Bí Mật Tội Lỗi

Chương 1


Đọc truyện Bí Mật Tội Lỗi – Chương 1

Phần mở đầu

Ballaloch, Scotland

Mùa hè 1806.

“Hắn đã giết cha anh”, giọng Paul Fraser lặng lẽ, chất chứa nỗi đau cả một đời trong năm chữ ấy. “Thằng con hoang người Anh đó đã treo cổ ông.”

Anh gần như phát điên trong đau khổ và giận dữ, trái tim Juiette Andrews cũng tan nát theo anh. Chưa bao giờ cô thấy Paul điên cuồng như vậy. Mái tóc ngắn màu đen rối bù và đôi mắt xanh tối sẫm cho thấy anh đã không ngủ nhiều ngày. Có lẽ anh cũng chẳng ăn uống gì.

Phổi như bị ép cạn không khí, cô hỏi, “Anh nói gì, bọn chúng treo cổ cha anh ư? Tại sao?”.

“Không phải ở đây.” Paul kéo tay cô đi xuyên qua thung lũng hẹp, hướng về phía sườn đồi. Một đám thông nhỏ che khuất bọn họ, cô theo anh đi vào bóng râm của rừng cây. Juliette kéo váy, cẩn thận bước qua những khúc gỗ mới đốn và bụi cây thấp. Dù phải chịu sự giận dữ của gia đình vì đã một mình trốn đi cùng với anh, cô cũng chẳng quan tâm. Trong mắt cô thì chuyện này không có gì nguy hiểm cả. Paul đã mười bảy tuổi, trong khi cô mới chỉ mười bốn.

Kể từ ngày chuyển đến Scotland cách đây vài tháng, cô đã bị cuốn hút bởi anh chàng cao nguyên điển trai này. Paul đã đưa cô đi thám hiểm khu vực chân núi Ben Nevis và chỉ cho cô thấy vẻ đẹp của vùng đất hoang sơ đó. Cảm giác rùng mình khi tay trong tay leo lên thung lũng cùng chàng trai ấy khiến trái tim cô xao xuyến.

Còn giờ đây, máu trong người cô đóng băng với ý nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với anh.

“Thề với em, anh không hề ăn trộm bất cứ thứ gì. Anh đã cố ngăn cản Malcolm ăn trộm con cừu.” Câu chuyện bắt đầu tuôn ra… về một cuộc tấn công tồi tệ và cậu bạn của Paul đã tự vệ bằng dao, rồi sau đó bị bắn. “Malcolm và người quản lý của Bá tước Strathland đã chết. Anh không thể cứu họ, và anh… anh đành bỏ chạy.”

Mắt anh lấp lánh như đang cố gắng ngăn lại luồng cảm xúc hỗn loạn. “Người của Strathland theo về nhà anh, nói rằng anh giết chết người quản lý đó. Cha anh đã cố nói chuyện với chúng, rồi chúng buộc tội ông.”

Anh im lặng hồi lâu, cô biết anh sẽ nói gì tiếp theo.

“Bọn chúng treo cổ ông”, anh kết thúc, “tại Eiloch Hill, để răn đe những người khác”. Paul nuốt nước bọt một cách khó nhọc, giận dữ ngập tràn trong đôi mắt. “Ông chết là do anh.” Tay anh siết chặt thành nắm đấm, và trước khi cô kịp ngăn cản, anh đã đấm mạnh vào thân cây.

Ở lần đấm thứ hai, các đốt tay anh đã rướm máu. Cô chú ý điều đó trong khi anh chẳng thèm liếc nhìn. Nỗi đau chân thực trong giọng anh sâu sắc hơn bất kì nỗi đau thể xác nào.

Cô muốn thốt ra điều gì đó để anh hiểu cô cảm thấy đáng tiếc ra sao, nhưng với anh, lời nói là vô nghĩa. Lời nói không thể mang cha anh trở lại.

Juliette hầu như không nhận ra mình đã khóc cho đến khi cảm thấy cơ thể anh đang nằm trọn trong vòng tay mình với sự cần thiết tuyệt vọng. Cô an ủi anh bằng cái ôm thật chặt, nước mắt ướt đẫm má anh.

Đó chính là điều anh cần ở cô lúc này. Với thái độ cương quyết và cơ thể căng cứng, anh gần như run lên vì giận dữ. Tuy nhiên, anh không buông tay, như thể cô là sợi dây duy nhất níu giữ cuộc sống của mình vậy.

“Không phải lỗi của anh”, cô thì thầm, vuốt ve gáy anh. Paul không trả lời, nhưng bờ vai anh sụp xuống và cô biết rằng anh không tin mình. Dấu hiệu duy nhất cho thấy anh vẫn đang nghe là vòng tay anh siết chặt hơn quanh người cô.

Họ đứng im lặng hồi lâu, hai cơ thể ép sát vào nhau. Cho dù đã dành vô số thời gian bên nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nền tảng tình bạn giữa họ đang thay đổi. Làn da cô trở nên nhạy cảm hơn với anh, thân hình anh rắn chắc và mạnh mẽ tựa vào cơ thể mềm mại của cô.

Cho phép anh ôm cô như thế này là một điều sai trái. Anh là con trai của một nông dân nghèo(1), còn cô là con gái của một sĩ quan. Cha mẹ cô đã kỳ vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ kết hôn với một hiệp sĩ hoặc tòng nam tước(2). Thậm chí là một nam tước vì bác cô cũng là nam tước. Mặc dù cuộc tranh cãi giữa cha cô và anh trai ông đã đưa cô tới mảnh đất nhỏ ở Tây Bắc Scotland này, cô cũng không bận tâm về việc phải rời bỏ ngôi nhà ở London. Nơi đây, cô có được sự tự do chưa từng biết đến.

(1) Ở Scotland, họ là những người thuê đất từ chủ đất và sống bằng nghề chăn nuôi gia súc ở trên đó.

(2) Tước hiệu thấp nhất ở Anh, dưới nam tước nhưng trên hiệp sĩ.

Trái tim cô loạn nhịp khi nhắm mắt, đấu tranh chống lại sự tự nguyện hưởng ứng với cái đụng chạm của anh.

“Anh sẽ đi khỏi Ballaloch”, cuối cùng Paul lên tiếng. “Mẹ định gửi anh tới Edinburgh sống cùng bác anh.”

Lời nói đó như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, dù cô biết rõ rằng anh phải đi. Chúng có thể treo cổ Kenneth vì cuộc tấn công, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi đến lượt Paul. “Ở đó anh sẽ an toàn hơn.”

“Mẹ không muốn thấy anh nữa”, anh nói, nhìn đăm đăm vào khoảng không. “Sau những gì anh đã làm.”

Giọng anh nặng trĩu nỗi đau. Cô nắm chặt tay anh, thầm ước mình biết nên nói gì với anh. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.”

“Không. Sẽ không ổn đâu.” Anh buông tay cô, đặt khuỷu tay lên đầu gối. “Anh không biết lúc nào có thể quay về.”

Juliette quỳ gối, vươn tay chạm vào mặt anh. “Có lẽ mẹ anh muốn bảo vệ anh khỏi những kẻ đã làm chuyện này. Anh là con trai duy nhất của bà mà.”

“Đáng lẽ anh mới là kẻ đang bị đu đưa trên cái giá treo cổ đó.”

“Đừng nói thế!” Cô tựa trán mình vào trán anh, anh nắm tay cô, áp cả hai tay cô lên má mình. “Em biết anh đang đau lòng vì ông.”

“Anh chỉ… không thể tin nó lại xảy ra. Anh cứ ước rằng mỗi khi thức dậy, sẽ lại thấy ông đang ở cùng mẹ con anh.” Anh nhắm chặt đôi mắt màu xanh tối sẫm đang sa sầm lại, như cố đẩy lùi nỗi đau đớn vô bờ bến. Trong làn ánh sáng lọt qua rặng cây, thế giới bên ngoài dần nhạt nhòa cho đến khi chỉ còn lại Paul và cô.

Hai tay cô trượt xuống vai anh, và trong chớp mắt, cô lại thấy mình đang nằm trong vòng tay anh.

Thế là không đúng đắn. Mau tránh ra, lý trí cô ra lệnh.

Anh ấy là người bạn thân thiết nhất của mình, trái tim cô phản đối. Paul cần cô, và cô cảm nhận rõ rệt nỗi đau của anh như thể đó chính là nỗi đau của bản thân mình. Nếu cha cô qua đời giống như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi nỗi trống trải trong mình như thế nào.

“Anh không thể ở lại Scotland”, cô thì thầm, áp vào má anh. “Quá nguy hiểm.” Mùi hương trên làn da anh gợi cho cô liên tưởng đến mùi gỗ thông hoang dã mọc khắp vùng cao nguyên. Cô hít hà, cố gắng lưu giữ một kỷ niệm về anh.

“Em không muốn có chuyện gì xảy ra với anh”, cô lặp lại. “Hứa với em, anh sẽ làm như mẹ anh dự định và sẽ an toàn đi!”

“Anh muốn công lý”, anh cắt ngang, mắt vẫn nhắm nghiền. “Làm sao anh có thể đến Edinburgh và quay lưng lại với những gì mà tên Bá tước Strathland đã làm với cha anh chứ?”

“Khi anh trở về, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi.” Juliette chạm vào má anh, tay anh trượt xuống eo cô, lơ đãng vuốt ve sống lưng. Một làn sóng vừa đau đớn vừa ấm áp tràn ngập bên trong và cô lảng tránh thứ cảm xúc mà mình chưa sẵn sàng đối mặt.

Ánh mắt trở nên xa xăm, anh lắc đầu. “Tên bá tước đó nên chịu chung số phận như cha anh.”

Juliette im lặng, biết rằng lời anh vừa nói xuất phát từ đau khổ và sợ hãi. “Hãy để nó qua đi, Paul”, cô lẩm bẩm. “Quyền lực của Bá tước Strathland rất lớn.”

Anh không trả lời, khiến cô có cảm giác rằng nếu anh ở lại, hẳn anh sẽ làm chuyện rất liều lĩnh. Cô không nghi ngờ đây chính là một lỹ do nữa khiến mẹ anh buộc anh đi xa. “Làm ơn”, cô nài nỉ. “Vì em.”

“Lúc này”, anh đồng ý. “Nhưng thời điểm của hắn rồi sẽ đến.” Từ ánh mắt phủ đầy bóng tối trên khuôn mặt anh, cô nhìn thấy lời hứa báo thù. “Sẽ có người bắt Strathland phải trả giá cho cách hắn đối xử với mọi người. Hắn làm giàu bằng máu của họ.”

“Người đó không nhất thiết phải là anh.” Cô quấn khăn tay quanh các khớp ngón tay của anh, ngước lên nhìn vào mắt anh. “Dù sao cũng không phải lúc này.”

Đôi mắt xanh sẫm của anh khóa chặt ánh mắt cô. “Anh sẽ không quên, Juliette.”

“Em hy vọng là anh không quên:, cô đáp. “Ít nhất không phải là mọi thứ.” Nỗi lo sợ cồn lên trong dạ dày cô bởi cách anh nhìn cô lúc này. Cô thoát khỏi vòng tay anh, không biết nên nói gì.

Ánh mắt của anh nhìn xoáy vào khuôn mặt cô. “Có những thứ không thể quên được.”

Cô cứng đờ người lúc anh chạm vào má cô. Cái nhìn từ đôi mắt anh là của người đàn ông bị ma ám, người coi cô còn hơn một người bạn. Dù cả hai còn rất trẻ, đó vẫn là một mối quan hệ không thể phủ nhận với Paul Fraser. Cô không thể gọi tên nó, nhưng trong mắt anh, cô thoáng thấy con đường dẫn tới một cuộc sống bị ngăn cấm.

“Anh có thể hôn em trước khi đi không?”, anh thì thầm.


Mặt cô đỏ bừng vì trước đó cô chưa từng hôn ai. Anh làm cô bối rối, không biết phải nói gì. Nhưng anh lại hiểu nhầm sự im lặng của cô là đồng ý. Miệng anh lơ lửng trên môi cô, và tại điểm tiếp xúc với môi anh, một sợi chỉ trinh nguyên kết nối họ với nhau. Đó là một nụ hôn nhẹ tựa gió, chỉ có một lực nhỏ áp lên đôi môi cô.

Và tất nhiên, nó chứa đựng một hẹn ước không lời. Cô chưa từng biết đến sự tồn tại của loại cám dỗ này và đáp trả anh mà không cân phải hiểu rõ. Lời cảnh báo chảy dọc người cô lúc miệng anh di chuyển trên môi cô, sự kích thích đã thức tỉnh luồng cảm xúc ồ ạt đó. Khi tay anh di chuyển xuống phía dưới lưng cô, cô cảm nhận một cơn rùng mình của sự cảnh giác nhưng lại đòi hỏi anh nhiều hơn nữa.

Cả hai đắm chìm trong khao khát, nụ hôn sâu hơn, lưỡi anh trượt vào miệng cô. Cô chấp nhận anh, hơi thở ép chặt trong phổi lúc cô nhận ra rằng luôn có một mối quan hệ hơn cả tình bạn giữa họ.

Juliette bám chặt vào anh dù biết như thế là không đúng. Paul Fraser là niềm khao khát thầm kín mà cô có thể chẳng bao giờ có được.

“Anh sẽ viết thư cho em”, anh nói trên môi cô.

Cô không thở nổi bởi tâm trí vẫn đang quay cuồng với sự chắc chắn về một giấc mơ tan vỡ. Trong sâu thẳm trái tim mình, cô lo sợ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.

********************************

Scotland, 1811

Anh đã mất hai năm chờ đợi để được gặp lại cô.

Bác sĩ Paul Fraser cố gắng lách qua các khách mời trong đám cưới, tìm kiếm ánh mắt thoáng qua của cô gái trẻ đã ám ảnh mình từ ngày rời khỏi Ballaloch. Tuy anh có quay lại vài lần trong năm năm qua, nhưng Juliette đã rời đi trong suốt những chuyến về thăm gần đây của anh. Trong lần cuối gặp Juliette, anh đã cầu hôn cô… Và kể từ lần đó, anh không còn nhận được thư của cô nữa. Không một lời giải thích.

Anh muốn tin rằng đã có chuyện xảy ra với những lá thư đó, rằng cô đã không nhận được hàng tá lời nhắn của anh, và rằng một cuộc nói chuyện sẽ làm sáng tỏ mọi hiểu lầm. Nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu buồn phiền vì nghi ngời chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả. Cô đã có lựa chọn của mình và đó không phải là anh.

Anh không cầu xin câu trả lời. Nhưng anh cũng không để cô biến mất giữa đám khách mời trong đám cưới của chị cô. Sau chừng ấy thời gian, anh muốn nhìn thẳng vào mắt cô và tìm kiếm sự thật cho dù nó cay đắng đến thế nào.

Cô dâu và chú rể đứng ở đầu cầu thang, trong khi những cô gái trẻ chưa kết hôn tụ tập bên dưới. Paul đứng trong đám đàn ông, nhưng sự chú ý của anh gắn chặt vào Juliette. Cô quay lưng về phía anh, cô đã cao hơn nhiều với vòng eo mảnh mai. Anh mong mỏi được nhìn thấy khuôn mặt cô cùng đôi mắt xanh lục đã mê hoặc anh suốt những năm qua.

Tiếng nói của lý trí bảo anh hãy rời bỏ cô và để quá khứ qua đi. Nhưng trái tim ngoan cố lại không thể quên được. Không bao giờ!

Cô dâu tung chiếc khăn choàng bằng lụa màu xanh mát lạnh qua lan can, nó đậu lại trên cánh tay Juliette. Cô nhìn chằm chằm chiếc khăn cứ như đó là một con rắn độc, tiếng reo hò của khách khứa rộ lên inh tai.

“Cháu sẽ là người tiếp theo kết hôn!” Bà quản gia cười toe toét. “Không tuyệt vời sao, cô gái trẻ?”

Nhưng Juliette không tỏ ra hài lòng chút nào. Ngược lại, khuôn mặt cô trắng bệch như thể vừa bị kết án tử hình.

Trước khi Paul nhận ra chuyện gì đang diễn ra thì chú rể đã tung chiếc mũ của mình qua lan can từ đầu cầu thang. Nó sắp rơi vào tay một trong số họ hàng của anh ta, Paul nhanh tay chộp được trước khi người đó kịp tuyên bố sở hữu.

Anh biết vật kỷ niệm này có ý nghĩa gì, nó là cái cớ để được nói chuyện với cô và cuối cùng, sẽ khám phá lý do tại sao cô từ chối găp mặt anh. Nhưng lúc xuyên qua đám đông, anh dừng lại trước mặt cô và phát hiện ra nhiều điều hơn mình tưởng.

Cô gái trẻ đứng trước mặt anh không còn là Juliette anh từng biết. Paul có thể nhận thấy điều đó qua cách cô nhìn chằm chằm vào khoảng không trong tâm trí rối bời. Với người lạ, họ có thể cho rằng cô cư xử như bất kỳ cô gái… bình tĩnh và điềm đạm nào.

Nhưng… anh có thể nhìn thấu sự giả tạo của cô. Mái tóc nâu trước kia thường lấp lánh ánh vàng, bây giờ trở nên xám xịt và rối bù, như thể cô chẳng buồn làm gì ngoài kẹp nó lên. Cô cùng đôi mắt xanh buồn rầu trở nên bí ẩn với anh. Giờ cô đã thành một thiếu nữ mảnh mai, nhưng hai má hõm sâu và có quầng thâm quanh mắt. Có vẻ cô đã không ăn uống gì.

Juliette ấn khăn choàng vào tay cô em gái Amelia rồi hướng ra cửa. Giống như cô không thể chịu nổi ý nghĩ phải kết đôi với anh.

Lòng tự trọng đã giữ anh đứng im trong khi cô bỏ đi. Rõ ràng cô chẳng muốn dính líu tới anh và đó là câu trả lời mà anh mong đợi. Tuy vậy, bỏ chạy không phải là tính cách của cô. Cô gái mà anh biết sẽ đỏ mặt và cười nhạo trò trêu chọc vui vẻ này. Cô ấy sẽ không bỏ trốn.

Nhưng sẽ không an toàn cho cô nếu ở bên ngoài một mình. Và trong khi có lẽ cô không muốn anh đi cùng, anh vẫn muốn đảm bảo cô sẽ ổn.

Một trong những người bạn của anh – Rory MacKinloch – túm lấy tay anh. “Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, nhưng có trái tim mềm yếu, chàng trai. Hãy nhớ kĩ nhé!” Rory siết chặt cổ tay anh như thể anh ta tự coi mình là anh trai của Juliette.

Paul hất tay anh ta ra. “Tôi biết cô ấy từ ngày cô ấy đặt chân lên Scotland đấy!” Anh sẵn sàng đánh cuộc rằng mình hiểu rõ cô hơn bất kì ai. Cô đã mở cửa trái tim cho anh qua hàng chục lá thư.

Nụ cười hiểu biết nở rộ trên khuôn mặt Rory. “Cô ấy có vẻ không muốn sự quan tâm của anh, chàng trai. Có lẽ anh nên để mắt tới người khác.”

“Cô ấy chính là người dành cho tôi. Chắc chắn là thế.” Anh rẽ qua đám đông, biết rõ Juliette đã lùi ra ngoài. Khi đến trước cửa, anh mở nó ra và nhận thấy bầu trời u ám, dấu hiệu cho thấy tuyết sẽ rơi. Thời tiết cuối tháng Giêng vốn đã khắc nghiệt, cái lạnh buốt còn khiến nó trở nên khó khăn hơn với người nông dận.

Juliette nhấc váy lên và chạy về phía chuồng gia súc. Trong lúc bám theo cô, ánh mắt anh quét qua dãy lều tạm bợ của nông dân tị nạn được dựng giữa trời đầy tuyết, vài đống lửa sưởi ngoài trời đã tàn thành tro.

Những người này bị buộc phải rời bỏ mảnh đất nơi họ đang sinh sống khi Bá tước xứ Strathland từ chối gia hạn hợp đồng thuê đất vào mùa thu vừa qua và mẹ anh cũng nằm trong số đó. Nếu không phải công tước xứ Worthingstone đã đồng ý cho bọn họ xây dựng lại nhà cửa trên đất của anh ta thì Paul đã đưa mẹ anh về lại Edinburgh. Trong khi đó, Bridget khăng khăng đòi ở lại cùng mọi người, cho dù hoàn cảnh sống có khổ cực thế nào chăng nữa. Bà là bà đỡ duy nhất của bọn họ và đủ kiên cường để chịu đựng những đêm đông buốt giá.

Một số khác từ chối rời đi. Khi họ cố gắng bí mật trở về, Melford – quản lý của Strathland đã ra lệnh đốt nhà họ.

Thỉnh thoảng vẫn còn có người bên trong.

Quai hàm Paul nghiến chặt khi nhớ lại chuyện đó. Anh đã chăm sóc rất nhiều người bị bỏng, giành giật lại sự sống cho họ. Nó chỉ làm mạnh thêm khao khát trả thù gã bá tước của anh. Không chỉ bởi điều đã xảy ra với gia đình anh, mà còn vì tất cả mọi người.

Anh dừng lại trước chuồng gia súc, đặt tay lên khung cửa gỗ. Bản năng mách bảo anh nên để Juliette một mình, nhưng thôi thúc bảo vệ cô còn mãnh liệt hơn.

* * *

Anh ấy đang ở đây.

Trái tim Juliette Andrews đập thình thịch, cô hầu như không thở nổi. Vài năm trôi qua đã biến bác sĩ Paul Fraser trở thành người đàn ông vô cùng đẹp trai. Mái tóc màu đen hơi lượn sóng và đôi mắt xanh sẫm đã khiến đầu gối cô mềm nhũn như món sữa trứng sống. Lúc cô bắt được chiếc khăn choàng của chị gái thì anh cũng chộp được chiếc mũ của chú rể.

Bất kì cô gái nào cũng sẽ rất vui mừng bởi anh đã tóm được chiếc mũ thay vì người đàn ông khác. Nhưng Juliette thì ngược lại, cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Người đàn ông cao lớn, đẹp trai một cách ấn tượng này sẽ không sẵn lòng lắng nghe lý do tại sao cô lại quyết định sống độc thân suốt phần đời còn lại. Ngay từ khoảnh khắc Paul trở lại Scotland, cô đã nhận thức rõ ràng sự theo đuổi của anh, bất chấp nỗ lực lảng tránh của cô. Anh muốn câu trả lời, còn cô lại không muốn tiết lộ bất cứ điều gì với anh.

Cô cố gắng tìm kiếm sự bình tĩnh và biết điều của mình. Anh muốn nói chuyện với cô sau chừng đó thời gian là điều hoàn toàn tự nhiên. Suy cho cùng thì họ vẫn là bạn bè.

Nhưng anh còn muốn nhiều hơn nữa.

Và đó lại là thứ cô không thể cho anh được.

Juliette bước tới cạnh một ngăn chuồng, lẩm nhẩm bảng cửu chương nhằm làm dịu tâm trí đang hỗn loạn của mình. Giá như cô có thể xếp đặt cuộc đời mình vào các cột một cách ngăn nắp thì tốt biết bao!

Lý trí nhắc nhở rằng cô không nợ anh lời giải thích nào cả. Cảm xúc sẽ biến đổi, nhất là dưới sự tác động của không gian và thời gian.

Phải, đúng vậy! Cô buộc phải đóng băng trái tim mình, thầm nhủ không thể cho phép bản thân trở nên yếu đuối khi ở gần Paul Fraser. Giấc mơ của một cô gái trẻ đã không còn chỗ đứng trong cuộc sống của cô lúc này.

Bây giờ thì các con số, bút mực và giấy là những người bạn đồng hành thân thiết nhất của cô. Cô sẽ già đi với ngón tay dính đầy mực của các con số vì tính toán thu nhập của gia đình. Trái tim cô đã lạnh băng đến nỗi không bao giờ cảm thấy các vết nứt ở đó.

Juliette thấy thoải mái với quyết định của bản thân. Cô sẽ không chìm đắm vào cơn ác mộng của quá khứ hay lỗi lầm nữa, cũng như sẽ không cho phép anh chàng cao nguyên Scotland đẹp trai một cách tội lỗi này lần ra manh mối các kế hoạch tỉ mỉ của mình.

Trái tim cô đã tan nát. Và ơn Chúa, cô sẽ giữ kín bí mật của mình, như thế anh sẽ xa lánh cô và tìm được người xứng đáng hơn.

Người đó chắc chắn không bao giờ là cô.

* * *


Paul mân mê chiếc mũ trong tay, rồi đặt nó bên ngoài cửa chuồng. Juliette lùi sâu vào bên trong, hai tay đặt lên một ngăn chuồng như để ổn định suy nghĩ. Mặc dù anh không nói lời nào nhưng cô vẫn ngước lên khi anh bước vào.

“Anh đi theo em”, giọng cô thể hiện thái độ cam chịu. “Em đã sợ là anh sẽ làm thế.”

Đó không hẳn là một màn chào hỏi đáng khích lệ. “Anh đến xem em thế nào chứ không định làm phiền em.”

“Em rất ổn, thật đấy.” Cô hất đầu về phía cửa như thể hy vọng anh sẽ rời đi.

Anh có thể thấy được nhiều điều được ẩn dấu dưới lớp mặt nạ dửng dưng của cô. Suốt những tuần qua, anh đã cố gắng để được gặp cô nhưng cô lại kiên quyết từ chối. Lúc này, cô còn tỏ ra xa lạ với anh. Dưới ánh đèn, trông cô càng mong manh. Dường như cô đã quên mất phải cười như thế nào rồi.

“Anh thật tốt bụng vì đã quan tâm đến em”, cô nói. “Nhưng em chỉ cần ở một mình một chút.” Cô vén một lọn tóc nâu đang xõa xuống tai, nhìn cánh cửa như ngầm tỏ ý mong anh ra khỏi đó.

Nhưng Paul không có ý định bỏ đi. Không bao giờ. Anh tiến một bước, nhìn vào dãy chuồng ngựa. “Anh phải nói với em rằng, anh rất mong muốn được gặp lại em.”

“Đó là một khoảng thời gian dài”, giọng cô lạnh lùng, như rất nóng lòng muốn anh rời đi. Và chết tiệt, anh không thể nghĩ ra tại sao cô lại ghét anh đến thế. Tất cả những gì anh đã làm chỉ là cầu hôn cô.

“Anh nên đi, bác sĩ Fraser”, cô đề nghị. “Em chắc chắn bạn bè sẽ rất nhớ anh đấy!”

Bạn bè anh. Nghe như cô không phải là một người trong số đó ấy nhỉ? Mà hơn thế, cô còn gọi anh là bác sĩ thay vì gọi tên anh nữa. Chà, mong muốn giữ khoảng cách của cô là cực kì rõ ràng dù anh chẳng hiểu tại sao. Anh đã không gặp cô trong mấy năm qua và băn khoăn liệu có phải mình đã làm gì xúc phạm cô trong mười phút xuất hiện trước mặt cô vừa rồi hay không.

Nếu cô là người khác thì anh đã nghĩ cô đang đùa cợt. Nhưng Juliette không phải loại người đó. Cô luôn luôn kiên định và trung thực.

“Chúng ta đã từng là bạn bè”, anh nhắc cô. “Hay mọi chuyện đã thay đổi từ khi anh đi học ngành Y?” Anh khoanh tay, chờ đợi câu trả lời. Nếu cô không muốn anh nữa thì anh sẽ đi. Dưới lớp vỏ bọc thờ ơ, anh thoáng thấy nỗi sợ hãi mơ hồ của cô. Cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, cố cư xử như chẳng có gì thay đổi. Nhưng có nét tăm tối ẩn sâu trong đôi mắt cô, vẻ yếu đuối hiển hiện trên làn da nhợt nhạt của cô.

Juliette bước lại gần anh hơn, chăm chú nhìn hồi lâu. “Em không biết quan hệ giữa chúng ta còn là gì nữa?”, giọng cô thể hiện nỗi tiếc nuối khôn cùng. “Nhưng anh không nên ở đây một mình với em. Như thế chẳng phù hợp chút nào cả.”

“Bây giờ em có vẻ giống chị gái Margaret của em rồi đấy! Không còn là cô bé thường trèo cây cùng anh nữa.” Paul tiến thêm một bước gần hơn nữa, săm soi xem ý cô có thực là thế không.

Cô không lùi bước, vẫn giữ nguyên vị trí, lặp lại, “Em nói anh nên đi”.

“Em cũng vậy.” Và anh sẽ đi ngay khi có được câu trả lời mà mình muốn. Anh luôn luôn tin vào bản năng của mình, thái độ của cô có gì đó đi ngược với lời nói.

Anh chầm chậm vươn tay nắm lấy tay cô rồi áp vào ngực mình. Đó là một thử nghiệm để xem cô có coi anh là mối đe dọa không. Những ngón tay đeo găng của cô rất mảnh mai, nhưng khi anh thả ra, cô vẫn không rút tay về. Thay vào đó, cô áp nó lên ngực anh. Một nỗi đau đớn tột cùng phủ kín trong đôi mắt cô như thể tìm thấy niềm an ủi lớn lao từ sự đụng chạm này. Anh phải vận dụng từng phân ý chí để kiềm chê không kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt.

Mối quan hệ của hai người đã trở nên khăng khít thông qua những lá thư trong suốt mấy năm vừa rồi và anh hiểu rõ niềm khát khao của mình. Mặc dù không chắc chắn về khả năng thành công, nhưng anh vẫn muốn cô biết rằng anh sẽ chăm sóc cho cô. “Em đã lảng tránh anh từ khi anh trở lại Scotland.”

“Lúc đó em đang ở London”, cô phản đối.

“Em đã từ chối gặp mặt khi anh đến thăm em.”

“Là mẹ em.” Cô lắc đầu. “Em không hề biết anh đến thăm cho đến khi anh đã bị bà đuổi về.”

“Em muốn gặp anh chứ?”

Trong một khoảnh khắc, biểu hiện của cô tỏ rõ niềm khao khát khiến tim anh gần như ngừng đập. Tay cô di chuyển nhè nhẹ trên làn da anh và cô nhắm mắt lại. Cô đang định nói “có”. Anh chắc chắn như thế.

Một tia vụn vỡ lóe lên trên khuôn mặt trước khi cô kịp che giấu nó. “Chúng ta hầu như không hiểu nhau nữa. Đã nhiều năm rồi.”

“Em quên những gì đã có giữa chúng ta rồi sao?” Anh đặt tay lên gò má cô, nỗi sợ hãi bất chợt dâng lên trong đôi mắt màu xanh lục như thể cô đang muốn chạy trốn mà không được. Hai má cô ửng hồng và anh nhận ra rằng cô không hề quên. Nhưng ánh mắt cùng hành động không đẩy anh ra lại thể hiện cô chẳng để tâm chuyện đó chút nào.

Thật ra, cô rất để tâm. Từ cách cô chạm vào anh, rồi cả việc không lùi lại nữa. Cô tựa vào anh như đang tưởng nhớ từng ngày họ trải qua cùng nhau lúc còn nhỏ. Anh buông thõng hai tay, để cô tùy ý lùi ra. Sự thực là cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, việc đó mang lại cho anh chút hy vọng. Chỉ là lời nói của cô mâu thuẫn với hành động.

“Chỉ cần anh liếc mắt là có hàng tá phụ nữ sẵn sàng quỳ gối dưới chân anh”, cô nặng nề lên tiếng rồi cụp mắt xuống.

“Có một sự khác biệt”, anh lặng lẽ đáp, “Chỉ có duy nhất một người phụ nữ mà anh muốn.”

“Không phải em.” Cô hít một hơi, lùi xa khỏi anh. Trong giây phút đó, anh nhìn thấy một tâm hồn bị tổn thương, anh băn khoăn không biết có chuyện gì đã xảy ra trong hai năm vừa rồi. Cô đang xử sự già dặn hơn tuổi mười chín của mình.

“Có gì đã thay đổi, Juliette?” Anh muốn nghe lý do từ chính miệng cô, để hiểu tại sao cô lại xa lánh anh.

Anh nghĩ về những đám cháy xảy ra trong suốt các vụ trục xuất khỏi đất đai vài tháng trước. Liệu có phải cô đã bị đe dọa trong thời gian bạo lực ấy không? Lúc đó, anh cứ tin tưởng rằng cô được an toàn ở London, nhưng có lẽ không phải vậy. Anh đã dành hết thời gian cho người bị thương và bỏ qua tất thảy mọi thứ, trừ cuộc chiến chống lại thần chết.

“Chúng ta không còn trẻ con nữa, bác sĩ Fraser”, cô nhắc nhở anh. “Cả hai đều đã thay đổi.”

“Hãy nhìn vào mắt anh và nói rằng em không muốn lãng phí thời gian với anh! Rằng tình cảm của em đã thay đổi và anh sẽ rời đi ngay tức khắc. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa.”

Khi anh bắt gặp ánh nhìn của cô, cô chỉ đỏ mặt. “Đã lâu quá rồi!” Đó không phải câu trả lời anh mong đợi. Thứ gì đó đang khiến cô lo lắng nhưng cô không thể nói ra.

Paul đặt tay lên vai cô, ngón tay cái vuốt ve cô qua lớp váy len. “À, phải”, anh thở dài thừa nhận. “Anh cho là chúng ta có thể bắt đầu lại, làm bạn bè một lần nữa.” Anh lùi một bước, cố gắng giữ khoảng cách với cô.

Nét đau đớn hiện lên khuôn mặt Juliette như thể cô đang nhớ lại những năm tháng bị mất liên lạc giữa hai người. Nhưng cô lắc đầu tiếc nuối. “Em không biết làm thế có khôn ngoan không?”

“Bởi vì anh nghèo phải không?”

“Nghèo nàn không có tội”, cô dịu giọng. “Anh đã làm rất tốt, bác sĩ Fraser. Em tự hào vì anh.” Niềm hãnh diện thoáng hiện trên khuôn mặt cho thấy những gì cô nói thực sự toát lên tự đáy lòng.

Thái độ thay đổi bất ngờ của cô khiến anh bối rối. Từ giọng nói của cô, anh có thể lờ mờ nhận ra hình bóng người con gái từng là bạn. Người đã hồi âm những lá thư đầu tiên, động viên anh vượt qua những giờ học dài lê thê. Người đã hôn anh vào ngày anh rời khỏi Ballaloch nhiều năm về trước.

“Khi trở về Ballaloch cách đây hai năm, anh đã cầu hôn em.” Anh bắt gặp ánh mắt thản nhiên của cô. “Em trả lời là quá sớm, nhưng không nói ‘không’. Rồi anh chẳng còn nghe thấy tin tức gì từ em nữa.” Sự im lặng là điều khiến anh khó chịu nhất, còn hơn cả điều bí mật cô đang giữ kín. “Em cho rằng anh không xứng đáng được nhận một lời giải thích sao hả Juliette?”

Anh từ chối gọi cô là tiểu thư Andrews, cho dù điều đó là phù hợp. Với anh, cô mãi mãi là Juliette.

Cô đứng bất động, như đang cố tìm câu trả lời thích hợp. Cuối cùng cô đáp, “Em biết anh muốn kiểu cuộc sống nào. Và nó không dành cho em.”

Một lần nữa cô lại cố đẩy anh ra xa. Nhưng ý cô là gì khi dùng cụm từ “kiểu cuộc sống” anh muốn?

“Anh muốn cuộc sống mà tất cả đàn ông đều muốn. Anh muốn một người vợ cùng những đứa trẻ. Anh muốn dành từng ngày để mang lại hạnh phúc cho em.” Anh bước ra sau lưng cô và chờ đợi xem cô có chạy trốn không. Thay vào đó, cô vẫn đứng im lìm. Anh vòng tay, kéo sát cô vào mình.

“Anh không thể.” Tuy cô nói thế nhưng đầu lại tựa vào anh và chẳng hề có biểu hiện nào muốn thoát khỏi vòng tay đó. Anh không biết liệu có phải mình đang tưởng tượng không, nhưng dường như cô rất chào đón vòng tay anh. Nó mang lại cho anh hy vọng rằng có lẽ đó là cơ hội dành cho họ.

“Tất cả đàn ông? Hay chỉ mình anh?” Anh hít hà mùi hương trên tóc cô, tự nhủ sẽ không bao giờ có người phụ nữ nào khác dành cho anh. Giống như cô.


Cô quay lại đối mặt anh. “Tất cả. Và nếu anh chỉ muốn một người vợ cùng những đứa trẻ thì anh nên tìm người khác.”

Cô không nói “không” với anh mà chỉ nói “không” với hôn nhân. Anh chẳng biết phải nghĩ gì về chuyện đó, hay tại sao cô lại không muốn kết hôn với bất kì ai. Nhưng giống như một dòng suối có thể bào mòn bất kì hòn núi nào, anh sẽ lặng lẽ xoa dịu sự miễn cưỡng của cô.

“Tại sao em chạy trốn anh và bỏ lại mọi người?”, anh gặng hỏi, đặt môi lên thái dương cô. Anh đã làm gì khiến em sợ hãi à?”

“Không”. Cô áp má vào má anh, phả hơi thở nóng rực lên mặt anh. Nhưng anh nhận thấy sự run rẩy sợ hãi trong giọng nói của cô.

Paul nắm tay cô, dùng ngón cái vuốt ve làn da nhạy cảm ở lòng bàn tay cô. Rồi anh lùi lại để nhìn rõ sự biến đổi cảm xúc trên mặt cô. “Có chuyện gì đã xảy ra vào năm ngoái phải không?”

Cô tái mặt vì câu hỏi đó, và anh thấy mình đã lần ra sự thật. “Ch… Cha em đã trở thành nam tước và thừa hưởng điền sản của anh trai ông. Cùng những món nợ của ông ấy.”

“Không. Đó không phải là nguyên nhân. Em không thuộc loại phụ nữ quan tâm đến tước hiệu.”

Cô đỏ mặt, tránh xa anh. “Ông ấy đã tham gia chiến tranh, bỏ lại bọn em phía sau. Bọn em đã phải đấy tranh để tồn tại ở đây, và có quá nhiều bạo lực giữa bá tước và người nông dân.”

Anh vẫn cảm thấy cô đã không nói hết sự thực với mình. Trong đôi mắt màu xanh lục, anh bắt gặp tia nhìn bối rối, như thể cô không muốn tiết lộ gì thêm.

“Chuyện gì đã xảy ra với em vậy, Juliette?” Anh cố tình gọi tên cô lần nữa, nhằm nhắc nhở cô về năm tháng mà hai người từng là bạn thân từ thuở mới lớn.

Cô nhắm mắt, vòng tay quanh eo. “Anh là một người tốt, bác sĩ Paul Freser. Và anh xứng đáng có được người phụ nữ tốt hơn em gấp nhiều lần.” Juliette nở một nụ cười trước khi bước ra ngoài, để mặc anh băn khoăn với bí mật cô đang che giấu.

* * *

Juliette quay lại đám cưới chị gái, cảm giác như bác sĩ Fraser đã đoán ra nỗi hổ thẹn của cô. Gặp anh ở đó, vẻ đẹp trai hút hồn cùng phong thái mạnh mẽ đã khiến trái tim cô mềm yếu. Nhưng cô vẫn bị ám ảnh bởi quá khứ, và nếu Paul khám phá ra, anh sẽ ghê tởm rồi quay lưng lại với cô thôi.

Tồi tệ hơn là anh lại muốn những đứa trẻ. Trái tim cô như rỉ máu bởi suy nghĩ anh sẽ là một người cha tuyệt vời. Cô dễ dàng hình dung ra cảnh anh đang ôm con trai trong tay, đưa nó đi dạo ngang thung lũng, hay kể chuyện cho nó trước khi đi ngủ.

Mình không bao giờ có thể cho anh ấy những đứa trẻ, lương tâm cô cảnh cáo. Tốt nhất hãy để anh ấy ra đi.

Bên trong cô đang gào thét vì sự bất công đó. Giống như đã có người cắt đứt dải ruy băng buộc những ước mơ của cô, làm chúng rơi rụng xuống mặt đất.

Hàng ngàn điều “Giá như” cũng không thể thay đổi quá khứ. Cũng như cô không thể cho phép cơn giận dữ này phá hủy mình. Nó sẽ chỉ ăn mòn tâm hồn cô và biến cô thành người phụ nữ cay độc.

Không, cô sẽ mạnh mẽ và kiên định với lời thề sống độc thân. Paul sẽ sống cuộc đời của anh, còn cô sẽ trung thành với các con số và tài khoản.

Nhưng trái tim phản bội và xuẩn ngốc của cô lại cho rằng đó là ý tưởng tồi tệ. Những con số nào có thể so sánh được với chàng trai cao nguyên đã đánh cắp hơi thở của cô? Mặc dù vài năm qua khiến cô và Paul xa cách nhau, nhưng anh chưa từng mất niềm tin vào tình bạn của họ. Tuy nhiên, đó không phải thứ tình bạn mà anh muốn lúc này.

Điều đó thể hiện qua cách anh quan sát cô, cứ như anh đã nhìn thấu bí mật giấu kín bên trong từ lời nói của cô. Anh cao to hơn trước, cơ thể rắn chắc và cơ bắp. Khi anh chạm vào cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến trái tim cô loạn nhịp.

Cô đã cho rằng hai người sẽ trở nên ngượng ngịu và lạ lẫm sau chừng đó năm. Nhưng ngược lại, từ giây phút nhìn thấy anh, cô biết Paul Fraser là một mối đe dọa. Không chỉ bởi mối quan tâm mà anh dành cho cô… mà còn vì anh đã gợi lên những cảm xúc mà cô không bao giờ muốn đối mặt.

Anh có thể đã hôn cô nếu cô khuyến khích. Và có lẽ cô sẽ chấp nhận nếu mình vẫn còn trong trắng.

Juliette chớp chớp mắt ngăn dòng lệ, phớt lờ nỗi đau trong lòng. Cô dựa vào tường, băn khoăn tự hỏi mình nên làm gì. Bước đi khôn ngoan nhất có lẽ là đẩy Paul ra xa, từ chối gặp anh như cô đã làm. Nhưng việc gặp lại anh sau bao năm chỉ mở ra cánh cửa đang khóa chặt cơn thịnh nộ vì bị làm nhục của cô.

Người phụ nữ khác có thể che giấu sự thực, giả vờ vẫn còn là trinh nữ, dẫn dắt Paul vào con đường kết hôn. Nhưng cô đã bị hủy hoại chẳng cách nào cứu vãn được, và sẽ không công bằng với anh nếu khiến anh tin vào lời nói dối.

Cô chầm chậm thở ra, đóng băng trở lại những cảm xúc đã ngủ yên. Khôi phục khả năng tự chủ đến khi không ai có thể nhận ra sự xáo động trong cô.

Margaret đi ngang qua căn phòng và bước đến gần cô. “Em ổn chứ? Bác sĩ Fraser không làm gì khiến em khó chịu phải không?” Dù chị gái cô không trừng phạt nhưng Juliette biết Margaret không hề tán thành chuyện một người đàn ông và một người phụ nữ ở riêng cùng nhau, Nó hoàn toàn không phù hợp, cho dù cô đã quen biết Paul từ năm mười bốn tuổi.

“Không, em ổn.” Chuyển sự chú ý sang người chị cả, cô nhận xét, “Toria trông thật tuyệt nhỉ? Em mừng cho chị ấy”.

Đám cưới rất đơn giản, chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ khi chị cả của họ kết hôn với người đàn ông mình yêu. Mỗi khi công tước xứ Worthingstone say đắm nhìn cô dâu của mình, họ có thể thấy sự tán thưởng trong mắt anh.

“Một công tước.” Margaret thở dài, tỏ vẻ thèm muốn. “Em có tin được không?”

“Em biết chị ấy sẽ hạnh phúc, nhưng em hoàn toàn không ganh tị chút nào”, Juliette thừa nhận. Ý nghĩ trở thành nữ công tước trong xã hội London thật không thể tưởng tượng được. Và với chị gái cô, có lẽ nó còn khó khăn hơn, vì Victoria cực kì sợ hãi phải ra khỏi nhà trong suốt năm năm qua. Lúc họ chuyển đến đây, một tai nạn trên đường đã khiến chị ấy vô tình bị bỏ lại và mắc kẹt nhiều ngày trên cao nguyên Scotland. Sau đó, những mối lo sợ đã cầm tù Victoria trong ngôi nhà. Chỉ khi có sự giúp đỡ của công tước, chị ấy mới can đảm bước qua ngưỡng cửa. Không ai biết chị ấy sẽ xoay xở thế nào khi chuyển tới London sống cùng chồng.

Juliette bước vào phòng khách, tránh xa tầm mắt của khách khứa. Mẹ cô – bà Beatrice – đang rạng rỡ, sung sướng vì cuộc hôn nhân thành công của con gái. Ngay sau đó, bà sẽ đưa tất cả bọn họ trở lại London., với hy vọng sẽ đảm bảo những cuộc hôn nhân tiếp theo được thành công như thế.

Suy nghĩ đó vừa an tâm vừa đáng sợ. Juliette có lý do riêng muốn rời xa Ballaloch. Nhưng mẹ cô sẽ không bao giờ hiểu được tại sao cô khăng khăng muốn là một phụ nữ độc thân. Nghĩ tới chuyện phải thú nhận cơn ác mộng của mình khiến bụng cô quặn lên cảm giác buồn nôn. Cô định sẽ giấu kín nó càng lâu càng tốt trong khả năng của mình.

Victoria một mình bước ngang căn phòng, Juliette lấy làm ngạc nhiên tại sao chồng chị ấy lại bỏ mặc vợ mình trong lễ cưới. Chị gái cô xoắn tay vào nhau, nhìn ra cửa với vẻ lo lắng.

Một lúc sau, bác sĩ Fraser từ cửa chính bước vào. Anh nheo mắt tìm một trong những người đàn ông xứ cao nguyên, rồi bước qua đám đông, thì thầm gì đó với Cain Sinclair. Trong cách xử sự của anh có gì đó rất cấp bách, lúc Juliette tiến về phía họ, cô chỉ nghe được lời nói cuối cùng của Paul: “Đi lấy ngựa!”.

Để làm gì? Juliette nhíu mày, băn khoăn liệu có phải có cuộc tấn công bất ngờ hay có người bị thương không? Paul bắt gặp ánh mắt cô trong tích tắc và anh gật đầu. Sau đó anh đội mũ rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Trước khi Sinclair kịp đi theo anh, Juliette chụp lấy tay anh ta, ngoái cổ nhìn anh. “Có chuyện gì thế?”

“Để tôi đi”, anh ta đáp. “Chúng tôi nghe tin Bá tước xứ Strathland đang dẫn người tiến về phía ngôi nhà này. Chúng tôi cần biết chúng đã đến đâu rồi và tại sao lại đến đây.”

Tâm trí cô tê cứng với tin tức đó. Chỉ trong mùa thu vừa rồi, Bá tước xứ Strathland đã đuổi hết người nông dân MacKinloch ra khỏi đất của hắn để lấy chỗ cho đàn cừu đông đúc. Gia đình cô đã cho họ ở nhờ trước khi công tước đồng ý cho phép họ định cư trên đất của anh, nhưng cuộc giao tranh giữa người của bá tước và người nông dân vẫn tiếp diễn.

Tên Bá tước Straland là mối đe dọa với tất cả bọn họ. Mỗi lần nghĩ tới gã đàn ông này là trong cô lại dấy lên nỗi sợ hãi, cô thầm mong hắn quay về Anh. Cô không hiểu sao hắn lại ở đây, giữa hàng nghìn mẫu(1) đồng cỏ, trong khi có thể sống tại một điền trang khác. Rồi cô nhớ ra là hắn sống ở vùng này giống như một vị vua đang cố gắng chinh phục các khu đất lân cận. Hắn đã cố mua các mảnh đất của cha mẹ cô hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ nhận được lời từ chối của cha cô. Đó cũng là lý do tại sao hắn muốn cưới cô – với hy vọng giành được Ballaloch thông qua việc dàn xếp hôn nhân.

(1) 1 mẫu Anh = 0.4 hecta.

Juliette siết chặt hai tay để ngăn chúng khỏi cơn run rẩy. “Đừng để Strathland phá hỏng đám cưới của chị tôi!”

Đôi mắt xanh da trời của Sinclair vụt trở nên sắc lạnh như những mảnh băng. “Không một ai trong chúng tôi cho phép có bất kì tổn hại nào tới nơi này. Không đời nào, khi mà chúng tôi có thể ngăn chặn chúng.” Chẳng nói thêm lời nào, anh ta gạt cô ra và mở cửa.

Juliette bước theo anh ta. Cô thoáng thấy bác sĩ Fraser và công tước lúc họ leo lên ngựa. Nhìn thấy Paul cưỡi ngựa lao đi, cảm giác lo lắng nhói lên trong tim cô. Hãy giữ anh ấy được an toàn, cô thầm cầu nguyện. Cô dõi theo họ đến khi ba người biến mất sau những ngọn đồi rồi mới đóng cửa lại.

Một cảm giác lạnh lẽo thấm vào từng mạch máu dù cô đã cố kiềm chế. Từ cửa sổ, cô thấy mặt trời chìm dần xuống dưới đường chân trời. Chị gái Victoria của cô đang đứng cách xa đám đông như thể muốn chạy trốn.

Juliette hiểu rõ cảm giác đó. Cô vượt qua đám khách mời và bước đến bên chị gái. Sau khi cáo lỗi với mọi người, cô đưa Victoria trở lại phòng khách.

“Em nghĩ có lẽ chị cần trấn tĩnh một chút”, Juliette đề nghị. “Trông chị hơi nhợt nhạt đấy.”

“Chị rất lo lắng”, Victoria thú nhận. “Bọn chị nghe được tin đồn từ một cậu bé là người của Bá tước Strathland đang đến đây. Có thể nguồn tin đó không chính xác, nhưng…”

“Nhưng bọn chúng sẽ không có cơ hội”, cô kết luận. Dù nói rất chắc chắn nhưng dạ dày cô vẫn quặn lại với tin tức đó. “Em nghe được từ Sinclair”, Juliette nói thêm. “Anh ấy và bác sĩ Fraser đã đi để ngăn chúng tiến lại gần hơn.” Và vì Chúa, họ sẽ thành công.

Chị cô gật đầu nhưng vẫn tỏ ra sợ hãi. “Chồng chị cũng đi cùng họ”

Juliette siết chặt tay chị gái, lẩm bẩm lời an ủi mà chẳng ai trong hai người tin tưởng. “Sao chị không lên phòng nghỉ một lát?”, cô gợi ý. “Trông chị rất mệt mỏi.”

Chị cô nhìn cô vẻ biết ơn, “Cảm ơn em!”

Tuy biết cô dâu không nên bỏ đi trong tiệc cưới của mình, nhưng Victoria cảm thấy chẳng thoải mái gì khi có quá nhiều người. Chị cô ghét việc trở thành tâm điểm của sự chú ý.

“Chị có muốn em cùng đi không?”, Juliette đề nghị.

Chị cô ngập ngừng một lát như đang suy nghĩ. “Không, không cần đâu. Chị chỉ cần trấn tĩnh một chút trước khi quay lại.”Victoria đỏ mặt, nói thêm “Rất nhiều phụ nữ đã trêu chọc chị về đêm tân hôn. Thật sự chị không cảm thấy sợ hãi chút nào. À, có lẽ có một chút”. Một tia lấp lánh bất ngờ hiện ra trong mắt cô ấy, nhưng Juliette không thể tưởng tượng ra điều gì khác trong đêm tân hôn ngoài nỗi sợ hãi. Nếu ở vị trí của chị gái, hẳn là cô rất khiếp sợ.

Bởi vì cô biết chính xác Victoria sẽ phải đối mặt điều gì. Và dù có vài phụ nữ đùa cợt, bóng gió về chuyện làm tình, thì nó cũng không phải là chuyện mà Juliette muốn chịu đựng.

Không phải một lần nữa.


Cô nhắm nghiền hai mắt hồi lâu để trấn tĩnh lại rồi đi cùng chị gáiVictoria lên tầng trên, sau đó trở về phòng mình. Hai tay Juliette vẫn run rẩy bất chấp ý chí của cô, cô quay lại phòng khách, lặp đi lặp lại những từ ngữ như một câu thần chú.

Đó không phải lỗi của mình. Mình bị cưỡng bức.

Nỗi hổ thẹn dâng trào đến nỗi khiến cô phát ốm. Mắt mờ đi, cô bám chặt mép ghế sofa để khỏi ngã.

Không phải lỗi của mình.

Cho dù vậy, vết sẹo trong cô vẫn còn đó. Tuy đã có lúc cô từng mơ ước có một người chồng và những đứa con, nhưng bây giờ cô không thể tưởng tượng như thế. Cô chẳng thể nào trải qua nỗi đau nằm dưới một người đàn ông và đối mặt với sự ô nhục trong đêm tân hôn. Cô sẽ toàn tâm toàn ý sống cuộc đời độc thân nếu đó là cách giúp cô không phải trải qua cơn ác mộng như thế một lần nữa.

Chợt có tiếng kính vở loảng xoảng vang lên, khiến cô giật thót người. Vài giây sau, Juliette nhận ra nguyên nhân chính là một viên gạch được bọc trong lớp vải tẩm dầu đang cháy. Thời điểm viên gạch chạm vào mép ghế sofa, lớp vải liền bốc cháy.

Juliette hoảng hốt lùi lại và theo bản năng, cô chạy đi tìm nước hay thứ gì đó để dập lửa. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên ở những chỗ khác, cô phát hiện một vạch ướt dọc theo chu vi căn phòng.

Đó là dầu.

Đầu óc cô tê liệt, vậy là có người cố tình đốt nhà. Một người tới dự đám cưới của chị cô, chỉ có thể là một trong số những người nông dân. Nhưng tại sao? Gia đình cô đã cho họ nơi trú ẩn. Và cấp cho những người Scotland một nơi để sống.

Trừ khi người của bá tước cải trang để trà trộn vào.

Một người khách phát hiện ra ngọn lửa nên hét lên cảnh báo. Tiếng kêu khóc của lũ trẻ bị hoảng sợ hòa lẫn tiếng các bà mẹ đang cố gắng dỗ chúng nín. Mọi người đổ dồn về phía cửa, tranh nhau chạy ra.

Ai đó chụp lấy tay cô, giật mạnh và kéo cô ra ngoài cùng những người khác. Mùi khói cay xè, ngọn lửa bùng lên nhanh khủng khiếp.

Đàn ông đã tập trung tất cả xô chậu quanh giếng, đứng thành một hàng để dập lửa. Juliette tìm kiếm trong đám đông đến khi thấy mẹ cô. Beatrice ôm chặt cô, trong khi vẫn nắm tay Amelia. Em gái cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn ngọn lửa.

“Margaret đâu?”. Beatrice hỏi. “Victoria nữa?”

Cô run rẩy thở ra. “Lần cuối con gặp thì Victoria đang ở trên phòng chị ấy. Con không thấy Margaret đâu cả.” Juliette liếc về phía căn nhà, ngọn lửa lan rộng rất nhanh, gần như không thể khống chế được. “Mẹ có nghĩ các chị ấy đã đi ra ngoài rồi không?”

Một cơn ớn lạnh siết chặt cô bởi ý nghĩ mình sẽ mất đi hai người chị. Chuyện đó không thể xảy ra… thậm chí cô từ chối nghĩ về nó. Nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, cô thì thầm hàng ngàn lời khẩn cầu cho họ được an toàn.

“Đứng yên đây trong lúc mẹ đi tìm chúng!” Beatrice nắm tay Juliette, giao Amelia cho cô trông nom. “Để mắt tới em con nhé!”

Ngay khi mẹ cô rời đi, Amelia bắt đầu khóc lóc. Dù em gái cô đã mười sáu tuổi và dễ bị kích động, nhưng trong hoàn cảnh này, con bé có lý do để sợ hãi. “Toria vẫn ở trong nhà. Em biết thế. Em không muốn chị ấy chết.”

“Chị ấy sẽ không chết đâu.” Juliette ôm chặt em gái, cố gắng an ủi, dù cô cũng đang âm thầm lo lắng rằng Amelia đã nghĩ đúng về Victoria. “Họ sẽ đưa chị ấy ra ngoài nếu chị ấy còn trong đó. Nhưng chị không nghĩ chị ấy vẫn ở lại trong một ngôi nhà đang cháy.” Tuy nói thế, bản thân cô cũng cảm thấy không bị thuyết phục. Nỗi lo sợ của em gái cô có nguồn gốc sâu xa, và Juliette chưa bao giờ nhìn thấy Victoria bước ra ngoài trong suốt năm năm họ sống ở đây.

“Họ sẽ tìm thấy chị ấy”, cô hứa hẹn. Nhưng cô vẫn tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của chị gái. Ai đó tìm chị ấy đi, làm ơn.

Có một sự im lặng kỳ quái, trong khí đám nông dân vẫn đang hắt nước vào các căn phòng đang cháy. Mặc dù họ đã chiến đấu rất dũng cảm nhưng Juliette nghi ngờ sẽ không cứu được ngôi nhà. Những phiến đá bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên trong đã sụp đổ.

Đám ngựa phi đến gần, cuối cùng, các kỵ mã đã trở lại. Vị công tước không chậm trễ nhảy khỏi lưng ngựa, nhanh chóng chạy vào ngôi nhà đang cháy dữ dội khi biết vợ mình vẫn còn trong đó. Juliette rùng mình kinh hãi, sợ rằng cả hai sẽ chết trong đám cháy.

Bác sĩ Fraser len lỏi qua đám đông, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi cho đến khi dừng lại trên người cô. Phần còn lại của đám đông dường như biến mất, chỉ còn lại mình anh. Mái tóc đen của anh rối bù, đôi mắt như đang nuốt trọn hình ảnh cô. Mặc dù anh không tiến lại gần hơn, cô vẫn cảm nhận được tiếng thì thầm lặng câm của anh.

Em ổn chứ?

Vâng, em ổn.

Tạ ơn Chúa.

Juliette buộc mình không được tiến về phía trước, giữ nguyên khoảng cách giữa bọn họ. Nhưng cô rất vui mừng vì anh đã trở về bình an, không hề hấn gì. Đó là một niềm an ủi không nhỏ dù cô vẫn đang lo lắng cho các chị mình.

Bác sĩ Fraser gật nhẹ như không rồi biến mất giữa đám đông cho đến khi xuất hiện cạnh những người nông dân. Anh xắn tay áo, giúp họ dập lửa trong lúc Juliette vẫn đứng yên, cầu mong ai đó tìm ra các chị cô.

Gánh nặng vô hình trút khỏi vai cô khi cuối cùng cũng trông thấy Margaret. Chị cô xuất hiện với mái tóc rối bù, khuôn mặt đỏ rực, ôm trong tay một bọc vải vóc. Juliette nhận ra đó chính là nguyên liệu mà Victoria đang dùng để may vá – gồm lụa và sa tanh trị giá hàng trăm bảng. Chị cả của cô đã bắt đầu tự kinh doanh bằng cách may áo nịt ngực(2) và áo lót vào tháng Mười hai, lợi nhuận rất đáng kinh ngạc. Tuy Margaret không thích ý tưởng đó, nhưng ít nhất chị ấy cũng cố cứu được đống nguyên liệu.

(2) Áo nịt ngực hay còn gọi là corset, giúp định hình ngực và eo.

“Em rất mừng vì chị đã an toàn”, cô thì thầm lúc Margaret ôm cả hai chị em. Chị cô không giải thích đã ở đâu, mà chỉ tay ra xa. “Sinclair đang chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta. Anh ấy sẽ đưa chúng ta đến chỗ nào đó an toàn để qua đêm, vì chúng ta không thể”, giọng cô vỡ òa khi liếc về phía ngôi nhà đang cháy, “ngủ ở đây”.

“Nhưng Victoria và mẹ thì sao?” Amelia tỏ ra kinh hoàng với ý tưởng phải rời xa họ.

“Mẹ ổn rồi, còn ngài công tước(3) sẽ đưa Toria ra ngoài”, Margaret đáp. “Chúng ta sẽ đợi hai người trong xe ngựa.”

(3) Nguyên văn là His Grace – chỉ ngài công tước xứ Worthingstone – cách gọi dành cho những công tước xuất thân từ gia đình hoàng tộc.

Amelia ngập ngừng, “Em không muốn đi cho đến khi biết chị ấy đã ổn.”

Juliette nắm tay em gái, kéo cô bé tránh xa ngôi nhà trong lúc Margaret dẫn họ đi về phía chiếc xe ngựa đang đợi. “Ở đây an toàn hơn. Mọi người sẽ dập được lửa, rồi em sẽ thấy!”

Amelia vẫn do dự, hướng ánh mắt về đám cháy. “Em không muốn chị ấy chết”, cô bé thì thầm. “Hôm nay là ngày cưới của chị ấy, Juliette. Đáng lẽ phải là ngày chị ấy hạnh phúc nhất.”

Juliette thấy cổ họng tắc nghẹn, nhưng cô vẫn gật đầu. “Đừng lo lắng. Ngài công tước sẽ tìm thấy chị ấy. Chị tin chắc như thế.”

Sinclair đứng bên cạnh thung lũng, giúp Margaret leo vào trong xe ngựa trước khi quay sang những người nông dân khác. Từ trên lưng ngựa, anh ta thúc giục phụ nữ và trẻ em đi về phía nam, tránh xa ngôi nhà đang cháy.

Ba chị em ngồi sát nhau trong xe ngựa, im lặng chờ đợi đến lượt chiếc xe được kéo đi. Người đầy tớ của họ – MacKinloch – sẽ đánh xe, Juliette nhìn chằm chằm ra bên ngoài và thấy bác sĩ Fraser vẫn đang giúp Sinclair cùng nông dân dập lửa. Ngọn lửa vẫn cháy rực, rồi cuối cùng ngài công tước cũng xuất hiện. Anh quàng tay quanh người Victoria, đưa cô ấy ra ngoài, tránh xa ngọn lửa và hướng tới một đống tuyết.

Juliette thở phào, mừng rỡ thấy chị mình vẫn còn sống. Cùng lúc đó mẹ cô quay lại và lau nước mắt trên má.

“Nó đã an toàn”, Beatrice vừa nói vừa leo lên xe. Biểu hiện trên mặt bà cho thấy dường như bà đã già thêm mười tuổi nữa trong vòng một giờ qua. “Cả hai đều không hề hấn gì.” Bà ấn ngón tay vào thái dương như cố làm dịu thần kinh đang căng thẳng của mình.

“Họ sẽ đi cùng chúng ta chứ ạ?”, Amelia đánh bạo hỏi.

Beatrice lắc đầu. “Xe không còn đủ chỗ. Ngài công tước sẽ chăm sóc nó. Chúng ta sẽ đi tới nhà cậu ấy ở Eiloch Hill. Mẹ tin sẽ gặp cả hai ở đó.” Người đầy tớ đóng cửa xe và bắt đầu cuộc hành trình về phía nạm.

Đàn ngựa vất vả vật lộn với băng tuyết khiến Juliette băn khoăn tự nhủ: Nếu dùng xe trượt tuyết có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Nhiều lần họ phải dừng lại giữa đường nhưng chẳng ai phàn nàn. Lúc này, ý nghĩ về việc nhà của họ đã cháy rụi trở nên thật lạ lùng vì chỉ vài giờ trước, họ còn đang giúp chị gái trang điểm cho đám cưới.

Juliette chăm chú nhìn ra bên ngoài, lo lắng cho bác sĩ Fraser. Anh ấy đã chỉ huy, dẫn dắt đám nông dân đi về phía nam đến vùng đất của công tước. Nhưng bây giờ anh ấy đi đến đâu? Phải mất khoảng một giờ hoặc hơn mới tới được Eiloch Hill, nhất là khi anh ấy giữ tốc độ cùng với người đi bộ. Ngoài trời rất lạnh và cô không thể thôi nghĩ về anh.

Những cảm xúc lộn xộn bên trong thật vô nghĩa. Cô không nên để mặc tâm trí mình lang thang với suy nghĩ về anh. Nhưng anh đã vội vã len lỏi trong đám đông chỉ là để tìm cô. Cô không thể giả vờ rằng mình không cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh bình yên.

Một phần lí trí nhắc nhở cô rằng họ chỉ là bạn bè. Tất nhiên cô có thể vui mừng vì anh không bị thương. Nhưng chỉ thế thôi. Tim cô đập nhanh chỉ là do sợ hãi bởi chuyện vừa xảy ra.

Cô hít vào mấy hơi thật sâu và chậm rãi. Sau tất cả những lỗi lầm mắc phải thì cô không có quyền tin rằng mình có thể bắt đầu lại. Cô đã lựa chọn sai lầm và phải trả giá gấp mười lần.

Nhưng cô có một đứa con trai đáng yêu. Đứa trẻ đã chiếm trọn trái tim cô và cô yêu nó hơn cả mạng sống của mình. Nó đã có gia đình mới, bố mẹ nuôi sẽ cho nó tước hiệu và sự giàu có. Nó sẽ có mọi thứ như mong muốn.

Mọi thứ, trừ một người mẹ thực sự.

Trái tim cô giờ đây có một lỗ thủng lớn với nhận thức rằng Matthew sẽ không bao giờ biết mẹ ruột của mình là ai. Và do sinh nở khó khẳn, nên thêm một đứa trẻ nữa chắc chắn sẽ khiến cô phải đối mặt với cái chết. Không những bị chảy rất nhiều máu mà cô còn suýt chết do cơn sốt sau đó. Bà đỡ đã khuyên cô đừng bao giờ cố gắng lần nữa.

Điều đó có nghĩa là nếu muốn thì cô cũng không thể ngủ chung giường với một người đàn ông bởi nỗi lo sẽ mang thai lần nữa. Đó là cách nhẹ nhàng nhất. Cô cũng không muốn bị chạm vào người như thế lần nào nữa, và còn một lý do quan trọng khác – nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của chính cô.

Cô có thể dễ dàng phớt lờ đề nghị của người xa lạ và những người đàn ông giàu sang, có tước hiệu. Nhưng xua đuổi người đã từng là bạn thân nhất của cô lại là chuyện hoàn toàn khác. Cô phải giữ thật vững chắc bức tường băng giá bao quanh tim mình, nhất là bây giờ.

Gặp lại Paul sau quãng thời gian dài đằng đẵng đã khiến trái tim cô tan nát. Cô không bao giờ có thể nói với anh về chuyện đã xảy ra. Anh phải rời bỏ cô và tìm kiếm người phụ nữa khác làm vợ – một người có thể mang lại cho anh những đứa trẻ mà anh kháo khát cùng cuộc sống anh xứng đáng được hưởng.

Như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.