Bạn đang đọc Bí Mật Showbiz Hôn Em – Chương 120: Phó Hi Du Rất Nguy Hiểm
Cơ thể Lam Khê và Phó Hi Du nhanh chóng dán chặt vào nhau.
Lam Khê lại hoảng loạn, muốn kéo giãn khoảng cách thì Phó Hi Du lại lẩm bẩm: “Anh khó chịu quá…” Vừa nói, anh vừa rúc đầu vào vai Lam Khê, sau đó từ từ đưa mặt gần đến cổ cô.
Lam Khê không chú ý, chỉ lo lắng hỏi: “Liệu anh có cần đến bệnh viện không?”
Phó Hi Du khẽ hít một hơi, mang theo hương thơm nhẹ nhàng ở cổ Lam Khê vào sâu trong mũi.
Sau đó, anh mới uể oải trả lời: “Anh chỉ muốn về nhà.”1
“Được.” Lam Khê ngay lập tức nói, “Anh gọi điện cho trợ lý đi.”
Phó Hi Du nhẹ nhàng “ừm” một tiếng nhưng vẫn ôm chặt Lam Khê.
Lam Khê đành phải đẩy nhẹ anh ra, sau đó nhắc nhở: “Mau lấy điện thoại gọi đi.”1
Phó Hi Du dù đang tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn lục tìm điện thoại trên người.
Chỉ là tìm hoài, tìm mãi nhưng vẫn không tìm ra.
Lam Khê nhíu mày, lại hỏi Phó Hi Du: “Anh để điện thoại ở đâu rồi?”
Phó Hi Du gật gà gật gù, đợi một lúc mới nói: “Hình như là để ở nhà… Cũng có lẽ là để ở trên xe…”
Lam Khê thở dài, liền lấy điện thoại chỉ còn dưới 10% pin của mình rồi nhanh chóng gọi điện cho Đồng Sơn.
Đồng Sơn lúc này đang ở nhà, thấy Lam Khê gọi điện đến thì cũng biết rằng Phó Hi Du đã hành động rồi.
Anh bất lực ôm đầu, nhớ lại lúc đưa Phó Hi Du đến nhà hàng.
Phó Hi Du vừa mới nhìn thấy Lam Khê một mình lái xe tới thì liền nhờ Đồng Sơn một việc.
Và việc đó chính là khi Lam Khê gọi điện, anh phải nói với cô rằng mình có việc bận nên không thể tới đón Phó Hi Du được.
Đồng Sơn vừa nghe Phó Hi Du nhờ mình chuyện này thì đã đánh giá anh là một tên lưu manh, bỉ ổi.
Vì thế, Đồng Sơn đương nhiên từ chối, còn mắng Phó Hi Du.
Ai dè, Phó Hi Du lại hỏi: “Lần trước ở nhà hàng, anh đã nhìn thấy em hôn cô Lam Khê rồi, phải không?”.
Truyện Nữ Cường
Đồng Sơn đứng hình, đang định phủ nhận thì Phó Hi Du lại nói: “Đừng có chối, bởi vì em đã thấy anh mở cửa ra lúc em và cô Lam Khê hôn nhau rồi.”
Đồng Sơn hoảng loạn, nhảy dựng lên: “Ừ thì anh biết đấy! Làm sao nào?”
Phó Hi Du mặt vẫn rất thản nhiên mà đáp: “Anh đã biết rồi nhưng lại không nói cho chủ tịch Triệu Việt, cũng không nói cho cả cô Triệu Miên, có đúng không?”
Đồng Sơn chột dạ, lại nghe Phó Hi Du nói rằng:
“Anh sợ chủ tịch phát hiện ra chuyện đó thì sẽ xử phạt.
Mà người bị phạt đương nhiên có cả anh, bởi vì anh là trợ lý của em, lại còn cùng em đi đến nhà hàng.
Hơn nữa mới đầu cô Triệu Miên chỉ mời anh đi cùng, nhưng anh lại là người đề xuất để em đi theo.
Vì vậy, anh lo lắng cô Triệu Miên và chủ tịch sẽ nghi ngờ anh giúp đỡ em làm chuyện kia với cô Lam Khê, phải không?”
Đồng Sơn không thể ngờ Phó Hi Du lại dám nói thẳng ra như vậy.
Anh ấp a ấp úng, muốn phản bác lại lời Phó Hi Du nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Phó Hi Du nhìn thấy phản ứng của anh như vậy thì lại cho anh thêm đả kích:
“Nếu anh sớm nói với chủ tịch Triệu Việt chuyện em cưỡng hôn cô Lam Khê thì chủ tịch chỉ nghi ngờ anh thôi.
Nhưng bây giờ anh đã che giấu cho em, vậy thì chẳng khác nào khẳng định với chủ tịch rằng chính xác anh là đồng phạm của em cả.”
“Hơn nữa anh chính mắt nhìn thấy em hôn cô Lam Khê nhưng lại không ngăn cản, còn đứng ngoài cửa xem trộm.
Anh cảm thấy chủ tịch Triệu Việt mà biết chuyện này thì sẽ xử lý anh thế nào?”
Đồng Sơn bị đe dọa thì sợ run người, trong lòng cảm thấy Phó Hi Du trước mặt thật đúng là một tên xảo trá, nguy hiểm.
Lại thầm nghĩ Phó Hi Du mà đi đóng mấy vai phản diện thì thật sự đúng là không cần phải diễn.1
Phó Hi Du thấy Đồng Sơn đang bị mình dọa sợ thì liền nhân cơ hội thương lượng: “Em chỉ nhờ anh nói với cô Lam Khê rằng anh bận, không đi đón em được thôi.
Em cũng đâu bắt anh phải làm gì có lỗi đâu.”
Phó Hi Du vừa nói vừa quan sát nét mặt của Đồng Sơn, sau đó thuyết phục:
“Anh chỉ cần nói anh không thể đón em, nhưng cũng không cần nhờ cô Lam Khê phải đưa em về.
Nếu cô Lam Khê chán ghét em, cô ấy sẽ nhờ người khác giúp đỡ em, hoặc thậm chí còn mặc kệ em bơ vơ một mình.
Còn nếu cô Lam Khê đưa em về nghĩa là cô ấy cũng không hề bài xích em, thậm chí còn có thiện cảm đối với em.
Như vậy thì em ngồi xe của cô ấy cũng đâu có vấn đề gì?”
“Hơn nữa em chỉ muốn cô Lam Khê đưa em về nhà thôi, tại sao vừa rồi anh lại nhất quyết không đồng ý, còn mắng em là đồ không ra gì? Có phải trong đầu anh đã tưởng tượng ra chuyện gì không?”
Đồng Sơn nghe tới đây thì mặt tái mét.
Lại nhận ra Phó Hi Du bình thường ít nói, nhưng sao hôm nay lại nói nhiều như vậy?
Hóa ra ít nói không phải là vì không giỏi giao tiếp, mà là vì không muốn nói mà thôi.
Chứ một khi mà đã lên tiếng rồi, Phó Hi Du nhất định sẽ khiến người khác phải cứng họng, không thể nào phản bác.
Vì thế, Đồng Sơn nghĩ Phó Hi Du tốt nhất hãy cứ ít nói thì hơn.
Nhưng mà nghĩ lại thì Đồng Sơn cảm thấy lời Phó Hi Du nói cũng có lý.
Đồng Sơn chỉ nói rằng mình bận nên không thể đón Phó Hi Du, chứ không cần nhờ Lam Khê đưa Phó Hi Du về.
Vì vậy, đưa về hay không là sự lựa chọn của Lam Khê.
Mà Lam Khê dù có lựa chọn đưa Phó Hi Du về thì cũng đâu có sao? Chỉ là cùng nhau ngồi trên xe ô tô, sau đó đưa đối phương về đến cổng là được.
Đâu có vấn đề gì đâu chứ?
Quan trọng hơn là bây giờ, Phó Hi Du giống như đã nắm thóp Đồng Sơn, khiến cho Đồng Sơn phải nghe theo lời anh.
Mặc dù rõ ràng chuyện cưỡng hôn là Phó Hi Du sai, nhưng sao bây giờ Đồng Sơn lại cảm thấy như mình cũng là kẻ đồng phạm.
Hơn nữa, kẻ đồng phạm này giống như lại còn phạm phải tội nặng hơn vậy.
Mà Phó Hi Du đã biết Đồng Sơn đang rất hoang mang, rối loạn.
Vì thế, anh lại nói thêm hai, ba câu khuyên nhủ, khiến Đồng Sơn nhanh chóng bị tẩy não.
Kết quả, Đồng Sơn đồng ý giúp Phó Hi Du, nhưng với điều kiện Phó Hi Du không được làm gì quá đáng với Lam Khê.1
Phó Hi Du đương nhiên đáp ứng nên Đồng Sơn cũng cảm thấy yên lòng.
Vì vậy, khi thấy Lam Khê gọi điện thoại tới, anh đã nhanh chóng bắt máy.
Nghe thấy Lam Khê nói muốn anh đến đón Phó Hi Du về, Đồng Sơn theo như những gì Phó Hi Du chỉ dẫn mà đáp:
“Xin lỗi cô, nhưng hiện tại tôi đang có việc đột xuất nên không thể đón Phó Hi Du được.
Phiền cô nói lại với cậu ấy rằng hãy đi taxi, hoặc nhờ ai đó đưa về.
Cảm ơn cô!”
Nói xong, Đồng Sơn giả bộ gấp gáp mà tắt máy.
Lam Khê ở đầu dây bên kia còn đang đứng cạnh Phó Hi Du, nghe vậy liền cảm thấy không ổn.
Phó Hi Du gật gà gật gù, sau đó lại ôm lấy Lam Khê, miệng lẩm bẩm: “Anh mệt quá…”
Lam Khê cũng không có ý định phản kháng, từ sâu trong lòng còn cảm thấy có chút may mắn khi mình đã đuổi theo Phó Hi Du.
Nếu không, người gặp được anh mà là Tưởng San hay diễn viên nữ nào khác thì chắc cô sẽ tức chết khi thấy anh làm ra cử chỉ như thế này với họ mất.1
Mà khoan đã!
Lam Khê lại phát hiện ra mình có vấn đề rồi.
Hôm nay, cô thật sự rất có vấn đề, hết vấn đề này lại đến vấn đề khác.
Rốt cuộc thì cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại có suy nghĩ không muốn cho Phó Hi Du thân thiết với người con gái khác chứ?
Lam Khê càng nghĩ càng thấy bực bội, liền đẩy Phó Hi Du ra rồi bảo: “Anh Đồng Sơn có việc bận nên không đón anh được.
Anh nhờ ai đưa về, hoặc là gọi xe taxi đi.”
Phó Hi Du bị Lam Khê đẩy thì liền xị mặt, đầu cúi thấp xuống như đứa trẻ vừa bị người lớn mắng.
Lam Khê thấy vậy thì thật sự phát điên rồi! Cái anh chàng hơn hai mươi tuổi này sao hôm nay lại giống hệt một đứa trẻ như vậy chứ?1
Cô thật sự không muốn dây dưa với anh.
Nhưng là một người tốt, cô không thể để một anh chàng với tâm hồn của một đứa trẻ ở lại đây một mình được.1
Vì vậy, cô nhỏ giọng dỗ dành: “Anh đợi tôi đặt taxi cho anh nhé!” Nói rồi, cô đang định lấy điện thoại ra thì Phó Hi Du lại giữ tay cô lại.
Lam Khê hơi ngạc nhiên, nhưng còn chưa hiểu chuyện gì thì Phó Hi Du đã dán sát vào người cô, ghé miệng vào gần tai cô rồi nói với vẻ tội nghiệp: “Tôi không mang tiền.”
Không mang tiền?
Chẳng lẽ anh đã đãng trí tới nỗi quên điện thoại, lại còn quên luôn cả ví luôn sao?
Phó Hi Du lúc này cười thầm trong lòng.
Bởi vì dù là điện thoại, ví tiền hay là áo khoác, anh đều đưa hết cho Đồng Sơn cầm rồi.
Lam Khê có tận tay kiểm tra thì cũng chẳng thấy đâu..