Bạn đang đọc Bí mật tình yêu phố Angel – Chương 33: Tai Bay Vạ Gió Trên Phố Bảo Thạch
Địa điểm:
Cổng trường cấp 3 Sùng Dương
Phố bảo thạch, thành phố Milan
Văn phòng hiệu trưởng trường cấp 3 Sùng Dương
Happy house
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền : Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Sun: Thần tượng tuổi teen
Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương
Không …không đúng
Mọi người trách nhầm Kim Nguyệt Dạ rồi!
Tại sao việc này chưa qua, việc khác lại đến như thế chứ?
Thượng đế ơi,
Có phải người đứng sau cái trò tai quái này không?
ONE
Cuộc thi đồng diễn thể dục đã kết thúc được mấy ngày, nhưng cuộc thi giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi phải ở trường bên kia cho đến ngày thứ 40 mới được trả tự do.
Từ sau cuộc thi đồng diễn thể dục, vị trí của tôi ở trường Sùng Dương phải nói là ngày lên 5 bậc. Hôm qua Tô Cơ còn hí hửng báo với tôi tin số lượng thẻ PK màu đỏ của tôi lên vèo vèo, ngược lại hẳn với Kim Nguyệt Dạ…
“Hựu Tuệ à, hai ngày nay Kim Nguyệt Dạ thảm lắm! Học sinh trường Minh Đức nghĩ hắn cố tình chơi xấu trong cuộc thi đồng diễn vừa rồi nên rủ nhau tẩy chay hắn.”
“Thật sao?”
“Nhưng hắn không giải thích gì cả, mỗi ngày đều lên lớp đúng giờ, tan học đúng giờ! Thái độ hắn cứ tưng tửng chẳng để tâm đến chuyện đó…”
Lời nói của Tô Cơ quanh quẩn bên tai tôi. Có thật là Kim Nguyệt Dạ vẫn ổn không? Từ sau cuộc thi trước, mãi tôi không có dịp gặp hắn. Không biết tại sao hắn lại có biết hiện kì lạ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tan học, tôi mải nghĩ về chuyện của Kim Nguyệt Dạ, vừa bước đến cổng trường bỗng có một đóa hoa bách hợp choán trước mặt.
“Chúc mừng em, chúc mừng công chúa Hựu Tuệ đã dành chiến thắng!”
“Tiểu Vũ… À không, Sun, chào anh!”
“Hôm qua tôi có cuộc họp báo đặc biệt nên không thể đến cuộc thi đồng diễn thể dục cổ vũ cho em. Bó hoa này vừa để chúc mừng em vừa để tạ lỗi của tôi.” Sun cầm bó hoa đưa lên trước mặt tôi.
“Ha ha ha, nếu không có anh giúp thì lần thi này trường Sùng Dương chưa chắc đã thắng nổi!”
“Tôi thấy việc trường Sùng Dương thắng chẳng liên quan gì đến hắn cả!” Lăng Thần Huyền bỗng lù lù xuất hiện với vẻ mặt khinh khỉnh, sau lưng tên đó còn có Lý Triết Vũ.
“Hừ! Đừng tưởng tôi và Vũ không biết cậu giở thủ đoạn gì! Con nhỏ này ngốc, chứ tôi và Vũ không ngốc đâu anh bạn!”
“Lăng Thần Huyền, cậu muốn nói gì hả? Sun đã làm gì nào? Sao cậu cứ đối đầu với cậu ấy?” Tôi bực dọc biện hộ cho sun.
“Kệ đi, Hựu Tuệ! Có lẽ họ hiểu nhầm tôi.” Sun khẽ kéo tay tôi, “Em nên cảm ơn Lý Triết Vũ, cậu ấy luôn âm thầm đi khuyên bảo mọi người để mọi người nghe theo sự chỉ huy của em.”
“Tôi chỉ làm cái đáng phải làm!” Giọng Lý Triết Vũ lạnh như băng, “Sun, lần này trường Sùng Dương thắng, đúng là nhờ có công sức của cậu, nhờ cậu làm việc không nên làm.”
Làm việc không nên làm? Sun đã làm việc gì vậy? Sao ngay cả Lý Triết Vũ cũng nói vậy?
Lý Triết Vũ nhìn thẳng vào mắt tôi, chẳng nói thêm câu gì rồi quay người rời khỏi.
“Hứ, Hựu Tuệ! Cô đúng là đồ đầu heo, tự mình suy nghĩ đi!” Lăng Thần Huyền rít lên rồi theo Lý Triết Vũ.
Tại sao… Tại sao ai cúng đối xử không thân thiện với Sun? Lẽ nào Sun đúng như lời Kim Nguyệt Dạ nói?
“Hựu Tuệ, không sao đâu! Sắc mặt em có vẻ như không được khỏe?” Sun lo lắng nhìn tôi.
“Không, tôi không sao, có lẽ hơi mệt thôi!” Tôi cười xoa xoa tay.
“Thế để tôi đưa em về nha!”
“Không, tôi có chút việc phải làm!”
“Nhưng sắc mặt em tệ lắm! Nếu em không muốn cùng tôi thì để tôi đi sau em cũng được!”
Nhìn ánh mắt cương quyết của Sun, tôi bỗng nhớ đến Kim Nguyệt Dạ…
Cái tên khỉ hôi đấy chắc cũng tan học rồi! Tóm lại đã xảy ra chuyện gì khiến hắn khi thi đấu mắc lỗi liên tục thế?
Còn cả Lý Triết Vũ nữa…tại sao Vũ lại ghét Sun? Là tôi đã làm sai điều gì sao?
Cuối cùng là Sun… Anh ấy luôn ở bên cạnh giúp đỡ tôi, cũng luôn mong muốn sống hòa đồng với mọi người, nhưng tại sao cả Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền đều không thích anh ấy?
Thật không hiểu nổi tụi con trai đang nghĩ gì nữa… Tôi thấy đầu mình càng lúc càng rối như một mớ bong bong…
“Hựu Tuệ, em đang đợi Kim Nguyệt Dạ à?”
“Ừ… á! Không phải…” Bị sun gặng hỏi, tôi bỗng đờ người ra không biết trả lời ra sao.
“Kim Nguyệt Dạ ra rồi kìa! Em có muốn gọi cậu ta không?”
Tôi đưa mắt nhìn tay Sun chỉ. Đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi, nhưng sao hắn lại đi vội vàng thế kia, không hề để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh.
Thấy vậy tôi cũng dảo bước nhanh theo hắn…
TWO
Tên Kim Nguyệt Dạ đi nhanh thế không biết! Nháy mắt không thấy hắn đâu rồi.
“Hi! Người đẹp! Đi chơi với bọn anh một lát nào!”
Đúng lúc tôi mải ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng tên Kim Nguyệt Dạ thì một bàn tay thô kệch thò về phía tôi.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi bực mình hất bàn tay nhơ nhớp kia ra theo bản năng tự vệ, nhíu mày nhìn mấy tay lưu manh miện nồng nặc mùi rượu. Đây là đâu? Chán thật, sao tôi lại làm mất dấu Kim Nguyệt Dạ chứ?
“Ái dà, cũng kiêu ra phết! Hay lắm, hay lắm, kiêu một tí anh đây càng thích.” Chủ nhân của bàn tay lúc nãy vuốt vuốt cằm, cười dê.
Ọe! Thằng cha này béo quay béo ních, da thì đen kịt như vừa lăn ở lò than ra! Trông hắn y như một con heo rừng đen thui.
“Anh là ai? Đừng có đụng vào tôi!”
Tên heo rừng cười gian giảo rồi bước sát tới tôi. Tôi sợ hãi gắng hết sức lùi về phía sau.
“Dừng tay, không được đụng đến cô ấy!” Một bóng người xông lại, chắn ngay trước mặt tôi.
Là Sun! Hóa ra anh ấy vẫn đi sau tôi!
“Này chú em, sao lại không được phép động đến? Con gái đã mò đến nơi này thì tại sao lại không được động đến?” Tên heo rừng bực mình gào lên. Những miếng mỡ thừa trên mặt hắn nhảy tưng tưng theo nhịp mở ra khép vào của cái miệng.
Con gái mò đến nơi này? Tôi ngơ ngác ngó xung quanh!
Á? Đây… Đây là đâu? Nơi này tôi chưa đặt chân đến bao giờ.
Hai bên đường treo đầy đèn xanh đỏ lấp lánh. Bên đối diện có một cái biển chỉ đường, ghi rõ rành rành là “phố Bảo Thạch”
Phố Bảo Thạch? Hình như tôi từng nghe Tô Cơ nói, đây là điểm chơi bời nổi tiếng của đám dân bụi thành phố Milan. Những người đến nơi này đều có lí lịch bất hảo! Nhưng mà… Nhưng mà sao tôi lại lạc đến đây? Rõ ràng tôi đang bám theo Kim Nguyệt Dạ cơ mà?
“Hựu Tuệ, em đi trước đi…” Sun đột nhiên quay đầu lại nói thầm với tôi.
“Không, Sun, muốn đi chúng ta cùng đi” Tôi cương quết lắc đầu
“Ồ, là sun à?” Tên heo rừng nghe thấy tôi nói vậy liền nheo mắt nhìn chòng chọc sun.
Tôi chết rồi! Lẽ nào bọn này biết thân thế của Sun? Trong phim thường có tình tiết một ngôi sao nào đó bị bắt cóc tống tiền. Bọn người này định bắt cóc Sun sao?
Nghĩ tới đây, tôi nắm chặt vạt áo Sun, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nếu tình hình nguy cấp là lập tức kéo Sun chạy ngay.
Heo rừng vuốt cằm, nhìn Sun khắp lượt, rồi quay sang thì thầm to nhỏ gì đó với hai tên đứng đằng sau.
“Ha ha ha! Tao nói mà, trông mặt nó quen lắm! nè, thằng nhóc kia, độ này mày sống cũng khá khẩm đấy chứ! Nếu không phải được mấy anh em đây nhắc thì tao cũng chẳng nhận ra mày! Thế nào? Mời anh em vài xị đi chứ!”
Hả! Nghe cách nói của hắn thì hình như hắn và Sun biết nhau.
Sun nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Xin lỗi, các anh là ai? Tôi không quen các anh!”
“Đừng vô tình thế, cậu em đẹp trai! Phát tài rồi thì quên anh em hả? Trước đây chúng ta cùng cưa gái , cùng làm việc ở đây không phải là rất vui vẻ sao?”
Í? Cùng cưa gái? Cùng làm việc ở đây? Tên heo rừng nói… Sun ư? Sao có thể thế được?
“Tôi nói rồi, tôi không quen các anh, các anh đừng nói bừa!” Sun có vẻ bực dọc.
“Sao hả? Thằng em không coi bọn anh ra gì nữa hả? Đồ vô ơn, nếu không phải ba bọn tao chăm sóc mày thì mày đã bị người của gia tộc Mông Thừa làm thịt rồi!” Tên heo rừng cũng chẳng vui vẻ gì. Hắn dùng tay đập đập vào vai Sun. Sun bị hắn đập vào vai liên tục, dồn cho lùi mấy bước.
Gia tộc Mông Thừa? Sun bị làm thịt? Cái gì với cái gì chứ? Trong óc tôi hiện lên một ngàn lẻ một dấu chẩm hỏi.
“Bỏ tay ra!” Sun nổi điên hất tay tên heo rừng.
Heo rừng ngạc nhiên nhìn Sun, nhưng rồi rất nhanh, thái độ của hắn từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ.
“Thằng ranh thối tha! Mày dám coi thường tao? Anh em đâu, dạy cho thằng nhãi không biết trời cao đất dày này một trận!”
Heo rừng vừa rứt lời, hai thằng cha sau lưng hắn đã nhe lanh giơ vuốt lao đến chỗ chúng tôi.
“Dừng tay! Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!”
Nhìn thấy Sun đơn thương độc mã bị ba tên lưu manh kia ghì xuống đất, đánh đập dã man, tôi vội hét to lên.
Trong lúc tôi hốt hoảng, tôi chợt nghĩ ra một cách:
“Cứu với! Sun bị đánh rồi! mau đến cứu với!”
Mọi người đi trên đường nghe thấy tiếng la oai oái của tôi, vội vàng túm tụm tới coi, nhưng tên heo rừng trừng mắt lên sợ hãi quay đi.
“Chắc không phải Sun đâu! Con nhỏ đấy bày trò lừa người khác ấy mà!”
“Mau đi thôi! Hơi sức đâu mà để ý đến chuyện người khác! Sun làm gì đến nơi đèn mờ này!”
Hu hu hu… Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Không ai đến giúp Sun cả. Cứ thế này chắc Sun bị bọn chúng hành hung chết mất! Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Nhìn thấy Sun bị đánh đến chảy máu đầu, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Bây giờ chỉ còn cách tự mình ra tay thôi! Dù thế nào cũng phải cứu bằng được Sun!
Nghĩ đoạn, tay tôi nắm chặt thành nắm đấm.
Hu hu hu… Mong răng môn thái cực quyền mà tôi học giờ thể dục có tác dụng! Hyaaaaaa!!
“Đợi đã!”
Lúc tôi định quết sống mái một phen, lao như bay về phía tên heo rừng thì một bàn tay đột nhiên ngăn tôi lại.
Tôi ngước đầu lên. Hóa ra là Kim Nguyệt Dạ!
“Cô đứng đây chờ tôi, để tôi đi cứu hắn!” Kim Nguyệt Dạ nói dứt câu, tung một cú đá rất chuẩn về phía heo rừng, làm chúng ngã nhào xuống đất.
Woa! Động tác vừa rồi của Kim Nguyệt Dạ đẹp mê hồn! Tôi khoái chí vỗ tay đen đét.
“Lại một thằng nhãi con chán sống!”
Heo rừng và hai tên đồng bọn vừa thấy Kim Nguyệt Dạ liền cười khẩy, quăng Sun đã không còn nhúc nhíc được nữa sang một bên, nghiến răng kèn kẹt chạy tới chỗ Kim Nguyệt Dạ.
“Kim Nguyệt Dạ, cẩn thận đó!” Tôi lo lắng hét to.
Tôi chưa kịp dứt lời, Kim Nguyệt Dạ đã đá một cú song phi, một cú đấm móc tay trái, một cú đấm móc tay phải. Chỉ trong nháy mắt, ba tên khốn đã bị đánh tơi tả không đứng dậy nổi.
Đúng rồi, tôi quên béng mất là Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đều rất giỏi võ! Nhớ lại lúc tôi bị Hắc Long bắt cóc, hai người họ và Lăng Thần Huyền liên thủ đánh bại tất cả đàn em của Hắc Long.
“Tô Hựu Tuệ, còn đứng đờ ra đó làm gì?” Kim Nguyệt Dạ phủi bụi trên người, mặt lạnh nhìn tôi.
Tôi đột nhiên trấn tĩnh lại, chạy đến đỡ Sun dậy.
“Kim Nguyệt Dạ, cảm ơn cậu!” Tôi cảm kích nói.
Kim Nguyệt Dạ, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Sun bầm dập. Hắn lạnh lùng hừ một cái rồi nói:
“Không cần cảm ơn, thật ra cũng bất ngờ thật, được gặp hai người ở đây.”
“Oái! Đó là vì… tôi mải nghĩ linh tinh nên chẳng may đi lộn đường đó mà! Vốn dĩ tôi định về nhà cơ! Hơ hơ hơ…!” Tôi vội vàng bưng bít.
“Kim Nguyệt Dạ…” Sun vuốt ngực, nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục trên người Kim Nguyệt Dạ, “Cậu làm thêm ở đây à?”
Kim Nguyệt Dạ lặng người đi, cười nhạt với Sun rồi không thèm đáp lại.
Sao cơ? Kim Nguyệt Dạ làm thêm ở đây? Nhưng nơi đây nổi tiếng là nơi ăn chơi trụy lạc cơ mà!
“Kim Nguyệt Dạ, sao cậu lại làm thêm ở đây? Cậu cần tiền đến thế cơ à?” Tôi lo lắng hỏi.
“Tô Hựu Tuệ, trước khi cô lo cho tôi, hãy lo ình trước đi! Đần độn như cô, lúc nào cũng bị người khác lừa gat, cô vẫn chưa hiểu ra sao?”
“Này, Kim Nguyệt Dạ, cậu nói như vậy có ý gì hả? Tôi lo cho cậu lên mới thế!” Tôi tức xì khói hét lên.
“Ồ, vậy sao? Được công chúa cao quý Tô Hựu Tuệ quan tâm, có lẽ tôi phải nhảy múa ăn mừng mới phải!”
“Kim Nguyệt Dạ, cậu… Được! Từ nay về sau, tôi chẳng việc gì quan tâm đến cậu ệt xác!”
“Hơ hơ hơ, điều này thì tôi đồng ý cả hai chân hai tay luôn!”
Tôi giận tím mặt. Thằng cha Kim Nguyệt Dạ này quá quắt thật! Tôi đã làm sai gì nào? Sao hắn lại đối xử với tôi như thế!
Nhìn khuôn mặt thờ ơ, tỉnh như sáo của Kim Nguyệt Dạ, tôi tức đến suýt phát khóc.
“Kim Nguyệt Dạ, đồ tồi!” Tôi hét lên rồi quay người chạy đi.
Hu hu hu hu hu hu hu…….
Kim Nguyệt Dạ, ta hận mi! Ta thề rằng nếu ta còn quan tâm đến mi nữa thì ta sẽ bị trời đất nguyền rủa, bị sét đánh chết.
THREE
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa bước đến cổng trường học đã nhìn thấy mọi người tụm năm túm ba đọc tờ báo gì đó, bàn tán xôn xao cả lên.
“Oa, mày xem này! Trên báo nói là Sun vị cứu mối tình đầu là Tô Hựu Tuệ mà đánh lộn với bọn lưu manh trên phố Bảo Thạch.”
“Còn nữa! Cả Kim Nguyệt Dạ cũng ở đó! Trên báo còn nói sau khi đánh nhau với bọn du côn, vì muốn tranh dành Tô Hựu Tuệ với Sun, Dạ đã gây sự đánh nhau với sun.”
“Này, các người đừng có mà nói lung tung, Dạ không bao giờ chạy đến phố Bảo Thạch để làm mấy chuyện đó.” Lăng Thần Huyền nổi giận đùng đùng lao tới, giật tờ báo xé thành trăm mảnh.
Lý Triết Vũ vẫn ngồi ở chỗ của mình, nhìn Lăng Thần Huyền đang nộ khí xung thiên và người vừa bước vào lớp là tôi với vẻ mặt khó hiểu…
Được vinh dự là nhân vật nữ chính trong sự kiện gây shock này, tôi căng thẳng vô cùng, cố nuốt nước miếng. Mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về tôi.
Khoảng thời gian tiếp theo trong ngày hôm đó, tôi có cảm giác như ngồi trên bàn chông. Vừa tan học, mọi người lại túm tụm xì xào bạn luận mẩu tin đăng trên báo sáng nay.
“Hựu Tuệ, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì! Mọi người sẽ quên chuyện này mau thôi.” Lúc tan học, Sun ở bên cạnh an ủi tôi.
Tôi buồn bã thở dài.
“Xin lỗi Sun! Nếu không phải tôi hồ đồ đi lạc vào phố Bảo Thạch thì anh cũng không phải chịu nhiều thương tích như vậy..” Cũng không gặp Kim Nguyệt Dạ, cũng không cãi nhau với Dạ…
“Đừng thế, Hựu Tuệ! Tôi thấy bị thương một chút cũng hay mà.” Sun cười vô tư, “Mọi khi tôi rất khó có cơ hội như thế này, mỗi ngày đếu được đến trường! Bác sĩ nói tôi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần, có nghĩa là một tuần này ngày nào tôi cũng được đi học, cũng được ở bên em! Tôi mừng còn chẳng kịp nữa là!”
“Sun…” Tôi ngước đầu lên nhìn sun cả người bầm dập, trong lòng bỗng xao động…
Tách! Tách! Tách!
Tôi và Sun vừa ra đến cổng trường thì bị ánh sáng chói mắt bao quanh. Tôi bị lóa mắt đến nỗi không còn nhìn thấy gì hết.
Tôi chưa hiểu đầu đuôi ra là sao thì một chiếc máy ghi âm đã đặt ngay dưới mũi tôi.
“Bạn Tô Hựu Tuệ! Tôi là phóng viên của tuần báo DD! Xin hỏi bạn thích Sun hay Kim Nguyệt Dạ vậy?”
“Anh… anh nói sao?” Tôi ngơ ngác không hiểu. Thằng cha đứng trước mặt tôi mọc ở đâu ra vậy? Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi.
“Bạn Tô Hựu Tuệ, nếu bạn và Sun là thanh mai trúc mã, thì sự xuất hiện của Kim Nguyệt Dạ khác nào kẻ thứ ba chen ngang, cướp trắng trợn tình yêu của người khác!”
Kim Nguyệt Dạ chen ngang? Cướp trắng trợn tình yêu của người khác?
Đến lúc này tôi đã hiểu mục đích của tên phóng viên đó. Hóa ra anh định moi tin nhảm để đăng báo lá cải!
Hừ, tôi không phải là mấy đối tượng ấy người chọc ngoáy nha!
“Xin lỗi câu hỏi này..”
“Xin lỗi, câu hỏi này để tôi trả lời.” Tôi chưa kịp nói hết câu thì Sun kéo tôi về phía sau.
Sun muốn bảo vệ tôi sao? Tôi đứng né vào sau lưng Sun. Nhìn dáng người mảnh mai đó nhưng luôn che chở cho tôi, tôi thấy rất cảm động.
“Là như thế này…” Sun suy nghĩ một chút rồi đáp, “Tôi và Hựu Tuệ đã xa cách hơn mười năm nay, tuy giữa chúng tôi xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng điều đó chỉ khiến tình cảm của chúng tôi càng thêm sâu nặng.”
Sao thế? Tại sao Sun lại nói với đám phóng viên như vậy?
“Có điều trên thế giới này, không có câu chuyện tình nào mãi mãi bình yên lặng sóng, tôi và Hựu Tuệ cũng như vậy.”
“Nói như vậy tức là Kim Nguyệt Dạ đa chen ngang, ngăn cản tình yêu của người khác?” Phóng viên phấn khích ra mặt gặng hỏi thêm.
“Nói như vậy…”
“Đợi đã! Không phải như vậy!” Tôi ngắt lời của đám phóng viên.
“Hựu Tuệ, đừng sốt ruột, em nghe tôi nói đã.” Sun lại kéo tôi về phía sau lưng.
“Nhưng..”
“A, Kim Nguyệt Dạ!”
Tôi đang định giải thích với đám phóng viên, Sun bỗng nhiên chỉ tay về phía cổng trường Minh Đức, hét to lên.
Kim Nguyệt Dạ? Tôi quay đầu về phía cổng trường Minh Đức, thấy Kim Nguyệt Dạ vai đeo balo, bước nhanh thoăn thoắt ra ngoài.
“Kim Nguyệt Dạ, xin đợi chút!” Đám phóng viên nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ, vội cầm chiếc máy ghi âm chạy vội về phía Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi và Sun đứng ở phía đường đối diện, rồi lại nhìn đám phóng viên trước mặt, lạnh lùng noi:
“Tôi không có hứng thú trả lời phỏng vấn, xin mọi người tránh ra cho, tôi còn có việc gấp.”
Nhưng tay phóng viên dường như không nghe thấy Kim Nguyệt Dạ nói gì, vẫn gặng hỏi:
“Kim Nguyệt Dạ, có phải cậu thích Tô Hựu Tuệ không? Nếu quả thực như vậy thì cậu hãy phát biểu đôi chút cảm tưởng của mình khi là người thứ ba xen vào giữa Tô Hựu Tuệ và Sun.”
Mặt Kim Nguyệt Dạ tối sầm lại.
“Kẻ thứ ba xen ngang? Chuyện cười này quá lố rồi đấy!” Kim Nguyệt Dạ nói đoạn, kéo cái balo quay đầu định bỏ đi.
“Đợi đã, Kim Nguyệt Dạ! xin hỏi cậu có đủ tự tin làm tình địch của Sun không?” Tay phóng viên không thèm đoái hoài đến sắc mặt đang đanh lại của Kim Nguyệt Dạ, vẫn cứ đuổi theo sau.
“Mọi người làm ơn đừng có bám riết lấy tôi để hỏi mấy câu vớ vẩn đó nữa! Tôi còn có việc gấp, đừng làm mất thời gian của tôi.” Kim Nguyệt Dạ cố gắng kìm cơn nóng giận, gạt tay phóng viên trước mặt mình, tiếp tục đi về phía trước.
“Kim Nguyệt Dạ, tôi nghe nói cậu và Tô Hựu Tuệ đang ganh đua với nhau về số lượng người bình chọn! Cậu bỗng dưng lại chạy ra tranh giành người yêu với Sun, có phải nhân cơ hội này để nâng cao số phiếu?”
Bốp!
Tay phóng viên chưa kịp dứt lời, Kim Nguyệt Dạ đã quay người, vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn.
“Ái!” Tay phóng viên kêu lên thảm thiết, ngã lăn trên đất sợ đến xanh mặt.
Hừ! Đáng đời! Tôi rủa thầm, trừng mắt với tay phóng viên đáng ghét đó.
“Á… Hoàng tử trường Sùng Dương đánh người này!”
“Thật sao? Kinh khủng quá! Mình cứ tưởng Kim Nguyệt Dạ là người dịu dàng cơ!”
“Đúng rồi, tờ báo sáng nay còn nói Kim Nguyệt Dạ làm thêm ở phố Bảo Thạch đấy!”
“Á, không phải vậy chứ? Hu hu hu…..Dạ sao lại ra nông nỗi này! Thất vọng quá đi!”
Vài ba nữ sinh đi từ trường Minh Đức ra, ôm mặt khóc bù lu bù loa.
Một lúc lâu sau, tay phóng viên ngã quỵ trên đất mới hoàn hồn, lồm cồm bò dậy. Hắn như bị lên cơn dại, hét rõ to:
“Kim Nguyệt Dạ, mày hãy nhớ đấy! Chúng ta đi!”
Tay phóng viên nói xong, nhặt vội máy ghi âm, cúp đuôi chuồn thẳng.
Kim Nguyệt Dạ… Sao hắn lại ra tay với gã phóng viên đó, tôi tròn mắt nhìn! Tôi thấy dạo này Kim Nguyệt Dạ cứ kì kì thế nào ấy.
Kim Nguyệt Dạ quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu rồi quay mặt đi khuất khỏi phố Angel.
Sau lưng cậu ấy, những tấm thẻ màu xanh dán trên tường PK đã ít đi phân nửa. Chúng như đang run rẩy trong gió….
FOUR
Lại thêm một đêm mất ngủ. Tối qua trằn trọc mãi, vật sang bên nọ, vật sang bên kia. Sáng sớm khi đến lớp, đầu tôi đau như búa bổ.
“Hựu Tuệ, em đến rồi! Em không sao chứ? Hôm nay..” Tôi thấy sun đứng ở của lớp đợi tôi.
Haizzzzzzzzzz! Sao không để tôi yên tĩnh một lát?
“Tô Hựu Tuệ!” Đúng lúc tôi không biết phải làm thế nào thì Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ đột nhiên bước vào phòng học, đứng ngay trước mặt chúng tôi
“…” Lý Triết Vũ dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn tôi và Sun.
Lăng Thần Huyền cười khẩy. Hắn vo tròn một tờ giấy rồi ném thẳng vào mặt Sun.
“Lăng Thần Huyền, cậu làm trò gì đó hả?” Tôi bắt nấy viên giấy, trừng mắt nhìn Lăng Thần Huyền.
“Hừ, làm gì à? Tự cô xem đi!” Lăng Thần Huyền hung hăng trừng mắt lại, chỉ vào tờ giấy bị vo nhàu nát trong tay tôi.
Tôi nhìn Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ rồi tù từ mở tờ giấy bị Lăng Thần Huyền vò nát…
Trời ạ! Sao… sao lại thế này? Lại là một tờ truyền đơn nói xấu Kim Nguyệt Dạ.
Hoàng tử Sùng Dương Kim Nguyệt Dạ
Ngày ngày làm thêm ở phố Bảo Thạch
…
“Thế này là thế nào?” Tôi cầm tờ truyền đợn, sửng sốt nhìn Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ.
“Không hiểu hả? Cô đi mà hỏi hắn ý!” Lăng Thần Huyền chỉ tay vào sun, nghiến răng ken két.
“Cậu ắn nói cẩn thận nha!” Sun nhìn Lăng Thần Huyền, khí thế cũng không kém gì.
“Ồ! Cậu muốn đem dọa tôi hả? Có trò gì cậu cứ giở ra nốt!” Lăng Thần Huyền nói dứt câu, đột nhiên quay mặt lại nhìn tôi, “Tô Hựu Tuệ, không ngờ cô và hắn lại bày kế hại Dạ! Cô ghê gớm thật!”
Hại Kim Nguyệt Dạ? Tôi và Sun cùng nhau bày kế?
Tôi hoàn toàn mất hết khả năng tư duy… Có ai nói cho tôi biết tất cả chuyên này là sao không?
“Cậu nói lăng lung tung gì đấy? Tôi và Hựu Tuệ chẳng làm gì cả, Hựu Tuệ cũng đang lo cho Kim Nguyệt Dạ!” Sun giận đùng đùng, hét lên với Lăng Thần Huyền.
“Ha ha ha! Lo lắng à? Hựu Tuệ với cậu cả ngày vui vẻ bên nhau quên cả đường về nhà thì làm còn thời gian lo cho Dạ được! Còn nữa, ông bạn cũng chẳng có tư cách nói tôi! Tối qua nếu không cứu các người thì Dạ làm sao bị người ta chụp hình được?” Lăng Thần Huyền nổi điên, xắn tay áo lên túm lấy cổ Sun.
“Huyền, đừng tay!” Lý Triết Vũ vội vàng ngăn tên Lăng Thần Huyền đang nóng giận, đầu bốc khói trăm trượng lại, “Đừng gây rối trong trường!”
Lăng Thần Huyền tức sôi máu, mặt đỏ phừng phừng. Hắn do dự một lát rồi cắn răng thả Sun ra.
Tôi cầm tờ truyền đơn, mặt đờ đẫn nhìn Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ. Đầu óc tôi rối tinh rối mù.
Là ai? Là ai làm chuyên độc ác này….
“Mời hai em Tô Hựu Tuệ và Sun lên ngay văn phòng thầy hiệu trưởng! Mời hai em Tô Hựu Tuệ và Sun lên ngay văn phòng thầy hiệu trưởng!”
Tiếng loa phát thanh làm dứt mạch suy nghĩ của tôi. Tôi đứng dậy khỏi ghế, khẽ keo tay áo Sun, cùng cậu ấy lên văn phòng thầy hiệu trưởng.
Sau lưng chúng tôi vang lên tiếng chửi rủa của Lăng Thần Huyền và kèm theo cả tiếng đá bàn ghế.
Trên đường đến văn phòng thầy hiệu trưởng, tôi câm lặng, Sun cũng không nói thêm gì.
Khi đẩy cửa bước vào phòng thầy Thôi, chúng tôi thấy cô Bạch Ngưng và Kim Nguyệt Dạ cũng đang ngồi ở đó. Không khí trong phòng im ắng đến nổi gai ốc….
“Thầy muốn hỏi ba em về bài báo này… Em nào có thể giải thích cho thầy và cô Bạch xem chuyện này là thế nào?” Hiệu trưởng Thôi ngồi sau bàn làm việc mặt nghiêm nghị.
Thôi xong rồi… Cả hai hiệu trưởng đều biết cả rồi.
Không, có chết cũng không khai.
Tôi cúi đầu thấp, chỉ thiều chút nữa là chạm vào cài khuy áo trên ngực.
“Tô Hựu Tuệ, em muốn nói gì đúng không?” Cô Bạch không còn đủ kiên nhẫn nữa, giọng nói rất đanh thép.
“Em…” Tôi phải nói gì bây giờ? Chẳng nhẽ lại tường thuật lại toàn bộ sự việc hôm đó? Hu hu hu… Ai dại gì mà làm như thế! Thôi… Cứ câm lặng là xong, quan sát tình hình xem sao rồi tính…
Hiệu trưởng Bạch thấy tôi mãi không trả lời liền thở dài thườn thượt.
“Hai em đều là những học sinh ưu tú của trường Minh Đức và Sùng Dương, thế nhưng sau khi đọc xong tờ bào này, cô lấy làm thất vọng! Chẳng nhẽ các em không hiểu chuyện này đã làm tồn hại đến danh tiếng của hai trường thế nào ư?”
“Cô Bạch, cô cứ bình tĩnh, nghe các em giải thích đã.” Thầy thôi nói đoạn, đưa cho cô Bạch một cố nước ấm.
“Các em muốn giải thích gì nữa?” Ánh mắt nghiêm nghị của cô Bạch lướt qua tôi và Kim Nguyệt Dạ nhưng đổi lại vẫn chỉ là sự im lặng.
Hiệu trưởng Thôi nhìn chằm chằm vào Kim Nguyệt Dạ đang im lặng không nói nửa lời.
“Thầy Thôi này, trường Minh Đức chúng tôi luôn coi trọng nội quy trường. Mặc dù chuyện này xảy ra trong thời gian em Tô Hựu Tuệ học ở trường Sùng Dương, nhưng tôi vẫn mong thầy xử lí thỏa đáng để giữ gìn kỉ cương trường học.”
Hu hu hu… Việc gì cô Bạch đã quết thì không dễ gì thay đổi, và từ trước tời nay cũng không nương tay bao giờ. Lần này chắc cô giận lăm…
Hu hu hu… Xem ra lần này tôi chết không chỗ chôn rồi!
“Thưa thầy cô, em có việc này muốn nói!” Sun đang ngồi cạnh tôi tự dưng đứng phắt dậy.
Í? Sun! Cậu ấy muốn nói gì?
Sun quay đầu nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ nói:
“Thưa thầy cô, thực ra mọi chuyện là thế này, gần đây em có quay một bộ phim mới ở phố Bảo Thạch. Tối hôm đó em đột nhiên nổi hứng, nằng nặc đòi Hựu Tuệ đi cùng em đến phố Bảo Thạch để tìm cảm hứng. Kim Nguyệt Dạ vì lo cho Hựu Tuệ lên cũng đi theo. Bọn lưu manh chọc ghẹo Hựu Tuệ nên Kim Nguyệt Dạ mới ra tay với chúng để bảo vệ Hựu Tuệ. Còn việc em và Kim Nguyệt Dạ cãi nhau và việc Kim Nguyệt Dạ làm thêm ở phố Bảo Thạch đều là việc không có thật, do đám phóng viên tự bịa ra thôi ạ.”
“Thật thế sao?” Hiệu trưởng Bạch hỏi dồn, “Thế tạ sao lúc đầu các em không nói rõ?”
“Bởi vì hai bạn ấy sợ việc này sẽ gây phiền hà cho bộ phim sắp bấm máy của em.” Sun cười nói “Em có thể nấy danh dự của mình ra đảm bảo, nếu hai thầy cô vẫn chưa yên tâm thì em có thể liên hệ với quản lí của mình để mở cuộc họp báo, giải thích rõ mọi chuyên.”
“Sun…” tôi lo lắng gọi Sun
Sun nháy mắt ra hiệu cho tôi không được nói gì. Tôi đành im bặt, cúi đầu xuống.
Thầy Thôi và cô Bạch thì thầm to nhỏ mấy câu. Thầy Thôi nghiêm mặt nói với chúng tôi:
“Được rồi, Tô Hựu Tuệ, Kim Nguyệt Dạ! Thầy mong các em lấy đây là bài học rút kinh nghiệm. Các em đều là tấm gương cho các bạn, phải biết chỉnh đốn lại bản thân mình trước! Chuyện này tạm thế đã. Các em về trước đi! Sun, em ở lại.”
Tôi ngạc nhiên. Sao Sun phải ở lại?
Sun quay đầu cười với tôi: “Không sao đâu, Hựu Tuệ, em về lớp trước đi.”
“Ha ha ha!” Kim Nguyệt Dạ cười nhạt. Sau khi chào thầy cô hiệu trường hắn đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhìn khuôn mặt bình thản của Sun, trong lòng tôi chợt cảm giác bất an khó tả. Cảm giác bất an đó như cột thủy triều dâng lên, đánh vào bờ khiến đầu óc tôi quay cuồng, chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù.
FIVE
Buổi tối khi về nhà, tôi buồn bực chán lản, ngồi trước bàn học lặng người đi.
Thôi, lên chat cho đỡ buồn!
Ngọn gió thần sầu: Hú uuuu! Tô Cơ! Hiểu Ảnh! Hai bà có onl không?
Ánh trằng nói hộ lòng em: Đây đầy! Hựu Tuệ! Đúng là chuyện lạ nha, hôm nay bà lại có hứng lên chat trước cả bọn tôi!
Thiên thần rớt cánh: Ha ha! Hiểu Ảnh cũng onl rồi nè! Hiểu Ảnh nhớ hai bà quá!
Ngọn gió thần sầu: Ha ha! Hiểu Ảnh ngoan quá! Xoa đầu cái nào!
Ánh trăng nói hộ lòng em: Hựu Tuệ này, việc này hot lắm, tôi muốn nói với bà!
Ngọn gió thần sầu: Chuyện gì thế?
Ánh trăng nói hộ lòng em: Hai ngày này ở trường Minh Đức xuất hiện tờ truyền đơn, trên đó viết Kim Nguyệt Dạ đến phố Bảo Thạch, mọi người đều bàn tán ầm ĩ cả lên.
Lời nói của Tô Cơ làm tôi giật mình.
Ngọn gió thần sầu: Gì cơ? Tờ truyền đơn đó rải cả ở trường Minh Đức sao
Ánh trằng nói hộ lòng em: Hở? Trường Sùng Dương cũng có à?
Ngọn gió thần sầu: Ừ, hôm nay Lý Triết Vũ và Lăng Thần Huyền đưa một bản cho tôi xem.
Thiên thần rớt cánh :Hiểu Ảnh hôm nay cũng nhận được một tờ! Không biết ai nhét vào ngăn bà ý, Hiểu Ảnh đọc xong giận quá nhém đi luôn! Trên đó còn nói Kim Nguyệt Dạ làm trai bao trong chốn ăn chơi, quá đáng thật!
Ngọn gió thần sầu: Hiểu Ảnh ngoan nào! Không có việc gì đâu!
Ánh trằng nói hộ lòng em: Hôm nay sau khi tan học, tôi và Hiểu Ảnh đi xem tình hình bỏ phiếu trên tường PK. Số phiều bình chọn Kim Nguyệt Dạ ngày càng ít! Tôi thấy mấy việc xảy ra gần đây chỉ nhằm chĩa mũi nhọn vào Kim Nguyệt Dạ, lạ ghê…
Ngọn gió thần sầu: …
Lời nói của Tô Cơ và Hiểu Ảnh cứ quay vòng vòng trong đầu tôi, làm tôi mãi không chợp mắt được.
Phố bảo thạch, tên heo rừng, mẩu tin trên báo, tờ truyền đơn bí ẩn…
Tất cả mọi việc tại sao lại đến tình cờ mà trùng hợp quá vậy? Lẽ nào…