Đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem – Chương 37
“Chính vì không biết nó là cái gì nên mới đem tới hỏi cô đây.” Anh chàng nọ cười với cô, tay gõ gõ xuống mặt bàn.
“Ý anh là sao?” Phương Anh nheo mắt lại, tay cầm điện thoại siết mỗi lúc một chặt hơn.
“Ý tôi là… cô nghĩ đoạn video này là gì? À quên, cô có nhận ra nó không?”
“Có chứ. Nhưng tại sao lại nhiễu thế? Với cả, người tôi hoàn toàn đen ngòm
là sao??” Cô đặt cái điện thoại lên mặt bàn. Chỉ vào cái bóng đen sì
trên màn hình.
Cái video ấy chính là 3 phút thần
thánh của cuộc đời cô. Vâng, nó chính là cắt từ camera vụ khu bếp cũng
thần thánh không kém trước kia cô đi làm. Ba phút ấy chính là bằng chứng tố cáo cô tội ăn trộm phi pháp, bắt đầu từ lúc rời khỏi phòng nghỉ của
nhân viên cho tới khi chạy vào nhà kho.
Thiệt tình, đã
cố gắng muốn quên rồi mà lại còn có người xấu tính tới mức đem đi chỉnh
lung tung thế này cho cô xem. Khác quái gì phim ma phong cách cổ điển?
Hơn cả, anh chàng là ai??
“Xin cô hãy bình tĩnh cái đã. Tôi tự giới thiệu tôi chính là Trình đẹp trai- phó tổng tập đoàn R&SY.” Anh ta chỉ vào mình, mặt hất lên.
“Vậy anh Trình, cảm ơn màn giới thiệu của anh nhưng mà… tôi vẫn chưa hiểu
anh là ai cả và đem cái này tới đây gặp tôi có mục đích gì.” phó tổng
tập đoàn R&SY tại sao lại mang cái video này đến tìm cô?? Mà cô có
quen anh ta đâu?
“Thế cô có biết tập đoàn R&SY chuyên về cái gì không?”
“Đồ công nghệ.”
“Chính xác. Vậy cô cái biết cái camera thời thượng được gắn ở khu bếp để điều tra thủ phạm ăn trộm do ai lắp đặt không?”
“Chẳng lẽ lại là anh?”
“Tất nhiên là tôi rồi.” Khoa Trình vỗ ngực, hùng hồn nói với cô: “Cô biết
không, cái camera đó thuộc top hàng đầu thế giới đấy. FBI còn chuyên
dụng nữa là… Chắc nghe đến đây thì cô cũng phải hiểu chất lượng của nó
như thế nào rồi đấy. Âm thanh, hình ảnh, sóng,… trên cả tuyệt vời !!!”
“Rồi sao?” Phương Anh lạnh lùng hỏi lại.
“Tức là những thứ nó ghi lại được không thể nhiễu và mang màu trắng đen như
thế được. Huống hồ gì âm thanh cũng hoàn toàn hư hỏng… Toàn bộ đoạn
camera quay ngày hôm ấy đều như thế này hết…” Anh ta đập bàn.
“Có thể cô không tin nhưng cảnh quay ở khu bếp ấy hôm đó, ngay hôm đó thôi
thì tôi cũng có xem qua, nhìn một cái có thể thấy ngay độ phân giải có
tụt giảm đi một chút. Và cô- hình cô từ lúc 7 giờ sáng tới 12h trưa rất
chi là bình thường, giống hệt với những người khác, kể cả khi những cảnh quay ngày một nhiễu đi. Nhưng chỉ riêng cái đoạn này, hình của cô được
ghi lại ngày một càng đen đi nhiều so với cảnh vật xung quanh kéo theo
sự xuống cấp của toàn bộ đoạn băng ấy. Và đến hôm nay, hình ảnh của cô
hoàn toàn đen sì, hiện rõ mồn một, nổi bật luôn. Còn những người khác
thì chỉ nhiễu mà thôi!
Đấy cô nhìn xem có phải rất ghê không? Tại sao lại như vậy nhỉ?” Khoa Trình chỉ vào màn hình.
“Tôi thấy anh có tố chất làm phim ma, các hiệu ứng 3d được thêm vào trông
như thật ấy nhỉ?” Phương Anh xì một tiếng. Đùa nhau chắc, thời đại nào
rồi còn đi tin vào những chuyện ma quỷ ghê rợn như thế được.
“Không! Cô nhất định phải tin tôi… Nhất định là có chuyện gì đó rất không
đúng…” Khoa Trình vội vàng giải thích. Đúng là những thứ như thế này
hoàn toàn có thể chỉnh sửa được nhưng hắn chắc chắn là hắn không làm, và không một ai có thể động vào nó để chỉnh sửa.
“Cái gì mà không đúng? Camera đó không hỏng hóc thì cũng là do anh tự thêm vào, thật đúng là…” Cô khinh thường đáp. Nghĩ cô không xem phim ma bao giờ
chắc mà không biết mấy cái hiệu ứng kiểu này?
“Tôi thề tôi không chỉnh sửa gì cả. Cái camera đó cũng hoàn toàn bình thường.
Hôm ấy sau khi xem đoạn băng này thì tôi đã thấy có vấn đề rồi nên đã
đem cái camera ấy thử quay lại một đoạn khác. Và cho tới bây giờ thì cái đoạn mới đó rất bình thường, chất lượng cực kì ổn định. Tôi cũng đem
cái camera đi kiểm tra rồi, không hỏng đâu. Nhưng riêng mấy cảnh quay
khu bếp đó thì ngày càng nhiễu đi, âm thanh thì rè rè rất khó nghe nữa…
Cô có cảm thấy lạ không? Rất lạ phải không? Tôi mất ăn mất ngủ để nghiên cứu nó mấy hôm nay đấy… Cô có nghĩ chúng ta nên gửi lên cho hội khoa
học thế giới giải thích hiện tượng bí ẩn này không?”
Phương Anh mặt đơ ra không tí cảm xúc. Hô li shit, gặp phải thánh cuồng phim ma đâm ra ảo tưởng rồi. -_-
“Tôi xin phép về trước… Chào anh!” Cô đứng bật dậy, bước chưa được vài bước
thì bị Trình kéo tay túm lại, ấn xuống ghê: “Từ từ đã nào…”
“Còn chuyện gì sao?”
“Còn mà. Cô không thấy lạ à?”
“Lạ cái gì?”
“Thì… đó đó. Cô cũng xem rồi đó thôi !…”
“Thì sao?”
“-_- Cái cô này thật là… Tôi luôn tự hỏi tại sao lại thế nhỉ? Có phải tại cô làm chuyện thất đức nên cái camera phản ứng kịch liệt không nhỉ?” Nghe
có vẻ hơi viễn tưởng nhưng mà… Thiệt tình dùng cái em máy xinh đẹp này đi quay lại những chuyện thất đức như thế có phải rất tội cho nó không?
Phương Anh trừng mắt: “Tôi không ăn trộm.”
“Cô… Mặt cô coi vậy mà dày dữ há ! Bằng chứng đàng hoàng thế kia rồi mà tới
giờ phút này vẫn khăng khăng phủ định…” Khoa Trình chế giễu cô. Đồ đàn
bà không biết xấu hổ. Da mặt cô ta coi bộ mịn màng thế mà dày hơn thớt
rồi.
“Anh…” Phương Anh nghẹn họng: “Chẳng lẽ anh không thấy lạ?”
“Lạ? À có, lạ lắm ! Cái video rất lạ.”
“Không phải chuyện đó. Có thể tôi nói anh sẽ không tin nhưng tôi thực sự không làm.”
“Tại sao cô khẳng định như vậy?”
“Vì tôi… bị mộng du.” Phương Anh run run nói: “Anh cũng thấy tướng đi của tôi lúc đó rất lạ mà.”
“Mộng du?” Khoa Trình ồ lên thích thú: “Có thật không? Cô bị mộng du sao? Có sổ y bạ không?”
“Ngày mai tôi sẽ đi khám để chứng minh mình hoàn toàn vô tội.” Phương Anh đập tay lên mặt bàn.
“Ồ… Vậy làm thế nào cô biết mình bị mộng du?”
“Thì việc di chuyển loạn xạ trong đêm và sang tỉnh dậy ở một chỗ nào đó khác xa với cái giường chẳng lẽ không phải là mộng du?”
“Ồ ! Vậy à?…” Khoa Trình nhoẻn miệng cười. Chẳng hiểu sao, hắn có cảm giác có chuyện gì đó rất không đúng.
“Hm… Nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước. Đây là tiền nước !” Cô đặt tờ 50 nghìn đồng len mặt bàn rồi xoay người rời khỏi quán
café. Hại não, quá hại não cô rồi.
Lần này, anh ta cũng chẳng buồn giữ cô lại nữa.
Phương Anh gọi một chiếc taxi về nhà. Trên đường đi, cô bất ngờ nhận được tin
nhắn từ Harry: [ Hey ! Cô có muốn có 100 triệu trong vòng ba ngày không? ]
[Hửm? 100 triệu trong ba ngày? Đùa tôi à? ]
[Không đùa. Tôi có việc làm thêm cực hot cho cô đây. ]
[Là gì? ]
[Phiên dịch. ]
[Phiên dịch? Phiên dịch tiếng người ngoài hành tinh chắc mà 100 triệu 3 ngày??? ] Cô khó tin.
[Ơ kìa. Thật mà, tiếng Anh thôi cô nương. 3 ngày, Thái Lan, 100 triệu. Ok không? ]
[Sao Thái Lan lại là tiếng Anh? ]
[Tiếng Anh là ngôn ngữ toàn cầu mà… Thôi, cô có làm không để tôi còn nhờ người khác. ]
[ Có. Có chứ !]
[Được. Ngày mai tôi sẽ thông báo cụ thể hơn cho cô. Ngày kia bay nhá !]
[Ơ thế tôi phải phiên dịch cho ai? ]
[Tôi đã nói là mai sẽ thông báo chi tiết cho mà, hỏi quài. Nhớ là cô đồng ý
rồi đấy, tiền tối nay tôi sẽ gửi sang cho cô. Cấm thất hứa !]
[…Ừm…]
Harry cầm điện thoại trong tay, gõ nốt tin cuối cùng rồi nhấn gửi. Xong xuôi
thì thong thả đút vào túi quần, quay ra nhìn Trần Minh Quân hì hì mấy
tiếng: “Cô ấy đồng ý rồi.”
“Vậy à?” Hắn lướt ngón tay nhẹ nhàng trên máy tính bảng, chăm chú xem tin tức.
“Xem cái gì đấy?”
“Gía vàng rớt nữa rồi.” Hắn bình thản nói.
“Mày có chơi vàng quái đâu mà quan tâm làm gì??”
“Thì chỉ là xem để biết thôi…” Hắn không có nhã hứng chơi vàng hay cổ phiếu
gì sất. Cái thứ đỏ đen lên xuống thất thường ấy dễ mất tiền ngu lắm!
“Ờ… Mà mày có muốn xem những thông tin khá là hay ho về Thùy Anh không? Cô ta thú vị phết.” Harry hào hứng nói.
“Không rảnh.”
“… Mày nhất định sẽ hối hận cho coi… Những thông tin tao đào mộ được có nhiều cái cực kì hay luôn !”
“Ví dụ thử xem.” Hắn nhướn mày.
Khoa Trình đạp cửa xông vào, tiến tới choàng tay lên người Harry, cười ha
ha: “Đang nói đến cái gì đấy mà coi bộ hấp dẫn thế?” Hắn vừa đi khỏi
quán cafe là vội đến đây ngay.
“Về nhỏ Thùy Anh ấy mà.” Harry đẩy người tên biến thái đang ôm mình ra.
“Cô ta á? Cô ta làm sao?”
“Con nhỏ đó… Nói thế nào nhỉ, trình độ Tiếng Anh của cô ta không kém người
bản xứ là bao. Tao còn tưởng nhỏ đó phải có tới mấy cái chứng chỉ rồi,
ai ngờ chẳng có cái nào sất. Không những thế, tao còn đào được bảng điểm của nhỏ đó hồi cấp ba, môn Anh thấp tè tè luôn. Cô ta cũng chưa từng du học, suốt hồi đại học cũng không có học thêm ở đâu… Làm thế nào? Làm
thế nào cô ta nói được chuẩn xác như thế?” Harry nói đầy thắc mắc.
“Xời, học trên mạng được mà.” Khoa Trình phẩy tay.
“=.= … Nhưng khả năng giao tiếp của cô ta rất thành thục là đằng khác ấy… Về điểm này thì các web dạy tiếng anh onlne hiện nay chưa làm được.”
“Ờ thì…” Khoa Trình gãi gãi tai.
Trần Minh Quân chớp chớp mắt, chăm chú nhìn vào máy tính bảng: “Còn gì nữa không?”
“Tất nhiên là còn.” Harry đập tay lên mặt bàn: “Nhớ cái đêm mà cô ta với mày đi lạc không? Cô ta biết lái xe phải chứ?”
“Ừ.” Không những biết mà còn lái tốt nữa cơ, bằng chứng là hắn đã ngủ cực kì ngon.
“Nhưng cô ta chưa từng đi học lái xe mà, cũng không có bằng cấp gì hết…” Harry kêu lên: “Thật đúng là lạ !”
“Nghe mày nói, tao lại nhớ tới một chuyện…” Khoa Trình xuýt xoa: “Chuyện cái camera bị nhiễu ấy…”
“Mày kể rồi mà. Ấy thế đã đi gặp cổ hỏi chuyện chưa?” Harry hóng hớt.
“Rồi, gặp rồi… Cô ta nói cô ta bị mộng du.” Khoa Trình nhún vai: “Tin được không đây, tịu mày?”
“Mộng… mộng du?” Harry nhắc lại rồi bật cười: “Hẳn là cổ lại nói trong vụ ăn
trộm vừa rồi là cổ vô tội đi? Đến là buồn cười, vậy sao giờ cô ta mới
nói? nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không?”
“Thùy Anh nói là mai mới đi khám…” Khoa Trình xoa xoa cằm: “Nhưng mà tao thấy, có vẻ không phải cô ta bị mộng du đâu…”
“Hm? Ý mày là cô ta nói dối?” Trần Minh Quân ngẩng đầu lên.
“Không phải thế… Có lẽ là cô ta mắc bệnh gì đó chăng? Nhưng không phải mộng
du đâu… Cái tướng đi kì kì trong đoạn video ấy, tao thấy không giống
mộng du…” Khoa Trình phân tích.
“=.= Hoy ngay đi cha nội. Nổi hết da gà rồi này.” Harry ớn lạnh sống lưng.
“Gì đâu. Thôi thì đợi mai nhỏ đó đi khám rồi xem… Thực sự là cái đoạn video này làm tao mất ngủ mấy đêm mày ạ.” Khoa TRình bật cười: “Xem QUỷ Quyệt tao còn không thấy sợ bằng cái video 3 phút ấy. Đúng thật là… =)))”
“Ờ ờ, mà thôi, đừng nhắc tới nhỏ đó nữa. Chúng ta kiếm gì đó ăn đi, kệ
thằng Quân cho nó ngồi xem giá vàng rớt lên rớt xuông toét mắt luôn. Đi, anh em mình đi.” Harry đặt một xấp tài liệu lên mặt bàn, rồi choàng tay kéo Khoa Trình ra khỏi phòng.
Cửa chầm chậm khép lại.
Lúc này, Trần Minh Quân mới từ từ buông máy tính bảng xuống, cầm xấp tài
liệu lên xem. Cũng khá dày, toàn bộ đều là những thong tin cơ bản về
Thùy Anh, vô cùng chi tiết. Hắn nhoẻn miệng cười:
“Bạn tốt phải thế chứ !” =)))