Đọc truyện Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa – Chương 4: Tiểu cô nương dũng cảm
“Các người,
hảo hảo chiếu cố hai vị công chúa, suốt đêm nay hồi kinh.” Nhan Hi hạ
mệnh lệnh xong không hề liếc mắt một cái. Tự nhiên sẽ có người an bài
thoả đáng, vấn đề quan trọng là hắn luôn luôn không thích lãng phí thời
gian.
Mấy người cung nữ chuẩn bị trước đó liền đi vào, cưỡng chế hai vị nhuyễn sắc công chúa hướng ra phía
ngoài. Không biết số phận sau này thế nào, từ nhỏ được nuông chiều, nhận hết hàng vạn hàng nghìn sủng ái, tuổi thanh xuân lại…, công chúa nhịn
không được khóc to, gọi tên mẫu phi, thê lương mà ly biệt tràng điện.
Một thân ảnh nho nhỏ từ trong
đám cung nữ vội nhảy ra, như chim sổ lồng vội nắm lấy tay cung nữ đang
dẫn công chúa, non nớt tiếng nói, rống giận kêu to, “Buông tỷ tỷ, không
cho chạm vào tỷ tỷ, các ngươi là bọn nô tài chết tiệt.”
Cung nữ bị nàng nắm thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, tay không chút lưu tình đẩy ngã tiểu cô nương kia trên mặt đất.
“Ai. . . . U. . . .” thanh âm nhẹ nhàng phát ra, tiểu cô nương tại đại điện không ngừng kêu la.
Vì chuyện này, bọn họ định mang
công chúa đi phải dừng lại, bởi vì sắc mặt thất điện hạ càng ngày càng
tối đen, nếu là chọc giận hắn, thực sự là không ổn.
Tiểu cô nương cùng hai công chúa như nhau, rối tung đầu tóc, dùng tóc che lại khuôn mặt, trang phục rất lôi thôi.
Nàng còn giống như hài tử như
vậy khóc nháo, chịu đựng đau đớn đứng lên, lại không thấy thân ảnh hai
vị tỷ tỷ mỹ lệ, Vì vậy, cừu hận dâng lên, lửa giận bùng phát, bổng thấy
tham tướng cùng Nhan Hi bên cạnh, não nhỏ bắt đầu tính toán, tham tướng
thoạt nhìn như diêm vương Tu La, có võ có lực, không tốt lắm. Nhưng còn
bên kia Nhan Hi, tuy rằng cũng là thân hình cao lớn, nhưng là dáng thư
sinh nho nhã, tướng mạo cũng coi như tương đối hiền lành, được rồi, mượn hắn khai đao, vì tỷ tỷ báo thù.
Nhan Hi xoay người muốn đi, bỗng nhiên phía sau một trận gió nhỏ thổi tới, hắn xoay người, trông thấy
một người nho nhỏ như điên lao tới, hắn nhìn kỹ nàng, như là muốn tìm
xem có hay không một điểm “Nhan sắc” nào.
Đã thật lâu thật lâu, không có gặp người có dũng khí như vậy. Cư nhiên lại là một tiểu nữ oa còn chưa dứt sữa.
Nhan Hi chỉ dùng một cánh tay, chặn lại thân thể tiểu cô nương, theo ánh mắt nhìn vạt áo mà nàng đang nắm, giơ mắt hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Mau thả tỷ tỷ của ta!”
Hai người nhìn nhau, tiểu cô
nương kiển chân lên, liều mạng cùng Nhan Hi mắt đấu. Nhìn áo choàng dơ
bẩn bởi tiểu hài này ấn vào, Nhan Hi chán ghét rút lại cánh tay, cách xa nàng một ít.