Đọc truyện Bỉ Ngạn – Một Đời Chân Ái – Chương 14: Chúng ta, kết thúc rồi…
Thiên Cơ cầm lấy Đỉnh Hồng Hạc, xoay xoay, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Món thần khí này, cuối cùng cũng tìm ra. Khốn đốn tìm tìm kiếm kiếm, lại nằm ở chỗ của Ảnh đế.
“Nha Nhai, đem Đỉnh Hồng Hạc đặt vào Cổ Mộ ở Vô Cực Hải.”
Hắn ra lệnh cho tên cung nô thân cận sát bên. Cung nô chỉ cúi đầu nhận mệnh. Miệng niệm phép, biến mất.
Tương truyền chỉ có cung nô thân cận, cùng Thiên Quân mới có cách vào được Vô Cực Hải. Còn lại, chẳng ai biết cách vào, cũng chẳng biết cách ra.
…
Hàn Ảnh tỉnh lại. Nàng nằm trên phản ngọc trong động. Chẳng kịp nhìn xung quanh, đôi mắt liền đảo tìm kiếm bóng hình của Hoa Nguyệt. Nàng dừng lại, trên bóng lưng của nam nhân, một thân hắc y.
“Ng..uyệt..”- Cổ họng nàng chợt đau đớn dữ dội. Cả đôi tay muốn đưa lên chỉ bất động run rẩy. Nàng phát hiện cả người chẳng còn chút sức lực.
Hoa Nguyệt không xoay người, giữ nguyên tư thế, chắp tay ở sau.
“Ngươi tỉnh rồi.” – Hắn không nhanh cũng không chậm. – “Bản vương chỉ là đợi ngươi tỉnh rồi nói lời từ biệt mà thôi.”
Hàn Ảnh nheo mày. Nàng không hiểu hắn đang nói gì. Cái gì mà từ cái gì mà biệt. Đùa nàng sao?
“Vốn tưởng, có thể cùng ngươi vui đùa một chút. Không ngờ nhanh như vậy đã có thai. Ta vốn tính phá bỏ nó. Nhưng nghĩ lại, có nó, mới có kỷ niệm lưu giữ giữa ta và nàng, tiểu nương tử.””
Hoa Nguyệt xoay người, ánh mắt trở thành một màu tím biếc, lạnh lẽo, không chút ôn nhu gợn sóng. Khuôn miệng cười như có như không. Chàng không phải Hoa Nguyệt. Không phải.
Hàn Ảnh muốn lắc đầu cũng không có sức để lắc. Vừa nghe hai chữ hài tử, miệng muốn cười thật rạng rỡ lại biến mất trở thành hàng lệ lạnh buốt chầm chậm lăn xuống.
“Ngươi có khóc cũng vậy thôi. À, nhân tiện, ta cũng định cho ngươi biết, ta và Ảnh Nữ sắp thành thân rồi. Ta sẽ trở thành Đế cơ của yêu tộc. Của hai giới yêu và ma. Ta định sẽ an phận ở Thanh Khâu. Nhưng tiếc quá. Thanh Khâu này, ta phát chán rồi.”
Hoa Nguyệt cười to ba tiếng như rất hào sảng. Hàn Ảnh nhìn hắn, lòng trào lên một cỗ khó hiểu, nghẹn lại nơi cuốn họng. Rốt cuộc chàng bị làm sao vậy.
Miệng muốn nói lại không nói ra lời. Tay muốn đưa lên. Thân muốn bật dậy nhưng lại bất sức vô lực.
“Vì…s..ao..”
Nàng cố gắng nói. Dù cho cổ họng có như bị thiêu cháy đi chăng nữa.
“Vì ta bây giờ không phải là tên đồ đệ nhỏ của ngươi hai năm trước. Càng chẳng phải tên điên si tình ngươi của vạn năm trước. Ta là ma vương của ma tộc. Ngươi chẳng phải kỳ trân dị bảo gì cả, ta sao phải bận tâm vào ngươi?”” – Hoa Nguyệt nói rành mạch từng câu từng chữ. Một khắc, là một vết dao cùn cứa sâu vào trái tim nàng. Đau. Đau đến ngộp thở. Ánh mắt nàng chuyển tím rồi lại chuyển xám. Nàng tức giận nhưng lại bất lực buông xuôi. Nàng chẳng thể nào hận được hắn. Chẳng thể…
Hoa Nguyệt quay người định đi, chỉ vừa đi hai bước liền khựng lại. Hàn Ảnh ngã từ trên phản xuống. Đôi tay nõn nà đẹp đẽ dính bùn đất nắm lấy vạt áo của hắn. Đôi mắt từ bao giờ đã đẫm đầy lệ. Khó khăn, lắc đầu.
“Đừng…” – Nàng cố gắng nói. Giọng run rẩy. Đau đớn nàng kìm lại. Nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi. Nàng bây giờ trông đáng thương biết mấy.
Chỉ là, dù nàng có đáng thương đến chừng nào, Hoa Nguyệt vẫn vô tình quay đi. Hắn rút Tàn Niệm, chém một đường khiến tay nàng có vệt máu chảy dài, thẩm đỏ cả tố y.
Hàn Ảnh vì bất ngờ, buông tay, đau đớn, nhưng vẫn cố gắng lê thân xác nặng nề theo hắn. Miệng không ngừng van xin hắn.
“Đừng đi mà…ta xin chàng….”
Nàng cầu xin, hắn vẫn bước đi.
“Ta cầu xin chàng….đừng bỏ rơi ta…”
Hắn bước đến trước cây cổ thụ hắn và nàng từng cùng bái đường thành thân, không hề lưu tình, chém gãy nó. Cả đồng bỉ ngạn. Hắn cũng chém đến hoa tàn, lìa thân.
Cánh hoa bị chém, gió cuốn, thổi bay lên. Khiến một trời trở nên đỏ rực. Đỏ như máu chảy.
Từng cánh hoa, như một mảnh trái tim nàng đang vỡ vụn, rơi xuống trên người nàng.
Mái tóc xõa xuống, rối tung lên. Thân tố y lấm lem, chỗ máu đỏ chỗ đất đen. Những cánh hoa như một vệt máu trên người nàng.
“Chàng từng hứa…sẽ không…r..ời…bỏ ta m..à…xin chàng…Hoa…Ng…uyệt…chỉ cần…ch…àng ở…lại, ta đều không tính với chàn..g…cầu xin chàng…” – Nàng vẫn cầu xin. Giọng nói trở nên khàn đặc. Từng tiếng khóc nấc của nàng vẫn chẳng thể khiến trở lay động. Vẫn cứ nắng chói chan. Nắng đến đẹp đẽ. Dưới ánh nắng đó. Nàng đẹp. Đẹp đến thê lương.
…
Hoa Nguyệt ơi Hoa Nguyệt à. Vì cớ gì ngươi phải làm như vậy? Ngươi tổn thương nàng, tâm ngươi còn đau hơn nàng. Hà chi phải như vậy.
Hoa Nguyệt phi thân vào rừng trúc. Trong đáy mắt, chảy ra giọt lệ trong suốt. Hắn lấy Tàn Niệm chém đứt cánh tay đã làm đau nàng. Hắn xé vạt áo nơi nàng nắm, đem hóa băng rồi ôm vào lòng. Xem như, là thứ hắn nhớ về nàng.
Máu chảy xuống từ ống tay áo. Mất một cánh tay thì sao? Có đau như nàng không?
Bảo vệ hài tử cho nàng, hắn biết là quá đáng.
Nàng ngã, hắn không thể đỡ, hắn biết là hắn tàn nhẫn.
Nàng khóc, hắn không thể lau, hắn biết là hắn đáng bị đọa đày.
Ngay cả khi, nàng níu, hắn chém nàng, hắn chính là đáng chết, vạn lần đáng chết.
“Ta không mong nàng vì kẻ sắp chết như ta đánh đổi ngày tháng tươi đẹp của đời nàng. Ta không mong nàng vì kẻ như ta tình nguyện gánh độc vì ta. Ta chỉ mong nàng như bốn vạn năm trước, cứ vô tình tổn thương, chửi mắng ta, hận ta. Từ đầu chí cuối, hãy để ta là kẻ phản bội. Để ta phụ nàng…”
Hắn quỳ thụp xuống. Hét lên. Những giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống. Phải chỉ cần để ta gánh mọi tội lỗi. Chỉ cần ta. Nàng chỉ cần sống thật hạnh phúc, sống mà quên ta. Ta mãn nguyện rồi…
…
Trời sập tối, Hồ Cơ đứng trước đồng hoa đã bị phá nát nhìn nàng. Nhìn nàng ngây ngẩn, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp. Trán nàng, cũng đã không còn ấn ký Bỉ ngạn nữa.
“Ảnh..”
Hắn đau lòng gọi tên nàng. Nàng vừa hớt hải quay lại nhìn, đã liền cúi mi mắt xuống.
“Hoa Hoa…”
Nàng khóc. Khóc không thành tiếng. Chỉ có những giọt nước mắt muốn tuôn xuống lại không còn lực nữa.
Nó khô rồi.
“Ảnh Ảnh tỉ, ta nguyện theo người đến cả vạn kiếp nhân sinh, mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho người, mỗi năm đều sẽ ủ rượu hoa lê cho người. Với ta, tỷ là người quan trọng nhất, bằng giá nào, ta cũng sẽ bên cạnh tỷ, không bỏ rơi tỷ.”
Câu nói ngây ngô ngày nàng cứu hắn vẫn còn văng vẳng. Nàng lúc đó thì sao? Nàng đã bật cười. Nàng là Thần của Thần, trời chẳng sợ, đất cũng không sợ, cao cao tại thượng, việc gì lại cần nhóc con như hắn? Vậy mà, nàng bây giờ, nhìn hắn đi, khóc lóc đến thương thảm. Rũ bỏ mọi tự tôn để giữ hắn. Rốt cuộc, vì sao hắn vẫn đi? Vì sao?
“Aaaaaaa…”
Hàn Ảnh đột nhiên ngửa mặt lên trời, ánh mắt đỏ rực, hét to. Nội lực từ nàng tỏa ra mạnh mẽ khiến Hồ Cơ muốn lại gần cũng bị hất văng ra. Hắn thổ huyết, ôm lấy ngực.
Hồ Cơ chưa bao giờ ngờ được, bốn vạn năm trước, hắn chết, nàng chưa bao giờ khóc. Khóc một lần. Chưa bao giờ. Bốn vạn năm sau, tên khốn Hoa Nguyệt ra đi, dẫm đạp nàng. Nàng lại đau đớn, khóc đến chẳng thể khóc được nữa.
Bỗng chốc, trời lóe quang, một tia sấm đùng xuống. Hàn Ảnh nhắm mắt, nàng gục xuống. Hồ Cơ vội vàng lao đến lại thấy cả thân hình nàng bay lên.
Mắt nhắm nghiền, làn mi từng nhảy nhót đã lắng đọng xuống. Cánh môi đẹp đẽ từng cười đến rung động, xao xuyến tim cả thiên hạ, nay chỉ khép hờ, yên tĩnh, lạnh lẽo. Mái tóc nàng hóa bạc trắng. Cả người đều là một thân hồng y rực rỡ. Đến nỗi, sáng cả một bầu trời đêm.
Máu trên tay nàng không còn nữa, đã hóa sống lại đồng bỉ ngạn. Trán nàng xuất hiện ấn ký nhìn như hoa bỉ ngạn năm đó, lại không phải, một hình dạng hoa đỏ thẫm.
Hồ Cơ sửng sốt. Ánh mắt hắn trợn to lên. Lẽ nào.
“Là khắc tinh của Hồng Liên Khai!”
Thì ra, là nàng.