Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 17


Đọc truyện Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem – Chương 17

“Tổng…tổng giám đốc!” Hương kinh ngạc kêu lên, lúng túng cúi đầu xuống, tay chân cuống cuồng hết cả.

Phương Anh thấy người đứng đằng sau mặt mày xám xịt, thầm nghĩ không ổn, kiểu
này là rất không ổn. Cô chưa kịp cất lời chào thì đã bị anh ta hùng hổ
tiến tới bắt lấy tay cô kéo đi, không quên phân phó Hương bằng cái giọng lạnh nhạt: “Cô đi đưa đồ tiếp đi. Còn Thùy Anh, chúng ta có nhiều
chuyện để nói đấy!”

“Dạ!” Hương nhìn theo bóng dáng hai ngừoi họ cứ xa dần mà cảm thấy thật bất an.

Anh ta cứ nắm tay cô như thế mà kéo đi một mạch, đến trước cửa thang máy
thì vô cùng thô bạo đẩy cô vào trong rồi tự mình vào theo. Đồng thời ấn
số lên tầng cao nhất.

Phương Anh xuýt xoa cổ tay sớm
đã đỏ ửng cả lên, quay sang bực bội với ngừoi bên cạnh: “Anh có nhất
thiết phải đối xử với tôi như thế không?”

Trần Minh
Quân không cả buồn quay mặt sang, nhếch mép một cái cười thật khinh bỉ:
“Nếu cô biết đau như thế thì tốt nhất là không nên nói những lời xảo trá như vậy mới phải.”

“Xảo…Xảo trá?” Khóe mắt Phương Anh giật liên hồi. Cô gào lên: “Xảo trá con bà nhà anh ý. Những điều tôi
nói hoàn toàn là dựa trên những điều có thậ…”

Chưa kịp nói hết đã bị anh ta một lần nữa túm tay lôi đi ngay khi cửa thang máy
vừa mở. Đẩy cửa bước vào bên trong văn phòng tổng giám đốc, rồi lạnh
lùng đóng sập lại một cái. Đến lúc này, hắn mới chịu buông tay cô ra,
đủng đỉnh tới trước bàn làm việc ngồi xuống như thường.

Phương Anh đau tới mức sắp trẹo cả cổ tay. Dù vậy, cô vẫn biết là anh ta đang
vô cùng giận dữ, nên chẳng dám ý kiến ý cò gì, chỉ run run hỏi: “Anh…
Anh nghe tới đoạn nào rồi?”

“À! Toàn bộ.” Trần Minh Quân phóng ánh mắt sắc lạnh mang hình viên đạn về phía cô.

Phương Anh nuốt nước bọt cái ực, lén lút nhìn lại. Hắn ta giương lên trên môi

nụ cười đặc biệt thâm hiểm, hỏi: “Cô có gì để giải thích không?”

“Tôi… Cái đấy… Thật ra là tôi… tôi chỉ dựa trên sự thật để nói thôi!” Cô lắp bắp.

Hắn nhướn mày có vẻ “kinh ngạc” : “Sự thật của cô là trong ngăn bàn tôi có bao cao su? Một hộp đầy?”

“Cái đó…”

“Sự thật của cô rằng tôi là tên biến thái vì muốn tăng khoái cảm lúc quan hệ nên đã không đeo bao?”

“Cái…”

“Sự thật của cô là chế việc thư kí Nhung có bệnh thành mang bầu mang bì và
biến tôi thành thằng vô trách nhiệm hại đời ngừoi ta xong thì phũ tay áo đi luôn?”

“…”

Phương Anh cứng họng nói không thành tiếng nổi nữa. Quân thở dài rồi gọi: “Này cô!”

“?”

“Thứ nhất !” Hắn giơ một ngón tay lên: “Tôi chưa bao giờ đụng vào một sợi tóc của thư kí Nhung.”

“Thứ hai!” Hắn gõ tay một cái xuống bàn, giọng ngày càng lạnh: “Nếu tôi là
một tên biến thái vô trách nhiệm thì chắc chắn là lúc này cô chết lâu
rồi. Một tên vô lại như vậy sẽ không tha cho kẻ biết bí mật của anh ta
đâu, huống hồ gì lại là một cô gái trẻ đẹp như cô đây…”

“Thứ ba!” Hắn đập mạnh tay xuống bàn, làm cho cô được phen đứng tim: “Tôi không có nhã hứng dùng bao cao su lúc quan hệ !”

“…” Phương Anh câm như hến.

Hắn thấy bộ dạng sợ sệt như chuột thấy mèo của cô, không khỏi có ý muốn
châm chọc: “Cô bịa truyện kể ra cũng hay! Tôi mà là người ngoài nghe
xong chắc tin sái cổ.”


“Ha…Haha!” Cô cười gượng gạo.

Trần Minh Quân bộ dạng lại quay về với vẻ thờ ơ lạnh nhạt như thường ngày,
và nụ cười đểu cáng lại được dịp nở rộ trên cánh môi mỏng đào hoa mà bạc tình kia.

“Tôi thắc mắc nãy giờ tại sao cô lại không thi vào học viện báo chí nhỉ?”

“Sao anh nói vậy?”

“Vì khả năng xuyên tạc của cô mà không đi viết báo lá cải về showbiz thì quả thực phí lắm đấy!”

“Thật ra công ty cũ của tôi là một tòa soạn báo, câu nói vừa rồi của anh đối
với tôi có tính là một lời khen không?” Phương Anh nào có dám nói thành
câu như vậy, chỉ âm thầm nghĩ trong long thôi!

“Thế nào?” Anh ta hất mặt: “Cô có gì muốn nói không?”

“Tôi…” Phương Anh cắn răng, rồi đột nhiên tức giận: “Ai bảo anh quá đáng!”

Hắn nhăn mặt: “Tôi quá đáng cái gì?”

“Anh thiên vị cô ấy còn gì. Cả công ty này đều biết.” Phương Anh cáu: “Dõ
dàng anh biết tôi không bao giờ muốn làm phụ bếp, vậy mà anh lợi dụng
lúc người ta khó khăn để ban xuống một tia hi vọng, rồi cuối cùng thì…
Hay là anh và thư kí Nhung hùa nhau chơi tôi? Xấu xa!” Cô mắng hắn.

“Cô không muốn làm phụ bếp? Vậy muốn 1 mạch làm đầu bếp luôn?”

“Đầu bếp cái con khỉ ! Nếu tôi muốn làm đầu bếp thì bốn năm học tại đại học A coi như công cốc sao?” Phương Anh hufng hổ tiến tới, đập tay xuống bàn.

Trần Minh Quân nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Đầu bếp chính là ước mơ thuở nhỏ của cô mà.”

Cô nghe xong, mọi sự tức giận đều tan biến. Thay vào đó là vẻ ngạc nhiên, há hốc: “Anh…anh nói cái gì?”


“Đầu bếp chính là ước mơ của cô mà.” Trần Minh Quân nghi hoặc nhắc lại. Cô ta bị sao thế nhỉ?

Phương Anh bán tín bán nghi, không biết có nên tin hay không nữa. Chỉ là, cô
thấy cổ họng khô khốc đến lạ. Có cảm giác như bản thân thật kì quặc khi
mắng oan người ta như vậy. Dù thế, cô vẫn không khỏi cãi lại, bản tính
hơn thua trỗi dậy mạnh mẽ.

“Phải đấy ! Tôi chính là
muốn làm đầu bếp, tôi muốn leo lên chức vị đầu bếp ngay bây giờ. giống
việc anh thiên vị Huyền Nhung cho cô ta leo thẳng một mạch lên vị trí
thư kí đấy thôi !”

“Không !” Hắn lắc đầu: “Một chút cũng không giống.”

“Cái gì?” Cô cười lạnh: “Vậy thì khác nhau chỗ nào?”

“Khác ở chỗ…” Hắn mỉm cười như muốn bức điên người đối diện: “Cô chẳng biết gì cả.”

“Biết? Biết cái gì?”

“Tất nhiên là những thứ mà thư kí Nhung đã trải qua!”

Trần Minh Quân hạ mi mắt: “Về trình độ, thư kí Nhung thong thạo ba thứ
tiếng: Anh, Nhật, Đức. Cô ấy du học bốn năm bên Mỹ và trong quá trình
học tập có rất nhiều thành tích đáng kể. Chưa kể, cô ấy lại là phó giáo
sư tiến sĩ từng làm việc trong hội động Anh tại Việt Nam… Về khoản này,
hơn đứt cô rồi chứ?”

“…”

“Thứ hai,
bố cô ấy, chắc hẳn cô cũng đã biết. Ông ấy là chủ tiệm vàng lớn nhất cái thành phố Sài Gòn này, các mỏ khai thác của ông nằm rải rác khắp Việt
Nam này. Cũng có tên trong danh sách những đại gia nhất nhì Việt Nam mà
không phải ai cũng dám chọc. Huống hồ gì, ông ấy với Thái Thịnh cũng là
đối tác lớn.”

“…”

“Trên hết, Huyền Nhung cô ấy
cũng xuất sắc vượt qua ba vòng tuyển chọn của công ty để khẳng định năng lực của mình. Tôi cũng không có lý do gì để từ chối nhận cả.”


“Nhưng… cô ta thực sự rất lạm dụng quyền hành của mình để bắt nạt các đồng nghiệp cấp dưới.” Và bắt nạt cả cô nữa.

“Đó là việc cảu cô ta thôi !” Trần Minh Quân nhún vai: “Nếu cô ta có ý thức tự giác sửa chữa thì tôi sẽ giữ cô ta lại. Còn không thì khi tìm được
người thay thế, Huyền Nhung sẽ bị đá đi không thương tiếc.”

Phương Anh không hài long nhăn mặt: “Vậy lúc cô ấy vẫn ở trong công ty thì sao anh không lên tiếng nhắc nhở cô ấy 1 chút.”

“Tôi không rảnh.” Hắn mỉm cười. Đối với hắn, nếu như không phải việc quá lớn thì hắn tuyệt đối không nhúng tay vào. Trừ phi cô ta xao nhãng công
việc, sẽ bị sa thải ngay lập tức.

“Thế nào? Hết bức xúc chưa?” Hắn tỏ vẻ quan tâm hỏi.

Cô thở dài, cũng không nói gì nữa. Ngược lại, Trần Minh Quân tổng tài rất
vui vẻ cười thực tươi, khẽ nói: “Cô bị trừ 3 tháng tiền lương.”

Cô nghe vậy, phá lên cười: “Này, tôi đang trong thời gian thử việc mà, làm gì có lương mà trừ… Haha!” Anh ta bị ngốc chắc!

Hắn gật đầu: “Cô thử việc 3 tháng không lương, giờ tăng thêm 3 tháng thử
việc không lương nữa. Chúc cô vui vẻ với sáu tháng làm không công tại
Thái Thịnh.”

Nụ cười trên môi Phương Anh méo xệch lại.

p/s: Chuyên mục giao lưu cùng tác giả

Xin chào,

Mặc dù mình viết rất hay sai chính tả nhưng lúc beta lại cũng không tránh
khỏi việc lười. Nên mong các bạn đọc xong phát hiện lỗi sai chính tả thì cmt mình sửa nhé !

@@ Nhiều bạn cứ nói mình sửa câu view là không có đâu nha! Hoàn toàn là mình đọc lại phát hiện sai chính tả nên sửa thôi nhen!

pp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.