Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 14: Hổ lạc nhà ai thêm chỉ hoa


Đọc truyện Bỉ Ngạn Hữu Yêu – Chương 14: Hổ lạc nhà ai thêm chỉ hoa

Hồng Đế mắt thấy Bách Lí Phượng và Tiểu Bảo vì một con bạch hổ mà đánh nhau túi bụi, coi như khiến cái mặt già của ông ta mất hết rồi! Vì thế, ông ta phẫn nộ quát: “Dừng tay lại hết cho quả nhân!” Tiện đà chuyển ánh mắt sang Vệ Đông Li vẫn duy trì im lặng, thở dài nói,“Vô Song Vương gia chê cười rồi. Nếu quý quốc có thành ý đến mượn lương, quả nhân……”

Kha Lục Dao nghe đến đây, lập tức hiểu Hồng Đế tính cho Duệ quốc mượn lương, để giữ con bạch hổ này lại. Nàng lúc trước từng nói phách với Cừ Đế, nói nhất định có thể mượn được lương thực và ngân lượng, nay nếu như bị Duệ quốc chiếm được, Cừ quốc các nàng làm sao vượt qua khó khăn đây?

Nghĩ đến đây, Kha Lục Dao đã đứng lên, giống như một thiếu nữ vui vẻ chạy đến giữa yến hội, hất cây xà tiên trong tay, cười mỉm nói:“Lục hoàng tử và Tiểu Bảo có thích con báo gấm của Lục Dao không? Bộ lông của chúng đẹp hơn con bạch hổ kia nhiều. Chẳng những nghe lời, còn có thể chọc cười. Không tin, chúng ta tỷ thí một chút.”

Tiểu Bảo ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không phục, “Hai con báo gấm kia của ngươi là đồ ngốc, không thể thông minh bằng đại cẩu cẩu được!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Kha Lục Dao đỏ lên, dậm chân nói:“Hừ, không dám tỷ thí thì nói là không dám, chẳng lẽ là sợ thua ư?”

Tiểu Bảo lập tức ưỡn ngựa,“Tỷ thí thì tỷ thí!” Sau đó vươn tay vỗ chân Khổng Tử Viết, ngô nghê nói,“Đại cẩu cẩu, mày nhất định phải thắng đấy! Không được để Tiểu Bảo mất mặt nhé.”

Quý Quát lập tức thò vào nói:“Nếu tỷ thí thì nên có phần thưởng, thế mới có ý nghĩa”.

Mọi người đều tán thành, cảm thấy rất có ý nghĩa.

Khổng Tử Viết cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ: Ở đây căn bản là không có chuyện gì của cô mà! Dựa vào cái gì mà muốn cô xông pha chiến đấu tỷ thí với hai con báo gấm kia hả?!

Kha Lục Dao đầu tiên là mời Bách Lí Phượng và Tiểu Bảo về chỗ ngồi, sau đó lập tức đi tới bên cái lồng sắt, nâng tay kéo cửa sắt thả hai con báo gấm kia ra ngoài.

Hồng Đế sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định, để thể hiện sự gan dạ sáng suốt hơn người của quân chủ Hồng quốc.

Kha Lục Dao vung roi lên, ra lệnh cho hai con báo gấm đứng vững, lúc này mới nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người Vệ Đông Li, hất cằm nói:“Vô Song Vương gia, tiền đặt cược của ngươi là gì?”

Vệ Đông Li buông chén rượu, khẽ nhướn mày, híp mắt cười nói:“Đông Li nói muốn tỷ thí với ngươi lúc nào?”

Kha Lục Dao đỏ bừng mặt, vung roi quát:“Ngươi!”

Quý Quát vội mở miệng châm chọc nói:“Nếu Vô Song công tử không có năng lực ngự thú, điều này cũng là tự nhiên thôi, dù sao người Duệ quốc luôn luôn giả nho nhã lịch sự, làm sao có trí tuệ của người Hồng quốc và tính tình của nam tử hán Cừ quốc chứ?!”

Kha Lục Dao thấy Vệ Đông Li vẫn không nói gì, mới vội la lên:“Vệ Đông Li, ngươi và con bạch hổ của ngươi nhát gan giống nhau! Ngươi cứ về Duệ quốc làm Vô Song Vương gia của ngươi đi! Về phần con bạch hổ kia sẽ để lại cho bản công chúa làm đôi giày mới!”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn phía kẻ mồm miệng linh tinh đang líu ríu không dứt kia, không thể tưởng được nàng ta lại còn muốn dùng da của mình là giày để đi!? Ha, cho rằng cô dễ bắt nạt lắm phải không?

Tuy rằng Khổng Tử Viết trong lòng khó chịu, nhưng suy cho cùng cô cũng không phải đứa trẻ nóng nảy không ổn định, mà là một con hổ đã trải qua quá nhiều lần sinh tử luân hồi!

Cô rũ mắt xuống, làm bộ như nghe không hiểu tiếng người. Nếu thân phận bây giờ của cô chính là thú cưng của Vệ Đông Li sủng vật, như vậy hết thảy những phiền toái này phải do tên biến thái Vệ Đông Li kia giải quyết.

Không ngờ, Vệ Đông Li lại cong môi cười, trực tiếp đá quả bóng kia cho Khổng Tử Viết. Vệ Đông Li nói với Kha Lục Dao: “Một khi đã như vậy, xin công chúa nhường nhịn cho. Nếu Đông Li thua, chẳng những cho công chúa con bạch hổ này làm giày đi, ngay ngày mai sẽ trở về Duệ quốc, không tranh việc mượn lương này với Cừ quốc nữa!” Vệ Đông Li ăn nói mạnh mẽ, nội dung tiền đặt cược càng khiến người khác hít thở không thông, càng không dám tin!

Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Tên biến thái chết tiệt này, con ma bài bạc thối rữa này, dựa vào cái gì coi cô trở thành tiền đặt cược?! Hắn rốt cuộc có biết hổ là động vật cần được bảo vệ cấp một quốc gia hay không?! Bà nó chứ, quốc gia nên ban bố một đạo luật, phàm là kẻ đánh giết ngược đãi động vật, tất cả đều phải bị đập bẹp “dưa chuột”, làm “cúc hoa” của bọn chúng nứt toác, chết đi chết đi!

Trong lúc Khổng Tử Viết chửi rủa trong bụng, Vệ Đông Li mắt chứa sự khinh miệt quét về phía Kha Lục Dao, hỏi:“Nếu công chúa thua thì sẽ như thế nào đây?”

Kha Lục Dao không chịu nổi sự khinh miệt của Vệ Đông Li, lập tức nổi khùng nói:“Nếu Lục Dao thua, chẳng những hai con báo gấm kia mặc cho vương gia tùy ý xử trí, hơn nữa Lục Dao cũng sẽ trở về Cừ quốc, không tranh việc mượn lương này với Duệ quốc nữa!”

Quý Quát vốn định nói vài lời xoay xở, chỉ tiếc Kha Lục Dao đã nói rõ ràng, ông ta không thể vãn hồi được nữa, nếu không, chẳng những không mượn được lương thực và ngân lượng. Còn có thể làm mất thể diện của Cừ quốc.

Vệ Đông Li vừa lòng gật đầu, sau đó nâng tay ý bảo Khổng Tử Viết về bên người mình.

Khổng Tử Viết ôm tâm trạng phiền muộn, chống đỡ gánh nặng suy nghĩ nặng nề, bước từng bước mỏi mệt về bên người Vệ Đông Li ngồi xuống.

Hai con báo gấm kia vốn dĩ hết sức e ngại Khổng Tử Viết. Nhưng giờ phút này thấy cô chẳng những tinh thần ủ rũ, uể oải, ngay cả bước đi cũng chậm chạp khác thường. Trong mắt hai báo gấm kia, Khổng Tử Viết đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ có thể ngắc ngoải mà sống.

Hai con báo gấm đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nhe răng giơ vuốt với Khổng Tử Viết, giống như thị uy mà giơ móng vuốt lên.

Khổng Tử Viết cũng không để ý đến hai con báo gấm kia, mà ai oán nhìn Vệ Đông Li. Cô không thể ngờ được, không thể ngờ mình lại có thể bị xem như công cụ đánh bạc, để cho các vị con bạc đùa giỡn trong tay! Nhớ ngày nào, cô cũng người trên chiếu bạc mà! Từ khi nào cô lại suy bại thành …… xúc xắc!?

Vệ Đông Li, ngươi thật tàn nhẫn!

Vệ Đông Li, lão nương vì sao phải cho ngươi như ý hả?

Cô cũng là người mà!

Đúng, cứ giả vờ cúi đầu không biết gì đi. Dù sao bây giờ cô là thú cưng của Vệ Đông Li nuôi, có mất mặt cũng là mất mặt của hắn!

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết co chặt bả vai, tỏ ra nhát như thỏ đế. Thậm chí khi hai con báo gấm kia thị uy, cô còn run rẩy chân, chui đầu vào gầm bàn.

Con báo gấm đực cười nhạo nói:“Nhát như thỏ đế! Thật là làm bẽ mặt dã thú chúng ta!

Con báo gấm cái phụ họa nói:“Chậc chậc……chưa nhìn thấy cái đuôi của con bạch hổ kia cũng bị chúng ta dọa cho rụng sạch lông rồi hay sao?

Khổng Tử Viết nghe xong lời này, bỗng nhiên nảy ra nỗi xúc động muốn nói chuyện vô cùng. Cô đã không còn nhớ nữa, mình rốt cuộc đã ngậm miệng không nói gì bao lâu rồi! Cô có thể nghe hiểu tiếng người, con người lại không hiểu tiếng hổ gầm của cô; cô cũng có thể nghe hiểu tiếng của dã thú, dã thú lại không hiểu tình cảm của cô. Nói thật, gần đây cô sống quá chán.

Trước mắt, hai con báo gấm này tiến đến khiêu khích, cô nếu không nói chuyện một phen, làm sao xứng đáng với mình chứ?

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết lập tức thò đầu trả lời:“Các ngươi biết cái rắm ấy! Cái đuôi của ta sở dĩ không có lông, đó còn không phải là vì mỗi lần ta đấu thắng một con báo gấm, nó phải nịnh hót tới liếm đuôi ta sao.. Cứ thường xuyên như thế, lông trên cái đuôi này đã bị liếm sạch.”

Hai con báo gấm kia nghe xong, tức đến nỗi suýt ngất. Lập tức làm tư thế tấn công, muốn cắn đứt cổ họng Khổng Tử Viết!


Kha Lục Dao thấy sự thay đổi của hai con báo. Vội vung roi thét ra lệnh cho chúng bình tĩnh không được nóng nảy.

Vệ Đông Li làm động tác mời, ý bảo Kha Lục Dao tỷ thí trước.

Kha Lục Dao nhíu mày,“Chẳng lẽ Vô Song Vương gia không hỏi chúng ta sẽ tỷ thí những gì sao?”

Vệ Đông Li như một công tử nho nhã mỉm cười,“Công chúa quyết định là được rồi.”

Kha Lục Dao cắn môi dưới, nói:“Vậy chúng ta thi thuần thú trước đi!”

Vệ Đông Li cử chỉ tao nhã nâng tay.“Công chúa mời.”

Kha Lục Dao anh khí vung roi da, ý bảo con báo cái lăn qua lăn lại tại chỗ.

Mắt thấy con báo cái nằm trên đất, Khổng Tử Viết lại thò đầu từ gầm bàn ra, không nhanh không chậm nói:“Ngươi làm sao lại có thể để lộ chỗ sinh báo con ở nơi đông người thế này, thật là vô sỉ mà!”

Con báo gấm cái vội bò từ dưới đất lên, muốn bổ nhào về phía Khổng Tử Viết!

Kha Lục Dao thấy con báo cái không nghe lời nữa, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vì thế dùng sức quất cho con báo cái hai roi để thể hiện sự trừng phạt của mình. Hít sâu một hơi, nàng lại hạ mệnh lệnh sai con báo gấm đực đứng lên, dùng hai chân sau chạm đất nhảy múa theo nhịp trống.

Con báo đực đứng lên, lúc nó lắc mông, Khổng Tử Viết lại thò đầu ra chậc chậc nói:“Này, cái mông của ngươi đã lắc qua lắc lại như thế, lại còn không biết xấu hổ khoe ra tiểu đệ đệ của ngươi nữa hả?

Con báo gấm đực lập tức hạ cái thân đang đứng thẳng xuống, vừa định che tiểu đệ đệ của mình, vừa muốn nhào vào tấn công Khổng Tử Viết.Kha Lục Dao mắt thấy tình cảnh không thể khống chế được, nàng ta phẫn nộ lại vung cây roi quất cho con báo đực hai cái!

Hai con báo gấm giờ phút này đã bị Khổng Tử Viết dùng lời đả kích cho giận không thể nén được, tức giận cào móng vuốt, nhưng lại không cẩn thận cào phải cái chân của Kha Lục Dao!

Kha Lục Dao biến sắc, vung roi hung hăng quất cho hai con báo gấm vài cái nữa.

Khổng Tử Viết nhe răng cười, ngả ngớn phun ra hai chữ,“Đáng đời!”

Hai con báo gấm đã tức đỏ mắt, thân thể dán chặt với nhau, chỉ còn chờ tìm một cơ hội bầm thây Khổng Tử Viết thành vạn đoạn!

Kha Lục Dao cố ý che vết thương bị cào trên chân, giả vờ như không có việc gì nói với Vệ Đông Li:“Hai con súc sinh này hôm nay thấy quá nhiều người lạ thì náo loạn không nghe lời, mời Vô Song Vương gia khiến con bạch hổ hiến nghệ đi.”

Vệ Đông Li ngay cả thân mình cũng chưa từng ngồi dậy, chỉ nói với Khổng Tử Viết:“Ngươi tạm thời đi lấy bầu rượu trên bàn Tả thừa tướng Cừ quốc mang tới đây.”

Khổng Tử Viết ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ nằm bò dưới gầm bàn.

Mọi người đều thì thầm với nhau. Cười nhạo Vệ Đông Li không thể thuần hóa con bạch hổ.

Vệ Đông Li biết rõ là Khổng Tử Viết sẽ tỏ thái độ, cho nên cũng không nổi cáu, mà chỉ tháo một mảnh ngọc bội bên hông xuống, quơ quơ, nói: “Lấy bầu rượu về thì miếng ngọc này cho ngươi.”

Khổng Tử Viết uể oải quét mắt nhìn miếng ngọc kia, đôi mắt hổ híp lại tỏa ra hai luồng kim quang rực rỡ, giống như…giống như hào quang của vàng phát ra vậy.

Ngay sau đó, cảnh tượng làm mọi người mắt sững miệng đơ đã xuất hiện.

Quả nhiên Khổng Tử Viết chui ra từ gầm bàn, lập tức đi thẳng tới hướng Tả thừa tướng Qúy Quát đang run lẩy bẩy, cúi đầu, há mồm, cắn lấy bầu rượu của Qúy Quát, sau đó lắc lắc mông trở về bên người Vệ Đông Li, sau khi đặt bầu rượu trên bàn, liền đi ngậm lấy miếng ngọc bội trong tay Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li nâng ngón tay, gõ vào đầu Khổng Tử Viết một phát, sau đó lại kéo dài sợi dây của ngọc bội, đeo miếng ngọc kia trên cổ Khổng Tử Viết!

Những người có mặt đã quên mất phải phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy tất cả những gì xảy ra trước mắt này thật không thể tưởng tượng nổi!

Kha Lục Dao còn tức đến đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn hai con báo gấm, sau đó ngẩng đầu nói với Vệ Đông Li:“Trận này coi như Vô Song Vương gia thắng. Trận thứ hai, chúng ta tỷ thí giới hạn của dã thú. Tất cả mọi người đều biết, dã thú sợ lửa, vậy trận này chúng ta so lửa!”

Vệ Đông Li vươn tay xoa đầu Khổng Tử Viết, nhẹ giọng nói:“Được.”

Kha Lục Dao không rõ vì sao Vệ Đông Li có thể đồng ý nhanh như vậy, nhưng trước mắt đó không phải điều nàng quan tâm.

Nàng biết, trận tỷ thí thứ hai này nàng nhất định phải thắng, nếu không hậu quả không thể lường được. Vì thế, nàng sai bọn thị vệ lần lượt nhóm ba đống lửa. Đống lửa lớn nhỏ không giống nhau, sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé.

Kha Lục Dao cao giọng quát một tiếng, thúc hai con báo gấm nhảy qua đống lửa thứ nhất.

Lúc hai con báo gấm nhảy qua đống lửa thứ nhất, Vệ Đông Li thấp giọng hỏi Khổng Tử Viết:“Ngươi biết nhảy qua đống lửa không?

Khổng Tử Viết vội lắc đầu.

Vệ Đông Li cảm khái nói:“Haizz…… Vậy thì ngươi cũng chỉ có thể biểu diễn màn đốt lông chân thôi.”

Khổng Tử Viết căm tức không thể một phát cắn chết tên biến thái Vệ Đông Li này! Nhưng cô là một con hổ lý trí, thông minh, lại còn biết tỏ thái độ! Cô biết mình có thể nhóm lửa, có thể dùng lửa để nấu cơm, nhưng cô thật sự chưa từng luyện tập kỹ thuật sống nhảy qua đống lửa này. Vả lại, khả năng nhảy của hổ kém xa so với báo.

Cho nên, cô phải ra tuyệt chiêu thôi!

Khi hai con báo liên tiếp nhảy qua hai đống lửa, đang chuẩn bị nhảy qua đống lửa thứ ba, Khổng Tử Viết rất “không cẩn thận” quét cái đuôi qua làm bầu rượu trên bàn Vệ Đông Li bay một vòng, trực tiếp rơi vào giữa đống lửa thứ ba, trong khoảnh khắc hai con báo gấm nhảy lên thì bùng lên một ngọn lửa lớn!

Mọi người chỉ nhìn thấy hai con báo gấm kia nhảy vào biển lửa, sau đó kêu thảm thiết một tiếng xông ra khỏi đống lửa thứ ba, bộ lông của chúng bị cháy nên chạy bốn phía, sau khi liên tiếp đụng sáu tên thị vệ và hai vị đại thần bị thương, cuối cùng thì chúng cũng được cứu.

Khổng Tử Viết nhìn hai con báo gấm đen như than, quan tâm tha thiết nói:“Ô! Lông làm sao thế kia?”


Hai con báo gấm chỉ nhìn Khổng Tử Viết một cái, rồi đều bưng kín đầu, nức nở khóc òa.

Kha Lục Dao tức giận đến nỗi mặt xanh mét, giơ roi lên chỉ về hướng Khổng Tử Viết, quát to:“Giỏi lắm con súc sinh này, dám dùng trò gian trá à!” Nói xong thì vung roi muốn đánh Khổng Tử Viết.

Vệ Đông Li vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn đột nhiên ra tay, ném chén rượu, đánh vào mu bàn tay của Kha Lục Dao làm rơi cây xà tiên kia, không vui nói; “ Con bạch hổ của Đông Li không dám phiền công chúa giáo huấn.”

Kha Lục Dao đau đến sắc mặt trắng nhợt, đồng thời lại hất cao đầu một cách cao ngạo, nâng ngón tay chỉ về ba đống lửa kia, ánh mắt nảy sinh ác độc cắn răng nói: “Được, vậy để bản công chúa xem bản lĩnh của con bạch hổ kia đi!” Nói xong, lấy rượu trên bàn trực tiếp hắt vào trong đống lửa, làm cho mấy đống lửa lại nổi lên ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Khổng Tử Viết xoay người, uốn a uốn éo cái mông to béo về hướng Kha Lục Dao, thể hiện sự khinh bỉ hết mức của mình.

Kha Lục Dao tức giận đến cả người phát run. Giờ phút này, nếu không phải Quý Quát ngăn nàng lại, nàng đã sớm xông lên chém chết Khổng Tử Viết rồi!

Vệ Đông Li mắt chứa ý cười, chẳng những không ràng buộc hành động của Khổng Tử Viết, ngược lại có ý dung túng rõ ràng. Giờ phút này Vệ Đông Li, giống như là một phụ huynh bao che cho con cái của mình, chỉ cho phép con nhà ta giết người phóng hỏa, không cho phép nhà ngươi thắp đèn!

Khổng Tử Viết được hời sau đó mới xoay người đi đến bên đống lửa, sau đó nhìn ngọn lửa đang cháy rần rần kia mà bắt đầu buồn sầu. Cô vốn không xuất thân từ rạp xiếc thú được đào tạo chính quy, làm sao có thể nhảy qua đống lửa dài như thế chứ? Ôi…… Nếu không nhảy à, không biết Kha Lục Dao đê tiện kia sẽ cười thành cái giống gì nữa. Nếu nhảy thì cái thân áo da này sẽ bị cháy sạch mất. Vừa nghĩ đến phải chạy khỏa thân trước mặt nhiều người như thế, cô thật có chút luống cuống.

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết đang do do dự dự, lại mở miệng nói:“Vòng này nhận thua, thay vòng tiếp theo đi.”

Khổng Tử Viết nhìn Vệ Đông Li, thở dài một hơi, còn sinh ra một chút xíu ơ……phản ứng cảm xúc không thể nói rõ là cảm giác gì nữa.

Nhưng khi Kha Lục Dao nói ra nội dung của trận tỷ thí thứ ba, Khổng Tử Viết đột nhiên cảm thấy, nhảy qua đống lửa chết tiệt qua kia vẫn còn tốt chán!

Chỉ tiếc, cơ hội như thế sẽ không vì có người mong mà xuất hiện.

Kha Lục Dao nói:“Trận thứ ba, chúng ta sẽ quyết định sống chết. Bạch hổ vốn hung mãnh, hai con báo gấm rõ ràng không phải đối thủ của nó. Cho nên, Cừ quốc dùng hai con báo gấm đã bị bỏng nghiêm trọng để quyết đấu với một con bạch hổ, Duệ quốc coi như chiếm lợi thế rồi.” Nàng lại mở cửa lồng sắt ra, vừa ra hiệu bảo hai con báo gấm đi vào, vừa cắn răng nói với Vệ Đông Li,“Vô Song Vương gia, xin cho con bạch hổ vào đi. Khi chiếc cửa sắt này mở ra một lần nữa, chỉ có thể thả một loài dã thú, ngươi đoán xem, con cuối cùng đi ra sẽ là của bạch hổ của ngươi hay là báo gấm của ta?”

Con ngươi Vệ Đông Li bỗng nhiên co rút cực nhanh, thân mình lại lấy một tốc độ vô cùng chậm rãi mà đứng lên, hắn thong thả đi đến trước mặt Kha Lục Dao, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy được nói:“Không bằng công chúa và Đông Li cùng nhau vào trong chiếc lồng sắt này, thế nào?”

Kha Lục Dao liền giống như bị bỏng đến nơi, bỗng nhiên lùi về sau một bước, cố gắng giữ bình tĩnh nói:“Vô Song Vương gia, ván bài đã lập, nếu như ngươi muốn nuốt lời, vậy thì Duệ quốc thua rồi!”

Vệ Đông Li nhếch khóe môi, cười cực kỳ tà mị, nhìn Kha Lục Dao đến nỗi nàng ta mặt đỏ tai hồng, trái tim thiếu nữ nhộn nhạo đập loạn. Nhưng mà, giây tiếp theo Vệ Đông Li thần sắc lạnh lẽo, cả con người như ác ma thị huyết, khiến Kha Lục Dao lùi sau hai bước liên tiếp, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Vệ Đông Li đột nhiên xoay người, nhìn về phía Khổng Tử Viết, nâng ngón tay chỉ vào hai con báo gấm trong lồng sắt, âm thanh lạnh lùng nói:“Cắn nát chúng nó cho bổn vương!”

Khổng Tử Viết bình thường đùa giỡn khua môi múa mép còn được, nếu đến lúc thực sự phải dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì vẫn có chút sợ hãi bản năng. Thử nghĩ xem, cô làm người hai mươi năm năm, chỉ mới làm hổ năm năm thôi, gần đây lại còn qua lại với con người tới tấp, cho nên lúc nào cũng cảm thấy mình thuộc về loài người.

Bởi vậy, khi Vệ Đông Li sai cô đi cắn xé hai con báo gấm, điều cô nghĩ tới lại là: Này, nhà ngươi thật coi trọng ta quá!

Khổng Tử Viết sợ hãi, cô thử dịch mông về phía sau, thậm chí đã tính sẵn chạy trốn.

Nhưng mà, đôi mắt phiếm màu xanh khổng tước kia của Vệ Đông Li lại giống như hai cây đinh thép cứng chắc đóng đinh cô tại chỗ, khiến cô muốn cử động chút cũng khó khăn, nói gì đến chạy trốn?!

Lúc này, Tiểu Bảo lại phát huy lợi thế nước mắt của nó, gào khóc nhào về phía Khổng Tử Viết, kêu:“Không được, không được! Đừng cho đại cẩu cẩu đánh nhau! Phụ thân nói, đánh nhau không phải con ngoan! Phải lấy đức thu phục người!”

Khổng Tử Viết nhìn về phía Tiểu Bảo và Bách Lí Lam, nở nụ cười.

Bách Lí Lam rất ít ở trước mặt mọi người bày tỏ quan điểm của mình, nhưng giờ phút này y lại đứng dậy, nói:“Đã là tỷ thí, liền không nhất thiết phải lấy sống chết để đọ sức. Huống hồ, cho dù là dã thú, cũng không nên tùy tiện cướp đoạt tính mạng của chúng.”

Khổng Tử Viết gật đầu tán dương, càng lúc càng cảm thấy Bách Lí Lam không tồi, không uổng phí vừa rồi cô đã giúp y, nếu sau này có cơ hội, cô vẫn sẽ chiếu cố cho y!

Bách Lí Huyền đã sớm muốn giết chết Khổng Tử Viết, ngóng trông cho cô bị hai con báo gấm kia cắn xé! Nếu Khổng Tử Viết chết rồi, Vệ Đông Li sẽ lập tức biến thành kẻ thua trận. Đến lúc đó, hắn sẽ viện trợ cho Vệ Đông Li để đổi lấy một ân huệ lớn. Khà khà…… Vệ Đông Li ơi là Vệ Đông Li, ngươi hãy chờ ‘nợ tình trả thịt’ đi!

Nghĩ đến đó, Bách Lí Huyền đứng lên, không vui nói:“Đại ca hà tất phải lòng dạ đàn bà? Chẳng qua chỉ là dã thú mà thôi, cần gì……”

“Gừ gừ……” Khổng Tử Viết gầm một tiếng về phía Bách Lí Huyền, Bách Lí Huyền sợ tới mức tim ngừng mấy giây, hoàn toàn quên mất lời thoại tiếp theo như thế nào.

Quý Quát thật cẩn thận đứng lên vừa vụng trộm nhìn Khổng Tử Viết chằm chằm, lúc này mới nói với Hồng Đế:“Thánh thượng, Cừ quốc và Duệ quốc đánh cuộc đã được chư vị ở đây chứng kiến, nếu bây giờ Duệ quốc muốn bỏ cuộc, Cừ quốc hiển nhiên……”

Bách Lí Phượng nghiêng mình nhảy ra, đánh gãy lời của Quý Quát, nói:“Không phải là hai con báo gấm sao? Ta đến đánh cho!”

Khóe miệng Hồng Đế bắt đầu rút gân, tức giận mắng:“Ngươi cút ngay cho quả nhân! Đó là chuyện của Duệ quốc và Cừ quốc, ngươi xen vào làm gì hả?!”

Bách Lí Phượng quay người lại, ôm lấy cổ Khổng Tử Viết, vô cùng thân thiết nói:“Nhi thần không nỡ để con bạch hổ này bị thương thôi.”

Khổng Tử Viết giật mình, cảm thấy tên Bách Lí Phượng này đã bị cô châm chọc đến nỗi thần kinh thất thường . Nói thật, cô thấy hàm răng sắc bén của Bách Lí Phượng kia thật đúng là còn cầm thú hơn so với cầm thú! Ha ha ha Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, tức cười cô lại cảm thấy không thú vị rồi. Không biết vì sao, khi đối mặt với bữa thịnh yến xa hoa này, cô lại nghĩ đến những người lưu lạc ngoài biên thành kia – khuôn mặt mỗi người bọn họ đều đầy vết tích của đau khổ, trong tuyệt vọng lại mòn mỏi hy vọng, nhưng dù thế nào cũng phải đợi chờ cái chết đến.

Khổng Tử Viết chưa từng trải qua thiên tai nhân họa như vậy, cũng không biết bên ngoài biên thành đã chết bao nhiêu người, càng không biết số người bỏ mạng sẽ tăng lên như thế nào nữa, cô biết, cô rất quý tính mạng của mình, không muốn chết dưới hàm răng hai con báo gấm. Nhưng có ai là kẻ đáng chết chứ?

Mỗi người đều vì lợi ích của mình mà tiến lên tranh giành, đều để sống sót mà liều mạng đánh cuộc một trận!

Hôm nay, cho dù cô có bằng lòng hay không, cô cũng đã tham gia vào trong cuộc tranh đấu giữa hai nước Cừ Duệ, không thể tránh khỏi được nữa.

Nếu cô thắng, cô có thể cứu vô số dân chúng từ trên xuống dưới của Duệ quốc. Nếu cô thua, cô cũng có thể cứu rất nhiều dân Cừ quốc.


A…… vừa nghĩ như thế, cô đột nhiên xuất hiện khí phách anh hùng dân tộc! Cảm thấy mình đang đội mũ đỏ, chân đạp đất, đứng ở tốp đầu trong khi lá cờ đỏ tung bay trong gió!

Khổng Tử Viết run rẩy, vùng ra khỏi tên Bách Lí Phượng đang ôm cô không buông, ngẩng đầu mà bước đi về phía cái lồng sắt, trong khoảnh khắc bước vào cô lại theo bản năng mà….. sợ hãi rồi.

Nhưng mà, Vệ Đông Li cũng không cho cô cơ hội để hối hận. Vệ Đông Li vươn bàn tay như bạch ngọc, một chưởng vỗ vào mông Khổng Tử Viết để “tiễn” cô vào trong lồng sắt.

Lúc cửa lồng sắt bị khóa lại, trái tim của Khổng Tử Viết liền rơi xuống đáy vực.

Cô quay đầu lại nhìn Vệ Đông Li, không khỏi lại bắt đầu hoài nghi vì sao sống chết của cô luôn có gắn bó chặt chẽ với Vệ Đông Li, chẳng lẽ…… hắn chính là tên Thanh Dực Đại Đế kia. Nếu giả thiết này được thành lập, cô có phải có thể suy diễn một màn quyết chiến ngày hôm nay thành câu chuyện tình yêu xúc động lòng người hay không? Ví như… Một con bạch hổ vì người đàn ông yêu dấu mà đánh một trận sinh tử với hai con báo gấm?!

Kinh hồn! Quá kinh hồn! Suy diễn này suýt nữa thì bóp chết Khổng Tử Viết.

Nhưng nếu đây là loại tình tiết phim 8h mà đám người Vương Mẫu nương nương thích xem, như vậy….. Khổng Tử Viết cô hoàn toàn có thể phối hợp một chút, tranh thủ sớm ngày trở về Thiên Đình để mà còn “tâm sự tâm tình” với Vương Mẫu nương nương.

Sau khi ý thức được sứ mệnh gánh vác trên vai của mình, Khổng Tử Viết lập tức lộ ra vẻ mặt không nỡ, giống như một tử tù bị giam phía sau song sắt, vừa vươn chân về phía Vệ Đông Li, vừa thâm tình nhìn vào mắt Vệ Đông Li, dùng ngôn ngữ của hổ nói:“Biến thái, xin hãy nhận lời thổ lộ của ta, làm ơn hãy tin ta đã bị tư tưởng mười phần biến thái của chàng khuất phục rồi. Giờ khắc này, ta dường như là một kẻ cuồng tự kỷ bất chấp tất cả đã yêu chàng mất rồi!”

Vệ Đông Li quay lại nhìn đôi mắt giống như đang nói rõ thiên ngôn vạn ngữ của Khổng Tử Viết, ngực hắn vậy mà lại âm ỉ đau đớn, giống như…… giống như bị thứ gì đó cắn xé vậy. Thứ cảm giác này làm cho Vệ Đông Li cảm thấy có chút bất an, vì thế, hắn vỗ chân Khổng Tử Viết, ý bảo cô ngậm miệng lại, sau đó, hắn chậm rãi hít một hơi, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Khổng Tử Viết, nhẹ giọng nói:“Ngươi nếu có điều gì muốn nói với bổn vương thì hãy sống sót đi ra khỏi cái lồng sắt này. Bổn vương……sẽ dạy chữ cho ngươi.”

Gân cốt toàn thân Khổng Tử Viết đều co giật cả, cô thật sự rất muốn hỏi Vệ Đông Li, có cần tìm người dạy cô nữ công gia chánh nữa hay không? Cô đã có thể tưởng tượng một con hổ dùng móng vuốt kẹp bút lông múa bút vẩy mực trong ánh nến lờ mờ, thật là…một cảnh tượng kỳ dị biết bao!

Khổng Tử Viết giật mình, sau đó dịch mông về phía sau, tự nhận là tư tưởng của cô và Vệ Đông Li không cùng trên một con đường, cho nên rõ ràng là không thể nào nối liền được!

Vệ Đông Li tay áo tung bay xoay người đi, bước nhanh về chỗ ngồi của mình. Hắn không hề nhìn Khổng Tử Viết nữa, mà cúi đầu rót cho mình một chén rượu, tự rót tự uống trong quá trình chờ đợi kết quả.

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn trăng, bắt đầu nhớ Thượng tiên, không biết lão già trẻ con ấy có nhìn thấy một màn này không.

Trong lúc Khổng Tử Viết thất thần, tiếng trống sục sôi vang lên, thoáng chốc, dường như đang đập vào trái tim của Khổng Tử Viết, biến thành nhịp trống đòi mạng.

Không khí trong lúc nhất thời đạt tới cao trào, ai ai cũng ngừng thở cách lồng sắt xem hổ báo đấu nhau!

Ngay lúc Kha Lục Dao chuẩn bị tuyên bố trận tỷ thí bắt đầu, một giọng nói mang theo hương vị châm biếm rõ ràng vang lên, cắt ngang màn hổ báo đấu này.

Giọng kia nói:“Vô Song Vương gia của Duệ quốc chớ thích uống rượu quá, nếu ngài rượu say loạn tính, thần tử Hồng quốc chúng ta sẽ được nhìn đã mắt đấy.”

Mọi người theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc y bào diễm hồng, mặt mang mặt nạ màu bạc nửa mặt, từ chỗ sau long ỷ Hồng Đế từ từ đi ra.

Bước chân hắn nhàn nhã, giống như đang đi dạo trong vườn nhà mình. Gió đêm lay động thân y bào diễm hồng kia của hắn, thổi bay dải lụa hắn thắt khẽ ở bên hông, khiến mọi thứ đẹp như ảo như mộng. Ống tay áo rộng thùng thình của hắn bay bay theo gió giống như một con điệp yêu bay múa những vũ điệu ái muội.

Ánh đèn ngọc lưu ly chiếu trên chiếc mặt nạ màu bạc của hắn, hình thành một khe hở màu bạc huyền bí, dưới bầu trời đêm u ám lại có thứ mị lực đầu độc lòng người. Mái tóc đen nhánh mềm mại cực kỳ nhẹ nhàng lướt qua cái cổ thon dài tinh tế của hắn, tạo thành sự đối lập thị giác mãnh liệt, trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của người khác. Nam nhân này trong phong thái tản mát ra một loại mị thái, mà thứ mị thái này không phải là sự dịu dàng của nữ tử, mà là thứ yêu mị thuộc về nam nhân.

Có thể nói, nam nhân này là mị cốt trời sinh, báu vật tuyệt thế trong truyền thuyết!

Hồng Đế thấy người này đi ra từ sau long ỷ của ông ta, lập tức cười nhìn không thấy mắt, trực tiếp vẫy tay ban ngồi.

Bởi vậy có thể thấy được, nam tử này là tâm phúc Hồng Đế hết sức tin sủng, Hồng Đế chẳng những đối xử đặc biệt với hắn, còn cho phép hắn tránh sau long ỷ của mình để quan sát động thái của toàn buổi yến hội.

Muốn hỏi tên nam tử như yêu nghiệt này là ai hả? Ngoại trừ Quốc sư đại nhân của Hồng quốc, tuyệt đối không có người thứ hai đâu!

Xuất thân của vị Quốc sư đại nhân này thì không ai biết, mọi người chỉ biết một điều, đó chính là — thà đắc tội với Hồng Đế, cũng không thể đắc tội với vị Quốc sư đại nhân này được!

Con người đó hiểm độc, cực kỳ hiểm độc đấy!

Nhớ lại lúc trước…… thôi quên đi, không lạc đề nữa, tạm nói trước mắt đi.

Trong yến hội, vị Quốc sư này xuất hiện lập tức dẫn đến xôn xao không nhỏ, nhưng bản nhân hắn lại không để ý chút nào, thậm chí có thể nói, hắn đã quen bị người khác bàn tán. Nếu có một ngày, người ta không còn thì thầm rỉ tai sau lưng hắn, khi đối mặt với hắn không thèm chảy nước miếng nữa, thì hắn mới không quen đấy!

Quốc sư nhẹ nhàng nhếch khóe môi, sau khi tạ ơn Hồng Đế đã ban ngồi, nhìn về phía Khổng Tử Viết trong lồng sắt, dùng giọng nói dường như có thể khiến người có thể tê dại đến tận xương mà nói với Kha Lục Dao: “Hồ Nguyệt công chúa, bổn quốc sư rất xem trọng hai con báo gấm kia của ngươi. Hôm nay, ta chờ xem chúng sẽ cắn nát con súc sinh kia ra sao!”

Kha Lục Dao cười duyên nói:“Nhất định không phụ với khen ngợi của Quốc sư đại nhân.”

Khổng Tử Viết mắng thầm: Tên gay chết tiệt nhà ngươi.

Hồng Đế có chút ngượng ngùng nhìn về phía Vệ Đông Li, giải thích nói:“Quốc sư từ trước đến nay đều không thích hổ.”

Vệ Đông Li dùng cặp mắt phiếm màu xanh lam khổng tước nhìn về phía Quốc sư, khẽ nhếch khóe môi, độc miệng nói:“Không có vấn đề gì. Con bạch hổ của Đông Li cũng không thích nam tử thích khoe khoang làm dáng.”

Khổng Tử Viết hít một hơi lạnh, thầm nghĩ: Hơ, thằng nhãi Vệ Đông Li này đổi tính rồi hay sao mà lại giúp mình?!

Hắn không phải đến mượn lương hay sao? Vì sao còn dám đụng độ với Quốc sư đại nhân nhà người ta?

Quốc sư giương mắt nhìn về phía Vệ Đông Li, cười lạnh nói: “Bạch hổ mồm thối, Vương gia độc miệng, đúng là chủ nào tớ nấy, chủ nhân ra sao thì nuôi ra con hổ đê tiện như thế.”

Hồng Đế mờ mịt, chẳng hiểu tại sao hai người kia vừa thấy mặt thì đã xông vào cắn nhau rồi. Xem ra, giữa Quốc sư và Vệ Đông Li nhất định có chuyện gì đó không đơn giản. Đơn giản chuyện giữa bọn họ là thù hận đây. Nghĩ thế, Hồng Đế vội ra mặt hoà giải, “Hai vị hãy bình tĩnh lại chớ nóng nảy, mọi người cứ xem trận quyết đấu giữa bạch hổ và hai con báo gấm đi. Màn này nếu bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc.”

Sau khi Quốc sư đáp một tiếng, khẽ lắc eo, đi từng bước một đến bên lồng sắt, trừng mắt nhìn Khổng Tử Viết, hung hăng “hừ” một tiếng.

Bách Lí Huyền tiến lên một bước, cười hề hề tiếp lời nói:“Quốc sư muốn nhìn gần trận hổ báo đấu này à?”

Quốc sư khẽ quét mắt liếc nhìn Bách Lí Huyền một cái, cười nhạt nói:“Bổn Quốc sư cũng không muốn cho máu bẩn của con bạch hổ kia bắn tung tóe lên y bào đâu.” Nói xong, xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Khổng Tử Viết vừa nghe lời này, tức dựng cả lông! Vì sao vì sao hả? Vì sao tên gay chết tiệt này vừa lên sàn thì đã nã pháo vào cô rồi?

Khổng Tử Viết mắt hổ trừng trừng, gầm thét một trận với bóng lưng của Quốc sư, khao khát bắn ra hai cái răng nanh đóng đinh chết tươi tên kia!

Quốc sư bị Khổng Tử Viết gầm một trận, sợ tới mức suýt nữa bò trên mặt đất! Phải biết rằng đời này hắn hận nhất Vệ Đông Li máu lạnh, sợ nhất con bạch hổ hung mãnh!

Khổng Tử Viết thấy Quốc sư bị mình dọa cho, cô lập tức nhếch miệng cười, tinh thần hăng hái hẳn lên, vừa uốn éo mông vừa nhe răng, chỉ thiếu gào lên một câu — Lão nương khinh bỉ nhà ngươi!

Hai con báo gấm trong lồng sắt thấy Khổng Tử Viết ngốc nghếch đưa lưng về phía mình, lập tức đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ chia nhau lại gần Khổng Tử Viết, bày ra tư thế đánh lén.

Thừa dịp Khổng Tử Viết chưa chuẩn bị, con báo gấm đực trong nháy mắt nhảy lên, bổ nhào về phía lưng Khổng Tử Viết, muốn một phát cắn đứt cổ của cô!


Đúng lúc này Bách Lí Phượng đột nhiên hét lớn một tiếng:“Cẩn thận!”

Khổng Tử Viết lập tức quay đầu, đúng lúc đón lấy hàm răng sắc nhọn của con báo đực! Cô vội né sang phải để tránh đòn tấn công của con báo đực, lại không ngờ con báo cái đang vung móng vuốt chờ cô đi tự tìm cái chết.

Hai con báo gấm phối hợp vô cùng chặt chẽ, đánh gọng kìm Khổng Tử Viết muốn dồn cô vào chỗ chết!

Khổng Tử Viết vất vả né tránh vuốt nhọn của con báo cái, thì con báo đực lại nhào lên trên.

Khổng Tử Viết không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, lần này gặp phải hai con báo gấm có sở trường đi săn nhất, cô tự nhiên trầy trật hết sức. Trong nhất thời, cô chỉ có thể rơi vào thế hạ phong.

Tránh phải né trái, cổ cô đã móng vuốt của con báo cái cào bị thương, máu chảy ra đầm đìa làm cho cô đau đớn choáng váng hoa mắt, lại cảm thấy trong lồng sắt có bốn con báo gấm đang bao vây tấn công mình!

Tiểu Bảo khóc đỏ mắt, tiện tay cầm một chén rượu ném vào hai con báo gấm kia!

Kết quả, chén rượu kia không trúng, lập tức đập vào miệng vết thương của Khổng Tử Viết, cô đau đến nỗi hít thở nghẹn lại, suýt nữa thì gào khóc.

Bởi vì mất máu quá nhiều, động tác của cô càng lúc càng chậm, ngay cả cái mông cũng bất hạnh bị con báo cái cắn cho một miếng, cô đau thiếu điều nước mắt tứ tung, bịch 1 cái đánh rắm!

Con báo đực lập tức bịt mũi, cuống quít tránh xa, thầm nghĩ: Cái rắm thật lợi hại! Suýt nữa thì làm mình ngạt thở rồi!

Khổng Tử Viết phản công, lập tức cắn chân sau của con báo đực!

Con báo cái vung móng vuốt, đẩy lui đòn tấn công Khổng Tử Viết để cứu con báo đực. Ngay sau đó, hai con báo gấm bắt đầu một vòng tấn công mãnh liệt mới!

Theo thời gian trôi qua, cô càng cảm thấy chảy máu nghiêm trọng, làm cho hoa mắt chân mềm nhũn, toàn thân vô lực. Cô rốt cuộc không thể chống đỡ thân thể to lớn được nữa, sau khi ép lui con báo cái thì ngã quỵ trong lồng sắt.

Hai con báo gấm vui mừng quá đỗi, con báo đực lập tức tấn công định cắn cổ Khổng Tử Viết, không cho cô lấy một cơ hội phản kích!

Trong sự hồi hộp của tất cả mọi người, Khổng Tử Viết đột nhiên nhe hàm răng sắc bén, lộ ra nụ cười mỉm quỷ dị, tinh thần vốn dĩ uể oải lại trong nháy mắt tỉnh táo lại! Cô xoay cổ một cái, ngược chiều cắn cổ con báo đực!

Máu tươi của con báo đực chảy xuôi xuống cằm cô, cô thậm chí có thể cảm giác được độ ấm của sinh mệnh đang mất đi từng chút một trong hàm răng mình.

Giờ khắc này, Khổng Tử Viết lại sinh ra một nỗi bi thương!

Nếu dã thú thông minh hơn loài người, như vậy…… giờ phút này thứ bị nhốt trong lồng sắt, vì mạng sống mà giết hại lẫn nhau có thể là con người hay không? Khi đó, con người có thể giống mình như bây giờ dùng hàm răng này để kết thúc mạng sống của đối phương hay không?

Khổng Tử Viết đột nhiên cảm thấy vị máu trong miệng vô cùng ghê tởm, vừa muốn quay đầu nôn ra, chỗ gáy của cô đã bị con báo cái hung hăng kẹp chặt rồi!

Sợi dây đỏ đứt đoạn, ngọc bội trên cổ Khổng Tử Viết rơi xuống, phát ra tiếng vỡ vụn trong trẻo.

Cùng lúc đó, tiếng xương cổ vỡ vụn cũng đồng thời truyền vào tai Khổng Tử Viết. Nói thật, tiếng động kia nghe qua thật đúng là không phải khủng bố bình thường.

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Cô biết, nếu giờ phút này cô gọi Thượng tiên, Thượng tiên nhất định sẽ cứu cô.

Nhưng mà, giờ khắc này, cô thật sự đã mệt mỏi lắm rồi. Cái số mệnh đời này lặp lại đời kia, vùng vẫy trong đau khổ của luân hồi hết lần này đến lần khác. Mỗi một lần yêu thương sâu sắc để rồi đổi lấy cái vận mệnh lấy cái chết để kết thúc. Có lẽ, cô không nên tiếp tục vật lộn nữa, không nên đi tìm Thanh Dực Đại Đế kia nữa, không nên theo đuổi nữa. Nếu cô cứ thế mà chết đi, trong luân hồi sẽ không còn cô nữa. Sẽ rất khổ sở sao? Không hẳn.

Ánh trăng trước mắt dường như càng lúc càng mông lung, tiếng kêu gào bên tai cũng trở nên càng lúc càng mơ hồ, trong một giây Khổng Tử Viết nhắm mắt lại, khuôn mặt của Vệ Đông Li lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô che mất ánh trăng mông lung kia.

Cô dường như nghe thấy Vệ Đông Li rống to với cô, nói cái gì mà muốn cạo sạch lông cô, rồi treo cô khỏa thân trên cổng thành để tất cả mọi người nhìn thấy, để tất cả mọi người chế giễu cô!

Khổng Tử Viết đột nhiên nheo mắt lại! Cô làm sao có thể chết dễ dàng như thế được? Hơn nữa…… lại còn là chết dưới răng một con báo gấm? Cô chịu đựng hiu quạnh trong rừng sâu núi thẳm, cô cắn răng vượt qua từng cái chết, vì là cái gì? Cô muốn biết được chân tướng! Cô muốn biết về quá khứ! Cô muốn tìm được Thanh Dực Đại Đế! Cô phải đi gặp Vương Mẫu nương nương!

Cô muốn thay đổi vận mệnh của mình! Cô không phải nhân vật dưới ngòi bút của kẻ khác! Cô không phải truyền thuyết trong cổ tích! Cô là một con người! Một con người linh hồn kiêu hãnh!

Cô còn muốn…… lột quần áo của Vệ Đông Li quần áo, cạo sạch lông tơ với tóc hắn, trói hắn trần như nhộng ở dưới chân thành để người qua đường tha hồ sờ! Gì, ngươi không sờ hả?! Không sờ thì không được vào thành!

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết lập tức chấn động thân mình, muốn quay đầu cắn con báo cái sau lưng. Nhưng xương cột sống cô đã rơi vào trong miệng con báo cái, căn bản là không thể quay đầu được.

Lúc này, nếu là dã thú bình thường chỉ có thể chờ số bị cắn chết, nhưng Khổng Tử Viết của chúng ta không phải dã thú bình thường, cô chẳng những có kinh nghiệm quần nhau đánh lộn, còn có trí tuệ của con người! Cho nên cô chẳng những không giãy dụa hướng ngược lại, trái lại là ngửa ra sau, đẩy con báo cái đụng vào lồng sắt!

Con báo cái bị kẹp giữa Khổng Tử Viết vào cái lồng sắt, bị động chịu đựng những va đập. Sức lực của Khổng Tử Viết cực độ, gần như muốn đụng nứt toàn bộ xương cốt của nó, đụng vỡ tất cả nội tạng của nó! Tuy rằng nó muốn báo thù cho con báo đực, nhưng bất đắc dĩ không chịu nổi va đập, cuối cùng vẫn phải thở dài.

Khổng Tử Viết xoay người nhìn con báo cái đang hấp hối, từ trong mắt nó nhìn thấy hận ý sâu sắc và nỗi sợ hãi không thể ức chế được.

Khổng Tử Viết vung móng vuốt lên, hơi ngừng trong không, cuối cùng vẫn cắt đứt cổ họng con báo cái để nó chết nhanh chóng. Cửa lồng sắt ầm một tiếng được mở ra, Tiểu Bảo muốn xông vào ôm lấy Khổng Tử Viết đầu tiên, lại bị Bách Lí Lam sợ thú tính của Khổng Tử Viết đại phát ôm lấy, không cho nó tới gần Khổng Tử Viết.

Bách Lí Phượng cũng muốn chui vào lồng sắt kéo Khổng Tử Viết đi ra, lại bị Hồng Đế quát lại.

Vệ Đông Li dùng tay áo che bàn tay đã nắm chặt thành quyền của mình lại, nheo mắt phượng hàn quang bắn ra bốn phía nhìn Kha Lục Dao, âm trầm u ám nói: “Công chúa, không tiễn.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Kha Lục Dao trắng bệch, cắn cắn bờ môi đã mất đi huyết sắc, oán hận nhìn về phía xác hai con báo gấm, giọng căm hận nói:“Đồ vô dụng!”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn Kha Lục Dao, sau đó cúi đầu ngậm lấy cổ con báo cái, kéo nó ra khỏi lồng sắt, đặt trên đất. Sau đó, cô lại trở lại trong lồng sắt tha con báo đực ra.

Tất cả mọi người ngừng thở, đều cho rằng cô thú tính đại phát, muốn ăn luôn xác hai con báo gấm. Cũng không ngờ rằng, Khổng Tử Viết chỉ cắn một chân của mỗi con báo gấm, sau đó kéo chúng đi đến bên hoa viên, chọn một chỗ không tồi, dùng chân trước đào một cái hố to rồi chôn hai con báo gấm trong đất.

Hết thảy những thứ này trong mắt mọi người đã biến thành nỗi kinh ngạc và sửng sốt khó có thể lý giải. Ngay cả Quốc sư cũng nhìn đến trợn mắt há mồm, hồi lâu sau cũng chưa tỉnh táo lại.

Khổng Tử Viết sau khi chôn hai con báo, cuối cùng vì bị thương quá nặng, một đầu ngã trên ngôi mộ nho nhỏ kia

Cô nhọc nhằn thở hào hển, cảm thấy cái thế giới không quen thuộc này đã cách cô càng ngày càng xa. Trong mơ hồ, cô dường như đã nghe thấy giọng nói của Vệ Đông Li, lo lắng nói:“Làm phiền thánh thượng mời ngự y tới đây.”

Quốc sư lập tức tiếp lời nói:“Ngự y là người chẩn trị quý thể cho thánh thượng cùng với các nương nương hậu cung, làm sao có thể đi xem vết thương cho một con bạch hổ? Vô Song Vương gia, ngươi đang vũ nhục Hồng quốc sao?”

Tiếng Vệ Đông Li đột nhiên lãnh lẽo ,“Quốc sư đại nhân, ngươi muốn để cho linh thú của bổn vương chết ở quý quốc sao?”

Bởi vì Vệ Đông Li đột nhiên đề cao địa vị của con bạch hổ lên vị trí của linh thú, cho nên Hồng Đế không dám chậm trễ, vội phân phó ngự y đến chẩn trị.

Sau khi ngự y xem qua, chỉ than nhẹ một tiếng, nói:“Theo lão thần thấy, con bạch hổ này bị thương nghiêm trọng, chẳng những mất máu quá nhiều, hơn nữa xương cột sống cũng bị thương nghiêm trọng. Vừa rồi nó có thể ôm hai con báo gấm kia đi chôn cất đã là một kỳ tích rồi. Giờ phút này, khí huyết nó đã hao hết, lão thần thật sự là bất lực.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.