Đọc truyện Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa – Chương 822: Lập uy 7 – 13
Hai đứa nhỏ đã được nhũ mẫu bế đi ngủ, cũng vừa có người mang nước nóng vào cho nàng tắm, đem canh hoa khô bỏ vào trong nước, Đào Tiểu Vi cả người ngâm trong dũng mộc, chỉ lộ ra cái đầu, nàng thư thích nhắm mắt lại.
Bình thường là Thiên Sương cùng Thiên Đồng hầu hạ nàng tắm rửa, hôm nay phá lệ để cho cung nữ trong cung tới hỗ trợ, dựa theo phương thức cổ xưa : trước dùng đậu nành, đậu đỏ đánh nát rồi thoa hỗn hợp đó lên người, chà sát toàn thân, sau dùng nước trong tắm rửa sạch, sẽ lộ ra da thịt mềm mịn như tơ lụa. Mái tóc dài xõa xuống cơ hồ dài tới bắp chân, sẽ có một cung nữ dùng lá bồ kết gội cho nàng, sau đó lại dùng lá bạc hà gội lần nữa, từ đầu đến chân tóc, nhẹ nhàng mà sung sướng, tản ra mùi thơm nhàn nhạt tự nhiên.
Quy định như vậy giống như sẽ rất hưởng thụ, lại có chút hành hạ mà cũng là mong đợi. Cơ hồ mỗi vị phi tử được Hoàng thượng sủng hạnh, trước khi được đem đến cam lộ điện đều giống như vậy, cử hành nghi thức cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc bản thân. Một là vì lấy lòng hoàng đế, để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, chỉ chờ mong được ân sủng càng lâu; thứ hai cũng là đem thân thể hoàn toàn rửa sạch, tránh cho lây bệnh tật cho Hoàng thượng.
Hoàng đế Nhan Hi độc sủng một mình Đào Tiểu Vi, các cung phi mặc dù trang phục có tỉ mỉ đến đâu, cũng không có người thưởng thức, loại quy định khi tắm rửa này cũng đã dần dần không lưu hành ở trong cung.
Đào Tiểu Vi từ nhỏ đã sống ở trong cung đình, đối với loại chuyện này tất nhiên còn nhớ rõ. Mặc dù Tề quốc cùng Yến quốc là hai quốc gia khác nhau, nhưng nội quy trong cung cũng là đại đồng tiểu dị (chuyện lớn giống nhau, chuyện nhỏ khác nhau). Nàng lúc nhỏ đã thấy quá, nhưng không có tự mình cảm thụ qua, Nhan Hi đối với nàng không có nhiều yêu cầu như vậy, muốn thân mật cứ trực tiếp kéo ngã nàng, không có kiên nhẫn đợi nàng từ đầu tới đuôi tắm sạch một lần.
Vì thế, nàng cũng không nghĩ đến phải làm đúng quy cũ.
Nàng nghĩ, có lẽ thỉnh thoảng làm như vậy, Nhan Hi sẽ cảm thấy vui vẻ. Cho dù là theo thói quen mặt lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc chân thật, chỉ cần hắn đáy lòng sinh ra chút ngọt ngào, cũng đáng.
Lúc trước không hiểu việc làm của thê thiếp, nay thật tâm vì hắn vui vẻ, hồi báo hắn đối với nàng một phen thâm tình rất trọng.
Nhan Hi cuối ngày trở lại, vốn theo thói quen muốn đến thăm Đào Tiểu Vi cùng hai đứa nhỏ, rồi mới đi thư phòng làm việc.
Khi đi vào phòng ngủ, mùi sữa thơm quen thuộc ngày thường đã tiêu tán không thấy, bốn năm gốc cây Bích Lục nở bừng bừng được đặt ở mỗi góc phòng, làm cho tâm tình chủ nhân vừa trở về trong nháy mắt thanh tĩnh lại. Xa hơn ở phía trước, rèm thưa màu trắng nhạt mông lung phiêu đãng ngăn cách cùng ngoại giới.
Trong phòng ngủ, chỉ có tiếng một người nhẹ nhàng hít thở, cung nữ thường ngày hầu hạ và nha hoàn cũng không thấy tung tích, ngay cả hơi thở của hai tiểu hài tử cũng không tồn tại.
Đẩy ra sa mỏng, một bàn rượu thịnh soạn hiện ra trước mắt của hắn, bốn lạt bốn mặn, màu sắc phối hợp rất đẹp. Trong góc, trên bếp than đốt lên mùi hương đã lâu quen thuộc.
Đáng tiếc, vật nhỏ của hắn còn trốn đâu đó. Bố trí thịnh soạn như vậy, nhưng giống như tiểu hồ ly bướng bỉnh, giấu mình ở nơi tự cho là an toàn nhất, đôi mắt đẹp nháy giảo hoạt, cười híp mắt đợi chờ hắn tự mình đi qua, đem nàng bắt đi ra ngoài.
Dễ dàng từ mạn giường tìm ra được nàng thân ảnh tuyệt mỹ, Nhan Hi nửa ôm nàng đi ra, mới hiểu được vì sao Đào Tiểu Vi cố ý bố trí nhiều như vậy, rồi khi nhìn thấy hắn lại muốn trốn đi.
Này một bộ cung trang hoa lệ bằng sa mòng được khoác lên vóc người có lồi có lõm, trên đó duy chỉ có hai điểm nhạy cảm trước ngực và vùng tam giác được hồng sa che dấu, Nhan Hi ánh mắt dường như có thể đâm thủng chướng ngại thật mỏng kia, nhưng lại chết tiệt cái gì cũng nhìn không thấy tới, chỉ nhìn thấy hai đường quai xanh tuyệt đẹp, hắn như trúng độc, mê hoặc tất cả giác quan của nam giới.
Thứ gì bị nuốt xuống trong bụng, hầu kết Nhan Hi kịch liệt di chuyển, mất thật to sức lực, mới nhịn xuống ý nghĩ một phen thoát đi tấm áo choàng ngăn trở tầm mắt.
“Nàng thật đẹp.” Nhan Hi tiếng nói khàn khàn, trầm thấp mà dễ nghe.
Đây là lần đầu tiên mặc quần áo xuyên thấu quyến rũ như vậy, tóc đen như sa tanh của nàng được búi thành búi tóc tiên tử, mấy viên trân châu được cài lên như ẩn như hiện, xinh đẹp mà có mấy phần không thật. Đào Tiểu Vi mạnh mẽ đè nén xuống bất an cùng khẩn trương, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to trong suốt nhộn nhạo xuân tình, “Chàng thích không?”
Nhan Hi ánh mắt sôi trào bao phủ cả người nàng, cánh tay giơ lên, vẻn vẹn lấy mu bàn tay vuốt phẳng xương quai xanh của nàng, như có như không đụng chạm để cho lòng của nàng đi theo chợt cao chợt thấp, “Vi Vi, nàng lựa chọn đi, chúng ta là ăn cơm trước, hay là… ?”
Ánh mắt của hắn bay tới trên giường trải gấm màu xanh biếc, mấy đóa hoa sơn trà trắng tuyết rơi lả tả, trong nhã nhặn mà câu hồn không khí.
“Thiếp… Thiếp… Thiếp là tự mình làm dược thiện… Gần đây… Phu quân ngày đêm vất vả… Cũng nên bồi bổ .” Chết tiệt, rõ ràng là soạn kỹ lời nói, làm sao khi đến trước mặt Nhan Hi lại như bị cắn nhằm đầu lưỡi, nói đứt quãng. Dưới ánh mắt áp bách của hắn, Đào Tiểu Vi muốn quyến rũ phong tình liền một chút cũng không phát huy ra được, ngây ngô mà tìm lời nói.
“Nếu Vi Vi có lòng, trước tiên bồi bổ vậy, mặc dù ta thật ra thì cũng không quá cần.” Nhan Hi hào phóng ngồi xuống, vô tình hay cố ý nói.
Đào Tiểu Vi cảm giác mặt bỏng rát, thiên a, hắn có phải hay không hiểu sai ý nàng rồi, lời này nghe càng giống là một loại ám hiệu. (chị Vi là muốn bồi bổ sức khỏe, mà anh Hi thì tưởng bồi bổ chuyện ấy…)
Nàng bước đi cũng không được tự nhiên, phía sau lưng có hai ánh mắt bốc lửa của Nhan Hi một đường đi theo nàng, nhìn Đào Tiểu Vi dịu dàng bưng lên dược thiện được đung ở chậu gần bàn ăn, mở nắp, lộ ra bên trong sự chưng cất tỉ mỉ của món dược thiện đây cũng là món Đào Tiểu Vi am hiểu duy nhất.
“Phu quân, ăn dược thiện này có thể trừ đi hỏa khí trong lòng, nếu không ăn đúng giờ chưng cất, thì hiệu quả sẽ kém rất nhiều.” Trước múc một chén, nâng đến trước mắt Nhan Hi, nàng mong đợi chớp mắt mấy cái, “Đây cũng là thiếp tìm riêng Trương ngự y cùng nhau nghiên cứu ra, chàng mau nếm thử vị xem.”
Nhan Hi nhận lấy cái thìa nhỏ nàng đưa tới, múc lên một muỗng, đặt ở mép thổi bớt nhiệt khí, mút vào trong miệng. Một cổ hương nùng mà không ngấy từ miệng thẳng tràn vào bụng, rồi biến mất ở bên trong thân thể. Nhướng cao mày kiếm, Nhan Hi ngay cả tán thưởng cũng quên, rồi bừng chén lên uống liền nữa chén mới ấm giọng nói, “Ngồi xuống cùng nhau ăn đi, muốn phu quân giúp nàng múc không?”
Dứt lời, cũng không đợi Đào Tiểu Vi trả lời, liền chủ động cầm lấy chén không, múc cho nàng mấy quả táo đỏ cùng long nhãn nhìn rất ngon miệng, đưa đến trước mắt nàng.
Dược thiện, không phải là ăn như vậy a.
Nhưng là, nàng cũng không nguyện nói ra khỏi miệng.
Uống trước hay là trước ăn trước cũng có quy luật, nếu không sẽ không phát huy công hiệu lớn nhất, nhưng không sao, vì lòng của nàng bây giờ đã bị ngọt ngào và hạnh phúc chiếm lấy.
Để một viên táo đỏ trong miệng, Đào Tiểu Vi nhai từ từ rồi nuốt, mới vừa nuốt xuống, thân thể lại bỗng nhiên bay lên trời, nàng theo thói quen ôm cổ của hắn, an ổn rơi lên trên đùi Nhan Hi, đây là bảo tọa chuyên thuộc về nàng.
Kể từ sau khi sinh cục cưng, bọn họ còn chưa có dùng tư thế thân mật đó dùng cơm đâu.
Nhan Hi cau mày, một chút hàn băng trong mắt phát ra nhàn nhạt không vui, “Vi Vi, làm sao nàng lại nhẹ như lông vũ vậy, phu quân không ở trong phủ, nàng có đúng giờ dùng cơm chứ?”
Ăn cơm, tự nhiên là đúng giờ, bất quá khẩu vị của nàng vẫn không được tốt, cũng vì hài tử mới cố nén ăn thật nhiều, nhưng chưa nói tới là thích.
“Nuôi nấng hài tử thực sự rất khổ cực, huống chi còn một lần tới hai đứa, từ ngày mai trở đi, để cho nhũ mẫu chăm sóc chúng nó.” Gắp một miếng dưa ngó sen đưa vào trong miệng, Nhan Hi chỉ ăn một nửa, cảm thấy mùi vị không tệ, lại đưa đến miệng Đào Tiểu Vi, nhìn nàng tự nhiên mở ra cái miệng nhỏ nhắn, không bài xích việc ăn thức ăn hắn đã chạm qua.
Cùng Nhan Hi ăn chung lại phảng phất có hương vị đặc biệt, trong dạ dày Đào Tiểu Vi phát ra mấy tiếng cô lỗ, giống như là nhắc nhở chủ nhân, nó đã chịu đựng không được kích thích, thề phải cùng một bàn thức ăn ngon này phấn đấu mấy hiệp. Bất quá là mẫu thân, nàng không quên lần nữa thay bọn nhỏ tranh đoạt quyền lợi, “Phu quân, bọn nhỏ có thân phận đặc biệt, nếu tùy tiện đem bọn chúng đẩy cho người khác sẽ không thỏa đáng, chưa nói đến thiếp có đủ sữa cho chúng ăn mà.”
Nhan Hi lập tức ánh mắt tối sầm lại, không tự chủ được, theo lời của nàng mà bay xuống bộ ngực rất to tròn mạnh mẻ ngẩng cao kia, “Thật rất nhiều sao? Ta tới kiểm tra xem một chút.”
Dứt lời, mặt thật thật sự dán đi lên, kéo ra hồng sa, vươn ra đầu lưỡi tùy ý mút lấy một bên cao vút.
Đầu ngực của nàng bởi vì trêu chọc mà nhanh chóng đau nhói, không khống chế được, sữa tươi đã tràn ra ướt đẫm hoa phục đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Hai cánh tay Nhan Hi bế ngang nàng, hướng giường đi tới, cúi người in lên môi son của nàng, trong lúc đầu lưỡi dây dưa lại nói, “Nếu nàng không đành lòng, vậy chỉ nuôi nữ nhi là được, tiểu tử Nhan Doanh kia da dày thịt béo, có sữa ăn hay không cũng sẽ lớn lên chắc khỏe như ai khác.”
Đào Tiểu Vi nữa chống cự nữa không, ngọa nguậy tránh né, cười khanh khách nói, “Phu quân, chàng đừng khi dễ nhi tử, hai đứa đều là bảo bối của chúng ta, nặng bên này nhẹ bên kia, cẩn thận chờ chàng già rồi, Nhan Doanh sẽ bất kể chàng, đến lúc đó chàng sẽ biến thành lão đầu tử quái gở, ha hả, rất đáng thương đó.”
Rốt cục có cơ hội kéo ra tầng sa mỏng cản trở, tiếng xé rách vang lên có một loại khoái cảm lạ lẫm, Nhan Hi cùng ánh mắt mê muội nhìn xuống nàng, thân thể phía dưới tỉ mỉ, trắng tuyết mà non mịn, “Vi Vi, ta có với nàng nữ nhi là đủ rồi, Ngọc Ngọc của chúng ta mới là tâm can bảo bối.”
Người này, nhất định trọng nữ nhẹ nam, luôn làm cho nàng nhớ tới phụ hoàng đã mất. Lúc còn rất nhỏ, ông ấy cũng giống như Nhan Hi, đối với mười mấy vị hoàng tử cũng không có sắc mặt tốt, mà đối với ba vị công chúa các nàng lại hữu cầu tất ứng, sủng ái rất chặt.
Cái này không thể được a, Nhan Doanh cơ hồ là một phiên bản nhỏ của Nhan Hi, khi được hơn một tháng, ngũ quan nhăn nhăn nhúm nhúm đã hoàn toàn nẩy nở, quả thực chính là một tiểu Nhan Hi chính cống, mặc dù nó cũng không hay cười, thái độ phản ứng không lớn, nhưng cũng không ngại nàng đối với nhi tử thân hôn. Nàng càng không muốn Nhan Hi thật giống như phụ hoàng, đem hài nhi ruột thịt phân chia rõ ràng theo giới tính, tay trắng nõn ôm lấy cổ của hắn, thổi khí như lan nói, “Phu quân, Nhan Doanh là tiểu bảo bối của thiếp, chàng cũng phải xem nó là bảo bối, không cho thiên vị, nếu không…” Chớp mắt mấy cái, nửa thật nửa giả uy hiếp nói, “Khi chàng không có ở đây, cẩn thận thiếp sẽ không cho nhi nữ của chàng ăn no, dù sao nếu là nhi nữ, gầy yếu một chút sẽ điềm đạm đáng yêu càng nhiều người yêu thích, che chở, chàng nói đúng không.”
Nàng trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thật là không có nghĩ sẽ làm như vậy, đang trong lúc sục sôi phân chia cao thấp, nàng mới lấy thân sinh nữ nhi đi uy hiếp phu quân, bảo vệ địa vị cho nhi tử.
Nhan Hi oán hận khẽ cắn bả vai nõn nà trơn nhẵng, thuận tiện lưu lại một vết hôn ngân yêu kiều, “Nàng nếu không cho nữ nhi của ta ăn no, ta liền trước tiên đem sữa hút sạch, tiểu công chúa của ta không chiếm được, tiểu hoàng tử của nàng cũng đừng muốn lấy được.”
Nói xong, như thật sự muốn chứng minh, hắn một phen đem cả khuôn mặt cũng vùi vào trước ngực nàng.
Trận này cố ý hấp dẫn, để Đào Tiểu Vi nhuốm lên một mồi lửa, Nhan Hi thuận tay nhận lấy, đem chúng hừng hực thiêu đốt với trình độ kịch liệt, như băng thiên liệt địa, biển gầm cuồng bạo. Đi theo từng tiết tấu của Nhan Hi, nàng đè nén sự xâm nhập trí mạng, thỉnh thoảng mở ra mắt, đối diện ánh mắt Nhan Hi cũng đang vằn tia hồng máu, có chút dọa người nhưng hơn nữa là ngượng ngùng.
Nóng hừng hực cùng vận động kịch liệt làm nàng mau không còn sức lực, Nhan Hi mới thối lui khỏi ‘Chiến trường’, hồi lâu không nghe thấy nàng lên tiếng, cúi đầu, thấy nàng còn đang ôm chặt lồng ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào, ngủ say.
Xem ra xác thực là mệt muốn chết rồi, ngay cả khi Nhan Hi đứng dậy giúp nàng lau chùi thân thể cũng lười biếng không mở mắt ra, cùng nàng nói chuyện, nàng cũng chỉ là nhẹ nhàng nói mê đáp ứng tất cả, hiển nhiên là không có nghe đi vào.
“Vật nhỏ, vất vả quá độ chính là ta, làm sao nàng lại mệt đến như vậy?” Nhan Hi lộ ra vẻ cười yếu ớt, nếu Đào Tiểu Vi giờ phút này thanh tĩnh, nhất định sẽ hô to gọi nhỏ la oai oái. Thật là ảo não, hắn thỉnh thoảng lộ ra chút ít biểu tình vui vẻ lại làm cho người ta như bị hù dọa, cho nên hắn cũng quên mất cười thế nào.
Nằm bên cạnh nàng chốc lát rồi mặc quần áo rời giường, dùng chăn đem Đào Tiểu Vi khỏa chặt, cũng kéo xuống màn giường che kín, lúc này mới trở lại bên cạnh bàn, đem toàn bộ dược thiện – được gọi là bổ thân kiện thể trên bàn ăn hết không dư thừa một giọt.
Ăn no, tinh thần mười phần phấn chấn. Nhan Sơ Ngọc đã ngủ, theo thói quen đem quả đấm nhỏ nhét ở trong miệng mút, ngây thơ làm người trìu mến, mà Nhan Doanh, hai mắt đen bóng lại đang nhìn chằm chằm, thấy Nhan Hi tới, theo thói quen đã nghĩ há to mồm gào khóc, không nghĩ tới lúc Nhan Hi trừng mắt, nó lập tức đem mọi thanh âm nuốt trở lại vào bụng, không cam lòng yếu thế trừng lại hắn, nó còn nhỏ, khí chất không có như phụ thân cường đại, bất quá, dũng khí vuốt râu hổ vẫn có.
“Tiểu tử lớn lối.” Nhan Hi hai tay nâng nhi tử bế lên, đặt ngang trước mắt, “Nghe nói tiểu tử nhà ngươi chính là đứa bé đã ở Tuyền Châu làm mẹ ngươi thương tâm, ra đi một vòng rồi lại trở về?”
Nhan Doanh cái miệng nhỏ nhắn phun ra hai đợt bọt khí, bắn tung toé lên mặt Nhan Hi, lấy đó bày ra sự kháng nghị.
“Nếu đã biết trở lại, tạm tha ngươi lần này, tiểu tử, phải lớn lên thật tốt, ta đem ngôi vị hoàng đế trên người phụ thân lấy đi, ta không có kiên nhẫn chờ ngươi quá lâu, hiểu chưa?” Nhan Hi không chút do dự đem ý nghĩ giấu ở trong lòng nói ra, quả nhiên nhận được của nhi tử sự bất mãn.
Hắn biết, đứa nhỏ này tuyệt đối nghe hiểu được hắn đang nói cái gì. Bởi vì, nếu sảy thai cũng hiểu được trở về chờ cơ hội đầu thai lần nữa, thiên phú dị bẩm như vậy nếu nghe hiểu cũng không có ngạc nhiên. Dù sao theo quan sát của hắn, tiểu tử Nhan Doanh này chỉ dám ở trước mặt hắn thỉnh thoảng lộ ra một chút bất đồng cùng người khác, còn lại phần lớn nó cũng đem mình ngụy trang rất khá, giống như một đứa bé chân chính.
Đem Nhan Doanh ôm ở trước ngực, bế nó qua lại ở trong phòng đi vài vòng, Nhan Hi nhẫn nại nó không ngừng phun ra bọt khí bắn lên hai má, nhưng không có một chút thần sắc nào không vui.
Vi Vi vẫn cho là hắn trọng nữ nhẹ nam, ha ha, là hắn che dấu quá tốt sao? Thậm chí ngay cả hài tử cũng dấu diếm được.
Tên tiểu tử trong ngực này là trân bảo hắn mất mà được lại, không liên quan giới tính.
Làm sao lại không cần, làm sao không yêu thương?
Nếu đã vậy, cần gì phải đợi chờ mà không trao ngay ngôi bảo tọa thái tử, không để ý chúng đại thần phản đối, cố chấp mà bốc đồng để cho Nhan Doanh trở thành lựa chọn duy nhất tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Nó là hài tử Đào Tiểu Vi mang đến, một phen khúc chiết, hai lần tới đầu thai mới bình an giáng thế.
Cho dù là tương lai Vi Vi lại vì hắn sinh hạ hoàng tử khác, cũng không có ai có thể dao động địa vị của Nhan Doanh.
Nhan Hi tin chắc, đứa bé này, tuyệt đối là lựa chọn chính xác. Dĩ vãng, hắn phán đoán là không có sai, lần này, dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhan Doanh an tĩnh tựa vào vòng ôm rộng rãi của phụ thân, lộ ra vẻ mặt đáng yêu lấy lòng người lớn. Còn nhỏ tuổi, đã kế thừa khí chất cường đại của phụ thân, xấc láo lạnh lùng, không đem bất luận kẻ nào coi vào mắt.
Dĩ nhiên, đối với Nhan Hi, cũng là có chút ngoại lệ.
Trừ Nhan Hi ra, còn chưa có người nào may mắn ôm nó lâu như vậy, còn không bị nó kịch liệt kêu khóc phản kháng, cho dù là mẫu thân Đào Tiểu Vi cũng không được.