Đọc truyện Bỉ Ngạn – Một Đời Chân Ái – Chương 5: Có một quá khứ !
Trời chỉ vừa sáng, Hàn Ảnh đã kéo Hoa Nguyệt trả lại phòng, rồi rời đi.
Lần này, nàng để Hoa Nguyệt tự cưỡi mây, bản thân phải động thủ lúc cấp bách nên để hắn đi chung sẽ rất nguy hiểm. Tách ra như vậy, hắn sẽ dễ chạy hơn.
Cả hai người, cưỡi mây ở những chỗ khuất, cộng thêm Hàn Ảnh dùng thuật ẩn thân nên sẽ không ai phát hiện bọn họ. Hoa Nguyệt mắt nhắm mắt mở, cố gắng tập trung thần thức. Hắn nhìn xuống phía dưới, liền thấy những đệ tử lần trước tham gia thi đấu đang cảnh giác vừa di chuyển vừa nhìn xung quanh.
Di chuyển trong rừng suốt một canh giờ, liền thấy không động tĩnh, đại đệ tử Thượng Sơn thở phào, hắn để mọi người nghỉ ngơi, có chút buông bỏ căng thẳng.
Chỉ là, khi cả thảy bọn họ vừa ngồi xuống, chỉ mới buông thõng cảm giác liền có tiếng của đàn Khúc Âm – Ma Khí, khắc tinh của chuông Linh, vì thế mà khi đại đệ tử kia vừa cầm chuông đã không thể reo. Nội công phản phệ, toàn thảy bọn họ, hoặc phong bế giác quan trong kết ấn vững chắc nhất để không bị Khúc Cầm ảnh hưởng, hoặc, chết!
/Choang/
Tiếng gió đánh vào tiếng đàn, ngay tức khắc, Hàn Ảnh xuất hiện, Hoa Nguyệt cũng lao đến đánh nhau với bọ tà lâu của Hắc Bạch Nữ.
Mi tâm Hàn Ảnh sáng lên ấn bỉ ngạn, dùng tay mở kết giới, đẩy những đệ tử Thượng Sơn vào đó, chỉ nhanh chóng nói:
“Mau dùng Linh Chuông gọi Hồ Cơ đi, ta giúp các ngươi cầm chân.”
Xong rồi, nàng liền nhẩm chú phá ấn kết cho Hoa Nguyệt, giải tỏa nội lực của hắn.
Tốc độ của nàng không ai có thể bì kịp, tuy nhiên, vẫn bị một chiêu của Khúc Cầm làm thương tổn. Nàng gọi gió, ánh mắt thoáng chốc hóa đỏ, kết những luồng gió thành chưởng, một chiêu sát thương vào Hắc Nữ, khiến Khúc Cầm vừa đứt dây, nàng ta cũng thổ huyết.
Tỷ Tỷ!” – Hoa Nguyệt kêu lên. Bạch Nữ lúc này đã từ phía sau dùng kiếm gai định đâm nàng, nhưng bất thành. Hàn Ảnh xoáy người thành vòng xoáy đẩy ngược kiếm gai đâm vào ngực Bạch Nữ, khiến ả không kịp trở tay chỉ biết trừng mắt ngã xuống.
/Bùm/
Một đoạn nổ chói tai, chỉ thấy Hàn Ảnh bị Hắc Nữ một chưởng đẩy ra xa, rồi từ từ rơi từ trên cao xuống. Lại còn nhìn thấy Hoa Nguyệt dùng khinh công đạp gió để đỡ nàng. Hắc Nữ ngáng đường hắn, cũng liền thấy ánh mắt hắn bỗng chốc đổi màu tím đen, lũ tà lâu cũng ngáng chân hắn, liền lập tức, luồng khí tím xuất hiện xung quanh hắn, hai tay như muốn bóp nát mặt đất, đá dưới chân cũng muốn vỡ vụn.
Hắn điên cuồng bóp cổ Hắc Nữ, điên cuồng chưởng đám tà lâu, tất cả đều chỉ hóa một màn tro đen, hắn dùng lá cây kết thành kén bao bọc Hàn Ảnh rồi phi thân đến ôm lấy nàng, từ từ hạ xuống.
Ánh mắt từ từ điềm tĩnh, chuyển biến về màu đen tuyền. Trở về cái nhìn non nớt, lo sợ của thiếu niên mười tám.
Một màn máu me kinh hãi vừa rồi, cũng may, chỉ có đại đồ đệ Thượng Sơn trông thấy. Hắn, mặt cắt không còn chút máu, cố gắng trấn an bản thân.
Ấn kết cũng không đủ tinh lực, từ từ biến mất, Hồ Cơ cũng xuất hiện, hắn thở phào nhìn các chúng đệ tử, lấy Linh Chuông, rồi dùng Vòng Xuyên Gian, đưa đám đệ tử đến chỗ Thiên Tộc, rồi bảo hộ Hàn Ảnh, cùng Hoa Nguyệt về Thượng Sơn môn.
Hắn xếp cho Hoa Nguyệt cùng Hàn Ảnh ở Lăng Âm Am, am bí mật nằm ở sâu trong Thượng Sơn, có suối tiên để trị thương.
Từ đầu chí cuối, Hoa Nguyệt đều không một lần buông Hàn Ảnh, dù trong người cũng bị nội công đan xen phản phệ, nhưng vẫn cứ như vậy ôm nàng.
Còn nàng, chỉ mơ màng nhìn thấy bản thân nằm gọn trong lòng Hoa Hoa. Môi nàng khẽ mấp máy không nên lời, gọi tên hắn.
Chỉ là hai chữ mà thôi…
“Hoa Hoa…”
Nàng chìm vào giấc ngủ.
…
Hồ Cơ đưa hai người họ đến, rồi cũng mau chóng rời đi. Miệng chỉ nhẹ mỉm cười như không:
“Đoạn nghiệt duyên, thật nghiệt duyên. Ha ha ha!”
Hắn chắp tay, phi thân biến mất sau những tán hoa đào phất phơ trong gió.
…
/Rầm/
Linh Nữ tức giận, nàng ta ra sức đập phá, điện của nàng ta giờ chỉ là đống bừa bộn nát bét.
Ma Vương thì mất tung tích sau đại trận với Thái Tử Thiên Tộc. Nhị đại ma yêu Hắc Bạch Nữ thì thua trận đến thảm hại. Đến cả pháp bảo của nàng ta cũng bị hủy.
Hồng Liên khai thì chưa tìm ra đủ tứ đại thần khí, nhân tài Thiên Tộc lại càng ngày càng nhiều. Lại còn cả mớ rắc rối to lớn mang tên Hàn Ảnh.
Năm xưa, nàng ta là Thượng Tiên Linh Nữ, xuất thân từ gia đình có dòng máu tiên tộc thuần chuẩn hiếm có. Đến cả Thiên Cơ, cũng phải trải qua tẩy tủy mới có được huyết long cao quý bây giờ. Gia tộc nàng ta, vừa sinh ra đã là Thượng Tiên chẳng cần phi thăng rồi tẩy huyết.
Linh Nữ, từ nhỏ đã được người trong tộc ưu ái, là người kế thừa duy nhất của gia tộc Linh Quyền. Nàng được định hôn với Thiên Tôn, thái tử thiên tộc, người tương lai định sẵn là Đế Vương Tam Giới.
Vậy mà, đùng một cái, một con cửu vĩ hồ, tự danh Hàn Ảnh xuất hiện. Nàng ta, một thân băng thanh ngọc khiết, vừa mang thuần huyết hồ ly, lại còn có cả phượng huyết của Thiên Hậu. Thanh Khâu gọi nàng là cô cô, Thiên Tộc, Nhân Tộc gọi nàng Thần nữ.
Một trăm tuổi đã oanh oanh liệt liệt dẹp loạn ma tộc. Một vạn tuổi đã oai hùng giết chết Thần nữ của ma tộc, mười mấy vạn tuổi. Lại còn được tứ đại chiến thần ban cho sự bất tử, lại bất thương.
Thoáng chốc, tất cả những gì Linh Nữ có đều bị cướp đi. Đến cả hôn phu gần như gang tấc cũng hướng về nàng ta. Bọn họ lại còn là chân chân ái ái. Thử hỏi vì cớ gì mà nàng ta không hận Hàn Ảnh?
Thoáng chỉ một đêm, đã mang ấn ký đọa tiên, dụ dỗ Ma vương ma tộc dẫn binh xâm chiếm tam giới, tiêm nhiễm cho hắn cái gì mà Hồng Liên khai, cái gì mà thiên tử bất bại. Kết cục, Thiên tôn thái tử cùng tên Ma đầu biến mất. Cũng đã hơn bốn vạn năm.
Những ký ức nàng ta hồi tưởng cũng đủ để nỗi hận thù trong lòng nàng ta muốn bùng lên đốt cháy mọi thứ.
“Sát Nương.”
Yêu nữ hầu cận nàng ta, nghe gọi tên liền cung kính chờ nhận lệnh.
“Đi triệu Ngọc Cơ đến đây cho ta, bảo hắn, rong chơi Thượng Sơn đã đủ rồi, về gặp ta đi nào.”
Linh Nữ ngữ điệu lả lướt, ánh mắt đong đưa, môi hững hờ, những ngón tay thích thú đẩy đưa từng nét trên khuôn mặt.
“Vâng.”
Sát Nương cung kính, nhận lệnh rồi lui ra.
Ánh mắt Linh Nữ bỗng chốc trở nên nguy hiểm, xung quanh nàng ta, vầng hắc quang yêu nghiệt không ngừng đậm lên. Khóe môi cong lên như rằng nàng ta đã có những kế hoạch cho con mồi.