Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 5


Đọc truyện Bỉ Ngạn Lâm Uyên – Chương 5

Thiển Uyên một tay lấy ngọc thế đưa cho Lâm Chi Diêu, đứng lên “Tôi đi đây!”

Đi một bước nhưng lại bất động, biết là tay áo bị Lâm Chi Diêu kéo lại, Thiển Uyên đứng tại chỗ, không dám quay đầu lại, trong lòng dường như đang hồi hộp.

“. . . . . Đừng đi.” Giọng nói của Lâm Chi Diêu có chút khàn khàn, mang theo mệt mỏi gợi cảm của cao trào. Thiển Uyên quay đầu lại, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt thủy quang lăn tăn, lắp bắp nhìn y, trong đầu “Bùm —” một tiếng, dây cung căng suốt một đêm, đứt rồi! Quay người lại ôm chầm lấy Lâm Chi Diêu, cấp thiết tìm đến môi của y.

Thiển Uyên hôn rất thô bạo, trong miệng nổi lên mùi màu tươi nhàn nhạt, buông ra người trong lòng, quả nhiên môi bị y cắn phá. Dường như giận dỗi thô bạo kéo tiết y còn sót lại của y, đưa hai chân của y gác lên trên bả vai, Lâm Chi Diêu kinh hoàng giãy dụa, Thiển Uyên cũng không để ý đến. Mặt của Thiển Uyên ở phía trên Lâm Chi Diêu, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt lãnh liệt, dẫn theo ba phần tức giận bảy phần dục vọng, nhìn người dưới thân ánh mắt hoang mang mơ màng, biết dược tính của y còn chưa hoàn toàn giải trừ, bộ dáng không từ bỏ lại khiêu gợi vạn phần liêu nhân, đầu nổ vang, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, mạnh mẽ động thân tiến vào! Lâm Chi Diêu kinh hô còn chưa ra khỏi miệng đã bị Thiển Uyên cường hôn nuốt xuống, sau đó không mang theo một chút thương tiếc mạnh mẽ trừu sáp. Đột nhiên cũng không biết đẩy đến nơi nào, người dưới thân nhịn không được toàn thân run lên một chút, Thiển Uyên tựa hồ cũng phát hiện y khác thường, bắt đầu đối nơi kia một chút lặp lại ma sát, làm cho Lâm Chi Diêu không khống chế được lớn tiếng rên rỉ vặn vẹo. Thiển Uyên bị dũng đạo kia xiết chặt lại co rút hút lấy, chỉ cảm thấy huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, mê muội lên đến đỉnh điểm, bụng dưới nóng lên, Lâm Chi Diêu thế nhưng cũng căng cứng thân mình tiết ra!

Thiển Uyên làm một lần, phần thân ở trong người Lâm Chi Diêu cũng không vì thế mà sút giảm, phiêu mắt liếc hộp thuốc cao màu trắng kia, hô to thất sách! Thế nhưng đem thương dăng thủy trở thành thuốc bôi trơn! Sớm nên nghĩ đến thuốc cao kia cũng là dùng để thôi tình!

“Lâm Chi Diêu, đêm nay coi như ngươi xui xẻo!” Nói xong mạnh mẽ đem Lâm Chi Diêu lật qua, từ từ nâng lên thắt lưng của Lâm Chi Diêu dùng sức khóa ở trước người mình, một tay cố định bả vai y, làm cho y quỳ bò ở trên giường, Thiển Uyên nheo mắt nhìn Lâm Chi Diêu tóc đen bay tán loạn ngẩng cao đầu, đường cong ở lưng thật là hoàn mỹ, đột nhiên gia tăng lực ra sức đưa đẩy, trong phòng nhất thời vang lên thanh âm thân thể va chạm cùng tiếng rên rỉ đứt quãng của Lâm Chi Diêu, hết sức dâm mỹ.


Thiển Uyên đầu óc choáng váng, không tỉnh táo lắm, pháo hoa bảy màu rực rỡ bay tán loạn trước mắt, chỉ biết lặp lại động tác của thân thể . . . . .

Thời điểm sáng sớm tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, thoáng nhìn qua người bên cạnh cuộn mình nằm dưới chăn mỏng, lộ ra bả vai cùng cổ trắng như tuyết mượt mà, nằm ở bên tai hắn nhẹ nhàng thở, tình sắc trên mặt vẫn chưa thối lui hoàn toàn, Thiển Uyên hạ thân căng thẳng, lại có phản ứng. Chết tiệt!

Thiển Uyên không thể nói rõ hối hận của mình, nhưng là chuyện phát triển thành như vậy thật sự không phải điều hắn mong muốn.

“Quả nhiên vẫn là thượng y!”

Nói “quả nhiên” là bởi vì ngày đó qua khe cửa vô tình nhìn thấy bộ dáng phát tình của Lâm Chi Diêu, hắn đã có phản ứng, hại hắn mỗi này đều niệm “Kim Cương Kinh” vài lần. Lâm Chi Diêu không thể nghi ngờ là quá khiêu gợi, diện mạo xinh đẹp trung tính, tỉ lệ thân thể gần như hoàn mỹ, cả người tản mát ra ý vị mê hoặc người, căn bản nhìn không ra tuổi, di thế mỹ nhân như vậy, tuyệt thế mỹ thụ như vậy, đối hắn, người trời sinh là gay thật rất hấp dẫn. Thời điểm giúp y dùng ngọc thế thủ dâm, liền ngột ngạt khó chịu, nhẫn nại thật vất vả, không nghĩ đến cuối cùng vẫn là khí tiết tuổi già khó giữ được! (hắn mà cũng dám nói khí tiết tuổi già =]])

“Yêu tinh!” Thiển Uyên nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, tối hôm qua phi thường kịch liệt, nghĩ đến đây hẳn là “lần đầu tiên làm thụ” của Lâm đại cung chủ, đã bị hắn lăn qua lộn lại làm không biết bao nhiêu lần, làm đến khi Lâm Chi Diêu ngất đi mới thôi!

Lông mi Lâm Chi Diêu khẽ động, Thiển Uyên biết y tỉnh, cũng không để ý đến y, mặc lại y phục rời đi, đầu cũng không quay lại. Lâm Chi Diêu nghe thấy hắn đi xa mới mở to mắt. Hai câu Thiển Uyên nói y đều nghe được.

“Quả nhiên vẫn là thượng y!”

“Yêu tinh!”


“Thật là ngoan độc!” Lâm Chi Diêu gian nan đứng dậy, hạ thể truyền đến đau nhức, không cần xem cũng biết có bao nhiêu thê thảm, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, Thiển Uyên hoàn toàn không thương tiếc y là một “bộ xương già”, đem y lật qua lật lại thành cái dạng chết đi sống lại, mỗi một lần đến đều vừa sâu vừa nặng, như muốn đem y phá nát, cũng không biết tức giận cái gì.

“Tự làm tự chịu!” Lâm Chi Diêu cười khổ tự giễu.

Thiển Uyên ở trong tiểu viện của mình ngây người cả ngày, kinh thư cũng không cách nào xem nổi, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định rời khỏi đây, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác gì mấy. Sáng sớm hôm sau đang muốn đi chào từ biệt với Lâm Chi Diêu, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, Hạ Vũ đã đến.

“Cung chủ bế quan, phân phó thuộc hạ đem cái này giao cho ngài!” Hạ Vũ đưa cho Thiển Uyên một một túi hành lý. Thiển Uyên tiếp lấy, mở ra nhìn, có một xấp ngân phiếu, một ít ngân lượng, một cái bản đồ, một nhuyễn kiếm quấn lưng, một bình sứ màu trắng, vài kiện quần áo. Thiển Uyên thầm nghĩ: Bế quan? Bày đặt như vậy! Không muốn gặp ta cứ việc nói thẳng ra! Bất quá ngươi cũng hiểu ta, biết ta phải đi!

Thiển Uyên chỉa chỉa cái bình sứ màu trắng: “Đây là cái gì?”

“Cửu chuyển hoàn hồn đan.”

“ . . . . . ” Thật là có cái này tồn tại sao, ta chẳng lẽ xuyên không đến thế giờ trò chơi?


“Thuộc hạ đã chuẩn bị ngựa tốt cho thiếu cung chủ.” Hạ Vũ không đợi hắn mở miệng, tự dẫn đường hắn đến chuồng ngựa, Thiển Uyên cười cười đi theo.

Thiển Uyên đem hành lý dắt lên ngựa, một câu cũng không nói, cũng không quay đầu lại rời đi Trường Nhạc Cung, nơi đã sinh sống gần sáu năm.

Thiển Uyên cưỡi ngựa đi trên đường, đầu óc vẫn còn thực hỗn loạn, vẫn không biết phải xem chuyện vừa qua là cái gì, cuối cùng quyết định đem chuyện đó thành sự kiện “ONENIGHTSTAND”, không suy nghĩ thêm về nam yêu tinh kia nữa. Nhưng vì cứu tên yêu tinh mà phá sắc giới, thật không đáng giá, cũng tại mình tu hành chưa đủ! Nguồn :

“Vẫn là quay về vô danh tự thôi! Lần này nhất định phải thỉnh sư phụ cho ta quy y!” Thiển Uyên nghĩ như vậy, bước lên con đường tiến hướng Chung Nam Sơn.

Thiển Uyên từ trước đã nhận định nơi này hẳn là một nơi thời không song song nào đó, tương tự như Trung Quốc cổ đại, xem qua không ít tiểu thuyết xuyên không, hiểu rõ bản thân chính là cái dạng “ngoại tộc”, ở nơi này sinh tồn không dễ dàng, hắn tự biết chính mình không có năng lực thay đổi lịch sử, càng không có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, cho nên nhất định cúi thấp đầu cúi thấp đầu lại cúi thấp đầu, làm cho người khác không nhìn ra hắn là xuyên không tới! Bởi vậy rời khỏi Trường Nhạc Cung không bao lâu liền tìm đến hiệu cầm đồ, đem quần áo nhìn là biết cao cấp của Lâm Chi Diêu cho hắn đổi thành bạc, nhưng Thiển Uyên vẫn là quá xem nhẹ đồ vật kia — tọa kỵ của hắn. Thiển Uyên không hiểu về ngựa, này cũng khó trách, con tảo hồng mã này thoạt nhìn thật ôn hòa hiền hậu chính là lương câu, có giá trị cao nhất tại niên đại này tương đương thu nhập một năm của một gia đình trung lưu, cũng vì vậy mà đem lại phiền toái cho hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.