Đọc truyện Bí Mật Tình Yêu – Chương 10
Rời khỏi chỗ trọ của Lạc Đình, Bách Nguyên đón tắc xi về nhà. Trên đường về, anh nhận điện thoại của Quốc Trung.
– Alô.
– Mày không có ở nhà à?
– Chính xác, tao đang ngồi trên tắc xi về nhà.
– Sao ngồi tắc xi? Xe mày đâu?
– Bỏ nhà Lạc Đình rồi.
– À, hóa ra người ta mang xe đến cho người yêu vào một đêm tối nữa.
Lãng mạng nhỉ!
– Thôi mày đi, rảnh chuyện quá. Gọi tao có gì không?
Quốc Trung nghiêm chỉnh:
– Chuyện khá quan trọng đấy.
– Nói đi!
– Tao đã biết được người đàn ông thường hẹn hò với Lan Ngọc là ai rồi.
Hắn là một tên chuyên lừa gạt và hút máu phụ nữ. Hắn sống ở Mỹ và ra vẻ một Việt kiều giàu có, nhưng bên trong thì rỗng tuếch.
– Còn gì nữa?
– Hải Yến nói cho tao biết một chuyện. Không đương nhiên Lan Ngọc muốn vào công ty đâu, mà là do gã đàn đó lên kế hoạch đấy.
Bách Nguyên nhíu mày:
– Sao Hải Yến biết chuyện của Lan Ngọc?
– Tình cờ thôi! Hải Yến và Lạc Đình hẹn nhau uống nước ở quán Mây Hồng, Mây Tím gì đó, rồi vô tình nghe được câu chuyện của họ. Gã đàn ông kia có tên là Công Tâm. Hắn hỏi Lan Ngọc về số tài sản của nhà họ Hoàng, hỏi về văn phòng luật sư của Bách Trung… Sau đó hắn bảo Lan Ngọc tìm cách vào “”Hoàng Nguyên”” làm việc để thực hiện một âm mưu.
– Thì ra là do có người xúi giục. Chứ từ nào tới giờ, Lan Ngọc có quan tâm đến công ty hay đòi tài sản thừa hưởng của anh Bách Trung đâu. Vậy mà tuần trước cô ta đến tìm ông hỏi. Thật không ngờ.
– Mày tính sao?
– Ông nội đã lên tiếng, tao không thể không sắp xếp một công việc gì đó.
Nhưng tao cũng cần phải xem. Nếu Lan Ngọc quá đáng, có thể cô ta sẽ không nhận được một phần nào cả.
– Mày có quyền với phần tài sản của anh Bách Trung sao?
– Tại sao không? Anh Trungvà Lan Ngọc kết hôn nhưng đâu có đăng ký, trong khi đó tao là người đứng tên tất cả cổ phần ở công ty.
– À ạ…. Mày nắm cán nên mày không lo lắng. Nhưng về phần ông? Dù sao Lan Ngọc cũng là cháu dâu của ông.
– Tao có nói chuyện với ông rồi. Ông không có ý kiến gì.
– Lan Ngọc không thể ngờ chuyện mình sắp sửa làm lại không có kết quả.
Ê! Đối xử với cô ấy như thế, có quá tàn nhẫn không? Dù sao đi nữa…
– Lan Ngọc cũng lả chị dâu tao và cũng một thời là người tao yêu chứ gì?
– Ừ.
– Tao có nghĩ chứ Quốc Trung. Nếu không nghĩ thì chừng ấy năm qua, tiền đâu cô ta phung phí? Lần này tao sẽ cho Lan Ngọc cơ hội. Nếu cô ta không biết nắm bắt lấy thì đừng trách ai.
– À đúng rồi!
Quốc Trung chợt nhớ:
– Mày phải để mắt đến Lạc Đình nghe. Cô ấy biết chuyện Lan Ngọc – Công Tâm thì thế nào cô ấy cũng sẽ giúp mày đấy. Mày biết cô ấy là người hay lo chuyện bao đồng mà.
– Ừ.
– Còn nữa, Lan Ngọc không mấy thích Lạc Đình. Cô ta cũng không phải là người đơn giản. Vì thế mày phải cẩn thận, đừng để Lạc Đình bị tổn thương.
Bách Nguyên giơ tay như có Quốc Trung trước mặt:
– Được rồi, được rồi. Tao biết. Mấy lúc gần đây, tao phát hiện mày giống phụ nữ ghê đi.
Anh trêu:
– Nè! Thất tình mới có một lần thôi đâu cần thiết phải chuyển hệ luôn.
– Thằng quỷ! Mày có gì tốt lành hơn tao đâu. Lúc trước, mày đâu có biết đùa, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng đáng ghét. Bây giờ con tim đã vui trở lại thì bày đặt nói này nói nọ. Hừ! Mày có tin tao mách gì đó với Lạc Đình và cô nhỏ sẽ không quan tâm đến mày nữa không?
– Tin chứ. Nhưng mày cũng phải nhớ một điều, Lạc Đình là ngưới rất hiểu chuyện.
– Trời trời! Ghê chưa.
– Bây giờ cô ấy không vô lý gây nhau nữa đâu.
– Việc ấy còn phải chờ xem cô nhỏ có biết ghen không đã:
Quốc Tlung kết thúc cuộc nói chuyện:
– Thôi, dừng ở đây nghe!
– Ừ. Tao cũng tới nhà rồi. Bye!
– Bye!
Bách Nguyên trả tiền tắc xi rồi bước xuống. Anh chưa kịp mở cổng thì phát hiện có một người đang đứng dựa cổng rào hơi khuất dạng trong bóng tối.
Bách Nguyên chợt kêu lên:
– Lan Ngọc!
Lan Ngọc mỉm cười:
– Anh không vui khi gặp em sao?
Bách Nguyên giấu đi sự ngạc nhiên:
– Không, tôi chỉ thắc mắc là tại sao chị lại đến đây vào giờ này. Có chuyện gì à?
Lan Ngọc lắc đầu, cô nhìn vào trong sân:
– Anh không định mời em vào nhà sao?
Dù không thích, nhưng theo phép lịch sự, Bách Nguyên cũng phải mở cổng. Chẳng lẽ đứng ngoài đường để cho người ta dòm ngó?
Thật tự nhiên, Lan Ngọc bước theo Bách Nguyên. Anh tiến đến bên cái bàn đá được đặt dưới tàn cây sứ trắng:
– Xin lỗi chị, chị ngồi tạm đây nhé. Tôi sống một mình nên không tiện mời chị vào trong nhà vào giờ này.
– Anh ngại gì? Hay anh sợ?
– Vâng, tôi sợ. Tôi sợ miệng đời lắm.
Lan Ngọc miễn cưỡng ngồi xuống. Cô nhìn Bách Nguyên:
– Sao anh chịu sống một mình ngần ấy năm vậy? Anh không lấy vợ đi.
Có phải anh vẫn còn thấy mình có lỗi với anh trai không?
Bách Nguyên cau mày khó chịu trước hàng loạt câu hỏi của Lan Ngọc:
– Chị đừng lấy những vấn đề đó làm đề tài có được không? Có gì thì chị cứ nói thẳng đi.
– Anh lạnh lùng với em cho đến bao giờ đây? Anh tàn nhẫn với em cho đến bao giờ đây?
Lan Ngọc cố nói. Bách Nguyên lắc đầu:
– Tôi không có nhiều thời gian để làm việc đó.
– Vậy sao anh vẫn ở một mình? Anh còn vương vấn những kỷ niệm của chúng ta có đúng không? Anh còn yêu em, phải không Bách Nguyên?
Bách Nguyên nhìn trân trân Lan Ngọc, sự tự tin của cô làm anh thấy buồn cười:
– Chị nghĩ sao mà nói như vậy? Chị không thấy tôi đã xóa hết những kỷ niệm rồi sao? Và ở đây chính là cuột sống của tôi. Còn vì sao tôi chưa lập gia đình à? Tại tôi chưa muốn điều đó thôi, chứ không phải vì chị đâu. Chị nên giữ đúng vai trò của mình thì hơn.
– Nhưng sự lạnh lùng và đau khổ của anh làm em ray rứt.
– Ray rứt vì đã chia tay tôi để lấy anh trai tôi à? Đừng làm tôi phải bật cười chứ Lan Ngọc. Chị đã lựa chọn thì không nên để ý đến đau khổ của tôi.
Quá khứ rồi!
Lan Ngọc gục mặt vào hai tay:
– Anh mắng em đi Bách Nguyên! Em có lỗi với anh.
Bách Nguyên cười nhạt:
– Để làm gì? Tôi không muốn nhấc lại chuyện đã qua. Chị nên tỉnh táo một chút, để tôi còn có thể tự nhiên nói chuyện với chị.
– Em không thể. Em không quên anh được Bách Nguyên ơi.
– Thật không?
Bách Nguyên nhếch môi:
– Nếu chị còn nặng tình với một người thì chị đâu làm những việc có hại cho người đó. Đúng không chị?
Anh khoát tay:
– Thôi đủ rồi. Tôi nghĩ chị nên về đi. Không còn sớm nữa đâu.
Bách Nguyên đứng lên đi ra cổng:
– Tôi gọi tắc xi cho chị.
Lan Ngọc tức giận khi thấy Bách Nguyên cứ né tránh:
– Anh đối xử với em như thế có phải vì con nhỏ đó không?
– Con nhỏ nào?
– Trợ lý của anh đấy! Mà cũng đúng thôi. Anh chọn cô ta đẹp và trẻ trunghơn em nhiều.
Bách Nguyên lạnh giọng:
– Này! Chị muốn tôi còn tôn trọng chị thì chị ăn nói cẩn thận một chút nghe.
– Nếu không, anh làm gì em nào? – Lan Ngọc thách thức.
– Chị….
– Anh đã chọn cô ta thì cố giữ cô ta cho cẩn thận đi. Họa vô đơn chí, không lường trước được đâu.
– Chị đừng hăm dọa.
– Người phụ nữ khi yêu, ích kỷ lắm Bách Nguyên à. Em cũng là một trong số đó. Chắc chắn người ta sẽ tha thứ với những tội lỗi không cố ý của em.
– Còn tôi sẽ không tha thứ cho chị nếu chị làm hại đến người bên cạnh tôi.
– Hiện tại anh đã không tha thứ rồi. Em nghĩ em không cần anh tha thứ nữa đâu.
Lan Ngọc vẫy tay:
– Thôi, em về đây. Hẹn gặp anh ngày mai ở công ty nhé. Ha ha ha…
Cô bước đi trong đêm với tiếng cười rợn người. Bách Nguyên nhìn theo lắc đầu. Anh không ngờ Lan Ngọc còn đáng sợ hơn những gì anh nghĩ. Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi thôi đã làm anh thấy lo lắng.
Tin nhắn:
“Tổng giám đốc! Sáng nay tôi sẽ đến công ty bằng chiếc Nouvo mà ông đã mua cho, í quên, mua tặng. Hãy hài lòng đi nhé! Chúc một ngày tốt lành!”.
Bách Nguyên đọc mẩu tin này lúc 6 giờ 30. Vậy mà đã tám giờ rồi vẫn không thấy tăm hơi Lạc Đình đâu. Bách Nguyên vừa bồn chồn vừa lo lắng.
Nhấc ống nghe, anh gọi đến phòng hành chánh:
– Lê Thu hả? Thấy Lạc Đình đến chưa?
– Dạ chưa, thưa tổng giám đốc.
Cụp Phòng nhân sự.
Phòng kế hoạch…
Cuối cùng là phòng điều hành.
– Ai đó, cho tôi gặp cô Hải Yến đi.
– Thưa tổng giám đốc, cô Hải Yến chưa đến.
Cụp!
Bách Nguyên dập máy. Cái gì thế này? Điện thoại gọi không được, người cũng không thấy, vậy là sao?Anh nghĩ không ra nên nhấn điện thoại lên lần nữa. Sau hồi chuông dài, anh mới nghe tiếng của thằng bạn đáng ghét:
– Gì đấy, tổng giám đốc? Tao đang gặp khách hàng mà.
– Tao biết.
– Vậy sao còn gọi?
– Hải Yến và Lạc Đình vẫn chưa đến công ty. Mày có biết hai cô bé đi đâu không?
Lạc Đình thì tao không biết, nhưng em gái tao rời khỏi nhà cùng một lượt với tao. Mày nói con bé chưa đến công ty, tao cũng hơi ngạc nhiên đấy.
– Lạc Đình là người làm việc có nguyên tắc, nếu có gì thì gọi báo liền.
Còn đằng này, điện thoại không mà tao gọi đến cũng chẳng được. Tao lo quá!
– Đêm qua sau cuộc gọi của mày thì tao gặp Lan Ngọc ngay trước cổng nhà.
– Hai người xảy ra chuyện gì?
– Xảy cái gì mà xảy, tao còn không muốn tiếp chuyện với cô ta nữa là khác. Lan Ngọc thật đáng sợ, cô ta hăm dọa Lạc Đình.
– Vì vậy đến giờ này vẫn chưa thấy Lạc Đình nên lo chứ gì?
– Ừ.
– Thôi được rồi. Để tao gọi cho Hải Yến xem hai đứa có đi chung với nhau không. Sau đó tao liên lạc với mày. OK.
– OK.
Bách Nguyên gác máy. Vài phút sau…
Reng… reng… reng…
Bách Nguyên chụp nhanh điện thoại:
– Alô.
– Điều mày lo lắng đã xảy ra rồi đây. Lạc Đình bị tai nạn, đang ở bệnh viện 115, Hải Yến cũng ở đó.
– Lạc Đình có sao không?
– Tao không rõ. Mày hãy vào đó đi. Nè, ghi số điện thoại của Hải Yến đi.
Nếu tìm không ra thì gọi con bé.
– 09… Xong việc, tao tìm mày.
Bách Nguyên cúp máy, anh chụp chùm chìa khóa xe đi nhanh ra ngoài.
Lúc ngang qua chỗ Lê Thu, Bách Nguyên nói:
– Hủy hết các cuộc hẹn hôm nay cho tôi.
– Tổng giám đốc…
Lê Thu chưa kịp hỏi gì thêm thì Bách Nguyên đã khuất ở cầu thang. Anh lái xe đến bệnh viện trong tâm trạng lo lắng và căng thẳng.
Phòng cấp cứu bếnh viện 115.
Bách Nguyên thấy ngay Hải Yến ở hành lang phòng cấp cứu. Anh chạy đến:
– Hải Yến!
– Ôi, anh Nguyên…
Hải Yến mừng rỡ:
– Sao anh biết bọn em ở đây?
– Quốc Trung báo cho anh. Lạc Đình sao rồi?
– Nó vẫn ở trong kia. Nãy giờ vẫn chưa có tin gì của bác sĩ, em lo quá.
Bách Nguyên trấn an:
– Anh nghĩ Lạc Đình không sao đâu. Để anh đi gặp bác sĩ.
Bách Nguyên bỏ đi, lát sau trở lại với một vị bác sĩ trẻ. Anh giới thiệu:
– Bác sĩ Hoàng Nam, khoa cấp cứu.
Bách Nguyên chỉ Hải Yến:
– Còn đây là Hải Yến, bạn của cô bé đang được cấp cứu trong kia.
– Chào cô bé!
– Chào bác sĩ! Bạn em…
– Tôi vào gặp bạn cô bé rồi sẽ cho cô bé biết sau nhé.
Hoàng Nam quay sang Bách Nguyên:
– Cậu hãy chờ ở đây!
– Vâng.
Bác sĩ Hoàng Nam đi rồi, Hầi Yến hỏi Bách Nguyên:
– Anh quen hả?
– Ừ.
– Anh Nam là bạn của anh trai anh.
– Đúng là quen nhau có khác. Chẳng những được quan tâm mà còn được ưu ái nữa.
– Đời luôn là vậy mà. Cho anh hỏi nè, chuyện xảy ra với Lạc Đình như thế nào?
– Em đâu có ở hiện trường đâu mà biết.
– Vậy…
– Hôm nay đẩy xe ra đi làm. Tự nhiên nổi hứng lên nên, em chạy qua rủ Lạc Đình. Trên đường gần đến chỗ trọ của nhỏ ấy, em nhìn thấy tai nạn nên hiếu kỳ dừng lại xem. Trời xui đất khiến sao em phát hiện người bị nạn là Lạc Đình. Em liền nhờ mấy chú xe ôm quen giữ xe hai đứa, còn em đưa Lạc Đình vào đây.
– Tình trạng của Lạc Đình lúc ấy?
– Bất tỉnh nhân sự. Em nghe mấy chú xe ôm nói, cô người cố ý đụng Lạc Đình.
Bách Nguyên nhíu mày:
– Cố ý ư?
– Vâng! Vì khi Lạc Đình xi- nhan qua đường thì chiếc xe đậu trong lề rất lâu bất thình lình tông ra.
– Có thấy mặt người gây tai nạn không?
– Một gã đàn ông mang khẩu trang, chiếc “”A móc””, biển số 52…
– Trời! Nhớ kỹ vậy ư?
– Tất nhiên rồi. Chú xe ôm bảo, sẽ có một lúc nào đó gặp lại gã thôi. Quả đất tròn mà.
– Nếu gặp lại gã, em sẽ làm gì?
– Nhất định không bỏ qua cho gã về sự việc hôm nay. – Hải Yến hậm hực.
– Thôi được rồi. Anh cầu mong cho em sớm gặp lại gã đó để em làm việc hắn.
– Hừ! Lạc Đình gây thù oán gì với gã chứ? Khốn kiếp thật!
Cô vừa dứt câu thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Bách Nguyên đứng dậy:
– Anh Nam! Cô ấy…
Hoàng Nam tháo khẩu trang ra:
– Có một vết rách ở bên vai trái, phải khâu chín mũi. Mất máu nhiều, nhưng bây giờ ổn rồi. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng săn sóc đặc biệt.
Cậu hãy làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi.
– Vâng. Cám ơn anh.
– Trách nhiệm của tôi mà.
Hoàng Nam bắt tay Bách Nguyên rồi quay đi.
Lạc Đình được đẩy ra.
– Ai là người thân của Lâm Lạc Đình? – Cô y tá hỏi.
– Tôi. – Bách Nguyên giơ tay.
– Mời anh theo tôi!
– Vâng!
Bách Nguyên dặn dò Hải Yến:
– Em đi theo Lạc Đình nhé. Lát nữa anh quay lại ngay.
– Dạ.
Lạc Đình được chuyển đến một căn phòng dành cho một người, sạch sẽ và thoải mái nữa. Hải Yến nhìn bao quát căn phòng. Tivi có, tủ lạnh có, hai gường, phòng máy lạnh. Chà! Nằm đây nếu không có anh Nguyên bảo trợ làm sao Lạc Đình trả tiền nổi.
Hải Yến tò mò hỏi nhỏ cô ý tá đang sửa dây truyền dịch:
– Chị ơi! Phòng bệnh này bao nhiêu một ngày hả chị?
– Vài trăm.