Đọc truyện Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1) – Chương 15
Chín giờ rưỡi, Yến Phi rời khỏi thư viện đi tới sân thể dục. Vận động một tiếng đồng hồ, hắn mang theo toàn thân đầy mùi mồ hôi trở về ký túc xá. Đi vào trong ký túc xá, nghênh đón hắn chính là Vệ Văn Bân đang khoa trương bày ra động tác bịt mũi.
“Mùi gì vậy, hôi muốn chết.” Vệ Văn Bân nhìn Yến Phi bởi vì vận động mà hai gò má ửng hồng cả lên.
Yến Phi đổi giày, uống vài ngụm nước, thở hổn hển đáp: “Tới sân thể dục chạy hai vòng. Các cậu đều đã tắm xong đi, vậy tôi đi tắm đây.”
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Tiêu Bách Chu đang chơi trò chơi đứng lên.
Yến Phi gật gật đầu, vào trong phòng tắm xoa xoa mồ hôi trên mặt, rửa tay thật sạch. Quần áo đã khô, Yến Phi đem quần áo rút xuống ném tới trên giường, gấp gọn từng chiếc một, sau đó mới bỏ vào trong tủ quần áo. Tiêu Dương nửa nằm trên giường đang đọc sách liếc mắt về phía Yến Phi, rồi mới nhìn tới bốn chữ viết được dán trên tường kia của hắn, cuối cùng ánh mắt lại dừng ở trên động tác đang gấp quần áo của Yến Phi.
Tiêu Bách Chu đi ra, Yến Phi đã đem quần áo gập gọn gàng để vào trong tủ quần áo. Đóng tủ lại, cầm theo chậu rửa mặt cùng với phích nước nóng và quần áo, đi vào trong phòng tắm để tắm rửa. Ở thời điểm hắn đi tắm, Tiêu Dương đột nhiên hỏi một câu: “Phó tự ở trên tường của Yến Phi kia là do cậu ta tự viết à?”
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dương. Tiêu Dương nhìn Tiêu Bách Chu, chờ y trả lời. Tiêu Bách Chu nói: “Cậu ta nói là có người tặng cho cậu ta.”
Tiếp theo có người châm chọc nói: “Cậu ta là người như thế nào, sao có thể biết viết bút lông, nói đùa. Tôi thấy tám phần là cậu ta lấy ở đâu về, ai sẽ tốt bụng mà cho cậu ta phó tự chứ.”
Tiêu Dương không có lên tiếng, chăm chú nhìn phó tự kia. Vệ Văn Bân thấy thế liền hỏi: “Cậu sao tự nhiên lại quan tâm tới cậu ta vậy?”
Tiêu Dương hạ tầm mắt đọc sách, thản nhiên nói: “Cùng chung một ký túc xá, tôi cũng không tất yếu phải làm lơ cậu ta.”
Vệ Văn Bân trên mặt nhất thời không nén được giận, ý tứ này chẳng lẽ là đang muốn nói tới bản thân đối xử không tốt với Yến Phi sao? Cắn cắn môi dưới, Vệ Văn Bân tức giận ồn ào đi lên giường.
Yến Phi ở trong phòng tắm tắm rửa, tiếng nước che đi tiếng nói chuyện ở bên ngoài. Một chậu nước từ trên đầu đổi xuống, hắn thoải mái mà thở hắt ra một hơi. Một ngày mệt mỏi tựa hồ cũng bị dòng nước cuốn trôi. Tắm rửa xong, Yến Phi đem quần áo bẩn để vào trong bồn rửa, mặc vào trên người áo ngủ đã được giặt tới mềm mại bởi bột giặt quần áo, tâm tình của hắn vô cùng tốt. Thu dọn sàn nhà phòng tắm, đem tất bẩn giặt sạch sẽ, Yến Phi khuôn mặt thoải mái, tay cầm MP3 đi lên giường.
Tóc còn chưa có khô, Yến Phi nhắm mắt ngồi dựa ở trên giường, một bên cầm khăn lau tóc, một bên chăm chú nghe nhạc, phá lệ thích ý. Tiêu Dương dùng đuôi mắt chú ý Yến Phi, cậu lần đầu tiên phát hiện ra Yến Phi người kia tựa hồ hoàn toàn không giống với trong ấn tượng của mình. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, thân thể kia, thế nhưng lại không giống. Ánh mắt lần nữa nhìn về phía phó tự ở trên tường của Yến Phi, Tiêu Dương trong lòng âm thầm nhíu mày. Phó tự kia khiến cho cậu có một loại cảm giác mãnh liệt quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến cho cậu ngày hôm nay chỉ nhìn lướt qua một cái cũng bị hù dọa.
Trong phòng đột nhiên lâm vào hắc ám, mười một giờ, ký túc xá tắt đèn. Tiêu Bách Chu mở đèn pin, bò ở trên giường, Vệ Văn Bân cũng mở đèn khẩn cấp ở đầu giường. Yến Phi vẫn ngồi ở chỗ kia, nhắm mắt lau tóc. Tóc trên đầu của hắn rất dài, cơ hồ che khuất ánh mắt. Ngọn đèn từ phía sau hắt tới, khiến cho tóc của yến Phi có chút mông lung.
Tiêu Dương kéo gối đầu mặt hướng về phía Yến Phi nằm xuống, chú ý tới Tiêu Bách Chu đang nhìn mình, cậu quay người, mặt hướng vách tường. Cậu vừa rồi lại phát hiện ra một điểm khác thường của Yến Phi. Bàn học của Yến Phi, sạch sẽ tới mức lạ thường. Hơn nữa sữa mà hắn mua đều được lôi ra khỏi hộp, đặt chỉnh tề ở trên mặt bàn, không giống bọn họ qua loa đem sữa quăng xuống dưới mặt đất. Ở trong trí nhớ của cậu, có một người cũng có thói quen như vậy. Trái tim của Tiêu Dương một trận co rút.
Yến Phi không biết bản thân ở lúc nào thì chìm vào trong giấc ngủ. Khi tỉnh lại, trong ký túc xá một mảnh hắc ám, hắn vẫn còn đang giữ nguyên tư thế nửa nằm của mình. Xoa xoa cái cổ cứng ngắc, Yến Phi nhớ tới tại sao mình lại ngủ trong tư thế này. Tóc vẫn còn có chút ẩm ướt, Yến Phi cũng không quản. Cầm lấy khăn ở trên cổ, vắt qua vòng bảo hộ trên giường, hắn nằm xuống. Âm nhạc trong MP3 vẫn đang vang, hắn tắt đi MP3, lập tức tiến vào trong mộng đẹp.
Buổi sáng thứ ba có hai tiết, buổi chiều có hai tiết, Yến Phi lập tức được thoải mái không ít. Mặc lên một thân quần áo mới cùng đôi giày thể thao mới, đi tới phòng học, khiến cho tất cả các sinh viên khác đều kinh hô, đó là Yến Phi sao?! Đừng nói tới sinh viên trong lớp phải kinh hô, buổi sáng sau khi Yến Phi thay xong quần áo, mồm của Vệ Văn Bân cũng đã mở to tới mức đủ để nuốt nguyên một quả trứng chim xuống họng rồi. Yến Phi đối với phản ứng của bọn họ biểu hiện ra rất lạnh nhạt. Khi hắn tỉnh lại một khắc kia, Yến Phi đã không còn là Yến Phi nữa, chẳng qua không ai biết chuyện này mà thôi.
Nhìn thấy người kia mặc một bộ quần áo thoải mái, mang theo một thân khí chất công tử ca, đại đa số sinh viên ở trong lớp đều có một ý niệm ở trong đầu ——- Yến Phi lại đi vay tiền của ai để mua quần áo?
Lớp trưởng Đàm Tố một lần nữa ngồi xuống bên người Yến Phi, làm bộ quan tâm hỏi: “Yến Phi, thân thể sao rồi?”
“Rất tốt.” Yến Phi quay đầu nhìn cậu ta, mặt mang theo mỉm cười.
Đàm Tố nhìn một thân quần áo của hắn cùng với chiếc balo hắn đặt trên ghế, uyển chuyển hỏi: “Cậu xem ra tinh thần tăng lên rất nhiều.”
“Ừ, tìm được một công việc mới, ông chủ ứng trước tiền lương một tháng.” Yến Phi không giấu diếm, nhưng mà cũng không có ý định nói ra mình đang làm việc ở nơi nào.
“Khó trách.” Đàm Tố nở nụ cười, còn mang theo chút ý tứ ‘thì ra là thế’, “Có cái gì khó khăn thì nhớ phải nói cho tôi biết.”
“Được, cảm ơn.”
“Hẳn nên như vậy.”
Đàm Tố đứng dậy rời đi. Lúc này, có người rất không lễ phép giương giọng nói: “Có tiền lương được ứng trước vậy thì đừng quên trả tiền. Người nào đó còn thiếu nợ Tiêu Bách Chu hai chiếc quần lót đấy.”
Trong mắt của Yến Phi hiện lên một tia sắc bén, ngay sau đó, phục hồi tinh thần đối với những sinh viên khác nở ra một nụ cười. Tiêu Bách Chu đá Vệ Văn Bân một cước, cảm thấy người này có chút hơi quá rồi. Tiêu Dương ngồi ở hàng đầu quay lại nhìn Vệ Văn Bân đang cười tới kiêu ngạo, lần đầu tiên cảm thấy người này thật sự rất thiếu đòn. Tiếp theo, cậu lại nhìn Yến Phi, đối phương mặt không thay đổi đang đọc sách. Không có xấu hổ, không có tức giận, thật sự là một chút biểu cảm gì cũng không có, không ai nhìn ra được hắn đang mất hứng.
“Vệ Văn Bân, tất cả mọi người đều là bạn học, cậu chú ý một chút.” Đàm Tố nhịn không được mở miệng. Mọi người trong lớp đều biết Vệ Văn Bân đối với Yến Phi không vừa mắt. Vệ Văn Bân bị Tiêu Bách Chu đá một cước hừ lạnh một tiếng, thật sự không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh giáo viên đã tới, mọi người cũng không cười nữa. Vốn Yến Phi đối với họ chỉ là một người không quan trọng mà thôi, cũng sẽ không có ai vì hắn mà ra mặt bất bình. Yến Phi chăm chú nghe giảng, hắn vô cùng không cao hứng, nhưng mà cũng chẳng thể làm cho hắn cảm thấy khó khăn gì. Chờ tới khi kiếm được nhiều tiền, hắn khẳng định sẽ đi ra ngoài ở, nói không chừng sẽ chuyển cả chuyên ngành. Sống thêm một lần, hắn không có ý định tiêu phí quá nhiều tiền cùng với tinh lực và thời gian tại trong trường học.
Hai tiết học buổi sáng thực bình thản trôi qua, Yến Phi trực tiếp quay về ký túc xá. Như mọi khi, Yến Phi quét rác cùng dọn sạch sẽ giường ngủ của mình. Vừa mới quét được có một nửa, cửa của ký túc xá mở ra. Nhìn thấy người tới, trên mặt của Yến Phi hiện lên kinh ngạc thật rõ ràng.
“Tiêu Dương?”
Hắn nghĩ tới là Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu trở về.
“Ừ.” Thản nhiên ứng thanh, mắt nhìn cái chổi mà Yến Phi cầm trong tay, Tiêu Dương đóng cửa đi tới vị trí của mình, đổi dép lê.
Không nghĩ tới Tiêu Dương sẽ đáp trả lại hắn, Yến Phi thực hoảng sợ, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy? Nhưng mà nhìn thấy Tiêu Dương mở ra máy tính xách tay đặt ở trên bàn, Yến Phi trong lòng âm thầm cười lắc đầu. Chẳng qua chỉ là ứng thanh đáp lại hắn một tiếng, hắn lại kích động như vậy. Đem địa phương vừa rồi Tiêu Dương đi qua quét lại một lần, Yến Phi tiếp tục công việc quét dọn của hắn.
Tiêu Dương lên trên mạng, nhưng thực ra lực chú ý đều đặt ở trên người của Yến Phi. Yến Phi tựa như một con ong chăm chỉ cần mẫn, đem ký túc xá lau sạch tới ba lần mới chịu buông tha. Từ sau khi hắn ‘trở về’, sàn nhà trong ký túc xá mỗi ngày đều sạch tới mức có thể soi gương. Lau sàn nhà xong chính là lau bàn học, Yến Phi ngay cả giá sách cũng không buông tha. Chỉ thấy hắn từ phòng vệ sinh đến bàn học của hắn, đi đi lại lại vài lần. Không biết là xuất phát từ loại tâm lý nào, Tiêu Dương quay đầu đối với người vừa lau xong bàn học nói: “Yến Phi, có thể hay không giúp tôi lau qua bàn học với?”
Yến Phi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại.
Tiêu Dương một bộ dáng đương nhiên nói: “Tôi thấy cậu đang thu dọn.”
Đứa nhỏ này, từ lúc nào đã trở nên lười biếng giống anh trai của mình như vậy? Yến Phi cười cười, cầm lấy khăn lau đi qua: “Được a. Nơi này của cậu đúng thực là đủ hỗn loạn cũng đủ bẩn.” Nếu hắn là Chung Phong, hắn đã sớm đem cái bàn của Tiêu Dương thu thập sạch sẽ. Nhưng mà tiểu tử này cuối cùng cũng chịu nói chuyện với hắn, tuy rằng không biết vì sao tiểu tử này lại nghĩ thông suốt, Yến Phi vẫn thực cao hứng, thật sự vô cùng cao hứng.
Tiêu Dương lùi qua một bên, trong ngực trái tim thình thịch nảy lên. Vừa rồi tia tươi cười kia của Yến Phi khiến cho hắn lại có cảm giác rất quen thuộc. Yến Phi nghe không thấy tiếng tim đập của Tiêu Dương. Hắn ở trước máy tính xách tay của Tiêu Dương lau sạch một lần rồi mới lau tới bàn học, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh. Tiêu Dương đồ đạc không ít, người lại không thường ở trong ký túc xá, hỗn loạn và bẩn như thế nào có thể dễ dàng tưởng tượng ra. Yến Phi hoàn toàn không lo lắng việc Tiêu Dương sẽ hỗ trợ. Đứa nhỏ lớn lên từ trong đại viện có mấy người yêu sạch sẽ lại chịu khó được như hắn? Không có! Hắn là duy nhất!
Trực tiếp đem sách trên giá sách của Tiêu Dương lấy xuống, Yến Phi thu dọn sửa sang đâu vào đấy, chìm đắm vào trong thành tựu đem một cái ổ gà biến thành một cái ổ phượng hoàng, không hề phát hiện ra Tiêu Dương vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm.
Mãi cho tới mười một giờ, Yến Phi mới thở ra một ngụm thật lớn, tự hào lại vừa lòng nhìn bàn học sạch sẽ, tự nói: “Chậc, cuối cùng cũng hoàn thành, so với ban nãy tốt hơn nhiều.”
“Cảm ơn.”
Khóe miệng của Tiêu Dương cong lên tạo thành một nụ cười, cũng thực thân thiết đưa ra một chiếc khăn tay để cho Yến Phi lau mồ hôi.
Yến Phi cầm lấy lau mồ hôi, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương, hắn nhướng nhướng lông mày: “Này, chịu cùng tôi nói chuyện nha, tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ đem tôi trở thành không khí chứ.”
Hắn đối với Tiêu Dương rất khó để không có cảm giác quen thuộc, duy nhất khác lạ chỉ sợ rằng đấy là việc Tiêu Dương cao lên, ngay cả râu cũng đã có. Trong ánh mắt của Yến Phi, tim của Tiêu Dương đập thực nhanh, tới mức nhảy lên vài cái. Không chỉ có Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy bản thân đối với Yến Phi thân thuộc, mà cậu cũng có cảm giác Yến Phi đối với mình rất thân thuộc, tựa như hai người đã quen biết từ rất nhiều năm trước.
Trên mặt bất động thanh sắc, Tiêu Dương nói: “Cậu trước kia không thích cùng chúng tôi tiếp xúc, tôi cũng không tất yếu phải chủ động. Nhưng mà hôm nay đi học, Vệ Văn Bân quả thực rất quá phận, tất cả mọi người đều chung một ký túc xá, tôi cũng sẽ không đặc biệt nhằm vào cậu.”
Yến Phi tùy ý ngồi ở trên ghế của Tiêu Dương, dựa vào trên thang leo nói: “Tôi chỉ lười cùng tiểu tử kia so đo. Nhưng mà tôi cũng có mấu chốt của riêng mình, một khi vượt quá điểm mấu chốt của tôi, tôi không ngại thu thập cậu ta một phen.”
Thật sự không giống! Tiêu Dương nhìn ánh mắt sắc bén lại mang theo tự tin của Yến Phi, trong đầu hiện lên câu nói của Vệ Văn Bân ——- người này giống như bị người ngoài hành tinh nhập vào vậy.
Làm bộ như đang nhìn bàn học sạch sẽ của chính mình, Tiêu Dương âm thầm điều chỉnh tâm tình, nhìn về phía Yến Phi nói: “Tôi không thường ở trong ký túc xá, nếu thuận tiện, phiền cậu giúp tôi thỉnh thoảng dọn dẹp lại một chút. Tôi có thể trả thù lao cho cậu.”
Yến Phi ngay tức khắc mất hứng: “Sao vậy, bố thí cho tôi à.” Hắn còn chưa tới mức để tiểu tử này thương cảm cho mình.
Tiêu Dương bị ánh mắt của hắn chiếu tới, tim đập càng nhanh hơn, lập tức nhấc tay giả bộ đầu hàng: “Không phải, chỉ là ngượng ngùng làm phiền tới cậu.”
Yến Phi thu hồi lại sự mất hứng, cười nói: “Cậu nếu muốn trả thù lao cho tôi, vậy cậu đem vở ghi chép trên lớp của cậu cho tôi mượn là được rồi. Tốt nhất là những vở ghi chuyên ngành năm nhất, tôi thực sự muốn điên đầu lắm rồi.”
Tiêu Dương tò mò: “Vì cái gì lại là vở ghi chép năm nhất? Cậu không có sao?”
Yến Phi thực bất đắc dĩ: “Tôi nếu có còn phải mượn của cậu sao.” Ghi chép của Yến Phi trước kia hầu như đều là ghi thẳng vào trên sách, rất rối loạn. Hơn nữa chữ của Yến Phi trước kia quả thật vô cùng khó đọc.
Tiêu Dương cũng không dài dòng, từ trên giá sách rút xuống hai quyển vở thật dày, giao cho Yến Phi rồi mới nói: “Có nhiều quyển để ở nhà, tôi sửa sang lại một chút rồi lấy tới cho cậu. Nếu như trong việc học, có chỗ nào không hiểu, cậu có thể tới tìm tôi.”
Yến Phi cảm động muốn chết, không hổ là Tiểu Dương!
“Tôi không hiểu lắm về toán học kỹ thuật và mạch điện.”
“Vậy cuối tuần tôi giúp cậu học bù.”
Lần này người tưởng đối phương bị người ngoài hành tinh nhập lại là Yến Phi. Hắn cao thấp đánh giá Tiêu Dương một phen, mang theo chút trêu chọc nói: “Cậu tại sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi trước đó nói rõ, tôi cũng không có tiền đâu.”
Loại cảm giác này thật sự rất quen thuộc!
Tiêu Dương cũng không chịu thua, nói giỡn: “Tìm một người hầu tới quét tước, đương nhiên phải trả tiền công a.”
“Tới địa ngục đi.”
Cho Tiêu Dương một đấm, Yến Phi tâm tình tốt lắm cầm lấy hai quyển vở ghi chép của cậu. Rửa tay sạch sẽ, lại bôi kem dưỡng tay, Yến Phi nhìn thời gian: “Tôi phải xuống căn tin.”
Tiêu Dương nhíu mi: “Lau bàn?”
“Không phải, đi trả tiền. Tôi đã có công việc mới, không thể tiếp tục làm việc ở căn tin nữa.” Cầm theo hộp đựng cơm, Yến Phi hỏi: “Cậu thì sao, có muốn đi ăn cơm không?’
Đương nhiên là muốn. Tiêu Dương cầm hộp đựng cơm của mình, Yến Phi nở nụ cười. Thật tốt, thực sự rất tốt, trời mới biết mỗi ngày Tiêu Dương coi hắn như không khí, hắn có bao nhiêu khó chịu. Còn chuyện từ thời điểm nào Tiêu Dương bắt đầu cải biến thái độ đối với hắn, mặc kệ nó.
Học năm thứ hai đại học, Yến Phi lần đầu tiên cùng bạn trong ký túc xá đi tới căn tin ăn cơm, vậy mà lại chính là Tiêu Dương không có khả năng nhất.
Tới căn tin, khó tránh khỏi lại một trận kinh hô, Yến Phi không giải thích nhiều. Để cho Tiêu Dương đi gọi cơm trước, hắn trước tiên đem 680 đồng tiền nợ cộng với 30 đồng mà Tương Điền cho hắn vay thêm, tổng cộng 710 đồng giao cho Tương Điền, phiền y giúp hắn đem trả cho các vị chủ nợ. Tương Điền tự nhiên tò mò tại sao hắn lại có nhiều tiền tới như vậy, Yến Phi vẫn đem lời giải thích kia nói ra, cũng nói cho Tương Điền biết sau này hắn sẽ không làm thêm ở trong trường nữa.
Có công việc phải làm, Tương Điền không hỏi thêm nhiều nữa, thế nhưng y đối với lời giải thích của Yến Phi vẫn có chút không an tâm. Nếu như có cơ hội làm việc tốt như vậy, tại sao trước kia Yến Phi lại không làm? Nhưng mà căn tin không phải chỗ tốt để hỏi thăm, vừa lúc Yến Phi cũng có việc muốn tìm Tương Điền, Tương Điền liền cùng đối phương hẹn buổi chiều đi tới ký túc xá để tìm hắn.
Tiêu Dương đã gọi xong cơm, Yến Phi gọi một phần cơm cùng một món mặn và một món nhạt. Mặt đối mặt cùng Tiêu Dương ăn cơm, Yến Phi cảm thấy bản thân tựa như lại trở thành Chung Phong, đang cùng Tiểu Dương đệ đệ ăn cơm với nhau.
“Cậu tìm được công việc gì vậy?” Ăn cơm được một nửa, Tiêu Dương hỏi.
Yến Phi nửa giấu diếm đáp: “Làm công trong một tiệm cơm. Buổi tối từ thứ năm tới chủ nhật. Cụ thể thì cậu đừng hỏi, tóm lại là một công việc đứng đắn. Không nói cho cậu là bởi vì không muốn một ngày nào đó cậu trở thành khách hàng của tôi, tôi còn phải bưng trà rót nước cho cậu.”
Tiêu Dương nhìn động tác ăn cơm của Yến Phi, lại nhìn đôi tay sạch sẽ của Yến Phi, có thể bởi vì rửa nước nhiều quá mà móng tay lộ ra vẻ trong suốt sáng bóng, trong đầu lại hiện ra một bàn tay có bộ móng sáng sáng bóng tương tự.
“Tiêu Dương?” Yến Phi giương mắt thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào móng tay của hắn rồi ngẩn người.
Tiêu Dương rất nhanh liền hoàn hồn, tiếng nói cao lên: “Vậy thì bắt đầu từ tuần này đi, tôi giúp cậu học bù. Thành tích của cậu quả thực cũng chẳng ra sao.”
Yến Phi nhớ tới Tiêu Dương nói cuối tuần sẽ giúp hắn học bù, đáp: “Tôi không thể chiếm dụng thời gian cuối tuần của cậu, bình thường thời điểm chương trình học không quá nhanh, cậu giúp tôi bổ trợ là được rồi.”
Nghĩ tới đối phương cuối tuần cũng có kế hoạch riêng của mình, Tiêu Dương gật gật đầu: “Được.”
Thời gian hai người ăn cơm có chút sớm, cho tới khi ăn xong thì hai người Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân mới vào căn tin. Tiêu Bách Chu là người thứ nhất nhìn thấy Yến Phi cùng Tiêu Dương, y kinh ngạc vô cùng.
“Hai người kia tại sao lại ở chung một chỗ?”
Vệ Văn Bân nhìn qua, sắc mặt nhất thời âm trầm: “Xem ra Yến Phi đã nịnh hót được Tiêu Dương rồi.” Tiêu Bách Chu thấy hai người kia nói chuyện vui vẻ với nhau, lại nhìn Vệ Văn Bân sắc mặt âm trầm, nói: “Quên đi, kia cũng không phải chuyện của chúng ta. Văn Bân, Yến Phi không trêu chọc tới chúng ta, cậu cũng đừng có nhìn cậu ta không vừa mắt nữa.”
“Cậu cần gì phải nói chuyện thay cho cậu ta? Tôi nhìn thấy cậu ta chính là liền không vừa mắt!”
Tiêu Bách Chu thấy nói nữa cũng chẳng có ích gì, cùng Vệ Văn Bân đi gọi cơm. Kỳ thực cẩn thận suy ngẫm lại, Yến Phi quả thực cũng chẳng có làm gì cả. Bọn họ hình như có chút hơi quá phận.