Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau

Chương 22


Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 22

CHƯƠNG 22
Chap 22.1
Ánh mắt Thiên Giai thoáng chốc sắc lạnh, như nổi cả gai gốc, hắn nhìn thứ sinh vật nhỏ bé kia, qua đôi mắt thần hắn có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nó đang cứng đờ.
– Nàng nói lại cho ta xem? Rốt cuộc nàng không muốn về sao? – Xung quanh hắn, không khí ngưng tụ lại, nếu cứ tiếp tục có thể sẽ tạo ra một cơn bão rất lớn.
Đầu Tử Nguyệt cúi xuống đất, hai cánh nó rủ xuống giống như con muỗi sắp chết, gan nhỏ của nó sắp bị tên nam nhân này bóp chết rồi, trông hắn giống như là người định đoạt mọi thứ từ nàng vậy.
” Lục Thái Tử, lỗi là ta làm rơi viên Long Nhãn, cho dù là ngươi có xin Ngọc Hoàng ân xá cho ta, ta cũng nhất định tìm ra viên Long Nhãn mới trở về! ”
Nữ nhân này… thật quả là làm cho Lục Thái Tử đau lòng, nhìn người hắn yêu đang ở trong bộ dạng này, trái tim sắc đá của hắn nứt thành từng mảng.
Hắn đau lòng nhìn sinh vật nhỏ đang nấp mình trên tảng đá, khẽ thở dài một cái, hắn mềm lòng :
– Lần này ta đến đây chỉ để xem tình hình nàng ra sao, biết nàng vẫn sống tốt ta cũng đỡ lo hơn rồi. Nhưng ta cũng nói trước với nàng, khi nàng tìm ra viên Long Nhãn ta nhất định sẽ đưa nàng về Thiên Đình!
” Nhất định rồi! “. Không chần chừ, Tử Nguyệt gật đầu, còn được bao nhiêu thời gian, nó nhất định sẽ tận dụng để được ở bên Hắc Phong.
Thiên Giai nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Tử Nguyệt, trong lòng hắn có chút khó chịu, lại nghĩ đến bóng dáng nam nhân mà Tử Nguyệt đậu trên vai, hắn lại mang thêm ghen ghét trong lòng, rốt cuộc bóng nam anh tuấn đó đẹp đến cỡ nào lại khiến cho Tử Nguyệt phải muốn ở lại nhân gian chứ?
– Còn nữa… nàng hoá thành muỗi thế này không tiện cho lắm, với công lực ở bộ dạng này của nàng sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, vì thế ta sẽ phá lệnh biến thân trong người nàng, có thể nhan sắc của nàng sẽ không giống trước nhưng công lực sẽ mạnh lên nhiều, nàng sẽ dễ dàng kiếm được viên Long Nhãn.
” Nhan sắc khác lúc trước sao? “. Tử Nguyệt suy nghĩ, nếu như sau khi khuôn mặt nàng trở nên khác đi, Hắc Phong còn nhận ra nó không? Nếu không, cho dù là sức mạnh tăng lên gấp bội hay cho dù tìm được viên Long Nhãn, nàng cũng không cần.
Linh linh linh linh… Tử Nguyệt bay đến, đối mặt trước mặt Thiên Giai, đôi mắt đen nhìn vào đôi mắt đầy u ám của hắn.
” Ngươi có cách nào để ta trở thành người nhưng nhan sắc vẫn là của ta không? ”

Chẳng lẽ nhan sắc lúc này đối với nàng là quan trọng sao? Thiên giai nghi ngờ vị nữ nhân xinh đẹp mà hắn yêu trước nay chưa từng coi trọng nhan sắc, nhưng hôm nay nghe nàng hỏi vậy chắc hẳn có lí do của nó, mà nguyên nhân này chắc hắn cũng đoán ra được.
– Không được, đây chỉ là ta muốn giúp nàng dễ dàng hoạt động hơn, nếu như trở về với nhan sắc của nàng, nàng sẽ không còn công lực nữa.
Còn nhan sắc, nhưng không còn công lực? Nàng nguyện để Hắc Phong nhận ra mình còn hơn chịu cảnh hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, xa lạ.
” Ngươi có thể… giúp ta được không? ”
rRr
– Quách công tử, huynh nhìn xem, chúng ta qua đó thử! – Kỳ Ninh níu lấy vai Hắc Phong mỉm cười, đưa tay chỉ về một đám người ở phía trước – Có thể ở đó có chút manh mối nào đó!
– Được. – Hắc Phong gật đầu, đôi mắt hắn vẫn đảo xung quanh một lượt, cố tìm kiếm một thứ gì đó, con muỗi nhỏ rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Hắc Phong cùng Kỳ Ninh đến đến chỗ một đám đông, họ như đang nói chuyện gì đó rất đáng sợ vì hắn có thể thấy sắc mặt của họ không được tốt cho lắm.
– Xin cho hỏi, ở đây có ai tên A Bang không? – Kỳ Ninh xen vào đám đông, cô cố nói to một chút để bọn họ có thể nghe rõ những lời cô ta nói.
Nhắc đến cái tên A Bang quen thuộc, mọi người ở đó liền xanh mặt, tất cả đồng loạt nhìn về phía hai người vừa mới bước tới, một người trong số đó lên tiếng:
– Hai người là ai?
Hắc Phong nhận được những ánh mắt đầy vẻ tò mò cùng bộ dáng sợ sệt của họ, một mặt thì thật khó chịu, một mặt hắn tiến đến chỗ bọn họ hỏi thăm:
– Ta là người ở thành Lạc Hoa tới đây điều tra một vụ án, ta muốn biết một chút ít về vụ án này!
Kỳ Ninh ở trong đám đông liền đi đến chỗ Hắc Phong, cúi đầu chào:

– Ta là Kỳ Ninh, con gái của Hà Tiêu Mộ, chi huyện Long Hạc, mong các vị giúp đỡ.
Nhắc đến cái tên ” Chi huyện” thôi cũng đủ làm mọi người ở đây phải ngỡ ngàng, tất cả đều nghĩ cuối cùng cũng có người chịu điều tra về vụ án kì lạ này.
Cuối cùng trên môi họ cũng nở một nụ cười vui sướng, ai cũng lao đến chỗ Hắc Phong và Lỳ Ninh hỏi han họ đủ kiểu, như là bọn họ đến đây sẽ làm việc gì đầu tiên, sẽ ở lại mấy ngày, dự tính điều tra ra sao?
Bị mọi người làm cho chết mệt với những câu hỏi, cuối cùng Hắc Phong và Kỳ Ninh cũng được giải thoát, hai người được một người trông số đó đưa về nhà.
– Hai vị muốn biết chuyện gì, ta biết nhất định sẽ nói cho hai vị biết! – Vừa rồi, theo Hắc Phong biết thì vị này là Lưu Bá, đang ngồi trên ghế vuốt râu nhìn Hắc Phong cùng Kỳ Ninh.
– Ta muốn biết tường tận vụ việc của A Bang và cũng muốn đến nhà cậu ta dò xét. – Hắc Phong không che giấu nói ra, hai hàng lông mày của Hắc Phong đan chặt lại, nhìn hắn lúc này thật nghiêm túc, khác với vẻ tao nhã hắn thường có.
Lưu Bá gật đầu, ông ta nhìn lên trời tường tận lại sự việc…
Nghe nói, trong cái làng này, có một gốc cây cổ thụ rất lớn, là nơi trú ngụ của hai con thằn lằn, chúng đã tu luyện hàng nghìn năm nay, mọi người cứ nghĩ chúng không làm hại đến ai, nhưng cho đến một hôm, có một chàng trai trong làng không tin vào câu chuyện quỷ quái này, hắn ta đem rìu chặt đi gốc cổ thụ đó, không ngờ đến sáng ngày hôm sau, mọi người phát hiện ra xác hắn ta, mặt mũi xanh ngét, hai mắt mở trừng, ai cũng sợ nên liền đem xác cậu ta đi chôn. Sau vụ đó, trong làng liên tiếp xảy ra những vụ án không có manh mối, nạn nhân đều là nam nhân, những cái xác hầu hết da đều xanh, hai mắt đều trợn ngược, dân làng ai ai cũng sợ, không một quan huyện nào dám cho người xuống phá án, lần này xem như dân làng ta đã được cứu sống.
– Ở đây thật sự có thằn lằn tinh sao? – Kỳ Ninh từng đọc qua nhiều loại sách, nhưng chưa từng nghe qua có việc tồn tại những sinh vật hoá yêu.
Lưu Bá vừa nghe Kỳ Ninh nói, ông ta đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, nhanh chóng đi ra đóng cửa, đến khi trở lại, ông ta chỉ dám nói nhỏ:
– Các vị không biết đấy thôi, trước đây ta cũng không tin vào những chuyện này lắm đâu, cho đến một đêm, ta đang đứng trước cửa phòng, nhìn ra bên ngoài gốc cây to, ta thấy… có hai bóng người đậu trên một thân cây, do trời tối nên ta không nhìn thấy nhưng ta chắc chắn đó là hai con yêu tinh vì ngay sau đó, người làm A Tứ ở nhà ta đột nhiên lăn ra chết, cái xác đó thật giống với những cái xác kia mà ta từng thấy.
Kỳ Ninh lo sợ gật đầu một cái, cũng may nạn nhân hầu hết là nam nên nàng cũng có chút yên tâm, nghĩ đến nạn nhân là nam, Kỳ Ninh không hiểu sao lại đưa mắt nhìn vị nam nhân nãy giờ vẫn còn ngồi suy tư đó. Trông hắn không có vẻ gì là lo sợ cả, toàn người hắn toát ra một vẻ lạnh lùng khó cưỡng lại, nghĩ có khi ngay cả yêu ma cũng khó mà đối phó được với sắc đẹp hiếm có của hắn.
Lưu Bá kể xong nhìn Hắc Phong vẫn còn im lặng, trong lòng lại nghĩ không biết Hắc Phong có đổi ý không phá án không, nếu thật sự như vậy thì dân làng này sẽ chết dần chết mòn với hai con yêu quái mất.
– Quách công tử, bây giờ còn muốn đi tìm sự thật của vụ án này không?

Sự thật đã quá rõ ràng còn gì, chỉ là kẻ phạm tội không xuất đầu lộ diện thôi! Hắc Phong nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn đúng một cách.
Dùng hắn làm mồi nhử mà thôi!
Chap 22.2
Màn đêm dần dần buông xuống, bóng tối len lỏi mọi ngóc ngách, làm cho không gian thêm mờ nhạt. Ánh trăng lúc này là thứ ánh sáng duy nhất có thể đem lại sức sống cho mọi vật trong bóng tối này, nó chiếu thứ ánh sáng đó lên mọi thứ, bóng của mọi thứ nhờ ánh trăng mà chiếu xuống mặt đất, tạo thành những hình thù kì dị.
Hắc Phong ngẩng đầu nhìn vầng trăng, hai mắt hắn nhắm lại để có thể hưởn thụ được hương gió thoảng vào không khí thổi qua mang theo hương hoa trong vườn.
Đứng một mình ở đây, vậy mà hắn không hề sợ hãi một điều gì, cho dù biết sắp tới mình sẽ trở thành một con mồi ngon hiếm có.
Quả nhiên, được một lúc, những tầng may dần dần xuất hiện, che lấp mảng sáng của ánh trăng, làm Hắc Phong không thể nhìn rõ được mọi thứ trước mặt mình.
Những trận gió bắt đầu nổi lên, thổi bay những chiếc lá khô trên những cái cây gần đó. Hắc Phong nhíu mày nhìn xung quanh, sau đó đưa tay lên che mặt.
Một mùi tanh tưởi từ đâu bốc lên phía sau lưng hắn, nhận thức được hắn liền quay đầu lại, trước mắt hắn lúc này là một con vật gì đó người không ra người ma không ra ma, trông nó thật ghê tởm.
Hắc Phong giật mình, cho dù đã nghe Lưu Bá nhắc trước nhưng không ngờ ngay lúc này hắn lại mất bình tĩnh đến như vậy, hắn bất giác thụt lùi ra sau, con vật đó thấy vậy cười mỉa, nhe ra hàm răng vàng ố nồng nặc mùi máu, tiến bước về phía hắn. Toàn thân con vật đó màu xanh lá cây, trên người nó toàn là vảy giống như vảy cá, ban tay có những móng vuốt sắc nhọn, cái đuôi dài phía sau luôn ngọ nguậy.
– Ha ha ha… không ngờ ngươi không hề sợ bộ dạng của ta… rất thú vị… ha ha ha… – Tiếng cười quái gở ấy vang lên, kèm theo đó là một cái liếm mép vẻ thèm thuồng.
Hắc Phong lúc này đã bình tĩnh được hơn phần nào, hắn nhìn vào con vật kinh tởm trước mắt, cảm thấy có gì đó quen quen…
Hàng lông mày của Hắc Phong lúc này nhíu chặt lại với nhau, hắn đang cố nhớ rốt cuộc khuôn mặt này hắn đã gặp ở đâu?
– Sao? Ngươi không sợ hả? Như vậy càng tốt, ta sẽ ăn ngươi một cách thoải mái, không như những tên khác, gặp ta là mắt lại trợn ngược lên, rất chán! Ha ha ha ha – Giọng nói quái gở đó vẫn không dứt, kèm theo đó là những tiếng rú đầy sảng khoái của nó.
Nó… đúng rồi… đó chính là cô nương đi cùng ta suốt chặng đường từ Tửu quán đến nhà vị đại thẩm kia, khuôn mặt đúng thật là của cô ta! Nhưng sao trông lúc này cô ta thật ghê tởm! Quả đúng như Tử Nguyệt nói, cô ta chính là một con yêu tinh!
Lấy lại thần sắc, Hắc Phong nhếch môi nhìn con vật kia, nhìn bộ dáng của hắn không có chút gì lo sợ, hoàn toàn là mạnh mẽ!
– Nếu ta nhớ không nhầm… ngươi chính là cô nương đi cùng bọn ta đến nhà vị đại thẩm kia?

Con vật kia vừa nghe Hắc Phong nói vậy, nhất thời cứng miệng, nó đơ người môt lát, sau đó lại cất tiếng cợt nhả:
– Ha ha ha ha… bây giờ ngươi mới để ý sao? Quá muộn rồi! Ha ha ha ha…
– Chết tiệt! – Hắc Phong tức giận, hắn quên mất, hai vị huynh đệ của hắn cùng vị đại thẩm kia sống cùng con yêu quái này, không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không?
Con vật kia đưa chiếc lưỡi dài đỏ lòm của nó ra ngoài tiến đến phía Hắc Phong, cũng may là hắn né kịp sang một bên và tiến đến chỗ gốc cây gần đó.
– Ngươi định chạy sao? Đừng mơ! – Con yêu quái đó nhanh chóng đuổi theo hắn, nhưng vừa tiến đến sát hắn thì đột nhiên một tấm lưới rộng to từ trên cao rớt xuống, cuốn chặt lấy con yêu quái kia.
Dần dần xuất hiện nhiều bóng đen hơn, xung quanh cũng bắt đầu sáng lên những đốm lửa từ những ngọn đuốc, dân làng lúc này reo lên mừng rỡ, ai ai cũng vui mừng hét tướng lên.
– Bắt được yêu quái rồi! Bắt được nó rồi!
– Thiêu sống nó đi! Giết nó đi!
– Banh xác nó ra! Nó ăn thịt người thân của chúng ta đấy!
– …
Khi những ngọn đuốc tiến đến gần thì con yêu quái đó có thể nhìn thấy, ở đây có rất nhiều người! Nó bị lừa sao? Bị sập bẫy?
Giờ nhìn con yêu quái lúc này thật đúng trong hoàn cảnh nghìn phía bao quanh, chỗ nào xung quanh nó cũng có người, lưới thì quấn quanh nó chi chít, không thể nào mà gỡ rối ra được. Hắc Phong đứng lặng một lúc lắc đầu, con yêu quái này đã tạo nghiệt quá nhiều, đã đến lúc nó nên trả giá cho những việc làm của mình.
Tất cả cứ nghĩ mọi việc đến đây là kết thúc nhưng mọi người không thể biết được… con yêu quái này đã tu luyện hàng nghìn năm, sao bọn họ có thể hạ gục bằng chừng đó người cùng với một cái lưới tầm thường quấn quanh nó chứ?
Con yêu quái đó cười mỉa nhìn đám người xung quanh mình, trong chốc lát nó gồng mình lên, hét lên âm thanh chói tai, tấm lưới xung quanh nó bị đứt, nổ tung ra, mọi người đang đứng gần nó đều bị bật văng ra xa bất tỉnh.
Hắc Phong ngạc nhiên nhìn con yêu quái thoát ra nhanh chóng, cũng may hắn đứng cách đó khá xa nên không bị công lực của con yêu quái tấn công, nhưng hiện tại hoàn cảnh của hắn cũng khôg khác bọn họ là bao… con yêu quái đang tức giận tiến lại chỗ hắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.