Đọc truyện Bỉ Ngạn Lâm Uyên – Chương 42
Thiển Uyên y theo Trầm Lạc phân phó, tại Tê Hà Tự ở một đêm mới quay về Nam Lăng Vương phủ hướng Lâm Thiên Tuyệt thỉnh tội cũng thay Kỉ Minh cầu tình, Lâm Thiên Tuyệt quả nhiên như lời Trầm Lạc nói, vẫn không trách cứ hắn, hơn nữa nói cho hắn hay Kỉ Minh đã quay về doanh trại. Thiển Uyên làm bộ như cảm kích, đối lão hồ ly dập đầu, lão hồ ly quả nhiên thật cao hứng.
“Thiển Uyên, trên võ lâm có lẽ sắp xảy ra nhiều dị động, Triệu Vị Cánh chủ động liên hệ với ta, hắn đã phản chiến, ngươi mang theo đặc chủng binh đi Trấn Kiếm sơn trang hiệp trợ Kỉ Vô Cứu thanh trừng võ lâm, khởi hành ngay hôm nay.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thiển Uyên kính cẩn lui ra, thu thập đồ đạc lên đường.
Cái gọi là hiệp trợ Kỉ Vô Cứu thanh trừng võ lâm, chính là thanh trừng nhân thủ của Tiêu Cảnh cài vào các môn phái giang hồ, đặc chủng binh chuyên trách các chuyện châm ngòi li gián ám sát linh tinh, Kỉ Vô Cứu cùng Triệu Vị Cánh nội ứng ngoại hợp, chưa đến hai tháng liền đem giang hồ chỉnh đến chướng khí mù mịt nhân tâm hoang mang. Thiển Uyên tại Trấn Kiếm sơn trang nhận được trọng đãi thật lớn, lại tâm phiền ý loạn, lưu lại nhân thủ tùy tiện nhắn nhủ vài câu một mình đi Quý Châu.
Mục Thừa Anh gần đây đánh thắng không ít trận, người ngoài không biết, Thiển Uyên lại nhìn ra hắn đã rất cẩn thận nghiên cứu qua «Tôn Tử binh pháp» mình cho hắn. Thiển Uyên tính tình lạnh nhạt, hai đời cô độc, bằng hữu cũng không nhiều, Mục Thừa Anh là người hắn vui lòng kết giao, bởi vậy trong thời thế loạn lạc này lúc hắn không chỗ nào có thể lẩn trốn đã nghĩ đến Mục Thừa Anh. Tới quân doanh, nghĩ muốn dành cho hắn chút kinh hỉ, không để cho binh sĩ thủ vệ thông báo, Thiển Uyên xốc mạnh rèm soái trướng của Mục Thừa Anh lên, cũng không ngờ trước mắt là cảnh tượng như vậy.
Mục Thừa Anh cùng Kỉ Minh ở trong trướng.
Mục Thừa Anh tay trái bắt hai tay Kỉ Minh đặt trên đỉnh đầu y.
Mục Thừa Anh đem Kỉ Minh bức đến tựa vào tường chặn giữa hai chân y.
Mục Thừa Anh đang hôn Kỉ Minh.
Mục Thừa Anh tay phải ôm thắt lưng Kỉ Minh.
Kỉ Minh đai lưng lỏng lẻo.
Kỉ Minh cố gắng đẩy Mục Thừa Anh ra.
Kỉ Minh tát Mục Thừa Anh một bạt tai.
Kỉ Minh nhìn đến Thiển Uyên.
Kỉ Minh đỏ mặt che miệng chạy ra ngoài.
Thiển Uyên 囧.
Thiển Uyên thạch hóa, phong hóa, theo gió bay đi.
Mục Thừa Anh bị ăn tát có điểm ngượng ngùng, cười đối Thiển Uyên nói: “Để ngài chê cười rồi!”
Thiển Uyên cau mày: “Mục tướng quân thật có nhã hứng. Có điều ta như thế nào nhớ rõ Mục tướng quân từng nói qua đợi chiến tranh kết thúc muốn đi Hương Phấn lâu tại Xích thành tìm hoa khôi cô nương hảo hảo khoái hoạt khoái hoạt? Mục tướng quân là khi nào cùng đại ca ta thân mật, ta như thế nào một chút cũng không biết? Mục tướng quân một đời phong lưu, nợ tình khắp thiên hạ, hiện tại ngay cả nam nhân cũng không buông tha sao?”
Mục Thừa Anh mặt không nhịn được, bật thốt lên: “Thứ ngươi không cần chẳng lẽ ta cũng không được phép tiếp nhận sao?”
Thiển Uyên liền nổi giận: “Kỉ đại ca không phải đồ vật!” Cũng không quản lời này nghe có bao nhiêu 囧, liền rút kiếm chém đến, đem Mục Thừa Anh chém đến gà bay chó chạy tránh ở khắp phòng. Bọn binh sĩ sợ đến mức cùng nhau xông vào, Mục Thừa Anh một mặt từ trên bàn dài lăn xuống còn một mặt hét: “Đều đi ra ngoài, không có lệnh của ta ai cũng không được phép tiến vào!” Thiển Uyên xem tình thế một kiếm đâm vào vai hắn, Mục Thừa Anh liền anh dũng bị thương.
Mục Thừa Anh cũng phát hỏa, băng bó bả vai rống: “Ta thích y không được sao! Thật là con mẹ nó, ngươi không cần y ta cần! Ngươi xem y như cây cỏ, gọi thì đến đuổi thì đi, ngươi lại tính toán cái gì! Phải, y là vừa bổn vừa cứng đầu, bổn tướng quân nhưng lại coi trọng y, ngươi muốn thế nào hả?!”
Thiển Uyên kinh ngạc không thôi miệng lưỡi cứng đờ: “Ngươi, ngươi thật sự thích y?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Thừa Anh thoáng cái đỏ ửng, ê a nói: “Dù … dù sao thì chuyện đã như vậy, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên! Ta cưỡng hôn y, cho dù ngươi không giết ta, y cũng nhất định sẽ giết ta.” Ban đầu rất hào khí, càng nói càng nhỏ giọng, cúi đầu lẩm ba lẩm bẩm, “Mục Thừa Anh ơi Mục Thừa Anh, ngươi tìm khối đầu hủ đâm đầu chết được rồi đó! Chưa gặp qua người ngu như vậy, nam nhân cùng nữ nhân có thể giống nhau sao? Cư nhiên nghĩ ra chủ ý bá vương cường ngạnh lên dây cung ngu xuẩn như vậy, giờ thì toàn bộ xong rồi . . . .”
Thiển Uyên thu kiếm: “Mục Thừa Anh!”
“Có!”
“Ngươi thật sự thích Kỉ đại ca sao?”
“Hả . . . ., ừ.”
“Vậy đừng làm y thương tâm nữa.”
“Ơ?”
“Hừ, đừng tưởng ngươi võ công giỏi thì ta đánh không lại ngươi, còn dám khi dễ đại ca của ta, ta không tha cho ngươi!”
Mục Thừa Anh mặt mày hớn hở: “Ai nha, ta nói Diêu tướng quân, ngươi là đố kỵ ta sao? Ta nói cho ngươi nghe, Mục Thừa Anh ta sống ba mươi năm, còn chưa có nữ nhân nào ta không nắm chắc được, a, không đúng, y không phải nữ nhân . . . . Tóm lại, ta khẳng định sẽ làm cho y yêu ta, sẽ không vì tiểu tử chưa dứt sữa nhà ngươi thương tâm khổ sở nữa!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thiển Uyên nhìn thấy hắn dáng vẻ thần khí đắc ý, thoải mái cười rộ lên, ôm quyền thi lễ: “Đại ca của ta liền phó thác cho Mục tướng quân, hy vọng ngươi chiếu cố y thật tốt, khiến y hạnh phúc. Tiểu đệ mới vừa rồi ra tay quá nặng, thỉnh tướng quân thứ lỗi.”
Mục Thừa Anh sửng sốt, vung tay lên cười nói: “Thôi đi, ngươi tốt xấu gì cũng là tiểu cữu tương lai của ta, về sau nhờ ngươi giúp ta trước mặt y nói tốt vài câu là được rồi!”
Kỉ Minh bị Mục Thừa Anh công khai mạnh dạn nhiệt liệt theo đuổi đến nỗi sức cùng lực kiệt, tại quân doanh xấu hổ vô cùng trốn về Trấn Kiếm sơn trang, kết quả Mục Thừa Anh đuổi theo y tới tận Trấn Kiếm sơn trang, Kỉ Minh lại chạy trốn tới tái ngoại, Mục Thừa Anh tiếp tục đuổi theo không từ bỏ, cuối cùng Kỉ Minh bách luyện cương hóa tác nhiễu chỉ nhu*, đi theo tên tử triền lạn đá giảo hoạt đen tối này, hạ hồi phân giải.
* Chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu
Gần cuối năm, song phương tạm thời đình chiến, cuộc sống trong quân nhàm chán, Thiển Uyên một mình nằm tại sườn núi ngắm sao. Khí trời đã rét đậm, Nam Cương vẫn không lạnh, Thiển Uyên trong lòng trong mắt lại chỉ có Linh Sơn Hậu Tuyết, một mảnh trắng xóa lạnh lẽo. Tiểu yêu tinh của hắn luôn luôn thích náo nhiệt, có thể nào chịu nổi sống ở nơi tịch mịch khổ hàn như vậy? Y cùng Lâm Chi Chu có thể hay không lâu ngày sinh tình? Không, sẽ không. Nghĩ đến đây Thiển Uyên âm thầm lắc đầu, Diêu là cứng đầu, nhận thức chuyện gì quyết không quay đầu lại, cho dù hắn thương tổn y như vậy . . . . Tân niên năm trước, không muốn nhìn lại mùng một tháng giêng, hắn oan uổng y, cường bạo y . . . .
“Đi Linh Sơn!” Lăn một cái xoay người đứng lên, Thiển Uyên trong đầu linh cảm chợt lóe, nhảy lên lưng ngựa chạy đi, binh sĩ thủ doanh khó hiểu, nhưng thấy rõ là Diêu tướng quân nên cũng không có ngăn cản, mặc hắn phi nhanh đi.
Đi thẳng một đường, ý nghĩ nông nổi sớm đã tỉnh táo lại. Thiển Uyên không nghĩ đến lấy tính mạng Lâm Chi Diêu ra mạo hiểm, Trầm Lạc tuyệt đối không phải người lương thiện, y chỉ nghĩ đến gần y nhất có thể, cách y gần một chút. Cưỡi trên ngựa nhìn lên tuyết sơn thánh khiết, nghĩ đến người ngọ nguậy tại trong núi này, Thiển Uyên trong lòng lại sinh ra một loại nhu tình chua chát.
“Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ?” Tiểu nhị ân cần cháo đón.
“Ở trọ.” Khách điếm Phong Tuyết tại chân núi cảnh vật vẫn như trước, Thiển Uyên đem ngựa giao cho tiểu nhị, đi vào khách điếm.
Chạy liên tục, dừng lại mới phát giác thể lực đã muốn cạn kiệt, Thiển Uyên tùy tiện ăn chút gì rồi trở về phòng mặc nguyên y phục mà nằm, lò sưởi trong phòng cháy hừng hực, Thiển Uyên chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng, mãi đến khi trên cổ cảm thấy vật cứng lạnh lẽo mới bừng tỉnh.
“Là ngươi.” Thấy người đặt thanh kiếm trên cổ mình, Thiển Uyên ngược lại cũng không giật mình, một tay lặng lẽ lần tiến vào trong ngực.
“Đừng cử động!” Thanh Phượng đẩy chuôi kiếm về phía trước, cổ Thiển Uyên rướm máu.
“Nương nương không cho ta gặp y, cũng không nói không thể tới linh sơn mà.” Thiển Uyên thử chuyển đề tài, trong mắt Thanh Phượng sát ý nồng đặc, hắn là thật sự nổi lên sát tâm.
“Hừ, nếu biết không thể gặp còn đến làm gì?”
“Đến ngắm mỹ cảnh băng phong của tuyết vực thánh sơn.”
“Bớt miệng lưỡi cho ta!” Kiếm của Thanh Phượng như trước đặt trên cổ Thiển Uyên, sát khí lại giảm đi rất nhiều, “Ngươi hại thiếu chủ đủ thảm rồi, còn không vừa lòng, muốn hại chết y sao?!”
Thiển Uyên cúi đầu xuống, khoảng sau một lúc lâu: “Ta chỉ là muốn cách nơi của y gần một chút nhớ đến y . . . .”