Đọc truyện Bí Mật Song Sinh – Chương 18
– Vậy tôi sẽ ngồi đợi, xin lỗi vì đã làm phiền.
Cô mỉm cười với tiếp tân rồi quay lưng đi lại gần ghế ngồi xuống đợi. Tiếp tân liếc cô như muốn lọt tròng ra ngoài, cô nhớ mình đâu làm gì cô ta đâu, tại sao cô ta nhìn mình đầy thù ghét vậy?
1 tiếng trôi qua nhưng cô vẫn chưa thấy bà chủ tịch xuất hiện, cô ngồi đó suy nghĩ xem mình sẽ nói gì khi gặp được người mà mình cần gặp.
2 tiếng trôi qua, cô vẫn kiên trì ngồi đợi. Hiện tại chỉ có chủ tịch của tập đoàn này mới có thể giúp được ba của cô, phải đợi dù cho bao lâu cô cũng phải đợi.
– Trợ Lý Dương cậu mau hoàn thành bộ hồ sơ đó cho tôi trong vòng tối nay, không được chậm trễ.
– Dạ tôi sẽ cố gắng.
Thang máy mở, một người phụ nữ nhìn khá lớn tuổi nhưng cũng rất sang trọng bước ra. Theo sau là một cậu thanh niên tay cầm bộ hồ sơ màu xanh, khuôn mặt chăm chú nghe từng lời của người phụ nữ kia.
– Chủ tịch cần đi ra ngoài sao ạ?
Tiếp tân nở một nụ cười giả tạo nịnh nọt.
– Tôi ra ngoài hay không cũng cần cô quản sao?
Bà chủ tịch không nặng không nhẹ nói, ánh mắt toát lên vẻ uy lực.
– D…ạ tôi không có ý đó.
Cô ta run sợ trả lời.
– Không có ý đó thì tốt, cô nên biết thân biết phận làm đúng trách nhiệm của mình, đừng để ý những chuyện không liên quan của mình.
Bà ấy giáo huấn cô ta một trận rồi định quay lưng bỏ đi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cô gái đang ngồi ở hàng ghế dành cho khách.
” Cô gái đó là ”
Nghĩ tới đây bà ấy liền bật cười khiến cho trợ lý Dương bất ngờ.
– Con tới tìm ta sao?
Mải suy nghĩ nên có người lại gần lúc nào mà cô cũng không biết, chỉ khi có giọng nói cất lên cô mới giật mình.
– B…à l…à chủ tịch sao?
Cô tròn mắt nhìn bà ấy, miệng mấp máy nói không nên câu.
– Đúng vậy ta là chủ tịch ở đây, con tới tìm ta có chuyện gì không TUỆ HY.
Bà ấy nhấn mạnh câu cuối khiến cô bất ngờ.
” Bà ấy biết tên mình, không phải là tên chị mình “
– Con đang thắc mắc tại sao ta biết tên con phải không? Ta còn biết rất nhiều thứ về con hơn con nghĩ đó.
Trong giây lát cô cảm nhận được người phụ nữ này không đơn giản, hay nói đúng hơn là đáng sợ. Từng cử chỉ đến lời nói của bà ấy đều khiến cô cảm thấy rất áp lực, ánh mắt bà ấy nhìn thẳng vào cô giống như là có thể nhìn thấy hết suy nghĩ của cô và biết thật sự cô là ai.
– Con tới tìm ta để nhờ ta giúp công ty của ba con phải không?
Câu nói đó đã kéo cô về với thực tại.
Cô phải làm vậy, lừa rối người khác là một việc đáng khinh nhưng để giúp được người ba tội nghiệp của mình thì bằng giá nào cô cũng phải làm.
– Đúng vậy, hiện tại Lâm Thị đang gặp khó khăn cần một khoản tiền lớn để xoay sở. Mong bà có thể giúp.
Cô đứng dậy khẽ cúi đầu và đây cũng là lần đầu tiên cô cúi đầu trước người khác.
– Được thôi, nể tình ba con từng là bạn làm ăn của con trai ta và cũng nể tình con đãi tới tận đây tìm ta. Ta sẽ giúp nhưng với một điều kiện, đó là con phải cưới cháu trai của ta. Con thấy sao.
Khi tới đây cô đã nghĩ đến chuyện này sẽ sảy ra nhưng cô vẫn đến vì cô không có lựa chọn nào khác.
– Con đồng ý.
Tay xiết chặt lại thành nắm đấm, khó khăn lắm cô mới có thể nói ra ba từ đó.
– Tốt lắm, ta biết con là đứa trẻ thông minh và cũng rất có hiếu nữa. Ngày mai trong tài khoản của ba con sẽ có 3 triệu đô, sau khi kết hôn của hồi môn của con sẽ là 5% cổ phần của tập đoàn H.K.
– Cảm ơn bà chủ tịch.
Cô cúi đầu cảm ơn nhưng trong lòng nặng trĩu, giống như là cô đang giao bán bản thân vậy.
– Từ giờ con đừng gọi ta là bà chủ tịch nữa nghe xa lạ lắm, con cứ gọi ta là bà nội.
– Dạ con biết rồi, bà nội.
– Ngoan lắm, nếu như không bạn còn việc gì nữa thì ta đi nhé.
– Khoan đã con còn có chuyện muốn nói.
– Con nói đi.
– Con đã nghe danh tập đoàn H.K là tập đoàn lớn nhất nhì châu á và khi tới đây con thấy nơi đây rất lớn, báo chí không nói quá chút nào.
– Ý của con là sao?
– Ý của con là một nơi lớn như vậy đầy tiếng tăm như vậy thì chắc hẳn phải có nhiều khách và các đối tác lớn tới đây phải không ạ?
– Đúng là như con nói, nhưng ta chưa hiểu hết ý của con.
– Tiếp tân là người tiếp xúc với các đối tác và khách hàng thường xuyên, giống như là bộ mặt của tập đoàn vậy. Một nhân viên tiếp tân không gây được thiện cảm sẽ dễ làm mất đi hình tượng của một nơi nổi tiếng như vậy.
Nghe đến đây như đã hiểu ý của cô, bà ấy nhìn về phía quầy tiếp tân bằng ánh mắt đáng sợ.
– Đuổi nhân viên tiếp tân kia đi, tôi không muốn thấy cô ta nữa.
Bà ấy nói nhỏ với trợ lý Dương.