Bạn đang đọc Bí mật tình yêu phố Angel – Chương 45: Lạc Bước Trên Phố Bảo Thạch
Địa điểm
Quán bar Angel
Phố Angel
Thư viện
Nhân vật
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Sun: Thần tượng tuổi teen
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
ONE
Có nên đi không? Hay là thôi nhỉ… Nhưng mà…
Tôi đứng một mình bên phố Bảo Thạch, đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nhìn chăm chăm vào cái di động im lìm chẳng có chút động tĩnh nào.
Sáng sớm hôm nay, Sun đột ngột gọi điện thoại cho tôi, bảo là sẽ nói cho tôi biết sự thật về cái chết của Lý Triết Vũ. Mà sự thật gì nhỉ? Không phải Lý Triết Vũ bị hắn hại ra nông nỗi đó sao?
“Hựu Tuệ, nếu cô muốn biết chuyện xảy ra ở dưới giếng cổ cụ thể thế nào thì hẹn cô sáu giờ tối nay tại quán bar Angel trên phố Bảo Thạch… Tít tít tít…”
Sau khi nhận được điện thoại của Sun, vì tò mò muốn hiểu rõ ngọn ngành vụ dưới giếng cổ dạo trước là thế nào, tôi quyết định một mình mò đến chỗ này.
“Ô! Em gái nom xinh tươi ghê nhỉ! Đi uống vài chén với mấy anh nhé!”
Hừ… Gớm quá! Đúng là phố Bảo Thạch không phải là chỗ tôi nên lui đến, khắp nơi toàn là quán bar đèn mờ, đám bợm nhậu say xỉn thì nhiều vô kể.
Tôi lùi lại phía sau, nhìn khắp một lượt ba tên dáng vẻ du côn say lướt khướt đang đứng trước mặt. Tôi quay vội người đi co giò chạy về con phố đối diện.
Hộc hộc hộc! Dù gì cũng đã mất công đến tận chỗ này, hay là cứ đi tìm Sun hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện. Những thắc mắc cứ quay vần trong đầu rồi đè nặng lên ngực tôi, khiến tôi không thở nổi. Sớm muộn thì việc này cũng sẽ lộ rõ chân tướng thôi, không việc gì phải kéo dài ra thêm.
“Hơ hơ hơ hơ! Bé nai đó bị chúng ta doạ cho sợ mất mật rồi!”
“Thật tình… Đã bảo mày phải lịch thiệp một chút mà không nghe! Đáng kiếp! Hà hà hà hà!”
Ba tên du côn kia cười như điên phía sau tôi. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, ánh mắt nhìn về hai bên đường phố Bảo Thạch!
Quán bar Angel… Quán bar Angel…
A! Tìm thấy rồi! Quán bar Angel ở đằng kia!
Sắp đi đến cuối phố Bảo Thạch, tôi đột nhiên nhìn thây cửa ngõ nhỏ có treo bảng hiệu được kết từ nhiều chiếc đèn nhấp nháy màu tím đề là: Quán bar Angel.
“Hi! Em gái! Vào quán bar Angel chơi cho đã đời đi! Trong đây có nhiều anh chàng đẹp giai lắm đó!”
Người phụ nữ đứng trước của câu khách vẫy tay với tôi, cười ha hả rõ vô duyên.
Tôi bực mình nhíu màu, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước vào trong quán.
Chát chát! Bùm bùm! Bùm bùm!
Ôi… Má ơi! Chẳng hiểu sao nhiều người thích kéo đến đây đú đởn giết thời than thế không biết? Bên trong tối mò, đèn thì mờ, không khí ngột ngạt, tiếng nhạc inh tai nhức óc được vặn to hết cỡ, nghe mà muốn nổ màng nhĩ. Những người trong quán bar ánh mắt đều đê mê, điên cuồng uốn éo theo điệu nhạc. Nếu như không phải tôi đã biết trước đây là quán bar thì có lẽ tôi tưởng mình đi nhầm vào trại thương điên mất.
Một người phụ nữ dấn tôi đến chỗ còn trống, sau đó rời khỏi. Tôi đứng như phỗng ở đó, kiễng chân lên ngó xung quanh, bỗng có người vỗ vai tôi.
Hả? Là Sun sao?
Tôi vội vã quay người lại, nhưng hiện lên trước mặt tôi lại là một khuôn mặt ụ thịt nom như cái mặt heo.
Đầu óc tôi như ù lên bởi tiếng nhạc gào rú, chưa kịp định thần lại. Tên “mặt heo” đó liếm liếm môi, nở một nụ cười rõ dê xồm. Hắn đưa ly rượu vừa uống một ngụm cho tôi.
“Em gái, uống với anh một ly nhé! Anh cô đơn quá! “
Oẹ! Oẹ! Oẹ! Tởm quá đi mất!
Nghe thấy tên “mặt heo” nói với giọng ồm ồm như bị nghẹt mũi, tôi nổi hết cả gai ốc, vội tránh qua một bên.
“Xin lỗi, tôi đến đây tìm người có việc chứ không phải đến đây chơi!”
“Cưng đừng sợ mà! Người cưng cần tim không phải là anh sao?”
Hừ! Đi chết đi! Tên “mặt heo” cà chớn kia! Dù mắt của Tô Hựu Tuệ này có mù đi nữa cũng chẳng thèm đến đây tìm ngươi nhé.
“Xin lỗi! Cô ấy đến tìm tôi!”
Đúng lúc tên “mặt heo” đó định tóm lấy tôi, cánh tay ai đó giơ ra chặn giữa tôi mà tên “mặt heo”.
“Sun?” Nhìn thấy khuôn mặt mà cả đời này tôi không thể quên được, tôi giật mình hét lên.
“Cái gì? Hoá ra em gái đã có người rồi à? Chán chết!” Tên “mặt heo” nhìn Sun một lượt rồi vùng vằng cầm ly rượu đi thẳng.
Tôi quay đầu nhìn Sun. Tuy vừa rồi hắn có giúp tôi, nhưng tôi chẳng thấy cảm kích tẹo nào mà trong lòng hậm hực, tôi nhìn hắn.
“Ha ha ha, Hựu Tuệ! Quả nhiên cô đến thật!” Sun khẽ nhấp một ngụm rượu, nhếch mép cười xấu xa, “Hựu Tuệ! Cô liều thật đấy! Nhưng nơi này không hợp với những người như cô đâu! Cô không sợ tôi lén quay lại rồi tung clip lên mạng, fan ruột của cô mà thấy chắc đau lòng lắm!”
“Hừ, cậu sẽ không làm thế đâu!” Mặt tôi lạnh như tiền, hừ một tiếng. Tôi liếc xéo tên Sun, lửa giận như cháy đùng đùng trong lồng ngực, “Sun! Hôm nay cậu gọi điện đột xuất cho tôi chắc không phải chỉ vì muốn kể cho tôi nghe việc xảy ra dưới giếng cổ, mà còn muốn thăm dò thông tin gì từ tôi đúng không? Có chuyện gì cậu mau nói đi, đừng úp úp mở mở nữa!”
Bốp bốp bốp!
Nghe lời tôi nói, Sun sững người ra một lúc, sau đó vờ vịt vỗ tay.
“Thông minh lắm! Công chúa Milan có khác! Đúng thế, hôm nay tôi mời cô đến đây vì muốn chơi trò hỏi đáp với cô!”
“Hỏi đáp?” Tôi không hiểu hắn định nói gì.
“Ha ha ha!” Sung cười gian gian, đặt ly rượu xuống bàn bên cạnh, “Luật chơi rất đơn giản, tôi và cô đưa ra câu hỏi cho nhau, rồi trả lời. Nếu bên nào không trả lời được thì trò chơi coi như kết thúc, cô thấy thế nào?”
Tôi lưỡng lự nhìn Sun, không biết hắn đang toan tính chuyện gì.
Thằng cha này lại định bày trò quỷ gì nữa đây? Nếu hán muốn trao đổi thông tin với tôi thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải bày trò hỏi đáp gì gì ệt. Nhưng dù gì tôi đã lấy hết can đảm đến đây gặp hắn, không thể về tay không được. Cứ làm theo lời hắn trước đã, để xem hắn giở trò gì.
“Được, tôi đồng ý!” Tôi hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Ha ha ha ha! Hựu Tuệ! Tôi càng ngày càng khâm phục sự can đảm của cô đó!” Sun lại cầm ly rượu lên, ngồi hơi nghiêng cười, mỉm cười nhìn tôi, “Để tỏ thành ý mời cô đến đây, tôi cho cô hỏi trước!”
“Cho tôi hỏi trước?”
“Đúng vậy, cô hỏi trước đi!” Sun gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Tôi cắn chặt môi suy nghĩ, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Vậy tôi không khách sáo nữa! Tôi muốn biết tại sao nước trong giếng lại đột ngột dâng lên?”
“Ha ha ha!” Sun nhấc lông mày, giả bộ lắc đầu, “Hựu Tuệ! Con người cô thẳng thắn thật, hỏi thẳng vào vấn đề luôn, không vòng vo gì hết. Nói thật nhé, hôm đó tôi cũng sợ hết hồn!”
“Tóm lại cậu có trả lời hay không?” Nhìn thái độ khinh khỉnh của hắn, tôi tức lộn ruột.
“OK OK OK, tôi nói!” Sun cười phá lên rồi thở dài, “Dưới giếng có một chỗ điều khiển nước. Hôm đó có người đã ấn cái nút điều khiển đó, thế là cửa đá ngăn mạch nước ngầm được mở ra, thế rồi giếng bị dòng nước ngầm đó nhấn chìm”.
“Vậy ai là người đã ấn nút?” Tôi sốt ruột.
“Ừm…” Sun bặm môi lại, giơ ngón tay lên xua xua, “Không được phạm luật, Hựu Tuệ à! Mỗi lần chỉ được hỏi một câu thôi! Tôi đã trả lời xong câu hỏi của cô, bây giờ thì đến lượt tôi!”
Bực thật, thằng cha Sun này cố tình chơi trò mèo vờn chuột với tôi đây mà.
Nhưng không biết ai đã ấn nút mở cửa đá nhỉ? Mà tại sao phải mở cửa đá đó ra làm gì? Còn nữa, sao Kim Nguyệt Dạ lại bị ngất xỉu? Rốt cuộc kho báu đã rơi vào tay ai? Tất cả những điều này tôi rất muốn biết…
“Được rồi, đến lượt tôi!” Sun hắng giọng, còn tôi thì cố lên giây cót tinh thần, “Lúc cô và Lý Triết Vũ chạy thoát ra ngoài, cậu ta có nói với cô chuyện gì liên quan đến kho báu không?”
Kho báu? Hôm đó tôi và Lý Triết Vũ chạy thục mạng ra ngoài. Lý Triết Vũ còn liên tục động viên tôi không được bỏ cuộc, còn hơi sức đâu mà nói đến chuyện kho báu cơ chứ? Thằng cha Sun này mê tiền đến loá mắt rồi.
“Không có!” Tôi lắc đầu quả quyết, “Hôm đó chúng tôi chỉ mải chạy ra ngoài, làm gì có thời gian nói chuyện khác cơ chứ!”
“Ừm, cô nói cũng đúng…” Sun chống cằm nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm. Một tia sáng màu xanh của chiếc đèn nháy khẽ lướt qua mặt hắn. Tôi phát hiện ra mắt hắn đang nhìn tôi chằm chằm, dường như muốn xác định xem tôi nói thật hay nói dối.
Hừ, thằng cha này gian xảo, đa nghi hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi phải cẩn thận đề phòng hắn mới được.
“OK! It’s you turn!” Lát sau, Sun bỗng bật tay kêu tách một cái, rồi làm động tác bắn súng chĩa về phía tôi.
Mặt tôi vẫn lạnh như băng, tiếp tục hỏi câu thứ hai.
“Hôm… hôm đó ở dưới giếng đã xảy ra chuyện gì?” Lần này tôi nhanh nhạy hơn một chút, đem tất cả những thắc mắc trong lòng hợp thành một câu hỏi chung chung.
“Ha ha ha, Hựu Tuệ! Cô ranh ma quá đó!” Sun mỉm cười “khen ngợi” tôi một câu. Nhưng trong mắt tôi, hắn đang cười mỉa tôi thì có, “Cô thật lòng muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì dưới giếng sao?”
“…” Tôi nhìn Sun, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác sợ hại khi phải nghe thấy câu trả lời. Nhưng chân tường sự việc đang nằm ngay trước mắt, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Đã vậy thì… tôi sẽ kể cho cô nghe!” Sun giống như thợ săn sắp tóm được con mồi, hưng phấn ra mặt. Hắn đặt ly rượu xuống rồi cười rõ gian, dí sát miệng về phía tai tôi, “Dưới giếng đã xảy ra một chuyện động trời, mà Kim Nguyệt Dạ là nhân vật then chốt trong chuyện đó!”
“Sao cơ?” Nghe xong, tôi giật nảy mình.
Kim Nguyệt Dạ là nhân vật then chốt? Hắn nói thế là ý gì? Chẳng nhẽ Kim Nguyệt Dạ là người đã ấn nút mở cửa đá hay là chuyện về kho báu?
“Hựu Tuệ, cô có biết Kim Nguyệt Dạ đã làm gì không? Sun như nhìn thấu tâm can tôi, đắc ý lắc lắc ly rượu.
Tôi hít thở, cố trấn tĩnh lại, rồi gật đầu.
“Thực ra cậu ta và tôi…”
“Hựu Tuệ!”
Đúng lúc chiếc màn bí mật sắp được hé mở thì một giọng nói có vẻ rất căng thẳng vang lên cắt ngang câu chuyện.
Không hiểu tại sao, tôi lại chẳng vì thể mà nổi giận, trái lại thấy lòng nhẹ nhõm. Tôi đang sợ cái gì cơ chứ…
Ơ? Người vừa gọi tên tôi là ai vậy? Giọng nghe quen quá…
Tôi do dự quay đầu lại, thấy Kim Nguyệt Dạ mặc đồng phục quán Happy House đang đứng thở dốc ngay trước mặt tôi.
“Kim Nguyệt Dạ, sao cậu lại đến đây?” Tôi chớp mắt liên tục để xem mình có nhìn lộn người không, đầu thì vẫn mải suy nghĩ về những điều Sun vừa nói.
“Chuyện này lát chúng ta nói sau!” Kim Nguyệt Dạ nhìn rồi kéo tôi về phía sau hắn, lấy lưng che kín tôi lại.
“Hơ hơ hơ… Kim Nguyệt Dạ, cậu đến rồi à!” Sun chẳng có chút bất ngờ nào trước sự xuất hiện đột ngột của Kim Nguyệt Dạ. Tôi đứng sau lưng Kim Nguyệt Dạ nên không biết vẻ mặt hắn lúc này thế nào, nhưng nghe giọng nói có vẻ tự đắc lắm.
“Sun, có vẻ như trí nhớ của cậu không được tốt lắm, nên quên mất những gì tôi đã nói với cậu rồi!” Hau tay Kim Nguyệt Dạ đút túi quần, điệu bộ vẫn tưng tửng như mọi ngày, nhưng giọng nói thì lạnh như đá.
“Ai da, giận rồi hả? Được rồi, được rồi! Tôi vẫn chưa quên đâu!” Nói đoạn, Sun đặt tay lên vai Kim Nguyệt Dạ, “Hôm nay tôi hẹn Hựu Tuệ ra đây vì muốn biết tình hình cô ấy gần đây thế nàot hôi! Dù gì… cô ấy cũng từng là mối tình đầu của tôi mà! Ha ha!”
Hừ! Cái tên nói dối không biết ngượng mặt. Hắn coi tôi là mối tình đầu từ khi nào vậy? Tuy ngày xưa tôi từng có cảm tình với hắn…
Trời ạ! Thích hắn đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời Tô Hựu Tuệ này. Nghĩ lại mà tôi chỉ muốn thắt cổ tự vẫn cho xong.
“Ha ha, Hựu Tuệ này, tôi rất muốn biết sau khi cô biết được sự thật thì phản ứng sẽ thế nào…”
“Sự thật gì?” Thấy điệu bộ tên Sun cứ vòng vo đủ kiểu, tôi điên tiết lao thẳng đến trước mặt hắn, “Sự thật là tên bất lương như cậu mới chính là hung thủ hại chết Lý Triết Vũ!”
“Tên bất lương?” Sun nghe thấy tôi nói xong, mặt tối sầm lại, “Hựu Tuệ! Cô dựa vào cái gì mà dám khẳng định tôi là hung thủ hại chết Lý Triết Vũ?”
“Không phải cậu thì ai?” Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh Lý Triết Vũ bị cả dòng nước nuốt gọn, ngực tôi như thắt lại, “Lúc đó dưới giếng chỉ có cậu, Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ. Nếu không phải là cậu thì là Dạ làm chức?”
“Hựu Tuệ, cô thông minh quá!” Sun nhếch mày, làm bộ huýt sáo bất cần đời, nhìn Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt đầy ẩn ý, “Biết đâu chính là Kim Nguyệt Dạ làm thì sao?”
“Sun!” Tôi hứ một tiếng lạnh tanh, “Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ thân nhau như anh em, cậu ấy không đời nào làm chuyện đó!”
“Vì kho báu thì có thể lắm chứ!” Sun cười giảo hoạt, “Hựu Tuệ à, không chỉ có một mình tôi muốn có kho báu đâu.”
Câu nói của Sun khiến tôi bần thần cả người, không biết phải tiếp lời hắn thế nào. Kim Nguyệt Dạ vì khó báu mà hại chết Lý Triết Vũ ư? Làm gì có chuyện đó! Nhưng… nhưng mà hôm đó dưới giếng đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Kim Nguyệt Dạ chưa hề kể lại với tôi bao giờ!
Hỗn loạn… Hỗn loạn quá đi mất! Đầu óc tôi quay cuồng. Có ai nói cho tôi biết, mọi việc rốt cuộc là thế nào không? Tại sao Kim Nguyệt Dạ lại ngất xỉu… Âm thanh ầm ầm hôm đó vọng lại là tiếng gì?
“Sun! Cậu uống say rồi hả? Nói nhiều câu hơi thừa rồi đó!” Kim Nguyệt Dạ cười lạnh, hẩy tay Sun đang đặt trên vai xuống rồi phủi phủi vai mình.
“Ha ha ha ha ha…” Sun nhìn tay mình, tự cười mỉa mai, “Rất tiếc! Hôm nay tôi không hề uống say. Vì lâu rồi mới nhìn thấy Hựu Tuệ, vui quá đâm buột miệng nói ra thôi!”
“…”
“Nhưng có điều hai chúng tôi nói chuyện với nhau chưa được bao lâu, mà chuyện phức tạp thế này nói ra thì mất thời gian lắm. Có lẽ hẹn Hựu Tuệ lần sau sẽ nói chuyện nhiều hơn…”
“Đủ rồi!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên gắt lên, làm tôi đứng đằng sau giật nảy mình. Giọng nói của hắn hơi căng thẳng, hình như đang lo sợ điều gì đó.
“Sẽ không có lần sau đâu…” Kim Nguyệt Dạ cố ghìm giọng xuống. Hắn lúc này chẳng khác nào con thú hoang bị dồn vào chân tường, không còn điềm tĩnh như mọi khi.
“Ồ! Thế hả?” Sun nhìn với vẻ khiêu khích, sau đó cười phá lên đắc ý, “Ha ha… Kim Nguyệt Dạ! Tốt nhất là nên thế. Tuy bình thường thì tôi độ lượng lắm, nhưng tốt hơn hết, cậu đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!”
“Cậu nói xong chưa?” Kim Nguyệt Dạ lạnh lùng ngắt lời Sun.
“Xong rồi!” Sun lùi về phía sau hai bước, cười nhạt.
“…” Kim Nguyệt Dạ trừng mắt với Sun rồi thở dài nhìn tôi, “Hựu Tuệ, chúng ta về thôi!”
“Ừ” Tôi sực tỉnh lại, khẽ gật đầu.
Chậc, xem ra có người không thích tôi có mặt ở đây rồi. Vậy tôi đi trước đây!” Sun cầm lấy chiếc ao khoác vắt trên ghế. Lúc đi qua chỗ tôi hắn còn ghé vào tai tôi thì thầm, “Hựu Tuệ! Cô muốn biết câu trả lời thì cứ hỏi Kim Nguyệt Dạ, cậu ta biết rõ mọi chuyện mà. Ủa? Mà cậu ta chưa kể gì với cô hả? Hơ hơ hơ…”
“…” Tôi kinh ngạc nhìn Sun. Mặt hắn nom rất nham hiểm, “Dạ… Dạ không giống cậu!”
“Hay lắm, tôi cũng đang chờ đợi cái mà hắn không giống tôi đấy!” Sun nói xong, cười thâm hiểm nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ rồi quay người bỏ đi. Chỉ còn lại tôi và Dạ đứng sững người ra.
Tiếng ồn ào xung quanh như nhấn chìm nhịp tim đập thình thịch của tôi. Đèn nháy đủ màu đua nhau chiếu rọi vào tôi, hỗn loạn giống như tâm trạng của tôi lúc này.
“Hựu Tuệ, chúng ta đi thôi…” Một lúc lâu sau, Kim Nguyệt Dạ lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc và ra hiệu tôi đi cùng cậu ấy về.
Tôi đi đằng sau Kim Nguyệt Dạ, cúi đầu lặng lẽ, lòng nặng trịch như treo hàng trăm tấn đá, loạn cào cào cả lên.
TWO
Từ lúc rời khỏi quán bar Angel, Kim Nguyệt Dạ cạy răng chẳng nói nửa câu. Cứ chốc chốc tôi lại len lén quan sát phản ứng của hắn, nhưng không biết nên mở miệng nói gì bây giờ.
Câu nói của Sun cứ quay vòng vòng trong đầu tôi. Đầu tôi sắp bốc khói bởi toàn những chuyện không đâu như thế.
“Hựu Tuệ… Sao bé lại tự gõ vào đầu mình côm cốp thế kia?” Kim Nguyệt Dạ tròn mắt quay sang nhìn tôi.
“Ơ, không có gì! Tôi thấy… hơi đau đầu. Híc…”
“Hoá ra là đau đàu à? Tôi tưởng bé đang tự trách mình cơ đấy!” Kim Nguyệt Dạ ngước đầu nhìn trời, thở dài, “Có những người tuy làm sai, nhưng không bao giờ thấy dằn vặt lương tâm cả! Tôi cảm thấy ngực mình có cái gì đó rất khó chịu!”
Híc! Hắn ta đang nhắc khéo tôi chăng? Muốn tôi xin lỗi hắn ư? Đúng là tên lòng dạ hẹp hòi.
Tôi bĩu môi, lườm hắn một cái, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói câu xin lỗi.
“Xin lỗi nhé! Tôi không cố ý!”
“Ủa? Hựu Tuệ, bé vừa xin lỗi tôi đấy à? Sao tôi chẳng cảm thấy gì nhỉ?” Hai tay Kim Nguyệt Dạ đút túi quần, vẫn tỉnh bơ như không, “Bạn gái của mình lại giấu mình đến quán bar gặp tên con trai khác là chuyện cực kì nghiêm trọng đấy! Chỉ nói một câu xin lỗi là xong à? Đã thế vừa rồi nói câu xin lỗi mà chẳng có tí thành ý gì cả!”
“Vậy cậu muốn thế nào đây?” Tôi bực mình gắt lên. “Còn nữa, sao cậu cũng xuất hiện ở quán bar Angel vậy?”
“Hơ hơ hơ! Vì tôi và bé Hựu Tuệ có thần giao cách cảm mà.” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt với tôi, né tránh câu hỏi vừa rồi.
“Hừ, tôi còn lâu mới tin!” Tôi trề dài môi, liếc xéo hắn một cái, thấy hắn tuy đang cười nưhng khuôn mặt lại thoáng chút bất an.
“Hựu Tuệ, cô thông minh quá! Biết đâu chính là Kim Nguyệt Dạ làm thì sao?”
“Vì kho báu thì có thể lắm chứ! Hựu Tuệ à, không chỉ một mình tôi muốn có kho báu đâu.”
Mấy câu nói vừa rồi của Sun lại vang lên trong đầu tôi. Tôi thộn người ra, có cảm giác lạnh toát sống lưng.
Kim Nguyệt Dạ hại chết Lý Triết Vũ? Sao… sao có chuyện đó được! Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ thân nhau chẳng khác nào anh em ruột. Lúc Kim Nguyệt Dạ cần người giúp đỡ, Vũ luôn ở bên chìa tay ra không chút lưỡng lự. Một người anh em tốt như Lý Triết Vũ, Kim Nguyệt Dạ sao có thể làm hại cơ chứ?
Đúng thế… Không thể sai được! Nhất định thằng cha Sun đó muốn đánh đòn tâm lý đây mà. Hắn ta lại lừa gạt tôi.
Nghĩ đoạn, đầu óc tôi đang căng thẳng như sợi dây đàn bỗng như được giải toả, thấy cảnhv ậtxung quanh đáng yêu hơn bao nhiêu.
Tôi im lặng đi đằng sau Kim Nguyệt Dạ. Những toà nhà cao tầng đi hai bên đường bắt đầu lên đền, chiếu sáng cả đường đi.
“Hựu Tuệ…” Giọng nói trầm trầm của Kim Nguyệt Dạ bỗng vang lên, “Nếu… những lời Sun nói là sự thật… Nếu Vũ là do tôi hại chết thì em nghĩ sao?”
Câu nói của Kim Nguyệt Dạ như nhát dao xoáy vào tim tôi, phá vỡ bầu không khí yên lặng. Tôi khẽ run lên.
“Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng có nói linh tinh… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ làm sao có thể do cậu hại chết được!” Tôi đặt trọn niềm tin vào Kim Nguyệt Dạ, nhưng dù như thế chăng nữa, giọng tôi vẫn hơi run run.
Kim Nguyệt Dạ không nói gì cả mà chỉ dang hai tay ra, ngẩng cao đầu ngắm nhìn trời. Dạ cười không được tươi tắn như mọi khi. Gió khẽ thổi tóc và mép áo của Dạ bay lên. Lúc mơ màng, tôi tưởng Kim Nguyệt Dạ sẽ cưỡi ngọn gió bay đi mất.
Kim Nguyệt Dạ nói… vì cậu ấy nên Lý Triết Vũ mới chết…
Tôi mở to mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, cảm giác bất an dâng trào trong lòng.
Tại sao… tại sao Kim Nguyệt Dạ lại hỏi tôi như thế?
A, tôi hiểu rồi! Chắc Kim Nguyệt Dạ thấy hối hận vì mình bị ngất… bị đám thuộc hạ xấu xa của Sun đánh ngất, làm liên luỵ đến chúng tôi lúc tháo chạy. Nhưng vì muốn cứu tôi nên Kim Nguyệt Dạ mới ra nông nỗi đó. Nếu cảm thấy hối hận thì người đó phải là tôi mới phải…
Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng tôi lại thấy mâu thuẫn vô cùng. Cảm giác đau đớn cứ lan dần khắp cơ thể, tôi thấy khó thở.
“Kim Nguyệt Dạ, đó không phải là lỗi của cậu… Cậu đừng tự trách mình…”
“Đừng tự trách mình?” Kim Nguyệt Dạ tròn mắt nhìn tôi, nét mặt ánh lên chút vui mừng, “Hựu Tuệ, em tin tôi ư?”
“Ừ, tôi tin cậu!”
“Hựu Tuệ…” Kim Nguyệt Dạ mừng rỡ, định tiến sát về phía tôi nhưng sau đó hắn chợt dừng lại, nét mặt lại lộ rõ vẻ tuyệt vọng, “Không! Em sẽ không tin đâu. Sau này nếu có ai đó nói gì về tôi, em nhất định sẽ không tin tôi…”
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu biết không, đầu tôi chứa đầy kỉ niệm về Lý Triết Vũ với chúng ta. Những kỉ niệm đó cũng đủ để chứng minh tình bạn giữa cậu và Vũ. Tôi tin cậu!”
“Em tin tôi thật sao?” Kim Nguyệt Dạ vẫn còn chút nghi ngờ.
“Ừ, tôi tin!” Tôi quả quyết nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ.
“Hựu Tuệ! Sau khi Vũ mất, tôi cứ nghĩ rằng nếu người bị chết chìm dưới cái giếng đó là tôi thì tốt biết mấy… Vì chỉ cần như thế, mọi chuyện đau khổ sẽ chấm dứt…”Kim Nguyệt Dạ khẽ nói rồi dừng lại trước mặt tôi, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, “Nhưng bây giờ… tôi sẽ không nghĩ như thế nữa. Hựu Tuệ, tôi không thể sống thiếu em được. Chỉ cần có em ở bên, dù xảy ra chuyện gì tôi cũng không lùi bước…”
Kim Nguyệt Dạ nói xong, giơ hai tay ra ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm thấy sự cô đọc như hiện hữu trong con người Dạ.
“Kim Nguyệt Dạ…”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai hắn, không dám đập mạnh vì tưởng chừng dùng sức mạnh quá, tâm hồn mong manh kia sẽ vỡ tan.
“Hựu Tuệ, xin em hãy tin tôi! Dù bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, em nhất định phải tin tôi, có được không?”
“Được… Được!”
Phút chốc, tôi thấy mình như hiểu phần nào con người Kim Nguyệt Dạ.
THREE
Lại là một buổi sáng đẹp trời, con phố Angel vẫn yên bình như mọi khi.
Thời gian trôi qua nhanh thật, nháy mắt đã sang xuân rồi. Trút bỏ bộ quần áo mùa đông dày cộp, tôi cảm thấy mình như được hồi sinh, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Còn lâu mới đến giờ học, tôi khoác ba lô bước đi chậm rãi, tinh thần sảng khoái bắt đầu một ngày mới…
“Bé Hựu Tuệ, bé đi đâu mà sớm thế? Bộ hẹn hò với ai hả?”
Giọng nói mỉa mai quen thuộc lại vang lên. Chẳng cần ngoái đầu lại nhìn cũng biết, cái tên có bộ mặt thiên sứ đó đang ra vẻ ta đây thế nào.
“Bạn Kim, đây là quyền tự do cá nhân của tôi! Tôi hẹn hò với ai việc gì phải khai báo với bạn nhỉ?”
“Ủa? Vậy sao? Bé Hựu Tuệ mắc bệnh đãng trí à?” Hai tay Kim Nguyệt Dạ đút túi quần, cười tỉnh queo, đã thế còn đắc ý ra mặt, “Không đợi bạn trai mình đến đón đi học cùng, lại còn hẹn hò bí mật với người khác, chuyện này gay go to đấy! Với tư cách là bạn trai của bé, tôi nên phạt bé sao đây?”
“Cậu…cậu muốn gì đây?” Tôi cảnh giác cao độ nhìn hắn, nhưng chưa thấy hắn có “dấu hiệu” gì bất thường.
“Hơ hơ hơ hơ! Tụi mình có thần giao cách cảm với nhau mà! Sao bé lại không biết tôi muốn làm gì nhỉ?” Thằng cha hồ li đó nháy mắt rõ gian, đột nhiên hắn đổ cả người lên lưng tôi.
“Bé Hựu Tuệ yêu dấu, chỉ vì đi tìm bé mà suốt sáng nay tôi chạy mỏi nhừ cả chân! Bây giờ chẳng còn tí sức lực nào nữa, bé cõng tôi đến trường nhé! Coi như đây là chút bù đắp dành cho bạn trai của bé vậy!”
“Cái gì? Cõng… cõng cậu đến trường á?” Tôi bị sức nặng của hắn đè đến nỗi hai chân như sắp choãi ra. Tôi hậm hực quay ngoắt đầu lại trợn mắt lên với hắn, “Kim Nguyệt Dạ, cậu tưởng tôi là lực sĩ chắc? Tôi làm sao cõng nổi cậu hả?”
“Hơ hơ hơ! Đó là chuyện của bé! Tóm lại, bé phải cõng tôi đến trường, như thế mọi người mới biết đôi ta thắm thiết thế nào chứ!”
“Cậu là đồ…” Nhìn nụ cười “tiểu nhân đắc ý” của hắn, tôi tức đến nỗi suýt ói máu.
Sao tôi lại đi nhận lời làm bạn gái loại người như hắn nhỉ? Tôi đúng là có mắt không tròng. Nhưng biết làm thế nào đây? Chẳng nhẽ để mọi người trên đường thấy cảnh mất mặt này. Thôi mặc kệ! Cứ xem như luyện tập thể dục, cố cõng cái tên nặng như bò mộng này đến trường vậy. Chỉ cần đi đến cửa trường là ổn rồi.
Tôi nghĩ bụng rồi cắn răng cắn lợi cõng cái tên ột mét tám đến trường.
“Ồ! Hơ hơ hơ! Bé heo nè, sức mạnh của bé hãi hùng thật, cõng được tôi thật chứ chả chơi. Sau này tôi có say xỉn thì cũng đã có người cõng về nhà rồi. Bé heo ngốc của tôi sẽ cõng tôi về nhà! Hơ hơ hơ!” Thằng cha mặt dày đó hí hửng vỗ vai tôi.
Tôi tức tối, định đá một cái cho hắn ngã sấp mặt xuống đất.
“Nằm mơ!”
“Đừng có như thế mà, Hựu Tuệ! Sao bé dễ nổi giận thế? Sau này chúng ta phải sống hoà thuận một nhà với nhau mà!” Kim Nguyệt Dạ ôm chặt cổ tôi, áp khuôn mặt hồ li tinh của hắn vào má tôi rồi cười khì khì.
Hừ! Cái gì mà sống hoà thuận một nhà với nhau? Chính hắn gây sự trước với tôi đấy chứ. Tôi hậm hực lườm hắn, chẳng còn chút sức lực nào để đấu khẩu với hắn neã.
“Hựu Tuệ! Bé phải chú ý đường đi chứ! Phía trước có hố nước to đùng thế kia!”
“…” Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng tôi định hất tung hắn xuống cái hố nước cho bõ tức. Ai ngờ đột nhiên chuông di động reo ầm ĩ. Tiếng di động đã ngăn lại hành động “quá khích” đó của tôi lại.
Reng reng reng! Reng reng reng!
“A lô?” Kim Nguyệt Dạ nhảy xuống khỏi lưng tôi. Trong điện thoai vang lên giọng nói con trai. Kim Nguyệt Dạ vẫn mỉm cười, nhưng hình như nụ cười đó không được tự nhiên lắm.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian!”
Giọng nói ở đầu bên kia rất nhỏ. Không biết họ đang nói chuyện gì với nhau, nhưng chưa gì Kim Nguyệt Dạ đã thẳng thừng cắt ngang lời.
Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ khẽ nhíu mày.
Kim Nguyệt Dạ dường như biết tôi đang nhìn hắn. Hắn quay ra nhìn tôi một lát rồi mỉm cười, lùi lại phía sau hai bước. Tôi không còn nghe thấy giọng nói trong di động nữa.
Một lát sau, Kim Nguyệt Dạ gật đầu: “Được, tôi biết rồi… Chủ nhật gặp…”
“Chuyện gì vậy?” Tôi đấm bóp cái vai đau nhừ của mình, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
“Bé Hựu Tuệ cũng biết mà!” Kim Nguyệt Dạ gãi đầu gãi tai, vờ vẫn thở dài khó xử, “Được hâm mộ quá đôi khi cũng khổ, suốt ngày có hàng dài nữ sinh muốn hẹn hò với tôi! Tuy tôi đã có bạn gái rồi nhưng cũng không thể để họ thất vọng được!”
“Vậy hả…” Tôi khẽ nhếch mày, trong đầu là một trăm lẻ một dấu hỏi.
Giọng nói vừa rồi là của con trai mà, lẽ nào tôi nghe nhầm…
“Hơ hơ! Vậy nhé, bé Hựu Tuệ yêu dấu mau lên lớp đi!”
“Ơ tôi…” Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tên Kim Nguyệt Dạ lôi xềnh xệch đi như cái bao tải.
Nhìn phía sau lưng Kim Nguyệt Dạ, tôi thấy cả người mình như bị mây đen bao phủ, dự cảm chẳng lành cứ lan dần ra…
FOUR
Cả ngày hôm nay tôi cứ thấp thỏm không yên. Vẻ mặt Kim Nguyệt Dạ khi nghe điện thoại sáng nay cứ hiện lên trong đầu tôi mãi, không xua đi được.
Rõ ràng sáng nay có tên con trai nào đó gọi cho hắn, sao hắn lại nói dối tôi? Hắn đang giấu tôi chuyện gì chăng?
Sun!
Lạ thật, sao cái tên Sun lại loé lên trong đầu tôi nhỉ. Hay là người gọi điện sáng nay cho Kim Nguyệt Dạ chính là tên Sun đó? Ôi, mày làm trò gì vậy Tô Hựu Tuệ? Mày có phải là nhà tiên tri đâu cơ chứ? Trên đời này thiếu gì con trai mà mày cứ nhật định hải do tên Sun đáng ghét đó gọi nhỉ?
Nhưng mà… nhưng mà… tối hôm qua ở quán bar Angel, Sun nói chuyện với Kim Nguyêt Dạ là “Cậu đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi!” và “Không còn nhiều thời gian nữa đâu!” ý thế nào nhỉ?
Không ổn… Rõ ràng là có cái gì đó không ổn!
Tốt nhất tôi nên đi tìm Kim Nguyệt Dạ hỏi cho rõ ràng.
Tiếng chuông tan học vừa reo lên, tôi lao ngay đến thư viện.
Vừa mới bước vào phòng đọc dành cho lớp 11, tôi thấy chỗ ngồi chất đầy sách và sổ ghi chép của Kim Nguyệt Dạ, nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn ta đâu.
Híc! Không ngờ cũng có lúc tên này chăm chỉ ghê. Gió khẽ thổi trang sách kêu sột soạt. Tôi tiện tay cầm lên một cuốn sách, bỗng nhìn thấy phía dưới cuốn vật lý có tập sách về các cung hoàng đạo.
Cung hoàng đạo? Hắn độ này nổi hứng ngâm cứu về các cung hoàng đạo chắc? Mà thôi, tìm được hắn rồi tính sau.
“Kim Nguyệt Dạ!”
Tôi lượn một vòng trong thư viện, khẽ gọi tên hắn nhưng chẳng có ai trả lời cả. Lát sau tôi nhìn thấy sau giá sách địa lí xuất hiện ột bóng dáng quen thuộc.
“Kim…”
Xoạt!
Hả? Chuyện gì vậy? Tôi há hốc mồm nhìn học sinh ưu tú của trường – tức Kim Nguyệt Dạ ngang nhiên xé một trang trong cuốn sách, vội vã đút vào túi quần. Hắn làm trò gì vậy?
Tôi rón rén đi đến phía sau, đập bốp một cái vào vai hắn. Ai dè hắn giật bắn mình, mặt ngạc nhiên.
“Là bé Hựu Tuệ à?” Kim Nguyệt Dạ mừng rỡ khi nhìn thấy tôi. Nhưng trước lúc đó, mặt hắn có chút hoang mang.
“Tôi đến tìm cậu!” Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười, chỉ vào cuốn sách Kim Nguyệt Dạ vừa đặt lên giá, “Sao cậu toàn đọc những sách kiểu này vậy? Nổi hứng nghiên cứu về các cung hoàng đạo à?”
“À! Đúng thế! Dựa vào cung hoàng đạo có thể đoán được tính cách của người khác! Tôi đang muốn tìm hiểu kĩ hơn về bé Hựu Tuệ mà!”
“Vậy hả?” Tôi mỉm cười nhìn lên giá sách, câu “Tại sao cậu lại xé một trang trong cuốn sách đó?” đành nuốt lại vào bụng, không hỏi nữa.
Kim Nguyệt Dạ… Sao tôi lại cảm thấy bất an thế này? Tôi ngước đầu nhìn lên nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cố điềm tĩnh của Kim Nguyệt Dạ.
“Bé Hựu Tuệ có chuyện gì à? Mà đúng rồi, sao bé biết tôi ở thư viện?” Kim Nguyệt Dạ kéo tay tôi đi. Dường như hắn đang muốn trốn tránh điều gì đó, ngay cả bước đi cũng vội vã hơn.
“Đương nhiên là tôi biết chứ! Lớp cậu đang có gián điệp đặc biệt do tôi cài cắm mà. Hành tung của cậu tôi rõ như lòng bàn tay!”
“Hơ hơ! Công chúa Minh Đức có khác! Thong minh thật!”
“Đúng thế! Tôi rất thông minh… Kim Nguyệt Dạ, nếu cậu đã thấy như vậy sao vẫn còn giấu giếm tôi?” Tôi nắm chặt tay Kim Nguyệt Dạ, mỉm cười nói.
“Hả?” Kim Nguyệt Dạ vẫn giả vờ cười, “Bé Hựu Tuệ nói gì vậy? À, hay là bé nghi ngờ tôi lén lút hẹn hò với nữ sinh khác chăng? Không ngờ bé lại hay ghen thế! Hơ hơ hơ!”
“Kim Nguyệt Dạ…”
“Được rồi, cùng lắm thì tôi thề độc sau này không nói chuyện với nữ sinh nào nữa vậy, ngay cả nhìn cũng không, thế nào?”
“Kim Nguyệt Dạ, tôi không… Này, cậu đi đâu thế?”
Tôi định truy hỏi Kim Nguyệt Dạ cho rõ đầu đuôi thì ai ngờ thoắt một cái đã thấy hắn lặng mất tăm. Tôi co giò chạy về phía cửa thư viện. Nhưng lúc tôi nhìn thấy bóng dáng hắn thì hắn quay lại cười rạng rỡ với tôi, rồi tiếp tục rời khỏi thư viện.
Tôi đứng nghệt ra ở cầu thang gần cửa lớn thư viện, nhìn bóng Kim nguyệt Dạ đi khuất dần. Lần đầu tiên tôi có cảm giác, thế giới của Kim Nguyệt Dạ vừa lạ lẫm lại vừa cách tôi xa vời vợi…
Tại sao Kim Nguyệt Dạ lại xé trang nói về các cung hoàng đạo trong cuốn sách ở thư viện nhỉ? Nếu cần thì hắn có thể mượn cuốn sách đó về nhà xem cơ mà. Trừ khi hắn không muố ai phát hiện chuyện này.
Nhớ lại cách trả lời ỡm ờ, khéo léo né tránh câu hỏi của hắn, lòng tôi đã cố bình lặng nay lại rối như tơ vò.
Mất cả buổi tối ngồi suy ngẫm, thế mà tôi chỉ thấy rối trí thêm.
Sáng nay cô Bạch Ngưng gọi tôi lên văn phòng nói chuyện, tôi cũng chẳng còn tâm trí tập trung xem cô nói những gì.
“Hựu Tuệ… Em Hựu Tuệ…”
“Dạ! Vâng… vâng!”
Tôi giật mình tỉnh lại, vỗ nhẹ vào đầu, lấy lại tinh thần nhìn cô Bạch Ngưng ngồi trước mặt.
Chết thật… Ngồi trước mặt cô Bạch Ngưng mà tâm hồn tôi lại treo ngược cành cây. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô Bạch, tôi ngại ngùng cúi đầu.
Độ này kết quả học tập của tôi chắc khiến cô Bạch thất vọng lắm…
“Tô Hựu Tuệ! Cô gọi em đến sớn thế này không phải để ngồi nhìn em ngẩn ngơ nghĩ chuyện ở tận đâu…”
“Em xin lỗi cô ạ!”
“Cô vừa nói với em về việc tranh quyền sở hữu căn biệt thự cổ số 23 phố Angel, em có hiểu cô nói gì không?” Cô Bạch nhấc gọng kính ở dưới sóng mũi lên, nhìn tôi đăm đăm.
Thấy ánh mắt chờ đợi của cô Bạch, tôi vừa mới ngước đầu lên lại cúi vội xuống. Ban nãy cô Bạch nói những gì, tôi hoàn toàn chẳng nhớ tẹo nào.
“Tô Hựu Tuệ! Cô biết gần đây xảy ra khá nhiều chuyện…” Giọng cô Bạch dường nhưn chùng xuống khiến tôi thót tim, “Nhưng em phải hiểu một điều, tuy trên danh nghĩa hai trường đã sát nhập làm một, nhưng cuộc thi đấu vẫn chưa kết thúc đâu. Tranh quyền sở hữu căn biệt thự cổ số 23 sẽ là cuộc thi đấu gay cấn nhất vì nó có liên quan đến việc ai là người đứng ra lãnh đạo trường Minh Dương trong tương lai.”
“Vâng thưa cô Bạch, em hiểu rồi ạ!” Tôi thành khẩn gật đầu.
“Chỉ có điều em…” Cô Bạch định nói gì đó nhưng lại thở dài não nề, “Cô nghĩ chắc em cũng nghe được tin từ thầy Nhã Văn, vì Lý Triết Vũ không may bị tai nạn thiệt mạng, nên nhà trường nghiêm cấm các học sinh trong trường tìm kiếm kho báu trong khu biệt thự.”
“Vâng, em có nghe nói chuyện đó ạ!”
“Có điều cô vừa nhận được tin, dạo này Kim Nguyệt Dạ đang tìm hiểu về bản đồ các cung hoàng đạo liên quan đến kho báu!”
“Cô bảo sao cơ ạ? Là Kim Nguyệt Dạ ư?” Nghe tin sét đánh ngang tai đó, tôi há hốc cả mồm, khẽ rùng mình.
“Em Tô Hựu Tuệ!” Cô Bạch chống cầm suy nghĩ, ánh mắt án lên vẻ nghiêm túc sau lớp kính dày cộp, “Cô biết em và Kim Nguyệt Dạ độ này rất thân thiết với nhau, nhưng cô mong em sẽ không liên quan đến chuyện này. Còn về vụ Kim Nguyệt Dạ đang tìm hiểu bản đồ các cung hoàng đạo, cô sẽ thong báo lại với thầy Thôi ngay!”
“Em biết rồi ạ. Cô cứ yên tâm, em sẽ không vi phạm nội quy trường đâu!”
“Thế thì tốt. Vậy trước khi cuộc thi đấu diễn ra, cô hi vọng em sẽ vứt bỏ khỏi đầu mình những suy nghĩ linh tinh, trở thành Tô Hựu Tuệ ưu tú trước đây. Liệu trong kì thi sắp tới, em có tự tin giành được quyền tham gia cuộc thi đấu đó không?”
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức!”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, cô Bạch hài lòng gât gù. Vừa mới bước ra khỏi văn phòng, đầu óc tôi càng lúc càng mơ hồ. Kim Nguyệt Dạ đang điều tra bản đồ các cung hoàng đạo có lien quan đến kho báu ư? Phải rồi hôm đó ở thư viện, hắn xé một trang có hình các cung hoàng đạo, lại còn tìm cách né tránh các câu hỏi của tôi…
Tôi phải làm thế nào bây giờ? Nên tin tưởng hay nghi ngờ hắn đây?
“Hựu Tuệ, cô thông minh quá! Biết đâu chính là Kim Nguyệt Dạ làm thì sao?”
“Vì kho báu thì có thể lắm chứ! Hựu Tuệ à, không chỉ một mình tôi muốn có kho báu đâu.”
Câu nói của Sun lại vang lên trong đầu tôi…
Làm thế nào bây giờ?… Tôi hải làm sao đây? Tiếp tục tin tưởng Kim Nguyệt Dạ hay nghi ngờ hành động mờ ám của hắn?
Kim Nguyệt Dạ! Rốt cuộc cậu còn giấu tôi nhũng gì nữa đây…
Hựu Tuệ!
Tôi hiểu em định hỏi tôi những gì…
Hựu Tuệ à!
Tôi cũng tự nhủ, tôi không thể kể hết mọi chuyện với em
Nhưng…
Xin em hãy tin tôi
Bất kể lúc nào…
Bất cứ nơi đâu…
Bởi vì đó chính là động lực giúp tôi tồn tại…
Hết tập 8