Đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem – Chương 19
Hương quay ra nhìn cô, trố mắt: “Cậu không biết Harry ư?”
Phương Anh lắc đầu, cô chỉ thấy cái tên này rất quen.
“Trời !!!” Hương kêu lên: “Vậy cậu có biết nhà hàng Food’s Harry không? Ở Sài Gòn này nhà hàng đó đang dần nổi lên như một thương hiệu mới được giới
trẻ đặc biệt yêu thích đấy.”
Food… Food’s Harry ? o_O À ! Cô nhớ rồi. Anh ta … anh ta chính là bạn của Trần Minh Quân. (Xem lại
“Harry! Good morning!”
Hương vẫy tay về phía đằng sau rồi nhanh chóng chạy biến đi, hoàn toàn lơ đẹp cô. Phương Anh cũng quay ra, len lén nhìn về phía đấy.
Harry là một anh chàng Mỹ vô cùng đẹp trai, cao ráo và cũng rất săn chắc. Anh ta có một mái tóc màu vàng óng rất đẹp, và một đôi mắt xanh rất có hồn. Hơn thế, trông cách anh ta ăn mặc vô cùng bụi bặm, thể thao và hoàn
toàn chẳng giống một đầu bếp chút nào. Mỗi tội, Harry có giọng nói rất
nam tính và trầm.
Hương có vẻ thân với anh ta, nhìn hai người họ nói chuyện cũng có vẻ rất vui.
“Harry! Your food was up Sai Gon’s newpapers two day ago.” [ Harry! tHỨC ăn của anh vừa lên báo Sài Gòn cách đây hai ngày xong. ] Hương cười híp mắt:
“That’s nice!” [ Thật tuyệt !]
“Well! I knew. It’s my
new food. Would you like to eat it?” [Tôi biết rồi. Đó là một loại thức
ăn mới của tôi. Cô có muốn nếm thử không? ] Harry vui vẻ đáp lại, rất
nhiệt tình.
“Yes! Long time not to eat your food. I
really miss the taste of them.” [ Có chứ ! Lâu rồi chưa ăn thức ăn anh
nấu. Tôi thực sự rất nhớ mùi vị của chúng đấy. ]
“Hm?
Why you not to eat at the restaurant Food’s Harry?” [ Hửm? Sao cô không
tới ăn tại nhà hang Food’s Harry? ] Harry tò mò hỏi, nhìn Hương cười đến là ngây ngô.
Hương có hơi cụt hứng, một tuần nay cô
bận việc với cả tiền cũng đã cạn nên đã không tới nhà hàng của anh để
ăn, vậy mà anh ta một chút cũng không biết, không để ý: “Ah… ukm! I sold ….” [ Ah… ukm…! Tôi có việc bận…]
“Oh! Ok!” Harry gật đầu rồi cười tới tận mang tai, rất hóm hỉnh.
“Hm…” Hương thất vọng, cũng chẳng buồn nói gì nữa, chợt quay ra nhìn cô liền
miễn cưỡng vui vẻ tới kéo cô lại gần hai người , giới thiệu: “This is my new colleagues. Her name is Thuy Anh!” [Đây là đồng nghiệp mới của tôi. Cô ấy tên là Thùy Anh!]
Harry ồ một tiếng rồi híp
mắt cười chào: “Hello! You are so beautiful. Nice to meet you!” [ Chào
cô ! Cô thật xinh đẹp. Rất vui được gặp cô. ] Anh ta còn rất thân thiện
chìa tay ra bắt tay với cô nữa.
“ Really? Oh… Haha!
Thanks!” [ Thật sao? Oh… Haha! Cảm ơn anh!] Biết là không phải khen cô,
mà là khen Thùy Anh nhưng mà cô… vẫn thấy vui vì dù sao bây giờ cô cũng
là chủ cái xác này cơ mà, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng: “Your lie is so sweet!” [ Lời nói dối của anh thật ngọt ngào]
“Ukm… But Your name… Maybe I’ve heard somewhere…” [ Uk… Nhưng mà, tên của
cô…. Hình như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải…] Harry đưa tay lên
gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại.
Phương Anh chợt thấy
cứng ngắc cả người, đừng nói với cô là tên thối tha tổng tài kia đã bô
bô hết vụ thức ăn ngày hôm ấy với Harry nha! Anh ta … hình như không nhỏ mọn như vậy.
“Ax! maybe youve heard somewhere
because my name is very popular… in… Viet Nam.” [ Ax! Rất có thể lắm chứ ! Bởi vì tên tôi vô cùng phổ biến… ở… Việt Nam. ]
Harry : “No! No! I remember my friend said she worked at this company. Did
you know her?” [ Không, không ! Tôi nhớ rằng bạn tôi nói là cô ấy làm
việc ở đây. Cô có biết cô ấy không? ]
“I…” [ Tôi…] Phương Anh lúng túng. Chết tiệt cái tên mỏ nhọn kia.
Hương nghe vậy, thì khì cười quay ra nói với Harry: “If she worked in the
kitchen unit, only Thuy Anh. Is that her?” [ Nếu cô ấy làm việc ở bộ
phận nhà bếp này thì chỉ có mình Thùy Anh đây thôi! Có phải cô gái này
không?] Rồi chỉ một ngón tay về phía cô.
“hm… I think
she was, because my friend told me she worked in the department that.” [ Tôi nghĩ là đúng rồi. Vì bạn tôi nói rằng cô ấy làm việc ở đây mà. ]
Harry nhún vai rồi quay ra hỏi cô: “Is that you?” [ Có phải cô không? ]
“Hm… Sorry! I don’t understand what did you say. I speak English not very
well. Please, speak Vietnamese!” [Hm… Xin lỗi, tôi không hiểu anh vừa
nói gì cả. Tôi nói tiếng Anh không tốt cho lắm, anh có thể nói lại bằng
tiếng việt không? ] Phương Anh đổ mồ hôi, vội vàng giả ngu ngơ.
“Hm…Sure?” [Thật không? ] Harry híp mắt cười.
“Please speak Vietnamese!” [ Làm ơn nói Tiếng Việt!] Phương Anh vội vàng nhắc lại.
Hương thấy thế, có ý tốt bụng nói: “Ý của Harry là…”
“…Ý của tôi là tôi chắc chắn người đó đúng là cô rồi.!” Chợt, Harry chặn
ngang lời Hương, trả lời cô bằng tiếng việt vô cùng lưu loát.
Phương Anh như vừa bị sét đánh ngang tai, khóe mắt giật liên hồi: “Anh… Anh nói được Tiếng Việt?”
“Tất nhiên rồi ! Harry sống ở Việt Nam từ năm 6 tuổi mà. Chẳng lẽ cô không
đọc báo?” Hương phì cười chế nhạo cô. Không phải là cô gái này ngây ngô
tới mức đó chứ?
“…” Phương Anh thầm than một tiếng, lâu rồi không lên facebook, chả có chút tin tức nào,…
“Xem ra đúng là cô rồi! Yaa! Tôi tìm cô mãi đó. Thần tượng!” Harry hào hứng nói, tiến đến trước mặt cô, vui vẻ vỗ vai ba cái.
“Ha… Haha! Có việc gì không?” Phương cười gượng gạo.
Harry chớp chớp mắt: “Ơ kìa! Tôi bỏ cả công việc ở nhà hàng tới đây tìm cô
thì cô cũng có thể hiểu ‘chuyện’ của tôi quan trọng nhường nào rồi đấy.”
Phương Anh sắc mặt xám như tro, vừa định mở miệng xin phép đi trước thì lại bị Hương ngắt lời.
Sắc mặt cô ấy hiện lên một tia không vui: “Hai người ở lại từ từ nói chuyện nhé! Tôi, tôi có việc đi trước đây.” Rồi lại cười thực khó coi.
“Ax, Hương à… Tớ, tớ về với cậu, tớ còn phải rửa bát nữa…” Phương Anh không
để ý nhiều. Thấy Hương chuẩn bị rời đi thì liền có ý lấy đó làm cớ mà
trốn tránh Harry.
Hương lắc đầu, cố trở nên vui vẻ: “Cậu cứ ở lại đi, bát đĩa đó…hm, tớ sẽ rửa giúp cho!”
Phương Anh định nói mà bị Harry cướp mất cơ hội @@ Mấy cái con người này, sao
cứ thi nhau tranh lời cô vậy. Đã thế anh ta còn hét toáng lên: “Ok! Ok!
You are so kind . Restaurant Food’s Harry discount of 10% for you.” [
Ok! Cô vất vả rồi. Tôi sẽ nói nhà hàng Food’s Harry giảm giá 10% cho cô. ]
“You are welcome!” [Được rồi. ] Hương gật đầu nói rồi xoay người bỏ đi.
Phương Anh thở dài, lén lút liếc nhìn Harry bằng ánh mắt e dè…
Harry đưa cô ra sân sau rồi nói cô đứng đợi một chút.
“Cô uống đi này !” Anh ta trở lại, đưa cô một cốc nước trà chanh nhỏ.
“Cảm ơn !” Cô nhận lấy, đưa lên miệng hút.
Harry đút tay vào túi quần, đứng ngẩn ra nhìn cô một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười: “Cô vẫn thú vị như vậy nhỉ…! Haha!”
“Là sao?” Phường Anh ngẩng đầu lên hỏi lại.
Harry: “Tức là tôi thừa biết là cô rồi chứ sao! Haha! Không hổ danh là con
cháu của đại minh tinh showbiz Việt, diễn xuất không chê vào đâu được…”
Cô: “…”
Harry ôm bụng, không ngừng cười: “Minh Quân cho tôi tên cô và cả nơi làm việc của cô nữa. Tôi còn được xem cả ảnh cô rồi, cô nghĩ là cô lừa được tôi
sao?… Haha! I don’t understand… Haha!” Anh ta vừa nói vừa nhại lại
giọng điệu của cô.
“… ừ! Buồn cười thật đấy!
Há-há-há!” Cô cũng nhại lại cái điệu cười nham nhở của anh ta. Hóa ra
nãy giờ cô mới là người bị anh lừa suốt.
“Lúc đầu tới
tìm cô, tôi còn ngỡ nhầm người vì cô ngoan hiền đến là thật. Nhưng mà từ cái đoạn cô nói dối tôi không biết tiếng anh trong khi nãy giờ phát âm, đọc và nghe trơn tru như vậy … Lố quá, Thùy Anh à. Haha!”
Phương Anh vừa tức vừa thấy buồn cười: “Ruốt cuộc thì anh tới tìm tôi có việc gì?”
“Hm… Nhận mặt thần tượng chứ còn gì!” Anh ta kêu lên, tỉnh bơ nói.
“Thần tượng gì cơ?”
“Vụ ở hành lang ấy Thùy Anh. Đừng nói là cô không nhớ vụ cô bịa Quân xài
bao nha! Oh my god! You are so funny[cô thật hài hước]… Haha!” Harry lại được trận cười như điên.
Cô dở khóc dở cười, cũng
chẳng biết phải đáp lại như thế nào nữa: “Tôi không ngờ là Trần Minh
Quân chuyện như vậy mà cũng có thể đem ra kể cho anh…” Cái con người vô
liêm sỉ này ! >’’
“Cô nghĩ là anh ta kể cho tôi ư? Không có nha! Hôm đấy tôi đi cùng Quân. Bao nhiêu lời ‘vàng ngọc’
của cô đều bị chúng tôi nghe hết cả… Haha!”
Phương Anh thấy khóe mắt mình giật liên hồi.
“Tôi đã nói là cô rất thú vị mà…” Harry vẫn chưa thể ngừng cười.
Cô không muốn tiếp tục cái chủ đề đáng xấu hổ này nữa, liền lái qua một
chuyện rất-không-liên-quan: “Anh là bạn thân của tổng giám đốc hả?”
“Ừ ! Không những là bạn thân thôi đâu. Cả người anh ta tôi đều ngắm hết
rồi… Haha! Xem cô kìa. Đây có phải là vẻ mặt đang ghen tỵ không?” Anh ta vừa trả lời vừa chỉ tay về phía cô, cười không nhặt được mồm.
“Anh, anh chỉ giỏi vớ vẩn !” Cô kêu lên, mặt hơi đỏ.
“Cô không tin à? Ngày xưa tôi tắm với anh ta suốt mà…” Harry trố mắt nhìn
cô: “Mấy cái nhọt trên mông Quân tôi đếm không sót cái nào nhé!”
Phương Anh bụm miệng cười, nhưng nghe vẫn thành tiếng. Cô cười tới nỗi người gập cả lại: “Haha…Haha…!”
Thời nay đúng là trai đẹp toàn trai gay cả mà. Không ngờ đấy……Haha!
Phải công nhận Harry rất vui tính, anh ta nói câu nào đều làm cô bật cười
câu đấy. Harry này, so với Trần Minh Quân vui vẻ và thân thiện hơn
nhiều.
Nói chuyện một hồi thì có người chạy ra nhắc nhở cô quay lại làm việc.
“Tôi đi trước đây. Tạm biệt!’ Phương Anh chỉ ra sau, cười toét miệng rồi đứng lên.
“Ah… Khoan đã ! Cho tôi xin số.” Harry gọi lại.
“Ok!098********”
“đƯỢC RỒI.” Harry lưu xong thì ngẩng lên thông báo cho cô.
Phương Anh gật đầu: “Ừm, vậy đi nhé !”
“Hm… Nhưng Thùy Anh à !” Lại bị gọi lại thêm lần nữa.
“Sao nữa?” Cô quay lại: “Anh muốn xin thêm cả địa chỉ nhà tôi à?”
Harry bật cười trước câu nói đùa của cô rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc lại.
“Cô biết điểm thú vị nhất của cô là gì không?”
“Không !” Phương Anh lắc đầu.
Harry thành thật đáp “Đó chính là… Minh Quân rất để ý tới cô. Cô có biết cậu
ta đã nói gì với tôi không? Cậu ta bảo rất thích đồ ăn cô nấu, thế nên
mới bắt cô mỗi sáng làm đồ ăn cho, nhưng thất vọng thay là cô lại đi lấy đồ ăn người khác nấu đưa cho cậu ta, bao gồm cả đồ ăn của tôi nữa. ..”
“…Thùy Anh!!!” Harry gọi to, gần như là hét lên: “Cậu ta thực sự rất kén ăn
đó… Nên, nên là… Cô hãy nấu cho cậu ấy đi. Cậu ta nói rất thích đồ ăn
cô nấu là THẬT MÀ…”