Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 26


Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 26

CHƯƠNG 26
Chap 26.1
“Phải dọn dẹp lại thôi!”. Hắn tự nhủ, không suy nghĩ về những chuyện không đâu nữa, hắn bắt đầu dọn dẹp, đầu tiên là thu dọn giấy viết trên bàn. Ngày đó đi vội, hắn không thể dọn dẹp lại căn phòng được.
Cầm những mảnh giấy khá nhỏ lên, hắn mỉm cười: “Cái này chắc chắn là của Tử Nguyệt rồi! Con muỗi nhỏ này, lại thích ra trò xài phép thuật!”
Nhắc đến nó, Hắc Phong cũng nhận ra, từ lúc gặp nó lần cuối ở gian hàng kẹo đó, hắn không còn thấy tung tích con vật nhỏ nữa, không biết là vì giận hay vì một lí do nào khác, nhưng nó không hề báo với hắn một tiếng mà một đi không tung tích, cũng vì chuyện con yêu tinh đó mà hắn cũng quên mất mình còn một người bạn quan trọng đang mong mình đi tìm.
“Thật hổ thẹn!”. Hắn tự trách, đã có lỗi với Tuyết Du, nay hắn lại có lỗi với Tử Nguyệt, những người bên cạnh hắn đều muốn rời xa hắn.
Lắc nhẹ đầu, hắn cố xua đi hình ảnh con muỗi nhỏ đang giương đôi mắt trong veo nhìn hắn, hắn vẫn phải dọn dẹp.
Giường như đâu đâu cũng có sự tồn tại của con muỗi này thì phải! Căn phòng của hắn chưa có nơi nào mà nó không tìm ra, ngay cả… những bài thơ tình hắn tự viết nó cũng đem ra đọc trộm rồi cười khì khì trước mặt hắn, bằng chứng là mỗi khi nó đậu ở chỗ nào chỗ đấy liền có một dấu chấm đỏ như son.
Chính vì điều kì lạ đó mà hắn cũng tập quen dần với cái thói kì lạ của nó, đôi khi nó thật giống trẻ con, đôi lúc lại nghiêm túc như người trưởng thành, toàn nói năng đâu đâu!
Đưa tay cóc đầu mình một cái, Hắc Phong cố gắng chui ra khỏi những suy nghĩ của mình, đúng là càng tập trung đầu óc càng mê muội!
Tử Nguyệt… ngươi bay ra khỏi đầu ta được không?
rRr
Đưa tay lật từng trang sách, Hắc Phong đưa tay che miệng, đã ba ngày rồi, không ngày nào hắn không yên với cô nương tên Khúc Dạ Ngân đó, cho dù hắn có nói lời cay độc đến mấy cô ta vẫn cương quyết ở lại, đúng là bám dai hơn cả đĩa.
Cũng may trong Quách phủ của hắn còn có căn phòng này là sảng khoái nhất, không bao giờ bị ai làm phiền, ngay cả phụ thân phụ mẫu của hắn còn chưa dám bước đến.
Đưa miếng ngọc bội tuyệt đẹp kia lên ngắm, Hắc Phong thở dài thườn thượt. Đã biết nàng có người khác nhưng ta vẫn còn hi vọng! Có viển vông quá không? Lời nguyện ước của hắn và Tuyết Du, giờ vẫn còn tác dụng chứ?

Quay quanh đầu hắn trong ngày chỉ toàn là câu hỏi về Tuyết Du, Tử Nguyệt, hai người này như muốn ăn sâu vào não hắn, mỗi người lấy cắp một ít để đến nỗi giờ hắn không thể nghĩ được gì ngoài hai bọn họ.
Hắn không hề cảnh giác, thế nên có một bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve hắn, thân thể ấm nóng của người đó áp vào lưng hắn. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng âm điệu lại hoàn toàn khác với “nàng”:
– Hắc Phong, miếng ngọc bội này thật sự rất đẹp! – Đôi môi quyến rũ cười, đưa một ngón tay xoắn nhẹ một đường trên miếng ngọc bội, nàng ta quả thật là RẤT – CÓ – SỨC – CÔNG – PHÁ!
Hừ lạnh một tiếng, Hắc Phong đẩy Khúc Dạ Ngân sang một bên, nhìn nàng ta bằng ánh mắt giết người:
– Ai cho cô tự ý vào đây? – Nói, hắn còn gầm lên, khiến Khúc Dạ Ngân từ thế chủ động liền thành thế bị động, đứng im không nhúc nhích, giương đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, hai hàm răng cắn chặt với nhau.
Thấy nàng ta im lặng, Hắc Phong nhếch môi tiến đến, áp sát khuôn mặt tuấn mỹ của mình vào mặt nàng ta, bàn tay thô bạo kéo cằm Khúc Dạ Ngân lên, giọng mang đầy sự cảnh cáo:
– Ta nói trước với cô, ở đây tốt nhất nên ngồi im một chỗ, nếu không… cô không còn tự mình đi được đâu!
Cằm Khúc Dạ Ngân bị hắn bóp cho đến bầm tím, nàng ta sợ hãi nhìn hắn, không ngờ hắn cũng có lúc sắc đá đến vậy, quả thật nàng không hề nghĩ đến, cuối cùng người chịu thiệt lại là nàng! Đợi đến lúc nước sắp đong đầy khoé mắt, Hắc Phong mới buông tha cho nàng, nàng lúc này đương nhiên là ôm cằm rồi ho sặc sụa.
Gây chuyện xong, hắn điềm nhiên ngồi xuống ghế, tiếp tục cầm sách lên đọc, cứ nghĩ chắc chắn Khúc Dạ Ngân sợ hãi sẽ không làm phiền hắn nữa. Nhưng… hắn đã lầm!
Quách phu nhân mặt tím mét đi vào, đập bàn hắn một cái, trước nay là bà nhịn Hắc Phong nhưng chuyện này bà không thể nhịn được.
– Hắc Phong, con có biết mình đang làm gì không? – Giọng bà nói gần như hét lên, Hắc Phong nhìn biểu hiện của bà, hai tròng mắt có chút dao động.
Nhìn Khúc Dạ Ngân đang khốn khổ kia, Hắc Phong hừ lạnh, tiếp tục cúi xuống đọc sách. Quách phu nhân dựt sách từ tay Hắc Phong ra, đập vào người hắn vài cái, bà nói mà vừa vui vừa buồn:
– Hắc Phong, con đang làm hại con mình đấy!
Chap 26.2

Có phải số phận đã an bài… hai ta không là của nhau?
Hắc Phong lúc này giống như kiểu nghe không rõ, ngước đầu nhìn Quách phu nhân ý bà hãy nói lại, Quách phu nhân cố kìm nén cảm xúc trong lòng, lúc này đập vào vai hắn thât mạnh:
– Con trai ngốc, con sắp được làm cha rồi!
rRr
– Bao lâu rồi? – Hắn không nhìn, cũng không biểu hiện thứ gì, trên khuôn mặt hắn là một vẻ ảm đạm khó tả.
Khúc Dạ Ngân cúi đầu, môi mấp máy, giọng nói thật nhỏ nhẹ, vẫn còn sợ hãi vì hành động ban nãy của hắn.
– Từ khi xảy ra chuyện đó, cỡ một tháng sau thiếp có nhiều biểu hiện lạ, mẫu thân cho gọi đại phu khám và…
Không cần nói tiếp cũng biết, Khúc Dạ Ngân là đang mang thai đứa con của hắn!
Hắn không ngờ, mọi chuyện bây giờ lại có thể thành ra như vậy! Số phận đưa đẩy những con người yêu nhau phải xa cách, nhưng người không duyên còn nợ lại đến bên nhau! Tàn độc, thật đúng là tàn độc!
Nguyệt lão… có phải ông đang xe nhầm sợi không? Hà cớ để ta cùng một cô nương không duyên lại có phận bị trói buộc bởi một sinh linh vô tội chứ?
Quách phu nhân thấy cả hai đều im lặng thì lên tiếng quyết định:
– Mọi chuyện con cũng biết rồi, Dạ Ngân chỉ vì không muốn trói buộc con bởi thai nhi trong bụng nó nên mới muốn ở đây để bồi đắp thêm tình cảm, con không những không tán thưởng lại còn dám làm cốt nhục của mình suýt chút nữa bị thương!
Giảng đạo xong, bà còn nhàn hạ uống trà:
– Ta đã chọn ngày rồi, Dạ Ngân đã đến phủ ta đã lâu, lúc nào cũng chờ con mỏi mòn về để hoàn thành hôn sự, nay cái thai cũng dần lớn, chúng ta nên tổ chức thành thân sớm một chút, ngày mai bắt đầu tiến hành luôn!

Hắn còn chưa đồng ý, phụ mẫu đã quyết định luôn rồi sao?
Sắc mặt Hắc Phong ngày một đen đi, hắn nhìn phụ mẫu của mình, không nói nên lời, lỗi là tại hắn!
Đau khổ chấp nhận liệu có ích gì không? Nhận lại được những gì? Hay mất mát to hơn rất nhiều?
Hắc Phong đưa tay day day trán, không ngờ Khúc Dạ Ngân lại mang trong mình cốt nhục của hắn, nhưng hắn không hề yêu nàng ta, người hắn muốn lấy là Tuyết Du!
Chỉ có nàng ấy mới có thể làm cho hắn được hạnh phúc, tuy chỉ bên hắn không bao lâu nhưng lúc nào ở đâu, hắn cũng đều có thể cảm giác được Tuyết Du đang ở ngay bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, che chở cho hắn!
Giờ nàng không yêu hắn nữa, hắn phải làm sao đây?
” Khúc Dạ Ngân… ta sẽ chăm sóc cho nàng! “. Đôi mắt thâm sâu của hắn còn ẩn hiện một lớp sương mù…
Ngày thành thân, là một ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình, là ngày mình có thể gửi gắm tình cảm cho người mà mình yêu thương, người mà mình tin tưởng dành chọn cả cuộc đời.
Khi đã chắc chắn thì quyết định không được thay đổi, như vậy mới là điềm tốt!
Khúc Dạ Ngân trong bộ y phục tân nương cực kì sặc sỡ, gương mặt trang điểm khá đậm được tô mày một cách cẩn thận, nhìn nàng ta bây giờ như một đoá hoa hiếm gặp trong nhân gian, năm trăm năm mới có một bông, khuôn mặt nàng ta lúc này vui sướng đến phát điên!
Hắc Phong trong bộ y phục tân lang, gương mặt thanh tú, ngũ quan sắc sảo nhưng gương mặt lại nén một niềm đau khó tả.
Phải, hắn đang rất cố gắng, cố gắng để làm một người cha thật tốt, một người cha khiến con phải tự hào như cha hắn năm xưa vậy!
Lễ thành thân diễn ra thật nhanh chóng, chỉ với bốn câu nói thôi, Khúc Dạ Ngân cùng Hắc Phong lại có thể trở thành vợ chồng.
– Nhất bái thiên địa!
Có trời có đất, có Ngọc Hoàng và các vị thần tiên chứng kiến, hơn cả là có một người nữa, chỉ là không xuất hiện.
– Nhị bái cao đường!
Ai cũng vui vẻ chúc mừng cho cặp tân lang tân nương này, trai tài gái sắc, lại có thêm một tiểu tử trong bụng tân nương nữa, chẳng phải là Song Hỷ Lâm Môn hay sao? Vậy tại sao chỉ có mình tân nương cười? Còn tân lang, tại sao lại không hề biểu hiện một chút gì trên khuôn mặt?

– Phu thê giao bái!
” Người ta muốn thành thân… chỉ có nàng thôi Tuyết Du! “. Cố nén từng chữ vào lòng, Hắc Phong nuốt nỗi đau vào sâu trong tim, không để ai có thể thấy được vẻ đau thương của hắn, có ai hiểu được?
Một sinh vật lạ nãy giờ luôn bay khắp căn phòng, chứng kiến sự rộn ràng, những lời chúc phúc, cầu mong cho cặp vợ chồng mới cưới này.
Nhưng mà… những lời nói này như dao cứa vào tim nó, cắm một nhát thật sâu, thật sâu vào tim!
Loài người là vậy! Nam nhân trên đời này được mấy ai chung tình như Ngưu Lang – Chức Nữ, Lương Sơn Bá – Trúc Anh Đài?
Nó, nó không có được diễm phúc đó, người nó yêu phản bội lại nó rồi!
“Hắc Phong… ta… ta…”. Tử Nguyệt bay lởn vởn cuối cùng cũng dừng lại, nhìn từ một góc nhìn xuống đôi tân lang tân nương kia, đôi mắt nó chỉ có thể nhìn đi mà không thể nhìn lại, vì nó sợ, nước mắt nó sẽ rơi, à là muỗi mà, làm sao có nước mắt được!
– Đi vào động phòng!
Quàng tay Khúc Dạ Ngân như trói sợi xích này bên mình mãi mãi, hai tròng mắt của Hắc Phong mịt mờ sương phủ, toàn là màu đen ảm đạm.
“Tuyết Du… nàng không nên như ta, phải lấy người mà mình yêu thương, thì mới hạnh phúc!”
“Hắc Phong… đời này kiếp này… ta chỉ yêu một mình chàng thôi, mãi mãi không có người thứ hai!”
Tròng mắt đen kia chợt loé sáng, Hắc Phong cố nhíu chặt mắt nhìn kĩ con vật đang đậu ngay cửa, chỉ cần nhìn hắn có thể nhận ra sự khác thường của nó, một chấm nhỏ màu đỏ trên đầu!
– Tử Nguyệt… Tử Nguyệt… ngươi phải không? – Không cần biết là thật hay tưởng tượng, hắn nhất định phải thử!
Tử Nguyệt nhìn Hắc Phong, là hắn đang gọi mình sao? Có thật là nhìn thấy mình không? Hay do mình tưởng tượng?
Chuẩn bị đáp lại thì một cơn gió nhẹ thổi đến, cuốn Tử Nguyệt đi đâu đó. Hắc Phong đảo mắt nhìn quanh cánh cửa, không hề có, không lẽ hắn hoang tưởng?
“Tuyết Du, Tử Nguyệt… hai người thật nhẫn tâm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.