Đọc truyện Bí Mật Vượt Thời Gian – Chương 4: Đừng bỏ tôi
Cô gài không lên tiếng, hai hàng nước mắt tủi nhục từ khóe mắt cứ trào ra, cô nhìn chằm chằm Thượng Quân Trừng, một lời cũng không nói.
Lúc thấy dòng lệ trên khóe mắt cô ta chảy xuống, Thượng Quân Trừng chỉ lạnh lùng cười, không đi tới gần: “Cô yên tâm, dù là môtk kẻ điên như cô có đức hạnh đến thế nào thì có cho không, tôi cũng không lên giường với cô đâu!”.
Khiến cô ta phải khóc như vậy, coi như đã thắng cô ta một ván, Thượng Quân Trừng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Anh không bận tâm tới cô gái kia nữa, phủi phủi hai tay rồi quay lưng đi. Mặc dù toàn thân bị nôn vào rất bẩn nhưng tốt xấu gì cũng đã thóat khỏi cô ta, loại trừ được vận xui.
Tiếc là anh đã lầm! Vừa mới đi được hai bước, Thượng Quân Trừng liền phát hiện cô gái cứng đầu kia đã bò dậy, không thèm phủi đất cát trên người mà đã vội chạy về phía mình.
Diễღn đàn Lê Qღuý Đôn
“Cô… rốt cuộc có ý gì?”, Thượng Quân Trừng cảm thấy cô ta thật sự ngang ngạnh, “Cô có phải bị thần kinh nặng rồi không? Sao tôi làm gì mà gặp phải con điên như cô thế???”.
“Tôi không bị điên!”, cô gái rốt cuộc cũng chịu mở miệng, “Nhưng nếu tôi không nói như vậy, không nhất quyết đòi theo các anh, chẳng phải tôi sẽ bị người ta đưa vào viện tâm thần ư? Không phải sao?”. Ánh mắt gắt gao của cô phóng về phía Thượng Quân Trừng. Cô nén dòng nước mắt không cho chảy xuống, mím môi kiềm chế sự khó chịu trong người do say xe, cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nói với Thượng Quân Trừng: “Tôi không bị điên, các anh đừng có nói tôi điên, đừng có đưa tôi tới viện tâm thần! Nếu tôi không nói như vậy, không đi theo các anh, tôi còn có thể sống được sao?”.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Thượng Quân Trừng nghe vậy mà sặc sụa: “Cô không điên?”, anh cười mỉa mai, chẳng hiểu sao nhìn thế nào cũng thấy cô ta là người điên, “Được, coi như cô không điên, vậy cô nói rõ cho tôi biết địa chỉ của nhà cô để tôi gọi người nhà cô tới đón cô về, chẳng phải thế là xong sao? Có điều, theo tôi thì cô vào bệnh viện tâm thần cũng không chết được đâu, chưa biết chừng còn sống rất vui vẻ đấy chứ”.
Cô gái không để ý tới lời châm chọc của Thượng Quân Trừng, nhỏ giọng nói với vẻ tư lự: “Bởi vì không có sai tin tôi là người bình thường”.
***
Lòng cô run rẩy, sẽ có người tin cô xuyên qua bốn trăm năm tới đây ư? Mặc dù trên đầu cô là mũ phượng nhưng ai sẽ tin cô là phi tử của Hoàng đế Vạn Lịch? Tối qua, Từ Nam Phương đã nhận thức được sự thật này. Chuyện này xảy ra với bất kỳ ai đều khó tiếp nhận được, nhất và đối với thời đại của cô, khi mà khoa học vẫn còn lạc hậu.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Thế nhưng cô có thể hiểu rõ ngay lập tức. Cô không giống với những cô gái khác, từ nhỏ nhờ vào quan hệ rộng rãi của phụ thân, cô đã được tiếp xúc và vô cùng hứng thú với những tri thức về Số học, Thiên văn và Lịch pháp phương Tây. Phụ thân của cô có rất nhiều bạn tốt là giáo sĩ tới từ Đại Tây Dương, chẳng hạn như Matteo Ricci, Sabatino de Urisis. Từ nhỏ cô đã thích tham gia vào những cuộc trò truyện của họ, cô biết Đại Minh không phải là trung tâm thế giới, biết trái đất hình cầu, còn biết người Phật Lang Cơ mà quốc dân của cô khinh bỉ thực ra còn tiên tiến cả hơn Đại Minh.
(*Phật Lang Cơ: Là một loại pháo nổi tiếng ở châu Âu vào thế kỉ XV-XVI được người Bồ Đào Nha truyền vào Trung Quốc, sao đó tên loại pháo này được người dân Trung Quốc bấy giờ gọi để chỉ người Bồ Đào Nha.)
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Đương nhiên, vấn đề mấu chốt là Từ Nam Phương và phụ thân đã từng nghiên cứu chế tạo ra Quan Trượng Nghi, cô cũng có thể thông qua quan sát bầu trời mà suy đoán được thời gian.
(*Quan Trượng Nghi: Công cụ quan sát các hiện tượng thiên văn, tương tự như kính thiên văn hiện tại.)
Ngày hôm ấy, lúc cô tỉnh lại sau cơn mê man đã là nửa đêm. Trong phòng bệnh không có ai khác, cô một mình trơ trọi giữa nơi xa lạ, nhìn thấy bóng đèn lờ mờ ngoài hành lang, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nó là thứ gì mặc dù có phát ra ánh sáng.
Đầu cô đặc kịt, nghĩ tới sự việc đã chứng kiến ban ngày, cô chỉ cảm thấy hỗn loạn, không tìm ra manh mối.
Gió lạnh ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng khiến Từ Nam Phương không nhịn được mà khẽ run rẩy. Cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn những tòa nhà bên ngòai kia, những chiếc ô tô chạy không ngừng trên phố, còn cả những bóng đèn trên hành lang, Từ Nam Phương chợt thấy sợ hãi.
Thế nhưng, khi ngẩng đầu nhìn lên trời, trông thấy những vì sao quen thuộc kia, cô liền nhẩm tính thời gian.
Từ Nam Phương sụp ngã xuống sàn nnhà, cô tính đi tính lại hết lần này đến lần khác, rồi còn tự véo chân mình. Không phải mơ! Cũng không hề tính sai! Cô đã xuyên qua thời gian rồi, đã tới tương lai những bốn trăm năm sau!
Cô chạy ra khỏi phòng bệnh, đụng phải hai cô y tá trực đêm bên ngoài. Cô sợ sệt nhìn họ, họ cũng nhìn lại cô bằng ánh mắt như nhìn quái vật. Cô lên tiếng hỏi: “Năm nay là năm nào?”.
Hai cô y tá đưa mắt nhìn nhau. Lúc cô gái mặc trang phục cổ đại này bị đưa vào đây, hai người đã được thông báo rằng cô ta là bệnh nhân tâm thần, thế nên bây giờ cảm thấy phần nào khiếp đảm, nhưng vẫn trả lời: “Hai nghìn linh bảy”.
“Hai nghìn linh bảy?”. bờ mô Từ Nam Phương trắng bệch, “Là dương lịch sao”.
“Đương nhiên, đương nhiên là công lịch rồi”. Cô y tá nửa đêm gặp bệnh nhân tâm thần cũng sợ, cô còn lại đã vội gọi điện cho bác sĩ nam đang trực đêm tới.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Từ Nam Phương lẩm nhẩm: “Năm hai nghìn linh bảy, dương lịch! Ba trăm tám mươi bảy năm, gần bốn trăm năm, quả nhiên là bốn trăm năm…”. Cô không hề nghe được hai cô ý ta kia nhắc đến Thiên Can Địa Chi, nhưng cô biết công lịch, đây là cách tính thời gian ở quên hương của tu sĩ Matteo Ricci.
(*Thiên Can Địa Chi: Phương pháp tính lịch của người Trung Quốc cổ đại, người Việt gọi là Âm lịch).
Từ Nam Phương nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh mình, cô thật sự muốn cướp đường mà chạy, nhưng không có con đường nào chạy trốn cả. Vị bác sĩ nam kia nhận được tin đã vội vã chạy tới, ngăn Từ Nam Phương lại, đưa cô quay về phòng bệnh, anh ta còn quay sang quở trách hai cô y tá: “Hai cô làm việc thế nào đấy hả? Biết rõ đây là bệnh nhâm tâm thần mà không khóa cửa lại”.
Từ Nam Phương bị đưa trở về phòng, nghe loáng thoáng mấy người bên ngoài nói chuyện, chờ qua buổi họp báo ngày mai rồi sẽ đưa mình tới bệnh viện tâm thần.
Bệnh viện tâm thần là cái gì? Từ Nam Phương không biết. Cô chỉ có thể một mình nằm đây, tiêu hóa từng chuyện hết sức ly kỳ đang xảy ra. Lúc nàykhi nhìn vào những bóng đèn ngoài hành lang, cô không còn sợ hãi nữa. Bốn trăm năm sau, khoa học kỹ thuật phát triển đến mức độ nào, đối với Từ Nam Phương mà nói, hoàn toàn không có gì kinh ngạc.
Cô vốn hiểu biết rộng, chưa chắc đã thua kém người hiện đại. Thiên số, Số học và Lịch pháp của cô thậm chí còn giỏi hơn nhiều người.
Thế nhưng, Từ Nam Phương vẫn phải mất một đêm để tiêu hóa hết sự thật này. Cô không biết bản thân làm thế nào mà đến được đây, làm thế nào mới có thể trở về. Cô nghĩ tới khối sao sa kia, vậy là cuối cùng cô cũng biết điều dị thường bí ẩn của nó là gì, năng lượng của nó quả nhiên khiến người ta phải kinh sợ, có thể đưa mình xuyên qua thời gian, xuyên không gian? Từ Nam Phương nghĩ rất lâu, rất lâu mà vẫn không rõ, thời gian, không gian là cái gì, khối sao sa là cái gì?
Nhưng bây giờ khối sao sa ấy đã mất rồi, dù có tìm thấy thì Từ Nam Phương cũng không chắc chắn mình sẽ quay trở về quá khứ được.
Xuyên thời gian, không gian, đối với Từ Nam Phương mà nói, là một chuyện cực kỳ khó tin.
Sau đó, phòng bệnh của cô có rất nhiều người tới, Từ Nam Phương chỉ một mực giả bộ còn hôn mê. Nghe họ nói chuyện, rất nhiều thứ cô không hiểu, nhưng có thể ngờ ngợ đóan ra bệnh viện tâm thần nghĩa là thế nào, bọn họ đều đang cho rằng cô là một kẻ điên.
Cô hiểu, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mình không kích động đứng lên nói với họ mình là phi tử của Hoàng đế Vạn Lịch. Cô đang chờ thời cơ, cô giả vờ hôn mê để dò xét thế giới mù mịt xung quanh này.
Cô nghe thấy họ nói sẽ đưa mình tới bệnh viện tâm thần. Bệnh viện tâm thần – nghe được cụm từ này, Từ Nam Phương nghĩ tới nhà thương điên. Đại Minh có rất nhiều nhà thương điên, những người bị bệnh hủi đều bị nhốt biệt lập ở đó, tự chết dần chết mòn. Bọn họ hình như cũng đang có ý định đưa cô tới một nơi như thế?
Ý chí sinh tồn của cô rất kiên định, trong khoảnh khắc nghe thấy từ miệng của người đàn ông kia thốt ra tiếng Ý, Từ Nam Phương hiểu những gì anh ta nói. Tu sĩ Matteo Ricci mà cô sùng bái là người Ý, đương nhiên cô cũng biết tiếng Ý, cho dù dân chúng Đại Minh phần lớn đều coi tu sĩ là đám quỷ Phật Lang Cơ đáng ghê tởm.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Từ Nam Phương lập tức hiểu ra đám người hôm nay có mặt ở đây là muốn thăm dò xem giữa cô và người đàn ông kia có mối quan hệ gì mờ ám hay không, còn người đàn ông kia lại đang muốn thóat khỏi cô.
Từ Nam Phương không biết vì sao bọn họ lại phải lằng nhằng vấn đề này, cô chỉ biết, người đàn ông kia kiên quyết không muốn người khác cho rằng cô là người tìng của hắn ta. Đây là tử huyệt của hắn, cũng là cơ hội duy nhất của cô!
Từ Nam Phương mở mắt tại một giây cuối cùng, cô đánh cuộ, bản thân mình chỉ có thể lợi dụng cơ hội duy nhất này để rời khỏi nơi đây, để không bị đưa tới nhà thương điên.
***
Từ Nam Phương để mặ dòng nước mắt chảy xuống, cô không biết Thượng Quân Trừng này là ai, nhưng cô khẳng định thân thế của hắn ta không hề đơn giản.
Cô nhìn Thượng Quân Trừng bằng ánh mắt thảm thương: “Các anh có quyền thế nhưng cũng không thể đưa tôi đến nhà thương điên được, tôi biết tôi không nên nói như vậy, nhưng các anh làm vậy có công bằng với tôi không?”.
Giọng nói dịu dàng khiến Thượng Quân Trừng dù rất ghét nhưng cũng không cắt ngang lời cô nói. Từ Nam Phương nâng tay áo lên lau nước mắt, cô vốn dĩ xinh đẹp động lòng người, mặc dù hiện tại có vẻ lôi thôi nhưng cô vẫn hoàn toàn tự tin với nhan sắc của mình. Cô muốn dùng nhan sắc đó để xóa bỏ ý nghĩ muốn vứt bỏ cô trong đầu của Thượng Quân Trừng.
Thế nhưng có lẽ cô nghĩ điều này hơi sớm. Thượng Quân Trừng kiên quyết không thèm để ý tới cô: “Thôi đi! Những lời này cô giữ lại mà nói với người khác. Hai chúng ta không có bất cứ liên quan nào hết”. Thượng Quân Trừng liếc Từ Nam Phương một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi cũng không cần phải nói với một người phụ nữ điên những thứ này”.
Nói xong, Thượng Quân Trừng liền quay lưng bỏ đi. Từ Nam Phương định hét rằng, nếu anh dám đi, cô nhất định sẽ nói với đám người kia rằng mình là người phụ nữ của anh ta. Nhưng cô chưa kịp thốt ra thì đã bị cô nuốt ngược trở lại. Cô nhớ tới khi nãy Thượng Quân Trừng nói ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu cô nói ra, chỉ càng khiến hắn tức giận bỏ đi.
“Anh, tôi phải nói như thế nào thì anh mới tin? Tôi không phải kẻ điên!”, Từ Nam Phương cuống quýt hét lên. Cô không biết liệu mình có bị người ta đưa đến nhà thương điên hay không, không biết ở nơi hoang vu này có thú dữ hay không, cô chỉ có thể xác định, lúc này theo Thượng Quân Trừng mới được an toàn, mặc dù anh ta rất ghét cô.
Thượng Quân Trừng quay đầu nhìn lại nhìn Từ Nam Phương, lịch sự nhún vai: “Cô nói thế nào tôi cũng không tin”. Ánh mắt Thượng Quân Trừng liếc qua đám ố vàng trên quần mình, lại càng cảm thấy buồn nôn.
Từ Nam Phương nhanh nhạy nắm bắt được ánh mắt ấy, vội vã tiến lên phía trước, không chút do dự tự tay xé một mảnh vải trên vạt áo mình, khẩn khoản nói: “Để tôi lau giúp anh, xin lỗi, vừa nãy thật sự là tôi không chịu nổi, không phải tôi cố ý. Anh hãy tin tôi, anh muốn tôi đền bù thế nào tôi cũng chịu, chỉ cần anh đừng bỏ tôi lại ở đây một mình…”. Cô làm bộ sợ hãi nhìn xung quanh một vòng, ngoài núi ra cũng chỉ có núi, ngoài cây ra cũng chỉ có cây.
Ánh mắt Từ Nam Phương lộ rõ vẻ hoang mang, sợ sệt mà một thiếu nữ nên có, cố gắng kiềm chế hàng nước mắt, ngồi xuống dưới chân Thượng Quân Trừng mà lau quần cho anh.
Thượng Quân Trừng vô thức né sang một bên, cau có: “Thôi thôi, tôi không thích người khác chạm vào người tôi”.
Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Từ Nam Phương không cứng đầu nữa, đưa mảnh áo cho Thượng Quân Trừng, nhỏ giọng nói: “Cầu xin anh, đừng bỏ tôi ở lại đây một mình…”. Thanh âm của cô yếu ớt, nhưng đủ để Thượng Quân Trừng nghe được.
Thượng Quân Trừng nhíu mày. Anh không nhận lấy mảnh vải của Từ Nam Phương, cũng chẳng quay đầu lại, nhưng bước châm đã chậm dần.
Từ Nam Phương dè dặt đi theo sau, không dám tới gần quá, nhưng vẫn sợ bị anh bỏ lại. Tuy nhiên, Thượng Quân Trừng hoàn toàn không có ý cự tuyệt lần nữa.
Hai người bước trước bước sau quay về chỗ xe dừng. Jim vừa trông thấy Thượng Quân Trừng, trong lòng nhẹ nhõm như vừa bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng xuống. Vừa rồi nghe thấy tiếng khóc lóc, tiếng la hét của Từ Nam Phương, giờ bộ dạng cô lại khép nép sợ sệt ở đằng sau, không biết Thượng Quân Trừng đã gây ra chuyện gì.
Thượng Quân Trừng đi về phía Jim, khinh bỉ liếc Từ Nam Phương đằng sau, rồi nói với Jim: “Để cô ta ngồi xe anh”.
Diễn – ๖ۣۜĐàn – Lê – Quý – ๖ۣۜĐôn
Từ Nam Phương nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ. Cô biết mình không nhìn nhầm, thông thường những người không sợ cứng thì chắc chắn ưa mềm, anh chàng tên Danny này chính là kiểu người đó. Mặc dù khom lưng trước hắn ta chỉ nhận được sự khinh miệt, nhưng chí ít đây cũng là phương pháp bảo vệ mình tốt nhất.
Thượng Quân Trừng không để tâm tới Jim đang trố mắt lĩu lưỡi, anh nói: “Đưa hành lý cho tôi, tôi phải thay quần”.
Jim ngẩn ra một hồi lâu rồi mới vội vàng lôi chiếc túi du lịch từ trên xe xuống đưa cho Thượng Quân Trừng. Anh nhận lấy chiếc túi, quay sang nhìn cô gái đáng thương đang cảm động đến rơi lệ kia: “Chúng tôi chỉ đưa cô tới Thái Nguyên, chuyện sau đó cô tự giải quyết”.
Từ Nam Phương liên tục gật đầu, Thượng Quân Trừng không để ý tới cô ta nữa, cầm túi lên xe, lúc đóng xe còn không quên dặn Jim: “Cho cô ta uống thuốc say xe, nếu không cô ta mà nôn ra thì anh chịu đủ”.
Đợi Thượng Quân Trừng lên xe rồi, khóe miệng Từ Nam Phương mới lộ ra ý cười. Danny, gã này tuy rằng khó ưa nhưng thực ra lại rất dễ đối phó.
Từ Nam Phương theo Jim vào xe phía sau, dù đã bị say xe nhưng cô khôngg hề sợ loại phương tiện đi lại này. Lúc lên xe, cô chợt nhìn thấy một chiếc quần bị ném ra từ chiếc cửa sổ đằng trước.
Uống thuốc say xe xong, Từ Nam Phương lập tức phải đón nhận cơn buồn ngủ ập tới. Cô nhắm mắt, nhưng ý thức vẫn còn khá tỉnh táo.
Cô cố gắng giữ lại chút ý thức này, nhắm mắt lại để nghe ngóng người khác nói chuyện.
Người đàn ông bên cạnh chạm vào Kim Bộ Diêu trên đầu cô, những chiếc trâm đàn hồi như lò xo phát ra thứ âm thanh êm tai.
“Này anh Jim! Anh xem thứ trên đầu cô ta này, hình như tốt hơn đồ của đoàn phim nhiều đấy!”
Anh chàng Jim vì sợ Từ Nam Phương nôn vào người mình nên đã chuyển tới ghế phụ ngồi, anh ta nhìn Từ Nam Phương đang mơ mơ màng màng ngủ qua gương chiếu hậu, cười với vẻ khinh thường: “Có những kẻ một khi điên rồi thì cái gì cũng làm ra được!”.
“Trời ạ! Cái trâm này hình như là vàng ròng đấy…” Từ Nam Phương chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình reo hò lên đầy hưng phấn. Cô không biết thời đại này người ta còn dùng vàng bạc làm tiền nữa không, nhưng ít ra cô cũng biết thứ đồ trang sức trên đầu mình rất có giá trị.
“Vàng ròng?”. Jim không kìm được quay đầu lại nhìn Từ Nam Phương, nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc cô gái này muốn làm gì. Nếu cô ta là người mà công ty Mika mua chuộc để tới hãm hại Thượng Quân Trừng thì bây giờ đã có thể bỏ đi được rồi. Nhưng cô ta vẫn còn bám theo chúng ta, không hiểu là có ý đồ gì nữa? Cô ta thật sự dùng vàng ròng làm đồ trang sức ư? Xem ra đúng là một kẻ điên có tiền rồi.
Diễn – ๖ۣۜĐàn – Lê – Quý – ๖ۣۜĐôn
Xe tới Thái Nguyên, Từ Nam Phương lúc này đã mê man, không rõ mình còn đang ngủ hay đang tỉnh nữa. Hai chiếc xe đi vào một nhà nghỉ bốn sao nằm gần sân bay Thái Nguyên, nơi này chủ có mấy gian phòng, trước khi tới đây Jim đã gọi điện đặt trước. Chuyến bay từ Thái Nguyên đến Bắc Kinh khá nhiều, nhưng bọn họ tới nơi đã là hơn 9h tối, chuyến bay cuối cùng cũng không kịp nữa rồi, nhanh nhất cũng phải chờ tới 8h sáng mai mới có chuyến bay.
Jim theo thường lệ hỏi Thượng Quân Trừng: “Ra ngòai ăn hay là ăn ở đây luôn? Tôi gọi họ mang bữa tối lên phòng nhé?”.
Thượng Quân Trừng xuống xe, bất giác liếc mắt về chiếc xe phía sau, nửa vô tình nửa hữu ý hỏi: “Cô ta đâu?”.
“Còn đang ngủ trên xe ấy”, Jim cũng không biết Thượng Quân Trừng có ý gì nên không thể tự quyết định. “Cậu có đi xem không?”
Thượng Quân Trừng đi thẳng tới xe sau, quả nhiên trông thấy cô ta đang nằm ngả người vào cửa xe. Anh gõ cửa kính đánh thức Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương mơ màng mở mắt, uể oải nhìn Thượng Quân Trừng đang ở ngoài cửa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thượng Quân Trừng giơ tay ra hiệu bảo cô ta xuống xe, Từ Nam Phương đương nhiên không biết xuống kiểu gì. Thượng Quân Trừng không nhịn được rút tay còn lại trong túi quând ra, bực bội mở xe: “Đến Thái Nguyên rồi”. Ý của anh là, đã tới Thái Nguyên, cô ta không nên tiếp tục ỷ lại vào bọn họ nữa.
Đôi mắt Từ Nam Phương thóang hiện vẻ hụt hẫng: “A…Đã …đã đến rồi…”. Cô nói rất khẽ, giọng pha lẫn có chút sợ hãi, chẳng khác nào một con mèo nhỏ sắp bị người ta vứt bỏ, chỉ sợ không cẩn thận sơ sẩy một chút sẽ chọc giận người khác.
Thấy Thượng Quân Trừng đang định lên tiếng, Từ Nam Phương cứ ngỡ rằng anh lại định đuổi mình đi, bèn cuống quýt nói: “Tôi… tôi sẽ không làm phiên anh nữa, tôi tự đi”. Cô nhìn sắc mặt Thượng Quân Trừng mà đoán suy nghĩ của hắn, thăm dò nói: “Nhưng mà, xin anh giúp tôi, có thể cho tôi thay một bộ quần áo được không? Tôi mặc thế này… hình như không tiện lắm…”
Từ Nam Phương biết chính mình vì mặc bộ trang phục cung đình triều Minh thế nên mới bị người ta coi là kẻ điên, kẻ tâm thần, nếu cô còn cữ giữ nguyên bộ dạng này ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười nhạo đến chết.
Nghe vây, Thượng Quân Trừng không nhịn được cười mỉa, anh liếc Từ Nam Phương một cái: “Bây giờ biết là không tiện rồi hả? Lúc cô mặc vào sao không nghĩ ra đi?”.
“Tôi… tôi…”, Từ Nam Phương có phần lúng túng, cô rút một chiếc trâm cài đầu xuống, “Cái này coi như là thù lao”,. Trong mắt cô tóat lên vẻ sốt ruột, dường như rất sợ Thượng Quân Trừng thẳng tay đuổi mình.
Diễn – ๖ۣۜĐàn – Lê – Quý – ๖ۣۜĐôn
Nhưng Thượng Quân Trừng không đuổi Từ Nam Phương, cũng không nhận lấy chiếc trâm kia, anh quay sang nói với Jim: “Anh đi mua hộ cô ta đi, để cô ta vào phòng anh thay đồ!”.
“Thay xong lập tức đi!”, Thượng Quân Trừng nói với Từ Nam Phương, sau đó một mình bước vào khách sạn không thèm quay đầu lại.