Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 637: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 8


Đọc truyện Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa – Chương 637: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 8

Xử lý như thế nào? Nói thì đơn giản.

Nếu thật dễ dàng như vậy, Nhan Hi ban đầu cũng sẽ không tạm thích ứng để cho những nữ nhân kia vào cung.

Nàng cũng đã làm quá …, nếu đã đồng ý, thì không nên làm cho Nhan Hi khó xử.

Hắn hao hết tâm tư bày ra thủ thuật che mắt, làm sao có thể chỉ là bởi vì trong lòng nàng không thoải mái, mà lật đổ.

Đã không giúp đỡ được cái gì, Đào Tiểu Vi lại càng bốc đồng để cho Nhan Hi lâm vào tình cảnh khó xử.

Lợi dụng quan hệ thông gia để củng cố trấn an dư luận và triều thần, không thể nghi ngờ là phương thức hữu hiệu.

Bọn họ hiểu, cũng thấy rõ.

Cho nên nàng mới muốn dùng thời gian chia lìa tạm thời làm cho nàng dỡ

xuống khúc mắc đang trầm trọng, Đào Tiểu Vi rất nguyện ý trở lại bên
cạnh Nhan Hi, không cần danh phận, không muốn địa vị, nàng không muốn
như hiên tại, dường như yên lặng canh giữ chờ Nhan Hi trở về mỗi ngày,
lộ ra nụ cười hạnh phúc cùng nàng.

Này thật cần một ít thời gian.

Không phải là không tín nhiệm hắn thật lòng, mà là bởi quá yêu mới cảm thấy
những nữ nhân kia chướng mắt, công khai lấy danh phận phi thiếp đứng ở
phía sau hắn.

Nói như vậy, nàng vẫn như cũ là bốc đồng , aizz, bị Nhan Hi một tay nuông chiều ra tới xấu tính rồi.

“Không cần làm khó như vậy, các đại thần sẽ không cho phép, nếu chàng thật làm như vậy , trên điện Kim Loan, chàng sẽ phải một mình chiến đấu với cả

một đám trọng thần .” Đào Tiểu Vi cười dịu dàng, lật người thuận thế
cùng Nhan Hi dán vào gần hơn, “Phu quân không cần chuyện gì cũng ôm đến
trên mình, Vi Vi chỉ là tiểu tâm tình, hãy để cho ta tự mình tới giải
quyết.”

Đáp ứng mới là lạ.

Nếu thật buông tay làm cho nàng rời đi, hắn cũng không phải là Nhan Hi.

Không tiếng động nheo lại ánh mắt hẹp dài, nhìn chăm chú trong bóng tối một điểm, ánh mắt thật lâu không dời.

Đủ rồi, Vi Vi đã phiền chán, hắn làm hết thảy cũng là vì có thể cùng nàng
sống chung một chỗ, nếu như cuối cùng ngược lại vì quyền thế cùng địa vị mà giao ra chia lìa, như vậy sự cố gắng của hắn có còn ý nghĩa gì?

“Phu quân, chàng ngủ rồi sao?” Đào Tiểu Vi còn tưởng rằng Nhan Hi nghe lời
của nàng sẽ phẫn nộ, thậm chí có thể phẩy tay áo bỏ đi, tựa như lúc xế
chiều như vậy, cho nên hai cánh tay gắt gao eo ôm Nhan Hi, để ngừa hắn
trong lúc bất chợt rời khỏi, đợi hồi lâu, cũng không còn thấy nói
chuyện, ngay cả hô hấp cũng thường thường vững vàng không có nửa điểm ba động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.