Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 147


Đọc truyện Bí Mật Thức Tỉnh – Chương 147

Giống như gặp được một người bạn ngoài ý muốn, vẻ mặt Thương Ngôn mặt lộ ra một chút kinh ngạc lẫn vui mừng. Hiếm khi nhìn thấy Thương Ngôn mặc trang phục thoải mái, không đi giày Tây mà đối diện với Tiểu Thụ như ngày hôm nay. Không biết vì sao, mỗi khi đối mặt với Tiểu Thụ, Thương Ngôn đều có thể cảm nhận được một cảm giác đặc biệt thoải mái tự tại sung sướng.

Phảng phất giống như được hít thở bầu không khí tươi mới, lại mát mẻ ngọt ngào vậy.

Tại sao lại cảm thấy tự nhiên thân thiết như vậy, Thương Ngôn cảm thấy anh và Tiểu Thụ giống như là bạn bè tâm đắc, xưa nay luôn hiểu nhau vậy. Chỉ có điều là, từng đã có người nói với anh, giữa nam nữ với nhau căn bản không có tình hữu nghị thuần túy. Đây là một câu nói mà Giai Khởi đã từng nói với anh. Nghe cũng thấy có chút đạo lý, nhưng lại cảm thấy câu nói này thực sự hơi quá.


Đối mặt với Thương Ngôn là ánh mắt và nụ cười thân mật.

Tiểu Thụ trước gọi một phần mì nước, thịt băm cùng với rau dưa, rồi sau đó cô ngồi xuống ở trước mặt Thương Ngôn, dùng một giọng nói rất bình thường tiếp đón: “Thương Ngôn, sao hôm nay anh lại tới đay như vậy?” Giọng nói của Tiểu Thụ thanh thanh đạm đạm, manh theo một phần ngượng ngùng. Chỉ là khi nói ra hai chữ Thương Ngôn kia, thì cô thoáng mất tự nhiên, bên trong chữ vĩnh viễn mang theo một chút ngần ngừ. Bởi vì Tiểu Thụ vẫn một mực gọi Thương Ngôn là “Bạn họ Thương”. Rồi sau này, sau khi Thương Ngôn tốt nghiệp, cô liền không có biện pháp nào để xưng hô như vậy nữa rồi. Xưng hô là học trưởng ư? Tiểu Thụ cảm thấy càng khó chịu hơn. Đương nhiên, cô càng không có biện pháp nào để gọi Thương Ngôn giống như Lê Lạc vẫn hay gọi trêu tức, là tiểu Tổng giám đốc Thương.

Thương Ngôn nhìn Tiểu Thụ, mở miệng nói như muốn giải thích: “Tôi tới tìm Lê Lạc cùng cậu nhỏ để chơi bóng. Khi lái xe đi ngang qua đây, đột nhiên thấy thèm ăn rồi. Ngẫm lại cũng đã thật lâu rồi tôi không tới nơi này ăn mỳ, cho nên mới tiến vào đây để hoài niệm lại khoảng thời gian còn là sinh viên.”


À! Tiểu Thụ gật gật đầu, không nói lại câu gì nữa. Thương Ngôn nói chuyện thoải mái thú vị, theo lý thì cô cũng nên đáp lại vài câu nói dí dỏm thích hợp mới đúng. Cho dù là làm bạn bè, thì nói chuyện phiếm như thế cũng không có thể làm ảnh hưởng gì đến toàn cục. Chỉ là Tiểu Thụ không nói gì, không hề tiếp đón một câu nói nào, nhưng cũng không phải là cô không muốn nói nhiều. Thương Ngôn tốt lắm! Ở trong lòng Tiểu Thụ luôn luôn có sợi dây, giống như một sợi dây, chỉ cần hơi kéo nhẹ nó sẽ lộ ra tiếng lòng của cô.

Cho nên, cô chỉ cần nghe anh nói là tốt rồi. Chung quy Thương Ngôn nói chuyện thật là dễ nghe, giong nói dễ nghe, lời nói dễ nghe! Giống như anh nói anh đột nhiên thấy thèm ăn mỳ,


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.