Bí mật tình yêu phố Angel

Chương 37: Bến Bờ Không Thể Tới


Bạn đang đọc Bí mật tình yêu phố Angel – Chương 37: Bến Bờ Không Thể Tới


Địa Điểm:Happy HouseGiếng cổ bí mật trong khu biệt thự số 23 phố Angel Nhân vật:Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh ĐứcBạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh ĐứcKhâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh ĐứcKim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng DươngLăng Thần Huyền :Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng DươngLý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng DươngBắc Thần Tinh: Nam Sinh trường cấp III Tảo XuyênSun: Thần tượng tuổi Teen
Buông tay ra ư?…Xin cậu đừng, đừng bỏ tay tôi…Ông trời ơi,Ông đang trừng phạt con sao?Cậu ấy nói sẽ luôn ở bên cạnh con mà…
ONE Từ khi chú Nhã Văn công bố đề thi ở vũ hội kỉ niệm, cả hai trường Minh Đức và Sùng Dương rơi vào tình trạng căng như dây đàn. Cứ mỗi buổi sau khi tan học, từng tốp học sinh gồm ba hay năm người lại bắt đầu đào bới, tìm kiếm khắp nơi. Chưa đến ba ngày mà cả trường Sùng Dương đã bị xới tung mọi ngóc ngách.
Tôi thấp tha thấp thỏm mỗi khi bước vào trường Sùng Dương, bởi chỉ cần sơ ý một chút là có thể lọt thỏm xuống những cái hố tử thần.
Từ trên cao nhìn xuống, cả trường Sùng Dương toàn những hố là hố, trông chẳng khác gì mặt trăng nhìn bằng kính thiên văn.
Học sinh trường Sùng Dương mấy ngày nay đều đề phòng tôi như đề phòng gián điệp. Mọi người đang bàn tán sôi nổi, khi thấy tôi đi đến, chỉ vài giây sau, họ vội vàng tránh tôi như tránh con hủi.Ôi! Đúng là tình người đen bạc…
Kinh khủng hơn là mỗi lần tan học, ngăn bàn, balo của tôi lại đầy ụ những mẫu giấy cùa “đội thám tử trường Minh Đức”. Những mẫu giấy đó đủ thong tin “tạp phí lù”: Nào là tình hình mới của Minh Đức, nào là động thái mới của Kim Nguyệt Dạ, lại còn có người khuyên nhủ tôi làm gián điệp cung cấp tin tình báo cho bên Minh Đức.
Mấy hôm nay tôi ong hết cả đầu, hôm nào cũng tối muộn mới về đến nhà. Khó khan lắm tôi mới tìm được một góc yên tĩnh trong Happy House. Nhìn cái balo nhét toàn giấy, tôi không biết nên tin cái nào nữa.
“Bé Hựu Tuệ đang làm gì đấy?”
Hừ, kiểu gọi “bé Hựu Tuệ” chỉ có một người, nhất định là tên khỉ hôi đó rồi!
“Đôi khi bé cứ chọn đi chọn lại thế này cũng không hay đâu.” Kim Nguyệt Dạ bước tới trước mặt tôi. Rồi nhìn cái balo nhét toàn giấy tờ nhằng nhịt.
“Biết rồi còn hỏi?” Tôi luờm hắn ta, “Kim Nguyệt Dạ, cậu nghĩ kho báu có thật không?”
“Bé Hựu Tuệ à, bé phải tự lần ra manh mối chứ!”
Tự lần ra manh mối? Kim Nguyệt Dạ nói thì dễ nhưng muốn lần ra manh mối thì phải có chút gợi ý gì chứ.
Đợi đã, gợi ý ư? Lần trước, kí hiệu các cung hoàng đạo trên tấm gương trong ngôi biệt thự số 23 phố Angel lẽ nào có liên quan đến kho báu…
Mắt tôi sáng quắc lên. Phải hành động ngay mới được! Nhà tôi vẫn còn một bản photo hình kí hiệu các cung hoàng đạo.
“Bé Hựu Tuệ, hình như bé có manh mối gì à?”
“Khà khà khà!” Nhất định không được cho tên Kim Nguyệt Dạ biết. Tôi đang định cấp tốc về nhà thì tiếng Tô Cơ vang lên.
“Hựu Tuệ! Dạ! Bọn tôi vừa nhìn thấy Sun đó!”
Sun? Nghe thấy cái tên này, cả người tôi run lên. Sau vụ hắn và thầy Thôi trò chuyện với nhau trong phòng hiệu trưởng, hắn biến mất tăm khỏi trường. Sao hôm nay lại xuất hiện?
“Hắn ta và mấy người nữa trèo tường vào khu biệt thự cổ số 23!” Hiểu Ảnh hấp tấp nói thêm vào.
“Trèo tường vào khu biệt thự á?” Kim Nguyệt Dạ ngạc nhiên hỏi.
“Ừm… Cho nên bọn tôi mới chạy đến đây tìm mọi người.” Lăng Thần Huyền sốt ruột nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ.
“Chết thật!” Tôi chợt nhớ là Sun rất hay gặng hỏi về tấm gương khi cùng tôi lẻn vào khu biệt thự, mà hình các cung hoàng đạo lại được khắc trên tấm gương đó, lẽ nào hắn vào trong khu biệt thự là vì…
“Có lẽ cô đoán đúng rồi đó, Hựu Tuệ! Dựa theo hình vẽ các cung hoàng đạo, tôi đã tìm ra một đường hầm bí mật dưới lòng đất, lối vào chính là số 23 phố Angel.” Kim Nguyệt Dạ từ tốn nói.
“Sao cậu không nói sớm?” Tôi, Tô Cơ và Hiểu Ảnh nói chưa kịp dứt câu đã cùng nhau lao vội ra ngoài.
“Ơ! Hựu Tuệ… Các cô…” Vừa lao ra ngoài thì chúng tôi đâm sầm vào Lý Triết Vũ.
“Vũ! Việc gắp lắm rồi… Vừa đi vừa giải thích sau nhé!” Không cho tôi đứng lại giải thích, Kim Nguyệt Dạ kéo tôi chạy thẳng về phía số 23 phố Angel.
Khi chúng tôi đang trên đường đến số 23 phố Angel, thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng sữa sang trọng quẹo vào trong phố rồi chạy nhanh như bay về phía khu biệt thự số 23.
Một thanh niên đeo kính đen bước xuống xe, nhìn xung quanh, rồi rút điện thoại ra.
“Alo? Sun hả? Tôi là Bắc Thần Tinh… Cậu đã xuống giếng cổ rồi hả? Tốt lắm, nhờ cậy cả vào cậu, tôi sẽ ở ngoài tiếp ứng… Ừm! Phải cẩn thận, đừng để sơ xuất gì đấy…”
Bắc Thần Tinh? Cái tên này tôi đã nghe thấy ở đâu đó…
Đúng rồi! Anh ta vừa nói Sun đã chui xuống giếng cổ rồi…
Tôi với năm người phía sau cùng nhìn nhau kinh ngạc.
“Đi theo tôi…” Kim Nguyệt Dạ quay đầu vẫy chúng tôi.
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi cổng trường, theo sau Kim Nguyệt Dạ tới bên bức tường.
“Phía sau bức tường này là khu biệt thự cổ số 23 phố Angel, chúng ta mau vào xem thế nào!” Kim nguyệt Dạ nói dứt khoát như một người chỉ huy.
Hừm… Nếu Sun đang tìm kiếm kho báu trong giếng cổ thì tôi nhất định phải ngăn hắn cho bằng được. Mặc dù tôi không biết kho báu mà mọi người đang cất công tìm kiếm, ra sức tranh cướp kia rốt cuộc là cài gì, nhưng những gì vốn thuộc về trường Minh Đức, tôi tuyệt đối không để rơi vào tay kẻ xấu được.
Nghĩ đoạn, tôi gật đầu đồng ý.
Không biết tên Lăng Thần Huyền tìm đâu ra một cái thang gỗ khá chắc chắn, tội tôi lần lượt men theo thang, trèo vào khu vực biệt thự cổ số 23 phố Angel. Tôi và Kim Nguyệt Dạ đã từng ở đây một thời gian, thông thuộc địa hình nên thoắt một cái, chúng tôi đã tìm thấy cái giếng cổ.
“Ủa? Hình như miệng giếng bị người ta xây cao lên một chút thì phải?” Tô Cơ ngạc nhiên nói.
“Ừ… Hình như vậy…” Kim Nguyệt Dạ khẽ gật đầu, rướn cổ nhìn xuống giếng, “E là nếu chúng ta leo xuống, sẽ không trèo lên được mất!”
“Nhưng tôi thấy lạ lắm, người vừa nãy nói Sun đã xuống đáy giếng, nhưng đáy giếng hiện giờ không có ai cả.” Lý Triết Vũ nhíu mày khó hiểu.
“Đúng đó… Lẽ nào dưới giếng có đường hầm?” Hiểu Ảnh sáng mắt như sao, giọng phấn khích tột độ như vớ được vàng.

“Tôi xin bà đó, Hiểu Ảnh! Bà tưởng tụi mình đang quay phim khoa học viễn tưởng chắc?” Tô Cơ bực mình, cằn nhằn.
“Có thể lắm, lối vào đường hầm bí mật được kí hiệu trên các cung hoàng đạo chính là miệng giếng này!” Kim Nguyệt Dạ lôi ra một tờ bản đồ, đặt ngay trước mặt chúng tôi.
“Sao cậu phát hiện ra vậy?” Kí hiệu các tuyến đường loằng ngoằng trên tấm bản đồ khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Xem ra dù tôi có bản đồ các cung hoàng đạo trong tay cũng khó tìm được đường vào.
“Tóm lại chúng ta xuống đó trước xem đã!” Lý Triết Vũ cắt ngang tranh luận của mọi người, “Nhưng chúng ta không nên xuống hết, phải có người ở lại trên này tiếp ứng.”
Kim Nguyệt Dạ nghĩ ngợi một lúc, rồi mỉm cười nhìn tôi: “Tô Hựu Tuệ, đây là cuộc đấu giữa tôi và cô, vậy chúng ta cùng xuống thôi! Nhũng người khác đợi ở đây, lát nữa sẽ kéo chúng ta lên, mọi người thấy sao?”
“Eo! Đấy giếng tối om, kinh chết đi được, tôi không đi đâu…” Tô Cơ chun mũi lại nhìn tôi.
“OK, tôi cũng ở ngoài này.” Lăng Thần Huyền gật đầu tán đồng.
“Tiểu Huyền Huyền không đi, thì Hiểu Ảnh cũng không đi!” Hiểu Ảnh chu môi lên.
“Ừm… Tôi thấy nên đi ba người, nhỡ xảy ra việc gì thì còn có thể hỗ trợ cho nhau.” Lý Triết Vũ nói đoạn quay sang nhìn tôi chằm chằm.
“OK, thế cũng được.” Kim Nguyệt Dạ quay sang nói với Lăng Thần Huyền, “Huyền, trong chái nhà cổ bên kia có một cái sọt, còn có cả một cuộn dây, cậu mang chúng qua đây, ba người chúng tôi phải ngồi sọt mới xuống dưới được.”
“Xong ngay!” Lăng Thần Huyền nói rồi đi men về phía chái nhà.
Thoáng một cái, chiếc thang máy tự chế bằng “sọt tre đan” đã được “xuất xưởng” thành công.
“Cái sọt này nhỏ quá, chúng ta xuống từng người một, để tôi xuống trước!” Kim Nguyệt Dạ nói xong, ngồi vào trong sọt, thử nghiệm chiếc thang máy tự chế.
Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ kéo cuộn dây, từ từ thả Kim Nguyệt Dạ đang ngồi trong sọt xuống dưới đáy giếng.
Tôi vuốt ngực, căng thẳng đến nỗi tim đập loạn xạ, run lập cập ngồi vào trong sọt.
“Hựu Tuệ, đừng sợ! Có Dạ dưới rồi, lát nữa tôi cũng xuống.” Lý Triết Vũ dịu dàng nói.
“À… Ừ!” Tôi níu mày, khẽ gật đầu.
“Hựu Tuệ, bà định xuống dưới đó à?” Tô Cơ lo lắng nhìn tôi.
“Ừ, yên tâm đi!” Tôi cố mỉm cười, trấn an Tô Cơ.
“Tụi tôi sẽ đợi ba người ở đây!” Tô Cơ cứ tú chặt tay tôi, không chịu buông.
“Hựu Tuệ, cố lên nhé!” HIểu Ảnh cười khì khì, vẫy tay cổ vũ.
Tôi run lẩy bẩy ngồi trong cái sọt bốc mùi ẩm mốc. Dây thừng được thả xuống dưới từ từ.
Trong giếng cổ mỗi lúc một tối, càng lúc càng ẩm ướt… Một lúc lâu sau, cái sọt mang theo tôi mới an toàn đáp xuống đáy giếng.
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu ở đâu?” Cả người tôi run như cầy sấy.
“Tôi đây…” Kim Nguyệt Dạ khẽ nói, bật chiếc bật lửa lên, “Hựu Tuệ! Tôi ở đây…”
Tôi nhìn theo hướng phát ra ánh sáng từ chiếc bật lửa của Kim Nguyệt Dạ. Dò dẫm một lúc phát hiện trên thành giếng kiên cố xuất hiện một cái lỗ lớn.
Kim Nguyệt Dạ sờ vào những viên đá ở miệng lỗ. Đúng lúc này, Lý Triết Vũ cũng từ từ được thả xuống.
“Hai người nhìn xem, dấu chân trên miêng đường hầm vẫn còn mới lắm, chắc tụi Sun đang ở bên trong.” Lý Triết Vụ tỉ mỉ quan sát miệng lỗ trên tường.
“Hừm, chúng ta mau vào trong xem thế nào…”
Kim Nguyệt Dạ vừa nói vừa đánh bật lửa, nhanh nhảu đi phía trước. Chúng tôi cùng đi vào trong đường hầm, tôi theo sau Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ đi cuối cùng.
Trần của đường hầm rất thấp, ngay cả một đứa cao tầm một mét sáu như tôi cũng phải khom lung, cúi người xuống mới có thể đi vào trong. Nghĩ mà thấy thương cho Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, hai tên này cao đến một mét tám lận, chắc họ cúi người khổ sở lắm…
“Úi… Đường hầm này có mùi gì khó chịu quá!…” Tôi nhăn nhó, dùng tay bịt chặt mũi.
“Suỵt! Làm ơn be bé cái mồm thôi…” Kim nguyệt Dạ cố ghìm giọng xuống, điều chỉnh lại tư thế đi, tiếp tục bước vào trong.
Đường hầm này sau hun hút. Chúng tôi đi bộ trong này hơn hai mươi phút mà vẫn chưa tìm được đường ra. Càng đi sâu vào trong, không khí càng loãng, tôi thấy tức ngực, có cảm giác khó thở.
“Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ hay là chúng ta ra ngoài đi…” Tôi khẽ nói.
“OK, bé Hựu Tuệ,như vậy cuộc thi này bé thua tôi!” Kim Nguyệt Dạ cười ranh mãnh.
Dù vì bản thân mình hay vì trường Minh Đức, tôi cũng phải thắng bằng được trong cuộc thi đấu cuối cùng này.
Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật mạnh rồi chạy như bay tiến về phia trước.
“Kim Nguyệt Dạ! Đi nhanh lên, nhanh lên!” Tôi giục hắn.
“Ai da! Hựu Tuệ, bé phục hồi tinh thần nhanh ghê cơ! Ha ha ha, tôi cũng phải gắng lên mới được!”
Cứ như vậy, ba chúng tôi men theo con đường hầm vừa nhỏ vừa dài.
Đường hầm bắt đầu cao và rộng dần, cuối cùng cả ba chúng tôi đã có thể đứng thẳng lung mà đi.TWO “Nhìn kìa, chúng ta tới trung tâm của đường hầm rồi.” Kim Nguyệt Dạ thở phào nhẹ nhõm và bật lại chiếc bật lửa vừa tắt.
“Khoan đã… Bọn Sun có thể ở gần đây, chúng ta phải cẩn thận.” Lý Triết Vũ khẽ nhíu mày nói.
Xoạt!
Vèo!

Một con dơi từ đâu bay vụt qua đầu khiến tôi sợ chết khiếp, suýt chút nữa hét tướng lên.
Á… Sao vậy? Cả Kim Nguyệt Dạ lẫn Lý Triết Vũ ỗng nắm chặt lấy tay tôi! Sao đó họ kinh ngạc nhìn nhau rồi cùng mỉm cười khó hiểu.
“Vũ, chúng ta tiếp tục đi vào trong đi.”
“OK!”
Hai tên ngốc này không thém hỏi ý kiến tôi, cứ thế lôi xềnh xệch tôi đi sâu vào trong đường hầm.
Lúc nãy tôi sợ mất mật, còn bây giờ thì xấu hổ đến mức muốn chui tọt xuống hố! Grừ… Hai tên khỉ hôi này đang nghĩ cái gì vậy? Tôi mặc cho hai tên đó nắm tay tôi lôi đi. Đường hầm vừa tối vừa lạnh bỗng ấm áp hẳn lên.
“Woa! Ở đây rộng ghê! Nói chuyện nghe thấy rõ tiếng vọng lại nè!” Tôi ngạc nhiên nhìn đường hầm lớn bằng một nữa lễ đường của trường Sùng Dương.
“Ừm… Nếu đây là hầm trú ẩn thì đây chính là chỗ trung tâm.” Kim Nguyệt Dạ giơ bật lửa chiếu sáng cả bốn phía.
“Hai người nghe kĩ xem… Hình như có tiếng nước chảy…” Lý Triết Vũ cẩn trọng.
“Ồ… Chẳng lẽ ở đây có mạch nước ngầm…” Tôi tò mò đi xem xét xung quanh, nhưng không phát hiện ra một dòng nước nào.
“Đúng rồi! Đây là diểm đầu rồi, nhưng sao không nhìn thấy tụi Sun đâu nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên thắc mắc.
… Con đường từ cửa vào đến đây chỉ có một lối duy nhất, nhưng giữa đường chúng tôi cũng không hề thấ bóng dáng bọn họ, chẳng lẽ họ không vào đây?
“A! Đợi chút!” Kim Nguyệt Dạ bỗng giơ bật lửa về phía cửa động, khẽ khàng đi về phía bên phải.
Tôi và Lý Triết Vũ nhìn nhau không hiểu hắn định làm gì nân vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ đợi hắn.
“Vũ, Hựu Tuệ, hai người qua đây…” Một lúc sau, Kim Nguyệt Dạ quỳ xuống ở một chỗ không xa, nói khe khẽ.
Tôi và Lý Triết Vũ bước tới, cúi xuống nhìn…
Dưới chân hầm có một phiến đá rất lớn. Giữa phiến đá ghi chi chít chữ nhỏ xíu, nhưng vì tối quá, tôi không nhìn rõ phía trên đó viết cái gì.
Nơi thần bí như thế này lại có lưu chữ viết, nhất định bên trong có bí mật gì đây.
“Phiến đá lớn quá, ba người chúng ta hợp sức cũng không nhấc lên được!” Lý Triết Vũ thử nhấc tấm đá, lắc đầu.
“Thêm mấy người chúng tôi chắc không có vấn đề gì đâu!”
Đột nhiên phía sau vọng lại tiếng nói.
Tôi chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một cánh tay ghì chặt lấy cổ.
Đúng lúc này, trong động bỗng sáng choang. Ba người đàn ông mặc bộ vest đen, tay cầm ngọc đuốc đứng ngay phía sau Sun.
“Sao mấy người chậm rì vậy! Chúng tôi đợi ở đây lâu lắm rồi đó!”
“Sun! Là cậu!” Tôi nhìn Sun. Hoá ra hắn ở đây, tôi còn ngay thơ tường rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, Sun không có ý hãm hại tôi và Kim Nguyệt Dạ. Nhưng sự thực khác xa tôi nghĩ quá! Chỉ tại tôi vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật này.
“Các người thả Hựu Tuệ ra! Sun, cậu muốn gì?” Kim Nguyệt Dạ lạnh lùng nhìn Sun.
“Có gì đâu! Tôi ở đây nửa ngày rồi mà chẳng phát hiện được bí mật gì về kho báu, cho nên tôi cố tình phục sẵn đợi các cậu xem có manh mối gì không!”
“Xin lỗi nhé, dù có manh mối đi chăng nữa, chúng tôi cũng không nói cho cậu biết.” Lý Triết Vũ bình tĩnh nói.
“Ồ! Vậy sao? Tôi lại tưởng chúng ta bây giờ cùng hội cùng thuyền chứ.” Sun đắc ý ra mặt. Mấy tay anh chị mặc vest đen phía sau hùng hổ đi về phía chúng tôi.
“Sun! Tóm lại cậu muốn gì?” Tôi khua chân múa tay loạn xà ngầu, nhưng bị một tên áo đen túm được. Híc, tôi bị thằng cha đó ghì chặt đến nỗi suýt nữa đầu lìa khỏi cổ.
“Sun! Dừng tay!” Kim Nguyệt Dạ hét lên, “Thả Tô Hựu Tuệ ra! Chúng tôi sẽ cùng cậu đi tìm kho báu, nếu đúng là ở đây có kho báu…”
“Ha ha ha! Hay đấy, thông tin ở đây có kho báu do chính hiệu trưởng Thôi nói với tôi. Thông tin này không thể sai được, vì bây giờ ông ta còn trẻ chán, chưa muốn thân bại danh liệt đâu!”
Grừ! Tên Sun khốn khiếp! Hắn dùng quyển nhật kí để ép hiệu trưởng Thôi nói ra chuyện kho báu đây mà.
Thấy Kim nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ khẽ nháy mắt với nhau, tôi biết họ nhất định có cách. Bọn họ chắc chắn sẽ không để tên Sun lấy đi kho báu của phố Angel.
“Sun! Nếu cậu muốn tìm kho báu, trước tiên phải nhấc phiến đá này lên đã. “Kim Nguyệt Dạ bình tĩnh nói.
Sun cười khẩy:
“Đơn giản thôi, các anh em mau lại giúp hai cậu bạn đẹp trai này một tay!”
Xoạt!
Phiến đá cuối cùng cũng được nhấc lên.
“Báo cáo! Lại có một đường hầm bí mật ở đây ạ.” Một tê áo đen quay đầu sang nói với Sun.
Sun vừa nghe thấy vậy, hai mắt sáng như sao. Hắn vội bước tới, ngó xuống đường hầm bí mật.
“Sun! Đường hầm bí mật đã mở rồi, cậu bảo bọn họ thả Hựu Tuệ ra. Kho báu là của cậu, chúng tôi chẳng có hứng tìm nữa!” Kim Nguyệt Dạ sốt ruột giục giã.
Sun nghe thấy vậy, cười nham hiểm, quay đầu sang nhìn Kim Nguyệt Dạ mỉa mai:

“Không có hứng? Cậu và Hựu Tuệ đấu với nhau bao lâu nay, đến phút cuối lại nói không có hứng là sao?”
Kim Nguyệt Dạ không nhìn Sun mà quay mặt về phía tôi rồi nói: “Trước đây tôi cũng tưởng rằng chỉ cần luôn giành chiến thắng, luôn đứng ngạo nghễ ở vị trí số một, tôi có thể chứng minh ọi người biết, tôi là người xuất sắc và kiên cường đến nhường nào. Nhưng đến phút cuối, tôi mới nhận ra mọi thứ đều vô nghĩa. Bây giờ, tôi đã tìm ra được thứ quan trọng nhất, cũng nhận ra nó chẳng có can hệ gì với vị trí số một kia…”
Kim Nguyệt Dạ…
“Ha ha ha! Kim Nguyệt Dạ, cậu bảo thứ quan trọng nhất ư? Không phải cậu đang nói đến Tô Hựu Tuệ đấy chứ? Cậu đúng là một thằng ngốc!” Sun cười ầm lên.
“Sun! Nếu cậu chỉ muốn kho báu thì cậu cứ việc lấy. Nhưng nếu cậu làm hại Hựu Tuệ, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá đắt.” Kim Nguyệt Dạ nhìn thẳng vào Sun, ánh mắt cương quyết hơn bao giờ hết.
Sun ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, cuối cùng quay sang nhìn tôi.
“Tô Hựu Tuệ! Thú thực tôi cũng không muốn làm hại cô, nhưng vì an toàn của mình, tôi chỉ có thể làm vậy. Đưa cô ta xuống!”
“Vâng!” Tên áo đen đang túm cổ tôi đáp lớn.
“Đợi chút!” Lý Triết Vũ hết lớn, ngăn lại, “Tôi sẽ thay Tô Hựu Tuệ xuống đó!”
Sun nheo mắt nhìn Lý Triết Vũ khắp một lượt.
“Ôi chà! Đại thiếu gia của tập đoàn Lý Thị mà lại tình nguyện làm con tin thay ột cô gái? Không biết ông bố luôn tự ình là nhất của cậu sẽ nghĩ gì về con trai mình đây?”
Không… Lý Triết Vũ! Đừng! Đừng làm thế!
“Vũ!” Kim Nguyệt Dạ ngăn Lý Triết Vũ lại, bước lên phía trước, “Tôi sẽ thay cho Tô Hựu Tuệ.”
“Đừng!” Tôi hét lên vì bị kích động.
Kim Nguyệt Dạ quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng như một thiên sứ… Lần đầu tiên tôi gặp hắn trên phố Angel… Hắn cũng mỉm cười như vậy…
“Đồ ngốc, đừng quên tôi là con trai! Việc này là việc của đàn ông.”
“Kim Nguyệt Dạ…” Mặt tôi ướt đẫm nước mắt.
“Ok, Kim Nguyệt Dạ! Đúng có hối hận đấy.” Sun ra hiệu với tụi đàn em. Hai gã áo đen to khoẻ túm chặt Kim Nguyệt Dạ tù phía sau, dong cậu ấy xuống đướng hầm bí mật.
“Kim Nguyệt Dạ!” Tôi chực lao theo sau thì bị Lý Triết Vũ ngăn lại.
“Yên tâm đi! Sẽ không sao đâu…” Lý Triết Vũ khẽ vỗ vai an ủi tôi.
Binh! Binh!
Ầm ầm ầm… Ầm ầm ầm…
Một loạt tiếng động lạ phát ra từ đướng hầm bí mật. Chẳng lẽ… chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, chạy vội tới cửa đường hầm bí mật, hét vọng xuống dưới:
“Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu không sao chứ?”
“Dạ! Cậu không sao chứ?” Lý Triết Vũ cũng chạy tới hét vọng xuống.
“…”
Nhưng trong đường hầm bí mật vẫn im lăng như tờ. Kim Nguyệt Dạ không trả lời chúng tôi, ngay cả nhũng tiếng ồn lúc nãy cũng không có…
“Hựu Tuệ, để tôi xuống xem sao!” Lý Triết Vũ bỗng nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị.
“Tôi đi cùng cậu!” Tôi lo lắng, vội giữ chặt cách tay Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ mỉm cười lắc đầu, đẩy tay tôi ra:
“Tuệ à, đối với tôi và Dạ, em chính là người mà hai chúng tôi sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ…”
“Lý Triết Vũ…” Tôi lặng người đi nhìn Lý Triết Vũ, không biết phải làm gì khi nhìn nụ cười ấm áp kai.
“Hựu Tuệ, có lúc tôi rất ghét bản thân mình, rõ ràng rất thích em mà không dám nói ra. Cảm giác này dồn nén trong lòng rất khó chịu, một cảm giác từ trước tời giờ chưa từng có… Mấy ngày nay là những ngày hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua của tôi, có thể em chẳng hề để ý, nhưng ít ra tôi hiểu điều đó, và tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết là tôi thích em…”
“Lý Triết Vũ… Tôi…”
“Hựu Tuệ, đừng nói gì cả, nghe lời tôi! Nếu nửa tiếng sau không thấy tôi và Dạ ra, em cũng đừng lo lắng quá mà phải lập tức chạy đi tìm đường ra khỏi đây. Tôi đã dùng phấn phát sáng đánh dấu đường đi. Chỉ cần đi theo kí hiệu đó, em có thể thoát ra ngoài!”
“Lý Triết Vũ… Tôi… Tôi…”
Lý Triết Vũ không nghe tôi nói hết câu, quay người đi xuống đường hầm bí mật.
“Tôi sẽ đợi hai cậu! Sẽ đợi… sẽ đợi cho đến khi hai cậu ra ngoài!” Tôi hét lớn vào đướng hầm tối om, nhưng trong bóng tối mịt mùng, không có bất kì một hồi âm nào đáp vọng lại.
Tôi có cảm giác mình đang ngồi trên chảo lửa.
Cứ mỗi phút trôi qua, tim tôi như bị thắt thêm một nấc.
Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đã đi vào đường hầm rất lâu rồi. Tôi không dám tưởng tượng những việc sắp xảy ra… Tôi không muốn mất đi bất kì ai hết!
Việc duy nhất tôi có thể làm hiện nay chỉ là…
Đợi… đợi… và đợi…
Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ!
Hai cậu nhất định không sao…
Thượng đế ơi! Con cầu xin người… cầu xin người… cầu xin người…THREE Rầm rầm rầm ..Tiếng bước chân hối hả phát ra từ trong đường hầm bí mật.Tôi nhìn đăm đăm vào của hầm, chờ đợi sự xuất hiện của Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ..Mau chạy thôi! Nước ! Nước! Lại là tiếng hò hét í ới phát ra từ trong đường hầm bí mật , nhưng ko phải là của Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ mà là…Sun cùng tui đàn em .Nước ư? Nước ở đâu ? Tôi khó hỉu nhíu mày.Hừ! Mặc xác chúng. Mà Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ đâu nhỉ? Sao ko thấy bọn họ đâu?Trong đầu tôi chợt lóe lên 1 dự cảm chẳng lành. Tôi sốt ruột vô cùng, tim đập rộn ràng, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bóng Sun thấp thoáng trong hầm bí mật. Mặt mày hắn tái mét, co giò chạy về phía cửa hầm.Sun! Sun ! Kim Nguyệt Dạ đâu? Cả Lý Triết Vũ nữa? Tôi nắm chặt tay Sun, hét lên.Sun kinh hãi, quay đầu lại:Buông tôi ra, nước sắp ập đến đây rồi ! Mau chạy đi!Cậu mau nói cho tôi biết Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đâu ? Sun gắng hết sức đẩy tay tôi ra, nhưng bị tôi tóm chặt như tóm lấy tia hi vọng cuối cùng.Tô Hựu Tuệ ! Mau buông ra, cô muốn chết à ? Sun giận dữ, hất mạnh tôi ra .Tôi bị ngã lăn trên đất.Tôi nháo nhào chạy về phía đường hầm bí mật, hét to vào bên trong :Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ ! Các cậu mau ra đây ! Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ ! Huhu…. Cộp… Cộp… Cộp…Tôi… Dường như nghe thấy tiếng buớc chân.Họ vẫn còn sống nhất định họ vẫn còn sống. Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ! Là 2 cậu sao?Cộp… Cộp… Cộp..Tiếng bước chân càng lúc càng gần…Cuối cùng Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ cũng xuất hiện trước mặt tôi.Lý Triết Vũ, Kim Nguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ… Cậu ấy làm sao thế ?Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ 2 mắt nhắm ngiền nằm trên vai Lý Triết Vũ .Vừa nãy Kim Nguyệt Dạ bị thuộc hạ của Sun đánh ngất đi Lý Triết Vũ thở hổn hển, Hựu Tuệ, chúng ta mau đi thôi. Nước sắp ập đến đây rồi! E rằng cả giếng cổ này sẽ bị ngập trong nước .Gì cơ? Nước sắp ập đến?Rào rào rào…Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước chảy gấp gáp…Chết rồi! Nước đang dâng lên! Hựu Tuệ, nhanh lên! Chạy mau!Lý Triết Vũ hét lên, vừa cõng Kim Nguyệt Dạ vừa kéo tôi chạy vội về phía cửa động.Hộc! Hộc ! Hộc!Chết thật! Tiếng nước càng lúc càng rõ. Cứ thế này, chúng ta bị nước cuốn phăng đi, chết chìm trong động mất. Nghĩ đến đây, chân tôi mềm nhũn ra.Hựu Tuệ, đừng lo! Chúng ta sẽ thoát ra được thôi! Lý Triết Vũ nói rất quả quyết rồi cõng Kim Nguyệt Dạ đi trước mặt tôi, tăng tốc chạy về phía cửa động.Lý Triết Vũ … Tôi … Tôi thấy chóng mặt quá… không chạy nổi nữa.. Tôi thở dốc, toàn thân như tê dại.Hựu Tuệ, gắng lên nào! Chúng ta nhật định sẽ thoát ra khỏi đây! Lý Triết Vũ thở dốc, Bao giờ thoát khỏi đây.. Ba người chung ta sẽ rủ thêm cả Huyền, Tô Cơ và Hiểu Anh đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương…Cánh đồng hoa oải hương? Cánh đồng hoa oải hương thơm dìu dịu trong gió… Cả 6 người sẽ đi picnic… Chúng ta sẽ cùng đi picnic…Hựu Tuệ, cố lên ! Cửa ra ngay trước mặt rồi! Bao giờ ra khỏi đây chúng ta sẽ đi hát karaoke cho thật đã. Tôi rất muốn nghe em hát……Công chúa Hựu Tuệ không được chùn bươc, không được bỏ cuộc!Đúng thế! Bị tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ bắt nạt thê thảm mà tôi còn không bỏ cuộc nữa là, huống hồ chi đây chỉ là thử thách nhỏ nhoi, sao có thể làm tôi chùn bước đc?Thấy Kim Nguyệt Dạ hôn mê bât tỉnh trên vai Vũ, nước mắt tôi đầm đìa.Kim Nguyệt Dạ !Đợi chúng ta thoát khỏi đây,tôi sẽ cười mỉa cho câu biết tay. Hừ! Để Vũ phải cõng cậu, đúng là đồ yếu xìu… Kim Nguyệt Dạ…Ừ! Nhất định chúng ta sẽ ra ngoài đc! Cố lên Tôi gào lớn để tự lấy tinh thần rồi co cẳng chạy như lắp thêm mô tơ.Ào ào ào … Ào ào ào…Tiếng nước ập đến mỗi lúc một to.. Tôi có cảm giác nó cách chúng tôi ko xa nữa .Lý Triết Vũ ! Mau! Mau lên! Nước sắp ập đến nơi rồi! Tôi hoang mang hét toáng lên. Đến rồi! Lý Triết Vũ chui vào đường hầm.Rào!Tôi vừa ló mặt ra khỏi đường hầm thì thấy nước đẩy mạnh từ phía sau, xô người tôi ra phía thành giếng.”Hựu Tuệ! Em ko sao chứ?” Lý Triết Vũ kêu lên, kéo tôi vào lòng.”Tôi ko sao…” Mặc dù trên đầu có cục u to tướng nổi lên do bị va vào thành giếng, tôi vẫn cố trấn tĩnh.”Huyền! Sọt đâu?” Lý Triết Vũ gọi với lên, Lăng Thần Huyền vội vứt sọt xuống dưới.”Vũ! Nhanh tay lên! Nước sẽ tràn vào rất nhanh.” Lăng Thần Huyền cuống quýt.”Ừ! Dạ hôn mê rồi! Các cậu kéo Dạ lên trước đi!” Lý Triết Vũ vừa nói, vừa đặt Dạ vào trong sọt, khé giật giật sợi dây.Lăng Thần Huyền ở bên trên nhận được tín hiệu, bắt đầu kéo cái sọt lên.Ào ào ào…Nước trong đường hầm ào ào tuôn ra , không lâu sau đã cao quá ngực chúng tôi.Ngâm trong làn nước lạnh buốt, toàn thân tôi run cầm cập, dần dần mất đi cảm giác. Thấy vậy Lý Triết Vũ ôm chặt tôi vào lòng.Nhiệt độ cơ thể của Vũ như sưởi ấm cho tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của cậu ấy, trong lòng ko còn cảm thấy sợ hãi nữa. Hình như chỉ cần có Vũ ở bên , tất cả mọi thứ sẽ có hi vọng…Bộp!Chiếc sọt bỗng từ trên ko rơi xuống bên cạnh tôi. Lý Triết Vũ nhanh chóng túm chặt cái sọt, bế tôi đặt vào trong.”Không! Lý Triết Vũ ! Chúng ta cùng lên!” Tôi sợ hãi nhìn dòng nước đã dâng lên tới cổ Lý Triết Vũ, dùng hết sức kéo tay Lý Triết Vũ.”Hựu Tuệ! Nghe tôi nói ! Chúng ta chỉ có thê từng người một lên!””Không! Không! Đừng như thế!” Tôi hét lên như kẻ loạn trí.”Hựu Tuệ! Đến lúc này em còn ko nghe lời tôi sao ? Lý Triết Vũ hét lớn.Lý Triết Vũ giận rồi… Một người luôn dịu dàng như cậu ấy mà lại giận… Nhưng nước đã ngập đến cổ cậu ấy rồi. Hai môi Vũ tím tái lại.Không được! Dù có bị Vũ mắng nữa tôi cũng ko thể để cậu ấy ở lại đây 1 mình.”Lý Triết Vũ ! Chúng ta cùng lên!””Chiếc sọt này ko thể chứa đc 2 người””Không sao! Trên chiếc sọt có 4 cái dây! Mỗi đứa cầm 2 chiếc sau đó bảo mọi người cùng kéo chúng ta lên! Nếu bỏ cậu ở đây 1 mình thà tôi bị ngập nước chết đuối còn hơn.”Lý Triết Vũ thở dài nhìn ánh mắt thẩn khiết của tôi”Thôi được rồi!Tôi mừng rỡ, cầm hai sợi dây trên chiếc sọt dúi vào tay Lý Triết Vũ , sau đó hét lớn:Lăng Thần Huyền, nước sắp ngập đến rồi !Tôi và Lý Triết Vũ cùng lên!””OK! Không vấn đề!” Lăng Thần Huyền gào rõ to.”Hựu Tuệ! Chúng tôi nhất định sẽ kéo 2 người lên!.”Hiểu Ảnh cũng giúp”Lúc này nước dường như ngập đến mũi chúng tôi. Tôi và LTV sẽ đc lên miệng giếng ! Sáu người tụi tôi sẽ cùng nhau đi háy karaoke thả phanh, cùng nhau đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương! Tốt quá rồi ! Tốt quá rồi! Chúng tôi sẽ an toản rời khỏi nơi đây… Tô Hựu Tuệ này xin thề từ nay sẽ ko bao giờ đến khu biệt thự cổ số 23 phố Angel này nữa, cũng không tham gia mấy cuộc thi đấu vô vị này nữa!” Á!Đột nhiên, sợi dây trong tay tôi lắc lư.Tôi kinh hãi ngẩng đâu nhìn lên, 1 sợi dây trong tay tôi đã bị đứt.”Hựu Tuệ!” Lý Triết Vũ giật mình.”Tôi .. tôi ko sao!” Tôi vội vàng nắm chặt lấy sợi dây còn lại, cắn răng nói.Hu hu hu hu! Thượng đế ơi! Cầu xin người đừng trêu đùa con vào lúc này! Nước trong giếng đã dâng lên rất cao lắm rồi, rơi xuống dưới chỉ có con đường chết!”Hựu Tuệ ! Bà không sao chứ ?” Tiếng Tô Cơ hét um trên miệng giếng.”Tôi không sao! Mấy cậu nhanh nhanh lên, sợi dây sắp đứt rồi! ” Tôi nhìn sợi dây đang đung đưa khẽ rùng mình”Hựu Tuệ ! Lại đây!” Lý Triết Vũ nhẹ nhàng ôm chặt tôi vào lòng.”Lý Triết Vũ…””Hựu Tuệ! Một tay em nắm chặt sợi dây, một tay em ôm chặt tôi ! Như vậy sẽ ko đứt đâu!” Lý Triết Vũ thở gấp.”Ừ! Đc … đc !” Tôi ôm chặt cổ cậu ấy.Thịch thịch thịch !Tim tôi đập nhanh dữ dội…. Tôi đang sợ sao?Đúng vậy ! Chắc chắn là vậy!Ôi… Bây giờ là lúc nào rồi mà còn mày còn nghĩ linh tinh hả Tô Hựu Tuệ.Phựt!Hơ! Chuyện gì vậy? Tiếng “phựt” vừa rồi khiến tim tôi suýt rớt ra ngoài.”Chết rồi… Lại đứt một sợi nữa… ” Lý Triết Vũ ghìm giọng xuống .Tôi cũng ko thể giữ nỗi bình tĩnh nữa: “Tô Cơ! Hiểu Ảnh ! Nhanh lên! Chúng tôi chỉ còn 2 sợi dây thôi!””Ko xong rồi, Hựu Tuệ ! Sợi dây yếu quá, 2 cậu cử động mạnh sẽ đứt hết đấy!” Tô Cơ hét lớn,”Điên thật !Tôi nhất định sẽ đưa các cậu lên! Tô Hựu Tuệ! Vũ! Gắng lên!” Lăng Thần Huyền hét lớn.Làm… làm sao đây ? Hai sợi dây không thể chịu được sức nặng của 2 người.Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai sẽ cùng chết mất.Ủa? Có chuyện gì vậy ? Tôi cảm thấy hình như có cái gì đó buộc vào eo mình.Tôi cúi đầu nhìn xuống,”Lý Triết Vũ! Cậu làm gì vậy ? Sao cậu lại buộc sợi dây của cậu vào tôi?”Hựu Tuệ! Nghe tôi nói! Hai sợi dây này ko thể chịu đc sức nặng của 2 người chúng ta! Dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải lên đó an toàn” Lý Triết Vũ hét lớn, ra lệnh cho tôi.”Không! Tôi không thể lên đó 1 mình. Tô Cơ! Lăng Thần Huyền! Hiểu Ảnh! Các cậu nhanh một chút! Nhanh lên!” Tôi gắng sức nắm tay Lý Triết Vũ.Đột nhiên, tay tôi trơn tuột, Lý Triết Vũ đã chìm xuống dưới! “Không ! A a a a … ! ” Tôi hét lên, cố hết sức cúi người nắm lấy tay Lý Triết Vũ.Sợ .. sợ quá … Tôi thở phào, tim như ngừng đập.Hựu Tuệ! Ko đc rồi! Sợi dây sắp ko chịu nổi nữa rồi! Hựu Tuệ! Hu hu hu… Tô Cơ khóc om sòm. Hựu Tuệ!Ko ! Lý Triết Vũ, cậu phải nắm chặt lấy!Hựu Tuệ! Sợi dây sắp đứt rồi! Không! Các cậu không được chết! Tô Cơ và Hiểu Ảnh gào thét trên miệng giếng.Chết ư? Chúng tôi sẽ chết sao?Tôi nắm chặt tay Lý Triết Vũ không dám nghĩ gì hết… Chúng tôi sẽ chết sao? Cái chết cách chúng tôi rất gần.Nhờ tia sáng leo lét, tôi nhìn thấy khuôn mặt lờ mờ của Lý Triết Vũ .”Lý Triết Vũ ! Cậu hãy nắm chặt lấy tay tôi!”Không phải tôi nằm mơ chứ? HÌnh như tôi vừa thấy nụ cười hiền dịu dàng của Lý Triết Vũ …Tại sao… Lý Triết Vũ… Tại sao cậu ấy lại nhìn tôi như vậy!Chính cậu đã nói nhất định chúng ta sẽ cùng ra khỏi đây… Chính cậu đã nói chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì… Cậu còn nói 6 người chúng ta sẽ đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương, rồi cùng đi hát karaoke nữa…Cậu nói cậu sẽ giống như Kim Nguyệt Dạ, dũng cảm đối diện vs tình cảm của mình… Và đối với cậu, tôi là người quan trọng nhất.Đã nói thì phải giữ lời, cậu không được chạy trốn như thế.Những điều muốn nói vs Lý Triết Vũ như dòng nước tuôn xối xả vào đâu tôi. Nhưng không biết tại sao tôi chỉ nói đc một câu duy nhất.Lý Triết Vũ… Cậu sẽ rời xa tôi sao…? Tôi nắm chặt tay Lý Triết Vũ nước mắt rơi lã chã xuống mặt cậu ấy.Lý Triết Vũ lặng người đi nhìn tôi, nhưng rất nhanh, cậu ấy đã lấy lại nụ cười hiền dịu của mình.Hựu Tuệ! Tôi sẽ luôn bên cạnh em…” Giọng nói của Lý Triết Vũ trầm ấm.”Lý Triết Vũ! Cậu còn ở đó không?””Ừ! Tôi ở đây!””Lý Triết Vũ…””Ừ…”…Tôi dùng tất cả chút sức lực còn lại nắm chặt tay Lý Triết Vũ, nhưng tại sao tay Lý Triết Vũ mỗi lúc một xa dần.Lý Triết Vũ ! Cầu xin cậu đừng bao giờ rời bỏ tôi …?” Như dự cảm đc điều chẳng lành, tôi ngẹn ngào cầu xin Lý Triết Vũ.”Hưu Tuệ! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em!” Nơi này tối quá, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói ấm áp của cậu ấy”Thật không?””…”Lý Triết Vũ im lặng. Không biết tại sao tôi có cảm giác cậu ấy đang mỉm cười. Bàn tay của Vũ từ từ… từ từ tuột khỏi tay tôi. Tim tôi như có một mũi tên băng giá xuyên thẳng vào.”Lý Triết Vũ…””…Bóng của Lý Triết Vũ đang chìm dần xuống đáy giếng. Nụ cười dịu dàng cùng khuôn mặt đẹo như thiên thần luôn am thầm dõi theo tôi đang từ từ biến mất trong bóng tối…” Lý Triết Vũ!”…FOUR “Dẫm lên chân tôi! Nếu cô muốn đi qua thì nghe theo tôi!”
“Cảm… cảm ơn”
“Không cần cảm ơn, chỉ là hôm nay tâm trạng tôi tốt thôi!”
“Tôi là… Kim Nguyệt Dạ!”
“Cậu… cậu bảo sao…?”
“Tôi nói tôi là Kim Nguyệt Dạ!”

“Cậu là Kim Nguyệt Dạ! Vậy đây là…”
“Quên mất không giới thiệu tôi là Lý Triết Vũ! Ngại quá tôi cũng không thích chat trên mạng!”
“Khụ khụ khụ…”
“Trả áo cho cậu này…”
“Đi thôi! Sắp đến nơi rồi! Cô không muốn tôi bị chết rét vô ích chứ!”
“Đi cùng tôi, không tính là ăn gian đâu.”
“Sắp đến nơi rồi cô còn đi được không?”
“Mau chạy thôi, nếu muộn sẽ không tham gia được vòng đấu thứ hai đâu.”
“Đây là một trong bốn cảnh đẹp của Sùng Dương, lầu vọng tinh”
“Lầu vọng tinh?”
“Thực ra lầu vọng tinh này là thư viện cũ của trường Sùng Dương, Sau khi xây dựng thư viên mới, người ta không sử dụng nó nữa, nhưng vẫn giữ lại làm di tích lịch sử của trường. Trên tầng thượng của lầu vọng tinh có một đài thiên văn rất lớn, vào những buổi tối mùa hè, thành viên câu lạc bộ thiên văn học thừng đến nơi này ngắm sao, với lại…”
“Với lại gì cơ?”
“Không có gì… Công chúa Hựu Tuệ xinh đẹp xin hỏi không biết tôi có được vinh hạnh mời nàng lên lầu vọng tinh này không?”
“Tôi hiểu rồi… Vậy chúng ta về thôi!”
“Ơ… Thế tụi mình không đi lên đài thiên văn nữa à? Sắp đến nơi rồi mà!”
“Không! Còn xa lắm… Có những nơi tưởng như rất gần, nhưng mãi mãi ta không thể đi đến đó được…”
“Đúng rồi, Hựu Tuệ! Cô mới tới Sùng Dương chắc chưa quan nhỉ?”
“Phong cách của hai trường Sùng Dương và Minh Đức khác nhau xa quá, thảo nào học sinh trường Súng Dương và Minh Đức không hợp nhau…”
“Hựu Tuệ, đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Hựu Tuệ, sao dạo này cô toàn tránh mặt tôi thế?”
“Đó… đó là vì… vì tôi… Ha ha ha…”
“Xin lỗi Hựu Tuệ, có lẽ tôi không có tư cách để hỏi cô câu đó… Tôi… Mà thôi…!”
“Các bạn hãy chú ý! Tôi là Lý Triết Vũ, ba phút sau tôi không muốn thấy bạn nào vắng mặt trên sân vận động hết thế nhe!”
“Vũ, sao cậu lại giúp con nhỏ đó? Tôi gọi cậu đến để xem trò vui kia mà!”
“Vũ… cậu định trốn tránh đến bao giờ? Cậu đang lừa dối chính mình, lừa dối cả tôi và Hựu Tuệ! Tên cậu và Hựu Tuệ trên lầu vọng tinh là do cậu viết đúng không?”
“…”
“Dạ, nếu cậu thật lòng muốn bỏ cuộc… thì hãy trao Tuệ lại cho tôi, hãy tin tưởng tôi. Còn nếu cậu vẫn muốn ở bên Tuệ, toi cũng sẽ không né tránh nữa, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
“Nè, Tô Hựu Tuệ, không phải cô đã có tình yêu mới đấy chứ? Lý Triết Vũ, chúc mừng cậu nhé!”
“Cảm ơn!”
“Oái! Lý Triết Vũ?”
“Tuệ à, đối với tôi và Dạ, em chính là người mà cả hai chúng tôi sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ…”
“Hựu Tuệ, có lúc tôi rất ghét bản thân mình, rõ ràng rất thích e mà không dám nói ra. Cảm giác này dồn nén trong lòng rất khó chịu, một cảm giác từ trước tới giờ chư từng có… Mấy ngày nay là mấy ngày hạnh phúc nhất trong mười mấy năm qua của tôi, có thể e chẳng hề để ý, nhưng ít ra tôi hiểu điền đó, và tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều biết là tôi thích e…”
“Hựu Tuệ, đừng lo! Chúng ta sẽ thoát ra được thôi!”
“Lý Triết Vũ… Tôi… tôi thấy chóng mặt quá… Không chạy nổi nữa…”
“Hựu Tuệ, gắng lên nào! Chúng ta nhất định sẽ thoát ra khỏi đây! Bao giờ thoát khỏi đây… Ba người chúng ta sẽ rủ thêm cả Huyền, Tô Cơ, Hiểu Ảnh đi picnic ở cánh đồng hoa oải hương…”
“Hựu Tuệ, cố lên! Cửa ra ngay trước mặt rồi! Bao giừo ra khỏi đây chúng ta sẽ đi hát karaoke cho thật đã. Tôi… rất muốn nghe em hát…”
“Lý Triết Vũ… Cậu sẽ rời xa tôi sao?”
“Hựu Tuệ, Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em…”
“Lý Triết Vũ, cậu còn ở đó không?”
“Ừ, tôi ở đây!”
“Lý Triết Vũ…”
“Ừ…”
Dây thừng chầm chậm kéo tôi lên cao… lên cao…
Tô cơ, Lăng Thần Huyền và cả Hiểu Ảnh khóc như mưa trên miệng giếng, gọi tên Lý Triết Vũ liên tục.
Mặt tôi cũng ướt đẫm nước mắt…
Giếng cổ đen ngòm tàn nhẫn nuốt gọn Lý Triết Vũ vào bên trong…
Lý Triết Vũ… không phải cậu đã từng hứa là sẽ mãi ở bên tôi hay sao?
Tôi sẽ luôn ở bên em người thương mếnDù bóng hình tôi, e có lãng quênE như chú cá nhỏ, tung tăng nhanh nhẹnGiỡn vui cùng sóng nước đua chenPhảng phất đó nụ cười tôi trìu mến
Tôi sẽ luôn ở bên e người yêu dấuDù e không nhận ra hơi thở tôi hồn hậuEm như chú chim, bay lượn trên caoCơn gió thoảng nâng cánh em bên đờiMang lời tôi chúc phúc đi muôn nơi
Tôi sẽ luôn ở bên em người mong nhớDù nước mắt e lã chã tuôn rơiDù tôi đã đi tới tân cuối chân trờiTôi vẫn muốn làm một vị thiên sứMãi bên e đi đến hết cuộc đời
Hựu Tuệ, cảm ơn!Tam biệt nhé, Hựu Tuệ của tôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.