Đọc truyện Bị Muỗi Cắn, Sao Lại Không Đau – Chương 17
CHƯƠNG 17
Chap 17.1
” Ta có thể ngửi thấy mùi yêu khí ở đây ! “. Tử Nguyệt nhỏ giọng, Hắc Phong nghe vậy liền giật mình.
– Có sao ? – Hắc Phong lẩm bẩm, Bạch Lý Vũ nhìn hắn ngạc nhiên, dạo này vị huynh đệ của mình thật giống mắc bệnh tự kỉ, chuyên gia nói một mình, à không, phải nói là nói chuyện cùng với một con muỗi.
Tử Nguyệt gật gật đầu, linh cảm bao giờ cũng đúng, huống chi nó là tiên cơ chứ, mũi nó còn có thể ngửi thấy mùi khét khét của những con yêu quái.
” Nó đang tiến đến gần chúng ta, huynh cẩn thận, giữa đám đông chúng không dám làm gì đâu ! “. Tử Nguyệt nhắc nhỏ, sau đó hầu hết là không còn ai lên tiếng nữa.
Một vị cô nương xinh đẹp không biết từ đâu xuất hiện, tiến đến gần vị đại thẩm kia :
– Đại thẩm có sao không ạ ? Có cần ta đưa về nhà không ?
Vị đại thẩm nhìn cô nương xinh đẹp, ngay lập tức có cảm tình, mỉm cười thân thiện :
– Đa tạ cô nương, ta không sao, ta vốn đang định đưa vị quan về nhà xem xét cho con trai ta ! – Đại thẩm chỉ vào Hắc Phong.
Cô nương xinh đẹp kia nhìn vào Hắc Phong, hai con mắt lung linh, thẫn thờ nhìn vào nam nhân tuyệt mỹ kia, cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Hắc Phong nhất thời quay đầu lại xem, quả nhiên là có người lén nhìn hắn.
” Hắc Phong, chính là nó ! “. Tử Nguyệt lên tiếng, hai cánh lúc này đập đập không ngừng.
” Có thứ gì đó trên vai của hắn ? “. Vị cô nương đó nhíu mày nhìn thật kĩ, phát hiện có một con vật nhỏ, cô ta nhếch môi cười mỉa mai.
– Một sinh vật lạ có thể nói chuyện, thật thú vị !
Hắc Phong xem từ đầu tới chân cô ta, ngoài vẻ xinh đẹp thì hắn không thể phát hiện được điều gì, chỉ có Tử Nguyệt liên tục phát ra những tiếng chuông gió không ngừng.
” Hắc Phong, nó … nó … nhìn thấy ta rồi ! ”
Cố trấn tĩnh tinh thần của Tử Nguyệt, Hắc Phong đi đến chỗ đại thẩm, mặc kệ Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ vẫn thao thao bất tuyệt.
– Ngươi cứ bình tĩnh, ta sẽ bảo vệ ngươi, nấp đi !
Nhanh chóng, Tử Nguyệt chui vào trong tay áo của Hắc Phong, ngồi trong đó nghe ngóng.
– Đại thẩm, chúng ta đi ngay thôi ! – Hắc Phong mỉm cười, đưa tay ý mời vị đại thẩm rời khỏi tửu quán.
Vị đại thẩm gật gật đầu, vừa định đi thì tay áo bị vị cô nương kia giữ lại :
– Đại thẩm, con có thể đi theo không, nhà đại thẩm xảy ra chuyện như vậy, nhất định con phải ở bên cạnh an ủi !
Cảm tạ không hết lời cô nương kia, đại thẩm gật đầu mừng rỡ nắm lấy bàn tay cô ta :
– Nếu con ta không ra đi sớm thì có lẽ ta đã có một người con dâu tốt như cô nương.
– Đại thẩm khách sáo quá rồi ! – Vị cô nương mỉm cười, nhưng không biết ý đồ thực sự của cô ta là gì.
Hắc Phong lắc đầu lườm cô ta một cái, khiến cô ta lạnh cả sống lưng, cho dù không là người đi chăng nữa, cô ta cũng bị vẻ lạnh nhạt của hắn làm cho khiếp sợ, linh tính cho cô ta biết hắn không phải người bình thường, huống chi cô ta nhìn hắn, từ người hắn … phát ra một luồng sáng trắng rất kì lạ, ý như ánh sáng mặt trời, khiến cô ta phải đau đầu nhức óc mỗi khi nhìn vào.
” Hắc Phong, nó đi theo chúng ta, liệu có xảy ra chuyện gì không ? “. Tử Nguyệt lo lắng lên tiếng.
– Ngươi là muỗi, lo lắng nỗi gì, cô ta không thể làm gì được đâu ! – Hắc Phong lẩm bẩm, thật không hiểu nổi trong đầu con muỗi này nghĩ cái gì.
” Ta chỉ lo cho huynh thôi, ta thì không sao cả “. Tử Nguyệt nhẹ giọng khiến hắn không thể nói nên lời.
– Hắc Phong, huynh đi thật sao ? – Lý Đường Minh từ sau đi tới, nhìn hắn có vẻ lo lắng, dẫu sao cũng đã hứa với bá mẫu rồi, không lẽ không quan tâm đến hắn ?
– Đúng đấy, huynh đi nhỡ xảy ra chuyện gì ta biết phải làm sao ? – Bạch Lý Vũ đập đập quạt, đầu rịn khá nhiều mồ hôi, kiểu này chắc hắn nhanh ra đi sớm vì hắn ta.
Hắc Phong lắc đầu cười, hai tên này giờ thật đúng là vướng chân hắn, chỉ muốn tống khứ đi nơi khác cho xong :
– Không sao đâu, dù sao đã tới thành Lạc Hoa này ít nhất ta cũng phải ra mặt chút ít còn giữ thể diện cho cha ta trên trời cao, huống chi người này còn không hiểu nguyên nhân con mình ra đi, ta thấy bách tích kêu oan mà không giúp sao được ?
Nói đến đây, Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ không thể nói thêm gì, sau một hồi bàn bạc, hai tên đó đã đi đến quyết định :
– Chúng ta sẽ đi cùng huynh !
Vẫn là hai tên đó đi theo làm khổ hắn ta…
Trên đường đi …
– Đại thẩm, bao giờ tới nơi ạ ? – Giữa trời nắng chang chang, Lý Đường Minh không ngừng than nóng, không chịu được lên tiếng.
– Đúng vậy đại thẩm, đã đi hơn ba canh giờ sao vẫn chưa tới nơi ? – Bạch Lý Vũ sốt sắng, cũng may hắn đã có quạt vơi đi chút nóng.
Đại thẩm kia cũng không khá hơn là bao, mồ hôi rịn ra ướt đẫm cả áo, bà khó nhọc lên tiếng, có vẻ áy náy :
– Sắp đến rồi, xin lỗi phải để các vị chịu khổ !
Hắc Phong đi trước được mấy bước, quay ra sau nhìn đại thẩm mỉm cười, đi đến an ủi :
– Không sao đâu ạ, đi thế này có khi lại tốt cho sức khoẻ !
Hắn nhìn cô nương còn đi sát đại thẩm, ánh mắt có chút kiêng dè, đúng hơn là đề phòng.
Còn cô ta, cô ta không biết vì sao từ đầu đến đuôi luôn đưa mắt nhìn Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ, có lúc, cô ta còn liếm nhẹ vành môi khô khốc bên ngoài như thèm khát.
” Hắc Phong, nhìn cô ta thật kinh tởm ! “. Tử Nguyệt ngồi trên vai hắn nói nhỏ, hai cánh muỗi của nó cụp xuống một cách không tự nhiên.
– Ngươi đừng sợ ! – Hắc Phong an ủi, con muỗi này, mình mẩy đầy phép thuật, tại sao vẫn còn sợ một con yêu tinh trong khi hắn lại là người trần mắt thịt, không mang chút sợ hãi.
Có phải … khi ở cạnh người mình yêu phải làm ra vẻ yếu đuối để được bảo vệ, quan tâm, lo lắng không ?
Bờ vai của Hắc Phong thật mềm mại, khiến nó muốn được tựa vào mãi mãi …
Chap 17.2
Căn nhà nhỏ lấp ló phía trước ngay lập tức xuất hiện khi bọn họ đi được một đoạn đường khá xa, phía trước căn nhà có một gốc cổ thụ cao lớn bao bọc bởi bụi rậm xung quanh, cảnh vật lúc này nhìn thật khác lạ, không giống như một căn nhà bình thường.
Hắc Phong cùng mọi người đi vào trong vườn, linh cảm cho hắn biết căn nhà này không bình thường.
” Hắc Phong, ta thấy ở đây thật sự tràn ngập mùi yêu khí ! “. Tử Nguyệt lên tiếng, chính nó cũng đang cảm thấy rùng mình.
– Ta cũng thấy vậy, nơi này thật u ám ! – Hắc Phong nhẹ gật đầu, cố làm ra vẻ như bình thường.
Một đôi mắt xanh phát sáng loé lên, hàm răng nanh nhọn, cái lưỡi dài ngoe nguẩy quanh miệng, trên cây cổ thụ có một con vật người không giống người, ma không giống ma, toàn thân phủ một lớp da giống như màu lá cây đang theo dõi mọi người phía sau.
– Phù, mệt quá ! – Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ vừa vào đến nhà đã mệt lử người, đập quạt ngồi xuống ghế, quay qua đại thẩm đang từng bước chậm rãi vào nhà – Đại thẩm, cho ta một ly trà được không ?
Vị đại thẩm kia được cô nương dìu vào nhà, thấy khách van khát, bà nhanh chóng gật đầu, miệng nở nụ cười :
– Được được, để ta đi lấy !
Sau khi bà đi, Hắc Phong cùng Tử Nguyệt đi khắp căn phòng thăm giò. Nơi này cho dù là tiện nghi hơn căn nhà của Tuyết Du nhưng trông nó có vẻ gì đó rất khác lạ, đặc biệt là trên tường nhà phủ khá nhiều rong rêu, tường mục nát như căn nhà đã bỏ hoang.
Chép miệng lắc đầu, Hắc Phong không còn gì để tả lại căn phòng mà cậu đang đứng, kể cả Tử Nguyệt.
Sau khi vị đại thẩm kia đem trà ra, rót ra từng ly đưa cho mọi người, vẻ mặt ai cũng cứng đờ. Nhìn thứ nước trong ly trà, không thể tin nó có thể uống được, thứ nước đó… đều là màu xanh lá cây.
– Đại thẩm, nước này có thể uống sao ? – Lý Đường Minh nhăn mặt cầm ly trà trong tay, dù khát hắn cũng không thể nuốt nổi một ngụm chứ đừng nói là hết ly.
– À, ở đây nước không được sạch sẽ cho lắm mong các vị thông cảm ! Thật ra trước đây nguồn nước ở giếng nhà ta rất sạch, không hề như bây giờ, nhưng không hiểu sao dạo gần đây nước luôn có màu bất thường, nhưng uống vào thì không hề có vị gì kì lạ.
Đặt ly trà xuống, Lý Đường Minh không dám uống, Bạch Lý Vũ cũng vì thế mà không dám cầm ly trà, Hắc Phong tiến lại chỗ bàn xem nước trong ly trà, đôi mắt đen khẽ nhíu lại.
Vậy mà … vị cô nương kia không hề ngần ngại, lại có thể tự nhiên uống ly trà, vẻ mặt không hề thay đổi. Cô ta mỉm cười đặt ly trà đã uống hết xuống bàn :
– Ta thấy thực sự rất ngon mà ! Các vị không uống thử sao ?
– Cô nương thấy thế thật sao ? Ta mừng quá ! – Bà ta vui sướng nhìn cô ta.
” Hắc Phong, ta thấy nước trong ly trà rất lạ, có thể nó bị làm sao rồi ! “. Tử Nguyệt ghé sát tai hắn nói nhỏ.
Tử Nguyệt nhìn ly trà sau đó nhìn cô ta, bắt gặp đôi mắt cô ta đang phát sáng, liếm mép quanh môi, còn để lộ hai răng nanh.
– Đại thẩm, người có thể kể lại sự việc ngày hôm đó cho ta nghe không ? – Hắc Phong ngồi xuống ghế nhìn bà ta.
Đại thẩm gật đầu, gợi nhớ lại ngày hôm đó …
– Hôm đó, con trai ta nói đi vào thành tìm một người bạn ở đó, do nhà ta lúc đó khá khó khăn nên tìm cách mượn tiền, nó nói nó có người bạn ở Tửu quán Thiện Nữ nên đi luôn. Không ngờ … – Đến lúc này bà không chịu nổi nữa mà bật khóc – Không ngờ lúc trở về … con trai ra đã nằm ở trước cửa nhà, mặt xanh ngét, hai mắt mở trừng ra, ta lay nó dậy nhưng nó không chịu … ta … – Bà nấc lên từng tiếng, không nỗi đau nào có thể bằng nỗi đau mất con.
– Đại thẩm bình tĩnh lại đi ! – Cô nương kia vờ an ủi, đôi mắt còn hiện lên tia gian xảo.
Bạch Lý Vũ cùng Lý Đường Minh chăm chú nghe lại câu chuyện, thấy cảm thương cho bà ta.
– Đại thẩm, cho ta biết xác con bà đang ở đâu không ? – Hắc Phong muốn đích thân thấy xác của nạn nhân.
– Được, đi theo ta … – Bà ta gật đầu.
Đưa mọi người ra nhà sau, bà ta chỉ về phía gốc cây to kia :
– Ta đã đặt xác con trai ta ở đó, lấy lá lấp người nó lại rồi !
Hắc Phong tiến đến gần, lật thảm lá to ra, sau đó hắn phải bịt mũi lại, nhìn hắn nhăn mặt đến nỗi bất thường, Tử Nguyệt nhìn xác chàng trai kia cũng khiếp hồn, lấy tay bịt mũi.
” Hắc Phong ! Hôi quá ! ”
Bạch Lý Vũ, Lý Đường Minh cùng đại thẩm kia lập tức đưa tay bịt mũi, Lý Đường Minh la lên :
– Kinh khủng thật ! Sao lại hôi đến vậy ?
– Ta cũng thấy vậy ! – Bạch Lý Vũ đưa tay bịt mũi.
Chỉ có cô ta liếc mắt nhìn cái xác, khuôn mặt không biểu lộ chút gì.
Tử Nguyệt để ý quay ra sau, phát hiện ánh mắt liếc qua cái xác sau đó liếc nhìn nó.
Xẹt !
Một luồng điện phát ra từ người Tử Nguyệt, đôi mắt Tử Nguyệt lúc này đỏ lên, như màu của máu, truyền tia nhìn vào đôi mắt xanh kia khiến cô ta giật mình một cái, đưa tay che mắt lại.
” Con yêu nữ kia, ngươi không mau biến khỏi đây thì đừng trách ta ra tay ác độc, nếu trước tối nay ngươi còn không đi ta e rằng ngươi khó giữ lại cái xác cho mình ! “. Tử Nguyệt nhắm đôi mắt đỏ hướng giọng nói đến cô ta nhưng Hắc Phong không thể nghe thấy nó được.
” Ngươi là ai ? Ta không đụng chạm đến ngươi, vì vậy mau rời khỏi đây ! “. Giọng nói đó đáp lại, quả nhiên là giọng của một con yêu.
” Ngươi không tin ? ”
” A ha ha ha, ngươi là thứ gì chứ ? Chỉ là một con muỗi tu luyện như ta thôi mà ta lại phải sợ ngươi sao ? Thật vô lí “. Giọng con yêu đó mang đầy vẻ khinh thường, nó không hề biết Tử Nguyệt là ai.
” Ngươi cứ chờ xem. ”
” Được, ta chờ ngươi có thể làm gì được ta “.