Đọc truyện Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn – Chương 60
Một thế giới tối đen, tràn ngập hắc ám cùng tuyệt vọng. Dã thú bị xiềng xích chặt chẽ trói lại, từng giọt từng giọt máu tươi nhiễu xuống, nhiễm đỏ mặt đất, cũng nhiễm đỏ hai tròng mắt. Không tiếng động mà gầm rú, yết hầu phát ra tiếng nức nở khàn khàn.
Giọt nước lạnh như băng chảy trên ngực, lãnh thấu vào tim.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Mộ Thánh Huân chậm rãi đi vào, phía sau là Bạch Si đã có chút khẩn trương. Bạch Si rụt lui cổ, “Nơi này âm u như vậy, nếu biết trước ta sẽ không đến đây.” Mộ Thánh Huân không để ý đến hắn, cảm giác bất an trong lòng càng lớn, như sẽ gặp cái gì đó.
Cảm giác ưu thương tràn ngập, lệ không tự chủ được chảy xuống. Bạch Si hét lên một tiếng, kéo hắn nhìn vào trong huyệt động.
Mộ Thánh Huân quay đầu lại, hướng vào bên trong huyệt động nhìn, thấy một đôi mắt của dã thú, màu đỏ, tràn ngập quỷ dị cùng dã tính. Mộ Thánh Huân lắp bắp kinh hãi, bị một đôi tay kéo vào huyệt động.
Mộ Thánh Huân trợn to mắt, nhìn thân ảnh quen thuộc trước mặt, thân ảnh màu đen, thân ảnh tuyệt vọng đã không ngừng xuất hiện trong mộng của mình. Bạch Si ở một bên, đã muốn hôn mê.
“Phụ hoàng” này dùng đồng tử màu đen nhìn Mộ Thánh Huân, tựa như động tác bình thường của dã thú, dùng mũi khẽ ngửi hương vị trên người Mộ Thánh Huân, “Ngươi … thật dễ chịu.” Thanh âm khàn khàn vang lên, trong huyệt động hắc ám càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Mộ Thánh Huân không biết nên dùng phản ứng gì để đối đãi với “phụ hoàng” mà mình chưa gặp qua này, có chút thô lỗ.
Dã thú cởi y phục của Mộ Thánh Huân ra, tay Mộ Thánh Huân bị đánh lên nham thạch, tựa hồ đã trật khớp. Dã thú nhẹ nhàng liếm một ngụm trên khuôn ngực trắng nõn của Mộ Thánh Huân, sau đó phát hiện vết thương trên tay Mộ Thánh Huân, liền dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên.
Ngón tay Mộ Thánh Huân hơi co lại, có chút ngứa mà hít một hơi.
Đôi mắt màu đỏ của dã thú trở nên thâm thúy, răng nanh cắn nhẹ trên đầu ngón tay của Mộ Thánh Huân, đầu lưỡi thô ráp quấn quanh trên đầu ngón tay. Thóa dịch màu bạc theo khóe miệng chảy ra, dã thú rời đi ngón tay của Mộ Thánh Huân, đi đến cổ tay.
Yết hầu Mộ Thánh Huân xuất ra một tiếng thở dài, “Phụ hoàng …”
Bạch Si nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu được, mình vì sao mà bất an, rốt cuộc cũng hiểu được. Trong mắt Mộ Thánh Huân tràn ngập lệ, phụ hoàng … ngươi như vậy, sao ta không đau lòng được?
Lệ theo khóe mắt chảy xuống, dã thú giật mình, ôn nhu vươn tay giúp Mộ Thánh Huân lau đi, thanh âm khàn khàn, “Đừng … khóc … nơi này của ta đau.” Dã thú chỉ vào ngực mình.
Môi Mộ Thánh Huân khẽ nhếch, hai mắt đẫm lệ nhìn dã thú trước mắt. Thâm tình như trước, là gương mặt mà mình vẫn luôn nhớ trong lòng.
“Huân nhi.” Mộ Kỳ Hoàng chạy vào huyệt động, thấy hình ảnh chính mình cùng Huân nhi ở một chỗ. Mộ Thánh Huân nhìn về phía Mộ Kỳ Hoàng, “Phụ hoàng … phụ hoàng …” Sao ngươi lại ngốc như vậy a.
Mộ Kỳ Hoàng đi đến bên người Mộ Thánh Huân, ôm lấy hắn. Xoay người nhìn về phía chính mình – linh hồn của chính mình, là linh hồn bị chính mình kiềm nén.
Dã thú nhíu mày, “Ngươi … là ta.” Mộ Kỳ Hoàng cười khổ, “Đúng vậy, ngươi là ta, ta là ngươi …”
Dã thú kéo kéo tóc, “Phiền toái, ta … hồ đồ …” Mộ Kỳ Hoàng cười khổ, vươn tay, bàn tay xuyên qua thân thể dã thú. Dã thú như cảm thấy nguy hiểm, đánh về phía Mộ Kỳ Hoàng, lại xuyên qua thân thể Mộ Kỳ Hoàng.
Mộ Kỳ Hoàng nhìn dã thú, “Ngươi là linh hồn của ta, trừ phi hợp thể, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng không chạm vào ta được.”