Đọc truyện Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1) – Chương 103
Một lần nữa lại dạo bước bên hồ Nguyệt, người nắm tay cùng với lần trước bất đồng, tâm tình của Yến Phi cũng không giống nhau, bất quá trùng lặp chính là hắn đều rất hạnh phúc cùng sung sướng. Lần trước hắn cùng Nhạc Thiệu tới Tây Hàng, hai người ban đêm đi tản bộ ở bên hồ Nguyệt, lúc này nói thế nào Tiêu Tiếu cũng muốn cùng Yến Phi hẹn hò một hồi. Hai ngày cuối tuần, Tiêu Tiếu buông xuống tất cả công tác, chuyên tâm bồi Yến Phi. Hai người tựa như một đôi tình nhân đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, mỗi một khắc đều tản ra tràn ngập những bong bóng màu hồng ngọt lịm.
Những ngọn đèn chiếu sáng hồ Nguyệt, Yến Phi đi ở trên thềm đá hẹp cao một thước, Tiêu Tiếu gắt gao nắm chặt lấy tay của hắn, để phòng ngừa hắn bị ngã xuống. Trước kia, Yến Phi cũng nắm tay ba người bọn họ như vậy, hiện tại, vai diễn liền được đổi chỗ. Cũng không biết có phải bởi vì thân thể biến thành trẻ tuổi hay không, tâm tình của Yến Phi cũng trẻ hơn rất nhiều.
“Tiểu Tiểu, muốn đứa nhỏ đi.”
Yến Phi đột nhiên nói ra một câu như vậy, Tiêu Tiếu dừng lại cước bộ, việc đầu tiên cậu nghĩ tới chính là: “Có phải hay không có người giấu bọn em gây áp lực cho anh?”
Yến Phi bật cười: “Anh là loại người sẽ khuất nhục khi bị người khác gây áp lực sao?” Tiếp theo, hắn lại sửa miệng: “Được rồi, đời trước anh sẽ khuất phục, đời này tuyệt đối sẽ không.”
Tiêu Tiếu không tin: “Vậy sao đang tốt đẹp anh lại đề cập tới chuyện đứa nhỏ? Em chỉ cần anh, không cần đứa nhỏ.”
Yến Phi từ trên bậc thềm nhảy xuống, Tiêu Tiếu lập tức đem hắn ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu nhìn cậu nói: “Ba anh em bọn em không thích trẻ con, cũng không có tính toán muốn tìm người mang thai hộ. Ba nhà bọn em cũng sẽ không bởi vì chúng em không có con mà sẽ sụp đổ.”
Yến Phi ngẩng đầu cười nói: “Chính là anh thích trẻ con a. Em, Thiệu Thiệu, A Trì từ nhỏ liền ở cùng một chỗ với anh, hiện tại các em đều trưởng thành rồi, không chơi vui nữa.”
Chơi vui? Tiêu Tiếu nhớ lại bản thân trước đây rốt cuộc có bao nhiêu chơi vui. Khuôn mặt của cậu lúc nào cũng cứng ngắc, không có biểu tình gì, có gì mà chơi vui chứ.
“…” Tiêu Tiếu ở ngoài miệng của Yến Phi hôn một cái, nói: “Em biết anh ở trong lòng là nghĩ sao. Em cam đoan với anh, không chỉ có em, cả nhị ca và tam ca, ba người bọn em đều có thể cam đoan với anh, Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia sẽ không bởi vì bọn em không có đứa nhỏ mà sẽ xuống dốc. Nếu ngày nào đó anh thực sự muốn đứa nhỏ, muốn trong nhà náo nhiệt một chút, bọn em sẽ tìm người mang thai hộ, còn hiện tại thì không được.”
Yến Phi không nói gì: “Em sao biết được anh hiện tại không phải thực sự muốn đứa nhỏ? Anh muốn đứa nhỏ, muốn đứa nhỏ!” Chỉ kém giơ chân lên. Người nào đó không hề phát hiện ra, bản thân hiện tại ở trước mặt của ba người, hắn càng ngày càng trở nên không giống một người anh trai.
Trong mắt của Tiêu Tiếu tràn ngập ý cười, trấn an lại ở ngoài miệng của Yến Phi hôn một ngụm, nói: “Kia chờ anh tốt nghiệp rồi tính sau đi, anh hiện tại cũng không có thời gian để chơi đùa cùng đứa nhỏ.”
Yến Phi nở nụ cười: “Vậy cũng được a. Anh đã cùng Cốc Xuyên nói rồi, nếu cậu ta nguyện ý, liền để anh trông nom đứa nhỏ cho cậu ta, anh sẽ trở thành bảo mẫu vườn trẻ.”
Tiêu Tiếu lập tức nhíu mày (hình dung, hình dung): “Anh muốn trông đứa nhỏ cho anh ta? Không được.”
Yến Phi nói: “Anh trông đứa nhỏ hộ Cốc Xuyên cũng là bởi vì Tiểu Dương. Anh phải giúp Tiểu Dương cùng đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm, bằng không nếu đứa nhỏ không thân với Tiểu Dương, sau này sẽ phiền toái. Hơn nữa đứa nhỏ của hai nhà chúng ta cùng nhau lớn lên, bọn chúng sẽ lại chính là anh em kết bái thân thiết, thật tốt. Ánh mắt phải trông xa hơn một chút a ~”
Tiêu Tiếu nhếch môi, nói: “Anh mỗi ngày đều cùng đứa nhỏ chơi đùa, bọn em đây thì làm sao? Em không cần.”
“Mặc kệ, anh muốn. Sau này, chuyện trong nhà, đều phải nghe anh.” Yến Phi xuất ra khí thế ‘bà chủ’ của chính mình. Tiêu Tiếu thở hắt ra, đầu hàng: “Được, anh muốn sao liền làm như vậy đi. Bất quá đứa nhỏ của Hứa Cốc Xuyên, trước một tuổi thì không được mang qua chỗ chúng ta.” Đứa nhỏ trước một tuổi là khó trông coi nhất, Tiêu Tiếu mới không muốn Yến Phi sẽ vì đứa nhỏ mà vất vả.
Yến Phi vừa lòng nói: “Anh cũng không tính toán đứa nhỏ của cậu ta vừa sinh ra đã tiếp nhận, anh còn muốn tới trường đấy. Chờ sau khi anh tốt nghiệp đại học, nếu cậu ta nguyện ý, thì anh sẽ đem đứa nhỏ qua để trông nom.” Thưởng cho Tiêu Tiếu một nụ hôn, Yến Phi lại đi lên trên thềm đá nhỏ, muốn Tiêu Tiếu dắt tay hắn đi.
Một câu cũng không đề cập tới việc của Chung gia, lực chú ý của Tiêu Tiếu đều rơi ở trên thân thể của người khóe miệng đang mỉm cười, thoạt nhìn vô lo vô sầu. Trong trí nhớ, một đời trước, người này giống như chưa từng có thần thái như vậy. Trong lòng vừa nghĩ, Tiêu Tiếu bất ngờ ôm lấy Yến Phi, rất nhanh xoay người, đem người bế bổng lên, tiếp theo ở tại chỗ quay một vòng 360 độ.
“A!”
Yến Phi bị kinh hách kêu lên. Chân vừa mới lần lượt rời khỏi mặt đất, miệng đã bị hôn. Mặc kệ mọi người xung quanh đang kinh ngạc cùng nhìn chăm chú, Tiêu Tiếu say đắm hôn môi người đã khắc sâu vào trong linh hồn của cậu từ khi cậu bắt đầu có trí nhớ. Mới trước đây, cậu không ngừng một lần lại một lần được người này ôm ở trong lồng ngực, chơi trò chơi xoay vòng.
Tiểu Tiểu… Yến Phi ôm lấy mặt của Tiêu Tiếu, che đi đôi môi của hai người đang dán lại cùng một chỗ. Bảo tiêu đi theo đứng cách hai người không xa liền ngăn cản những người xung quanh chụp ảnh.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Tiêu Tiếu ôm chặt lấy Yến Phi, ở bên tai của hắn nhẹ giọng nói: “Anh trai, hiện tại, tới lượt em bảo hộ cho anh, chiếu cố anh.”
Hốc mắt của Yến Phi nóng lên, hạnh phúc cười: “Tốt. Các em hiện tại đều so với anh cao hơn khỏe hơn, anh làm em trai, đổi lại các em đảm đương chức vị anh trai.”
“Được.”
Nếu có được một khuôn mặt bình thường, Tiêu Tiếu giờ khắc này nhất định sẽ cùng Yến Phi nở một nụ cười hạnh phúc. Một đôi tay sờ lên trên mặt của cậu, đem da mặt của cậu kéo lên, Tiêu Tiếu như ý nguyện nở một nụ cười.
Ban đêm, trong căn phòng dành riêng cho ông chủ của căn cứ Tây Hàng, Yến Phi lại một lần bị Tiêu Tiếu đặt ở dưới thân rên rỉ cùng động tình. Nửa năm trước, có đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng bản thân sẽ có một ngày cùng ba người bọn họ phát triển thành quan hệ thân mật như vậy. Giờ phút này, hắn lại sa vào trong ý loạn tình mê mà Tiêu Tiếu tạo ra cho mình. Tiểu Tiểu của hắn, thực sự trưởng thành.
※
Thời gian cuối tuần ngắn ngủi lại ngọt ngào. Yến Phi buổi tối chủ nhật phải trở về đế đô, ngày hôm sau còn phải lên lớp. Thời điểm giữa trưa, Yến Phi ngủ no xong liền đi tới trong phòng bếp của căn cứ Tây Hàng, hắn muốn nấu cơm cho Tiêu Tiếu ăn. Cũng không biết có phải bởi vì tâm lý hay không, hắn chung quy vẫn cảm thấy Tiêu Tiếu ở Tây Hàng nửa tháng này liền gầy đi.
Bà chủ tự mình tới phòng bếp, làm cho nhân viên công tác trong phòng bếp đều sợ hãi. Vừa nghe bà chủ đây là muốn nấu cơm cho ông chủ, mọi người đều tỏ vẻ muốn giúp. Yến Phi cũng không cùng bọn họ khách khí, nói bọn họ giúp hắn chuẩn bị thức ăn, cần chuẩn bị ra sao, sau đó hắn và mọi người cùng nhau động thủ. Trước kia đã xảy ra chuyện, người trong ‘Phong Viễn’ đều biết bà chủ so với ông chủ càng không dễ chọc vào, cùng Yến Phi tiếp xúc một lúc, mọi người đều phát hiện ra bà chủ thực ra rất tốt tính, không giống như bọn họ nghĩ, là khó tiếp cận. Bất quá loại người như Trang Văn Tĩnh, cho dù tính tình có tốt như bà chủ cũng đều bị cô ta chọc cho tức giận.
Không để Tiêu Tiếu bồi mình, Yến Phi một bên cùng người trong phòng bếp tán gẫu, một bên làm món ăn mà Tiêu Tiếu yêu thích nhất. Di động vang lên, Yến Phi lau sạch tay, từ trong túi quần lấy ra di động. Vừa nhìn thấy số gọi tới, hắn nhướng nhướng mày.
“Alo?”
“Yến Phi, tôi là Chung Dũng.”
“A, xin chào xin chào. Sao vậy, nghĩ tốt rồi đi?”
“Năm mươi vạn. Cậu nếu nguyện ý, hôm nay có thể giao dịch; không muốn liền quên đi. Yến Phi, nếu như Nhạc Thiệu bọn họ biết được cậu muốn lấy tro cốt của Chung Phong bán lấy tiền, cậu cũng không có ưu đãi đâu. Tôi thành tâm muốn cùng cậu làm phần giao dịch này.”
Yến Phi bĩu môi, đi ra khỏi phòng bếp, tìm một góc im lặng không có ai, nói: “Em trai ở trong lòng anh giá trị cũng chỉ có năm mươi vạn a. Tôi nói không mặc cả. Anh muốn mua thì mua, không muốn thì thôi. Tôi dám bán tro cốt của Chung Phong, sẽ không sợ bọn họ biết được. Tôi còn có thể để cho bọn họ nguyện ý cùng tôi kết hôn, còn sợ việc này? Tôi chính là thật vất vả khuyên được ba người bọn họ đồng ý đem tro cốt của Chung Phong trả trở về, gọi đường dài quốc tế cũng không biết bao nhiêu tiền, tôi không có công lao thì cũng có khổ lao đi, một trăm vạn không tính là nhiều.”
Yến Phi đã có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của người bên kia di động có bao nhiêu thất vọng, mà quả thực Chung Dũng cũng đang thất vọng. Yến Phi này quả thực là dầu muối không chịu! Nhạc Thiệu bọn họ sao lại đi coi trọng một tên vô lại như vậy?! Nhưng mà một trăm vạn, quả thực là quá nhiều. Nếu không phải cha quá mức kiên trì, anh một phân tiền cũng không muốn bỏ ra. Kia đối với anh mà nói, bất quá cũng chỉ là một hũ tro cốt!
“Alo, Chung tiên sinh, tôi phải đi ăn cơm. Anh nếu không muốn mua, tôi sẽ đem tro cốt đem trở về.”
Yến Phi nghe được tiếng phẫn nộ tràn ngập áp lực của đối phương: “Được, một trăm vạn, thời điểm nào cậu mới có thể giao hàng?”
Hàng? Cái đệch! Tro cốt của hắn là hàng?!
Yến Phi nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí lại bảo trì bình tĩnh nói: “Đêm nay đi. Tôi hiện tại đang ở Tây Hàng, đêm nay sẽ quay về đế đô, ngày mai tôi còn có tiết, không tiện.”
“Đêm nay mấy giờ?”
“9 giờ, ở cổng trường học của tôi. Trước 9 giờ tôi muốn thấy ở trong tài khoản của tôi nhiều ra một trăm vạn.”
“Vậy không được, tôi sao có thể tin tưởng cậu?”
“Vậy anh trước giao một nửa, tôi giao hàng xong anh trả một nửa còn lại. Bất quá tôi cũng không tin tưởng anh, cho nên một nửa còn lại anh phải đưa tôi bằng tiền mặt. Đêm nay chúng ta một tay giao tiền còn một tay giao ‘hàng’!”
Chung Dũng đã tức giận tới mức muốn mắng mẹ nó, bất quá tạm thời để cho tên tiểu tử này đắc ý đi, tiền của anh cũng không dễ kiếm tới như vậy!
“Được, đêm nay 9 giờ, tại cổng của đại học Đế Đô, tiền trao cháo múc. Cậu đem số tài khoản đưa cho tôi, trong hai giờ năm mươi vạn sẽ được chuyển cho cậu.”
“Chậc, Chung tiên sinh đối với em trai yêu thương nhiều như vậy, Yến mỗ cảm động. Đêm nay không gặp không về nha.”
Yến Phi cúp điện thoại, tươi cười trên khuôn mặt biến mất: “Tôi chết rồi còn có thể kiếm thêm một trăm vạn, Chung gia thực sự để mắt tới tôi.” Trong lòng lại có tư vị không nói nổi nên lời. Nếu cha mẹ có chút ý tứ hối hận, hắn sẽ khuyên Thiệu Thiệu bọn họ đem một nửa tro cốt của mình trả lại Chung gia. Nhưng mà sau khi gặp mặt Chung Dũng, hắn đã hoàn toàn mất hết hi vọng. Ở trong lòng cha mẹ, cái chết của hắn chỉ sợ không chỉ khiến cho bọn họ hối hận, ngược lại càng làm bọn họ cảm thấy thêm mất mặt hơn mà thôi, hoặc nói đúng hơn là thất vọng đi. Thất vọng hắn tình nguyện chết cũng không nguyện ý vì Chung gia mưu cầu quyền lực lợi ích lớn hơn. Vì cái gì, hắn lại sinh ở Chung gia? Sinh ra ở Chung gia còn chưa tính, vì sao hắn lại không di truyền dã tâm của cha mình? Hắn thầm nghĩ chỉ muốn vẽ tranh, thầm nghĩ… có thể cùng Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu của hắn vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Hốc mắt chua xót, Yến Phi che ngực, nguyên lai, trong nguyện vọng của hắn có bọn họ, chỉ là giống như lão Hắc nói, ở trên phương diện tình cảm hắn quá trì độn. Đối với bản thân mỉm cười thật sâu, Yến Phi ngửa đầu nhìn bầu trời. May mắn, hắn sống lại, may mắn a may mắn. Đời này, hắn cùng với Thiệu Thiệu, A Trì và Tiểu Tiểu của hắn phải hạnh phúc vui vẻ mà trải qua cả đời.
Hít sâu vài ngụm lại thở ra, đem toàn bộ buồn bực trong lòng phun ra, Yến Phi trở lại phòng bếp để nấu cơm. Bán đi tro cốt của ‘chính mình’, hắn cùng Chung gia sẽ không liên quan gì nữa!
Không chút ảnh hưởng làm một bữa cơm năm mặn một canh cho Tiểu Tiểu ăn, ở sau khi Tiêu Tiếu mỹ mãn dùng cơm xong, Yến Phi mới đem chuyện này nói cho đối phương. Tiêu Tiếu da mặt không thể cử động hoàn mỹ che đi thị huyết của mình. Cậu làm sao lại không nhìn ra khổ sở che dấu ở bên dưới tươi cười của Yến Phi. Nợ người này, cậu từng chút từng chút một sẽ đòi lại.
Tựa ở trong ngực của Tiêu Tiếu, Yến Phi tính toán: “Làm xong một vụ buôn bán dễ dàng như vậy, nghỉ hè này ra ngoài chơi đi?”
“Tốt, anh muốn đi đâu? Đi châu Âu chơi được không? Anh không phải thích nhất chính là bầu không khí nghệ thuật ở châu Âu hay sao?” Tiêu Tiếu lúc này ở trong lòng lập kế hoạch hành trình.
Yến Phi nghĩ nghĩ nói: “Nghỉ hè anh muốn đem cha mẹ cùng Tường tử tới đây chơi. Ba người các em cùng anh trở về đi, cũng nên để cho bọn họ biết tới tồn tại của các em.”
Tiêu Tiếu lập tức nói: “Bọn em hẳn là phải sớm gặp bọn họ. Vậy nghỉ hè em và nhị ca, tam ca cùng với anh trở về quê, sau đó mới đi chơi.”
“Được. Trước dẫn bọn họ đi chơi trong nước, chơi trong nước xong lại dẫn bọn họ ra nước ngoài chơi.”
“Được, nghe anh sắp xếp.”
Chơi đùa ngón tay của Yến Phi, Tiêu Tiếu nói: “Buổi chiều em tiễn anh quay trở về đế đô.”
Yến Phi vừa nghe liền biết được đối phương đây là muốn bồi hắn đi làm giao dịch với Chung Dũng, tự nhiên cũng hiểu rõ Tiêu Tiếu đau lòng hắn. Hắn ngửa đầu nhìn Tiêu Tiếu nói: “Không cần. Anh gần đây rất bận, vừa mới khai giảng cho nên chương trình học cũng rất nhiều, ba người các em gần nhất vừa lúc không có nhà. Em chuyên tâm xử lý việc ở Tây Hàng đi, sớm một chút hoàn thành rồi trở về nhà. Buổi sáng mai anh có bốn tiết học chuyên ngành, em theo anh trở về thì anh cũng không về nhà ở được.
Cúi đầu ở trên trán của Yến Phi hôn một cái, Tiêu Tiếu nói: “Tháng tư bọn em ở vùng biển quốc tế có một hoạt động trong vòng, tới chơi đi, thả lỏng thả lỏng.”
“Hoạt động? Hoạt động gì?” Yến Phi tò mò hỏi.
Tiêu Tiếu nói trắng ra: “Hoạt động của một đám thích tiêu tiền, do ‘Phong Viễn’ làm chủ. Em, nhị ca, tam ca và Hắc ca bọn họ đều phải đi, Hứa Cốc Xuyên phỏng chừng cũng sẽ đi. Anh cùng Tiểu Dương bọn họ cũng tới chơi đi.”
Yến Phi hiểu được đây là hoạt động gì, hắn đời trước cũng đã từng tham gia hai lần.
“Được, anh sẽ nói với mấy người Tiểu Dương, để xem bọn họ có muốn đi hay không.”
Hai người ở trong phòng dính rịt lấy nhau tới buổi chiều, 5 giờ, Tiêu Tiếu đem Yến Phi đưa tới trên trực thăng trở về đế đô. Nhìn trực thăng bay lên, rời đi xa, tâm của Tiêu Tiếu cũng bay theo. Châm một điếu thuốc, cậu gọi cho bảo tiêu mà bọn họ sắp xếp âm thầm bảo vệ cho Yến Phi một cú điện thoại.
※
7 giờ trở lại đế đô, Yến Phi lập tức gọi cho Hứa Cốc Xuyên điện thoại, hai người hẹn thời gian cùng với địa điểm gặp mặt. Yến Phi trước lái xe trở về Đông Hồ để lấy chút đồ đạc, rồi mới lái xe tới gặp Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên lấy tới mười hũ tro cốt phù hợp với yêu cầu của Yến Phi, không biết còn tưởng là anh là người chuyên đi bán tro cốt.
Chọn một cái mình vừa lòng nhất, Yến Phi ở trên hũ tro cốt dán lên ảnh chụp cũ do chính mình cố ý làm ra, còn để một ít đồ vật này nọ vào bên trong hũ tro cốt, sau đó cáo biệt Hứa Cốc Xuyên về thẳng trường học. Hứa Cốc Xuyên lo lắng, muốn đi cùng, nhưng Yến Phi không cho anh đi theo. Hiện tại, hắn càng thêm kiên định ý niệm không để cho người của Chung gia biết được chuyện hắn còn sống.
Lái xe trở về trường học, là 9 giờ kém 10 phút, Yến Phi đem xe đỗ ở ven đường đối diện cổng trường học, chờ Chung Dũng xuất hiện. Buổi chiều hắn đã thu được tin nhắn từ ngân hàng, có năm mươi vạn tiền gửi được gửi tới thẻ tín dụng của hắn.
Kiên nhẫn chờ 10 phút, một chiếc xe Buick màu đen có rèm che xuất hiện ở gương chiếu hậu của Yến Phi. Hắn ấn còi xe, ấn xuống cửa sổ, vẫy vẫy tay.
Chiếc Buick dừng lại ở trước bãi cỏ mà hắn đang đỗ, Yến Phi đem hũ tro cốt được gói lại cẩn thận mang xuống xe, lên xe của Chung Dũng. Vừa lên xe, Yến Phi không nói hai lời đem gói lớn mở ra, bưng tới một hũ tr cốt màu đen. Trên hũ tro cốt chính là ảnh chụp một người của ‘Chung Phong’. Bởi vì đã ‘chôn’ dưới mặt đất nhiều năm, ảnh chụp đã có chút cũ nát.
“Tiền đâu?” Yến Phi hỏi.
Chung Dũng trầm mặt từ ghế phía sau lấy tới một cái túi xách lớn, bên trong có từng cọc từng cọc tiền, mỗi cọc có giá trị một vạn. Yến Phi rất không khách khí cầm lên đếm đếm, xác định là năm mươi vạn, hắn đem hũ tro cốt giao cho Chung Phong, động tác cực nhanh lấy túi xách lớn kia qua.
Chung Dũng cũng không ngốc, anh nhìn nhìn hũ tro cốt ở trong tay, nói: “Tôi làm sao có thể khẳng định đây là tro cốt của em trai tôi?”
Yến Phi rất bình thản nói: “Anh nếu không tin thì đi giám định DNA đi, tôi dám giao giá một trăm vạn cho anh, thì cũng dám cam đoan ‘hàng’ chất lượng. Nếu không phải tôi bởi vì Chung Phong cho nên ở căn cứ Tây Hàng bị chịu ủy khuất, tôi cũng không giúp được anh mang tro cốt của Chung Phong trở về. Bất quá Nhạc Thiệu muốn tôi chuyển lời cảnh cáo tới anh, Chung gia có thể cầm tro cốt của Chung Phong trở về, nhưng mà các người phải đem tro cốt của anh ta chôn tại ‘núi Ngọc Phong’, bằng không bọn họ sẽ lại một lần nữa đem tro cốt cướp đi. Tôi đã chuyển lời, các người tính toán thế nào cùng tôi sẽ không còn liên quan gì nữa.”
Vỗ vỗ túi xách lớn đầy tiền, Yến Phi nói: “Xem ở phần anh thẳng thắn như vậy, tôi cũng nhắc nhở anh, Nhạc Thiệu bọn họ không có khả năng quên đi Chung Phong. Tro cốt trả lại cho các người, bất quá Đông Hồ vẫn là nơi chôn quần áo của Chung Phong, đây là việc các người không thể cưỡng cầu thêm nữa. Sau này tôi cùng anh cũng không nên lại gặp mặt.
Không đợi Chung Dũng đáp lời, Yến Phi đã mở cửa đi xuống xe, đầu cũng không thèm ngoảnh lại liền đi lên xe của mình, lái vào trong đại học Đế Đô. Chung Dũng ngồi trên xe nhìn hắn rời đi, hồi lâu sau, anh mở ra hũ tro cốt. Trên vải bố màu vàng bao ở miệng hũ tro cốt có hai chiếc bút vẽ thực cũ, còn có một tờ giấy đã ố vàng cùng một viên đá bên trên dính rất nhiều màu sắc khác nhau. Chung Dũng do dự một lát, cầm lấy tờ giấy kia, mở ra. Trên giấy, là một bức họa tự vẽ của Chung Phong. Chung Phong có một thói quen, chính là ở trên đá cuội màu trắng để hòa màu vẽ, trong phòng của Chung Phong trước kia có không hề ít những viên đá như vậy. Chẳng qua sau khi hắn chết, Chung Chấn Tả bị đánh mất mặt mũi liền đem toàn bộ những thứ đồ thuộc về hắn ném đi.
Đem tranh vẽ gấp lại rồi thả vào trong, đem nắp của hũ tro cốt đóng lên, Chung Dũng đem hũ tro cốt để tới ghế phó lái, khởi động ô tô. Từ thái độ của Yến Phi cùng những dấu hiệu trong hũ tro cốt, Chung Dũng tin tưởng đây là tro cốt của em trai Chung Phong của mình, cái tên kia cũng không có gan lớn để mà đi lừa anh. Hoàn thành xong nhiệm vụ mà cha mình giao cho, Chung Dũng có chút thoải mái lại có chút phiền muộn lái xe rời đi.
Trở lại ký túc xá, Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân đều ở đây. Yến Phi ở trước mặt của ba người mở ra túi xách, ở trong tiếng kinh hô khoa trương của Vệ Văn Bân lấy ra ba cọc tiền có giá trị mỗi tờ là một trăm đồng, chia cho mỗi người.
“Yến Phi, cậu vừa đi cướp ngân hàng sao?” Vệ Văn Bân há hốc mồm. Cuối tuần vừa mới trở lại đã chia tiền, không phải là cướp ngân hàng thì là gì?
Yến Phi cười ha ha nói: “Tôi đây so với cướp ngân hàng còn có tiền đồ hơn. Đây là tiền bán ‘tro cốt’ của tôi. Còn có năm mươi vạn ở trong tài khoản nữa.”
“Đệch, cậu thực sự bán?! Một trăm vạn?!” Ba tiếng kinh hô, thực muốn ngất.
“Đúng vậy, ha ha, người ngốc tiền nhiều, không có biện pháp a, nghĩ muốn kiếm tiền cũng không quá khó đâu.” Đem túi xách tựa như rác rưởi ném xuống dưới bàn, Yến Phi hào sảng nói: “Thấy người liền chia, ba người các cậu mỗi người một vạn, gia hiện tại không thiếu tiền.”
“Cái đệch.” Ba người che mặt.
Tiêu Dương một đầu hắc tuyến hỏi: “Chung Dũng liền bị anh đùa giỡn như vậy? Anh ta không tra xem tro cốt là giả hay sao sao?”
Yến Phi tự tin nói: “Anh đã bảo với anh ta, anh ta nếu không tin liền đi tra DNA. An tâm, anh rất hiểu anh ta. Anh đã nói như vậy rồi, anh ta sẽ không đi tra đâu. Hơn nữa anh còn làm thêm một chút ngụy trang. An tâm an tâm, phần mua bán này anh ăn chắc rồi.”
Duỗi cái thắt lưng, vặn vặn thắt lưng, hắn nói: “Tôi đi tắm rửa, hôm nay mệt muốn chết. Tiền tôi không cần, cho các cậu. Cái đệch, này so với bán thuốc phiện còn kiếm tiền nhanh hơn.”
“Cậu không đi làm gian thương quả thực là đáng tiếc.” Tiêu Bách Chu thực không còn gì để nói.
“Tôi thấy cậu ta chính là gian thương gian trá nhất.” Vệ Văn Bân cũng không biết nói gì hơn.
Tiêu Dương vẫy vẫy một vạn trong tay: “Đêm mai ăn một bữa tiệc lớn đi?”
“Được.”
Dùng tiền của Chung gia, bốn người đều tỏ vẻ không có cảm giác áy náy gì cả. Chính là thời điểm Yến Phi đi tắm rửa, Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu trên mặt đều xuất hiện khổ sở.
~ ~ ~ ~ ~
* Buick:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –