Đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem – Chương 9
Về tới nhà, cô chạy xuống trước dùng chìa khóa mở cửa. Hoàng Đức Kiệt xách đồ theo cô vào trong. Anh vô cùng tự
nhiên đi thẳng vào bếp, xắn tay áo lên và bắt đầu nấu nướng.
“Anh ta có vẻ rất quen thuộc với ngôi nhà này.”Phương Anh đứng dựa vào cửa
bếp nhìn theo, ngẫm nghĩ. Từ việc ướp thịt đến cắt rau củ, anh làm rất
nhanh gọn, đặc biệt thông thạo mọi vị trí để đồ dùng trong bếp. Trong
khi cô mất nguyên buổi sáng để nhớ hết mọi ngóc ngách trong căn nhà này. Kết luận: Hoàng Đức Kiệt từng đến đây rất nhiều lần.
Nhưng công nhận anh ta rất đẹp trai. Mái tóc màu nâu, được tỉa hai bên và
vuốt ngược ra sau rất thời thượng. Đôi mắt một mí như biết cười. Người
ta bảo, con người châu Á mà sở hữu chiếc mũi dọc dừa là đẹp nhất. Và thế nào anh ta lại có, ghen tỵ thật. Kiệt phải hơn cô một cái đầu, chắc tầm 1m8.
“Công việc vẫn ổn chứ?” Phương Anh hỏi.
Dù rất bận với công việc bếp núc, nhưng Kiệt vẫn quay ra tươi cười trả lời cô: “Ừ! Dạo này nhà anh làm ăn phát đạt lắm! Lượng khách hang ngày càng tăng, lượng sản phẩm tiêu thụ khá tốt, hàng tồn kho cũng ít dần đi…”
“Vậy à? Bận bịu với công việc như thế mà tôi lại bắt anh nấu cơm cho như thế này, ở công ty không sao chứ?” Cô xoay xoay tờ danh thiếp trong tay.
“Không. Có thư kí lo rồi, tối về anh mới làm việc và kiểm tra lại trên laptop
sau, chứ bình thường thì cũng rảnh…” Hoàng Đức Kiệt nói.
Phương Anh không đáp. Vô tình thế nào, lại thấy được danh thiếp của anh ta
trên xe, nhặt lên xem mới biết anh chàng này làm chủ một tập đoàn siêu
thị tư nhân- Big D. Bảo sao giàu thế~ Vì Big D cũng là trung tâm mua sắm ưa thích của cô. Ax, Thùy Anh này may mắn thật đấy.
“Có cần tôi giúp gì không?” Cô hỏi.
“Không đâu. Em cứ ra phòng khách ngồi chờ đi, chỉ lát là xong ấy mà…” Anh dùng tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Ừm.” Vậy cô cũng không khách sáo nữa, xoay người ra phòng khách, ngồi xem tivi nhân lúc đợi trên sô pha.
Tầm nữa tiếng sau, thấy anh đi ra từ bếp, lưng áo ướt sũng, hai tay cầm ít
hộp đựng đồ ăn. Thấy cô quay ra nhìn liền cười rộng tới mang tai: “Xong
cả rồi. Tí nữa dì với Nhung về em ăn luôn đi cho nóng nhé!”
“Được. Cảm ơn.” Phương Anh tắt tivi rồi đứng dậy, tiễn anh ra cửa.
“À… Em mới thay điện thoại đúng không? Thêm số của anh nhé!” Hoàng Đức Kiệt đột nhiên nhớ ra gì đó, nói.
“Được chứ!” Cô vui vẻ gật đầu.
“Số của anh là: 098********” Kiệt đọc.
“Rồi.” Cô hí hoáy gõ vào trong điện thoại.
Hoàng Đức Kiệt xoa xoa đầu cô, cừoi rất dịu dàng: “Tối anh sẽ gọi điện cho
em.” Rồi xoay người lên xe, vẫy tay chào cô kèm một cái nháy mắt tinh
nghịch, rồ ga phóng đi.
“Tạm biệt…” Cô vẫy tay theo, miệng cừoi rất đỗi gian xảo.
***
Bữa cơm buổi trưa hôm đó trôi qua rất yên bình. Bà Mỹ không chút nghi ngờ,
tin rằng đồ ăn đó là do cô nấu. Cũng đúng, dù sao thì cũng là Thùy Anh
dạy Kiệt nấu ăn cơ mà.
Công nhận, anh là con trai mà nấu rất khéo, mùi vị thực thơm ngon! Ăn vào mà thấy lâng lâng cả người.
Ăn trưa xong, bà Mỹ nghỉ ngơi một chút đến tầm một giờ chiều thì lại lên
xe đi làm tiếp. Trông rất bận rộn. Còn cô thì làm những công việc mà
Thùy Anh làm hằng ngày, lau nhà, quét nhà, dọn phòng ốc cho hai mẹ con
nhà kia. Phòng của bà Mỹ gọn gàng bao nhiêu thì phòng của Huyền Nhung
bừa bộn bấy nhiêu. Ngập trong rác ấy chứ! Khiến cô dọn mà muốn phát điên lên được.
Làm đứt hơi tới bốn giờ chiều. Qúa mệt mỏi, Phương Anh lê thân lên phòng nằm ngủ ngon lành trên giường. Mặc cho Méo kêu đau họng cũng không chịu dậy cho nó ăn. Cô đau và mỏi từ đầu xuống
chân, chỉ muốn ngủ quên trời đất thôi!
Thật không hiểu Thùy Anh mấy năm qua sống thế nào nữa! Mỗi ngày chật vật như này, ai chịu nổi?
Cô ngủ say sưa , không hề biết được có ngừoi đã đẩy cửa vào nhà. Ngang nhiên nhìn cô ngủ một hồi lâu…
***
Phương Anh mở mắt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ngay một màu đen tối như mực. Cô choàng dậy, với điện thoại xem giờ:
“Sáu giờ???” Cô hét lên. Nửa tiếng nữa hai mẹ con nhà kia về, cơm nước còn chưa nấu. Chết cô rồi!
Cô chạy vội xuống, tóc còn chưa kịp chải lại, dép còn chưa mang. Bù xù như vậy mà tiến vào bếp. Phương Anh chạy ra mở tủ lạnh, xem một hồi mà toát mồ hôi: “Nhiều đồ quá! Nấu cái gì bây giờ?…” Nếu là cô sống một mình, cô sẽ không phải lo như này, vì chỉ nấu gói mì là xong. Nhưng mà hiện
tại cô không còn là cô nữa, không phải muốn nấu gì thì nấu! Vì còn tận
hai miệng ăn nữa, toàn miệng sang chảnh với kén ăn cả.
Chợt, cô ngửi thấy mùi gì đó phảng phất trong bếp: “Thơm quá! Thịt à…?” Cô
cảm thán, chép miệng rồi quay ngừoi lại nhìn. Trên mặt bàn thủy tinh
trong suốt, một chiếc lồng bàn ngay ngắn được đặt ở chính giữa. Phương
Anh nhíu mày nghi hoặc, đóng cửa tủ lại mà tiến tới lật lồng bàn lên.
“Thịt bò sốt vang, salat, mực xào hành tây,…. Cái gì?” Nhiều đồ ăn quá! Mùi
rất thơm mà cách trang trí bày biện cũng rất đẹp mắt. Ở đâu ra thế này?
Ai đã nấu?
Cô ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm vào
đống đồ trước mắt. Bà Mỹ? Huyền Nhung? Hay có ai đó đã lẻn vào nhà và
nấu nướng nhân lúc cô ngủ? Chắc chắn không phải trộm rồi…!
Đúng cái lúc đấy, lại nhớ ra gì đó. Hình như điện thoại vừa có tin nhắn mới
mà cô chưa xem thì phải. Nghĩ vậy, liền vội lấy ngay em dế trong túi
quần ra, đọc tin nhắn được gửi từ “Đức Kiệt” với nội dung:
[Nếu thấy mệt quá! Em cứ gọi anh. Anh sẽ nấu cơm cho cả nhà em mỗi ngày. ]
Ax! Ra là tên Kiệt này nấu. Nhưng làm sao anh ta vào được nhà??
[Làm sao anh vô được nhà tôi? ] Cô nhắn lại.
Chỉ lát sau, tin nhắn mới đã được chuyển đến: [Thì anh có chìa khóa nhà em mà. ]
[Ở đâu ra? ]
[Chính em đưa cho anh chứ ai nữa. Trước em bảo thỉnh thoảng muốn gặp anh nên đưa anh một chùm dự phòng! Em hỏi lạ vậy. ]
Thùy Anh đưa chìa khóa nhà cho Hoàng Đức Kiệt??? Hai người này quan hệ yêu đương à?
[Ax! Không có gi] Cô nhập xong, liền tiếp tục gõ: [ Mà anh bảo ngày nào cũng nấu cơm cho tôi phải không? ]
[Tất nhiên!]
[ Bất kể sang, trưa, chiều, tối?]
[Bất kể lúc nào em thấy đói, anh đều có thể nấu mang đến cho em. ]
[Vậy được. Băt đầu từ ngày mai luôn nhé! Anh nấu cơm sáng, cơm trưa, cơm tối cho cả nhà tôi, ok? ]
[Ok! 3 miệng ăn, không thành vấn đề] Kiệt ôm điện thoại, toét miệng cười.
Thỉnh thoảng mới thấy cô ấy chủ động như thế này. Nhất là sau khi
“Chuyện đó” xảy ra, cô ấy thay đổi rất nhiều. Theo một chiều hướng rất
tích cực!
[À! Buổi sang bốn suất nha! Một suất đặc biệt có nước cam ép nhé!] Phương Anh nhắn.
Đọc xong tin nhắn của cô, anh bất giác cau mày: [Ok! Suất đó cho ai vậy?
Có phải của cho bạn Huyền Nhung không? Cô ta lại hạch sách em nữa à? ]
[Không phải! Cho sếp cô ấy. ]
[Sếp? Là cái thằng cha tổng tài mà cô ta mê như điếu đổ ấy hả? Chả cô ta hạch sách em còn gì. ]
[Kệ! Anh có nấu không hả? ]
[Tất nhiên là có!]
[Ừm! Vậy sáu giờ sáng mai mang đến nhà cho tôi, ok? ]Thời gian đó thường thì Huyền Nhung đã đi làm và bà Mỹ còn đang ngủ, rất thuận lợi để làm việc mờ ám.
[Cố định? ]
[Không! Nếu có thay đổi, tôi sẽ thông báo. ] Cô nhắn.
[Được! Sáng mai em muốn ăn gì? ]
[Bất kể món gì anh cho là ngon. ]
[ Vậy ok! An tâm! Anh có hoa răng lắm! ]
[Mong là vậy. Tối nhắn sau, hai mẹ con nhà kia sắp về rồi.]
Nhắn nốt tin cuối cùng, cô tắt máy, sửa soạn lại mâm cơm một chút rồi vào
phòng vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc, người ngợm. Xong xuôi, thì tiếng
cửa phòng khách mở ra kêu kẽo kẹt cũng vang lên.
“Dì với Nhung về rồi ạ?” Cô bước ra, vô cùng niềm nở.
“Ừm, nấu xong cơm chưa?” Bà Mỹ lạnh nhạt đáp, ngừoi tỏa ra mùi nước hoa Pháp vô cùng thơm và quyến rũ. Tay tháo túi xách trên vai, đặt lên sô pha vô cùng tự nhiên.
Cô gật đầu: “Dạ! Xong rồi ạ.”
“Ăn cơm thôi! Đói quá rồi.” Huyền Nhung kêu, đi một mạch vào trong nhà bếp. Bữa cơm tối hôm đó trôi qua trong sự tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn mờ mờ, thấp thoáng bóng dáng người thứ 4…