Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 29
Chương 29 SỐ TRỜI
Ngọn gió lạnh buốt mang theo giá băng cuốn quanh người nàng, một nam nhân sau đó xuất hiện đứng cạnh nàng, nhìn vào cửa sổ kia, khoé môi hắn cong lên, trong lòng hắn lúc này đang rất vui:
– Tuyết Du, chuẩn bị về thiên đình thôi!
“Tuyết Du… chuẩn bị về thiên đình thôi!”. Câu nói này, Tuyết Du vừa nghe thấy liền giật mình, nàng đưa mắt nhìn nam nhân kia, giọng hơi run :
– Thiên Giai, huynh… huynh tìm được viên Long Nhãn rồi sao?
Không suy nghĩ, Thiên Giai gật đầu một cái.
– Vậy… nó ở đâu? – Nàng lại càng tò mò, tại sao nàng tìm lâu như vậy không phát hiện ra mà sao khi hắn ta tìm thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tìm thấy?
Thiên Giai nhìn nàng một lúc, đắn đo một hồi hắn mới trả lời:
– Nàng không cần biết, chỉ cần biết ta đã tìm thấy là được, chúng ta mau trở về thiên đình!
Tin này đến… thật đột ngột, nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, sao có thể về được lúc này chứ? Lỡ mai sau này không được gặp hắn thì sao?
Tuyết Du bấm bấm tay trong vạt áo hồng, nàng đang rất lưỡng lự, đôi chân như muốn nhão ra nhưng vẫn kiên trì đóng chặt chân tại chỗ. Nàng một lần nữa nhìn Thiên Giai, trong lòng thầm mong hắn sẽ chấp nhận:
– Thiên Giai, ta có thể ở lại đến ngày mai được không? Ngay sáng mai thôi, ta nhất định theo huynh về báo cáo Ngọc Hoàng!
Thiên Giai nghe nàng nói vậy hơi bất ngờ, đây là điều mà bao lâu này nàng luôn muốn, tại sao ngay lúc này nàng lại lưỡng lự đến vậy? Nguyên do, nhất định là Hắc Phong mà ra!
Tự nghĩ, qua ngày hôm nay, Tuyết Du sẽ không còn chịu khổ, sẽ không bao giờ gặp được Hắc Phong nữa, có thể nàng sẽ vấn vương nơi trần gian này, Thiên Giai miễn cưỡng đồng ý, mặt hắn cho dù là vậy nhưng không hề có ý cười:
– Thôi được, ngày mai chúng ta sẽ về thiên đình! Ta biết nàng vẫn còn thích hắn nên ta sẽ cho nàng ở bên hắn lần cuối!
Tuyết Du nghe Thiên Giai đồng ý thì cảm kích vô cùng, lòng nàng trỗi dậy niềm xúc động:
– Cảm ơn huynh! Thiên Giai!
rRr
– Ăn nhiều vào con, ăn nhiều vào! – Quách phu nhân cười nhìn Khúc Dạ Ngân, tay múc thêm canh sâm đưa vào bát cho nàng.
Khúc Dạ Ngân nhìn bà mỉm cười, sau đó lại nhìn Hắc Phong, nhưng không hề nhận thấy hồi âm nào từ hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn ăn mà thôi.
Quách phu nhân nhận ra sự lạnh nhạt trong cử chỉ cùng hành động mà hắn dành cho con dâu của mình, bà không hài lòng đặt môi sang một bên, sau đó nhìn hắn nghiêm nghị:
– Hắc Phong, rốt cuộc Dạ Ngân có phải là nương tử của con không vậy? Ta biết… ta biết là con không yêu Dạ Ngân nhưng chí ít con cũng phải quan tâm nó chứ, trong người nó đang mang cốt nhục của con đấy!
Lặng người trong giây lát, Hắc Phong đặt bát canh sâm xuống bàn, không nói không rằng đứng dậy đi vào thư phòng.
Quách phu nhân nhìn đứa con trai của mình mà lắc đầu, còn Khúc Dạ Ngân chỉ lặng im không nói gì, ngay lúc này đây, nàng đang rất muốn khóc!
Thành thân với Hắc Phong cũng đã hơn một tuần, nàng lại có thể nhận được bao nhiêu đôi mắt thán phục, lại được nhạc mẫu yêu quý, được mọi người trong phủ kính trọng nhưng nàng không hề nhận được tình cảm của Hắc Phong!
Phải! Có lẽ nàng đã sai khi lựa chọn con đường này, nhưng nàng nhất quyết không hối hận, nàng sẽ là một nương tử tốt, một con dâu tốt trong mắt mọi người, vì nhạc mẫu, cũng vì đứa con trong bụng còn chưa ra đời này. Khúc Dạ Ngân đưa tay xoa nhẹ vùng bụng dưới, khẽ mỉm cười, nàng cầm bát canh sâm lên ăn cố kìm nỗi đau.
rRr
Đứng trong phòng Khúc Dạ Ngân, Hắc Phong trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ ngay từ lúc này hắn nên thay đổi tất cả!
Dạ Ngân đã là nương tử của hắn, họ đã là phu thê, lại còn dòng máu trong người nàng nữa, đó là cốt nhục của hắn, vậy mà bao ngày qua hắn đối xử thật lạnh nhạt với nàng, nàng không oán trách một câu, vẫn quan tâm đối xử tốt với hắn.
Khúc Dạ Ngân từ bên ngoài bước vào, ngạc nhiên nhìn Hắc Phong không thốt nên lời:
– Hắc Phong… chàng… – Khúc Dạ Ngân không thể ngờ, Hắc Phong lại vào phòng của nàng, từ trước đến nay chưa hề có chuyện này xảy ra, từ khi thành thân đến giờ, hắn chỉ đến thư phòng ngủ.
Một lần nữa, Khúc Dạ Ngân lại thấy hạnh phúc vô cùng, có lẽ ông trời cảm động đã thấu hiểu được tình cảm cô dành cho hắn nên đã để hắn suy nghĩ tốt về nàng.
Hắc Phong nghe thấy tiếng Khúc Dạ Ngân, hắn quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười cho dù trong đôi mắt lưu ly kia không hề có một chút dao động nào.
Khúc Dạ Ngân tiến đến chỗ hắn, cúi đầu xuống e dè, mặt nàng có phần đỏ lên:
– Hắc Phong, chàng vào đây… có phải có chuyện muốn nói với thiếp không?
Quả nhiên là một người thông minh, Hắc Phong nhẹ gật đầu, lại hướng người ra phía cửa sổ nơi có thể nhìn thấy cây anh đào đang ra hoa kia, hắn khẽ nhắm mắt lại:
– Dạ Ngân, chúng ta đã là phu thê, trước nay ta luôn đối xử không tốt với nàng, nàng có trách ta không?
Khúc Dạ Ngân nhìn dáng dấp tuấn dật của Hắc Phong, nàng tiến đến níu lấy vạt áo của hắn, nàng nói mà gần như khóc:
– Hắc Phong, chuyện này là do ta tự nguyện, không thể trách được chàng, có trách thì hãy trách ta đã trói buộc chàng lại với mình, ta hỏi ngược lại, chàng có trách ta không?
Nếu như không xảy ra mọi chuyện với Khúc Dạ Ngân, chưa chắc hắn đã được ở bên cạnh Tuyết Du, huống chi Tuyết Du không yêu hắn, cho dù có xảy ra chuyện này thì hắn sao có thể trách Dạ Ngân được? Hắn còn phải cảm tạ nàng mới đúng, nàng là người sẽ giúp hắn quên đi một người!
Hắc Phong nhìn nàng, lại nhìn phần bụng hơi nhô lên của nàng, hắn mỉm cười, nắm chặt tay nàng:
– Ta sẽ không trách nàng!
Khúc Dạ Ngân nghe vậy rất vui, nàng nhảy cẫng lên ôm hắn vào lòng:
– Hắc Phong, cảm ơn chàng!
“Đúng, đã đến lúc ta gánh vác trách nhiệm của mình!”
Đưa tay lên không trung, hắn hơi lưỡng lự, nhưng rồi lại đưa tay ôm lấy nàng, trong lòng hắn lúc này đang rất buốt.
rRr
Màn đêm đã buông xuống, đêm nay, những đám mây trắng che lấp bầu trời, che lấp sao cùng với ánh trăng khiến đêm đen càng thêm ảm đạm.
Nằm trên giường cùng với nương tử của mình, tròng mắt Hắc Phong không thể nào mở ra được, cho dù là hai mắt hắn nhắm nghiền nhưng ý thức hắn vẫn còn.
Khúc Dạ Ngân đã ngủ từ lâu, hôm nay nàng ta thật sự vui hơn thường ngày, cũng có thể là do biểu hiện của hắn với nàng đã có mấy phần đỡ lạnh nhạt hơn trước nhưng vẫn không thể che giấu được sự miễn cưỡng trong đó. Dù vậy, như thế đã là quá tốt với nàng! Huống chi đêm nay hắn lại còn chủ động đến ngủ cùng nàng, căn phòng trước đây của hắn, nơi có thể nhìn thấy cây anh đào.
Trong màn đêm tĩnh lặng, cửa sổ phòng hắn khẽ mở ra, một cơn gió nhẹ thổi vào mang theo mùi hương của hoa anh đào. Mùi hương này… thật quen thuộc đối với hắn !
Rõ muốn mở mắt ra để có thể đi lại đóng cửa sổ nhưng sao mắt hắn lại không chịu mở, cứ dính chặt lại, người hắn lúc này rất nặng nề, ngay cả thở hắn cũng cảm thấy khó khăn.
Linh linh linh linh… Tiếng chuông gió vang lên thoang thoảng cả căn phòng, nhanh chóng tan vào không khí như thanh âm truyền vào rồi biến mất, Hắc Phong hơi sững người, thanh âm này… đã lâu hắn không được nghe rồi.
Sinh vật nhỏ vỗ nhẹ cánh, bay đi bay lại khắp phòng nhưng không hề tiến đến chỗ giường ngủ một bước, chỉ thấy hai tròng mắt của nó phát ra thứ ánh sáng kì lạ đến điếng người, ánh mắt không ngừng giáo giác ngước nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường kia.
Vụt! Một luồng ánh sáng lớn xung quanh sinh vật nhỏ xuất hiện, cứ bao quanh người nó một lúc rồi biến mất.
Con vật nhỏ ban đầu đã không còn nữa, nhưng lại xuất hiện một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp với bộ xiêm y hồng đào.
E dè một lúc, lấy hết toàn bộ dũng khí, mỹ nhân tiến đến chỗ giường, nơi có một nam một nữ đang nằm trên giường.
Cúi người xuống thấp, Tuyết Du nhìn Hắc Phong, không chớp mắt lấy một giây.
Nam nhân này, đã lâu không gặp, không ngờ khi gặp lại vẫn đẹp đến như vậy?
Môi mỏng Tuyết Du khẽ nhếch lên, nhìn vị nam nhân kia trong lòng cười khổ:”Hắc Phong… sau này chàng hãy sống thật tốt!”
Chỉ cần qua đêm nay, khi màn đêm khép lại, khi trần gian tràn ngập ánh sáng, mọi thứ lại bắt đầu hoạt động, trở lại những ngày tháng mà mình từng trải, mọi thứ đều thật đẹp!
Còn nàng, sau hôm nay, xem như… nàng như một người chết rồi!
Bàn tay nàng lướt nhẹ lên khuôn mặt anh tuấn, đầy nho nhã, dừng lại ở đôi môi hút hồn kia.
– Tử Nguyệt… mài Nghiên giúp ta! – Lúc đó, hắn ta đã nhờ nàng mài Nghiên, khuôn mặt vẫn còn chăm chú nhìn vào quyển thư pháp, ngay khi hắn nói nàng đã mài Nghiên rồi quệt mực vào mặt hắn, khiến hắn rất tức giận, không nói gì với nàng cả buổi, nàng chỉ có thể ngồi cười nhìn hắn.
– Tử Nguyệt… ngươi thấy chữ này có đẹp không? – Hắc Phong đã viết tên nàng, viết rất đẹp, đến nỗi nàng nhìn còn phải ồ lên, nhảy lên vai hắn khen hắn rất nhiều.
Một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Tuyết Du, nàng bỗng nhiên cười mỉm khi nhớ đến những lúc nói chuyện với hắn, chọc hắn với hắn, lại còn có những lúc lãng mạn nữa.
– Tuyết Du, nàng nói xem, sau này, chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa con? – Hắn đã nhìn nàng cười nhan hiểm, nàng thẹn đến nỗi không nói được gì, chỉ có thể cắn hắn đến chảy máu, nàng nhìn mặt hắn nhăn đến nỗi không thể nói được gì, vậy mà khi nàng hỏi có đau không hắn lại tỉnh bơ mà nói “Không!”
Bao giờ cũng vậy, cho dù là muỗi hay người cắn, hắn cũng đều lắc đầu phủ nhận mình không đau, vậy mà nhìn vết thương nàng gây ra cho hắn đều chảy máu hoặc đều sưng lên!
– Này vị cô nương xinh đẹp, ta không cần biết nàng là ai nhưng tốt nhất nàng không nên động tay động chân với một nam nhân như ta được! Nói tóm lại, nàng không phải là nương tử ta, nên nàng không được cắn ta! – Hắn đã nói thế với nàng khi một lần nàng cắn hắn đến nỗi hắn có thể ăn thịt nàng ngay lúc đó, nhiều khi… nàng rất sợ hắn!
Hai mắt hắn khẽ cử động, cả người hắn cũng không còn nằm yên, người hắn lúc này đang phát sáng!
Thứ ánh sáng đó rất kì lạ, đến nỗi nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của ánh sáng đó… vô cùng ghê gớm!
Tuyết Du nhìn vào người hắn, đôi mắt nàng lúc này cũng đang phát sáng, nàng dùng tay vuốt nhẹ hai mắt, lập tức tròng mắt nàng trở thành màu đỏ máu… một giọt nước mắt rơi trên má nàng…
Điều này… thật quá sức tưởng tượng của nàng!