Đọc truyện Bí Mật Thức Tỉnh – Chương 130: Thiếu
Editor: Mẹ Bầu
Tóm lại, anh kiên định đứng về bên phía của Lê Lạc không lay chuyển được. Nhưng mà Lâm Giai Khởi…
Tạ Uẩn Ninh có chút hiểu rõ Thương Ngôn đang khó xử cái gì, anh mở miệng nói một câu rõ ràng: “Thương Ngôn, cho dù cháu hiện tại, hoặc về sau cháu có muốn giúp Lâm Giai Khởi, thì Lê Lạc cũng sẽ không thể trách móc gì đối với cháu được. Cô ấy hoàn toàn có thể lý giải được chuyện đó của cháu.”
Anh cúi xuống, “Đương nhiên, nếu cháu phải biết có thể giúp cái gì, không thể giúp cái gì.”
Cậu nhỏ nói ra hai câu nói, @MeBau*[email protected]@ trái tim và tâm tư của Thương Ngôn có chút nhăn nhúm mơ hồ, toàn bộ đều được là ủi phẳng ra rồi.
– –
Thương Ngôn cùng Tạ Uẩn Ninh một khối ra cửa đón Lê Lạc. Thời điểm ở bãi đỗ xe dưới đất, Thương Ngôn theo thói quen kéo ra cửa xe chỗ ngồi kế bên tay lái, Tạ Uẩn Ninh liền nói mệnh lệnh nhắc nhở đối với anh: “Cháu xuống ngồi ở ghế sau đi.”
“…” Vì sao? Thương Ngôn cảm giác mình lúc này đúng là con chó độc thân, đã bị một chút tổn thương.
Xe đi đến nhà trọ Lê Lạc ở, Lê Lạc đã đợi ở bên ngoài, mặc chiếc áo bành tô màu trắng bạc, trên đầu đội cái mũ đáng yêu, trong tay mang theo một cái túi lớn. Thương Ngôn ngồi ở ghế sau của xe, Lê Lạc giật mở cửa xe tay lái phụ, mang theo chiếc túi lớn lên xe. Vừa vào trong xe một cái, dinendian.lơqid]on, Lê Lạc liền vòng tay ôm lấy cậu nhỏ, hôn chút chút lên đôi gò má của cậu nhỏ mấy cái, vô cùng thân thiết.
Thương Ngôn ngồi ở băng ghế phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy thật sự rất nóng mặt.
“Giáo sư, thày nhìn em đeo chiếc vòng cổ mà thày đã tặng em này…” Lê Lạc giương cần cổ đang đeo chiếc vòng cổ lên cho Tạ Uẩn Ninh xem. Đây là quà tặng năm mới mà Tạ Uẩn Ninh đã tặng cho cô khi còn đang ở Seattle. Lê Lạc hơi dừng lại một chút, rồi giống như là nhìn thấy gì đó, cô có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn hướng về Thương Ngôn đang ngồi ở phía sau, khô khốc nói: “Hi… Thương Ngôn, (Xin chào Thương Ngôn), anh cũng ở đây sao?”
Rốt cục, Lê Lạc cũng đã nhìn đến anh rồi. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thương Ngôn cảm giác mình bây giờ đã là một con chó độc thân, giờ lại một lần nữa bị tổn thương thật sâu thêm một chút. Thương Ngôn đoan chính ngồi, rất có nề nếp, nói trả lời Lê Lạc: “Tôi vẫn luôn luôn ở đây mà.”
Lê Lạc quay người lại, nói xin lỗi giải thích: “Thực xin lỗi, tôi nhất thời không nhìn thấy anh.”
Không cần giải thích có được hay không! Thương Ngôn cũng đáp lại Lê Lạc: “… Không có việc gì.”
Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói: “Chính nó không lên tiếng, ai mà biết được.”
Thương Ngôn: “…” Cậu nhỏ tưởng anh xuống xe rồi sao.
“Quà tặng năm mới.” Lê Lạc trước tiên lấy quà tặng từ trong túi ra đưa cho Thương Ngôn. Cô tặng cho Thương Ngôn,
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –