Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 24


Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 24

CHƯƠNG 24
Chap 24.1
Thiên Giai bế Tuyết Du trên tay, bay vô định trên bầu trời đêm tĩnh lặng. Tuyết Du ngước đôi mắt bất lực nhìn nam nhân kia, môi nàng nhẹ mấp máy:
– Lục Thái Tử… rốt cuộc… ngươi đang đưa ta đi đâu?
Thiên Giai cúi đầu nhìn mỹ nhân trong vòng tay mình, hắn đau lòng hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng:
– Ta đưa nàng đi trị thương!
– Vậy… ngươi có thể… đưa ta đến một nơi không?
Thiên Giai đáp nhẹ xuống đất, đưa Tuyết Du vào một căn nhà tre trong khu rừng không ai ở.
Đặt Tuyết Du lên giường tre, Thiên Giai ngồi phía sau nàng, dùng nội công bắt đầu trị thương. Nhìn sắc mặt của Tuyết Du rất kém, xem chừng lần này hắn sẽ tốn không ít công sức để cứu nàng.
– Nàng ngốc thật! Tại sao không dùng ” Tuyết Chỉ Nan” để hạ con yêu quái đó cơ chứ? Sức của nàng thật quá thừa đối với nó! – Thiên Giai bực mình lên tiếng, nhìn vết thương trên người nàng đau lòng không thể tả, đã thế trong vết thương còn có độc, con yêu quái dùng chiêu này nhất định là muốn dùng một chiêu để giết người mà!
Tuyết Du lúc này căn bản là không bận tâm đến điều đó, một lát sau nàng ngẫm nghĩ lại lời hắn nói, giọng có chút ngạc nhiên:
– Ngươi đã giúp ta còn gì! Chỉ cần ta thành người thì mọi công lực lập tức sẽ biến mất! Chẳng phải sao?
Thiên Giai im lặng một lúc, không biết mỹ nhân trước mặt hắn là giả ngốc hay cố ý nữa, lát sau hắn nói lại, trong lòng có chút áy náy:

– Thật ra… nàng vẫn còn công lực, ta không thể làm cho nàng hoàn toàn biến thành người, lúc đó trong lúc hoá phép, ta mới phát hiện ra, chỉ có lệnh của Ngọc Hoàng mới có thể làm cho nàng trở về với bộ dạng cũ. Ta hoá phép cho nàng, không những không giúp nàng, mà ngay cả lúc nào nàng biến thành người biến thành muỗi nàng cũng không thể phân biệt được!
Chất độc đã được đưa ra ngoài, người Tuyết Du nhẹ đi được một chút, hai mắt nàng nhắm lại, lúc này thật sự trong đầu nàng rất rối:
– Nói vậy thì lúc nào ta biến thành muỗi cũng không biết sao?
– Đúng vậy. – Thiên Giai không phủ nhận, chuyện này đúng là do hắn cứ nghĩ mình có thể giải chú được cho Tuyết Du, không hề nghĩ tới nó sẽ làm hại tới nàng!
Những hình ảnh của Hắc Phong một lần nữa lại hiện ra trong đầu Tuyết Du, nàng lúc này lại nhớ đến cảnh hắn nhìn mình bị Thiên Giai đưa đi mà không thể làm được gì, lòng nàng lúc này thắt lại, giờ hắn không biết có sợ nàng không? Khi nàng được một người từ trên trời bay xuống cứu cơ chứ?
Nhớ lại, nàng còn mang máng nghe được lời Thiên Giai nói với Hắc Phong, nàng quay đầu lại có chút không hiểu:
– Rốt cuộc ngươi đã nói gì với Hắc Phong? Ngươi quen biết chàng ấy sao?
Thiên Giai chợt sững người, hắn tên là Hắc Phong sao? Vậy vì sao hắn lại có thể giống Thiên Truỳ một cách tai hại như vậy?
– Không sao, chỉ là ta nhận nhầm người! – Thiên Giai khẽ lắc đầu, có thể chỉ là người giống người mà thôi!
rRr
Sáng hôm sau, mặt trời vừa mới lên đỉnh, Hắc Phong cau đôi mày lại, cố thích ứng với thứ ánh sáng kia.
Tỉnh dậy, hắn đã thấy mình nằm ở dưới đất, hắn ngồi dậy xoa xoa đầu mình, cố gắng nhớ lại những gì còn sót lại trong đầu.
Đêm qua… hắn nhớ mình cùng mọi người trong làng đặt bẫy bắt yêu quái… con yêu quái đó vùng lên, định giết hắn, lúc đó Tuyết Du xuất hiện cứu hắn nên bị thương, sau đó có một con yêu quái khác định giết hắn và Tuyết Du, một nam nhân không biết từ đâu xuất hiện, giết con yêu quái rồi đem Tuyết Du đi…

Vậy rốt cuộc… chuyện Tuyết Du đến đây là có thật sao? Nàng ấy vì ta mà bị thương, không biết giờ này nàng ấy có sao không?
Đang mê man trong dòng suy nghĩ, Hắc Phong không để ý những người ngất tối hôm qua bắt đầu tỉnh dậy, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng nói.
– Con yêu quái đó đâu rồi?
– Nhìn xem, vệt máu còn ra đây nè!
– Tối hôm qua ta nhớ con yêu quái đó vùng lên làm đứt lưới, sau đó chúng ta ngất đi, không biết trời trăng mây đất gì luôn!
Cuối cùng đảo quanh một lướt, bọn họ nhìn chằm chằm vào người Hắc Phong, trên người hắn lúc này cũng bê bết máu, phải, đó là máu của Tuyết Du!
Bọn họ cứ nghĩ là hắn giết được con yêu quái vì cứ nghĩ máu trên người hắn là của yêu tinh, Hắc Phong dứt khoát phủ nhận nhưng bọn họ lại nghĩ Hắc Phong đang khách sáo, ai cũng tôn vinh Hắc Phong và cảm tạ không ngừng.
– Quách công tử, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? – Kỳ Ninh sau một đêm ngủ say, sáng dậy đã nghe thấy tiếng ồn liền ra ngoài đây nghe ngóng, quả nhiên là ở dây có rất nhiều người.
Hắc Phong đưa mắt nhìn Kỳ Ninh, lắc đầu một cái, hắn vốn không cho vị cô nương này tham gia vì hắn nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra hắn thật không biết ăn nói như thế nào với Hà Tiêu Mộ – Hà đại nhân, vì thế, ngay sau khi ăn cơm xong, hắn đã khuyên cô ta đi ngủ sớm.
– Không có gì, mọi chuyện đã được giải quyết, chúng ta mau chóng về phủ!
Còn chưa kịp ăn sáng, Hắc Phong cùng Kỳ Ninh đã lên đường, mặc cho bao nhiêu lời khẩn thiết xin ở lại của những người trong làng, Hắc Phong vẫn nhất quyết đi.
Trên đường đi, Kỳ Ninh không ngừng hỏi Hắc Phong bao nhiêu câu hỏi, Hắc Phong chỉ vẻn vẹn trả lời ngắn gọn nhất có thể: ” Mọi chuyện đã được giải quyết, từ nay sẽ không có một người nào phải chết vì hai con yêu tinh đó nữa! Cô nương hãy yên tâm bẩm báo với Hà đại nhân.”
Kỳ Ninh lúc này không thể nói gì hơn, trong lòng cô còn nhiều tiếc nuối, đi với Hắc Phong chưa được bao lâu không ngờ lại sắp phải nói lời từ biệt.

Đi được nửa ngày đường, cuối cùng cũng đến nơi, Hắc Phong nhìn Kỳ Ninh chào:
– Kỳ Ninh cô nương, xin hãy chuyển lời của ta tới Hà đại nhân, ta thật có lỗi, không thể từ biệt được đàng hoàng.
Hắc Phong quay đầu bước đi thì bị bàn tay của Kỳ Ninh kéo lại, cô nhìn hắn, hai má đỏ hồng trông thật e ấp, nhìn cô lúc này thật xinh đẹp, Kỳ Ninh nhỏ giọng:
– Hắc Phong… nếu huynh không chê… ta muốn được là người của huynh!
Nói xong, Kỳ Ninh cúi đầu xuống, thầm mong Hắc Phong sẽ đồng ý.
– Xin lỗi cô nương… ta yêu người khác rồi! – Hắc Phong mỉm cười, hắn rút tay lại, chào Kỳ Ninh rồi nhanh chóng rời đi.
Một giọt nước mắt rơi trên khuôn măt Kỳ Ninh, cô mỉm cười: ” Quách công tử… huynh là người có tài, người nào được huynh yêu nhất định sẽ hạnh phúc. Kỳ Ninh ta không có diễm phúc, chỉ chúc huynh được bách niên giai lão cùng người mình yêu! ”
Chap 24.2
Hắc Phong đi đến căn nhà của vị đại thẩm lúc trước mình có ghé tới, hắn lo lắng cho hai vị huynh đệ của mình không biết có xảy ra chuyện gì không?
Hắn vào căn nhà đó, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện không có một bóng người. Nỗi lo lắng của hắn ngày một lớn lên, thật sự nếu hai bọn họ xảy ra chuyện gì có lẽ hắn sẽ là người chịu đau khổ nhất. Tìm kiếm khắp căn nhà cũng không thấy vị đại thẩm kia đâu, hắn liền ra ngoài tìm kiếm. Dạo quanh căn nhà một lượt, hắn mới nhìn thấy vị đại thẩm kia đang gánh rau đi về phía hắn. Vừa nhìn thấy hắn, vị đại thẩm kia mừng rỡ đi tới nắm tay hắn:
– Công tử, người đã điều tra được gì chưa? Thủ phạm giết con ta là ai?
Hắc Phong thương xót nhìn vị đại thẩm, tuổi đã cao vậy người con trai nương tựa lại ra đi sớm, Hắc Phong mỉm cười an ủi bà:
– Ta đã tìm ra thủ phạm rồi, kẻ đó đã bị trừng phạt, đại thẩm có thể yên tâm sống rồi!
Vị đại thẩm đó cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng thì con của bà cũng được an nghỉ nơi chín suối, bà có thể yên tâm được phần nào rồi.
– Đại thẩm có thể cho ta biết hai huynh đệ của ta rốt cuộc đang ở đâu?

Nghe xong, bà như nhớ ra gì đó, liền đí vào trong nhà, sau đó đưa cho hắn một bức thư: ” Hắc Phong, bọn ta sẽ trở về Quách Quận Phủ đợi huynh. Vốn dĩ là hai ta định ở lại, nhưng cô nương đi cùng chúng ta, cô ta là một con yêu quái định làm hại bọn ta, cũng may huynh có hai chiếc vòng hộ mệnh đưa cho bọn ta, con yêu quái đến gần thì bị bật ra xa, sau đó không dám quay lại đây nữa. Bọn ta sợ hãi nên quyết định về nhà huynh trước. – Bạch Lý Vũ ”
Bức thư vẻn vẹn chỉ có vài chữ nhưng cũng đủ diễn tả được hết nội dung của cuộc trò chuyện.
Hắc Phong cảm tạ vị đại thẩm đó nhanh chóng lên đường trở về thành Lạc Hoa.
Căn nhà tre nhỏ bé nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hắc Phong, không hiểu vì sao từ lúc trở về thành Lạc Hoa, nơi hắn muốn đến lại là nơi này.
Nó vẫn vậy, vẫn đơn thuần như chủ của nó, mộc mạc, thanh tú, giản dị, Tuyết Du đúng là một cô gái tốt hiếm thấy, chỉ tiếc là hắn phát hiện ra nàng quá muộn.
Nghĩ vậy, Hắc Phong thật muốn không tin sự việc xảy ra lúc trước, cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, là do hắn nhớ Tuyết Du nên mới mơ nàng vậy thôi, nàng không thể nào ở đó được, cũng không thể vì hắn mà bị thương được, nàng cũng không thể quen biết một nam nhân khác ngoài hắn được!
Tự nhủ với chính bản thân mình, Hắc Phong tiến đến chỗ căn nhà tre, đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ.
Hắn cũng thật không ngờ, người mà mình luôn nhớ bao nhiêu lâu, lại có thể phản bội mình như vậy!
Bên trong gian nhà, trên chiếc giường tre, một nam một nữ quấn quít bên nhau, nữ nhân dựa vào bờ vai của nam nhân, nam nhân thì đưa tay ôm nữ nhân vào lòng, tuy hắn chỉ nhìn góc độ ở phía sau lưng nhưng thế thôi cũng đoán được họ có quan hệ không bình thường, nhìn dáng nữ nhân, chín phần hắn đã đoán ra đó là ai!
” Thì ra… tình cảm nàng dành cho ta… đều là giả! “. Khoé môi hắn cong lên một nụ cười gượng ép, trái tim hắn như chết lặng, nữ nhân mà hắn yêu đang tay trong tay bên một nam nhân khác.
Hai chân hắn như không đứng vững, đi từng bước giật lùi ra sau, hắn lắc nhẹ đầu, tự an ủi mình: ” Vậy là ta đã tự mình tưởng tượng rồi! Ha ha ha ha… trong khi nàng đang bên cạnh một nam nhân khác ta lại có thể mơ nàng đang ở bên cạnh ta, bị thương vì ta! Giờ thì ta hiểu rồi! ”
– Ta sẽ không đau… vì nàng nữa!
Hắc Phong lặng người trong giây lát, nhanh chóng rời khỏi căn nhà nơi có người hắn yêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.