Bí mật tình yêu phố Angel

Chương 47: Đôi Cánh Thiên Sứ Bóng Đêm Dưới Ánh Mặt Trời


Bạn đang đọc Bí mật tình yêu phố Angel – Chương 47: Đôi Cánh Thiên Sứ Bóng Đêm Dưới Ánh Mặt Trời


Đại điểm:
Lớp 11E
Hội trường trường Minh Dương
Lầu vọng tinh
Bến xe buýt trên phố Angel
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Lý Chấn Dực: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
ONE
Hôm nay Kim Nguyệt Dạ có đến trường không? Chẳng biết tối qua hắn có bị làm sao không?
Cả đêm qua tôi cứ vật qua vật lại, không sao chợp mắt được. Tôi không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc Kim Nguyệt dạ giấu diếm chuyện gì? Tại sao hắn lại không chịu nói ra…
Tôi đặt phịch balo xuống, ngồi ngơ ngẩn gần đài phun nước, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, thở dài não nề.
“Chào bạn, phiền bạn chỉ giúp tôi phòng giáo vụ ở chỗ nào được không?”
Hả? Ai vừa hỏi vậy? Chỗ đài phun nước này là cứ địa bí mật của tôi, sáng sớm có rất ít người qua lại đây mà.
“Phòng giáo vụ ư?” Tôi ngây người ra, vội vàng chỉnh lại trang phục xộc xệch của mình, “Nó nằm ở tầng ba toà nhà đối diện, cậu cứ đi thẳng rồi rẽ trái là đến!”
“Cảm ơn bạn nhé!”
“Không có gì!” Như phản xạ có điều kiện, tôi nở nụ cười tuyệt chiêu hình bán nguyệt với anh chàng vừa hỏi thăm đường.
“Bye Bye!” Nam sinh đó mỉm cười rồi vẫy tay chào tôi, quay người bước về phía tôi chỉ. Đúng lúc này ánh mắt tôi đờ ra.
Nụ cười đó… Là… là… Lý Triết Vũ!
Tôi tròn mắt kinh ngạc, sửng sốt ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của nam sinh đó. Cả người tôi như bị trúng tà, tôi đứng ngây ra như tượng.
Không thể nào… Không thể như thế được! Nhất định… nhất định là tôi nhìn nhằm rồi. Làm sao có thể là cậu ấy chứ? Làm sao có thể là cậu ấy chứ?
Nhưng hương cỏ thơm dìu dịu chính là mùi nước hoa Lý Triết Vũ hay dùng, còn cả khuôn mặt nhìn nghiêng quá đỗi thân thuộc ấy…
“Đợi… đợi đã!”
Mãi sau tôi mới kịp hoàn hồn, đứng bật dậy đuổi theo bóng nam sinh ấy đã đi khuất đó.
Là câu ấy sao? Có thật là cậu ấy không? Không thề nhầm được, nhất định là cậu ấy rồi. Lẽ nào… lẽ nào cậu ấy đã quay trở về.
Hộc hộc! Hộc hộc!
Nhanh như cắt, tôi chạy bang qua bải cỏ, sân trường rồi hành lang… Nhưng suốt đường đi, tôi chẳng nhìn thấy bóng cậu ấy đâu. Hình như ban nãy chỉ là ảo ảnh, thoắt một cái đã biến mất…
Phòng giáo vụ! Đúng rồi, khi nãy cậu ấy hỏi đường đến phóng giáo vụ…
Tôi vừa thở hồng hộc vừa chạy như tên bắn đến tào nhà hành chính của trường, cứ đi mãi, đi mãi cho đến khi nhìn thấy căn phòng đề biển là “phòng giáo vụ” mới dừng lại.
Rầm!
Tiếng động ầm trời khiến thầy giáo vụ đang ngủ gà ngủ gật giật thót mình.
“Ơ… là Tô Hựu Tuệ đấy à, có chuyện gì không em?”
Không có… Cậu ấy không có ở đây… Căn phòng chẳng có ai ngoài thầy giáo vụ vừa tỉnh ngủ.
“Không… không có gì ạ. Thưa thầy, em muốn hỏi thầy về kế hoạch phân công các lớp dọn vệ sinh quanh trường ạ…” Tôi cố kìm nén sự hụt hẫng trong lòng, vờ bịa ra lý do nào đó để che đậy hành động đường đột của mình.
“Ồ, chiều nay thầy sẽ gửi thông báo đến từng lớp.” Thầy giáo vụ thở phào, có lẽ tôi làm thầy bất ngờ quá, bây giờ thầy mới kịp chấn tĩnh lại. “Em Tô Hựu Tuệ này… Lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào phòng nhé!”
“Vâng ạ, em xin lỗi thầy…” Tôi lí nhí trả lời, quay người định về lớp, nhưng sau đó vẫn cố gặng hỏi thêm, “… Thưa thầy, ban nãy có bạn học sinh nam nào đến gặp thầy không ạ?”
“Ban nãy à? Không có em ạ…”
“Thế ạ, em cảm ơn thầy!”
Tôi đành từ bỏ ý định, chậm rãi bước ra khỏi phòng, thở dài thườn thượt.
Chẳng nhẽ… lúc nãy tôi nằm mơ sao…
Tôi Hựu Tuệ, mày lại bị ảo giác rồi… bị ảo giác rồi…
Tôi khẽ gõ vào đầu mình, quay về lớp học.
Reng reng reng… Reng reng reng…
Thôi chết! Nãy giờ mãi làm mấy việc không đâu, mất bao nhiêu thời gian, kiểu này tôi lên lớp muộn mất.
Tôi hớt hải chạy như tên bắn về lớp học. Nhưng vừa mới đi đến hành lang, tôi đã thấy bên ngoài cửa lớp vây kín mít toàn người là người.
Ủa? Lạ thật, vừa nãy có chuông truy bài rồi mà, sao mọi người vẫn chưa quay về lớp vậy? Tôi cố gắng ngó nhìn.
Đám đông trước mắt tôi ai nấy đều chen chúc, thò dài cổ ngó qua cửa sổ để nhìn cái gì đó trong lớp. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, mọi người vội vả nhường đường.
Sao mặt ai nấy cũng căng thẳng như phát hiện ra sinh vật ngoài hành tinh vậy? Bầu không khí xung quanh ngột ngạt đến kì lạ…

Két!
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa. Nhưng dường như tất cả học sinh trong lớp đều không phát hiện ra, ai cũng há mồm trợn mắt nhìn về phía bục giảng.
Tôi lặng lẽ quan sát cả lớp, rồi đẩy hẳn cửa để bước vào. Khi cửa được mở toang ra, tầm nhìn của tôi cũng rộng hơn.
Bỗng… một luồng sàng chói mắt đập thẳng vào mắt tôi. tôi giơ tay lên che trước mắt mình.
“Cạch!” Tiếng cánh cửa lớp đập vào tường vang lên rất đanh.
Híc… Là ai vậy? Hình như có ai đó đang đứng trên bục giảng thì phải.
Tôi từ từ mở mắt, cố gắng để mắt mình thích ứng dần dần với ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ đối diện vào. Nhưng khi mắt tôi mở ra hết cỡ, tôi giật bắn mình.
Người đang đứng trên bục giảng chính là cậu ấy! Là… là Lý Triết Vũ?
“Hi! Lại gặp nhau rồi!” Vừa nhìn thấy tôi, “Lý Triết Vũ” đứng trên bục giảng liền nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vui vẻ vẩy tay chào.
Tôi ngẩn người ra một lúc, cố lắc đầu thật mạnh, lấy tay dụi mắt lia liạ, sau đó lại nhìn lên bục giảng lần nữa.
“Sao vậy? Là tôi đây mà, người vừa nãy hỏi đường ý…” “Lý Triết Vũ” vẫn mỉm cười rồi giơ hai ngón tay lên làm hình chữ V, “Hôm nay tôi hên thật! Đi đến giữa đường thì gặp thầy chủ nhiệm lớp, thế là thầy dẫn tôi đến đây luôn. Ha ha ha!”
Nụ cười của cậu ấy thật… rạng rỡ! Nhưng khi nhìn thấy tròng mắt đen láy đó, niềm hi vọng vửa nhen nhóm trong lòng tôi bỗng vụt tắt…
“E hèm! Lý Chấn Dực, ban nãy em đang giới thiệu dở với mọi người mà, hay là…” Thầy chủ nhiệm đứng bên cạnh không thể đợi thêm được nữa, khẽ hắng giọng nhìn tôi.
Thầy chủ nhiệm nhắc khéo, tôi vội vội vàng vàng đi về chỗ ngồi của mình. Vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy ba chữ to đùng trên bảng:
Lý Chấn Dực
Lý Chấn Dực ư? … Cậu ấy không phải là Lý Triết Vũ thật…
“A! Xin lỗi, xin lỗi thầy! Ha ha ha!” Lý Chấn Dực vội vàng đứng nghiêm lại, nhìn bao quát cả lớp, “Tôi là Lý Chấn Dực, năm nay mười sáu tuổi. Tôi từ trường tư thục Hoàng Vũ chuyển đến, sở thích của tôi là…”
Nhìn thấy nụ cười tươi rói của Lý Chấn Dực, mọi người trong lớp như hoá thân thành nững bông hoa rạng ngời dưới nắng xuân ấm áp, mặt mày háo hức hẳn lên.
“… Thực ra lần này tôi chuyển trường vì có một mục đích, tôi muốn tìm một cô gái, cô ấy có tên là… Tô Hựu Tuệ.”
Hả? Cậu ta đang nói về tôi sao? Tôi trợn mắt kinh ngạc nhìn nụ cười rạng rỡ đó, thấy đầu óc mình như bị ngừng trệ.
“Ơ, cậu ấy đền tìm Tô Hựu Tuệ sao?”
“Lý Chấn Dực và Tô Hựu Tuệ quen nhau à?”
“Nhưng… công nhận trông cậu ấy giống hết Lý Triết Vũ…”
Nghe xong lời “tuyên bố” rất hùng hồn của Lý Chấn Dực, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, xì xầm bàn tán.
Hai tay Lý Chấn Dực chống lên bàn, mỉm cười nhìn quanh lớp khắp lượt, sau đó ánh mắt cũng giống như mọi người, nhìn về phía tôi.
“Cô chính là Tô Hựu Tuệ sao?” Thấy tôi chẳng có chút phản ứng nào, Lý Chấn Dực chạy thẳng đến trước mặt tôi, “Ha ha ha, xem ra chúng ta có duyên thật. Đã vậy… tôi quyết định rồi tôi sẽ ngồi cạnh cô.”
“Từ từ đã nào!” Thấy Lý Chấn Dực ton ton chạy đến chỗ trống cạnh tôi, thầy chủ nhiệm đột nhiê gọi giật lại, “Lý Chấn Dực! Tô Hựu Tuệ ngồi ở hàng thứ tư, nhưng người em cao to thế kia, nếu ngồi cạnh Tô Hựu Tuệ, e là em sẽ che hết tầm nhìn của các bạn bên dưới. Em chuyển sang ngồi ở bàn số sáu, Hàng thứ năm được không?”
“Ơ, sao vậy… Nhưng thầy ơi, em rất muốn ngồi ở đây mà!” Lý Chấn Dực có vẻ cụt hứng, trề dài môi ra nhìn tôi. Nhưng rất nhanh, cậu ta lấy lại nụ cười rạng ngời, “Nếu vậy… chị Hựu Tuệ này, chị cùng em ngồi xuống dưới đó đi!”
Hở? Chị Hựu Tuệ á? Tên này gọi tôi là chị…
“Ơ… Tôi…” Tôi mỉm cười khó xử, vẫn ngồi im chỗ cũ, “Xin lỗi nhé, Lý Chấn Dực! Tôi không cao như cậu, nếu ngồi dưới đó e là không nhìn thấy bảng mất.”
“Ừ… Đành vậy! Tiếc quá đi!” Lý Chấn Dực thở dài, tiu nghỉu khoác balo bước về chỗ ngồi của mình. Nhưng tên đó vừa đi được vài bước lại quay đầu ngó trộm tôi hí hửng ra mặt. Hình như được làm bạn cùng lớp với tôi, Lý Chấn Dực mừng lắm thì phải.
Ha ha ha… Tính tên này dễ thương ghê…
Nhưng sao trông cậu ta giống Lý Triết Vũ thế nhỉ…
TWO
Sau khi tan học…
“Oái, giống quá đi mất! Cứ như là sinh đôi ấy!”
“Không thể tin nổi… Trên đời này có người giống nhau đến vậy ư? Bất ngờ thật!”
“Ê, có một nam sinh vừa chuyển đến lớp 11E học đấy, trông cậu ta giống hết Lý Triết Vũ!”
Tin giật gân này chẳng mấy chốc lan ra khắp cả trường.
Vừa tan học, mọi người đã kéo nhau đến đông như kiến, ngó nghiêng ngoài cửa lớp tôi. ai cũng tò mò muốn biết khuôn mặt anh chàng mới chuyển đến ra làm sao.
Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Lăng Thần Huyền cũng theo voi ăn bã mía, chen bằng được vào tận bên trong. Nhưng… tại sao tôi cũng bị kẹt cứng trong vòng vây trùng trùng lớp lớp như thế này?
“Ôi chao, giống thật đấy… “ Tô Cơ ngồi đối diện với Lý Chấn Dực. Trong bô dạng nhỏ ta muốn lấy kính hiển vi ra soi mọi tế bào trên người Lý Chấn Dực.
“Ha ha ha! Giống gì cơ?” Tuy Lý Chấn Dực thấy Tô Cơ săm soi mình từ đầu đến chân nhưng cậu ta vẫn mỉm cười thân thiện, “Chị à! Chị đẹp qua đi!”
“Thật sao? Cậu thấy tôi đẹp lắm à?” Lời khen của Lý Chấn Dực khiến hồn Tô Cơ đê mê, bay lên tận mây xanh.
“Tiểu Dực!” Hiểu Ảnh và Lý Chấn Dực vừa mới gặp nhau lần đầu đã than thiết ngay được. Hai người họ như tìm được bạn tri âm tri kỉ, “Trưa nay tụi mình cùng ăn trưa với nhau nhé, Hiểu Ảnh sẽ đưa cậu đi tham quan trường!”
“OK, thế thì tốt quá! Hay là tất cả đi cùng với nhau, chị Hựu Tuệ cũng đi cùng cho vui!”
Không hiểu do bị nụ cười của cậu ta mê hoặc, hay do… mọi người đều thấy nhớ Lý Triết Vũ, ai cũng ngoan ngoãn đi theo Lý Chấn Dực đến căng tin.
Choang choang!
“Yeah! Cạn ly nào!”
Hiểu Ảnh tổ chức bữa tiệc nho nhỏ ở căn tin trường để mừng Lý Chấn Dực đến đây học. Nhỏ ta chẳng thèm để tâm đến những ánh mắt tò mò tọc mạch xung quanh.
“Nè! Cậu nói xem, trên đời này có người giống hệt mình không?” Tô Cơ dường như vẫn chưa định thần lại, không dám tin vào mắt mình nữa mà cứ nhìn chòng chọc Lý Chấn Dực đàng ngồi đối diện.
“Đúng rồi!” Lăng Thần Huyền uống một ngụm nước ngọt, ra vẻ ta đây đại ca, rất phong độ khoanh tay trước ngực rồi cười tươi với Lý Chấn Dực, “Ê nhóc! Tôi rất thích cậu. Sau này chúng ta là anh em tốt của nhau, đứa nào dám bắt nạt cậu, cứ nói cho tôi biết nhé!”
“Cảm ơn anh Huyền! Sau này nhờ anh chỉ bảo giúp cho!” Lý Trấn Dực vui vẻ gật đầu, sau đó tự dung gắp cho tôi một cái đùi gà, “Chị Hựu Tuệ, đùi gà ăn ngon nhất đó, chị ăn đi! He he he!”

“Cảm… cảm ơn… Lý Chấn Dực…” Trước mặt bàn dân thiên hạ mà tôi được “chăm sóc” chu đáo thế này, tôi thấy hơi ngượng.
“Chị Hựu Tuệ sau này gọi em là Tiểu Dực cho tiện!”
“À… Cảm ơn… Tiểu Dực…”
“Ưm… Ngưỡng mộ quá đi!” Hiểu Ảnh nhỏ nước dãi ròng ròng nhìn chiếc đùi gà trong bát tôi, “Ngày xưa Vũ đối xử với Hựu Tuệ tốt nhất à, bây giờ Tiểu Dực cũng vậy.”
Nghe nhỏ ngốc Hiểu Ảnh nói xong, rồi lại nhìn khuôn mặt y hệt Lý Triết Vũ đó, tôi vội cúi gầm đầu xuống, mặt đỏ rực.
“Thôi được rồi, cho cô đùi gà của tôi đó!” Lăng Thần Huyền hết chịu nổi, tiện tay gắp đùi gà của mình vào bát Hiểu Ảnh. Hiểu Ảnh sướng đến mức cứ kêu la ỏm tỏi tôi lén nhìn Tô Cơ. Luồng khí lạnh phát ra từ người Tô Cơ khiế tôi sợ run cả người.
“Ngại quá, làm phiền rồi.”
“Kim Nguyệt Dạ?” Tất cả cùng thộn người ra khi nhìn thấy bóng Kim Nguyệt Dạ. Ai cũng thấy lúng túng, khó xử.
Kim Nguyệt Dạ chỉ lạnh nhạt liếc mắt qua chúng tôi. Nhưng lúc nhìn thấy Lý Chấn Dực, hắn sững người ra, đánh rơi cả khay thức ăn trong tay xuống đất.
“Cậu là…”
Tôi hết nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kim Nguyệt Dạ, rồi lại quay sang nhìn nụ cười rạng rỡ của Lý Chấn Dực, sau đó vội vã đứng dậy giới thiệu:
“Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng tôi, tên là Lý Chấn Dực!”
“…” Kim Nguyệt Dạ chợt quay đầu sang nhìn tôi. Hình như hắn đang cố “tiêu hoá” thong tin vừa nghe.
“Kim Nguyệt Dạ!” Lý Chấn Dực để thức ăn xuống bàn, từ từ đứng dậy, giơ tay đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ, “Tôi là Lý Chấn Dực.”
Kim Nguyệt Dạ ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nhìn Lý Chấn Dực một lúc.
Dạ không bắt tay với Lý Chấn Dực, chỉ im lặng cúi xuống nhặt khay thức ăn lên, rồi khẽ chào lấy lệ: “Chúc ăn ngon miệng!”
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngượng ngùng đến khó tả. Ngay cả nụ cười đáng yêu của Tiểu Dực cũng chẳng còn được tự nhiên như trước. Nhưng cậu ta vẫn chìa tay về phía Kim Nguyệt
Dạ, chưa chịu bỏ cuộc.
“Sao thế? Không dám bắt tay à?” Lăng Thần Huyền cười khẩy.
Đúng lúc Kim Nguyệt Dạ định quay người rời đi, Lăng Thần Huyền nhìn theo Dạ: “Cậu chột dạ à? Cậu ta trông giống Vũ thế cơ mà.”
“Hừ!” Kim Nguyệt Dạ chỉ hừ một tiếng lạnh tanh, chẳng thềm để tâm đến câu nói của tên Huyền, tỉnh bơ cầm khay thức ăn đi về phía nhà bếp và cũng không hề ngoái đầu nhìn lại.
“Đáng ghét!” Lăng Thần Huyền tức đến nổ đom đóm mắt, đấm mạnh một nhát xuống bàn.
Tô Cơ và Hiều Ảnh ngồi cạnh tôi chẳng còn bụng dạ nào để ăn nữa, quay đầu sang tiu nghỉu cùng tôi.
Đáng lẽ ra bữa tiệc đón Lý Chấn Dực hôm nay phải tưng bừng lắm, vậy mà sự xuất hiện bất ngờ của Kim Nguyệt Dạ đã phá tan tất cả. Bữa tiệc kết thúc trong tiếng đá bàn đá ghế của Lăng Thần Huyền.
Phù… Chúa phù hộ! Hi vọng linh cảm của con là sai. Không hiểu sao con cảm thấy sự xuất hiện của Tiểu Dực giống như một trận bão mới sấp đổ ập xuống đầu…
THREE
Sáng thứ hai đầu tuần, toàn bộ học sinh trong trường tập trung tại hội trường. Nhìn Kim Nguyệt Dạ mỉm cười, đứng nói chuyện với mọi người xung quanh mà tôi thấy lòng mình rối bời.
Có mấy ngày ngắn ngủi, hai người chúng tôi từ bạn bè than thiết bỗng trở thành nững người xa lạ. Không hề gọi điện, không hề nói chuyện, ngay cả có tình cờ nhìn thấy nhau đi chăng nữa thì cũng chỉ im lặng.
Các nữ sinh ngồi xung quanh tôi đều không nhìn lên khán đài. Cứ chốc chốc họ lại quay sang ngó Tiểu Dực, rồi chụm đầu vào thì thầm bàn tán, thỉnh thoảng còn cười rúc rích nữa.
Híc… Mới có một tuần mà tôi đã biết mức độ được hâm mộ trong trường của Tiểu Dực kinh khủng thế nào. Nhờ có khuôn mặt giống hệt Lý Triết Vũ cộng thêm nụ cười rạng rỡ nên cậu ta rất có sức hút. Cũng bởi vậy mà lượng fan trong trường Minh Dương tăng đến chóng mặt. Tất cả những ai quen biết Lý Chấn Dực, chỉ cần nhìn thấy cậu ta ở đâu là y rằng vẫy tay rối rít, nhiệt tình chào hỏi. Fan của cậu ta đông không kém Kim Nguyệt Dạ là mấy.
Khuôn mặt giống y chang Lý Triết Vũ của Tiểu Dực không chỉ làm Hiểu Ảnh, Tô Cơ, Lăng Thần Huyền và tôi nhớ lại hồi ức tươi đẹp trước kia, mà còn nhu cứa sâu them vết thương lòng chưa kịp lành của mỗi người.
Bây giờ tôi phải làm gì đây?
“Đề nghị mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, buổi lễ sắp bắt đầu!”
Giọng MC dõng dạc vang lên. Hiểu trưởng Bạch Ngưng hiệu trưởng Thôi cùng các thầy cô giáo khác ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ban giám khảo trên khán đài, trước mặt mỗi người đầu có một cái micro. Có lẽ buổi tập trung hôm nay khá đặc biệt.
“Cảm ơn lời phát biểu của các thầy cô giáo!” Đợi dài cả cổ các thầy cô mới phát biểu xong. Cô Bạch đẩy gọng kính lên sóng mũi, nghiêm nghị nhìn học sinh bên dưới, “Tôi xin tuyên bố, cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 phố Angel của trường Minh Dương chính thức bắt đầu. Hi vọng những học sinh được chỉ định tham gia cuộc thi này sẽ phát huy hết tài năng của mình. Sau đây, tôi xin mời người đại diện đầu tiên – em Kim Nguyệt Dạ lên đọc lời hứa trước cuộc thi!”
Rào rào rào rào rào!
Cô Bạch vừa dứt lời, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Tôi quay đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ đứng dậy, bước lên khán đài. Không hiểu sao tâm trạng tôi càng lúc càng nặng nề.
“Các bạn thân mếm, tôi Kim Nguyệt Dạ. Với tư cách là một trong những thành viên của đại gia đình Minh Dương, trước tiên tôi cảm thấy rất vinh dự vì được đảm nhận trọng trách…”
“Cậu không có tư cách tham gia cuộc thi!”
Một giọng nói từ góc nào đó trong hội trường vang lên, cắt ngang lời diễn thuyết của Kim Nguyệt Dạ. Mọi người ngồi dưới bắt đầu lao nhao cả lên.
“Ai vừa lên tiếng vậy?” MC căng thẳng chạy đến. Không ngờ những lời xì xầm bàn tán bên dưới đã vỡ oà ra.
“Kim Nguyệt Dạ chính là hung thủ hãi chết Lý Triết Vũ. Cậu ta không có tư cách tham gia cuộc thi!”
“Đúng đó, hôm tưởng niệm Lý Triết Vũ ở khu biệt thự, cậu ta im lặng tức là đã thừa nhận mình hại chết Lý Triết Vũ!”
“Mau xuống đi, đồ giết người!”
Khắp hội trường tràn ngập tiếng lo ó phản đối và lời rủa xả độc địa. Kim Nguyệt Dạ im lặng cầm micro, sắc mặt tối sầm lại.
“Không! Cậu ấy không phải là hung thủ!” Chẳng biết từ lúc nào, tôi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hét lên và đứng bật dậy. Tuy giọng hét không to lắm nhưng cũng đủ khiến những người bàn tán đó ngừng lại.
Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt từ khán đài về phía tôi. Ngay cả hiệu trưởng và các thầy cô khác cũng đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nói thật to ọi người cùng nghe nhưng cũng như nói với chính mình.
“Thế tại sao cậu ta lại không chịu nói chuyện xảy ra dưới giếng cổ ngày hôm đó?”

“Đúng đấy, nếu không làm gì mờ ám thì tại sao cậu ta lại không dám thề trước linh hồn Vũ!”
Giọng chất vấn ban nãy tiếp tục vang lên. Mọi người vừa im lặng được một lúc thì lại bắt đầu nhao nhao như cái chợ vỡ.
Binh!
Hả? Tiếng gì vậy?
Đúng lúc tôi lúng túng, không biết nên làm thế nào thì đột nhiên trong hội trường vang lên một tiếng động chói tai.
Thằng cha Lăng Thần Huyền điên thật rồi! Trước mặt cô Bạch và thầy Thôi mà hắn dám đá bay ghế, nổi giận đùng đùng định bỏ ra ngoài thất thố như thế.
“Lăng Thần Huyền, em làm trò gì vậy?” Cô Bạch có vẻ không vui, giọng lạnh như đá.
“Dạ, chẳng có gì ạ…” Lăng Thần Huyền hai tay đút túi quần, mặt vêch ngược lên giời, “Nghe thấy mấy âm thanh khó chịu quá nên em muốn ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái một chút thôi cô ạ.”
“Lăng Thần Huyền! Em…”
Híc, hành động vừa rồi của tên Huyền “khủng bố” quá! Mấy tên đàn em cũng lần lượt đứng dậy, ton ton đi theo hắn ra ngoài. Có một tên còn nghênh ngang quay lại nhìn Kim Nguyệt Dạ rồi giơ ngón giữa ra vẻ coi thường.
“Chuyện gì vậy? Kim Nguyệt Dạ và Lăng Thần Huyền xích mích với nhau ư?”
“Đấy! Ngay cả người anh em tốt còn không đứng về phía cậu ta, nhất định tại cậu ta hãm hại Lý Triết Vũ rồi.”

Hành động ngang ngược của Lăng Thần Huyền chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, mọi người được thể làm ầm lên.
Làm thế nào bây giờ? Tôi phải làm gì để chứng minh sự trong sạch của Kim Nguyệt Dạ vẫn đứng im lặng trên khán đài, lẽ nào hắn định hết lầ này đến lần khác bỏ qua cơ hội giải thích sao?…
“Tôi có thể làm chứng Kim Nguyệt Dạ vô tội!” Không hiểu sao, tôi đột nhiên buột miệng nói ra điều khiến cả bản thân cũng phải giật mình.
“Tô Hựu Tuệ, cô là bạn gái Kim Nguyệt Dạ, cô định vào hùa cùng Kim Nguyệt Dạ gạt chúng tôi sao?”
“Phải đó! Tô Hựu Tuệ là bạn gái của Kim Nguyệt Dạ, lời cô ta nói cũng không đáng tin!”
“Không… không phải thế…”
Những cái nhìn ngờ vực lại đổ dồn về phía tôi, nhưng tôi không biết nên giải thích mọi chuyện thế nào. Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất thì Kim Nguyệt Dạ bỗng ngước đầu lên, điềm tĩnh nói với mọi người dưới khán đài:
“Anh bạn nào nãy giờ đứng nói ở phía dưới xin mời lên trên này phát biểu tiếp!”
“…”
Nghe thấy Kim Nguyệt Dạ nói vậy, cả hội trường im phăng phắc. Dường như ai cũng muốn nhìn thấy vị “anh hùng giấu mặt” nãy giờ cứ đứng dưới lên tiếng chất vấn liên tục. Nhưng đợi mãi mà chẳng có ai dám đứng dậy cả.
“Ồ, không muốn lên đây ư? Vậy là muốn làm “người hùng vô danh” rồi, chỉ dám núp ở phía dưới cắn trộm thôi sao?” Giọng Kim Nguyệt Dạ vẫn rất điềm tĩnh nhưng lại vang vọng khắp hội trường.
Kim Nguyệt Dạ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn khắp lượt hội trường. Dường như chỉ cần người đó tiếp tục lên tiếng, Kim Nguyệt Dạ sẽ phát hiện ngay ra vị trí.
“Những ai nghi ngờ về cái chết của Vũ và có lien quan tới tôi thì xin mời đưa ra chứng cứ cụ thể chứng minh tôi là kẻ xấu. Còn nếu không có, thì đừng đứng dưới bày trò làm loạn nhàm chán kiểu này.”
Đây là lần đầu tiên Kim Nguyệt Dạ khiến người khác cảm thấy ớn lạnh. Tuy hắn vẫn mỉm cười tưng tửng như mọi khi, nhưng ánh mắt đó lại không cười chút nào mà trái lại làm người khác sợ đến ngộp thở.
“Nói hay lắm…” Bên tai tôi vang lên một giọng nói.
Là giọng của Tiểu Dực ư? Lúc tôi quay sang nhìn Tiểu Dực, cậu ta vẫn mỉm cười như mọi khi, dường như coi mọi việc diễn ra trước mắt chẳng lien quan đến mình.
“Và tôi cũng xin nhắc lại một lần nữa, tôi không cần bất kì ai đứng ra chứng minh sự trong sạch của mình. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin được tiếp tục…” Kim Nguyệt Dạ vẫn bình tĩnh.
Không cần bất cứ ai đứng ra chứng minh sự trong sạch của hắn ư? Kim Nguyệt Dạ ý muốn nói tôi sao…
Những gì tôi làm chẳng có chút ý nghĩa nào đối với hắn ư…
Kim Nguyệt Dạ lại tiếp tục bài diễn thuyết của mình. Hắn vẫn thân thiện như không, dường như chuyện ầm ĩ vừa rồi chưa từng xảy ra. Chỉ có mình tôi ngây người nhìn lên khán đài với đầu óc hỗn loạn bởi vô số ý nghĩ khó diễn tả…
FOUR
Chưa bao giờ có cảm giác hụt hẫng như thế này nên tâm trạng tôi vô cùng u ám.
Thái độ lạnh lùng sáng nay của Kim Nguyệt Dạ khiến tim tôi như bị đóng băng. Lẽ nào hai chúng tôi đã biến thành những người xa lạ thực sự? Tại sao hắn cứ một mực làm như vậy? Do hôm tổ chức lễ tưởng niệm Vũ ở khu biệt thự, tôi đã nghi ngờ hắn ư? Hay là do…
Ơ, một bức thư?
Vừa mới bước vào lớp, tôi nhìn thấy một phong thư màu trắng được đặt ngay ngắn trên bàn mình. Tôi kinh ngạc cầm phong thư lên. Nó vẫn không có tem, số bưu chính hay tên và địa chỉ người gửi.
Lại là một bức thư Vũ gửi từ trên thiên đường xuống sao…
Ý nghĩ đó bỗng loé lên trong đầu và trái tim tôi khẽ run rẩy. Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi vội mỡ ngay phong bì, lấy bức thư ra đọc. Tôi lại nhìn thấy nét chữ quen thuộc…
Ngày x tháng x năm x
Thời tiết: mát mẻ
Đúng là không thể tin nổi, hôm nay lễ Valentine, tôi nhận được thẻ PK màu đỏ của Hựu Tuệ. Chuyện bất ngờ này làm tôi cảm thấy rất vui.
Khi nhìn vẻ mặt không vui của Kim Nguyệt Dạ, tôi hơi do dự. Nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời con tim mình mách bảo, dẫn cô ấy đến lầu vọng tinh.
Tôi và Dạ từng hứa vời nhau, sau này nếu thích cô gái nào, sẽ đưa cố ấy đến lầu vọng tinh, đi hết những nấc thang hạnh phúc.
Có điều… lúc đi lên cầu thang, Hựu Tuệ chỉ toàn nhắc đến Dạ… Nhưng chính sự hiểu lầm tuyệt đẹp đó đã giúp tôi sực tỉnh. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, có những hạnh phúc không bao giờ thuộc về mình. Cũng giống như lúc bạn tưởng sắp bước đến bậc thang cuối cùng, nhưng thực ra đó lại là nơi mãi mãi không thể tới được.
Đưa Hựu Tuệ trở về nhà là đoạn đường tôi thấy khó đi nhất từ lúc sinh ra đến giờ.
Tôi đã lặng lẽ đứng dưới nhà Hựu Tuệ cả buổi tối. Cuối cùng, tôi đã hiểu… yêu một người tức là phải để cho người đó được hạnh phúc.
Tách tách!
Nhìn nét chữ quen thuộc của Lý Triết Vũ. Nước mắt tôi lã chã tuôn rơi, rớt cả xuống bức thư.
Lý Triết Vũ…
Tại sao lúc nào cậu cũng chọn cách im lặng như vậy? Vì người khác mà câu âm thầm chịu đựng biết bao đâu khổ và dằn vặt. Những lúc quan trọng nhất… tôi lại chẳng giúp được gì cho cậu…
Kim Nguyệt Dạ…
Vào lúc tôi đau đớn ôm chặt bức thư cảu Vũ trong lòng khóc nức nở, thì đôi mắt vô hồn của Kim Nguyệt Dạ lại chợt hiện lên trong đầu tôi. tôi khẽ rùng mình.
Rốt cuộc hôm đó dưới giếng cổ đã xảy ra chuyện gì? Sự xuất hiện của Sun khiến mọi chuyện rối tinh rối mù lên. Kim Nguyệt Dạ đã không còn là Kim Nguyệt Dạ trước kia nữa. Có lẽ bây giờ ai cũng cho rằng kẻ hại chết Lý Triết Vũ là Kim Nguyệt Dạ. Dù tôi cũng bắt đầu tin vào những lời đồn đó, nhưng… nhưng tôi nghĩ… Kim Nguyệt Dạ làm vậy chắc chắn à bất đắc dĩ thôi.
Nhất định là vậy… Nhất định là vậy, phải không Kim Nguyệt Dạ?
Quạ… quạ… u… ạ… ạ!
Tiếng quạ kêu thảm thiết cứ lượn vòng trên trời làm tôi giật mình tỉnh lại. Đã tan học tù lâu, sân trường lặng ngắt như tờ, không còn huyên náo như mọi khi nữa. Tiếng quạ kêu thê lương khiến người ta có cảm giác nôn nao.
Tôi ngước đầu lên và thấy hai con quạ đang đuổi bắt, múa may quay cuồng trong bóng chiều tà. Bất giác, tôi ngẩng cao đầu bước chầm chậm về phía trước theo bóng chúng. Chân tôi nặng trịch như đeo đá, mỗi bước đều rất khó nhọc.
Trời đã chuyển sang sắc đen, những ngôi sao bắt đầu ló ra, sáng lấp lánh, nhưng không biết mặt trăng đã biến đi đâu mất rồi…
Tôi ngước đầu đi theo bóng đôi quạ. Những kỉ niệm trước đây cứ liên tục ùa về trong kí ức. Những kỉ niệm đó thật đẹp…

Đột nhiên, hai con quạ bay là là trên đầu tôi kêu lên hai tiếng “quà… quạ” rõ to rồi bay vụt đi đâu mất. Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đã đi đến nơi quen thuộc này từ lúc nào.
Lầu vọng tinh…
Cộp cộp cộp!
Khắp nơi yên ắng lạ thường nên chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tôi.
Cả trường Sùng Dương vào buổi tối như chìm trong giấc ngủ, khác hẳn với ban ngày vô cùng huyên náo, ồn ã.
Lầu vọng tin được xây thành hình tròn, ở giữa có một cái cầu thang lớn lộ thiên. Cầu thang vừa ngoằn ngoèo lại kéo dài tít tắp, đứng ở dưới nhìn lên giống như những nấc thang dẫn tới thiên đường vậy.
“Thế tụi mình không đi lên đài thiên văn nữa à? Sắp đến nơi rồi mà!”
“Không! Còn xa lắm… Có những nơi tưởng chừng cách ta rất gần, nhưng mãi mãi ta không thể đi đên đó được…”
Lý Triết Vũ…
Trong đầu tôi toàn là hình ảnh của Lý Triết Vũ. Tim tôi đau nhói, dường như sắp vỡ tan.
Đau, đau quá…
Tôi thấy cả người mình mềm oặt, trời đất quay cuồng như sắp sụp đổ hoàn toàn.
Tôi bước đi xiêu vẹo, cố bám chặt vào tường để đứng thẳng lại. Khổ nỗi người tôi như bị một cái gì đó đè lên, dù đã gắng gượng hết sức nhưng vẫn không thể trụ vững được.
Rầm!
Tôi ngã bệt xuống đất.
Híc… Ê ẩm cả người. Tôi định đứng dậy nhưng hai tay không còn chút sức lực nào nữa, vật vã một hồi vẫn ngã lăn xuống đất. Tôi đành ngước đầu, bất lực nhìn lên chiếc cầu thang dài tít tắp. Bỗng có một thứ gì đó mát lạnh khẽ lướt qua mặt tôi. Trời mưa sao… Nhưng cái vị mằn mặn vừa rơi xuống miệng tôi là gì vậy…
Tôi gắng hết sức ngẩng cao đầu, mở to mắt ra, để giữ nước mắt không chảy ra ngoài.
Nhưng nước mắt vẫn đầy ứ lại, rồi chảy từng giọt từng giọt ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay tôi.
“Đang khóc à?” Một giọng nói thân thuộc vang lên, mùi hương cỏ thơm dìu dịu…
Là cậu ấy sao? Tôi không dám quay đầu lại vì sợ mình đang nằm mơ.
Cuối cùng, một cánh tay khoẻ mạnh nhẹ nhàng dìu tôi đứng dậy.
Không phải nằm mơ ư? Tôi mùng rỡ quay đầu lại. Đúng là gương mặt rất quen thuộc, nước da trắng hồng, hàng lông mi dài, nụ cười rạng ngời…
“Chị Hựu Tuệ đừng khóc như vậy chứ, khóc trông xấu lắm đó!”
Không đúng! Người con trai đang dùng khăn tay lau nước mắt cho tôi, rối ân cần an ủi kia tuy cũng có gương mặt giống hệt cậu ấy nhưng lại không phải là cậu ấy.
Vì người con trai đứng trước măt tôi không có… tròng mắt màu cà phê dịu dàng…
“Tiểu Dực… Sao câu ại ở đây…” Tôi cố gắng ghìm giọng nói run rẩy mình lại.
“Vì tò mò thôi!” Tiểu Dực vui vẻ gật đầu, “Anh trai từng nói với em, nới này rất yên tĩnh, trốn đến đây thưởng gió rồi đánh một giấc trên lầu vọng tinh sẽ thấy tâm hồn thư thái lên nhiều!”
Thưởng gió, đánh một giấc ư… Thế mà đến đây rồi, tôi chẳng còn tâm trạng nào để hưởng thụ cả. Tôi rầu rĩ nhìn lầu vọng tinh…
“Chúng ta lên trên đi!” Tiểu Dực quay đầu lại, mỉm cười với tôi.
Chẳng đợi tôi trả lời, Tiểu Dực đã kéo tôi leo lên bậc thang đầu tiên.
Bẵng một thời gian không đến đây, nơi này vẫn y chang như ngày nào. Lối đi tối đen như mực, khắp nơi bám bụi.
“Chị Hựu Tuệ, cái cầu thang xoáy hình ốc này dài thật đấy!” Ngước đầu nhìn cầu thang xoáy tít tắp, không biết đâu là đỉnh, Tiểu Dực phụng phịu.
Tôi chớp mắt, dường như hiểu được tâm trạng của Tiểu Dực, khẽ thở dài: “Tiểu Dực, cậu có biết truyền thuyết về cầu thang này không?”
“Truyền thuyết?” Tiểu Dực ngẩn người ra, quay vội lại hào hứng hỏi dồn.
“Nơi này trước đây là thư viện cũ của trường Sùng Dương, sau này mọi người gọi đó là lầu vọng tinh. Truyền thuyết kể rằng chỉ cần cùng người mình thích đi hết cầu thang hình ốc, viết tên mình và người đó lên “bức tường ngỏ lời” trên lầu vọng tinh, hai người sẽ được các vì sao che chở, mãi mãi ở bên nhau.”
“Hả? Có truyền thuyết như vậy sao? Hay quá đi mất!” Tiểu Dực hào hứng ra mặt, mắt sáng quắc.
“Đúng vậy… Mãi sau này tôi mới biết về truyền thuyết đó…” Ánh mắt tôi bỗng chùng xuống.
“Hơ, chị Hựu Tuệ từng đến đây rồi à?”
“Ừ… từng đến…”
“Chị và người chị thích sao?”
“Ơ…”
“Hà hà hà, em đoán trúng phóc phải không?” Tiểu Dực chẳng thèm nghe tôi nói, làm như mình biết hết mọi chuyện, “Vậy… chị đã ước gì trên lầu vọng tinh?”
“Tôi không ước gì cả… Vì tôi chưa đi hết cầu thang này…”
“Vẫn chưa đi hết á? Tại sao vậy?”
Tôi ngây người một lúc. Bỗng một luồng khí lạnh buốt từ tim toả ra, làm mắt tôi mờ đi.
“Vì có những nơi tưởng chùng cách ta rất gần, nhưng mãi mãi ta không thể đi đến đó được…”
“…” Tiểu Dực nghệt mặt ra, không nói câu gì.
Tôi buồn bã cúi đầu, tiếp tục bám sau Tiểu Dực và bước tiếp lên trên.
“A! Sắp đến nơi rồi…” Còn vài bậc nữa là lên đến đỉnh lầu vọng tinh, Tiểu Dực bỗng dừng lại, hai tay chống nạnh hít một hơi sâu, điệu bộ vừa đáng yêu lại khá nghiêm túc, “Chị Hựu Tuệ, chị cùng em đi đến bậc thang cuối cùng được không ạ?”
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Dực và giữa mông lung tôi dường như đang nhìn thấy trước mặt mình là Lý Triết Vũ.
“Được…” Tôi mơ màng gật đầu. Tiểu Dực nắm lấy tay tôi. Tối bước từng bước lên bậc thang theo Tiểu Dực.
Một bước… Hai bước… Ba bước…
Một tầng… Hai tầng… Ba tầng…
Tôi lặng lẽ đi sau Tiểu Dực. Cảnh tượng một năm về trước như thước phim đucợ tua lại trong đầu tôi…
Lúc tôi ngẩng đầu lên lần nữa thì cả hai đã bước qua bậc cầu thang cuối cùng, lên đến đỉnh lầu vọng tinh.
Cảm giác thật quen thuộc…
Tôi nhắm mắt, hít thở bầu không khí trong lành. Nơi này vẫn chẳng thay đổi tẹo nào. Mỗi tội tự dung trời tối đen như mực, chẳng có lấy một ngôi sao…
“Ủa? Trên trường viết nhiều tên quá!” Tiểu Dực như Colombo phát hiện ra châu Mĩ, thò dài cổ ra, mũi dí sát vào tường đến nơi.
Tôi bỗng cúi đầu xuống, nhìn vào một góc tường, tìm ba cái tên thân quen:
Kim Nguyệt Dạ –> Tô Hựu Tuệ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.