn Kính Trì tôi thiếu cậu một cái nợ nhân tình.”

“Đừng cùng tôi khách khí, tôi chỉ là không muốn nhìn tình cảm hơn hai mươi năm của mọi người bởi vì một tên hỗn đản mà bị hủy diệt. Cổ tay phải của Yến Phi giống như lại bị thương rồi, cậu ấy khẳng định không có tâm tình đi bệnh viện, các anh tìm bác sĩ tới đây đi, tay của cậu ấy liên tục không ngừng run rẩy.”

“Tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, Tôn Kính Trì dùng sức vỗ lên hai má của mình, quay đầu nhìn Nhạc Thiệu ngồi ở ghế phó lái phía trước nói: “Nhị ca, cậu gọi điện cho Hắc ca, bảo Hắc ca tới Đông Hồ đi, tớ gọi điện cho Trọng Bình.”

Nhạc Thiệu bối rối lấy di động ra, Tôn Kính Trì lại đối với Tiêu Tiếu nói: “Lão tứ, cậu hỏi một chút xem hai bảo tiêu đi theo Phi kia làm ăn kiểu gì đi!”

Tiêu Tiếu vươn tay cầm lấy di động của mình, gọi điện thoại.

Nhạc Lăng lái xe, hắn vừa lo lắng lại vừa kiêu ngạo, kiêu ngạo vì người hắn coi trọng.

Xe trực tiếp chạy tới tận dưới tầng của ký túc xá, xe vừa dừng, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu như một cơn gió hướng thẳng tầng ba mà chạy lên, bác bảo vệ ở cửa muốn ngăn bọn họ lại, lại bị Nhạc Lăng túm lấy. Nhạc Lăng cùng bác bảo vệ nói một câu, đối phương liền không dám đuổi theo.

Một hơi chạy lên tầng ba, nhìn thấy Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu hoặc là đang ngồi hoặc là đang đứng ở trước cửa ký túc xá, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cước bộ liền chậm lại, không yên đi qua.

Ba người Tiêu Dương vẫn luôn ở đây chờ Nhạc Thiệu bọn họ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vừa xuất hiện, ba người rõ ràng nhẹ nhõm thở ra, lại càng thêm khẩn trương. Tiêu Dương ở lúc ba người đi tới, nhỏ giọng nói: “Yến ca vẫn luôn ở bên trong.”

“Ngàn vạn lần đừng giải thích gì cả.” Tiêu Bách Chu dặn dò. Ba người hít một hơi thật sâu, Tôn Kính Trì đi đầu đưa tay chạm lên cánh cửa đang đóng lại bị Yến Phi đá hư, mở ra đi vào. Nhạc Lăng ở phía sau đuổi tới, không đi theo vào.


Yến Phi nói muốn một người yên lặng một chút, kỳ thực hắn căn bản không thể nào bình tĩnh nổi. Chuyện này không thể nghi ngờ, là một luồng sét lớn đánh thẳng xuống đầu của hắn, khiến cho hắn chết đứng.

Cửa mở ra, Yến Phi quay đầu nhìn lại, lửa giận vốn đã bình ổn trong nháy mắt lại tăng lên. Ba người đi tới, đóng cửa. Yến Phi trên mặt xanh tím khiến cho bọn họ tức giận, nhưng ánh mắt của đối phương lại làm cho bọn họ sợ hãi. Chậm rãi đi tới trước mặt của Yến Phi, ba người một bộ dáng tùy tiện giáo huấn. Trên sàn nhà của ký túc xá, thi thể di động của Yến Phi rơi rụng, Tiêu Tiếu ngồi xổm xuống, cúi đầu nói: “Anh đánh em đi.”

Yến Phi tay phải nắm chặt một mực run lên, cổ tay đau như kim châm muối xát. Chậm rãi đứng lên, hắn đẩy Tiêu Tiếu ra, đi tới bên cánh cửa, mở cửa ra ngoài. Tiêu Tiếu té ngã trên mặt đất ngẩn người, vội vàng đứng dậy đuổi theo, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng đuổi theo. Người ngoài cửa cũng sửng sốt, không nghĩ tới ba người vừa tiến vào thì Yến Phi lại đi ra. Ngay lập tức, bọn họ liền nhìn thấy ba người chạy đuổi theo thân ảnh sắp biến mất của Yến Phi.

“Chúng ta có hay không đi theo?” Chân của Tiêu Dương vẫn còn mềm oặt.

“Chúng ta trước đừng đi theo.” Nhạc Lăng đi vào trong ký túc xá, Tiêu Dương nhìn theo Yến Phi, nhìn tới khi bóng dáng tiêu sái của hắn biến mất ở chỗ rẽ, liền theo Nhạc Lăng đi vào bên trong ký túc xá. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân tự nhiên cũng đi vào, chuyện kế tiếp bọn họ cũng không thể nhúng tay vào.

Cửa của ký túc xá đã bị phá hỏng, Nhạc Lăng trước tiên gọi điện thoại để người tới đây đổi khóa, sau đó mới ở bên giường của Tiêu Dương, tháo xuống một cameras bé bằng lỗ kim, lại ở trên giường của Tiêu Bách Chu gỡ xuống một cái nữa, đây là hai cameras đặt ở đối diện giường của Yến Phi.

“Đó là thứ gì vậy?” Tiêu Bách Chu nhíu mày.

Nhạc Lăng đem hai cameras tắt đi rồi nhét vào trong quần đồng phục quân đội của mình, đối với Tiêu Bách Chu nói: “Đừng nói với Yến Phi. Tôi đã nói với cậu rồi, anh của tôi, bọn họ đã điên.”

Tiêu Bách Chu nhìn về phía Tiêu Dương, đối phương tránh đi ánh mắt của y, thực rõ ràng là đã biết chuyện này.

“Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đem Yến Phi bức tới không chịu nổi!” Tiêu Bách Chu lúc này quả thực đã nổi giận.

Nhạc Lăng đối với Tiêu Bách Chu bày ra một thủ thế giải thích: “Tôi cam đoan chỉ có hai cái này, sau này cũng sẽ không gài thêm vào nữa. Bọn họ đã bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ có Yến ca mới cứu được bọn họ thoát ra.”

“Lão Tiêu, cậu liền giúp mấy người anh trai của tôi đi, cậu không biết bọn họ khi đó có bao nhiêu thảm.” Tiêu Dương nhìn ra Tiêu Bách Chu rất có khả năng khuyên bảo người khác, loại thời điểm này, càng nhiều người khuyên Yến Phi thì càng tốt.

Nhạc Lăng thẳng tắp nhìn Tiêu Bách Chu, mang theo khẩn cầu, Tiêu Bách Chu cuối cùng dưới ánh mắt của hắn, đầu hàng nói: “Tôi sẽ khuyên Yến Phi, nhưng các anh không thể lại dùng cameras để giám sát cậu ấy.”


“Tôi cam đoan.” Trong lòng Nhạc Lăng nhẹ nhàng thở ra, hắn thực lo lắng Tiêu Bách Chu sẽ vì sự kiện này mà đối với hắn sinh ra hiểu lầm.

Có người thật sự nhịn không được mở miệng hỏi: “Chuyện này rồi cuộc là làm sao vậy a.”

Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương một trận vô lực, ngốc tử này.

Xe hướng biệt thự Đông Hồ mà chạy như vậy, Yến Phi gương mặt lạnh như băng nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu cũng không nói. Tiêu Tiếu ngồi ở bên hắn cũng không dám nhào tới ôm hắn như trước, thậm chí ngay cả chạm vào hắn cũng không dám. Tôn Kính Trì lái xe, Nhạc Thiệu vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, cửa kính xe được mở ra, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì một điếu lại tiếp một điếu không ngừng hút thuốc. Yến Phi không nói lời nào, ba người cũng không ai dám phá vỡ trầm mặc, mặc kệ biến trẻ bao nhiêu, ở trước mặt linh hồn này, bọn họ ba lão hổ sẽ luôn không tự chủ được biến thành một con mèo ngoan.

Một đường thông suốt chạy tới biệt thự, trước cổng biệt thự đã có một chiếc xe dừng ở đó. Nhìn thấy xe của bốn người xuất hiện, người trên xe xuống xe, là Hà Khai Phục. Xe vừa mới dừng lại, Yến Phi đã đi xuống, trừng mắt nhìn Hà Khai Phục. Hà Khai Phục ngón tay đang kẹp điếu thuốc run lên, thiếu chút nữa đánh rơi thuốc lá xuống mặt đất, chột dạ, sợ Yến Phi cũng sẽ tức giận đánh mình. Nhạc Thiệu mở ra cổng ngoài, Yến Phi nhanh chóng đi vào trong. Tôn Kính Trì đi theo hắn, mở ra cửa biệt thự.

Đổi giày, Yến Phi cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong phòng bếp, nặng nề đóng lại cửa phòng. Hà Khai Phục còng chưa kịp hỏi tình huống mọi chuyện, ở trong phòng bếp đã truyền ra thanh âm đập vỡ của đồ sứ, thanh âm chấn động tới mức khiến cho thân thể của gã run lên vài cái.

“Hắc ca, anh giúp chúng tôi đi.” Tôn Kính Trì so với một giờ trước đã tiều tụy đi không ít.

“Anh đã nói sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mà!” Hà Khai Phục hiện tại nói không ra những lời trách cứ, trách cứ gì cũng phải để lại sau khi giải quyết được sự tình. Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu bước vào, hai người sắc mặt trở nên trắng bệch sau khi đổi giày. Từng tiếng thanh âm vỡ vụn từ trong phòng bếp truyền ra, tựa như nện vào trong lòng của bọn họ. Có người ấn chuông, Hắc ca nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Giản Trọng Bình đã tới, gã lập tức đi ra mở cửa. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã kinh sợ tới mất hồn.

Giản Trọng Bình thời điểm đi vào chợt nghe thanh âm vỡ vụn của đồ sứ cùng đồ thủy tinh, cậu ta từ trong miệng của Hà Khai Phục đã biết được sự tình. Nhìn thấy ba người anh trai đang đứng ở trước cửa phòng bếp thất hồn phách lạc, Giản Trọng Bình không khỏi líu lưỡi. Ôi chao, Yến Phi này tính tình thực khủng khiếp a, xem ra ba ông anh trai của cậu ta thực sự đã thật lòng rồi.

“Tới phòng khách trước chờ đi.”

Hà Khai Phục để cho Giản Trọng Bình đi tới phòng khách chờ, gã lo lắng tiến tới trước cửa phòng bếp, bồi ba người kia.

Thanh âm đổ vỡ từ trong phòng bếp truyền ra, dằng co tới tận hơn mười phút sau, mới dần yên tĩnh. Hà Khai Phục vươn tay gõ cửa vài cái, thật cẩn thận lên tiếng: “Đại Phi, là tôi, lão Hắc đây.”

Trong lòng Giản Trọng Bình nảy lên khác thường, Yến Phi cùng Hắc ca hẳn là không thân tới mức gọi đối phương là ‘lão Hắc’ đi? Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.

Tiếng bước chân cùng tiếng đổ vỡ nhỏ dần, cửa phòng bếp mở ra. Bốn người ngẩng lên nhìn một cái, Yến Phi sắc mặt không chút thay đổi, đẩy ra bốn người đang chặn đường, đi tới phòng khách. Nhìn khuôn mặt của hắn, Giản Trọng Bình hít một ngụm khí lạnh. Đỗ Phong thực sự ăn mật báo rồi, dám đánh ‘bà xã’ của mấy người anh trai!

“Trọng Bình, em mau xem vết thương cho Đại Phi.”


Hà Khai Phục nhanh chóng tiến lên hai bước, túm lấy cánh tay của Yến Phi, đem người kéo tới trên sopha. Gã thuận thế ngồi xuống ở bên cạnh của Yến Phi.

Giản Trọng Bình nhìn thấy máu trên tay của Yến Phi, không dám trì hoãn, lập tức đi tới nâng lên tay phải của Yến Phi. Yến Phi hạ tầm mắt, không nói một lời. Ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở hai ghế sopha bên cạnh ngồi xuống, nhìn chằm chằm Yến Phi.

Giản Trọng Bình cảm thấy không khí ở đây thực quỷ dị, da đầu run lên, cẩn thận giúp Yến Phi kiểm tra cổ tay, rồi mới từ trong hộp thuốc mà cậu ta mang tới, lấy ra một cuộn băng gạc. Ở trên cổ tay phải của Yến Phi cuốn vài vòng băng gạc thật dày để cố định, lại đem thuốc giảm nhiệt xoa lên trên mu bàn tay của hắn.

Giản Trọng Bình biết vết thương nặng nhất ở trên thân của Yến Phi là chỗ nào, sau khi giúp Yến Phi băng bó tốt xong, cậu ta nói: “Cậu để tôi nhìn vai trái của cậu.”

“Bả vai không có việc gì, chính là hơi bị rách một chút.” Thanh âm của Yến Phi không có độ ấm.

Nuốt nuốt nước bọt, Giản Trọng Bình từ trong hộp thuốc lấy ra một lọ thuốc bôi, giao cho Hà Khai Phục, nói: “Một ngày hai lần, sau khi bôi xong thì không được để gặp gió. Cổ tay vẫn là nên đi bệnh viện khám lại một chút, để kiểm tra xem có xảy ra chuyện gì hay không.”

Hà Khai Phục nhìn Yến Phi, nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn cậu ấy tới bệnh viện.” Rồi gã mới nói: “Nhạc Thiệu, đi tới phòng bếp lấy chút đá lên đây.”

Nhạc Thiệu vừa mới đứng lên, Yến Phi lập tức cắt ngang: “Không cần.”

Nhạc Thiệu nhếch môi, đứng ở tại chỗ.

Yến Phi một cái liếc mắt nhìn ba người cũng không có, tầm mắt của hắn đặt ở trên cổ tay đã được băng lại, thanh âm cũng lạnh băng nói: “Lão Hắc, cậu cùng Trọng Bình đi ra ngoài.”

Trong lòng của Giản Trọng Bình lại nảy lên một cỗ khác thường, đối phương gọi cậu ta như vậy, giống như đã quen biết cậu ta từ lâu rồi. Nhưng thời điểm Yến Phi ở trong bệnh viện, hai người bọn họ rõ ràng không có bao nhiêu quan hệ cá nhân.

“Trọng Bình, đi thôi.”

Hà Khai Phục đứng dậy, Giản Trọng Bình thu dọn lại hộp thuốc, mang theo một bụng tràn ngập nghi hoặc, đi theo Hà Khai Phục rời ra ngoài.

Cửa lớn của biệt thự đóng lại, Yến Phi cầm lấy một cuốn tạp chí đặt ở trên mặt bàn trà, cuộn lại, hướng Nhạc Thiệu đánh tới. Nhạc Thiệu không tránh né, mà mở rộng cánh tay ôm lấy cổ của hắn.

“Anh! Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”

Hai người ngã xuống trên sopha, tạp chí ở trong tay của Yến Phi không ngừng dùng sức đánh lên trên lưng của Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu điên cuồng ghé vào lỗ ai của hắn, một lần lại một lần hô lên ‘Em yêu anh’. Không để ý tới những cái đánh đang rơi xuống trên người mình, Nhạc Thiệu chế trụ cằm của Yến Phi, hôn xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.